Vợ Khó Thoát Khỏi Bàn Tay Tôi
-
Chương 197: Tối cần em
“Ha ha, còn chưa gặp được đâu…”
“Vậy chị Quách thích mẫu đàn ông thế nào? Đàn ông Paris chúng tôi đều muốn tranh thủ cơ hội này đấy!”
“Ừm, thật ra cũng phải dựa vào duyên phận thôi. Nhưng tôi có vẻ thích đàn ông vóc dáng cao, hơi lãng mạn một chút…”
“Wow, các quý ông, các anh nghe thấy chưa? Yêu cầu của chị Quách rất thấp, mọi người đều có cơ hội đấy!”
Trong tiếng nói khoa trương của MC, phỏng vấn cũng chính thức kết thúc.
Quách Thanh Tú bước ra từ toilet, thở hắt ra một hơi.
Một lát sau, sau khi tiết phục công chiếu, thư ký vội chạy vào.
“Chị Quách, bên ngoài có một quý ông nói là muốn tặng hoa cho chị, lái một chiếc xe tải lớn, bên trên chất đầy hoa hồng.”
Quách Thanh Tú nhíu mày. Chẳng lẽ là hắn?
Trái tim cô bắt đầu đập loạn xạ. Cô đi theo thư ký ra ngoài công ty. Quả nhiên, từ xa nhìn đã thấy một xe tải đầy hoa hồng, đỏ tới mức làm cô chói mắt.
“Quách Thanh Tú, tìm bạn trăm năm huênh hoang như thế, chắc tôi cũng có cơ hội đúng không?”
Bóng dáng Dương Diệp Sơn xuất hiện trong tầm mắt của cô. Quách Thanh Tú thoáng thất vọng.
Nhưng bạn cũ gặp lại, Quách Thanh Tú cũng rất nhiệt tình.
“He he, nhiều hoa hồng như thế, anh thu gom hết hoa hồng của Paris đến đây à?”
“Đúng, bị em đoán trúng rồi. Để ngăn ngừa em bị người khác theo đuổi, tôi đã mua hết tất cả hoa hồng đến đây. Sao hả? Tôi thông minh không?”
“Vâng vâng, anh thông minh hết sức. Nhiều hoa hồng như thế, tôi định về nhà làm bánh ngọt hoa hồng, bánh quy hoa hồng, mứt hoa hồng, rượu hoa hồng, wow, còn không làm hết được đâu!”
“He he, nghe có vẻ hay đấy. Người đẹp, thưởng cho bữa cơm tối đi!”
“Ừ, được thôi, tôi còn một giờ nữa tan tầm. Anh chờ tôi nhé!”
“Không thành vấn đề. Một giờ thôi mà. Cho dù chờ thêm bảy năm thì tôi cũng cam nguyện…”
Dương Diệp Sơn lơ đễnh nói.
Quách Thanh Tú cười đi vào. Không hiểu sao lại có cảm giác kỳ lạ.
Thật ra bao nhiêu năm qua, cô luôn cảm thấy Lâm Việt Thịnh vẫn nhìn cô ở trong ngõ ngách nào đó. Tuy rằng cô không thấy hắn, nhưng cô tin rằng chắc chắn hắn đang ở gần đây.
Trong nhà hàng, Dương Diệp Sơn đã gọi món xong.
“Hôm nay sao vậy? Sao em lại nghĩ tới chuyện tìm người kết hôn?”
Quách Thanh Tú lắc ly rượu vang trong tay: “Không phải là tìm người kết hôn. Tôi chỉ mượn cơ hội này để nâng cao độ nổi tiếng của công ty thôi. Ha ha, nhân tiện cua trai đẹp luôn. Phải biết rằng tôi đã cô đơn rất lâu rồi.”
“Thế có muốn thử xem tôi không?” Dương Diệp Sơn ghé sát lại gần cô, hai người đều có thể nghe thấy tiếng tim đập của đối phương.
Quách Thanh Tú đã học được bình tĩnh, không còn là cô nữ sinh hở tí là đỏ mặt nữa.
Cô vươn tay nhéo Dương Diệp Sơn một phát.
“Anh ấy, không được đâu. Ngâm mình trong biển gái lâu như thế, thận không tốt, không thể cưa đổ tôi được đâu.”
“Thật ư? Thế đêm nay thử xem?” Dương Diệp Sơn mờ ám nói.
Đúng thế, mấy năm gần đây, gái gú bên cạnh hắn thay đổi liên tục, nhưng chưa từng có ai là lâu dài.
Đối với hắn mà nói, phụ nữ chỉ là công cụ tiết dục mà thôi. Nhưng Quách Thanh Tú lại là mục tiêu chưa bao giờ thay đổi của hắn. Chẳng qua trái tim của cô gái này chưa bao giờ thuộc về hắn.
“Cút đi, anh đừng quậy nữa. Tôi không phải là bạn tình của anh đâu nhé. Cả đời này, tôi chỉ có một người bạn tốt là anh thôi đấy. Nếu thành tình nhân thì tôi không có bạn bè nữa đâu.”
Quách Thanh Tú phân biệt tình yêu và tình bạn rất rạch ròi.
Thật ra trong lòng cô chưa bao giờ quên Lâm Việt Thịnh.
Hai người trò chuyện một lát. Trong lòng Quách Thanh Tú thoải mái, bèn uống thêm mấy ly. Lúc đi ra, cô hơi mất thăng bằng.
“Tôi đưa em về đi!”
Dương Diệp Sơn đỡ Quách Thanh Tú vào xe hắn.
Quách Thanh Tú tựa đầu vào lưng ghế, im lặng nhìn phong cảnh lướt qua ngoài cửa xe.
Thật lâu sau, cô mới nói thản nhiên.
“Một tháng nữa, nếu hắn không xuất hiện, tôi sẽ đi theo anh.”
Dương Diệp Sơn nhìn cô, cười khẽ: “Đừng vội. Chờ khi nào em thanh lý triệt để người trong lòng rồi nhào vào lòng tôi cũng chưa muộn đâu.”
“Cút đi. Ai thèm nhào vào lòng anh chứ! Vênh mặt!”
Xe dừng lại cổng một tòa chung cư. Dương Diệp Sơn vươn tay đỡ Quách Thanh Tú. Quách Thanh Tú trượt chân một phát, đúng lúc nhào vào lòng hắn.
Thân hình hắn cao lớn thẳng thớm như một bức tường cao chót vót.
Phút chốc, Quách Thanh Tú hơi choáng váng. Lâu lắm rồi không ngửi được khí tức của đàn ông khiến tim cô đập loạn xạ.
Dương Diệp Sơn im lặng ôm cô. Thân thể mềm mại nằm trong lòng, mặt hắn cách mặt cô càng ngày càng gần.
Hơi thở của hai người đều hỗn loạn. Quách Thanh Tú bỗng đẩy hắn ra.
“Chúc ngủ ngon, tôi phải về nhà.”
Dương Diệp Sơn cắm tay vào túi quần, mỉm cười nhìn cô, cũng không bắt ép cô.
“Chúc ngủ ngon. Mai gặp lại!”
Quách Thanh Tú không không ngoảnh đầu lại đi đến trước cửa nhà mình, móc chìa khóa ra mở cửa. Sau khi vào nhà, cô vươn tay ấn công tắc đèn.
Cô đang lần mò, còn chưa chạm vào công tắc thì có một bóng người nhào tới như báo trong bóng tối, đè cô lên vách tường.
“Anh là ai?” Quách Thanh Tú run giọng hỏi.
“Em thèm muốn đến thế cơ à?”
Trong bóng đêm, giọng nói quen thuộc vang lên. Giờ khắc này, đầu óc Quách Thanh Tú trở nên rối bời trong chốc lát.
Là hắn sao? Có vẻ như không thể nào, chắc mình đang nằm mơ rồi.
“Buông Tăngi ra! Anh là ai? Cứu tôi với…”
Quách Thanh Tú mở miệng kêu lên, sau đó bị một nụ hôn nóng bỏng ngăn lại.
Hắn đặt cô lên vách tường, bàn tay to vuốt ve thân thể cô. Hắn nồng nhiệt, hút lấy nước bọt trong miệng cô một lần lại một lần.
Quách Thanh Tú hưởng thụ sự âu yếm của hắn theo bản năng. Đã lâu lắm rồi, cô khát vọng lâu lắm rồi.
Hương vị trong trí nhớ, cường độ trong trí nhớ, đúng là hắn.
“Tách…”
Cô duỗi tay ấn công tắc mở đèn. Ánh sáng trắng xóa chiếu sáng người đàn ông trước mắt cô.
Bảy năm, thời gian không để lại bất cứ dấu vết nào trên mặt hắn. Càng thành thục hơn trước, càng tăng thêm sự quyến rũ của đàn ông.
Hắn nhíu mày, nhìn cô bằng ánh mắt sắc bén.
Quách Thanh Tú lại nhào vào lòng hắn, ôm chặt lấy hắn.
“Lâm Việt Thịnh, thật là anh sao?”
“Đương nhiên rồi. Cô thất vọng lắm đúng không? Còn tưởng là gã cơ bắp ở ngoài kia đúng không?”
Giọng Lâm Việt Thịnh vẫn châm biếm độc ác như trước. Quách Thanh Tú lùi về sau một bước rồi kinh ngạc nhìn hắn, bỗng cô trở nên cực kỳ tức giận.
“Đi đi, nơi này không chào đón anh.”
“Thay đổi sắc mặt nhanh thế? Vừa rồi còn đáp lại nụ hôn của tôi nồng nhiệt như vậy, bây giờ lại muốn đuổi tôi đi vô tình như thế sao?”
“Khốn khiếp, anh bốc hơi suốt bảy năm như thế, anh có biết bảy năm qua tôi đã sống như thế nào không hả?”
Quách Thanh Tú luồn tay vào những hàng tóc, mất lý trí gào thét.
Lâm Việt Thịnh nhìn cô bằng ánh mắt sâu thẳm, sau đó khẽ nói: “Tôi biết.”
“Anh biết!!!” Quách Thanh Tú càng tức giận hơn. Hắn biết, hắn biết mà cũng không chịu xuất hiện lấy một lần.
Cứ vậy mặc cho cô đơn côi một mình.
“Anh là đồ khốn! Nếu anh biết thì tại sao lại không xuất hiện? Tại sao lại không đến tìm tôi? À…”
Quách Thanh Tú lùi về sau một bước, nhìn hắn như thể hiểu ra.
“Anh kết hôn rồi đúng không?”
“Không phải!”
Lâm Việt Thịnh lập tức phủ nhận.
“Vậy tại sao anh không đến tìm tôi?”
“Tôi có nỗi khổ riêng!”
Lâm Việt Thịnh thống khổ nói.
Bảy năm qua, hắn thống khổ cũng không ít hơn cô.
“Nỗi khổ riêng? Được, vậy thì cậu Lâm à, bây giờ anh còn đến tìm tôi làm gì nữa? Anh định tiếp tục mua tôi làm người tình cho anh sao? Nói thật cho anh biết, bây giờ tôi không bán thân nữa đâu.” Quách Thanh Tú chế nhạo nhìn hắn.
Lâm Việt Thịnh nhướn mày: “Vậy tôi bán thân cho em được không?”
“Khốn khiếp, cút ra ngoài đi! Tôi không muốn thấy anh nữa!”
Bảy năm, không phải là bảy ngày. Bao nhiêu ngày đêm, cô trông mòn mắt, ruột gan cô đứt từng khúc, bao nhiêu lần mộng mị về đêm, nỗi nhớ như cào xé, cô sắp không chịu đựng nổi nữa.
Người kia lại có thể dễ dàng xuất hiện ở đây, vẻ mặt như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra vậy.
“Thanh Tú, đừng giận…”
Lâm Việt Thịnh chậm rãi tiến lên, dùng sức ôm cô vào lòng, giọng nói trầm thấp, khàn khàn gợi cảm.
“Tin tôi đi, tôi đang vì chúng ta có thể có một tương lai tốt đẹp hơn.”
“Khốn khiếp, tránh ra, anh đừng đụng vào tôi…” Quách Thanh Tú tức giận quát.
Lâm Việt Thịnh nhếch môi cười tà khí: “Em nhìn em mà xem, cơn tức lớn thế, nhất định là do mất cân bằng nội tiết tố. Để tôi giúp em điều tiết một chút được không?”
Tay Lâm Việt Thịnh giữ lấy eo cô, dùng sức ôm cô vào lòng, cúi đầu hôn lên môi cô.
Hắn hôn cô, dùng sức xâm nhập.
Cảm giác kích động lan tràn khắp cơ thể, ăn mòn từng sợi dây thần kinh trong người cô.
Cảm giác vừa kích thích lại vừa sảng khoái này khiến cô tạm thời quên đi phiền não trước mắt.
Mỗi một tế bào trong cơ thể cô đều đang sung sướng thét gào, muốn hắn, muốn hắn…
Lúc này, Lâm Việt Thịnh hôn đôi môi mềm mại của cô. Mùi hương của cô khiến hắn mê đắm.
Hơi thở của cô, ánh mắt mê ly của cô, tiếng rên của cô, đều thiêu đốt tình dục trong máu hắn.
Thân thể hắn nhanh chóng nóng lên.
Tay hắn cởi bỏ tây trang trên người cô, thò vào áo sơ mi, giữ lấy đôi gò mềm mại, nhẹ nhàng xoa bóp.
“Cưng à, em vẫn gợi cảm mê người như trước. Tôi cần em!”
Nụ hôn của hắn chứa đầy tình dục trào dâng bên tai cô. Tiếng hít thở nặng nề của hắn khẽ gãi vào đáy lòng cô như lông vũ, khiến cô ngứa ngáy khó chịu.
Cô hận hắn, cô oán hắn, cô tức hắn, nhưng đó đều bắt nguồn từ một chữ yêu.
Bây giờ cô mềm mại nằm trong lòng hắn, tham lam hưởng thụ sự âu yếm của hắn. Cô ngẩng mặt lên, khát vọng được yêu nhiều hơn nữa.
Hắn hôn lên vành tai cô, một đường hôn xuống…
Hắn đặt cô lên sofa, kéo áo sơ mi ra, để lộ làn da trắng nõn nuột nà.
Hắn cúi đầu, hôn bộ ngực mềm mại của cô. Cô uốn người khiến cơ thể mình càng gần sát hắn hơn.
Hắn vừa hôn cô vừa thành thạo kéo váy cô xuống.
“Ưm… A…”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Quách Thanh Tú đỏ ửng, con ngươi xinh đẹp nửa khép nửa mở, vẻ mặt đầy mê ly.
Mạch máu trên người Lâm Việt Thịnh như muốn nổ tung. Hắn cởi quần áo trên người mình ra, nâng chân Quách Thanh Tú lên, dùng sức cắm vào…
Tiếng thở dốc đầy phòng. Một đêm này tràn đầy kích tình mờ ám…
Suốt bảy năm, từng giây từng phút xa rời hợp lại thành biển thương nhớ. Hắn ôm chặt lấy cô, cô dùng sức phối hợp hắn, khiến hắn đi vào sâu hơn.
Lúc sóng triều kéo đến, cô chảy nước mắt vì kích động.
Giọt nước mắt ấy là sung sướng, là khoái lạc.
Cô yêu hắn, không đúng sao? Giữ suốt bảy năm, vẫn hiến dâng cho hắn không hề giữ lại.
“Vậy chị Quách thích mẫu đàn ông thế nào? Đàn ông Paris chúng tôi đều muốn tranh thủ cơ hội này đấy!”
“Ừm, thật ra cũng phải dựa vào duyên phận thôi. Nhưng tôi có vẻ thích đàn ông vóc dáng cao, hơi lãng mạn một chút…”
“Wow, các quý ông, các anh nghe thấy chưa? Yêu cầu của chị Quách rất thấp, mọi người đều có cơ hội đấy!”
Trong tiếng nói khoa trương của MC, phỏng vấn cũng chính thức kết thúc.
Quách Thanh Tú bước ra từ toilet, thở hắt ra một hơi.
Một lát sau, sau khi tiết phục công chiếu, thư ký vội chạy vào.
“Chị Quách, bên ngoài có một quý ông nói là muốn tặng hoa cho chị, lái một chiếc xe tải lớn, bên trên chất đầy hoa hồng.”
Quách Thanh Tú nhíu mày. Chẳng lẽ là hắn?
Trái tim cô bắt đầu đập loạn xạ. Cô đi theo thư ký ra ngoài công ty. Quả nhiên, từ xa nhìn đã thấy một xe tải đầy hoa hồng, đỏ tới mức làm cô chói mắt.
“Quách Thanh Tú, tìm bạn trăm năm huênh hoang như thế, chắc tôi cũng có cơ hội đúng không?”
Bóng dáng Dương Diệp Sơn xuất hiện trong tầm mắt của cô. Quách Thanh Tú thoáng thất vọng.
Nhưng bạn cũ gặp lại, Quách Thanh Tú cũng rất nhiệt tình.
“He he, nhiều hoa hồng như thế, anh thu gom hết hoa hồng của Paris đến đây à?”
“Đúng, bị em đoán trúng rồi. Để ngăn ngừa em bị người khác theo đuổi, tôi đã mua hết tất cả hoa hồng đến đây. Sao hả? Tôi thông minh không?”
“Vâng vâng, anh thông minh hết sức. Nhiều hoa hồng như thế, tôi định về nhà làm bánh ngọt hoa hồng, bánh quy hoa hồng, mứt hoa hồng, rượu hoa hồng, wow, còn không làm hết được đâu!”
“He he, nghe có vẻ hay đấy. Người đẹp, thưởng cho bữa cơm tối đi!”
“Ừ, được thôi, tôi còn một giờ nữa tan tầm. Anh chờ tôi nhé!”
“Không thành vấn đề. Một giờ thôi mà. Cho dù chờ thêm bảy năm thì tôi cũng cam nguyện…”
Dương Diệp Sơn lơ đễnh nói.
Quách Thanh Tú cười đi vào. Không hiểu sao lại có cảm giác kỳ lạ.
Thật ra bao nhiêu năm qua, cô luôn cảm thấy Lâm Việt Thịnh vẫn nhìn cô ở trong ngõ ngách nào đó. Tuy rằng cô không thấy hắn, nhưng cô tin rằng chắc chắn hắn đang ở gần đây.
Trong nhà hàng, Dương Diệp Sơn đã gọi món xong.
“Hôm nay sao vậy? Sao em lại nghĩ tới chuyện tìm người kết hôn?”
Quách Thanh Tú lắc ly rượu vang trong tay: “Không phải là tìm người kết hôn. Tôi chỉ mượn cơ hội này để nâng cao độ nổi tiếng của công ty thôi. Ha ha, nhân tiện cua trai đẹp luôn. Phải biết rằng tôi đã cô đơn rất lâu rồi.”
“Thế có muốn thử xem tôi không?” Dương Diệp Sơn ghé sát lại gần cô, hai người đều có thể nghe thấy tiếng tim đập của đối phương.
Quách Thanh Tú đã học được bình tĩnh, không còn là cô nữ sinh hở tí là đỏ mặt nữa.
Cô vươn tay nhéo Dương Diệp Sơn một phát.
“Anh ấy, không được đâu. Ngâm mình trong biển gái lâu như thế, thận không tốt, không thể cưa đổ tôi được đâu.”
“Thật ư? Thế đêm nay thử xem?” Dương Diệp Sơn mờ ám nói.
Đúng thế, mấy năm gần đây, gái gú bên cạnh hắn thay đổi liên tục, nhưng chưa từng có ai là lâu dài.
Đối với hắn mà nói, phụ nữ chỉ là công cụ tiết dục mà thôi. Nhưng Quách Thanh Tú lại là mục tiêu chưa bao giờ thay đổi của hắn. Chẳng qua trái tim của cô gái này chưa bao giờ thuộc về hắn.
“Cút đi, anh đừng quậy nữa. Tôi không phải là bạn tình của anh đâu nhé. Cả đời này, tôi chỉ có một người bạn tốt là anh thôi đấy. Nếu thành tình nhân thì tôi không có bạn bè nữa đâu.”
Quách Thanh Tú phân biệt tình yêu và tình bạn rất rạch ròi.
Thật ra trong lòng cô chưa bao giờ quên Lâm Việt Thịnh.
Hai người trò chuyện một lát. Trong lòng Quách Thanh Tú thoải mái, bèn uống thêm mấy ly. Lúc đi ra, cô hơi mất thăng bằng.
“Tôi đưa em về đi!”
Dương Diệp Sơn đỡ Quách Thanh Tú vào xe hắn.
Quách Thanh Tú tựa đầu vào lưng ghế, im lặng nhìn phong cảnh lướt qua ngoài cửa xe.
Thật lâu sau, cô mới nói thản nhiên.
“Một tháng nữa, nếu hắn không xuất hiện, tôi sẽ đi theo anh.”
Dương Diệp Sơn nhìn cô, cười khẽ: “Đừng vội. Chờ khi nào em thanh lý triệt để người trong lòng rồi nhào vào lòng tôi cũng chưa muộn đâu.”
“Cút đi. Ai thèm nhào vào lòng anh chứ! Vênh mặt!”
Xe dừng lại cổng một tòa chung cư. Dương Diệp Sơn vươn tay đỡ Quách Thanh Tú. Quách Thanh Tú trượt chân một phát, đúng lúc nhào vào lòng hắn.
Thân hình hắn cao lớn thẳng thớm như một bức tường cao chót vót.
Phút chốc, Quách Thanh Tú hơi choáng váng. Lâu lắm rồi không ngửi được khí tức của đàn ông khiến tim cô đập loạn xạ.
Dương Diệp Sơn im lặng ôm cô. Thân thể mềm mại nằm trong lòng, mặt hắn cách mặt cô càng ngày càng gần.
Hơi thở của hai người đều hỗn loạn. Quách Thanh Tú bỗng đẩy hắn ra.
“Chúc ngủ ngon, tôi phải về nhà.”
Dương Diệp Sơn cắm tay vào túi quần, mỉm cười nhìn cô, cũng không bắt ép cô.
“Chúc ngủ ngon. Mai gặp lại!”
Quách Thanh Tú không không ngoảnh đầu lại đi đến trước cửa nhà mình, móc chìa khóa ra mở cửa. Sau khi vào nhà, cô vươn tay ấn công tắc đèn.
Cô đang lần mò, còn chưa chạm vào công tắc thì có một bóng người nhào tới như báo trong bóng tối, đè cô lên vách tường.
“Anh là ai?” Quách Thanh Tú run giọng hỏi.
“Em thèm muốn đến thế cơ à?”
Trong bóng đêm, giọng nói quen thuộc vang lên. Giờ khắc này, đầu óc Quách Thanh Tú trở nên rối bời trong chốc lát.
Là hắn sao? Có vẻ như không thể nào, chắc mình đang nằm mơ rồi.
“Buông Tăngi ra! Anh là ai? Cứu tôi với…”
Quách Thanh Tú mở miệng kêu lên, sau đó bị một nụ hôn nóng bỏng ngăn lại.
Hắn đặt cô lên vách tường, bàn tay to vuốt ve thân thể cô. Hắn nồng nhiệt, hút lấy nước bọt trong miệng cô một lần lại một lần.
Quách Thanh Tú hưởng thụ sự âu yếm của hắn theo bản năng. Đã lâu lắm rồi, cô khát vọng lâu lắm rồi.
Hương vị trong trí nhớ, cường độ trong trí nhớ, đúng là hắn.
“Tách…”
Cô duỗi tay ấn công tắc mở đèn. Ánh sáng trắng xóa chiếu sáng người đàn ông trước mắt cô.
Bảy năm, thời gian không để lại bất cứ dấu vết nào trên mặt hắn. Càng thành thục hơn trước, càng tăng thêm sự quyến rũ của đàn ông.
Hắn nhíu mày, nhìn cô bằng ánh mắt sắc bén.
Quách Thanh Tú lại nhào vào lòng hắn, ôm chặt lấy hắn.
“Lâm Việt Thịnh, thật là anh sao?”
“Đương nhiên rồi. Cô thất vọng lắm đúng không? Còn tưởng là gã cơ bắp ở ngoài kia đúng không?”
Giọng Lâm Việt Thịnh vẫn châm biếm độc ác như trước. Quách Thanh Tú lùi về sau một bước rồi kinh ngạc nhìn hắn, bỗng cô trở nên cực kỳ tức giận.
“Đi đi, nơi này không chào đón anh.”
“Thay đổi sắc mặt nhanh thế? Vừa rồi còn đáp lại nụ hôn của tôi nồng nhiệt như vậy, bây giờ lại muốn đuổi tôi đi vô tình như thế sao?”
“Khốn khiếp, anh bốc hơi suốt bảy năm như thế, anh có biết bảy năm qua tôi đã sống như thế nào không hả?”
Quách Thanh Tú luồn tay vào những hàng tóc, mất lý trí gào thét.
Lâm Việt Thịnh nhìn cô bằng ánh mắt sâu thẳm, sau đó khẽ nói: “Tôi biết.”
“Anh biết!!!” Quách Thanh Tú càng tức giận hơn. Hắn biết, hắn biết mà cũng không chịu xuất hiện lấy một lần.
Cứ vậy mặc cho cô đơn côi một mình.
“Anh là đồ khốn! Nếu anh biết thì tại sao lại không xuất hiện? Tại sao lại không đến tìm tôi? À…”
Quách Thanh Tú lùi về sau một bước, nhìn hắn như thể hiểu ra.
“Anh kết hôn rồi đúng không?”
“Không phải!”
Lâm Việt Thịnh lập tức phủ nhận.
“Vậy tại sao anh không đến tìm tôi?”
“Tôi có nỗi khổ riêng!”
Lâm Việt Thịnh thống khổ nói.
Bảy năm qua, hắn thống khổ cũng không ít hơn cô.
“Nỗi khổ riêng? Được, vậy thì cậu Lâm à, bây giờ anh còn đến tìm tôi làm gì nữa? Anh định tiếp tục mua tôi làm người tình cho anh sao? Nói thật cho anh biết, bây giờ tôi không bán thân nữa đâu.” Quách Thanh Tú chế nhạo nhìn hắn.
Lâm Việt Thịnh nhướn mày: “Vậy tôi bán thân cho em được không?”
“Khốn khiếp, cút ra ngoài đi! Tôi không muốn thấy anh nữa!”
Bảy năm, không phải là bảy ngày. Bao nhiêu ngày đêm, cô trông mòn mắt, ruột gan cô đứt từng khúc, bao nhiêu lần mộng mị về đêm, nỗi nhớ như cào xé, cô sắp không chịu đựng nổi nữa.
Người kia lại có thể dễ dàng xuất hiện ở đây, vẻ mặt như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra vậy.
“Thanh Tú, đừng giận…”
Lâm Việt Thịnh chậm rãi tiến lên, dùng sức ôm cô vào lòng, giọng nói trầm thấp, khàn khàn gợi cảm.
“Tin tôi đi, tôi đang vì chúng ta có thể có một tương lai tốt đẹp hơn.”
“Khốn khiếp, tránh ra, anh đừng đụng vào tôi…” Quách Thanh Tú tức giận quát.
Lâm Việt Thịnh nhếch môi cười tà khí: “Em nhìn em mà xem, cơn tức lớn thế, nhất định là do mất cân bằng nội tiết tố. Để tôi giúp em điều tiết một chút được không?”
Tay Lâm Việt Thịnh giữ lấy eo cô, dùng sức ôm cô vào lòng, cúi đầu hôn lên môi cô.
Hắn hôn cô, dùng sức xâm nhập.
Cảm giác kích động lan tràn khắp cơ thể, ăn mòn từng sợi dây thần kinh trong người cô.
Cảm giác vừa kích thích lại vừa sảng khoái này khiến cô tạm thời quên đi phiền não trước mắt.
Mỗi một tế bào trong cơ thể cô đều đang sung sướng thét gào, muốn hắn, muốn hắn…
Lúc này, Lâm Việt Thịnh hôn đôi môi mềm mại của cô. Mùi hương của cô khiến hắn mê đắm.
Hơi thở của cô, ánh mắt mê ly của cô, tiếng rên của cô, đều thiêu đốt tình dục trong máu hắn.
Thân thể hắn nhanh chóng nóng lên.
Tay hắn cởi bỏ tây trang trên người cô, thò vào áo sơ mi, giữ lấy đôi gò mềm mại, nhẹ nhàng xoa bóp.
“Cưng à, em vẫn gợi cảm mê người như trước. Tôi cần em!”
Nụ hôn của hắn chứa đầy tình dục trào dâng bên tai cô. Tiếng hít thở nặng nề của hắn khẽ gãi vào đáy lòng cô như lông vũ, khiến cô ngứa ngáy khó chịu.
Cô hận hắn, cô oán hắn, cô tức hắn, nhưng đó đều bắt nguồn từ một chữ yêu.
Bây giờ cô mềm mại nằm trong lòng hắn, tham lam hưởng thụ sự âu yếm của hắn. Cô ngẩng mặt lên, khát vọng được yêu nhiều hơn nữa.
Hắn hôn lên vành tai cô, một đường hôn xuống…
Hắn đặt cô lên sofa, kéo áo sơ mi ra, để lộ làn da trắng nõn nuột nà.
Hắn cúi đầu, hôn bộ ngực mềm mại của cô. Cô uốn người khiến cơ thể mình càng gần sát hắn hơn.
Hắn vừa hôn cô vừa thành thạo kéo váy cô xuống.
“Ưm… A…”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Quách Thanh Tú đỏ ửng, con ngươi xinh đẹp nửa khép nửa mở, vẻ mặt đầy mê ly.
Mạch máu trên người Lâm Việt Thịnh như muốn nổ tung. Hắn cởi quần áo trên người mình ra, nâng chân Quách Thanh Tú lên, dùng sức cắm vào…
Tiếng thở dốc đầy phòng. Một đêm này tràn đầy kích tình mờ ám…
Suốt bảy năm, từng giây từng phút xa rời hợp lại thành biển thương nhớ. Hắn ôm chặt lấy cô, cô dùng sức phối hợp hắn, khiến hắn đi vào sâu hơn.
Lúc sóng triều kéo đến, cô chảy nước mắt vì kích động.
Giọt nước mắt ấy là sung sướng, là khoái lạc.
Cô yêu hắn, không đúng sao? Giữ suốt bảy năm, vẫn hiến dâng cho hắn không hề giữ lại.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook