Vô Lại Kim Tiên
Chương 228: Đại thánh bái sư

Hầu tử trở lại Hoa Quả Sơn, cả ngày tiêu dao khoái hoạt, không lạy Phật, cũng không tôn đạo. Trên không sợ trời, dưới không sợ đất, nhàn hạ thao luyện yêu binh yêu tướng, trong nháy mắt vài chục năm nhanh chóng trôi qua.

Bị Như Lai giam cầm ở Ngũ Chỉ sơn năm trăm năm năm, tên Hầu tử này cuối cùng cũng biết thiên ngoại hữu thiên < ngoài trời còn có trời khác >, người giỏi còn có người giỏi hơn. Không nói cho dù bản thân nắm giữ hư không như thánh nhân, thì gặp Tây Thiên Phật đà cùng Bồ Tát, cùng với vị thượng cổ Kim tiên ẩn tu từ xưa, cũng khó mà chống nổi.

Hầu tử từ khi từ biệt Thạch Cơ rời khỏi Ngũ Chỉ sơn cũng đã gần trăm năm. Gần đây có chút nhớ nhung, muốn đi Cực Lạc cung xem xem. Nhưng rồi lại đối với Cực Lạc cung chủ trong lòng có chút vướng mắc. Không muốn mất mặt mũi, lại thầm nghĩ không phải là đối thủ của Cực Lạc cung chủ, mới thôi không tìm đến.

Hôm nay, Hầu tử đã nghĩ xong xuôi, không cam lòng bị Như Lai giam cầm Ngũ Chỉ sơn năm trăm năm, từ Hoa Quả Sơn dùng cân đẩu vân nhảy lên mây, gãi đầu gãi tai một hồi, thầm nghĩ: "Không bằng đi tìm mấy tên hòa thượng phật môn kiếm chuyện!"

Lập tức hóa thành hào quang, cân đẩu vân liên tiếp. Không tới mười ngày đã qua Nam chiêm Bộ châu, đến Tây Ngưu Hạ châu.

Sau khi Hồng hoang đại chiến qua đi, Vô Khổ đạo nhân đi Tây phương, khai sáng nhất mạch Phật môn. Ở Tây Ngưu Hạ châu mọi nhà đều kính Phật, ai ai cũng cung phụng đại thừa Phật chủ nam mô A Di Đà Phật, Phật pháp hưng thịnh, Phật quang chiếu khắp nơi, chùa miểu chỗ nào cũng có.

Hầu tử vốn là đến gây sự, tự nhiên sẽ không làm chuyện tốt. Những nơi đi qua chó gà không tha, phàm là những ai trên đầu tóc ngắn, toàn bộ đều đánh chết, lấy đánh giết làm niềm vui, hung hăng mở miệng chửi mắng.

Chủ trì Phật tự hồng pháp là đồ đệ của Mục tôn giả vốn tọa hạ trước Sa Bà Thích Già Như Lai bị Hầu tử đánh đến. Ngày hôm đó Mục tôn giả tất nhiên là cảm ứng được, nhưng trong lòng biết không địch lại Hầu tử. Vội vàng lên thế giới Sa Bà tới gặp Như Lai nói rõ. Như Lai thầm nghĩ: "Đang muốn cho con khỉ này kết nhân quả lên đầu Cực Lạc cung chủ!"

Lập tức phân phó:" Kiếp số đã đến, có một kiếp này, chúng tăng các ngươi không cần tức giận, tất cả trở về động phủ!"

Ngày đó Mục tôn giả không cam lòng, cũng không dám kháng pháp chỉ của Như Lai, lập tức đi ra đại điện, trở về động phủ lĩnh ngộ Phật pháp.

Hầu tử đánh giết vài chùa miếu, bực tức cũng tiêu tan không ít nên dong chơi khắp. Ngày hôm đó đi ngang qua Tích Thạch Sơn. Chợt nhớ tới một chuyện, thầm nghĩ: " Nghe nói Ngưu Ma vương càn rỡ vô cùng, lão Tôn cũng không để vào mắt, vừa vặn tìm hắn giải trí vậy!"

Lập tức nhảy lên cân đẩu vân, đưa tay che mắt, vận khởi Thiên nhãn quan sát khắp nơi. Không ngờ phát hiện thấy một tiểu yêu đầu trâu xuất hiện hướng Hầu tử quát: "Thằng nhãi nhà ngươi là yêu quái phương nào? Đầu trộm đuôi cướp muốn ăn trộm hả, mau mau thúc thủ chịu trói, tới gặp Đại vương nhà ta!"

Hầu tử cười nói: "Đồ tiểu yêu nhà ngươi không biết tốt xấu. Lão Tôn nếu nói tên ra, có khi khiến ngươi tè ra quần, ngươi lại mà nghe kỹ. Tôn gia gia của ngươi chính là Tề Thiên đại thánh Tôn Ngộ Không năm trăm năm trước đại náo Thiên cung. Mau mau gọi Ngưu Ma vương ra gặp ta, nếu không đừng trách lão Tôn phá sạch núi của hắn!"

Nghĩ tới Tề Thiên đại thánh năm đó náo loạn Thiên cung, uy danh tam giới, ai ai cũng biết. Con tiểu yêu này vừa nghe người đến là Tề Thiên đại thánh Tôn Ngộ Không không có địch thủ chốn Thiên đình thì không còn dám lắm miệng, sợ vãi tè vội vàng vào báo cáo. ( vừa chạy vừa tè vãi )

"Cái gì, Tề Thiên đại thánh? Hầu tử đến Tích Thạch Sơn của ta làm gì?" Ngưu Ma vương nghe xong, có chút ngoài ý muốn. Nhưng cũng không sợ Hầu tử, đứng dậy bước đi thong thả vài bước, phân phó tiểu yêu mời đến Thiết Phiến công chúa nói: "Phu nhân, con khỉ kia vốn là hạng hung hăng, năm đó náo loạn Thiên cung, tạo ra thanh danh rất lớn. Hôm nay ta có thể đi ra ngoài cùng hắn phân cao thấp, nàng đưa quạt Ba Tiêu cho ta."

"Thiếp thân đi trợ trận cho phu quân!" Thiết Phiến công chúa cũng là hạng người pháp lực cao cường, lập tức đem quạt Ba Tiêu cho Ngưu Ma vương, dẫn mười vạn yêu binh yêu tướng, mở cửa núi, cưỡi mây bay ra, tại cửa núi, đối đầu với Hầu tử.

Ngưu Ma vương thân phát yêu quang cưỡi mây, xách cương xoa, mặc khôi giáp, chỉ Hầu tử nói: "Con khỉ nhà Ngươi, không ở Hoa Quả Sơn mà làm Tề Thiên đại thánh, lại chạy đến chỗ của ta làm gì?"

Hầu tử cười nói: "Lão Tôn nghe nói ở Tích Thạch sơn có quạt Ba Tiêu có thể quạt ra Tiên Thiên Thần Phong, đặc biệt đến mượn dùng một lát. Lão Ngưu ngươi nếu là thức thời, mau đem cho lão Tôn mượn dùng một lát, sau này sẽ tự trả lại ngươi. Nếu không đừng trách Như Ý Kim Cô bổng của lão Tôn !"

Hầu tử cũng thông minh, biết tìm cớ.

Ngưu Ma vương giận dữ: "Hay cho con khỉ nhà ngươi, chớ có càn rỡ, trước cùng phân cao thấp!" Tay cầm cương xoa, đánh tới Hầu tử.

Hầu tử cười to: "Đang muốn cho lão Ngưu ngươi biết rõ lợi hại của lãoTôn !" Thân hình liền biến hóa, biến thành con khỉ lớn cao hơn vạn trượng, Như Ý Kim Cô bổng cũng tùy ý dài theo ra, cơ hồ muốn đội lên tới Linh Tiêu đại điện, hùng hổ đến chiến Ngưu Ma vương.

"Cái con khỉ này có thể đánh lên Thiên cung, thật cũng có chút thần thông!" Ngưu Ma vương thầm nghĩ, nhưng lại không sợ, thân mình nhoáng một cái, cũng cao vạn trượng, vận khởi thần thông, đón tiếp Hầu tử .

Hai người thần thông không kém, va chạm tóe lửa, đều thi triển hết thần thông,chém giết mãnh liệt. Nửa người chìm trong mây, đánh đánh đỡ đỡ, long trời lở đất, hư không sụp đổ, loạn lưu kích động.

Thiết Phiến công chúa vội vàng mang theo yêu binh yêu tướng rời khỏi mấy trăm dặm, ở phía xa trợ giúp.

"Ăn của lão Tôn một gậy." Hầu tử thích thú, thoải mái đánh không biết mệt mỏi, càng đánh càng mạnh. Hắn biến thân, hiện thành ba đầu sáu tay, hét lớn một tiếng, đánh vào đầu Ngưu Ma vương.

Ngưu Ma vương thầm kêu không tốt, biết rõ Hầu tử này khó đối phó, vội vàng lấy ra quạt Ba Tiêu, niệm động chân ngôn, chiếu vào đầu Hầu tử một cái.

Quạt Ba Tiêu này chính là một kiện Tiên thiên linh bảo vô cùng lợi hại, có thể thổi ra Thần phong Tiên Thiên. Trừ phi có các loại pháp bảo tương như Định Phong Châu, nếu không khó có thể chống cự. Chợt thấy bão cát cuồn cuộn đầy trời, Hầu tử không kịp đề phòng, bị quạt Ba Tiêu quạt vào đầu một quạt, quát to một tiếng, cũng không biết bị thổi ra bao nhiêu ngàn dặm, mới ngã ở trên một ngọn núi.

"Tức chết đi được, nhất định cùng lão Ngưu ngươi không chết không thôi!" Hầu tử tức giận, vội vàng trở mình nhẩy lên mây muốn quay lại báo thù, rồi lại nhớ tới lợi hại của quạt Ba Tiêu, thầm nghĩ không tốt, gãi đầu gãi tai, cảm thấy bực bội.

Đột nhiên linh cơ vừa động mà nghĩ: "Cực Lạc cung chủ pháp bảo lợi hại, không bằng đi mượn mấy thứ lợi hại pháp bảo, lại tới thu thập lão Ngưu!" Lại nghĩ thầm

"Lần này đi Cực Lạc cung chủ tất nhiên muốn bắt lão Tôn bái hắn làm sư phụ, nhưng như thế cũng được!"

Gãi đầu gãi tai một hồi, khẽ cắn môi: "Mặc kệ. Đi trước nói sau, nếu thật ông ta muốn lão Tôn bái làm thầy, trước cứ bái tạm hắn đã. Đợi thu thập xong Ngưu Ma vương , rồi trở lại Hoa Quả Sơn làm Tề Thiên đại thánh cũng được!"

Lập tức cưỡi cân đẩu vân bay đi, một đường vào Thúy Hà sơn.

Thạch Cơ sau khi từ biệt Hầu tử ở Ngũ Chỉ sơn, tâm thần có chút không tập trung, đạo hạnh đi ngược. Mà ngay cả Lâm Phong mở cửa giảng đạo, nàng cũng không bụng dạ đến nghe giảng. Lâm Phong cũng không để ý, mỗi ngày tại cung chủ mở cung giảng đạo, triệu chúng đệ tử đến nghe giảng.

Hôm nay. Thạch Cơ đang ở trước cửa núi đi dạo loăng quăng thì thấy một đạo kim quang mãnh liệt rơi xuống tại trước núi. Chính là Hầu tử ngày nhớ đêm mong, lập tức mừng rỡ, vội hỏi lý do. Hầu tử nói xong, Thạch Cơ vội nói : "Sư tôn đang trong cung, ngươi theo ta vào bái kiến."

Hầu tử có việc nhờ người nên khôn khéo theo Thạch Cơ tới gặp Lâm Phong.

Lâm Phong đang ở trong cung chủ giảng đạo, thấy Thạch Cơ mang theo Hầu tử gãi đầu gãi tai tiến đến, hắn cũng coi như không thấy, tiếp tục giảng đạo.

Hầu tử trong lòng không vui muốn phát tác, Thạch Cơ vội vàng giữ chặt hắn lại,mạnh mẽ lôi kéo Hầu tử đứng ở một bên chờ, Hầu tử cả giận nói: "Cực Lạc cung chủ thật là vô lễ. Đang muốn cho hắn một gậy, cho hắn biết lợi hại của lão Tôn, vì sao phải ngăn ta?"

Thạch Cơ vội nói: "Sư tôn đang đăng đàn giảng đạo, ngươi không được vô lễ!"

Hầu tử nói: "Tiên nữ ngươi thật là phiền toái!" Nhưng lại không tiện phát tiết lửa giận lên trên người Thạch Cơ, đành phải ngoan ngoãn đứng ở một bên chờ như Thạch Cơ.

Buồn tẻ đợi hai canh giờ, Hầu tử kiên nhẫn sắp hết, đúng lúc muốn phát tác thì Lâm Phong ngừng nói cho chúng đệ giải tán, mới hướng Hầu tử nói: "Ý đồ ngươi đến ta đã biết , có thể ba quỳ chín lạy, làm lễ bái sư!"

Hầu tử hỏi: "Ngươi sao biết lão Tôn tới đây vì chuyện gì?"

Lâm Phong cười nói: " Con khỉ nhà ngươi đơn giản là vì Ngưu Ma vương mà đến. Ngươi bái ta làm thầy, gia nhập môn hạ Cực Lạc cung của ta, ta tự có thể đưa ngươi pháp bảo, phá quạt Ba Tiêu!" Đọc Truyện Online mới nhất ở qtruyen.net

"Thật sao?" Hầu tử hỏi.

"Thật!" Lâm Phong cười nói.

Hầu tử làm xong ba quỳ chín lạy đã bái sư, Lâm Phong đem Thất Thải Nguyên thạch cho hắn, lại truyền cách dùng nói: "Thất Thải Nguyên thạch chính là đỉnh cấp pháp khí của Bàn Cổ từ khi mở trời. Ngoại trừ ba đại Tiên Thiên đỉnh cấp pháp khí , không gì không phá, có thể phá quạt Ba Tiêu!"

Hầu tử cầm Thất Thải Nguyên thạch, cũng không chào hỏi Thạch Cơ, lúc này một cân đẩu vân liền nhảy ra khỏi Cực Lạc cung trở mình xuống núi nhằm Tích Thạch Sơn tìm Ngưu Ma vương báo thù.

Thạch Cơ quan sát đằng sau, vẻ mặt lo lắng, nghĩ muốn ra ngoài, rồi lại không dám, đành phải nhút nhát e lệ nhìn qua Lâm Phong.

Lâm Phong cùng tứ nữ mang theo con gái dạo chơi thiên hạ hơn mười năm, tích công đức, tại Ly Sơn thì cắt được tam niệm, thần thông đạo hạnh đều tinh tiến. Hôm nay chỉ còn thiện, ác, sinh ba niệm chưa cắt.

Tính toán một hồi, mới nói: "Hầu tử còn có một kiếp, vi sư cũng tính không được rõ ràng lắm. Cần qua kiếp nạn này, mới có thể bình yên vô sự. Ngươi có thể trong cung siêng năng tu luyện, sau này có lúc gặp lại!"

Thạch Cơ nghe lời, chăm chỉ tuy luyện pháp lực đạo hạnh.

Hầu tử một mạch đi tới Tích Thạch Sơn, mang theo lửa giận, cũng không thông báo, thi triển thần thông, một gậy đánh nát cửa núi. Sớm có tiểu yêu thông báo, Ngưu Ma vương mặc giáp mang nón trụ, cầm quạt Ba Tiêu vọt ra, hướng Hầu tử cả giận nói: "Con khỉ nhà ngươi không biết tốt xấu, còn dám tới Tích Thạch Sơn ta giương oai, hôm nay không cho ngươi còn đường về!"

Hầu tử cười to nói: "Lão Ngưu ngươi ỷ vào quạt Ba Tiêu càn rỡ trước mặt lão Tôn. Không tính là hảo hán, không tính hảo hán. Lão Tôn cũng có một bảo vật, hôm nay nhất định phải phá cây quạt của ngươi!"

Ngưu Ma vương thấy đỉnh núi bị Hầu tử đánh nát, chọc giận chân thần bực tức, cũng không nói nhảm bèn quát to một tiếng cầm quạt Ba Tiêu quạt vào đầu Hầu tử.

Gặp một đạo Thất Thải Thần quang mãnh liệt dữ dội chiếu tới, đánh vào quạt Ba Tiêu. Quạt Ba Tiêu ăn một kích, lập tức hiện nguyên hình rơi xuống. Chỉ thấy Hầu tử nhảy lên đọc pháp quyết thu Thất Thải Nguyên thạch, cười lên ha hả:

"Quả thật là hảo bảo bối, lão Ngưu ngươi, ăn của lão Tôn một gậy!" Thân thể vươn lên, nâng Kim Cô bổng qua đầu chuẩn bị đánh.

"Không tốt, con khỉ này tìm ở đâu tới pháp bảo lợi hại như thế, có thể phá quạt Ba Tiêu!" Ngưu Ma vương lắp bắp kinh hãi, vội vàng thu quạt Ba Tiêu, nhắc cương xoa tới đánh Hầu tử.

Hầu tử hiện ba đầu sáu tay, tay vừa vung đánh ra chân hỏa, Ngưu Ma vương cuối cùng có chút thua kém. Đánh được ba trăm sáu mươi hiệp thì có chút không địch lại. Thiết Phiến tiên tử ở phía xa quan sát cũng đi lên trợ chiến, hai vợ chồng hợp lực đánh Hầu tử thì cũng đánh tám lạng nửa cân, không phân cao thấp.

Hầu tử một mình đánh hai vợ chồng Ngưu Ma vương, nhất thời cũng khó có thể thủ thắng. Thấy đánh lâu không hạ được liền có chút ý táo bạo, đưa Thất Thải Nguyên thạch lên đầu muốn đánh.

"Phu nhân chú ý!" Ngưu Ma vương thấy Hầu tử lại tế lên pháp bảo không biết tên lợi hại đánh lão bà của hắn thì giật mình, vội vàng đem cương xoa ném đi ngăn chặn Thất Thải Nguyên thạch. Không nghĩ tới va chạm với Thất Thải Thần quang liền bị phá hủy, thiếu chút làm cho Ngưu Ma vương đau lòng muốn chết. Cương xoa này tuy không bằng quạt Ba Tiêu tiên thiên linh bảo, nhưng cũng là binh khí hắn vất vả khổ luyện Nguyên Thần mới được vừa tay.

Không nghĩ tới chỉ một lần va chạm liền bị hủy diệt, sao có thể không đau lòng cho được.

Cũng may nhờ có vậy. Thiết Phiến tiên tử cũng may mắn tránh khỏi một kích của Thất Thải Nguyên thạch.

Ngưu Ma vương thấy pháp bảo lợi hại, biết rõ hai vợ chồng không chống cự nổi vội vàng hô một tiếng, song song vận pháp lực chạy trốn.

Hầu tử cũng không đuổi theo, thu Thất Thải Nguyên thạch rồi biến thành cao mười vạn trượng , giơ bổng đánh xuống dưới như long trời lở đất. Tích Thạch Sơn bị san thành bình địa, chỉ khổ cho hàng nghìn yêu binh yêu tướng, pháp lực kém hơn một chút thì đi vào luân hồi < tèo >, pháp lực cao hơn một chút mới may mắn tránh được.

Ngưu Ma vương cùng Thiết Phiến tiên tử trốn ở phía xa, chỉ nhìn mà nghiến răng nghiến lợi, thề cùng Hầu tử bất cộng đái thiên ( không đội chung trời).

Hầu tử đang chém giết thống khoái, chợt nghe thấy một tiếng đạo hiệu vang lên. Một đạo nhân theo gió đi tới cười nói: "Con khỉ nhà ngươi tính khí không giảm, vô duyên cớ tạo ra sát nghiệt, giết chết vô số sinh linh. Thực không thể tha cho ngươi, không thể tha cho ngươi!" Đó là đại đệ tử Trọng Dương Tử môn hạ Thượng Thanh Nguyên Thủy Thiên tôn .

Trọng Dương Tử khi Hỗn Độn mở ra thì gia nhập làm Thượng Thanh môn hạ. Khi Hồng hoang đại chiến thì vào luân hồi chuyển kiếp, từng vào Nhân Gian giới, chuyển kiếp thành Vương Trọng Dương, lập nên Toàn Chân nhất mạch phát triển mạnh mẽ, tích được công đức không nhỏ. Sau cùng trừ bỏ nghiệp chướng, độ qua Thiên kiếp thành tựu Tiên đạo mà trở lại gia nhập Thái Thanh môn hạ, tại Thượng Thanh thiên Di La cung nghe giảng đại đạo.

Trọng Dương Tử xuất ra một vật, đúng là pháp khí tối cao Thái Cực đồ từ thưở khai thiên. Lão vừa rung lên để phát lực, một cái cầu vồng vàng kim bay ra, bao trùm kín Hầu tử lại. Trọng Dương Tử hô Vô Lượng Thiên Tôn, đem Hầu tử giam giữ rồi dùng Linh phù trấn áp Nguyên Thần. Còn mình hóa ra tia sáng xanh, dẫn Hầu tử trở lại ngoài ba mươi ba tầng trời.

Đến nửa đường, bị tọa tiền đồng tử của Nguyên Thủy thiên tôn ngăn lại, đồng tử này nói: "Đại sư huynh, lão sư chưởng giáo nói huynh cầm Thái Cực đồ dẫn Hầu tử đi rèn luyện"

Trọng Dương Tử cũng không hỏi nhiều, đáp ứng một tiếng, xoay người đi đến Huyền Đô thiên. Sau khi chờ cho đồng tử trông cửa thông báo qua, mới xách Hầu tử vào cung Đâu Suất gặp Lão quân.

Huyền Đô Thái Thượng Lão Quân đang trong cung đăng đàn giảng đạo, Trọng Dương Tử không dám quấy rầy, đành phải chờ ở ngoài cung.

Cũng không biết trải qua bao lâu, bỗng nghe cười dài một tiếng: "Đạo huynh mạnh khỏe, sư phụ bảo ngươi mang Hầu tử đi vào!"

Trọng Dương Tử ngẩng đầu nhìn lại, không ngờ lại là môn hạ Huyền Đô Thái Thanh hiện đứng đầu bát tiên Thuần Dương Chân Nhân Lã Động Tân, liền vội hoàn lễ nói: "Đạo huynh hữu lễ!" Cũng không nhiều lời, dẫn Hầu tử đi vào Thái thanh bái kiến thánh nhân.

Hầu tử bị trấn Nguyên Thần, thân không thể động đậy, miệng không thể nói còn gì mà nhắc đến chuyện xin tha.

Nhân giáo chí tôn thánh nhân Thái Thượng Lão Quân đang lặng yên ngồi tại cung chủ. Chờ Trọng Dương Tử đưa Hầu tử vào cửa, mới chỉ một ngón tay, thu lấy Thất Thải Nguyên thạch trên người Hầu tử, phân phó đồng tử nói: "Đem con khỉ này ném vào trong lò Bát Quái!"

Kim Ngân đồng tử vâng dạ, mang Hầu tử, ném vào trong lò Bát Quái .

Lão quân lại chỉ một ngón tay, thu lại Thái Cực đồ, hướng Trọng Dương Tử phân phó: "Ngươi có thể tự trở về!"

"Tuân lệnh Tôn sư thúc !" Trọng Dương tử vội vàng tuân mệnh, ra khỏi Huyền Đô thiên, trở lại Di La cung.

Lão quân phân phó Kim Ngân đồng tử đem Hầu tử đốt trong lò Bát Quái bảy bảy bốn mươi chín năm, lại lấy ra Thất Thải Nguyên thạch phân phó bát tiên đứng cạnh: "Thất Thải Nguyên thạch chính là vật của Thánh Mẫu nương nương, tự ta sẽ đưa về Nữ Oa cung. Bọn ngươi tạm thời tất cả trở về động phủ chăm chỉ tu luyện, không thể chậm trễ !"

Bát tiên vội vàng vâng lời, tự trở về động phủ chăm chỉ tu luyện pháp lực thần thông không đề cập tới.

Lập tức Lão quân đi ra, cưỡi mây ra khỏi Huyền Đô Bát Cảnh cung, hướng nơi sâu trong Hỗn Độn mà đi.

Ước chừng nửa canh giờ, trước mắt sắc trời mở rộng ra, một cảnh thịnh vượng như ngọc lưu ly hiện ra. Núi non sông ngòi chỗ nào cũng có các loại chim quý thú lạ. Trong đó có nhiều linh cầm dị thú đắc đạo, pháp lực thần thông không dưới nhất lưu kim tiên. Đều là linh cầm từ khi Hỗn Độn mở ra đã ở trong nội cung Thánh Mẫu nương nương tu hành.

Lão quân tới trước cung, không dám tự đi vào, nhờ tiên nữ trông cửa đi vào thông báo. Không bao lâu, tiên nữ đi ra nói: "Nương nương phân phó sư thúc tự trở về Huyền Đô thiên, có thể đem Thất Thải Nguyên thạch đưa cho ta!"

Lão quân vì vậy đem Thất Thải Nguyên thạch đưa cho tiên nữ trông cửa, tự mình trở lại Huyền Đô .

Lại nói Lâm Phong tuy tính được Hầu tử còn có một kiếp, lại không ngờ tới Hầu tử sẽ bị Huyền Đô bắt được ném vào lò Bát Quái. Đến khi Hầu tử bị Trọng Dương Tử dùng Thái Cực đồ bắt đi, mới thầm kêu không tốt, có chút cảm ứng.

"Phụ thân, người làm sao vậy?" Thải Y cùng Nghê Thường đang bò tới chơi đùa trên đầu gối hắn, thấy phụ thân toàn thân chấn động, sắc mặt đại biến vội ngẩng đầu hỏi.

"Không có việc gì!" Lâm Phong vỗ vỗ sau đầu con gái, hướng tứ nữ nói: "Hầu tử bị Lão quân ném vào lò Bát Quái, có bảy bảy mươi bốn chín năm thuần dương chân hỏa tai ương. Là hung hay cát thì không rõ. Thiên cơ khó dò, các nàng tọa trấn tiên phủ, đợi ta lên ba ba tầng trời tới Nữ Oa cung cầu kiến Thánh Mẫu nương nương, rồi tính tiếp!"

Tứ nữ gật đồng ý, lập tức Lâm Phong ra khoi Cực Lạc tiên phủ. Một cái cầu vồng tím Thông Thiên hiện ra, xuyên qua chin tầng trời đi lên tới tầng ba mươi ba.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương