Vợ Khó Thoát Khỏi Bàn Tay Tôi
-
Chương 4: Uy hiếp sau khi bị cưỡng đoạt
Quách Thanh Tú kinh hãi mở bừng mắt ra, nhìn thấy một người phụ nữ lọc lõi già đời trang điểm như hot girl mạng đứng sau lưng họ mà chụp ảnh. Không ngờ còn có kẻ thứ ba ở hiện trường, tên khốn kiếp này còn sót lại chút lương tâm nào không vậy?
Lâm Việt Thịnh rút mình ra khỏi cơ thể Quách Thanh Tú, kéo khóa quần, tiện tay ném một chiếc áo sơ mi lên người Quách Thanh Tú. Đôi giày da bóng loáng và đắt tiền của hắn giẫm mạnh lên chiếc điện thoại vỏ xanh gây chuyện, chiếc điện thoại đáng thương bỗng chốc vỡ tan tành.
"Nhớ cho kĩ, nếu như cô nói bí mật này ra, cô biết cái giá mình phải trả rồi chứ?" Hắn cầm lấy chiếc máy ảnh kĩ thuật số trên tay người phụ nữ kia, lắc lắc tấm ảnh vừa mới chụp trước mắt cô.
"Nhìn thấy chưa? Nếu như cô muốn để chị cô nhìn thấy cái này, cứ việc đi tố giác đi!"
Quách Thanh Tú run rẩy nhìn, trên màn hình máy ảnh, dáng vẻ cô bị hắn đè nghiến dưới thân và tách rộng hai chân vô cùng rõ nét. Nước mắt nhục nhã chảy dọc theo gò má trắng mịn, mặt cô xám ngắt như tro tàn.
Lâm Việt Thịnh ung dung mặc lại áo vest, chỉnh lại mái tóc rối, quay đầu dặn dò thư kí Nona: "Nona, giữ chiếc máy ảnh kĩ thuật số này cẩn thận cho tôi."
"Vâng, tổng giám đốc!" Nona không buồn biến sắc, bình tĩnh và ung dung đi ra ngoài, tiện tay đóng cửa lại.
Lâm Việt Thịnh một lần nữa ghé sát vào tai Quách Thanh Tú, dùng đầu lưỡi liếm dái tai cô, câu thì thầm nóng bỏng bên tai: "Lúc cô kêu rên trông rất lẳng lơ đấy... rất hợp khẩu vị của tôi! Chi bằng cô suy xét đến việc làm tình nhân bí mật của tôi, thế nào nhỉ?"
Khuôn mặt vốn trắng bệch của Quách Thanh Tú bỗng chốc đỏ nhừ từ cổ đến tai như bị châm lửa đốt: "Tên khốn kiếp!" Quách Thanh Tú cắn môi dưới, vung tay định đánh hắn.
Bàn tay to của hắn khóa chặt cánh tay cô rồi hất mạnh ra.
"Muốn đấu với tôi sao? Quách Thanh Tú, cô không có bản lĩnh đó, bây giờ không có, tương lai cũng không đào ra nổi đâu." Khóe miệng hắn loáng thoáng một nụ cười gằn, Lâm Việt Thịnh ung dung quay lưng đi, sải từng bước dài ra khỏi đó.
Trong phòng tắm, Quách Thanh Tú chỉnh mức nước chảy mạnh nhất, nước nóng hòa cùng nước mắt rơi đầy trên khuôn mặt cô. Quách Thanh Tú kì cọ cơ thể đến bạt mạng, muốn rửa sạch hết những dấu vết dơ bẩn nhục nhã kia.
"Rào rào!" Nước lạnh từ trên đỉnh đầu cô dội xuống, mái tóc ướt sũng che khuất tầm nhìn, cô ôm mặt ngồi xổm xuống sàn nhà đẫm nước, bật khóc nức nở. Lâm Việt Thịnh, tên ác ma khốn nạn, tôi sẽ không buông tha cho anh đâu. Một tiếng đồng hồ sau, Quách Thanh Tú xuất hiện dưới tầng với vẻ hơi bất mãn.
"Thanh Tú, sao lâu thế em mới quay lại?" Quách Hoàng Ngân chân thành hỏi, cô chỉ nhờ Quách Thanh Tú đi lấy thuốc giúp mình thôi mà, sao đi hết hơn một tiếng đồng hồ, nếu không phải vì khách khứa quá đông, không dứt ra được thì cô đã đi tìm em gái rồi.
Mái tóc ướt sũng của Quách Thanh Tú vẫn còn dính vào góc trán, mặt mũi rầu rĩ. Đối với cô, một tiếng đồng hồ này là cơn ác mộng.
"Chị ơi, Lâm..." Quách Thanh Tú đau khổ phát hiện ra, cô không thể nào gọi hắn một tiếng anh rể như trước nữa rồi.
"Thanh Tú, em sao thế? Có phải khó chịu ở đâu không?"
Quách Thanh Tú ra sức lắc đầu, như thể đã quyết tâm lắm, cô nói: "Chị ơi, chị hủy nghi lễ đính hôn lần này đi!"
Quách Hoàng Ngân nhìn cô với vẻ không thể tin nổi, một lúc lâu sau mới cười cười: "Được rồi, con bé này, thuốc của chị đâu?"
"Hoàng Ngân, thuốc của em ở đây." Một giọng nói trầm khàn quyến rũ của đàn ông vang lên sau lưng hai chị em. Cơ thể hoang dã của Lâm Việt Thịnh xuất hiện trong tầm mắt của hai người, con ngươi đen như mực của hắn hiện lên vẻ kiêu ngạo, khóe miệng cong thành một nụ cười độc ác hoàn hảo, hắn lướt qua đôi mắt của Quách Thanh Tú, như vô tình, như cố ý.
Lâm Việt Thịnh rút mình ra khỏi cơ thể Quách Thanh Tú, kéo khóa quần, tiện tay ném một chiếc áo sơ mi lên người Quách Thanh Tú. Đôi giày da bóng loáng và đắt tiền của hắn giẫm mạnh lên chiếc điện thoại vỏ xanh gây chuyện, chiếc điện thoại đáng thương bỗng chốc vỡ tan tành.
"Nhớ cho kĩ, nếu như cô nói bí mật này ra, cô biết cái giá mình phải trả rồi chứ?" Hắn cầm lấy chiếc máy ảnh kĩ thuật số trên tay người phụ nữ kia, lắc lắc tấm ảnh vừa mới chụp trước mắt cô.
"Nhìn thấy chưa? Nếu như cô muốn để chị cô nhìn thấy cái này, cứ việc đi tố giác đi!"
Quách Thanh Tú run rẩy nhìn, trên màn hình máy ảnh, dáng vẻ cô bị hắn đè nghiến dưới thân và tách rộng hai chân vô cùng rõ nét. Nước mắt nhục nhã chảy dọc theo gò má trắng mịn, mặt cô xám ngắt như tro tàn.
Lâm Việt Thịnh ung dung mặc lại áo vest, chỉnh lại mái tóc rối, quay đầu dặn dò thư kí Nona: "Nona, giữ chiếc máy ảnh kĩ thuật số này cẩn thận cho tôi."
"Vâng, tổng giám đốc!" Nona không buồn biến sắc, bình tĩnh và ung dung đi ra ngoài, tiện tay đóng cửa lại.
Lâm Việt Thịnh một lần nữa ghé sát vào tai Quách Thanh Tú, dùng đầu lưỡi liếm dái tai cô, câu thì thầm nóng bỏng bên tai: "Lúc cô kêu rên trông rất lẳng lơ đấy... rất hợp khẩu vị của tôi! Chi bằng cô suy xét đến việc làm tình nhân bí mật của tôi, thế nào nhỉ?"
Khuôn mặt vốn trắng bệch của Quách Thanh Tú bỗng chốc đỏ nhừ từ cổ đến tai như bị châm lửa đốt: "Tên khốn kiếp!" Quách Thanh Tú cắn môi dưới, vung tay định đánh hắn.
Bàn tay to của hắn khóa chặt cánh tay cô rồi hất mạnh ra.
"Muốn đấu với tôi sao? Quách Thanh Tú, cô không có bản lĩnh đó, bây giờ không có, tương lai cũng không đào ra nổi đâu." Khóe miệng hắn loáng thoáng một nụ cười gằn, Lâm Việt Thịnh ung dung quay lưng đi, sải từng bước dài ra khỏi đó.
Trong phòng tắm, Quách Thanh Tú chỉnh mức nước chảy mạnh nhất, nước nóng hòa cùng nước mắt rơi đầy trên khuôn mặt cô. Quách Thanh Tú kì cọ cơ thể đến bạt mạng, muốn rửa sạch hết những dấu vết dơ bẩn nhục nhã kia.
"Rào rào!" Nước lạnh từ trên đỉnh đầu cô dội xuống, mái tóc ướt sũng che khuất tầm nhìn, cô ôm mặt ngồi xổm xuống sàn nhà đẫm nước, bật khóc nức nở. Lâm Việt Thịnh, tên ác ma khốn nạn, tôi sẽ không buông tha cho anh đâu. Một tiếng đồng hồ sau, Quách Thanh Tú xuất hiện dưới tầng với vẻ hơi bất mãn.
"Thanh Tú, sao lâu thế em mới quay lại?" Quách Hoàng Ngân chân thành hỏi, cô chỉ nhờ Quách Thanh Tú đi lấy thuốc giúp mình thôi mà, sao đi hết hơn một tiếng đồng hồ, nếu không phải vì khách khứa quá đông, không dứt ra được thì cô đã đi tìm em gái rồi.
Mái tóc ướt sũng của Quách Thanh Tú vẫn còn dính vào góc trán, mặt mũi rầu rĩ. Đối với cô, một tiếng đồng hồ này là cơn ác mộng.
"Chị ơi, Lâm..." Quách Thanh Tú đau khổ phát hiện ra, cô không thể nào gọi hắn một tiếng anh rể như trước nữa rồi.
"Thanh Tú, em sao thế? Có phải khó chịu ở đâu không?"
Quách Thanh Tú ra sức lắc đầu, như thể đã quyết tâm lắm, cô nói: "Chị ơi, chị hủy nghi lễ đính hôn lần này đi!"
Quách Hoàng Ngân nhìn cô với vẻ không thể tin nổi, một lúc lâu sau mới cười cười: "Được rồi, con bé này, thuốc của chị đâu?"
"Hoàng Ngân, thuốc của em ở đây." Một giọng nói trầm khàn quyến rũ của đàn ông vang lên sau lưng hai chị em. Cơ thể hoang dã của Lâm Việt Thịnh xuất hiện trong tầm mắt của hai người, con ngươi đen như mực của hắn hiện lên vẻ kiêu ngạo, khóe miệng cong thành một nụ cười độc ác hoàn hảo, hắn lướt qua đôi mắt của Quách Thanh Tú, như vô tình, như cố ý.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook