Võ Hồn Pokemon Tại Đấu La Đại Lục
-
Chương 386: Ta khâm phục các ngươi
“ Tiểu Vũ, … Tiểu Vũ…”
Không nói được lời gì ngoại trừ lặp đi lặp lại tên gọi của cô gái yếu đuối trong lòng mình, lúc này đây lòng anh đau đớn như muốn xé đi từng khúc thịt, trái tim như muốn vỡ ra, anh ước gì thà rằng để cho anh chịu nổi đau xé gan xé ruột này thì hơn, anh không muốn để cho cô phải …
Đối ngược với tình huống ở phía trên, Dạ Phong sau khi thấy em gái mình vẫn còn an toàn nằm trong lòng Đình Bảo thì anh bỗng an tâm hơn một chút, tuy rằng bị trọng thương nặng nề, nhưng mà còn sống là được rồi.
Toàn bộ nhóm của Tinh Nguyệt Môn như là dầu hỏa bị châm lửa thiêu cháy rừng rực, áp lực kinh khủng một lần nữa bốc lên trực tiếp nuốt chửng hai người còn sót lại của Thánh Linh học viện.
Bên phía đội đối phương, người dẫn đội Thiên Yến đấu la lập tức lao ra cản trở lại nhóm Dạ Phong, khí tức mạnh mẽ của Phong Hào Đấu La không một chút nào hạn chế để ngăn cản lại đám nhỏ phía trước.
Không phải là ông muốn ức hiếp hay đàn áp lũ nhỏ, nhưng mà sự thật là bọn chúng quá mạnh, mạnh đến mức mà nếu ông không ra tay một cách toàn lực, sợ rằng ông cũng sẽ bị bọn chúng đàn áp ngược lại.
“ Trọng tài, đội ngũ của Thánh Linh học viện bỏ cuộc, trận chiến này chúng ta nhận thua, mau chóng kết thúc trận đấu này …”
Thiên Yến đấu la lập tức đưa ra lời từ bỏ, đám nhóc của ông đã cố gắng hết sức rồi, làm được đến bước này thì ông đã tự hào vì bọn chúng hết sức, các thành viên của Thánh Linh học viện đã trưởng thành, Hi Mã đã bước ra khỏi cái bóng bị vây quanh của mình, Duy Dũng và Bảo Duyên đã không ngần ngại hi sinh bản thân vì cho mục đích của cả đội.
Hơn nữa, Cường Dục đã hoàn thành tốt nhiệm vụ là đội trưởng của mình, các thành viên còn lại cũng có ý thức đoàn kết rất cao, không những vây khóa được hai con quái vật yêu nghiệt kia, mà còn loại đi một trong hai người bọn chúng đã là quá mức kinh người, đến chính cả ông còn không ngờ rằng lũ trẻ lại kiên cường đến vậy.
“ Thánh Linh học viện bỏ cuộc, trận đấu kết thúc, người chiến thắng là Tinh Nguyệt Môn chiến đội”
Mồ hôi lăn dài trên má, ông tuy là trọng tài nhưng mà thực lực mới chỉ là bát hoàn hồn đấu la mà thôi, tuy có thêm hồn đạo khí thì ông cũng mạnh ngang ngữa một phong hào đấu la bình thường, nhưng mà dù sao thì đó cũng chỉ là vật ngoài thân, nếu như chân chân chính chính đối diện với cường giả, ông lập tức hoang mang đến run người.
Không nói đến khí tức của Thiên Yến bàng bạc như vô tận, sự bí hiểm và mê hoặc của Dạ Phong cũng không hề thua kém, rõ ràng đối đầu với năm người bọn cậu là một Phong hào đấu la hàng thật giá thật, nhưng mà ông ta lại không thể chiếm được một chút ưu việt nào? rốt cuộc thì lũ nhỏ này là ai …
“ Muốn bỏ cuộc là có thể bỏ cuộc sao …”
Cặp mắt màu tím như hố đen vô tận muốn nuốt chửng tất cả, một quyển sách bỗng hiện lên như quyển sổ sinh tử, cảm giác rợn hết cả người xuất hiện trên khắp toàn bộ đấu trường, kể cả Thiên Yến lẫn trọng tài, các thành viên tham gia thi đấu lẫn toàn bộ khán giả đang ngồi trên bục quan sát, tất cả mọi người đều không khỏi ớn lạnh xương sống.
Một ngón tay chỉ ra, bỏ mặc sự can thiệp của Thiên Yến, cậu trực tiếp nhiếp lấy linh hồn của hai đứa nhóc bên Thánh Linh học viện còn lại, Hi Mã và Cường Dục, đây là hai người còn sót lại sau trận chiến, tuy rằng bọn chúng chiến đấu một cách kiên cường và đáng khâm phục, nhưng mà dám làm tổn thương em gái của hắn, tội đáng chết muôn phần …
“ Ư….. ư….. ư …..”
Hai tay với lấy cổ, Cường Dục và Hi Mã ngồi bệch xuống đất ôm lấy cổ mình níu kéo như muốn vùng vẩy thoát ra một bàn tay vô hình vậy, bọn cậu sợ hãi, sợ hãi đến kinh người.
Coi như lúc nãy có tiếp cận đến tử vong thế nào, coi như bọn họ đã từng thấy vẻ mặt khát máu của Thiên Yến sư phụ nó đáng sợ đến nhường nào, nhưng mà mọi thứ chỉ là trò trẻ con trước mặt vị chúa tể của sinh mệnh và tử vong này.
Khuôn mặt lạnh lùng hắc ám không một chút nương tình như muốn bóp nghẹt đối phương một cách tàn bạo nhất, linh hồn bị xé nát trong tra tấn, bọn nhóc còn không có đủ sức để mà gào lên, quằn quại, ngạt thở.
Khuôn mặt đau đớn đến tột cùng của bọn nhóc làm cho người ta không khỏi đau lòng, nhưng đồng thời cơ thể lại run sợ đến mức không dám động đậy, cho đến khi Thiên Yến đấu la kịp lấy lại bình tĩnh thì Dạ Phong đã muôn đưa bàn tay lên muốn nắm lại, sinh mệnh của hai đứa học trò của ông như chớm tắt.
Vừa định mở miệng và ra tay thì một giọng nói vang lên …
“ Đại.. ca.. dừng … lại”
“ Khục khục, khụ khụ…. Khụ!”
Dạ Vũ ở phía xa được Đình Bảo ôm lên với tư thế bế công chúa, dù cho bản thân đã tàn tạ đến mức sắp chết, miệng của Dạ Vũ lại tiếp tục nhổ ra máu, nhưng mà cô vẫn cố gượng dậy mà ngăn cản đại ca của mình
“ Tiểu Vũ …”
Hồn lực bỗng thu về, áp lực kinh sợ trong chốc lát tản đi một chút làm mọi người thở phào nhẹ nhõm, nhưng đó không phải là kết thúc, con ác ma chúa tể, vị đại ma vương của chúng ta vẫn còn đứng nguyên đây chưa hề nhúc nhích, dù không có cảnh cáo hay ra lệnh, nhưng mọi người không tự chủ nín thin, không một tiếng động được phát ra, không gian tĩnh lặng đến mức đáng sợ.
Dạ Phong tạm thời dừng việc bóp chết hai thằng nhóc khốn nạn phía trước, anh dừng lại và nhìn về phía Dạ Vũ, cô khó khăn lắc đầu nhìn anh.
Ngay sau đó Dạ Vũ hướng tầm nhìn của mình về Cường Dục và các đội viên bên anh, bọn họ sớm đã sợ hãi đến mức tè ra quần, nhưng khi ánh mắt của Dạ Vũ nhìn sang, bọn họ lập tức đứng dậy theo bản năng, những người này không muốn để cho cô nhìn thấy một mặt yếu đuối của mình.
“ Đội trưởng … Thánh.. Linh …. Học … viện.. các ngươi … đấu … hay”
“ Khụ khụ”
“ Tiểu Vũ, em có sao không?”
Đình Bảo lập tức lo lắng muốn ngăn cản Dạ Vũ nói tiếp, nhưng anh biết, nếu anh làm vậy thì Dạ Vũ sẽ không tha thứ cho anh, vậy nên anh dừng lại một chút, dù biết rằng người mình yêu đang đau đớn, nhưng mà bản thân anh lại không thể làm gì được sao?
Nhắm mắt cắn răng chịu đựng sự khó chịu của mình, anh cố gắng đợi cho Dạ Vũ nói tiếp, dù cho từng lời nói đau đớn của cô cứ mỗi từ thốt ra là anh lại đau thêm một phần, tim của Đình Bảo rỉ máu khi trông thấy cô khổ sở.
Một nguồn ánh sáng màu xanh nhẹ dịu dàng tỏa lên, theo mong ước mãnh liệt của Đình Bảo, nó tỏa lên vây quanh lấy cơ thể sắp tàn của Dạ Vũ, tiếp thêm sức mạnh và giúp cô hồi phục, tầng gông xích kiềm chế mối liên kết của hai người bọn cậu lập tức bị kéo đứt, hồn lực của Đình Bảo vậy mà ….
Cả hai người lập tức trợn mắt lên trong ngạc nhiên, hơi dừng một chút, Dạ Vũ tiếp tục nói chuyện tiếp với nhóm Cường Dục, giọng điệu trở nên trôi chảy và thêm một chút sức lực hơn trước.
“ Các ngươi đấu rất hay … trận này.. tuy nhóm ta chiến thắng.. nhưng mà bản thân ta đã thua cuộc, các ngươi rất mạnh, rất đoàn kết, ….. hãy tự hào về điều đó … Thánh Linh học viện là một đội … đáng để ngưỡng mộ”
“ Ta khâm phục các ngươi!”
Bằng lời khen chân thành, cô mỉm cười làm xua tan đi mọi áp lực mà bọn họ nhận lấy từ Dạ Phong, xua tan đị mọi nổi đau mà bọn họ đã nhận, đối thủ dường như không thể chiến thắng đã nói với bọn họ
Cô khâm phục bọn họ ….
“ Đại ca … đi thôi …”
Quay đầu lại, cô nhìn vào đại ca của mình, khẽ mỉm cười lắc đầu. Dạ Phong nhìn cô nhíu mày, sau đó lại lườm về phía Thánh Linh học viện, anh thở dài một hơi mệt mỏi
“ Được rồi, mọi người đi thôi, trận này, chúng ta thắng, nhưng cũng không hoàn toàn là thắng, từ lần sau, tất cả chúng ta sẽ đánh một cách toàn lực, không một giữ lại!”
Dạ Phong vẻ mặt cưng chìu cùng thêm nghiêm túc dạy dỗ, lần này thôi, anh sẽ chiều cô em gái bé nhỏ của anh vậy, xoay người lại, toàn bộ đội ngũ của Tinh Nguyệt Môn biến mất một cách thần bí, để lại phía sau là tiếng reo hò đột ngột khởi vang ầm ỉ
Không những Tinh Nguyệt Môn, kể cả Thánh Linh học viên cũng được reo hò động viên không ngừng, một trận đấu quá mức hoành tráng, các hồn sư đánh cược cả sinh mạnh vì danh dự và đồng đội của mình, không còn gì tuyệt vời hơn trận đấu ngày hôm nay.
“ Tinh Nguyệt Môn”
Thiên Yến đấu la và các thành viên còn tỉnh nhắc lại với cái tên này bằng một giọng điệu kính sợ và khâm phục, còn các thế lực đang lẫn trốn ở đằng xa lại nhắc tới cái tên này bằng thái độ khó lường, có phần sợ hãi, cũng có phần điên cuồng … Thật không biết, tương lai gặp phải bọn họ trên sàn đấu sẽ là một chuyện thế nào ….
Không nói được lời gì ngoại trừ lặp đi lặp lại tên gọi của cô gái yếu đuối trong lòng mình, lúc này đây lòng anh đau đớn như muốn xé đi từng khúc thịt, trái tim như muốn vỡ ra, anh ước gì thà rằng để cho anh chịu nổi đau xé gan xé ruột này thì hơn, anh không muốn để cho cô phải …
Đối ngược với tình huống ở phía trên, Dạ Phong sau khi thấy em gái mình vẫn còn an toàn nằm trong lòng Đình Bảo thì anh bỗng an tâm hơn một chút, tuy rằng bị trọng thương nặng nề, nhưng mà còn sống là được rồi.
Toàn bộ nhóm của Tinh Nguyệt Môn như là dầu hỏa bị châm lửa thiêu cháy rừng rực, áp lực kinh khủng một lần nữa bốc lên trực tiếp nuốt chửng hai người còn sót lại của Thánh Linh học viện.
Bên phía đội đối phương, người dẫn đội Thiên Yến đấu la lập tức lao ra cản trở lại nhóm Dạ Phong, khí tức mạnh mẽ của Phong Hào Đấu La không một chút nào hạn chế để ngăn cản lại đám nhỏ phía trước.
Không phải là ông muốn ức hiếp hay đàn áp lũ nhỏ, nhưng mà sự thật là bọn chúng quá mạnh, mạnh đến mức mà nếu ông không ra tay một cách toàn lực, sợ rằng ông cũng sẽ bị bọn chúng đàn áp ngược lại.
“ Trọng tài, đội ngũ của Thánh Linh học viện bỏ cuộc, trận chiến này chúng ta nhận thua, mau chóng kết thúc trận đấu này …”
Thiên Yến đấu la lập tức đưa ra lời từ bỏ, đám nhóc của ông đã cố gắng hết sức rồi, làm được đến bước này thì ông đã tự hào vì bọn chúng hết sức, các thành viên của Thánh Linh học viện đã trưởng thành, Hi Mã đã bước ra khỏi cái bóng bị vây quanh của mình, Duy Dũng và Bảo Duyên đã không ngần ngại hi sinh bản thân vì cho mục đích của cả đội.
Hơn nữa, Cường Dục đã hoàn thành tốt nhiệm vụ là đội trưởng của mình, các thành viên còn lại cũng có ý thức đoàn kết rất cao, không những vây khóa được hai con quái vật yêu nghiệt kia, mà còn loại đi một trong hai người bọn chúng đã là quá mức kinh người, đến chính cả ông còn không ngờ rằng lũ trẻ lại kiên cường đến vậy.
“ Thánh Linh học viện bỏ cuộc, trận đấu kết thúc, người chiến thắng là Tinh Nguyệt Môn chiến đội”
Mồ hôi lăn dài trên má, ông tuy là trọng tài nhưng mà thực lực mới chỉ là bát hoàn hồn đấu la mà thôi, tuy có thêm hồn đạo khí thì ông cũng mạnh ngang ngữa một phong hào đấu la bình thường, nhưng mà dù sao thì đó cũng chỉ là vật ngoài thân, nếu như chân chân chính chính đối diện với cường giả, ông lập tức hoang mang đến run người.
Không nói đến khí tức của Thiên Yến bàng bạc như vô tận, sự bí hiểm và mê hoặc của Dạ Phong cũng không hề thua kém, rõ ràng đối đầu với năm người bọn cậu là một Phong hào đấu la hàng thật giá thật, nhưng mà ông ta lại không thể chiếm được một chút ưu việt nào? rốt cuộc thì lũ nhỏ này là ai …
“ Muốn bỏ cuộc là có thể bỏ cuộc sao …”
Cặp mắt màu tím như hố đen vô tận muốn nuốt chửng tất cả, một quyển sách bỗng hiện lên như quyển sổ sinh tử, cảm giác rợn hết cả người xuất hiện trên khắp toàn bộ đấu trường, kể cả Thiên Yến lẫn trọng tài, các thành viên tham gia thi đấu lẫn toàn bộ khán giả đang ngồi trên bục quan sát, tất cả mọi người đều không khỏi ớn lạnh xương sống.
Một ngón tay chỉ ra, bỏ mặc sự can thiệp của Thiên Yến, cậu trực tiếp nhiếp lấy linh hồn của hai đứa nhóc bên Thánh Linh học viện còn lại, Hi Mã và Cường Dục, đây là hai người còn sót lại sau trận chiến, tuy rằng bọn chúng chiến đấu một cách kiên cường và đáng khâm phục, nhưng mà dám làm tổn thương em gái của hắn, tội đáng chết muôn phần …
“ Ư….. ư….. ư …..”
Hai tay với lấy cổ, Cường Dục và Hi Mã ngồi bệch xuống đất ôm lấy cổ mình níu kéo như muốn vùng vẩy thoát ra một bàn tay vô hình vậy, bọn cậu sợ hãi, sợ hãi đến kinh người.
Coi như lúc nãy có tiếp cận đến tử vong thế nào, coi như bọn họ đã từng thấy vẻ mặt khát máu của Thiên Yến sư phụ nó đáng sợ đến nhường nào, nhưng mà mọi thứ chỉ là trò trẻ con trước mặt vị chúa tể của sinh mệnh và tử vong này.
Khuôn mặt lạnh lùng hắc ám không một chút nương tình như muốn bóp nghẹt đối phương một cách tàn bạo nhất, linh hồn bị xé nát trong tra tấn, bọn nhóc còn không có đủ sức để mà gào lên, quằn quại, ngạt thở.
Khuôn mặt đau đớn đến tột cùng của bọn nhóc làm cho người ta không khỏi đau lòng, nhưng đồng thời cơ thể lại run sợ đến mức không dám động đậy, cho đến khi Thiên Yến đấu la kịp lấy lại bình tĩnh thì Dạ Phong đã muôn đưa bàn tay lên muốn nắm lại, sinh mệnh của hai đứa học trò của ông như chớm tắt.
Vừa định mở miệng và ra tay thì một giọng nói vang lên …
“ Đại.. ca.. dừng … lại”
“ Khục khục, khụ khụ…. Khụ!”
Dạ Vũ ở phía xa được Đình Bảo ôm lên với tư thế bế công chúa, dù cho bản thân đã tàn tạ đến mức sắp chết, miệng của Dạ Vũ lại tiếp tục nhổ ra máu, nhưng mà cô vẫn cố gượng dậy mà ngăn cản đại ca của mình
“ Tiểu Vũ …”
Hồn lực bỗng thu về, áp lực kinh sợ trong chốc lát tản đi một chút làm mọi người thở phào nhẹ nhõm, nhưng đó không phải là kết thúc, con ác ma chúa tể, vị đại ma vương của chúng ta vẫn còn đứng nguyên đây chưa hề nhúc nhích, dù không có cảnh cáo hay ra lệnh, nhưng mọi người không tự chủ nín thin, không một tiếng động được phát ra, không gian tĩnh lặng đến mức đáng sợ.
Dạ Phong tạm thời dừng việc bóp chết hai thằng nhóc khốn nạn phía trước, anh dừng lại và nhìn về phía Dạ Vũ, cô khó khăn lắc đầu nhìn anh.
Ngay sau đó Dạ Vũ hướng tầm nhìn của mình về Cường Dục và các đội viên bên anh, bọn họ sớm đã sợ hãi đến mức tè ra quần, nhưng khi ánh mắt của Dạ Vũ nhìn sang, bọn họ lập tức đứng dậy theo bản năng, những người này không muốn để cho cô nhìn thấy một mặt yếu đuối của mình.
“ Đội trưởng … Thánh.. Linh …. Học … viện.. các ngươi … đấu … hay”
“ Khụ khụ”
“ Tiểu Vũ, em có sao không?”
Đình Bảo lập tức lo lắng muốn ngăn cản Dạ Vũ nói tiếp, nhưng anh biết, nếu anh làm vậy thì Dạ Vũ sẽ không tha thứ cho anh, vậy nên anh dừng lại một chút, dù biết rằng người mình yêu đang đau đớn, nhưng mà bản thân anh lại không thể làm gì được sao?
Nhắm mắt cắn răng chịu đựng sự khó chịu của mình, anh cố gắng đợi cho Dạ Vũ nói tiếp, dù cho từng lời nói đau đớn của cô cứ mỗi từ thốt ra là anh lại đau thêm một phần, tim của Đình Bảo rỉ máu khi trông thấy cô khổ sở.
Một nguồn ánh sáng màu xanh nhẹ dịu dàng tỏa lên, theo mong ước mãnh liệt của Đình Bảo, nó tỏa lên vây quanh lấy cơ thể sắp tàn của Dạ Vũ, tiếp thêm sức mạnh và giúp cô hồi phục, tầng gông xích kiềm chế mối liên kết của hai người bọn cậu lập tức bị kéo đứt, hồn lực của Đình Bảo vậy mà ….
Cả hai người lập tức trợn mắt lên trong ngạc nhiên, hơi dừng một chút, Dạ Vũ tiếp tục nói chuyện tiếp với nhóm Cường Dục, giọng điệu trở nên trôi chảy và thêm một chút sức lực hơn trước.
“ Các ngươi đấu rất hay … trận này.. tuy nhóm ta chiến thắng.. nhưng mà bản thân ta đã thua cuộc, các ngươi rất mạnh, rất đoàn kết, ….. hãy tự hào về điều đó … Thánh Linh học viện là một đội … đáng để ngưỡng mộ”
“ Ta khâm phục các ngươi!”
Bằng lời khen chân thành, cô mỉm cười làm xua tan đi mọi áp lực mà bọn họ nhận lấy từ Dạ Phong, xua tan đị mọi nổi đau mà bọn họ đã nhận, đối thủ dường như không thể chiến thắng đã nói với bọn họ
Cô khâm phục bọn họ ….
“ Đại ca … đi thôi …”
Quay đầu lại, cô nhìn vào đại ca của mình, khẽ mỉm cười lắc đầu. Dạ Phong nhìn cô nhíu mày, sau đó lại lườm về phía Thánh Linh học viện, anh thở dài một hơi mệt mỏi
“ Được rồi, mọi người đi thôi, trận này, chúng ta thắng, nhưng cũng không hoàn toàn là thắng, từ lần sau, tất cả chúng ta sẽ đánh một cách toàn lực, không một giữ lại!”
Dạ Phong vẻ mặt cưng chìu cùng thêm nghiêm túc dạy dỗ, lần này thôi, anh sẽ chiều cô em gái bé nhỏ của anh vậy, xoay người lại, toàn bộ đội ngũ của Tinh Nguyệt Môn biến mất một cách thần bí, để lại phía sau là tiếng reo hò đột ngột khởi vang ầm ỉ
Không những Tinh Nguyệt Môn, kể cả Thánh Linh học viên cũng được reo hò động viên không ngừng, một trận đấu quá mức hoành tráng, các hồn sư đánh cược cả sinh mạnh vì danh dự và đồng đội của mình, không còn gì tuyệt vời hơn trận đấu ngày hôm nay.
“ Tinh Nguyệt Môn”
Thiên Yến đấu la và các thành viên còn tỉnh nhắc lại với cái tên này bằng một giọng điệu kính sợ và khâm phục, còn các thế lực đang lẫn trốn ở đằng xa lại nhắc tới cái tên này bằng thái độ khó lường, có phần sợ hãi, cũng có phần điên cuồng … Thật không biết, tương lai gặp phải bọn họ trên sàn đấu sẽ là một chuyện thế nào ….
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook