Võ Lâm Tam Tuyệt
-
Chương 54: Nguy cơ mảy may
Âu Dương Siêu nghiến răng mím môi chịu đựng rồi bỗng hít hơi lấy sức,
vận công phong bế hai vết thương đó để cho máu khỏi chảy ra nữa...
Hơn hai mươi môn khí giới của các tay cảo thủ và bảy Chưởng môn nhân đều nhằm người chàng tấn công tới. Chàng thấy vậy lại thét lớn một tiếng, tay phải múa cờ, sử dụng thế “Kỳ Tảo Ngũ Nhạc” (cờ quét năm núi) tay trái của chàng vận hết Kiêu Dương thần công ra, liền có một luồng hơi nóng như lửa thiêu phát ra khiến bọn địch thủ nghẹt thở.
Tuy chàng đã mỏi mệt, chân lực đuối dần, lưng và đùi lại bị thương nhưng kỳ thế và chưởng lực của chàng vẫn lợi hại khôn tả. Đã có hai người kêu la thảm thiết và có mấy người bị chết và bốn năm người bị thương nằm lăn ra đất. Còn những người khác tuy không bị thương nhưng cũng bị một luồng kình lực đẩy lui về phía sau, khí huyết trong người rạo rực vô cùng.
Chàng tấn công một thế cờ chưởng đó xong, thấy mình cũng thở hổn hển, mệt nhọc vô cùng, đủ thấy chàng đã giở hết hơi sức ra để sử dụng ba thế đó tấn công kẻ địch nhưng chàng vẫn đứng yên ở đó vững như một trái núi. Nhưng sự thật chàng đang ngấm ngầm điều hơi vận thức để lấy lại sức lực. Tuy chàng trong thời gian ngắn không thể nào khôi phục ngay chân lực một cách nhanh chóng như thế được, nhưng chàng vẫn không bỏ lỡ dịp may mắn ngắn ngủi ấy mà cố hết sức vận công điều thức mong hồi phục một chút hơi sức nào hay chút ấy!
Thấy chàng đứng vững như núi Thái Sơn nhưng hơi thở của chàng rất nặng quần hào của bảy đại môn phái có phải bọn họ không chịu bỏ lỡ dịp may đó, Giang Kiện Tài Chưởng môn của Hoa Sơn lớn tiếng quát bảo mọi người trước :
- Các vị, tiểu tử đã hết hơi sức, chúng ta mau xông lên tấn công đi!
Y vừa nói xong, quần hào đã múa khí giới nhảy xổ lại ngay.
Lúc ấy Âu Dương Siêu đang ở tình trạng nguy hiểm thật!
Tuy chàng vẫn còn dư sức tấn công thêm một hai cái nữa và có thể giết hoặc đả thương thêm vài người thật, nhưng tấn công hai thế đó, thế nào chàng cũng kiệt sức mà ngã lăn ra đất ngay.
Trong lúc nguy hiểm mảy may ấy thì đột nhiên ở đằng xa năm sáu trượng, trong bụi cỏ lau, có tiếng quát tháo vọng tới và có tám cái bóng người, nhanh như điện chớp, nhảy xổ tới.
Tám người đó chưa hạ chân xuống đât đã múa song chưởng tấn công vào bọn quần hào của bảy môn phái kia ngay.
Sự xảy ra một cách đột ngột như vậy, quần hào của bảy môn phái đều giật mình kinh hãi và không dám giơ chưởng lên chống đỡ mà lui ngay về phía sau bảy tám thước.
Quần hào vừa lùi xong thì tám người nọ đã hạ xuống tới mặt đất. Lúc ấy quần hào mới trông thấy rõ tám ngươi đó, có bốn người cao lớn, vạm vỡ, hai người vừa gầy vừa cao, vừa béo vừa lùn. Cả tám người đều mặc áo đen và dùng khăn bịt mặt.
Tám người bịt mặt đó vừa nhảy ra đứng xung quanh Âu Dương Siêu để bảo vệ chàng. Mười sáu con mắt cứ nhìn vào bọn quần hào không chớp mắt.
Quần hào thấy Âu Dương Siêu đã hết hơi kiệt sức, chỉ tấn công thêm vài hiệp là giết được chàng ta liền. Ngờ đâu, bỗng lại có tám người này làm cho họ công cốc một phen.
Các tay cao thủ của bảy môn phái tức giận vô cùng chỉ muốn ra tay giết chết tám người kia ngay, nhưng tám người kia là ai? Người của môn phái nào?...
Quần hào đều là những người giàu duyệt lịch và rộng kiến chức trên giang hồ, nhưng vì không trông rõ mặt nên không biết họ là ai cả, nhưng cứ xem thân pháp nhanh nhẹn và Phách Không chưởng lực của tám người mạnh như vậy, đủ thấy họ là những người có võ công thượng hạng, chứ không phải là những tên vô danh tiểu tốt...
Vì vậy mà quần hào tuy tức giận nhưng không một người nào ra tay tấn công cả chỉ bụng bảo dạ rằng:
“Tám người bịt mặt này là ai? Sao chúng lại dùng khăn bịt mặt như vậy? Sao chúng lại không chịu để cho người ta trông thấy bộ mặt?”
Tuy Âu Dương Siêu không muốn người của Nhất Thống giáo giúp mình nhưng hiện giờ mình đang bị lâm nguy nhưng chân lực đã sắp hết rồi, nếu không có bọn người này đến giúp thì chỉ đấu thêm với quần hào vài hiệp nữa là sẽ nguy hiểm đến tính mạng liền. Bây giờ nhân lúc bọn người đó đến ngăn cản bọn quần hào, chàng không suy nghĩ gì hết, vội vàng điều công vận thế để lấy lại hơi sức trước đã. Chàng muốn mau mau hồi phục chân lực để giết sạch bọn quân tử giả hiệu và vô sỉ kia đi. Vì thế, chàng thấy bọn người nọ đứng vây quần bảo vệ mình rồi, chàng vội nhắm mắt lại, điều công vận thức tức thì.
Bốc Thông bỗng nhìn Tĩnh Không đại sư, Chưởng môn nhân của phái Nga Mi, lạnh lùng nói :
- Đại hòa thượng! Các người có thể đi được rồi!
Tĩnh Không đại sư cau mày lại hỏi :
- Thí chủ nói như thế có ý nghĩa gì?
Bốc Thông đáp :
- Việc tối hôm nay chỉ tới đây thôi.
- Thí chủ định can thiệp vào việc của bọn bần tăng hay sao?
- Phải? Bằng không thì anh em mỗ ra tay làm chi?
- Thí chủ có biết y là ai không?
Bốc Thông mỉm cười từ từ đáp :
- Môn hạ duy nhất của Võ lâm Tam tuyệt, con trai của Thần Kiếm Trấn Bát Hoang, Âu Dương Siêu của nhóm Thần Châu tam kiệt đang oai trấn võ lâm đương kim phải không!
Tĩnh Không gật đầu hỏi tiếp :
- Thí chủ có biết hơn năm mươi đệ tử của bảy đại môn phái gần đây vô cớ bị người ta giết chết không?
- Lão phu có nghe nói.
- Thí chủ đã biết như vậy, tại sao lại còn can thiệp vào việc này nữa?
- Lão phu không ưa những hành vi của các ngươi.
- Hành vi gì?
- Thị nhiều người vây đánh một người.
- Thí chủ có nghĩ đến hậu quả của sự can thiệp việc người như thế không?
- Xưa nay lão phu làm việc gì vẫn bất chấp hậu quả.
- Nếu vậy thí chủ muốn kết thù kết oán với bảy đại môn phái phải không?
- Nếu phải thì sao?
- Nghe giọng nói của thí chủ, hình như thí chủ đã quyết định can thiệp vào việc này phải không?
- Phải!
- Có thật thí chủ định kết thù kết oán với bảy đại môn phái chúng tôi không?
- Ai chứ người của bảy đại môn phái của các ngươi không dọa nổi lão phu đâu!
- Thí chủ ngông cuồng thật. Chẳng hay thí chủ danh hiệu là chi?
- Không tiện nói cho đại hòa thượng hay.
- Tại sao?
- Khỏi cần phải hỏi nhiều như thế làm chi!
Giang Kiện Tài Chưởng môn nhân của phái Hoa Sơn bỗng cười gằn mấy tiếng rồi xen lời nói :
- Các người dùng khăn đen che mặt không dám trông thấy người, chẳng lẽ tên họ của các ngươi cũng không dám trông thấy người nữa hay sao?
Bốc Thông giận dữ quát mắng :
- Giang Kiện Tài? Ngươi đừng có lắm mồm lắm miệng như thế!
- Lão cứ lắm mồm lắm miệng đấy, ngài đã làm gì nói lão nào?
- Láo thật! Lão phu phải cho ngươi một bài học mới được?
- Ngươi không xứng!
Bốc Thông thấy Giang Kiện Tài nói như vậy, liền cười ha hả quát lớn :
- Được nếu vậy ngươi hãy thử một chưởng của lão phu thử xem!
Y vừa nói xong, đã giơ hữu chưởng lên đầy mạnh một cái liền có một luồng gió mạnh nhằm ngực Kiện Tài lấn át tới.
Kiện Tài cũng nổi giận. giơ song chưởng lên chống đỡ. Hai luồng chưởng vừa va chạm nhau đã kêu đến “bùng” một tiếng, cát bụi với đất bay tung. Kiện Tài bị đẩy năm bước khí huyết rạo rực, mặt mũi tối tăm còn Bốc Thông thì vẫn đứng yên, tự nhiên như thường.
Ai cũng thấy rõ công lực của Bốc Thông thâm hậu hơn Chưởng môn nhân của phái Hoa Sơn nhiều. Quần hào thấy vậy đều biến sắc mặt, hoảng sợ vô cùng, liền bụng bảo dạ rằng:
“Người bịt mặt này hình như là đứng đầu của trong nhóm tám người ấy, nhưng y là ai thế? Sao công lực lại thâm hậu đến như vậy?”
Đang lúc quần hào kinh hãi nghĩ thầm thì Bốc Thông đã cười nhạt một tiếng nhìn thẳng vào mặt Kiện Tài chế nhạo nói :
- Lão phu tưởng ngươi là Chưởng môn nhân của phái Hoa Sơn, công lực cao siêu như thế nào mà dám khinh thường lão phu, không ngờ lại tầm thường đến thế!
Nói xong, y lại cười ha hả như điên như khùng.
Đột nhiên, cách đó hơn ba trượng, có tiếng người kêu la thảm khốc. Quần hào đều giật mình kinh hãi, quay đầu lại nhìn về phía đó. Thì ra Tiêu Dao Khách Mao Văn Tiết đã bị Giang Mẫn giết chết.
Hồng Trì thay vậy tức giận vô cùng, quát lớn một tiếng :
- Tiểu cẩu, thường mạng sư đệ ta đi!
Nói xong, y lại tấn công Giang Mẫn liền.
Bốc Thông thấy vậy quát báo đồng bọn rằng :
- Lão nhị, mau chặn y lại!
Hân Vạn nghe nói vội nhảy ra, mồm thì quát lớn :
- Lão quỷ! Hãy tiếp ta một chưởng!
Y vừa nói vừa múa chưởng tấn công Hồng Trì ngay.
Hồng Trì đang lơ lửng trên không, hai tay cầm hai cái vòng gang, nhất thời không sao đánh chưởng ra để chống đỡ được, nên y liền hạ thân xuống mặt đất.
Hồng Trì vừa xuống tới đất, nhìn Hân Vạn, cười nhạt một tiếng rồi hỏi :
- Lão quỷ! Muốn đánh nhau phải không? Lão phu muốn tiếp ngươi mấy hiệp chơi. Có lẽ ngươi muốn chết?...
Hân Vạn vừa nói tới đó, lại cười khỉnh một tiếng.
Hồng Trì nghe thấy đối phương cười như vậy, tức giận vô cùng quát lớn :
- Ác tặc! Đừng có nói lôi thôi! Có mau rút khí giới ra để lão phu đưa ngươi xuống Âm ty!
Hân Vạn cười the thé lạnh lùng đáp :
- Lục Hồng Trì! Đôi Tử Mẫu cương hoàn của ngươi, hai mươi năm trước lão đã lãnh giáo qua rồi. Nếu ngươi vẫn còn mấy thế võ mục nát ấy thì hôm nay, hai mươi năm sau, có lẽ ngươi chống đỡ không nổi ba mươi hiệp của đôi bàn tay không của lão phu.
Hồng Trì nghe thấy Hân Vạn nói như vậy ngạc nhiên vô cùng, bụng bảo dạ rằng:
“Lão quỷ này là ai?”
Y bỗng nhớ ra một người, trong lòng kinh hãi vô cùng, rồi đưa mắt nhìn Hân Vạn hỏi tiếp :
- Mi là ai? Có phải họ Hân đấy không?
Hân Vạn cười ha hả một hồi rồi đáp :
- Phải!
Giang Mẫn bỗng nhảy tới trước mặt Dương Phán mà nói :
- Xin huynh đài hãy lui về phía sau để tại hạ thu xếp lão quỷ này cho.
Hân Vạn nghe nói, cúi đầu, chào đáp :
- Phó đường chủ đấu đã lâu, xin hãy nghỉ một lát, để thuộc hạ tiếp y vài hiệp cũng không sao?
Giang Mẫn ngẩn người ra nghĩ thầm:
“Người bịt mặt này là ai? Sao lại gọi ta là Phó đường chủ”.
Thì ra, Hân Vạn vì thấy Giang Mẫn mặc áo dài trắng, lại tưởng lầm chàng ta là Bạch Y Truy Hồn.
Giang Mẫn đang ngẩn người ra suy nghĩ thì Dương Phán đã cười nhạt, nói với Hồng Trì tiếp :
- Muốn ra tay cứ việc tấn công đi? Lão phu vẫn chỉ có hai bàn tay không và chỉ đấu với nhau ba mươi hiệp thôi, xem ngươi với lão phu, ai thắng ai bại? Bằng không...
Dương Phán chưa nói dứt, Hồng Trì đã đỡ lời ngay :
- Được lắm, họ Hân kia! Hãy đỡ thế công của lão phu.
Nói xong, y múa đôi vòng Tử Mẫu xông lại tấn công luôn.
Đột nhiên, y bỗng nghe thấy có tiếng kêu rú như rồng ngâm vậy, nên y hoảng sợ vô cùng.
Giang Mẫn, Dương Phán, Hồng Trì ba người không hẹn mà lên, đều quay đầu trở lại nhìn đã thấy Âu Dương Siêu nhảy lên trên cao sáu trượng tay múa cờ, tay dùng chưởng như một con chim đại bàng, nhằm đầu bọn quần hào đâm bổ xuống như vũ bão.
Bốc Thông, Hắc Bạch nhị vô thường và Tứ Kim Cương, bảy người thấy Âu Dương Siêu đã khôi phục chân lực, phát động thế công, ai nấy đều hét lớn một tiếng cùng múa chưởng xông lên tấn công quần hào của bảy đại môn phái cùng một lúc.
Hơn hai mươi môn khí giới của các tay cảo thủ và bảy Chưởng môn nhân đều nhằm người chàng tấn công tới. Chàng thấy vậy lại thét lớn một tiếng, tay phải múa cờ, sử dụng thế “Kỳ Tảo Ngũ Nhạc” (cờ quét năm núi) tay trái của chàng vận hết Kiêu Dương thần công ra, liền có một luồng hơi nóng như lửa thiêu phát ra khiến bọn địch thủ nghẹt thở.
Tuy chàng đã mỏi mệt, chân lực đuối dần, lưng và đùi lại bị thương nhưng kỳ thế và chưởng lực của chàng vẫn lợi hại khôn tả. Đã có hai người kêu la thảm thiết và có mấy người bị chết và bốn năm người bị thương nằm lăn ra đất. Còn những người khác tuy không bị thương nhưng cũng bị một luồng kình lực đẩy lui về phía sau, khí huyết trong người rạo rực vô cùng.
Chàng tấn công một thế cờ chưởng đó xong, thấy mình cũng thở hổn hển, mệt nhọc vô cùng, đủ thấy chàng đã giở hết hơi sức ra để sử dụng ba thế đó tấn công kẻ địch nhưng chàng vẫn đứng yên ở đó vững như một trái núi. Nhưng sự thật chàng đang ngấm ngầm điều hơi vận thức để lấy lại sức lực. Tuy chàng trong thời gian ngắn không thể nào khôi phục ngay chân lực một cách nhanh chóng như thế được, nhưng chàng vẫn không bỏ lỡ dịp may mắn ngắn ngủi ấy mà cố hết sức vận công điều thức mong hồi phục một chút hơi sức nào hay chút ấy!
Thấy chàng đứng vững như núi Thái Sơn nhưng hơi thở của chàng rất nặng quần hào của bảy đại môn phái có phải bọn họ không chịu bỏ lỡ dịp may đó, Giang Kiện Tài Chưởng môn của Hoa Sơn lớn tiếng quát bảo mọi người trước :
- Các vị, tiểu tử đã hết hơi sức, chúng ta mau xông lên tấn công đi!
Y vừa nói xong, quần hào đã múa khí giới nhảy xổ lại ngay.
Lúc ấy Âu Dương Siêu đang ở tình trạng nguy hiểm thật!
Tuy chàng vẫn còn dư sức tấn công thêm một hai cái nữa và có thể giết hoặc đả thương thêm vài người thật, nhưng tấn công hai thế đó, thế nào chàng cũng kiệt sức mà ngã lăn ra đất ngay.
Trong lúc nguy hiểm mảy may ấy thì đột nhiên ở đằng xa năm sáu trượng, trong bụi cỏ lau, có tiếng quát tháo vọng tới và có tám cái bóng người, nhanh như điện chớp, nhảy xổ tới.
Tám người đó chưa hạ chân xuống đât đã múa song chưởng tấn công vào bọn quần hào của bảy môn phái kia ngay.
Sự xảy ra một cách đột ngột như vậy, quần hào của bảy môn phái đều giật mình kinh hãi và không dám giơ chưởng lên chống đỡ mà lui ngay về phía sau bảy tám thước.
Quần hào vừa lùi xong thì tám người nọ đã hạ xuống tới mặt đất. Lúc ấy quần hào mới trông thấy rõ tám ngươi đó, có bốn người cao lớn, vạm vỡ, hai người vừa gầy vừa cao, vừa béo vừa lùn. Cả tám người đều mặc áo đen và dùng khăn bịt mặt.
Tám người bịt mặt đó vừa nhảy ra đứng xung quanh Âu Dương Siêu để bảo vệ chàng. Mười sáu con mắt cứ nhìn vào bọn quần hào không chớp mắt.
Quần hào thấy Âu Dương Siêu đã hết hơi kiệt sức, chỉ tấn công thêm vài hiệp là giết được chàng ta liền. Ngờ đâu, bỗng lại có tám người này làm cho họ công cốc một phen.
Các tay cao thủ của bảy môn phái tức giận vô cùng chỉ muốn ra tay giết chết tám người kia ngay, nhưng tám người kia là ai? Người của môn phái nào?...
Quần hào đều là những người giàu duyệt lịch và rộng kiến chức trên giang hồ, nhưng vì không trông rõ mặt nên không biết họ là ai cả, nhưng cứ xem thân pháp nhanh nhẹn và Phách Không chưởng lực của tám người mạnh như vậy, đủ thấy họ là những người có võ công thượng hạng, chứ không phải là những tên vô danh tiểu tốt...
Vì vậy mà quần hào tuy tức giận nhưng không một người nào ra tay tấn công cả chỉ bụng bảo dạ rằng:
“Tám người bịt mặt này là ai? Sao chúng lại dùng khăn bịt mặt như vậy? Sao chúng lại không chịu để cho người ta trông thấy bộ mặt?”
Tuy Âu Dương Siêu không muốn người của Nhất Thống giáo giúp mình nhưng hiện giờ mình đang bị lâm nguy nhưng chân lực đã sắp hết rồi, nếu không có bọn người này đến giúp thì chỉ đấu thêm với quần hào vài hiệp nữa là sẽ nguy hiểm đến tính mạng liền. Bây giờ nhân lúc bọn người đó đến ngăn cản bọn quần hào, chàng không suy nghĩ gì hết, vội vàng điều công vận thế để lấy lại hơi sức trước đã. Chàng muốn mau mau hồi phục chân lực để giết sạch bọn quân tử giả hiệu và vô sỉ kia đi. Vì thế, chàng thấy bọn người nọ đứng vây quần bảo vệ mình rồi, chàng vội nhắm mắt lại, điều công vận thức tức thì.
Bốc Thông bỗng nhìn Tĩnh Không đại sư, Chưởng môn nhân của phái Nga Mi, lạnh lùng nói :
- Đại hòa thượng! Các người có thể đi được rồi!
Tĩnh Không đại sư cau mày lại hỏi :
- Thí chủ nói như thế có ý nghĩa gì?
Bốc Thông đáp :
- Việc tối hôm nay chỉ tới đây thôi.
- Thí chủ định can thiệp vào việc của bọn bần tăng hay sao?
- Phải? Bằng không thì anh em mỗ ra tay làm chi?
- Thí chủ có biết y là ai không?
Bốc Thông mỉm cười từ từ đáp :
- Môn hạ duy nhất của Võ lâm Tam tuyệt, con trai của Thần Kiếm Trấn Bát Hoang, Âu Dương Siêu của nhóm Thần Châu tam kiệt đang oai trấn võ lâm đương kim phải không!
Tĩnh Không gật đầu hỏi tiếp :
- Thí chủ có biết hơn năm mươi đệ tử của bảy đại môn phái gần đây vô cớ bị người ta giết chết không?
- Lão phu có nghe nói.
- Thí chủ đã biết như vậy, tại sao lại còn can thiệp vào việc này nữa?
- Lão phu không ưa những hành vi của các ngươi.
- Hành vi gì?
- Thị nhiều người vây đánh một người.
- Thí chủ có nghĩ đến hậu quả của sự can thiệp việc người như thế không?
- Xưa nay lão phu làm việc gì vẫn bất chấp hậu quả.
- Nếu vậy thí chủ muốn kết thù kết oán với bảy đại môn phái phải không?
- Nếu phải thì sao?
- Nghe giọng nói của thí chủ, hình như thí chủ đã quyết định can thiệp vào việc này phải không?
- Phải!
- Có thật thí chủ định kết thù kết oán với bảy đại môn phái chúng tôi không?
- Ai chứ người của bảy đại môn phái của các ngươi không dọa nổi lão phu đâu!
- Thí chủ ngông cuồng thật. Chẳng hay thí chủ danh hiệu là chi?
- Không tiện nói cho đại hòa thượng hay.
- Tại sao?
- Khỏi cần phải hỏi nhiều như thế làm chi!
Giang Kiện Tài Chưởng môn nhân của phái Hoa Sơn bỗng cười gằn mấy tiếng rồi xen lời nói :
- Các người dùng khăn đen che mặt không dám trông thấy người, chẳng lẽ tên họ của các ngươi cũng không dám trông thấy người nữa hay sao?
Bốc Thông giận dữ quát mắng :
- Giang Kiện Tài? Ngươi đừng có lắm mồm lắm miệng như thế!
- Lão cứ lắm mồm lắm miệng đấy, ngài đã làm gì nói lão nào?
- Láo thật! Lão phu phải cho ngươi một bài học mới được?
- Ngươi không xứng!
Bốc Thông thấy Giang Kiện Tài nói như vậy, liền cười ha hả quát lớn :
- Được nếu vậy ngươi hãy thử một chưởng của lão phu thử xem!
Y vừa nói xong, đã giơ hữu chưởng lên đầy mạnh một cái liền có một luồng gió mạnh nhằm ngực Kiện Tài lấn át tới.
Kiện Tài cũng nổi giận. giơ song chưởng lên chống đỡ. Hai luồng chưởng vừa va chạm nhau đã kêu đến “bùng” một tiếng, cát bụi với đất bay tung. Kiện Tài bị đẩy năm bước khí huyết rạo rực, mặt mũi tối tăm còn Bốc Thông thì vẫn đứng yên, tự nhiên như thường.
Ai cũng thấy rõ công lực của Bốc Thông thâm hậu hơn Chưởng môn nhân của phái Hoa Sơn nhiều. Quần hào thấy vậy đều biến sắc mặt, hoảng sợ vô cùng, liền bụng bảo dạ rằng:
“Người bịt mặt này hình như là đứng đầu của trong nhóm tám người ấy, nhưng y là ai thế? Sao công lực lại thâm hậu đến như vậy?”
Đang lúc quần hào kinh hãi nghĩ thầm thì Bốc Thông đã cười nhạt một tiếng nhìn thẳng vào mặt Kiện Tài chế nhạo nói :
- Lão phu tưởng ngươi là Chưởng môn nhân của phái Hoa Sơn, công lực cao siêu như thế nào mà dám khinh thường lão phu, không ngờ lại tầm thường đến thế!
Nói xong, y lại cười ha hả như điên như khùng.
Đột nhiên, cách đó hơn ba trượng, có tiếng người kêu la thảm khốc. Quần hào đều giật mình kinh hãi, quay đầu lại nhìn về phía đó. Thì ra Tiêu Dao Khách Mao Văn Tiết đã bị Giang Mẫn giết chết.
Hồng Trì thay vậy tức giận vô cùng, quát lớn một tiếng :
- Tiểu cẩu, thường mạng sư đệ ta đi!
Nói xong, y lại tấn công Giang Mẫn liền.
Bốc Thông thấy vậy quát báo đồng bọn rằng :
- Lão nhị, mau chặn y lại!
Hân Vạn nghe nói vội nhảy ra, mồm thì quát lớn :
- Lão quỷ! Hãy tiếp ta một chưởng!
Y vừa nói vừa múa chưởng tấn công Hồng Trì ngay.
Hồng Trì đang lơ lửng trên không, hai tay cầm hai cái vòng gang, nhất thời không sao đánh chưởng ra để chống đỡ được, nên y liền hạ thân xuống mặt đất.
Hồng Trì vừa xuống tới đất, nhìn Hân Vạn, cười nhạt một tiếng rồi hỏi :
- Lão quỷ! Muốn đánh nhau phải không? Lão phu muốn tiếp ngươi mấy hiệp chơi. Có lẽ ngươi muốn chết?...
Hân Vạn vừa nói tới đó, lại cười khỉnh một tiếng.
Hồng Trì nghe thấy đối phương cười như vậy, tức giận vô cùng quát lớn :
- Ác tặc! Đừng có nói lôi thôi! Có mau rút khí giới ra để lão phu đưa ngươi xuống Âm ty!
Hân Vạn cười the thé lạnh lùng đáp :
- Lục Hồng Trì! Đôi Tử Mẫu cương hoàn của ngươi, hai mươi năm trước lão đã lãnh giáo qua rồi. Nếu ngươi vẫn còn mấy thế võ mục nát ấy thì hôm nay, hai mươi năm sau, có lẽ ngươi chống đỡ không nổi ba mươi hiệp của đôi bàn tay không của lão phu.
Hồng Trì nghe thấy Hân Vạn nói như vậy ngạc nhiên vô cùng, bụng bảo dạ rằng:
“Lão quỷ này là ai?”
Y bỗng nhớ ra một người, trong lòng kinh hãi vô cùng, rồi đưa mắt nhìn Hân Vạn hỏi tiếp :
- Mi là ai? Có phải họ Hân đấy không?
Hân Vạn cười ha hả một hồi rồi đáp :
- Phải!
Giang Mẫn bỗng nhảy tới trước mặt Dương Phán mà nói :
- Xin huynh đài hãy lui về phía sau để tại hạ thu xếp lão quỷ này cho.
Hân Vạn nghe nói, cúi đầu, chào đáp :
- Phó đường chủ đấu đã lâu, xin hãy nghỉ một lát, để thuộc hạ tiếp y vài hiệp cũng không sao?
Giang Mẫn ngẩn người ra nghĩ thầm:
“Người bịt mặt này là ai? Sao lại gọi ta là Phó đường chủ”.
Thì ra, Hân Vạn vì thấy Giang Mẫn mặc áo dài trắng, lại tưởng lầm chàng ta là Bạch Y Truy Hồn.
Giang Mẫn đang ngẩn người ra suy nghĩ thì Dương Phán đã cười nhạt, nói với Hồng Trì tiếp :
- Muốn ra tay cứ việc tấn công đi? Lão phu vẫn chỉ có hai bàn tay không và chỉ đấu với nhau ba mươi hiệp thôi, xem ngươi với lão phu, ai thắng ai bại? Bằng không...
Dương Phán chưa nói dứt, Hồng Trì đã đỡ lời ngay :
- Được lắm, họ Hân kia! Hãy đỡ thế công của lão phu.
Nói xong, y múa đôi vòng Tử Mẫu xông lại tấn công luôn.
Đột nhiên, y bỗng nghe thấy có tiếng kêu rú như rồng ngâm vậy, nên y hoảng sợ vô cùng.
Giang Mẫn, Dương Phán, Hồng Trì ba người không hẹn mà lên, đều quay đầu trở lại nhìn đã thấy Âu Dương Siêu nhảy lên trên cao sáu trượng tay múa cờ, tay dùng chưởng như một con chim đại bàng, nhằm đầu bọn quần hào đâm bổ xuống như vũ bão.
Bốc Thông, Hắc Bạch nhị vô thường và Tứ Kim Cương, bảy người thấy Âu Dương Siêu đã khôi phục chân lực, phát động thế công, ai nấy đều hét lớn một tiếng cùng múa chưởng xông lên tấn công quần hào của bảy đại môn phái cùng một lúc.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook