Võ Lâm Ngoại Sử
Chương 48: Hồi 19 – Bằng Hữu Tình Thâm (2)

Thẩm Lãng ngưng mắt nhìn hắn hồi lâu, rồi thở một hơi thật dài:  - Kim huynh… đâu cần làm vậy?

Kim Vô Vọng mở to hai mắt:  - Tôi làm gì? Chẳng lẽ tôi làm không đúng?

Thẩm Lãng thở dài:  - Huynh đối với tôi như thế, làm sao tôi có thể an lòng?

Kim Vô Vọng:  - Đối với anh? Tôi đối với anh ra sao? Chuyện này vốn là tôi nhất thời khinh địch, nên mới bị hắn ám toán, có quan hệ gì với anh?

Thẩm Lãng:  - Anh không cần liều mạng xuất thủ.

Kim Vô Vọng giận nói:  - Vớ vẩn! Vì sao tôi không cần xuất thủ?

Thẩm Lãng buồn bã:  - Nếu anh đừng liều mạng ra tay, cứ lẳng lặng bỏ đi, ba người kia cản được anh sao? Anh biết rõ mình không địch lại, vẫn nhất quyết ra tay, chỉ vì… chỉ vì tôi… chỉ vì anh muốn họ không còn đủ sức để hại tôi.

Kim Vô Vọng cười lạnh:  - Tầm phào! Kim Vô Vọng cả đời chỉ biết có mình chứ không biết người khác. Tôi vì anh liều mạng? Anh đang mơ!

Thẩm Lãng:  - Anh dù tỏ vẻ lạnh như băng lãnh, nhưng trong lòng thì ấm áp vô cùng. Anh nói như thế, vì muốn tôi an lòng mà thôi.

Nhìn thương thế của hắn, chàng ảm đạm nói tiếp: - Anh càng làm vậy, tôi lại càng… càng áy náy. Tôi… tôi…

Kim Vô Vọng lớn tiếng:  - Anh áy náy khó chịu cái gì? Thương hại thân tôi tàn phế? Kim Vô Vọng tuy chỉ còn một tay, so với bao người có hai tay vẫn mạnh hơn gấp trăm gấp ngàn lần. Anh không tin sao?

Thẩm Lãng:  - Tôi… tôi…

Kim Vô Vọng bực mình quát lên:  - Thôi đừng nói nữa! Tại sao hôm nay anh làm ba cái chuyện nhi nữ thường tình? Mấy lần anh cứu mạng tôi, có bao giờ tôi nói hai tiếng ‘cám ơn’? Anh ở đây thuyết lí cái gì?

Thẩm Lãng đột cất tiếng cười to:  - Anh nói đúng! Chuyện một tay hai tay đối với bọn nam nhi như ta lại có gì quan trọng? Kim Vô Vọng một tay so với hai tay của Vương Lân Hoa vẫn mạnh hơn gấp trăm lần!

Hai người này, một còn trọng thương nằm trong vũng máu tươi dở sống dở chết, một tiền đồ còn nhiều khó khăn, lo lắng nặng nề, nhưng cả hai cùng nhau cất tiếng cười lớn vang trời.

Tuy Chu Thất Thất đưa lưng về phía họ, nhưng từng tiếng từng câu nàng nghe được rõ ràng. Mắt nàng đẫm lệ. Đây không phải lệ bi thương sầu thảm, mà là lệ cảm động một mối thâm tình. Nam nhân như vậy cũng đáng được nữ nhân rơi lệ.

Trong tiếng cười vang, Kim Vô Vọng cảm thấy khí lực càng lúc càng dồi dào. Nội thương chóng lành, khiến hắn thêm cao hứng. Hắn chợt nhân ra tiếng cười của Thẩm Lãng lại mỗi lúc một yếu.

Hắn cảm được bàn tay của Thẩm Lãng nãy giờ vẫn không rời lưng hắn. Chàng vẫn không ngừng truyền chân khí cho hắn, nên dù trọng thương, hắn vẫn nói thao thao bất tuyệt.

Chân khí là tánh mạng của người luyện võ. Thẩm Lãng không tiếc sinh mạng mình, trao cho Kim Vô Vọng. Hắn mạnh hơn, thì chàng yếu đi.

Kim Vô Vọng bỗng im bặt tiếng cười, lạnh lùng quát:  - Bỏ tay ra!

Thẩm Lãng nhẹ cười:  - Được!

Công lực của chàng đã yếu đi nhiều, bất giác ngả người dựa vào hương án.

Nhất cử nhất động trong miếu hoang không qua khỏi tai mắt Chu Thất Thất. Nàng đã định sẽ chẳng lưu tâm, nhưng tim đập liên hồi, miên man suy nghĩ… “Nam tử như vậy, ta quyết không thể buông chàng. Nếu ta bỏ chàng, sẽ chẳng bao giờ tìm ra người thứ hai như vậy, sẽ vĩnh viễn không tìm được… Ta quyết không thể buông chàng. Nếu không sẽ hối hận suốt đời. Bất luận chàng đối với ta ra sao, ta cũng tranh lấy chàng, thua thiệt chàng thì đã sao.”

Nàng gỡ miếng thịt nướng, lại gần Thẩm Lãng. Tuy miếng thịt hơi bị cháy bên ngoài, nhưng vẫn thơm lựng.

Chu Thất Thất dịu dàng:  - Anh mệt, ăn chút nha?

Thẩm Lãng chẳng thèm nhìn, chỉ lạnh lùng:  - Mang đi chỗ khác!

Chu Thất Thất:  - Em đã thử qua, thịt này tốt mà.

Thẩm Lãng quát:  - Đã bảo mang đi!

Chu Thất Thất cắn môi:  - Nếu không muốn ăn thịt này thì anh muốn ăn gì, em chạy đi trấn gần đây mua. Kim đại ca cũng cần phải ăn.  

Thẩm Lãng:  - Không cần phí tâm!

Chu Thất Thất:  - Em… em chỉ là vì anh, sao anh…

Thẩm Lãng lạnh lùng:  - Vì tôi? Được, làm dùm tôi một việc.  

Chu Thất Thất vui vẻ:  - Chuyện gì? Chuyện gì em cũng làm.  

Thẩm Lãng:  - Xin cô tránh xa tôi ra, càng xa càng tốt, để tôi vĩnh viễn không thấy mặt cô. Như vậy là cô đã làm chuyện tốt cho tôi rồi. Tôi sẽ cảm kích vô cùng.

Chu Thất Thất ngẩn người, nước mắt trào ra, nhưng ráng gượng cười:  - Em… em… em…

Nàng khẽ liếc mắt nhìn Kim Vô Vọng, nhưng rồi nàng bất kể. Nàng đã quyết tâm vì Thẩm Lãng hy sinh tất cả.

Nàng cắn răng nói:  - Em đã làm gì để anh giận. Anh nói ra em sẽ sửa sai. Em sẽ thay đổi, cái gì em cũng thay đổi được.  

Trước kia có chết nàng cũng sẽ chẳng nói ra những lời này. Nàng mở miệng rồi, không nhịn được, bật khóc.

Tiếng khóc thê lương chân thật tận đáy lòng. Tiếng khóc nhẫn nhịn yêu thương.

Thẩm Lãng rốt cục cũng quay đầu lại, chăm chú nhìn nàng.  

Mặt của nàng như hoa đào gặp mưa.

Nhưng ánh mắt chàng lại lạnh như băng, rắn như đá.

Chu Thất Thất rùng mình, giật thót trong lòng, lui về sau run giọng:  - Em đã làm sai điều gì… đã làm sai điều gì…

Thẩm Lãng cười gằn:  - Làm sai cái gì cô không biết sao? Nếu không phải vì cô, sao Bạch Phi Phi bị người bắt cóc? Nếu không phải vì cô, sao Từ Nhược Ngu bỏ mạng? Nếu không phải vì cô, sao Kim huynh bị tàn phế?

Chu Thất Thất:  - Những chuyện này… những chuyện này đều trách em sao?

Thẩm Lãng lạnh lùng:  - Không trách cô thì trách ai? Nếu cô biết nghĩ đến người khác, cảm thông với người khác, những chuyện này vốn đã không xảy ra.  

Nước mắt Chu Thất Thất rơi xuống như mưa:  - Em… em… em…

Thẩm Lãng quát lớn:  - Cô? Chẳng qua vì cô ích kỉ, kiêu căng, nhỏ nhen, ghen tị. Ác phụ! Chỉ cần cô hạnh phúc, chuyện người khác cô chẳng quan tâm! Chỉ cần cô vui vẻ, xé lòng người khác ra trăm mảnh cô cũng chẳng màng!

Những lời này như roi quất trên người Chu Thất Thất, tai lùng bùng, đầu choáng váng, nàng ngã nhào xuống đất.

Chưa ai từng mắng nàng như vậy, chỉ một Thẩm Lãng, cả người nàng như ngây như dại, không khỏi hỏi thầm… “Ta thật xấu xa vậy sao?”

Hình ảnh Hùng Miêu Nhi, Bạch Phi Phi, Phương Thiên Lý, Triển Anh Tùng… phảng phất diêu động trước mắt nàng. Những người này đều từng bị nàng làm tổn thương. Có người bị nàng làm mất mặt, có người bị nàng chạm lòng tự ái, có người vì nàng mà khổ tâm.

Nàng lẩm bẩm:  - Chỉ là vô tình, tôi tuyệt không cố ý tổn thương ai cả.   

Thẩm Lãng:  - Không sai, cô không cố ý tổn thương ai cả. Nhưng cái vô tình hại người so với cái cố ý còn đáng sợ hơn. Cô chỉ coi một mình cô là người, ai cũng phải tôn trọng, yêu chiều cô. Chỉ có cô là ăn trên ngồi trốc, tất cả những người khác đều bị cô chà đạp dưới chân. Chuyện hại người, đối với cô như là chuyện phải làm.  

Chu Thất Thất:  - Không! Tôi hoàn toàn không có ý này.

Thẩm Lãng: - Cô còn nói không có!

Chu Thất Thất thét lên thảm thiết:  - Được rồi, anh nói tôi như vậy, nhưng tôi… vì tôi không hiểu chuyện, cái gì cũng không hiểu, chẳng lẽ anh không thể tha thứ sao?

Thẩm Lãng lạnh như băng:  - Không! Không thể.

Chu Thất Thất chống tay xuống đất khóc lớn:  - Rất nhiều người đã làm chuyện bậy, so với tôi còn lỗi hơn nhiều, anh lại dễ dàng tha thứ cho họ. Vì sao anh không thể tha thứ cho tôi?

Thẩm Lãng:  - Tôi đã tha thứ cho cô quá nhiều rồi.

Chu Thất Thất nghiến răng đứng lên trước mặt Thẩm Lãng.  

Nàng cố ngăn dòng lệ:  - Được, nếu không thể tha thứ, thì anh giết tôi đi. Tôi không cầu tha thứ. Anh đã giết bao người làm chuyện không thể tha thứ, thì cũng giết tôi đi.

Thẩm Lãng:  - Giết cô, tôi cũng không làm.

Chu Thất Thất:  - Anh thật là ác độc! Tôi bây giờ chẳng cầu gì, chỉ mong anh ra tay giết tôi, để tôi chết trong tay anh. Ngay cả điều này cũng không đáp ứng sao? Ngay cả giết tôi, anh cũng không thèm?

Thẩm Lãng không nói thêm gì nữa.  

Chu Thất Thất ngã xuống đất, khóc lớn:  - Lão Thiên, sao tàn nhẫn với tôi như vậy. Ác nhân còn được chết trên tay Thẩm Lãng, còn tôi. Tôi bây giờ không muốn sống, mà chết trên tay hắn cũng không được.

Thẩm Lãng nhắm mắt.  

Kim Vô Vọng đã nhắm mắt từ lâu.

Không lời nào có thể diễn tả được nỗi lòng Chu Thất Thất.  

Nàng hận, nàng hận mình, cũng hận Thẩm Lãng. Dù hận, nàng lại cũng không thể làm gì.

Nàng chợt đứng lên, tựa như nổi điên, nhặt được gì trên đất cũng quăng vào Thẩm Lãng.  

Nàng điên cuồng thét lớn:  - Ta hận ngươi… hận ngươi tới chết. Ta hận ngươi cả đời này.

Xoay người chạy như bay ra ngoài.

Thẩm Lãng mở mắt, vẫn không nhúc nhích. Chàng chẳng khác lão tăng đang nhập định.

Kim Vô Vọng cũng mở mắt lẳng lặng nhìn chàng, không chớp.

Sau hồi lâu, Thẩm Lãng khẽ cười:  - Tôi…

Kim Vô Vọng hỏi nhỏ:  - Lòng của anh là sắt đá sao?

Thẩm Lãng cười buồn, nụ cười chua chát thê lương, thì thầm:  - Lòng của tôi… ai biết… ai biết được lòng của tôi…

Kim Vô Vọng:  - Sao anh nhẫn tâm với nàng như vậy?

Thẩm Lãng:  - Tôi phải đối với nàng sao cho đúng?

Kim Vô Vọng im lặng hồi lâu rồi chậm rãi:  - Lỗi của nàng thật không thể tha thứ sao?

Thẩm Lãng:  - Lỗi của nàng có thể tha thứ sao?

Kim Vô Vọng thở dài:  - Cho dù lỗi của nàng không thể tha thứ, anh cũng nên tha thứ.

Thẩm Lãng:  - Tại sao?

Kim Vô Vọng đưa mắt nhìn lên trần đầy bụi bậm, chậm rãi:  - Khi anh đến tuổi của tôi sẽ hiểu, mỹ nữ trên đời tuy nhiều, nhưng muốn một người yêu mình sâu đậm như thế, không dễ kiếm… không dễ dàng đâu.

Hắn đột nhiên nhìn thẳng vào Thẩm Lãng nói tiếp:  - Anh cũng phải thừa nhận, nàng là thật lòng yêu anh. Anh cũng phải thừa nhận, nàng làm những chuyện đó hoàn toàn không có ác ý. Anh đối với người khác thì rất khoan dung, vì sao quá hà khắc với nàng?

Thẩm Lãng âu sầu rầu rĩ, khẽ chớp mắt, im lặng hồi lâu, rồi chậm rãi:  - Tôi có thể khoan dung với cả thiên hạ, lại không thể rộng lượng với nàng.

Kim Vô Vọng thoạt đầu hơi sửng sốt, nhưng rồi vuốt cằm thở dài:  - Không sai!  Anh có thể khoan dung với cả thiên hạ, lại không thể rộng lượng với nàng.

Cả hai cùng yên lặng trầm tư. Họ đang nghĩ gì? Có phải chăng đang suy tư cái quan hệ phức tạp giữa người với người?

Một lúc sau Thẩm Lãng lại nói:  - Cả thiên hạ đều có thể tha thứ cho nàng, nhưng tôi lại không…

Kim Vô Vọng không suy tư, chỉ vuốt cằm:  - Không sai! Cả thiên hạ đều có thể tha thứ cho nàng, nhưng anh lại không… Là ai khác, chỉ là trách nhiệm của bản thân, đối với mình tự trách tự sửa là được, nên vướng víu một chút tình cảm cũng chẳng hại ai. Anh thì khác, trên vai anh lại gánh cái trách nhiệm quá nặng… quá nặng…

Thẩm Lãng ngẩng đầu lên, ảm đạm ủ dột:  - Chỉ có Kim huynh là hiểu tôi.

Kim Vô Vọng:  - Chỉ một người hiểu, có ít quá chăng?

Thẩm Lãng chậm rãi:  - Sống trên đời có được một tri kỉ, cũng quá đủ rồi.

Đống lửa đang cháy mạnh, trong từ hoang bắt đầu trở nên ấm áp, nhờ hơi nóng từ đống lửa, hay vì tình bằng hữu thâm giao?

Một hồi lâu…

Thẩm Lãng:  - Vô luận như thế nào, chỉ mong nàng…

Kim Vô Vọng:  - Vô luận như thế nào, chỉ mong nàng…

Hai người cùng buông ra tám tiếng, lại đồng ngậm miệng. Cả hai đã hiểu lời của họ muốn nói ra vốn là giống nhau… “Vô luận như thế nào, chỉ mong nàng có thể tìm được bình an sống hạnh phúc.”

Chu Thất Thất đã chẳng nghe được lời chúc chân thành này. Nàng chạy xa lắm rồi. Chính bản thân nàng cũng không biết đã bao xa. Chỉ biết đã xa… đã rất xa…

Gió đông quất vào mặt nàng đau buốt, hay nàng đau vì cái tát của tình yêu. Nàng cảm giác như trên mặt có hàng ngàn hàng vạn con kiến đang bò, khó chịu vô cùng.

Nước mắt đã cạn, đôi chân nặng trĩu, trước mắt mịt mờ, chỉ có gió đông.

Nàng quá mệt! Bản năng con người đã khiến nàng quên hết những bi ai, giờ đây chỉ thầm mơ đến một chung trà ấm và một chiếc giường êm.

Đêm hôm khuya khoắt, mái nhà còn không thấy, thì tìm đâu ra chung trà ấm hay chiếc giường êm.

Xa xa như thấp thoáng một mái nhà. Không, chỉ là một ngôi mộ.

Ngôi mộ của gia tộc giàu sang phú quý, kiến trúc hết sức tinh xảo.

Lòng Chu Thất Thất chùng xuống như rơi xuống đáy hồ sâu, thất vọng tràn trề, thất vọng não nề.

Nàng ngả người dựa vào bia mộ. Gió đông vẫn thổi mạnh, tấm bia này có thể cản bớt gió buốt đêm trường. Nàng ngồi xuống cởi giày, xoa bóp những ngón chân lạnh cóng.

Nàng chợt dừng tay. Lúc chạy đi nàng không nghĩ ngợi gì, giờ đây bao tâm sự dâng lên như sóng triều dào dạt. Hận yêu lẫn lộn, yêu đến phát điên, hận đến phát điên… “Tại sao hắn nhân hậu với mọi người, lại nhẫn tâm với ta?”

Nàng hận bản thân mình… “Tại sao bao người khác tốt, ta lại vô tình với họ?”

Nàng hận Thẩm Lãng… “Thẩm Lãng bẽ bàng, ta lại không thể quên hắn?”

Lòng nàng rối loạn… Những tâm sự ngổn ngang chợt bị cắt ngang bởi những tiếng rù rì từ đâu thoảng lọt vào tai nàng.

Tiếng người như phát ra từ phía trong ngôi mộ. Không lẽ người chết nói chuyện?

Chu Thất Thất kinh hoàng.

Chu Thất Thất không phải một cô gái tầm thường. Đã lăn lộn trong giang hồ, trải qua bao sóng gió, nàng lập tức nghĩ ra… “Ngôi mộ này có thể là sào huyệt bí mật của bang hội chi đây.”   

Nàng đưa mắt nhìn quanh, chợt nghe tiếng bước chân vang lên từ trong ngôi mộ.

Chu Thất Thất tưởng đâu mình đã không còn khí lực. Bản năng tiềm tàng của con người khiến nàng nhún chân phóng mình xa ngôi mộ hơn trượng.

Nấp mình sau tảng đá lớn, nàng thò đầu ra dáo dác ngó quanh.

Mộ bia chợt rung chuyển rồi mở ra, để lộ một cửa hầm địa đạo. Từ trong địa đạo ló ra một cái đầu, lại thêm một cái đầu. Hai tên nam tử từ trong ấy đi ra.

Hai tên này mặc áo da dê, giữa đêm đông giá lạnh vẫn phanh áo ưỡn ngực, như muốn phô bày cái khí khái anh hùng.   

Tên ra trước đưa mắt nhìn bốn phía, như tự tin sẽ chẳng có ai, hắn đưa mắt nhìn, lại thật sự chẳng nhìn, chỉ dòm tới ngó lui cho xong việc được phân phó.

Tên ra sau lấy tay đẩy tấm bia đá, khí lực của hắn quả không tầm thường, chỉ một cái đẩy nhẹ mà bia đá kia liền khép lại như cũ.

Hai tên nam tử bước xuống thềm đá trước bia mộ, lẩm bà lẩm bẩm không thôi.

Một tên nói:  - Cái thằng tàn tật đó là ai, đất trời lạnh lẽo thế này mà khiến chúng ta phải đi mười mấy dặm đường mua thuốc, đây không phải là cố tình hành hạ người sao?

Tên còn lại nói:  - Vương lão đại đâu cần giận vậy. Hắn là ai đi nữa, cũng là chỗ thâm giao của chủ nhân, nếu không sao ngài lại đưa hắn tới đây?

Vương lão đại:  - Nếu không vì chủ nhân đưa hắn đến, ta lại nghe lời hắn sao?

Tên kia cười:  - Chúng ta cả ngày chui lủi trong ấy, mặc dù có rượu với nữ nhân, vẫn hơi bực bội, nhân cơ hội này ra ngoài một chút cũng tốt.

Vương lão đại cười sang sảng:  - Đúng! Chúng ta nhân cơ hội này đi dạo cả nửa ngày. Nhìn cái tướng của tên tàn tật đó, không uống thuốc cũng chưa chết ngay đâu.

Cả hai cười cười nói nói đi xa.   

Chu Thất Thất chờ khi bóng họ khuất hẳn, mới dám chầm chậm đi ra. Đến gần bia mộ, hữu ý hay vô tình, nàng đưa tay đẩy tấm bia.

Nàng vừa đụng tay vào, bia kia liền mở ra. Vận mạng của nàng lại thêm một lần biến chuyển.

Chu Thất Thất động tâm… “Địa đạo bí mật này của ai? Tên tàn tật bị thương là ai? ‘Chủ nhân’ của bọn này lại là ai? Xây bí đạo trong mộ phần ắt chẳng phải người tốt, ta phải vào xem xét cho tỏ.”

Trời vốn sanh ra nàng với bản tính hiếu động, không có chuyện cũng phải tìm chút chuyện mà làm. Huống chi nàng lại có duyên gặp chuyện ly kỳ quỷ bí này? Người xưa có câu… “Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời.” Dĩ nhiên bản tính của nàng không thay đổi được.  

Chu Thất Thất thong thả bước vào địa đạo… “Không nênCho dù đây là bí mật của ai, là người tốt người xấu, cũng chẳng quan hệ gì tới ta? Sao ta phải nhiều chuyện? Khó trách Thẩm Lãng hay nói…”

Đang định xoay người trở ra, nghĩ tới Thẩm Lãng, tâm nàng lại chuyển… “Thẩm Lãng? Ta cần gì quan tâm đến lời của hắn? Dù sao ta cũng không muốn sống, vào đây mà gặp nạn thì có nghĩa lý gì?”

Nàng dậm chân quyết tâm… “Khi ta muốn làm, đừng ai mơ tới chuyện ngăn cản ta.”

Rốt cục nàng cũng chui vào trong mộ.  

Mật thất bí đạo đều giống nhau, tối tăm u ám, ẩm thấp dễ làm người choáng váng.

Địa đạo này không người canh gác cũng chẳng có cơ quan bẫy rập. Có lẽ chỗ này quá bí ẩn, khó ai nghĩ đến việc có người thâm nhập, nên không cần phòng thủ! Cũng có thể chủ nhân ngôi mộ này quá tự cao, chẳng coi người khác ra gì!

Chu Thất Thất cũng không cần biết là vì sao, đưa tay đóng mộ bia lại, rồi cứ thong thả bước. Hơn mười bậc đá dẫn xuống một gian phòng nhỏ, được bố trí chẳng khác gì nhà của đại phú hào.

Chu Thất Thất liếc mắt nhìn quanh, trong phòng không người. Nàng tự nhiên đi thẳng vào chẳng sợ bị ai bắt gặp. Nàng đang hận, muốn tự hại, cũng thầm mong bị người phát giác.

Chu Thất Thất thẳng bước tới trước một cánh cửa. Chợt có tiếng cười nói vọng ra:  - Công tử thật chu đáo, sợ thuộc hạ ở nơi đây buồn bực, còn có cả hai vị cô nương xinh đẹp phụng bồi. Thật tốt thay!

Chu Thất Thất run lên, lập tức dừng chân. Thằng chột Kim Bất Hoán! Ác tặc này sao lại ở đây?

Lại có tiếng người khác:  - Kim huynh không lẽ không biết, công tử phải bố trí người khắp nơi để thi hành kế hoạch mới thành đại sự. Nếu không có chút hưởng thụ, ai cam tâm tình nguyện canh giữ nơi này?

Cái giọng nói này nghe cũng rất quen… rất quen… nhưng là ai?

Chu Thất Thất nhíu mày suy nghĩ, chợt nhớ ra… Tả Công Long!

Lại tiếng của Kim Bất Hoán:  - Không sai! Nếu không cam tâm tình nguyện, bất đắc dĩ phải ở đây rồi cũng sẽ lén chạy đi. Sắp đặt kiểu này, có dùng roi đuổi cũng không đi.   

Giọng cười yếu ớt của một người khác:  - Hôm nay xin tiếp đãi Kim huynh. Tiểu Linh, sao còn chưa rót rượu?

Vương Lân Hoa!  

Nhưng sao lạ quá, giọng của Vương Lân Hoa như không có chút khí lực, vừa nói xong, bật ho sặc sụa.

Tim Chu Thất Thất như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Nàng đứng yên nơi cửa, lui không được, tiến không xong. Tuy cửa đóng kín, nhưng phía dưới có một cái khe hở, ánh sáng từ trong phòng hắt ra. Chu Thất Thất ngây người, cắn răng ngồi xuống, ghé đầu nheo mắt nhìn qua khe hở.

Giữa phòng là một lò sưởi, lửa đang cháy lớn, bên cạnh có bàn với rượu thịt ê hề.  

Kim Bất Hoán và Tả Công Long ngồi nơi đó.

Một cô gái áo đỏ, tóc dài buông xoã, gương mặt phấn son, yểu điệu khom lưng, đang khều củi trong lò.

Một cô gái áo xanh đang ngồi trên đùi Kim Bất Hoán, gương mặt đỏ hồng, mỉm mỉm cười cười, ánh mắt long lanh, đầy vẻ chán ghét.

Vương Lân Hoa đâu?  

Chu Thất Thất đưa mắt vòng quanh mới thấy được Vương Lân Hoa. Hắn đang nằm trên chiếc giường lớn, gương mặt anh tuấn tái nhợt xanh xao. Kim Vô Vọng không sai. Tên ác ma này bị thương rất nặng.

Tả Công Long và Kim Bất Hoán cũng bị thương. Tay phải của Tả Công Long bị băng, còn phải dùng dây treo ngược trên cổ, vết thương có lẽ cũng không nhẹ.

Thương thế của Kim Bất Hoán như không nặng, vừa ăn uống vừa sờ mó nắn bóp cô gái trên đùi.

Nhưng sao hắn lại muốn người đi mua thuốc. Hai tên nam tử kia mắng mỏ thằng “tàn tật” … dĩ nhiên là tên chột này.

Chu Thất Thất không ngờ mình chạy bậy đi bạ lại khám phá ra hang hầm bí mật của Vương Lân Hoa. Cuộc đời sao nhiều chuyện ngẫu nhiên như vậy?

Kim Bất Hoán ra vẻ đắc ý vô cùng, không ngừng cười to nói lớn.  

Vương Lân Hoa thì rất yếu ớt, ngay cả nói chuyện cũng không có sức. Hắn như rất mệt mỏi chỉ muốn được nghỉ ngơi. Kim Bất Hoán lại cố ý không để yên cho hắn ngơi nghỉ.

Kim Bất Hoán kéo cả cô gái áo đỏ vào lòng, trái ôm phải ấp. Hai cô gái miệng ăn môi cười, nhưng có lẽ đang mắng thầm.

Chẳng những Chu Thất Thất tức giận, mà cả Tả Công Long như cũng bất bình.

Tả Công Long:  - Kim huynh cũng rất biết hưởng thụ!

Kim Bất Hoán cười to:  - Tiểu đệ đây rất là vui vẻ. Có hai cô nương xinh đẹp như vậy bên mình, sao lại không vui. Tiểu Linh, để Kim đại gia hun cái.

Tả Công Long lạnh lùng:  - Sau đại biến như vậy mà Kim huynh còn có thể vui vẻ, cũng hay.

Kim Bất Hoán lại cười to:  - Biến cố đó… Kim Vô Vọng chắc chắn không qua nổi, sao tôi lại không vui?

Tả Công Long cười nhạt:  - Nếu lúc đó Kim huynh cho hắn một đao, thì chắc chắn hắn không qua khỏi. Chỉ tiếc Kim huynh lại chạy quá lẹ.

Kim Bất Hoán cười hì hì:  - Tả huynh không chạy vội sao? Khi Vương công tử bị thương thì Tả huynh cũng như tiểu đệ nào dám ở lại nơi đó, không đúng sao?

Tả Công Long mặt mày lúc xanh lúc trắng, nói không ra lời.

Kim Bất Hoán lại cười lớn:  - Chuyện qua rồi, Tả huynh cũng nên vui vẻ chút. Tiểu Phương, mau ca hát cho Tả đại gia đỡ buồn.

Cô gái áo xanh nhăn mặt:  - Tôi đâu biết hát.

Kim Bất Hoán quát:  - Con mẹ mày! Làm đại một liên khúc gì đó không được sao!

Cô gái áo đỏ Tiểu Linh cười bồi:  - Chị ấy không hát được, để em hầu các đại gia.

Kim Bất Hoán lại quát lớn:  - Ai muốn ngươi hát! Tiểu Phương, ngươi không biết hát thì múa cho các đại gia coi. Con mẹ mày! Ngay cả múa cũng không được sao? Chuyển chuyển cái tay, động động cái chân, không được sao?

Tiểu Phương bĩu môi đứng lên, phất tay một cái, nhấc chân một cái, giống như con rối gỗ bị giật dây. Tiểu Linh vội vàng cất lên tiếng hát.

Kim Bất Hoán vừa vỗ tay vừa cười lớn hát theo.  

Tả Công Long cau mày:  - Công tử cần an giấc. Kim huynh cũng nên nghỉ ngơi.

Kim Bất Hoán cười:  - Vương công tử? Hắn chẳng sống bao lâu nữa, ta nên thừa dịp này hưởng thụ vui chơi.

Hắn vừa nói ra những lời này, cả sáu người trong phòng ngoài cửa đều thất kinh.  

Sắc mặt Tả Công Long đại biến, lắp bắp:  - Kim… Kim huynh chớ… đừng giỡn vậy?

Kim Bất Hoán:  - Tiểu đệ đâu đùa.  

Vương Lân Hoa cười:  - Sao Kim huynh biết tiểu đệ sống không được bao lâu nữa?

Dù hắn cố làm tỉnh như không có chuyện gì, nhưng thật ra thì cũng hơi rúng động.

Kim Bất Hoán:  - Tôi tự nhiên biết.

Tả Công Long:  - Mặc dù công tử trúng một chưởng của Kim Vô Vọng, nhưng đâu đủ làm người trọng thương? Không tới bảy ngày, công lực công tử sẽ phục hồi như cũ.

Kim Bất Hoán:  - Tôi lại nói hắn sống không quá hôm nay.

Tả Công Long thất sắc:  - Đừng nói hươu nói vượn!

Kim Bất Hoán:  - Tôi nói hắn sống không quá hôm nay. Tả huynh dám đánh cuộc chăng?

Vương Lân Hoa bật cười khanh khách:  - Không ngờ Kim huynh lại biết rõ số phận tiểu đệ như vậy. Tiểu đệ chuẩn bị mọi thứ ở đây, lại không sắm một cỗ quan tài.

Kim Bất Hoán:  - Không sao, ngươi chết rồi ta đem thi thể đến Nhân Nghĩa Trang, sẽ có người chuẩn bị quan tài cho ngươi.

Hắn nói bằng một giọng hết sức bình thường, như đây là chuyện đạo lý đất trời.  

Tả Công Long nghe được hết hồn:  - Kim huynh có ý gì?

Kim Bất Hoán:  - Không lẽ Tả huynh còn không hiểu ý tôi?

Hắn cười gằn, dưới ánh đèn, con mắt chột lóe lên tia độc ác của loài lang sói.

Ánh mắt của hắn khiến Tả Công Long lạnh người:  - Tiểu… đệ… tiểu đệ thật không biết.

(Hết hồi 19)

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương