Võ Lâm Tam Tuyệt
-
Chương 48: Thiếu Lâm cao tăng
Mặt trời đã lặn xuống sau đỉnh núi. Âu Dương Siêu vẻ mặt lạnh lùng và
nghiêm nghị đứng nhìn Tuệ Quả đạt sư, hai con mắt sáng như hai ngôi sao
trông rất oai vệ.
Tuệ Quả đại sư trầm giọng hỏi tiếp :
- Có thực thí chủ không chịu thừa nhận không?
- Xin hỏi đại sư, tiểu bối đến quý chùa hồi nào?
- Mùng hai tháng này, nghĩa là cách đây mười ba ngày.
- Có gì làm bằng cớ?
- Những chữ để lại ở Tàng Kinh các!
- Để lại những chữ gì?
- Thí chủ phát nên biết chứ?
- Tiểu bối quả thực không biết.
- Sao thí chủ còn giả bộ là không biết như vậy?
- Quả thực tiểu bối không phải là giả bộ không biết đâu mong đại sư cho rõ nguyên nhân.
Tuệ Quả đại sư nhìn thẳng vào mặt Âu Dương Siêu nói tiếp :
- Chữ để lại có bốn chữ Thần Châu tam kiệt thôi.
Âu Dương Siêu nghe nói rùng mình kinh hãi đứng ngẩn người ra, chàng tính mười ba ngày, như vậy là ngày thứ hai mà mình cùng năm thiếu nữ đến Nghinh Băng nhai mà chưa hề rời khỏi nơi đó nửa bước, việc này thực oan uổng thực.
Núi Thiên Sơn cách Tung Sơn hơn hai nghìn dặm dù Thần Châu tam kiệt có cánh tiên cũng không sao đi một đêm mà về được.
Hiển nhiên, kẻ ăn trộm cuốn kinh đó là người khác mà đổi lại tên Thần Châu tam kiệt để vu oan giá họa.
Tàng Kinh các là nơi cấm địa của chùa Thiếu Lâm, trong đó có bảy mươi hai cuốn chân bản của bảy mươi hai môn tuyệt kỹ và các quyển kinh kiến phổ của những vị Đại chưởng môn các đời trước để lại. Cấm địa đó rộng chừng mấy trượng cấm tuyệt người ngoài lẫn cả đệ tử của chùa tự tiện ra vào. Hòa thượng phụ trách canh gác đều là những người có công rất cao siêu, có thể nói chim cũng khó lòng bay lọt, vào được trong Tàng Kinh các lấy trộm cuốn kinh đó đi nếu không phải người có võ công thượng thặng thì làm sao mà lấy được. Nhưng người lấy trộm kinh đó là ai? Đã có tài ba như vậy dám lấy vật báu của nhà Phật sao lại lưu danh Thần Châu tam kiệt để giá họa làm chi?
Vấn đề đó thực là khó hiểu. Âu Dương Siêu đang kinh ngạc thì Tuệ Quả đai sư lại nói tiếp :
- Mong thí chủ nghe lời khuyên bảo của lão tăng trao trả cuốn chân kinh cho lão tăng thì hơn.
Âu Dương Siêu cau mày lại đáp :
- Quả thực tiểu bối chưa qua quý chùa và cũng không lấy trộm chân kinh gì hết.
- Thí chủ cứ chắp nê không chịu trao trả chân kinh như vậy, dù lão tăng có nể mặt lệnh tôn lệnh đường cũng không sao che chở được cho thí chủ.
- Đại sư, thật tâm tiểu bối rất cảm ơn, nhưng... quả thực tiểu bối không lấy trộm chân kinh của quý chùa.
Lão hòa thượng cũng trầm giọng quát lớn :
- Thí chủ cứ nói nhất định không lấy, bắt buộc lão phải ra tay đấy.
Âu Dương Siêu nghe thấy Tuệ Quả đại sư nói như vậy biết ngày hôm nay nếu không trao trả cuốn chân kinh thì không sao ổn được, nên chàng lạnh lùng đáp :
- Đại sư không chịu tin lời nói của tiểu bối, dù tiểu bối có trăm miệng cũng không sao cãi được, còn đại sư có ra tay hay không là tùy đại sư. Nhưng...
Âu Dương Siêu đang nói thì Băng Dung đã tiến lên xua tay ngăn cản Âu Dương Siêu không cho chàng nói tiếp, rồi chào Tuệ Quả đại sư thủng thảng đáp :
- Tiểu bối có hai câu này, không hiểu đại sư có chịu tin hay không?
Tuệ Quả đại sư thụ giới từ nhỏ, ngày thường ít nói chuyện với đàn bà nên vội niệm Phật nhắm mắt lại hỏi :
- Nữ thí chủ muốn chỉ giáo gì thế?
Băng Dung trang trọng hỏi :
- Ngày mà cuốn chân kinh mất tích chính là đêm cách đây mười hai ngày?
- Phải.
Tuệ Quả đại sư nghe nói gật đầu trả lời như vậy và tiếp :
- Nữ thí chủ nghi ngờ lời của bần đạo phải không?
- Đại sư nói qua lời đấy thôi. Đại sư đức cao vọng trọng trong võ lâm như vậy lúc nào tiểu bối cũng kính ngưỡng. Như vậy tiểu bối đâu dám nghi ngờ như thế nhưng...
- Nhưng cái gì?
Băng Dung hơi suy nghĩ mót chút rồi đáp :
- Tiểu bối lấy làm ngạc nhiên.
- Ngạc nhiên cái gì?
Băng Dung bỗng nhìn thắng vào mặt Tuệ Quả đại sư hỏi tiếp :
- Xin hỏi đại sư, với công lực thân hậu như đại sư bây giờ nếu giở hết tốc lực ra đi thì một đêm đi được bao nhiêu dặm đường?
Tuệ Quả đại sư nghe hỏi ngạc nhiên vô cùng ông ta nhìn Băng Dung một hồi rồi nói tiếp :
- Nữ thí chủ hỏi như vậy có ý nghĩa gì?
- Xin đại sư hãy cho tiểu bối mới có thể giải thích được.
- Chừng... sáu trăm dặm.
- Có thể đi nhanh hơn thế không?
Tuệ Quả đại lắc đầu đáp :
- Không thể nào nhanh hơn thế được.
- Người trong võ lâm bây giờ có ai nhanh hơn đại sư không?
- Có lẽ có, nhưng hiếm lắm. Những người ấy có thể đi nhanh được hơn hai trăm dặm, nhưng...
- Nhưng sao?
- Trừ khi người đó đã đả thông Huyền Quan, nội công đã tựu thừa thì mới có thể nhanh như thế được.
- Như vậy đại sư phải nên tin người ăn trộm Kim Cương chân kinh của bổn chùa không phải là Thần Châu tam kiệt.
- Tại sao?
- Ngày chân kinh của quý phái bị mất trộm, chính là lúc Thần Châu tam kiệt chúng tôi đang ở nơi xa cách hai ngàn dặm.
- Nơi đó ở đâu?
- Thiên Sơn.
- Có gì làm bằng cớ?
- Gia sư.
- Lệnh sư là Băng Phách phu nhân?
Tuệ Quả đại sư trầm ngâm giây lát đưa mắt nhìn Âu Dương Siêu rồi từ từ hỏi tiếp :
- Nếu vậy những chữ để lại ở Tàng Kinh các của bổn chùa... là kẻ giang hồ mạo danh danh giá họa phải không?
- Sự thật hiển nhiên như vậy chả cần phải nghi ngờ gì hết.
Tuệ Quả đại sư bỗng đưa mắt nhìn Băng Dung hỏi tiếp :
- Cô nương thật là thông minh lão tăng phục lắm.
- Đại sư cho lời nói của tiểu bối không đúng sự thật hay sao?
- Cô nương tự cãi cho mình tất nhiên lý lẽ của cô nương phải xác đáng.
- Đại sư vẫn không chịu tin là sự thật hay sao?
- Khẩu thuyết vô bằng, lấy gì làm cớ?
Âu Dương Siêu xen lời nói :
- Đại sư muốn hỏi chứng cớ chỉ cần cho người đi Thiên Sơn hỏi Băng Phách tiền bối là có thể chứng thực lời nói của anh em tiểu bối là thực hay giả liền!
- Lão tăng sẽ phái người đi hỏi ngay nhưng trong thời gian đó mời ba vị khuất giá tệ chùa mấy ngày.
Âu Dương Siêu cau máy đáp :
- Ý của đại sư là...
Tuệ Quả đại sư đáp :
- Đợi có chứng cớ đã.
Băng Dung sầm nét mặt lại hỏi :
- Đại sư định bắt giữ chúng tôi phải không?
Tuệ Quả đại sư hơi mở mắt nhìn Băng Dung một cái rồi bình tĩnh đáp :
- Cô nương nói như vậy lão tăng khó giải thích quá.
Âu Dương Siêu xen lời nói :
- Lệnh của đại sư đáng lẽ anh em của tiểu bối phải tuân theo, nhưng vì anh em tiểu bối còn nhiều việc cần phải làm lắm, mong đại sư lượng thứ cho.
Tuệ Quả đại sư nhìn Âu Dương Siêu mỉm cười đáp :
- Thí chủ có việc, chậm một vài ngày nữa đi làm cũng không muộn mà. Chậm vài ngày đã sao đâu?
Âu Dương Siêu trầm giọng nói tiếp :
- Tiểu bối không thể nào tuân lệnh được...
- Thí chủ cần phải nghe lời lão tăng.
- Xin lỗi đại sư tiểu bối không thể nào tuân theo được.
- Thí chủ không theo cũng không được.
- Nghe giọng nói của đại sư có phải muốn cưỡng bách anh em tiểu bối phải tới chùa phải?
- Thí chủ không chịu đi, lão tăng đành phải bắt buộc ép như thế.
- Đại sư nhất định như vậy ư?
- Nếu bảo bần tăng giữ nổi ba vị mãi mãi, lão tăng không dám quả quyết nhưng mời ba vị khuất giá ở tuệ chùa vài ngày thì lão tăng tự tin có đử sức làm được như vậy.
Âu Dương Siêu bỗng ngửng mặt lên trời cười ha hả một hồi, tiếng cười của chàng chứa nhiều phẫn nộ, khiến Tuệ Quả đại sư với chín vị cao tăng đứng ở phía sau đều cau mày lại mặt biến sắc. Cả mười lão hòa thượng đều kinh hoảng thầm, vì không ngờ công lực của Âu Dương Siêu lại cao thâm đến thế.
Âu Dương Siêu cười xong, đưa mắt liếc nhìn Tuệ Quả đại sư, trầm giọng nói tiếp :
- Nếu vậy đại sư đã cam tâm chịu tất cả hậu quả phải không?
Tuệ Quả đại sư nhất thời chưa hiểu hai chữ “hậu quả” của chàng nói ý nghĩ ra sao, nên ngơ ngác nhìn chàng hỏi lại :
- Hậu quả cái gì?
- Nếu đại sư muốn cưỡng ép tiểu bối, bất đắc dĩ tiểu bối phải ra tay, như vậy không sao tránh khỏi đả thương người, sẽ tạo thành một hậu quả đổ máu.
Tuệ Quả đạo sư mặt bỗng biến sắc, trầm giọng trả lời tiếp :
- Thí chủ ngông cuồng quá.
- Hừ!...
Âu Dương Siêu cưới nhạt một tiếng như vậy. Tôn San bỗng xen lời nói :
- Biểu ca nói lôi thôi với họ làm chi vô ích, họ đã không chịu nói lý thì chúng ta cứ việc xông qua đi. Tất cả hậu quả họ đã chịu gánh vác hết rồi.
Nói xong, nàng đã xông lại, hét lớn một tiếng, múa song chưởng tấn công Tuệ Quả đại sư và một hơi nàng tấn công luôn bảy chưởng một lúc.
Bảy chưởng của nàng tấn công ra như điện chớp. Quả nhiên kinh người.
Võ công của Bích Giao cung ở Nam Hải kỳ tuyệt thiên hạ và quái lạ vô cùng thật, nhưng Tuệ Quả đại sư là Chưởng môn tổ sư nhất thời, võ học và công lực của ông ta rất cao thâm, các cao thủ võ lâm khó mà so sánh kịp.
Tuệ Quả đại sư chỉ giơ tay áo bên phất lên khẽ phẩy một cái, bảy chưởng của Tôn San không những cảm thấy như đánh vào bị bông mất hết sức lực và cảm thấy một luồng kinh lực vô hình cản trở thân hình của nàng, rồi kinh lực ấy hất nàng bắn ngược lại, khiến nàng phải loạng choạng mấy bước mới đứng vững được.
Bạch Ngọc, Bạch Hoàn, Quyên Quyên và Băng Dung bốn người cũng xông lên tấn công chín vị hòa thượng ở phía sau Tuệ Quả đại sư.
Âu Dương Siêu tuy tức giận các hòa thượng của phái Thiếu Lâm quá ư bướng bỉnh nhưng chàng vẫn ngại hậu quả rất tai hại nên chưa dám ra tay vội. Cho nên năm nàng đã ra tay tấn công rồi mà chàng vẫn đứng yên tại chỗ.
Tuệ Quả đại sư trầm giọng hỏi tiếp :
- Có thực thí chủ không chịu thừa nhận không?
- Xin hỏi đại sư, tiểu bối đến quý chùa hồi nào?
- Mùng hai tháng này, nghĩa là cách đây mười ba ngày.
- Có gì làm bằng cớ?
- Những chữ để lại ở Tàng Kinh các!
- Để lại những chữ gì?
- Thí chủ phát nên biết chứ?
- Tiểu bối quả thực không biết.
- Sao thí chủ còn giả bộ là không biết như vậy?
- Quả thực tiểu bối không phải là giả bộ không biết đâu mong đại sư cho rõ nguyên nhân.
Tuệ Quả đại sư nhìn thẳng vào mặt Âu Dương Siêu nói tiếp :
- Chữ để lại có bốn chữ Thần Châu tam kiệt thôi.
Âu Dương Siêu nghe nói rùng mình kinh hãi đứng ngẩn người ra, chàng tính mười ba ngày, như vậy là ngày thứ hai mà mình cùng năm thiếu nữ đến Nghinh Băng nhai mà chưa hề rời khỏi nơi đó nửa bước, việc này thực oan uổng thực.
Núi Thiên Sơn cách Tung Sơn hơn hai nghìn dặm dù Thần Châu tam kiệt có cánh tiên cũng không sao đi một đêm mà về được.
Hiển nhiên, kẻ ăn trộm cuốn kinh đó là người khác mà đổi lại tên Thần Châu tam kiệt để vu oan giá họa.
Tàng Kinh các là nơi cấm địa của chùa Thiếu Lâm, trong đó có bảy mươi hai cuốn chân bản của bảy mươi hai môn tuyệt kỹ và các quyển kinh kiến phổ của những vị Đại chưởng môn các đời trước để lại. Cấm địa đó rộng chừng mấy trượng cấm tuyệt người ngoài lẫn cả đệ tử của chùa tự tiện ra vào. Hòa thượng phụ trách canh gác đều là những người có công rất cao siêu, có thể nói chim cũng khó lòng bay lọt, vào được trong Tàng Kinh các lấy trộm cuốn kinh đó đi nếu không phải người có võ công thượng thặng thì làm sao mà lấy được. Nhưng người lấy trộm kinh đó là ai? Đã có tài ba như vậy dám lấy vật báu của nhà Phật sao lại lưu danh Thần Châu tam kiệt để giá họa làm chi?
Vấn đề đó thực là khó hiểu. Âu Dương Siêu đang kinh ngạc thì Tuệ Quả đai sư lại nói tiếp :
- Mong thí chủ nghe lời khuyên bảo của lão tăng trao trả cuốn chân kinh cho lão tăng thì hơn.
Âu Dương Siêu cau mày lại đáp :
- Quả thực tiểu bối chưa qua quý chùa và cũng không lấy trộm chân kinh gì hết.
- Thí chủ cứ chắp nê không chịu trao trả chân kinh như vậy, dù lão tăng có nể mặt lệnh tôn lệnh đường cũng không sao che chở được cho thí chủ.
- Đại sư, thật tâm tiểu bối rất cảm ơn, nhưng... quả thực tiểu bối không lấy trộm chân kinh của quý chùa.
Lão hòa thượng cũng trầm giọng quát lớn :
- Thí chủ cứ nói nhất định không lấy, bắt buộc lão phải ra tay đấy.
Âu Dương Siêu nghe thấy Tuệ Quả đại sư nói như vậy biết ngày hôm nay nếu không trao trả cuốn chân kinh thì không sao ổn được, nên chàng lạnh lùng đáp :
- Đại sư không chịu tin lời nói của tiểu bối, dù tiểu bối có trăm miệng cũng không sao cãi được, còn đại sư có ra tay hay không là tùy đại sư. Nhưng...
Âu Dương Siêu đang nói thì Băng Dung đã tiến lên xua tay ngăn cản Âu Dương Siêu không cho chàng nói tiếp, rồi chào Tuệ Quả đại sư thủng thảng đáp :
- Tiểu bối có hai câu này, không hiểu đại sư có chịu tin hay không?
Tuệ Quả đại sư thụ giới từ nhỏ, ngày thường ít nói chuyện với đàn bà nên vội niệm Phật nhắm mắt lại hỏi :
- Nữ thí chủ muốn chỉ giáo gì thế?
Băng Dung trang trọng hỏi :
- Ngày mà cuốn chân kinh mất tích chính là đêm cách đây mười hai ngày?
- Phải.
Tuệ Quả đại sư nghe nói gật đầu trả lời như vậy và tiếp :
- Nữ thí chủ nghi ngờ lời của bần đạo phải không?
- Đại sư nói qua lời đấy thôi. Đại sư đức cao vọng trọng trong võ lâm như vậy lúc nào tiểu bối cũng kính ngưỡng. Như vậy tiểu bối đâu dám nghi ngờ như thế nhưng...
- Nhưng cái gì?
Băng Dung hơi suy nghĩ mót chút rồi đáp :
- Tiểu bối lấy làm ngạc nhiên.
- Ngạc nhiên cái gì?
Băng Dung bỗng nhìn thắng vào mặt Tuệ Quả đại sư hỏi tiếp :
- Xin hỏi đại sư, với công lực thân hậu như đại sư bây giờ nếu giở hết tốc lực ra đi thì một đêm đi được bao nhiêu dặm đường?
Tuệ Quả đại sư nghe hỏi ngạc nhiên vô cùng ông ta nhìn Băng Dung một hồi rồi nói tiếp :
- Nữ thí chủ hỏi như vậy có ý nghĩa gì?
- Xin đại sư hãy cho tiểu bối mới có thể giải thích được.
- Chừng... sáu trăm dặm.
- Có thể đi nhanh hơn thế không?
Tuệ Quả đại lắc đầu đáp :
- Không thể nào nhanh hơn thế được.
- Người trong võ lâm bây giờ có ai nhanh hơn đại sư không?
- Có lẽ có, nhưng hiếm lắm. Những người ấy có thể đi nhanh được hơn hai trăm dặm, nhưng...
- Nhưng sao?
- Trừ khi người đó đã đả thông Huyền Quan, nội công đã tựu thừa thì mới có thể nhanh như thế được.
- Như vậy đại sư phải nên tin người ăn trộm Kim Cương chân kinh của bổn chùa không phải là Thần Châu tam kiệt.
- Tại sao?
- Ngày chân kinh của quý phái bị mất trộm, chính là lúc Thần Châu tam kiệt chúng tôi đang ở nơi xa cách hai ngàn dặm.
- Nơi đó ở đâu?
- Thiên Sơn.
- Có gì làm bằng cớ?
- Gia sư.
- Lệnh sư là Băng Phách phu nhân?
Tuệ Quả đại sư trầm ngâm giây lát đưa mắt nhìn Âu Dương Siêu rồi từ từ hỏi tiếp :
- Nếu vậy những chữ để lại ở Tàng Kinh các của bổn chùa... là kẻ giang hồ mạo danh danh giá họa phải không?
- Sự thật hiển nhiên như vậy chả cần phải nghi ngờ gì hết.
Tuệ Quả đại sư bỗng đưa mắt nhìn Băng Dung hỏi tiếp :
- Cô nương thật là thông minh lão tăng phục lắm.
- Đại sư cho lời nói của tiểu bối không đúng sự thật hay sao?
- Cô nương tự cãi cho mình tất nhiên lý lẽ của cô nương phải xác đáng.
- Đại sư vẫn không chịu tin là sự thật hay sao?
- Khẩu thuyết vô bằng, lấy gì làm cớ?
Âu Dương Siêu xen lời nói :
- Đại sư muốn hỏi chứng cớ chỉ cần cho người đi Thiên Sơn hỏi Băng Phách tiền bối là có thể chứng thực lời nói của anh em tiểu bối là thực hay giả liền!
- Lão tăng sẽ phái người đi hỏi ngay nhưng trong thời gian đó mời ba vị khuất giá tệ chùa mấy ngày.
Âu Dương Siêu cau máy đáp :
- Ý của đại sư là...
Tuệ Quả đại sư đáp :
- Đợi có chứng cớ đã.
Băng Dung sầm nét mặt lại hỏi :
- Đại sư định bắt giữ chúng tôi phải không?
Tuệ Quả đại sư hơi mở mắt nhìn Băng Dung một cái rồi bình tĩnh đáp :
- Cô nương nói như vậy lão tăng khó giải thích quá.
Âu Dương Siêu xen lời nói :
- Lệnh của đại sư đáng lẽ anh em của tiểu bối phải tuân theo, nhưng vì anh em tiểu bối còn nhiều việc cần phải làm lắm, mong đại sư lượng thứ cho.
Tuệ Quả đại sư nhìn Âu Dương Siêu mỉm cười đáp :
- Thí chủ có việc, chậm một vài ngày nữa đi làm cũng không muộn mà. Chậm vài ngày đã sao đâu?
Âu Dương Siêu trầm giọng nói tiếp :
- Tiểu bối không thể nào tuân lệnh được...
- Thí chủ cần phải nghe lời lão tăng.
- Xin lỗi đại sư tiểu bối không thể nào tuân theo được.
- Thí chủ không theo cũng không được.
- Nghe giọng nói của đại sư có phải muốn cưỡng bách anh em tiểu bối phải tới chùa phải?
- Thí chủ không chịu đi, lão tăng đành phải bắt buộc ép như thế.
- Đại sư nhất định như vậy ư?
- Nếu bảo bần tăng giữ nổi ba vị mãi mãi, lão tăng không dám quả quyết nhưng mời ba vị khuất giá ở tuệ chùa vài ngày thì lão tăng tự tin có đử sức làm được như vậy.
Âu Dương Siêu bỗng ngửng mặt lên trời cười ha hả một hồi, tiếng cười của chàng chứa nhiều phẫn nộ, khiến Tuệ Quả đại sư với chín vị cao tăng đứng ở phía sau đều cau mày lại mặt biến sắc. Cả mười lão hòa thượng đều kinh hoảng thầm, vì không ngờ công lực của Âu Dương Siêu lại cao thâm đến thế.
Âu Dương Siêu cười xong, đưa mắt liếc nhìn Tuệ Quả đại sư, trầm giọng nói tiếp :
- Nếu vậy đại sư đã cam tâm chịu tất cả hậu quả phải không?
Tuệ Quả đại sư nhất thời chưa hiểu hai chữ “hậu quả” của chàng nói ý nghĩ ra sao, nên ngơ ngác nhìn chàng hỏi lại :
- Hậu quả cái gì?
- Nếu đại sư muốn cưỡng ép tiểu bối, bất đắc dĩ tiểu bối phải ra tay, như vậy không sao tránh khỏi đả thương người, sẽ tạo thành một hậu quả đổ máu.
Tuệ Quả đạo sư mặt bỗng biến sắc, trầm giọng trả lời tiếp :
- Thí chủ ngông cuồng quá.
- Hừ!...
Âu Dương Siêu cưới nhạt một tiếng như vậy. Tôn San bỗng xen lời nói :
- Biểu ca nói lôi thôi với họ làm chi vô ích, họ đã không chịu nói lý thì chúng ta cứ việc xông qua đi. Tất cả hậu quả họ đã chịu gánh vác hết rồi.
Nói xong, nàng đã xông lại, hét lớn một tiếng, múa song chưởng tấn công Tuệ Quả đại sư và một hơi nàng tấn công luôn bảy chưởng một lúc.
Bảy chưởng của nàng tấn công ra như điện chớp. Quả nhiên kinh người.
Võ công của Bích Giao cung ở Nam Hải kỳ tuyệt thiên hạ và quái lạ vô cùng thật, nhưng Tuệ Quả đại sư là Chưởng môn tổ sư nhất thời, võ học và công lực của ông ta rất cao thâm, các cao thủ võ lâm khó mà so sánh kịp.
Tuệ Quả đại sư chỉ giơ tay áo bên phất lên khẽ phẩy một cái, bảy chưởng của Tôn San không những cảm thấy như đánh vào bị bông mất hết sức lực và cảm thấy một luồng kinh lực vô hình cản trở thân hình của nàng, rồi kinh lực ấy hất nàng bắn ngược lại, khiến nàng phải loạng choạng mấy bước mới đứng vững được.
Bạch Ngọc, Bạch Hoàn, Quyên Quyên và Băng Dung bốn người cũng xông lên tấn công chín vị hòa thượng ở phía sau Tuệ Quả đại sư.
Âu Dương Siêu tuy tức giận các hòa thượng của phái Thiếu Lâm quá ư bướng bỉnh nhưng chàng vẫn ngại hậu quả rất tai hại nên chưa dám ra tay vội. Cho nên năm nàng đã ra tay tấn công rồi mà chàng vẫn đứng yên tại chỗ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook