Vô Lại Kim Tiên II
-
Chương 1: Vô Danh
Lâm Phong dần dần tỉnh lại, chỉ cảm thấy đầu đau như búa bổ, đom đóm bay đầy trời, cố gắng chống người dậy mới phát hiện mình đang nằm giữa một bãi loạn thạch (bãi đá). Cảnh vật chung quanh thật không tệ, sơn thanh thủy tú một màu xanh biếc, linh khí cực kỳ sung túc, quái, Thản Tang đại lục làm gì có nhiều thiên địa linh khí như vậy.
Vội xem xét lại cơ thể thì thấy pháp lực mất hết sạch. Cũng may chỉ là nguyên thần hao tổn quá độ, qua vài ngày là có thể khôi phục lại được.
Mấy món pháp bảo thì chỉ riêng có Nhiếp Hồn châu là chẳng biết rơi đâu mất. Lâm Phong cũng chẳng thèm để ý, chỉ cần Thái Cực đồ vẫn còn là được, những cái khác đều chỉ là pháp bảo vớ vẩn không đáng quan tâm.
Còn có việc lạ nữa là những sinh hồn trong Linh Lung bảo tháp cũng chẳng biết là mất tiêu đâu nữa.
Lâm Phong không có thời giờ để quan tâm đến mấy chuyện lặt vặt này, vội đứng dậy, cẩn thận đánh giá chung quanh một chút. Trời xanh mây trắng, bốn phía chung quanh đều là những ngọn núi cao ngất tầng mây. Cũng không biết mình đang ở nơi nào, mơ hồ cảm thấy tựa hồ như không phải ở Thản Tang đại lục, bây giờ pháp lực đã mất hết, muốn đi ra ngoài thăm dò thì trước tiên cũng phải khôi phục pháp lực mới đi được.
Vừa mới khoanh chân tọa định, đã thấy hai cỗ yêu quang hạ xuống trước người, yêu quang tản đi lộ ra hai nam tử bộ dáng như lâu la. Hai nam tử này hình dáng vô cùng xấu xí, toàn thân tràn ngập yêu khí, không biết hai tên này tới cùng là loại tiểu yêu gì.
Hai tiểu yêu này đều mang một khối lệnh bài, tiểu yêu bên trái là Quỷ Vô Thường, tiểu yêu bên phải là Vô Thường Quỷ.
Tên tiểu yêu Quỷ Vô Thường chỉ vào Lâm Phong quát lớn:" Ê ku, chuột nhắt như mi mà cũng dám xông vào địa bàn của đại vương nhà ta sao?"
Vô Thường Quỷ kia thì nói:" Ta xem thằng nhãi này quá nửa là hậu bối của những lão tạp mao Thúy Hà phái kia. Chúng ta vừa vặn gặp được thằng nhãi này, tóm nó mang về dâng cho đại vương luộc lên nhắm rượu đi!"
" A!" Lâm Phong mới nghe đến những lời ấy, lập tức hô toáng lên. Nếu không phải pháp lực còn chưa khôi phục lại thì nhất định là đã nhảy dựng lên. Cũng không biết hai tiểu yêu này có phải chỉ dọa suông không, cảm thấy không thể nén giận được nữa, hừ lạnh một tiếng nói:" Lớn mật, hai tên không biết sống chết này, có biết sư phụ ta là ai không?"
Quỷ Vô Thường kia nói:” Nói thử ta nghe coi!”
Lâm Phong đầu óc tính toán nhanh như máy, ở đây linh khí dồi dào, chắc chắn không phải là Thản Tang đại lục. Cũng không biết có nhân vật gì lợi hại không, xem hai tên tiểu yêu này đều là loại yêu quái đã tu luyện thành tinh, linh cơ chợt lóe, quát lại:" Sư phụ ta là yêu tộc Thiên Hoàng Thái Huyền, ngươi mau mau cút ngay, đừng có để mất tính mạng!"
" Thái Huyền?" Quỷ Vô Thường kia hỏi lại:" Là Thái Nhất hay là Thái Huyền?"
Lâm Phong trong lòng quặn lên, trầm giọng kiên quyết nói:" Đương nhiên là Thái Huyền, ngươi mau mau cút ngay!"
Quỷ Vô Thường quay đầu lại hỏi:" Ngươi có nghe qua Thái Huyền bao giờ chưa, ta chỉ biết đại thánh yêu tộc chúng ta là Đông Hoàng Thái Nhất, Thái Huyền là thằng nào?"
Thượng cổ yêu ma đại chiến đã cách đây quá lâu rồi, Thái Huyền đã củ tỏi, hai tiểu yêu này ngay cả thiên tiên cũng chưa thành, tự nhiên là chưa từng nghe qua yêu tộc Thiên Hoàng uy chấn thái cổ hồng hoang năm đó.
Vô Thường Quỷ nói:” Thái Huyền là ông nội hắn, là cháu ta. Mẹ nó, tiểu tử này lấm la lấm lét, trông rất gian xảo, vừa nhìn là biết không phải loại tốt đẹp gì, nói nhảm nhiều vậy làm gì, he he. Nhìn tiểu tử này da dẻ mịn màng, bắt về hiến cho đại vương, hấp chín cho các huynh đệ nhắm rượu đê.”
“ Lần này chúng ta lập được công lớn rồi, không chừng sau khi trở về Đại Vương lại cao hứng thưởng cho chúng ta thứ tốt gì đó!” Quỷ Vô Thường mơ mộng, định tiến lên chế trụ lấy nguyên thần Lâm Phong.
Lâm Phong tí nữa thì xỉu, vốn muốn dùng tên tuổi yêu hoàng Thái Huyền để hù cho hai thằng tiểu yêu này một trận. Ai ngờ lại xuất hiện một đông hoàng Thái Nhất ở đâu ra, hơn nữa hai tiểu yêu này lại không biết yêu tộc Thiên Hoàng Thái Huyền uy chấn thái cổ hồng hoang. Cái này có khác gì người Pháp không biết Napoleon, hay người Mĩ không biết đến Oa-Sinh-Ton vậy.
Xem ra đúng là trong cánh rừng lớn thì loại chim gì cũng có.
Ngồi chờ chết không phải là tính cách của Lâm Phong, mắt thấy Quỷ Vô Thường muốn chế trụ nguyên thần của mình.Vội cắn răng một cái, liều mạng nguyên thần đang bị thương, mạnh mẽ dẫn động Hồng Mông tử khí vô cùng vô tận trong Thất Thải nguyên thạch. Vừa phát lực vừa quát, ngón tay chỉ ấn quyết, hai cỗ tử khí cuồn cuồn trào ra, đem tên tiểu yêu kia đánh cho thần hình câu diệt, hóa thành tro bụi.
Lâm Phong há mồm phun ra một ngụm máu tươi, thân thể đung đưa muốn ngã.
Mạnh mẽ dẫn động Hồng Mông tử khí trong Thất Thải nguyên thạch, với pháp lực của hắn bây giờ nguyên thần không thể nào chịu được va chạm với Hồng Mông tử khí vô tận. Chỉ hơi dẫn động một chút mà nguyên thần đã bị thương.
Vội vàng vận chuyển huyền công, đem thương thế ép xuống, nhanh chóng điều tức một chút khôi phục lại pháp lực. Trong bụng thầm nghĩ nơi này không nên ở lâu, miễn cưỡng sử dụng độn quang, bỏ chạy về phía bắc.
Một hơi chạy mấy trăm dặm, lúc này mới thở hổn hển hạ xuống một khe núi tương đối bí ẩn, tìm ra một chỗ có thể ẩn thân, dùng pháp thuật ẩn giấu thân mình. Vội vàng vận chuyển huyền công khôi phục pháp lực.
Mặc dù không biết mình đã lạc tới nơi nào, nhưng chỉ cẩn nhìn hai tiểu yêu mới rồi thì đã biết nơi này chắc chắn không phải địa cầu và Thản Tang đại lục trước kia.
Hai tên lâu la này đều có tu vi độ kiếm hậu kỳ, sắp sửa tiến vào đại thừa kỳ, đạt được thiên tiên đại đạo. Người trên địa cầu đạt được độ kiếp hậu kỳ rất ít, làm gì có yêu quái nào có yêu lực cao cường như vậy.
Về phần Thản Tang đại lục lại càng không có.
Có thể chắc chắn là nơi này là nơi nguy hiểm, nếu không phải vừa rồi liều mạng nguyên thần bị thương một đòn đánh chết hai tiểu yêu, sợ là mình đã rơi vào miệng yêu quái rồi.
Việc cấp bách trước mắt đó chính là nhanh chóng khôi phục lại pháp lực.
Thái Cực huyền công thật là huyền diệu, vốn dĩ với tu vi hiện giờ của hắn, sau khi pháp lực cạn kiệt dù có muốn hay không cũng phải mươi bữa nửa tháng mới có thể khôi phục lại toàn bộ. Nhưng giờ chỉ ngắn ngủi có ba ngày mà pháp lực đã khôi phục lại hết. Một nửa là nhờ diệu dụng của Thái Cực huyền công, một nửa khác là nhờ Hồng Mông tử khí và tinh khí của yêu hoàng Thái Huyền trong Hồng Mông tử khí.
Trong vân quang tử, bạch, thanh(mây màu tím, trắng, xanh) tam sắc hỗn tạp, một nguyên anh bé bỏng ngồi đang ngồi lặng yên, bộ dáng giống hệt với Lâm Phong, trông giống như là một bản thu nhỏ của hắn vậy.
Một tia tử khí và Thái Huyền tinh khí cực nhỏ phát ra, sau đó luyện hóa thành pháp lực, dung hợp trong nguyên anh, bổn mạng Lâm Phong khổ tu Thái Thanh Huyền và Thái Huyền tinh khí dần dần dung hợp trong Hồng Mông tử khí, nguyên anh cũng dần biến thành màu tím.
Lâm Phong thở ra một ngụm trọc khí, thu công đứng lên. Vội vàng cưỡi độn quang bay lên một đám mây, dõi mắt nhìn về phía xa, chỉ thấy trong phạm vi ngàn dặm xung quanh đều là núi cao liên miên nhìn không thấy điểm cuối, không biết mình tột cùng là đang ở đâu nữa.
Muốn hỏi thăm một chút mà cũng không thấy một bóng người. Ngẫm nghĩ nửa ngày, chỉ còn cách cưỡi độn quang bay về phía bắc.
Một hơi chạy hơn ngàn dặm mà vẫn chưa bay khỏi cái vùng núi non trùng điệp này thì có thể tưởng tượng được trong lòng hắn phiền muộn cỡ nào.
Khi mặt trời lặn, Lâm Phong hạ xuống một đỉnh núi, sau khi khôi phục lại pháp lực đã bị tiêu hao, vừa muốn tiếp tục lên đường thì lại nghe thấy phía trước có tiếng quát tháo vang lên. Vội vàng chạy lại, ẩn thân ở phía xa xa rồi nhìn lén, đã thấy cách đó vài dặm, một đôi nam nữ thanh niên đang đánh nhau khó phân thắng bại, bên cạnh còn có một tiên nữ xinh đẹp đứng xem.
Tên tiểu tử còn trẻ này sử dụng phi kiếm chất liệu thượng phẩm, kiếm quang sáng chói, uy lực cực mạnh. Xem bộ dáng hình như là kiếm tu, tiên pháp chẳng có gì cao thâm cả, nhưng tu vi lại không kém mình.
Mà nữ tử kia…….
Lâm Phong thiếu chút nữa không nhịn được mà hô thành tiếng.
Nữ tử đang đánh nhau với tên tiểu tử kia không phải ai khác, chính là tiểu xà tinh từng có duyên gặp mặt cùng hắn trong Vân Vụ sơn.
Tiểu Thanh xà tu vi rõ ràng so với tên tiểu hỏa kia yếu hơn rất nhiều. Lại dùng một cái phi kiếm cùi bắp, chống đỡ rất chật vật, yêu quang hộ thận bị phi kiếm của tiểu tử kia một chém phá tan. Trông điệu bộ sắp không chống đỡ được, sợ rằng chỉ một lúc nữa thôi là sẽ bị chế trụ.
Tên tiểu tử kia tựa hồ rất thoải mái, giống như là đang chơi trò mèo vờn chuột với Tiểu Thanh xà vậy, mặt đầy ngạo khí nói:” Yêu nghiệt, ngươi dám tác oai tác quái ở địa bàn Thúy Hà phái chúng ta. Biết khôn thì mau quăng kiếm đầu hàng, nếu không buộc phải đánh cho ngươi thần hình câu diệt.”
Tiểu Thanh xà tóc tai lòa xòa, khóe miệng ứa máu, tấm áo xanh do da rắn biến thành cũng xuất hiện nhiều vết rạn nứt. Một mặt vừa vung kiếm chống đỡ, một mặt lại cắn răng nói:” Thúy Hà phái các ngươi ỷ thế hiếp người, không để đồng đạo vào mắt, ta tác oai tác quái tại địa bàn Thúy Hà phái các ngươi lúc nào!”
Tiểu Thanh xà tuy tu vi không bằng được tiểu tử kia, nhưng rõ ràng là có tiến bộ. Xem ra yêu pháp mình truyền cho nàng cũng giúp nàng không ít chỗ tốt, chỉ là với cái phi kiếm như vậy….Thật sự là quá thua thiệt, cũng không biết là nhặt từ cái bãi rác nào nữa.
Tiên nữ xinh đẹp đang đứng bên xem trận chiến trên mặt xuất hiện vẻ tức giận, mắt thấy tình nhân ( 相好-tương hảo ) có ý tứ với xà tinh này, tâm trạng cảm thấy giận dữ:” Ngươi yêu nghiệt vô sỉ này, ai cần nhiều lời với ngươi!” Nói xong liền rút ra một thanh phi kiếm màu xanh biếc, chẳng nói chẳng rằng gì nữa chém thẳng tới tiểu xà tinh.
Lâm Phong đứng ngoài nhìn một hồi, đã đoán đôi nam nữ này hơn phân nửa là đệ tử của cái gọi là Thúy Hà phái kia. Đang suy nghĩ xem nên trợ giúp Tiểu Thanh xà thế nào, đột nhiên thấy nữ tử này xuống tay độc ác thì không khỏi kinh hãi.
Phi kiếm màu xanh kia thủy nguyên lực ba động cực kỳ cường đại, hiển nhiên là do thải quý thủy tinh tế luyện thành. Nữ tử này pháp lực không thua mình, Tiểu Thanh xà đánh với tiểu tử kia còn không đỡ được, làm gì còn khí lực để đỡ được phi kiếm này.
Trong lòng nhanh chóng xoay chuyển nhiều ý niệm, hai nam nữ trẻ tuổi này không phải là loại lương thiện gì, hơn nữa Tiểu Thanh xà là người duy nhất mình biết từ khi mình lưu lạc đến đây. Dù sao cũng phải cứu nàng một phen, sống ở nơi lạ lẫm này, nhiều đồng bọn là nhiều người giúp đỡ hơn.
Lâm Phong vốn là người quyết đoán, sau khi cân nhắc, vội vàng tung Thái Cực đồ ra, đem cả nữ tiên lẫn phi kiếm quấn vào trong.
Nữ tiên kia tu vi cao hơn hắn, vốn không thể không chịu nổi một kích như vậy. Chỉ là nữ tiên kia mắt thấy nhân tình của mình có ý tứ với xà tinh, cái tâm ghen ghét nó quấy nhiễu, trong chốc lát bụng đầy lửa giận, sơ suất không phát hiện ra có người trốn ở phía sau.
Đợi đến khi giật mình nhận ra thì đã muộn rồi, pháp lực của Lâm Phong mặc dù thua kém nàng, nhưng cũng không cách quá xa. Kim quang cuốn tới, nữ tiên kia lập tức cả người lẫn phi kiếm rơi vào bên trong.
Vội xem xét lại cơ thể thì thấy pháp lực mất hết sạch. Cũng may chỉ là nguyên thần hao tổn quá độ, qua vài ngày là có thể khôi phục lại được.
Mấy món pháp bảo thì chỉ riêng có Nhiếp Hồn châu là chẳng biết rơi đâu mất. Lâm Phong cũng chẳng thèm để ý, chỉ cần Thái Cực đồ vẫn còn là được, những cái khác đều chỉ là pháp bảo vớ vẩn không đáng quan tâm.
Còn có việc lạ nữa là những sinh hồn trong Linh Lung bảo tháp cũng chẳng biết là mất tiêu đâu nữa.
Lâm Phong không có thời giờ để quan tâm đến mấy chuyện lặt vặt này, vội đứng dậy, cẩn thận đánh giá chung quanh một chút. Trời xanh mây trắng, bốn phía chung quanh đều là những ngọn núi cao ngất tầng mây. Cũng không biết mình đang ở nơi nào, mơ hồ cảm thấy tựa hồ như không phải ở Thản Tang đại lục, bây giờ pháp lực đã mất hết, muốn đi ra ngoài thăm dò thì trước tiên cũng phải khôi phục pháp lực mới đi được.
Vừa mới khoanh chân tọa định, đã thấy hai cỗ yêu quang hạ xuống trước người, yêu quang tản đi lộ ra hai nam tử bộ dáng như lâu la. Hai nam tử này hình dáng vô cùng xấu xí, toàn thân tràn ngập yêu khí, không biết hai tên này tới cùng là loại tiểu yêu gì.
Hai tiểu yêu này đều mang một khối lệnh bài, tiểu yêu bên trái là Quỷ Vô Thường, tiểu yêu bên phải là Vô Thường Quỷ.
Tên tiểu yêu Quỷ Vô Thường chỉ vào Lâm Phong quát lớn:" Ê ku, chuột nhắt như mi mà cũng dám xông vào địa bàn của đại vương nhà ta sao?"
Vô Thường Quỷ kia thì nói:" Ta xem thằng nhãi này quá nửa là hậu bối của những lão tạp mao Thúy Hà phái kia. Chúng ta vừa vặn gặp được thằng nhãi này, tóm nó mang về dâng cho đại vương luộc lên nhắm rượu đi!"
" A!" Lâm Phong mới nghe đến những lời ấy, lập tức hô toáng lên. Nếu không phải pháp lực còn chưa khôi phục lại thì nhất định là đã nhảy dựng lên. Cũng không biết hai tiểu yêu này có phải chỉ dọa suông không, cảm thấy không thể nén giận được nữa, hừ lạnh một tiếng nói:" Lớn mật, hai tên không biết sống chết này, có biết sư phụ ta là ai không?"
Quỷ Vô Thường kia nói:” Nói thử ta nghe coi!”
Lâm Phong đầu óc tính toán nhanh như máy, ở đây linh khí dồi dào, chắc chắn không phải là Thản Tang đại lục. Cũng không biết có nhân vật gì lợi hại không, xem hai tên tiểu yêu này đều là loại yêu quái đã tu luyện thành tinh, linh cơ chợt lóe, quát lại:" Sư phụ ta là yêu tộc Thiên Hoàng Thái Huyền, ngươi mau mau cút ngay, đừng có để mất tính mạng!"
" Thái Huyền?" Quỷ Vô Thường kia hỏi lại:" Là Thái Nhất hay là Thái Huyền?"
Lâm Phong trong lòng quặn lên, trầm giọng kiên quyết nói:" Đương nhiên là Thái Huyền, ngươi mau mau cút ngay!"
Quỷ Vô Thường quay đầu lại hỏi:" Ngươi có nghe qua Thái Huyền bao giờ chưa, ta chỉ biết đại thánh yêu tộc chúng ta là Đông Hoàng Thái Nhất, Thái Huyền là thằng nào?"
Thượng cổ yêu ma đại chiến đã cách đây quá lâu rồi, Thái Huyền đã củ tỏi, hai tiểu yêu này ngay cả thiên tiên cũng chưa thành, tự nhiên là chưa từng nghe qua yêu tộc Thiên Hoàng uy chấn thái cổ hồng hoang năm đó.
Vô Thường Quỷ nói:” Thái Huyền là ông nội hắn, là cháu ta. Mẹ nó, tiểu tử này lấm la lấm lét, trông rất gian xảo, vừa nhìn là biết không phải loại tốt đẹp gì, nói nhảm nhiều vậy làm gì, he he. Nhìn tiểu tử này da dẻ mịn màng, bắt về hiến cho đại vương, hấp chín cho các huynh đệ nhắm rượu đê.”
“ Lần này chúng ta lập được công lớn rồi, không chừng sau khi trở về Đại Vương lại cao hứng thưởng cho chúng ta thứ tốt gì đó!” Quỷ Vô Thường mơ mộng, định tiến lên chế trụ lấy nguyên thần Lâm Phong.
Lâm Phong tí nữa thì xỉu, vốn muốn dùng tên tuổi yêu hoàng Thái Huyền để hù cho hai thằng tiểu yêu này một trận. Ai ngờ lại xuất hiện một đông hoàng Thái Nhất ở đâu ra, hơn nữa hai tiểu yêu này lại không biết yêu tộc Thiên Hoàng Thái Huyền uy chấn thái cổ hồng hoang. Cái này có khác gì người Pháp không biết Napoleon, hay người Mĩ không biết đến Oa-Sinh-Ton vậy.
Xem ra đúng là trong cánh rừng lớn thì loại chim gì cũng có.
Ngồi chờ chết không phải là tính cách của Lâm Phong, mắt thấy Quỷ Vô Thường muốn chế trụ nguyên thần của mình.Vội cắn răng một cái, liều mạng nguyên thần đang bị thương, mạnh mẽ dẫn động Hồng Mông tử khí vô cùng vô tận trong Thất Thải nguyên thạch. Vừa phát lực vừa quát, ngón tay chỉ ấn quyết, hai cỗ tử khí cuồn cuồn trào ra, đem tên tiểu yêu kia đánh cho thần hình câu diệt, hóa thành tro bụi.
Lâm Phong há mồm phun ra một ngụm máu tươi, thân thể đung đưa muốn ngã.
Mạnh mẽ dẫn động Hồng Mông tử khí trong Thất Thải nguyên thạch, với pháp lực của hắn bây giờ nguyên thần không thể nào chịu được va chạm với Hồng Mông tử khí vô tận. Chỉ hơi dẫn động một chút mà nguyên thần đã bị thương.
Vội vàng vận chuyển huyền công, đem thương thế ép xuống, nhanh chóng điều tức một chút khôi phục lại pháp lực. Trong bụng thầm nghĩ nơi này không nên ở lâu, miễn cưỡng sử dụng độn quang, bỏ chạy về phía bắc.
Một hơi chạy mấy trăm dặm, lúc này mới thở hổn hển hạ xuống một khe núi tương đối bí ẩn, tìm ra một chỗ có thể ẩn thân, dùng pháp thuật ẩn giấu thân mình. Vội vàng vận chuyển huyền công khôi phục pháp lực.
Mặc dù không biết mình đã lạc tới nơi nào, nhưng chỉ cẩn nhìn hai tiểu yêu mới rồi thì đã biết nơi này chắc chắn không phải địa cầu và Thản Tang đại lục trước kia.
Hai tên lâu la này đều có tu vi độ kiếm hậu kỳ, sắp sửa tiến vào đại thừa kỳ, đạt được thiên tiên đại đạo. Người trên địa cầu đạt được độ kiếp hậu kỳ rất ít, làm gì có yêu quái nào có yêu lực cao cường như vậy.
Về phần Thản Tang đại lục lại càng không có.
Có thể chắc chắn là nơi này là nơi nguy hiểm, nếu không phải vừa rồi liều mạng nguyên thần bị thương một đòn đánh chết hai tiểu yêu, sợ là mình đã rơi vào miệng yêu quái rồi.
Việc cấp bách trước mắt đó chính là nhanh chóng khôi phục lại pháp lực.
Thái Cực huyền công thật là huyền diệu, vốn dĩ với tu vi hiện giờ của hắn, sau khi pháp lực cạn kiệt dù có muốn hay không cũng phải mươi bữa nửa tháng mới có thể khôi phục lại toàn bộ. Nhưng giờ chỉ ngắn ngủi có ba ngày mà pháp lực đã khôi phục lại hết. Một nửa là nhờ diệu dụng của Thái Cực huyền công, một nửa khác là nhờ Hồng Mông tử khí và tinh khí của yêu hoàng Thái Huyền trong Hồng Mông tử khí.
Trong vân quang tử, bạch, thanh(mây màu tím, trắng, xanh) tam sắc hỗn tạp, một nguyên anh bé bỏng ngồi đang ngồi lặng yên, bộ dáng giống hệt với Lâm Phong, trông giống như là một bản thu nhỏ của hắn vậy.
Một tia tử khí và Thái Huyền tinh khí cực nhỏ phát ra, sau đó luyện hóa thành pháp lực, dung hợp trong nguyên anh, bổn mạng Lâm Phong khổ tu Thái Thanh Huyền và Thái Huyền tinh khí dần dần dung hợp trong Hồng Mông tử khí, nguyên anh cũng dần biến thành màu tím.
Lâm Phong thở ra một ngụm trọc khí, thu công đứng lên. Vội vàng cưỡi độn quang bay lên một đám mây, dõi mắt nhìn về phía xa, chỉ thấy trong phạm vi ngàn dặm xung quanh đều là núi cao liên miên nhìn không thấy điểm cuối, không biết mình tột cùng là đang ở đâu nữa.
Muốn hỏi thăm một chút mà cũng không thấy một bóng người. Ngẫm nghĩ nửa ngày, chỉ còn cách cưỡi độn quang bay về phía bắc.
Một hơi chạy hơn ngàn dặm mà vẫn chưa bay khỏi cái vùng núi non trùng điệp này thì có thể tưởng tượng được trong lòng hắn phiền muộn cỡ nào.
Khi mặt trời lặn, Lâm Phong hạ xuống một đỉnh núi, sau khi khôi phục lại pháp lực đã bị tiêu hao, vừa muốn tiếp tục lên đường thì lại nghe thấy phía trước có tiếng quát tháo vang lên. Vội vàng chạy lại, ẩn thân ở phía xa xa rồi nhìn lén, đã thấy cách đó vài dặm, một đôi nam nữ thanh niên đang đánh nhau khó phân thắng bại, bên cạnh còn có một tiên nữ xinh đẹp đứng xem.
Tên tiểu tử còn trẻ này sử dụng phi kiếm chất liệu thượng phẩm, kiếm quang sáng chói, uy lực cực mạnh. Xem bộ dáng hình như là kiếm tu, tiên pháp chẳng có gì cao thâm cả, nhưng tu vi lại không kém mình.
Mà nữ tử kia…….
Lâm Phong thiếu chút nữa không nhịn được mà hô thành tiếng.
Nữ tử đang đánh nhau với tên tiểu tử kia không phải ai khác, chính là tiểu xà tinh từng có duyên gặp mặt cùng hắn trong Vân Vụ sơn.
Tiểu Thanh xà tu vi rõ ràng so với tên tiểu hỏa kia yếu hơn rất nhiều. Lại dùng một cái phi kiếm cùi bắp, chống đỡ rất chật vật, yêu quang hộ thận bị phi kiếm của tiểu tử kia một chém phá tan. Trông điệu bộ sắp không chống đỡ được, sợ rằng chỉ một lúc nữa thôi là sẽ bị chế trụ.
Tên tiểu tử kia tựa hồ rất thoải mái, giống như là đang chơi trò mèo vờn chuột với Tiểu Thanh xà vậy, mặt đầy ngạo khí nói:” Yêu nghiệt, ngươi dám tác oai tác quái ở địa bàn Thúy Hà phái chúng ta. Biết khôn thì mau quăng kiếm đầu hàng, nếu không buộc phải đánh cho ngươi thần hình câu diệt.”
Tiểu Thanh xà tóc tai lòa xòa, khóe miệng ứa máu, tấm áo xanh do da rắn biến thành cũng xuất hiện nhiều vết rạn nứt. Một mặt vừa vung kiếm chống đỡ, một mặt lại cắn răng nói:” Thúy Hà phái các ngươi ỷ thế hiếp người, không để đồng đạo vào mắt, ta tác oai tác quái tại địa bàn Thúy Hà phái các ngươi lúc nào!”
Tiểu Thanh xà tuy tu vi không bằng được tiểu tử kia, nhưng rõ ràng là có tiến bộ. Xem ra yêu pháp mình truyền cho nàng cũng giúp nàng không ít chỗ tốt, chỉ là với cái phi kiếm như vậy….Thật sự là quá thua thiệt, cũng không biết là nhặt từ cái bãi rác nào nữa.
Tiên nữ xinh đẹp đang đứng bên xem trận chiến trên mặt xuất hiện vẻ tức giận, mắt thấy tình nhân ( 相好-tương hảo ) có ý tứ với xà tinh này, tâm trạng cảm thấy giận dữ:” Ngươi yêu nghiệt vô sỉ này, ai cần nhiều lời với ngươi!” Nói xong liền rút ra một thanh phi kiếm màu xanh biếc, chẳng nói chẳng rằng gì nữa chém thẳng tới tiểu xà tinh.
Lâm Phong đứng ngoài nhìn một hồi, đã đoán đôi nam nữ này hơn phân nửa là đệ tử của cái gọi là Thúy Hà phái kia. Đang suy nghĩ xem nên trợ giúp Tiểu Thanh xà thế nào, đột nhiên thấy nữ tử này xuống tay độc ác thì không khỏi kinh hãi.
Phi kiếm màu xanh kia thủy nguyên lực ba động cực kỳ cường đại, hiển nhiên là do thải quý thủy tinh tế luyện thành. Nữ tử này pháp lực không thua mình, Tiểu Thanh xà đánh với tiểu tử kia còn không đỡ được, làm gì còn khí lực để đỡ được phi kiếm này.
Trong lòng nhanh chóng xoay chuyển nhiều ý niệm, hai nam nữ trẻ tuổi này không phải là loại lương thiện gì, hơn nữa Tiểu Thanh xà là người duy nhất mình biết từ khi mình lưu lạc đến đây. Dù sao cũng phải cứu nàng một phen, sống ở nơi lạ lẫm này, nhiều đồng bọn là nhiều người giúp đỡ hơn.
Lâm Phong vốn là người quyết đoán, sau khi cân nhắc, vội vàng tung Thái Cực đồ ra, đem cả nữ tiên lẫn phi kiếm quấn vào trong.
Nữ tiên kia tu vi cao hơn hắn, vốn không thể không chịu nổi một kích như vậy. Chỉ là nữ tiên kia mắt thấy nhân tình của mình có ý tứ với xà tinh, cái tâm ghen ghét nó quấy nhiễu, trong chốc lát bụng đầy lửa giận, sơ suất không phát hiện ra có người trốn ở phía sau.
Đợi đến khi giật mình nhận ra thì đã muộn rồi, pháp lực của Lâm Phong mặc dù thua kém nàng, nhưng cũng không cách quá xa. Kim quang cuốn tới, nữ tiên kia lập tức cả người lẫn phi kiếm rơi vào bên trong.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook