Võ Hồn Pokemon Tại Đấu La Đại Lục
-
Chương 46: Thức tỉnh, hồn cốt ban thưởng
“Giai điệu của những ký ức quên lãng bấp bênh
Chúng ta lang thang nơi tháng ngày lắng đọng
Đôi cánh của trời đêm bay vượt qua cả đại dương kia
Giọng hát của em, người đã thắp sáng cho tôi
Tại nơi sâu tận bóng đêm, tôi muốn gặp người,..”
Từng lời thủ thỉ nhẹ nhàng, âm thanh du dương lại gần như muốn khóc, một bài hát nào đó vang lên trong tâm hồn Hình Na, tại tận sâu trong trái tim này, mối quan hệ của chúng ta là thế nào?
Đôi mắt khẽ mở, đôi bàn tay run rẩy được băng bó kỹ càng, nỗi đau thấu xương tràn ngập khắp mọi nơi, nước mắt rơi xuống, “Người rốt cuộc là ai?” Hình Na vẫn khóc, vẫn ngâm nga ca khúc không biết tên lúc nãy, là ai? là ai đã giúp cô? Alvis rất mạnh mẽ nhưng thật sự thì cô biết rằng, chỉ bằng Alvis khi bị phong ấn thì hoàn toàn không có khả năng giúp cô sống sót qua đòn đánh của Vương Đông hết, cả bài hát không tên buồn bã lúc nãy nữa, rõ ràng là giọng của một tinh linh, nhưng không hiểu sao cô không biết người đó là ai, là nam hay nữ, thật xa xưa và ấm áp.
“Eim? Alvis? Hay là Hillary? “ Dù đã gặp được rất nhiều tinh linh nhưng những người có mối liên hệ với cô thì chỉ có 3 người bọn họ, bài ca đó là một trong 3 người đã hát, hay nó là do một người hoàn toàn khác lạ khác, nhưng như vậy thì người đó là ai?
Cảm nhận được nội thương trong cơ thể đang được chữa trị dần, hầu như không còn vết thương gì quá lớn, tinh linh lực này cô hầu như không thể nào quên được “ Alvis, cảm ơn cô, là tôi quá sơ sẩy, làm cô lo lắng” Hình Na buồn bã, lại một lần nữa cô đứng giữa ranh giới giữa sống và chết, rõ ràng chính miệng cô nói rằng bản thân mình cần phải mạnh mẽ hơn nữa, nhưng cô lại vẫn còn quá yếu, vẫn còn chưa thể nắm bắt sinh mạng của mình.
“Yên tâm đi, tôi không trách gì cô, nếu như cô mà không lao ra cứu con nhỏ Tiêu Linh đó thì tôi mới khinh thường cô, mà nói chung tất cả cũng vì thằng nhóc Vương Đông kia, ai ngờ được hắn lại có Thần lực cơ chứ” Alvis cũng khá bực mình, một con trăm vạn niên hồn thú đã là hiếm gặp lắm rồi, giờ thì có thêm một truyền nhân của Thần giới, mặc dù chân thân của cô không sợ gì một vị Thần nào cả, nhưng giờ cô đang bị phong ấn, một ngày nào đó cái xiềng xích chết tiệt này gãy ra, cô sẽ cho những kẻ hại cô phải gánh chịu hậu quả.
“Thần lực?” Cô đã nghe qua hồn lực, tinh linh lực, nguyên tố lực, tinh thần lực,… nhưng chưa hề nghe qua thần lực, chả lẽ thế giới này cũng có thần linh giống Arceus, cô tưởng họ chỉ là tín ngưỡng thôi chứ, mà Vương Đông cùng Hillary lại có liên quan đến thần giới? Hình Na ngạc nhiên hỏi Alvis.
“À, Thần lực là lực lượng của thần, đúng như cô nghĩ thế giới này là có thần linh, nhưng cũng chỉ là các hồn sư tu luyện mạnh đến cực hạn phá vỡ không gian đi đến một vi diện cao hơn, cư xử như những kẻ bề trên mà phán quyết con người và hồn thú Đấu La Đại Lục mà thôi, một ngày nào đó khi cô đạt được thực lực Phong Hào Đấu La, cô cũng có khả năng trở thành thần, vì cô đã được mẹ Arceus thừa nhận, Arceus là mẹ của các vì sao, bà không phải là một hồn sư tu luyện thành thần, mà là hiện thân của chúng.” Alvis đơn giản nói tóm tắt một chút về thần lực và thần giới.
“Vậy thần giới..” Hình Na đang định nói điều gì thì cô bị Alvis chặn lại “ Nếu cô còn dư sức để quan tâm đến thần lực và thần giới thì sao cô không trước tiên quan tâm bản thân cô đi, quá tệ hại, nếu không phải tôi giúp sức thì cô đã thảm đến mức không còn hình người rồi” Alvis khinh bỉ nhìn cô.
Ngồi dậy một cách gắng gượng, Hình Na xếp bằng cố gắng vận chuyển hồn lực chữa trị bản thân, cô tạm thời quên đi chuyện liên quan đến thần giới đi mà hỏi Alvis “ Alvis, lúc nãy cô có hát hay nghe một bài hát nào không?” Đây là điều mà cô quan tâm ngay lúc này.
“Bài hát, bài gì? Không có!” Alvis đơn giản phủ nhận, đôi mắt lưu ly như những đóa hoa không nhìn thấy rõ được điều gì, như lớp sương mù dày đặc, Hình Na thấy vậy cũng biết bài hát này không phải Alvis hát, nhưng chí ít nó có liên quan đến Alvis, biết được điều này là được rồi, dù sao thì thời gian còn dài, về sau rồi cô sẽ biết, tạm thơi chữa trị cơ thể đã.
Không biết đã trôi qua mấy tiếng, cho đến khi mặt trời lặn xuống, cánh cửa phòng cô được mở ra, Tiêu Linh và Dạ Vũ bước vào thăm cô, mấy ngày nay họ liên tục chăm sóc cho Hình Na, điều đáng ngạc nhiên là bị thương nặng như vậy mà cô khỏe mạnh lên nhanh như gió, hầu như không để lại di chứng gì, tất nhiên là nhà trường cũng phái thầy cô và các hồn sư chữa trị cấp cao đến giúp đỡ Hình Na, nhưng nhanh vậy mà có thể ngồi dậy cũng là quá khiếp rồi, mới có 1 tuần thôi mà.
“Tiểu Na, cậu sao rồi?” Dạ Vũ hỏi thăm Hình Na, còn Tiêu Linh thì cúi đầu hai tay cô bấu vô váy mình mà không nói.
“M..Mình ổn, hặc hặc,.. chỉ là còn hơi mệt và một chút đau, chắc các cậu cũng thấy thân thể mình rồi,.. mình hoàn toàn khỏe mạnh” Giọng nói đứt quãng, Hình Na vẫn còn đôi chút mệt, họng cô bị thương chưa khỏi, cô cố ép giọng mình phát ra âm thanh mà trả lời Dạ Vũ và Tiêu Linh.
Đến lúc này thì Tiêu Linh không kiềm chế được nữa, cô gào khóc và lao vào bên giường, cô khóc như một đứa trẻ suýt nữa mất đi cha mẹ mình, mất đi toàn thế giới này vậy, “Là lỗi của tớ, lỗi của tớ, Tiểu Na, mình không nên sơ suất như vậy, lỗi của tớ, Tiểu Na, Tiểu Na,..” Cô cứ lặp đi lặp lại cho đến khi khàn hết cổ họng, không một ai thấy được áp lực mà cô phải chịu, nếu như Hình Na mà chết đi thì cô không chịu được mất, tim cô đau như bị xé ra, cho đến khi đôi bàn tay của Hình Na khẽ vuốt đầu cô.
“Không.. sao.. đâu” Hình Na cười rạng rỡ, giọng nói khó khăn phát ra từ vòm họng, cô cười thật dịu dàng, thật lâu rồi cô không nở một nụ cười ấm áp như vậy, như dòng nước ấm bao bọc lấy cơ thể Tiêu Linh, lấy đi nỗi đau đớn trên cô người ra.
“Tiểu Na” nước mắt Tiêu Linh cứ rơi, cứ rơi như vậy cho đến khi cô thấm mệt, ngủ gục dưới giường, đầu cô gác lên mép giường của Hình Na, cứ thế được Hình Na vuốt mái tóc như mẹ con, hơi thở dần ổn định, giấc ngủ của cô gái này đã chìm sâu.
“Suỵt, Tiểu Linh.. đã mệt.. mỏi rồi, hãy để cậu.. ấy ngủ” Hình Na khẽ mỉm cười, thấy Dạ Vũ muốn nói điều gì cô đưa tay lên, chặn Dạ Vũ lại, bây giờ không phải chỉ mình cô mà cô bé này cũng cần được nghỉ ngơi, họ quá mệt mỏi rồi.
“Đây là phần thưởng chung kết, 1 hồn cốt chân trái, nó giúp ít rất lớn cho cậu, còn bọn mình thì không có tác dụng gì” Dạ Vũ cũng hiểu ý Hình Na, đơn giản đưa cho cô chiếc hồn cốt, sau đó xoay người rời đi, còn Hình Na cũng chỉ đơn giản nhận lấy nó, không một lời khách sáo nào được nói ra, bởi vì nó không cần.
“Oh, hồn cốt này thích hợp với cô nha, đúng là vận may cứt chó mà” Alvis ngạc nhiên nhìn hồn cốt trong tay Hình Na mà nói
“Làm ơn thay đổi cách dùng từ được không, hơn nữa tôi vừa mới suýt chết đấy chứ may mắn gì” Hình Na thông qua trái tim đáp lại Alvis, những sợi dây xích giữa họ càng ngày càng bền vững.
Ôm chặt lấy khối hồn cốt, Hình Na nói với Alvis “ Thật mừng vì có họ làm bạn tôi” bằng một giọng nói đầy chân thành.
“Ừm, ráng dưỡng sức đi, khi nào cô hoàn toàn khỏe mạnh chúng ta sẽ đi kiếm hồn hoàn thứ 3 cho cô” Alvis vứt lại một câu cuối, chữa trị cho Hình Na làm cô mệt mỏi, lần đấu trước cô quá chủ quan, giờ cô cần hồi phục tinh linh lực để có thể bảo vệ Hình Na những trường hợp bất trắc.
Chúng ta lang thang nơi tháng ngày lắng đọng
Đôi cánh của trời đêm bay vượt qua cả đại dương kia
Giọng hát của em, người đã thắp sáng cho tôi
Tại nơi sâu tận bóng đêm, tôi muốn gặp người,..”
Từng lời thủ thỉ nhẹ nhàng, âm thanh du dương lại gần như muốn khóc, một bài hát nào đó vang lên trong tâm hồn Hình Na, tại tận sâu trong trái tim này, mối quan hệ của chúng ta là thế nào?
Đôi mắt khẽ mở, đôi bàn tay run rẩy được băng bó kỹ càng, nỗi đau thấu xương tràn ngập khắp mọi nơi, nước mắt rơi xuống, “Người rốt cuộc là ai?” Hình Na vẫn khóc, vẫn ngâm nga ca khúc không biết tên lúc nãy, là ai? là ai đã giúp cô? Alvis rất mạnh mẽ nhưng thật sự thì cô biết rằng, chỉ bằng Alvis khi bị phong ấn thì hoàn toàn không có khả năng giúp cô sống sót qua đòn đánh của Vương Đông hết, cả bài hát không tên buồn bã lúc nãy nữa, rõ ràng là giọng của một tinh linh, nhưng không hiểu sao cô không biết người đó là ai, là nam hay nữ, thật xa xưa và ấm áp.
“Eim? Alvis? Hay là Hillary? “ Dù đã gặp được rất nhiều tinh linh nhưng những người có mối liên hệ với cô thì chỉ có 3 người bọn họ, bài ca đó là một trong 3 người đã hát, hay nó là do một người hoàn toàn khác lạ khác, nhưng như vậy thì người đó là ai?
Cảm nhận được nội thương trong cơ thể đang được chữa trị dần, hầu như không còn vết thương gì quá lớn, tinh linh lực này cô hầu như không thể nào quên được “ Alvis, cảm ơn cô, là tôi quá sơ sẩy, làm cô lo lắng” Hình Na buồn bã, lại một lần nữa cô đứng giữa ranh giới giữa sống và chết, rõ ràng chính miệng cô nói rằng bản thân mình cần phải mạnh mẽ hơn nữa, nhưng cô lại vẫn còn quá yếu, vẫn còn chưa thể nắm bắt sinh mạng của mình.
“Yên tâm đi, tôi không trách gì cô, nếu như cô mà không lao ra cứu con nhỏ Tiêu Linh đó thì tôi mới khinh thường cô, mà nói chung tất cả cũng vì thằng nhóc Vương Đông kia, ai ngờ được hắn lại có Thần lực cơ chứ” Alvis cũng khá bực mình, một con trăm vạn niên hồn thú đã là hiếm gặp lắm rồi, giờ thì có thêm một truyền nhân của Thần giới, mặc dù chân thân của cô không sợ gì một vị Thần nào cả, nhưng giờ cô đang bị phong ấn, một ngày nào đó cái xiềng xích chết tiệt này gãy ra, cô sẽ cho những kẻ hại cô phải gánh chịu hậu quả.
“Thần lực?” Cô đã nghe qua hồn lực, tinh linh lực, nguyên tố lực, tinh thần lực,… nhưng chưa hề nghe qua thần lực, chả lẽ thế giới này cũng có thần linh giống Arceus, cô tưởng họ chỉ là tín ngưỡng thôi chứ, mà Vương Đông cùng Hillary lại có liên quan đến thần giới? Hình Na ngạc nhiên hỏi Alvis.
“À, Thần lực là lực lượng của thần, đúng như cô nghĩ thế giới này là có thần linh, nhưng cũng chỉ là các hồn sư tu luyện mạnh đến cực hạn phá vỡ không gian đi đến một vi diện cao hơn, cư xử như những kẻ bề trên mà phán quyết con người và hồn thú Đấu La Đại Lục mà thôi, một ngày nào đó khi cô đạt được thực lực Phong Hào Đấu La, cô cũng có khả năng trở thành thần, vì cô đã được mẹ Arceus thừa nhận, Arceus là mẹ của các vì sao, bà không phải là một hồn sư tu luyện thành thần, mà là hiện thân của chúng.” Alvis đơn giản nói tóm tắt một chút về thần lực và thần giới.
“Vậy thần giới..” Hình Na đang định nói điều gì thì cô bị Alvis chặn lại “ Nếu cô còn dư sức để quan tâm đến thần lực và thần giới thì sao cô không trước tiên quan tâm bản thân cô đi, quá tệ hại, nếu không phải tôi giúp sức thì cô đã thảm đến mức không còn hình người rồi” Alvis khinh bỉ nhìn cô.
Ngồi dậy một cách gắng gượng, Hình Na xếp bằng cố gắng vận chuyển hồn lực chữa trị bản thân, cô tạm thời quên đi chuyện liên quan đến thần giới đi mà hỏi Alvis “ Alvis, lúc nãy cô có hát hay nghe một bài hát nào không?” Đây là điều mà cô quan tâm ngay lúc này.
“Bài hát, bài gì? Không có!” Alvis đơn giản phủ nhận, đôi mắt lưu ly như những đóa hoa không nhìn thấy rõ được điều gì, như lớp sương mù dày đặc, Hình Na thấy vậy cũng biết bài hát này không phải Alvis hát, nhưng chí ít nó có liên quan đến Alvis, biết được điều này là được rồi, dù sao thì thời gian còn dài, về sau rồi cô sẽ biết, tạm thơi chữa trị cơ thể đã.
Không biết đã trôi qua mấy tiếng, cho đến khi mặt trời lặn xuống, cánh cửa phòng cô được mở ra, Tiêu Linh và Dạ Vũ bước vào thăm cô, mấy ngày nay họ liên tục chăm sóc cho Hình Na, điều đáng ngạc nhiên là bị thương nặng như vậy mà cô khỏe mạnh lên nhanh như gió, hầu như không để lại di chứng gì, tất nhiên là nhà trường cũng phái thầy cô và các hồn sư chữa trị cấp cao đến giúp đỡ Hình Na, nhưng nhanh vậy mà có thể ngồi dậy cũng là quá khiếp rồi, mới có 1 tuần thôi mà.
“Tiểu Na, cậu sao rồi?” Dạ Vũ hỏi thăm Hình Na, còn Tiêu Linh thì cúi đầu hai tay cô bấu vô váy mình mà không nói.
“M..Mình ổn, hặc hặc,.. chỉ là còn hơi mệt và một chút đau, chắc các cậu cũng thấy thân thể mình rồi,.. mình hoàn toàn khỏe mạnh” Giọng nói đứt quãng, Hình Na vẫn còn đôi chút mệt, họng cô bị thương chưa khỏi, cô cố ép giọng mình phát ra âm thanh mà trả lời Dạ Vũ và Tiêu Linh.
Đến lúc này thì Tiêu Linh không kiềm chế được nữa, cô gào khóc và lao vào bên giường, cô khóc như một đứa trẻ suýt nữa mất đi cha mẹ mình, mất đi toàn thế giới này vậy, “Là lỗi của tớ, lỗi của tớ, Tiểu Na, mình không nên sơ suất như vậy, lỗi của tớ, Tiểu Na, Tiểu Na,..” Cô cứ lặp đi lặp lại cho đến khi khàn hết cổ họng, không một ai thấy được áp lực mà cô phải chịu, nếu như Hình Na mà chết đi thì cô không chịu được mất, tim cô đau như bị xé ra, cho đến khi đôi bàn tay của Hình Na khẽ vuốt đầu cô.
“Không.. sao.. đâu” Hình Na cười rạng rỡ, giọng nói khó khăn phát ra từ vòm họng, cô cười thật dịu dàng, thật lâu rồi cô không nở một nụ cười ấm áp như vậy, như dòng nước ấm bao bọc lấy cơ thể Tiêu Linh, lấy đi nỗi đau đớn trên cô người ra.
“Tiểu Na” nước mắt Tiêu Linh cứ rơi, cứ rơi như vậy cho đến khi cô thấm mệt, ngủ gục dưới giường, đầu cô gác lên mép giường của Hình Na, cứ thế được Hình Na vuốt mái tóc như mẹ con, hơi thở dần ổn định, giấc ngủ của cô gái này đã chìm sâu.
“Suỵt, Tiểu Linh.. đã mệt.. mỏi rồi, hãy để cậu.. ấy ngủ” Hình Na khẽ mỉm cười, thấy Dạ Vũ muốn nói điều gì cô đưa tay lên, chặn Dạ Vũ lại, bây giờ không phải chỉ mình cô mà cô bé này cũng cần được nghỉ ngơi, họ quá mệt mỏi rồi.
“Đây là phần thưởng chung kết, 1 hồn cốt chân trái, nó giúp ít rất lớn cho cậu, còn bọn mình thì không có tác dụng gì” Dạ Vũ cũng hiểu ý Hình Na, đơn giản đưa cho cô chiếc hồn cốt, sau đó xoay người rời đi, còn Hình Na cũng chỉ đơn giản nhận lấy nó, không một lời khách sáo nào được nói ra, bởi vì nó không cần.
“Oh, hồn cốt này thích hợp với cô nha, đúng là vận may cứt chó mà” Alvis ngạc nhiên nhìn hồn cốt trong tay Hình Na mà nói
“Làm ơn thay đổi cách dùng từ được không, hơn nữa tôi vừa mới suýt chết đấy chứ may mắn gì” Hình Na thông qua trái tim đáp lại Alvis, những sợi dây xích giữa họ càng ngày càng bền vững.
Ôm chặt lấy khối hồn cốt, Hình Na nói với Alvis “ Thật mừng vì có họ làm bạn tôi” bằng một giọng nói đầy chân thành.
“Ừm, ráng dưỡng sức đi, khi nào cô hoàn toàn khỏe mạnh chúng ta sẽ đi kiếm hồn hoàn thứ 3 cho cô” Alvis vứt lại một câu cuối, chữa trị cho Hình Na làm cô mệt mỏi, lần đấu trước cô quá chủ quan, giờ cô cần hồi phục tinh linh lực để có thể bảo vệ Hình Na những trường hợp bất trắc.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook