Võ Học Ta Tu Luyện Có Khả Năng Bạo Kích
-
Chương 19: Sát Thủ Áo Đen Này Chắc Chắn Rất Mạnh
"Về mặt tu vi thì Bát tiểu thư cũng là người yếu nhất, hiện giờ ngươi được Bát tiểu thư đề bạt thì đã thành người của nàng ấy. Ta lăn lộn trong Kình Lôi mình nhiều năm như vậy, không có thành tựu gì nhưng lại biết một chân lý, được ngày nào hay ngày ấy, lăn lộn cũng là một cách sống, cẩn thận vẫn hơn."
Hoàng Chương quả thực không giấu diếm gì cả, biết gì nói hết. Hiện tại lão minh chủ rất ít khi quản lý chuyện trong Kình Lôi minh, cơ bản đều giao cho bảy đứa con.
Có người quản nhân viên, có người quản hiệu buôn, cũng có người quản bến tàu, vận tải đường thủy...
Ai làm việc người nấy, nhưng giữa các bên cũng có tranh đấu gay gắt.
Những điều này là do Hoàng Chương tận mắt nhìn thấy, cũng là tâm đắc do gã đúc kết được sau nhiều năm lăn lộn ở Kình Lôi minh.
Lâm Phàm thầm chửi thề trong lòng, chẳng biết tại sao, hắn có cảm giác Hoàng Chương thanh tỉnh hơn bất kỳ ai khác. Nghe gã nói như thế, Lâm Phàm lại cảm thấy bản thân có hơi ngu.
Chỉ là hiện tại nói gì cũng đã muộn.
Đã con mẹ nó lên con tàu cướp biển của Bát tiểu thư rồi, hơn nữa con tàu này xem ra không quá vững vàng, rất dễ khiến người ta say sóng, nếu có thuốc để dùng trước thì có thể đảm bảo bình an.
"Lâm huynh, các ngươi từ từ uống đi nhé, ta đi trước đây." Hoàng Chương đứng dậy, vỗ vỗ vai Lâm Phàm, sau đó tự nhiên như ruồi mang đi một vò rượu chưa mở, rất tùy ý, rất ngẫu nhiên, không hề có chút xấu hổ nào.
"Móa, đi rồi còn phải thuận tay vớt theo một vò rượu, không hổ là... đại hiếu tử của Kình Lôi minh."
Đám Ngô Tuấn ầm ĩ cả lên, Lâm Phàm lại thầm nhớ lại những thứ mà Hoàng Chương vừa mới nói.
Bát tiểu thư à... Vì sao cô lại không cố gắng lên một chút chứ.
Đoán Khí tầng chín, còn chưa bước vào Tẩy Tủy cảnh.
Mấy vị công tử tiểu thư tranh đoạt với cô đều đã là cường giả Tẩy Tủy cảnh rồi, cứ tiếp tục như thế này thì kết quả thực đáng lo.
Nhìn đám người kia uống đã tới mức ngã trái ngã phải, giống như vừa trải qua một đợt hưng phấn vậy.
Lâm Phàm trộm rời đi, kéo chưởng quầy tới hỏi đã uống hết bao nhiêu tiền rượu. Sau khi biết mới chỉ uống hết một lượng năm văn tiền, hắn suy đi nghĩ lại, trả hai lượng bạc rồi vội vàng rời đi.
Sau khi rời khỏi tửu lâu, sắc trời đã tối, ngã tư đường trống trải đã không còn người qua lại, vô cùng yên tĩnh. Thật ra hắn uống không bao nhiêu cả, dựa vào tửu lượng của hắn, một khi uống thả ga thì không chỉ tốn hai lượng không thôi, chỉ là có thể tiết kiệm được khoản nào hay khoản đó, để rượu cho đám người kia uống cũng được.
Trên mái hiên nhà dân ở nơi xa, có một người thần bí mặc quần áo bó sát tựa như dung nhập vào đêm đen, lẳng lặng đứng nhìn. Khi thấy Lâm Phàm sắp biến mất ở nơi xa, gã thân nhẹ như yến nhảy từ mái hiên này qua mái hiên khác, bước chân nhẹ nhàng nhưng đáp xuống đất thì vẫn còn tiếng động, hiển nhiên chưa tu luyện tới cảnh giới bước đi không tiếng động.
"Người này mới vào Kình Lôi minh không bao lâu đã được Bát tiểu thư nhìn trúng đề bạt lên, thật đúng là quá may mắn."
Toàn thân người mặc áo đen đều được bịt kín, chỉ lộ ra một đôi mắt, nhưng từ trong đôi mắt đó có thể nhận ra gã rất hâm mộ Lâm Phàm.
Lúc này.
Lâm Phàm đi trong bóng đêm lúc đầu còn không cảm giác gì, sau đó lại phát hiện tình hình có chút không thích hợp. Hắn đã là Đoán Khí tầng ba, cảm giác không phải quá mạnh, nhưng khi đối phương tới gần thì một chút âm thanh nhỏ vẫn có thể nghe được.
"Không xong!"
"Hình như ta bị người theo dõi rồi!"
Hiện tại có hai con đường cho hắn lựa chọn.
Thứ nhất, chính là lập tức quay đầu, trở lại tửu lâu rồi rời đi cùng đám người Ngô Tuấn.
Thứ hai, chính là đi vào một ngõ nhỏ âm u, dụ đối phương ra mặt, rồi tiến hành một hồi huyết chiến. Có thể đánh bại đối phương hay không thì khó mà nói trước được, cũng có thể là hắn bị đối phương đánh tới hộc máu cũng nên.
Không ngờ, mới được Bát tiểu thư đề bạt mà đã gặp phải loại chuyện này, xem ra nước bên trong Kình Lôi minh giống như Hoàng Chương nói, rất sâu, khắp nơi đều có thể gặp nguy hiểm, về sau vẫn nên cẩn thận hơn một chút.
Lâm Phàm suy nghĩ một lát thì chợt có ý tưởng. Hắn tiếp tục đi về phía trước, khi nhìn thấy phía trước có một con hẻm âm u thì dừng bước, nghỉ chân một lát.
Sau đó.
"Cháy nhà rồi, cháy nhà rồi..." Lâm Phàm đi đập cửa mấy cửa hàng xung quanh đó, tiếng đập cửa ầm ầm vang dội, tiết tấu tần suất cực nhanh, đập tới mức cửa gỗ muốn sập xuống, chỉ cần không phải người điếc thì ai cũng có thể nghe được.
Sau đó hắn lẩn vào đầu hẻm.
Chỉ khoảng nửa khắc sau có tiếng động vang lên.
Rất nhiều bình dân hoảng hốt từ trong nhà chạy ra đường, có người còn đang để trần thân trên, bước chân vội vã, vừa ra cửa đã hết nhìn đông lại nhìn tây, tìm kiếm nơi xảy ra hỏa hoạn.
Lâm Phàm đi từ trong hẻm ra, tay xách thùng gỗ, ra vẻ vô cùng sốt ruột hô to: "Cháy nhà ở chỗ nào..."
Người chung quanh đều mang vẻ mặt mơ hồ.
Không ngửi thấy mùi cháy khét, cũng không nhìn thấy bất kỳ ánh lửa nào.
"Không thấy."
"Đáng chết, là tên đáng chém ngàn đao nào chọc phá đêm hôm không cho người khác ngủ."
"Vừa rồi lúc ta đi về có nhìn thấy một đám bợm rượu uống say như chết ở tửu lâu Vân gia, nhất định là do bọn chúng làm."
"Suỵt, nói khẽ thôi, đám người kia là bang chúng Kình Lôi minh đấy, nếu để nghe được thì nguy to."
"Ài, đúng là đồ súc sinh mà."
"Thực khốn nạn."
Nhưng Lâm Phàm lại không cảm thấy bọn họ đang chửi mình, không nghe rõ sao, bọn họ là đang nhắc tới đám bợm rượu Ngô Tuấn mà.
Hắn ngẩng đầu nhìn mái hiên ở nơi xa, nơi đó đã sớm không còn bóng người, trong lòng nhất thời nhẹ nhàng thở ra. Nhân lúc mọi người còn đang lơ mơ, hắn dần dần ẩn vào trong đám người, bước nhanh về phía Kình Lôi minh.
Không qua bao lâu, khi nhìn thấy Kình Lôi minh ở ngay trước mặt, cái cảm giác nguy cơ bị người ta theo đuôi dần dần biến mất. May mắn bản thân thông minh, gặp phải loại chuyện này lập tức đưa ra biện pháp hay, cứng đối cứng không phải lựa chọn sáng suốt gì.
Ngay tại lúc Lâm Phàm cho rằng bản thân đã an toàn, thì một bóng người xuất hiện cản trước mặt hắn.
Hoàng Chương quả thực không giấu diếm gì cả, biết gì nói hết. Hiện tại lão minh chủ rất ít khi quản lý chuyện trong Kình Lôi minh, cơ bản đều giao cho bảy đứa con.
Có người quản nhân viên, có người quản hiệu buôn, cũng có người quản bến tàu, vận tải đường thủy...
Ai làm việc người nấy, nhưng giữa các bên cũng có tranh đấu gay gắt.
Những điều này là do Hoàng Chương tận mắt nhìn thấy, cũng là tâm đắc do gã đúc kết được sau nhiều năm lăn lộn ở Kình Lôi minh.
Lâm Phàm thầm chửi thề trong lòng, chẳng biết tại sao, hắn có cảm giác Hoàng Chương thanh tỉnh hơn bất kỳ ai khác. Nghe gã nói như thế, Lâm Phàm lại cảm thấy bản thân có hơi ngu.
Chỉ là hiện tại nói gì cũng đã muộn.
Đã con mẹ nó lên con tàu cướp biển của Bát tiểu thư rồi, hơn nữa con tàu này xem ra không quá vững vàng, rất dễ khiến người ta say sóng, nếu có thuốc để dùng trước thì có thể đảm bảo bình an.
"Lâm huynh, các ngươi từ từ uống đi nhé, ta đi trước đây." Hoàng Chương đứng dậy, vỗ vỗ vai Lâm Phàm, sau đó tự nhiên như ruồi mang đi một vò rượu chưa mở, rất tùy ý, rất ngẫu nhiên, không hề có chút xấu hổ nào.
"Móa, đi rồi còn phải thuận tay vớt theo một vò rượu, không hổ là... đại hiếu tử của Kình Lôi minh."
Đám Ngô Tuấn ầm ĩ cả lên, Lâm Phàm lại thầm nhớ lại những thứ mà Hoàng Chương vừa mới nói.
Bát tiểu thư à... Vì sao cô lại không cố gắng lên một chút chứ.
Đoán Khí tầng chín, còn chưa bước vào Tẩy Tủy cảnh.
Mấy vị công tử tiểu thư tranh đoạt với cô đều đã là cường giả Tẩy Tủy cảnh rồi, cứ tiếp tục như thế này thì kết quả thực đáng lo.
Nhìn đám người kia uống đã tới mức ngã trái ngã phải, giống như vừa trải qua một đợt hưng phấn vậy.
Lâm Phàm trộm rời đi, kéo chưởng quầy tới hỏi đã uống hết bao nhiêu tiền rượu. Sau khi biết mới chỉ uống hết một lượng năm văn tiền, hắn suy đi nghĩ lại, trả hai lượng bạc rồi vội vàng rời đi.
Sau khi rời khỏi tửu lâu, sắc trời đã tối, ngã tư đường trống trải đã không còn người qua lại, vô cùng yên tĩnh. Thật ra hắn uống không bao nhiêu cả, dựa vào tửu lượng của hắn, một khi uống thả ga thì không chỉ tốn hai lượng không thôi, chỉ là có thể tiết kiệm được khoản nào hay khoản đó, để rượu cho đám người kia uống cũng được.
Trên mái hiên nhà dân ở nơi xa, có một người thần bí mặc quần áo bó sát tựa như dung nhập vào đêm đen, lẳng lặng đứng nhìn. Khi thấy Lâm Phàm sắp biến mất ở nơi xa, gã thân nhẹ như yến nhảy từ mái hiên này qua mái hiên khác, bước chân nhẹ nhàng nhưng đáp xuống đất thì vẫn còn tiếng động, hiển nhiên chưa tu luyện tới cảnh giới bước đi không tiếng động.
"Người này mới vào Kình Lôi minh không bao lâu đã được Bát tiểu thư nhìn trúng đề bạt lên, thật đúng là quá may mắn."
Toàn thân người mặc áo đen đều được bịt kín, chỉ lộ ra một đôi mắt, nhưng từ trong đôi mắt đó có thể nhận ra gã rất hâm mộ Lâm Phàm.
Lúc này.
Lâm Phàm đi trong bóng đêm lúc đầu còn không cảm giác gì, sau đó lại phát hiện tình hình có chút không thích hợp. Hắn đã là Đoán Khí tầng ba, cảm giác không phải quá mạnh, nhưng khi đối phương tới gần thì một chút âm thanh nhỏ vẫn có thể nghe được.
"Không xong!"
"Hình như ta bị người theo dõi rồi!"
Hiện tại có hai con đường cho hắn lựa chọn.
Thứ nhất, chính là lập tức quay đầu, trở lại tửu lâu rồi rời đi cùng đám người Ngô Tuấn.
Thứ hai, chính là đi vào một ngõ nhỏ âm u, dụ đối phương ra mặt, rồi tiến hành một hồi huyết chiến. Có thể đánh bại đối phương hay không thì khó mà nói trước được, cũng có thể là hắn bị đối phương đánh tới hộc máu cũng nên.
Không ngờ, mới được Bát tiểu thư đề bạt mà đã gặp phải loại chuyện này, xem ra nước bên trong Kình Lôi minh giống như Hoàng Chương nói, rất sâu, khắp nơi đều có thể gặp nguy hiểm, về sau vẫn nên cẩn thận hơn một chút.
Lâm Phàm suy nghĩ một lát thì chợt có ý tưởng. Hắn tiếp tục đi về phía trước, khi nhìn thấy phía trước có một con hẻm âm u thì dừng bước, nghỉ chân một lát.
Sau đó.
"Cháy nhà rồi, cháy nhà rồi..." Lâm Phàm đi đập cửa mấy cửa hàng xung quanh đó, tiếng đập cửa ầm ầm vang dội, tiết tấu tần suất cực nhanh, đập tới mức cửa gỗ muốn sập xuống, chỉ cần không phải người điếc thì ai cũng có thể nghe được.
Sau đó hắn lẩn vào đầu hẻm.
Chỉ khoảng nửa khắc sau có tiếng động vang lên.
Rất nhiều bình dân hoảng hốt từ trong nhà chạy ra đường, có người còn đang để trần thân trên, bước chân vội vã, vừa ra cửa đã hết nhìn đông lại nhìn tây, tìm kiếm nơi xảy ra hỏa hoạn.
Lâm Phàm đi từ trong hẻm ra, tay xách thùng gỗ, ra vẻ vô cùng sốt ruột hô to: "Cháy nhà ở chỗ nào..."
Người chung quanh đều mang vẻ mặt mơ hồ.
Không ngửi thấy mùi cháy khét, cũng không nhìn thấy bất kỳ ánh lửa nào.
"Không thấy."
"Đáng chết, là tên đáng chém ngàn đao nào chọc phá đêm hôm không cho người khác ngủ."
"Vừa rồi lúc ta đi về có nhìn thấy một đám bợm rượu uống say như chết ở tửu lâu Vân gia, nhất định là do bọn chúng làm."
"Suỵt, nói khẽ thôi, đám người kia là bang chúng Kình Lôi minh đấy, nếu để nghe được thì nguy to."
"Ài, đúng là đồ súc sinh mà."
"Thực khốn nạn."
Nhưng Lâm Phàm lại không cảm thấy bọn họ đang chửi mình, không nghe rõ sao, bọn họ là đang nhắc tới đám bợm rượu Ngô Tuấn mà.
Hắn ngẩng đầu nhìn mái hiên ở nơi xa, nơi đó đã sớm không còn bóng người, trong lòng nhất thời nhẹ nhàng thở ra. Nhân lúc mọi người còn đang lơ mơ, hắn dần dần ẩn vào trong đám người, bước nhanh về phía Kình Lôi minh.
Không qua bao lâu, khi nhìn thấy Kình Lôi minh ở ngay trước mặt, cái cảm giác nguy cơ bị người ta theo đuôi dần dần biến mất. May mắn bản thân thông minh, gặp phải loại chuyện này lập tức đưa ra biện pháp hay, cứng đối cứng không phải lựa chọn sáng suốt gì.
Ngay tại lúc Lâm Phàm cho rằng bản thân đã an toàn, thì một bóng người xuất hiện cản trước mặt hắn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook