Võ Học Ta Tu Luyện Có Khả Năng Bạo Kích
-
Chương 14: Tu Luyện, Tu Luyện, Không Một Ai Có Thể Ngăn Cản Ta Tu Luyện (1)
Bước vào Nhập Kình thì tốt hơn Nhập Môn một chút, đánh quyền có thể ngưng tụ quyền kình, khi đối địch có uy lực rất lớn. Bây giờ lên tới Thông Thấu thì từng bộ phận trên cơ thể đều có thể thi triển ra quyền kình của Đại Lực Ngưu Ma Quyền.
Ngay cả thứ đồ chơi giữa hai chân kia cũng có thể xuất lực.
"Không tồi, không uổng phí công sức ta khổ luyện tới bây giờ."
Vừa nãy điểm vạn năng bạo kích ra không tệ, xuất hiện những hai mươi bảy lần bạo kích nên Lâm Phàm có chút hài lòng. Thời gian trước hắn vừa đi thanh lâu uống rượu chơi gái, số lần bạo kích độ thông thạo tăng khá cao, chỉ là càng về sau, độ bạo kích lại giảm dần không còn được như trước.
Chuyện này có chút mờ ám!
Đáng giá tìm hiểu!
Mị lực, cảnh giới, thiên phú!
Hừm!
Dựa vào nhan sắc hiện giờ của hắn, tạm thời không cần tăng mị lực. Còn cảnh giới và thiên phú, Lâm Phàm rơi vào trầm tư. Loại đồ như thiên phú này có chút huyền ảo không nắm bắt được, tạm thời hắn còn chưa rõ sau khi tăng thiên phú thì sẽ có lợi ích gì.
Vậy nên tăng cường tốc độ tu luyện, hay là tăng cường tốc độ lĩnh ngộ võ kỹ đây?
Mà thôi cứ tăng thực lực lên trước để bảo vệ bản thân đã, hiện tại hắn không thiếu thời gian, mà thiếu thực lực. Hơn nữa, tăng thiên phú cần quá nhiều điểm vạn năng, lại không có cách nào cảm nhận ngay được lợi ích mà thiên phú mang tới.
Không thể nói ánh mắt Lâm Phàm hạn hẹp, chỉ có thể nói là tình thế ép buộc.
Tăng cảnh giới!
【Tiêu hao: 20 điểm vạn năng】
Đoán Khí tầng ba!
Một dòng nước lũ tuôn vào thể nội, chảy ra tứ chi bách hải, thực lực bản thân đã tăng cao, kình lực càng mạnh hơn so với lúc trước.
Lúc trước Lâm Phàm từng tìm hiểu tình huống của những người trở thành bang chúng Kình Lôi minh cùng đợt với hắn. Đến bây giờ còn chưa có người nào đạt tới cảnh giới Đoán Khí tầng một, cho dù là người nhanh nhất, thì vẫn còn kẹt ở rìa ranh giới.
Về phần Đại Lực Ngưu Ma Quyền cùng nhau tu luyện thì lại càng không cần nói tới, trước kia còn chưa có người đạt tới Nhập Kình, huống chi là Thông Thấu.
Nhìn bảng giao diện
【Lâm Phàm! 】
【Mị lực: 80/100 (0/10) 】
【Cảnh giới: Đoán Khí tầng ba (0/40) 】
【Thiên phú: Trung đẳng (0/100) 】
【Võ kỹ: Đại Lực Ngưu Ma Quyền (thông thấu) 】
【Độ thông thạo: Đại Lực Ngưu Ma Quyền (0/1000) 】
【Điểm vạn năng: 12 điểm】
Trên mặt Lâm Phàm lộ ra nụ cười, cố gắng đến bây giờ chính là muốn nhìn thấy bản thân có sự tiến bộ, chỉ cần kiên trì không ngừng tiếp tục tu luyện, có thể sẽ thu hoạch được thành tựu lớn hơn nữa.
Cho dù hiện tại cảnh giới đã tăng lên cũng không làm cho hắn thả lỏng, thậm chí cũng không vì vậy mà muốn đi ra ngoài vui đùa.
Dựa vào độ tuổi và tình hình hiện tại bây giờ, hắn còn có thể đi ngủ, đi ra ngoài chơi đùa không lo không nghĩ thì thật không biết xấu hổ.
Tu luyện, tiếp tục tu luyện, không có ai có thể ngăn cản hắn tu luyện.
Hắn muốn trở nên mạnh hơn.
Đêm đã muộn, nhà cửa chung quanh đã tối om, chỉ có trong phòng Lâm Phàm là còn lập lòe ánh đèn. Thời điểm người khác đi vào giấc ngủ, hắn lại đang tu luyện, chỉ có như vậy mới có thể có được thực lực như bây giờ.
Khổ một chút, mệt một chút không tính là gì cả.
Người duy nhất bị quấy rầy chính là bang chúng ở trong phòng nhỏ sát bên. Từ sau khi vào Kình Lôi minh không bao lâu, gã đã có thể nghe được động tĩnh ở bên cạnh truyền sang, rất nặng nề giống như đang vung quyền, khiến trong lòng gã muốn chửi thề.
Ban ngày tu luyện còn chưa đủ hay sao mà hơn nửa đêm rồi còn vung quyền. Ngươi không ngủ được nhưng người khác lại buồn ngủ lắm đấy.
Gã muốn tức giận đập cửa phòng đối phương, chỉ vào mặt đối phương mà chửi ầm lên, nếu ngươi không yên tĩnh ta sẽ đánh chết ngươi. Chỉ là gã không dám. Cơ bắp Lâm Phàm rất lớn, gã sợ bị đánh, nên đành nhét bông vào tai, che đầu đi ngủ.
Nửa đêm canh ba.
Cả người Lâm Phàm bị mồ hôi thấm ướt, sau khi Đại Lực Ngưu Ma Quyền lên tới Thông Thấu thì càng khó tu luyện hơn so với lúc trước. Mỗi một chiêu một thức đều yêu cầu rất cao, kình lực thông thấu phân tán tới từng bộ phận trên người hắn, từng khớp xương, bất kỳ một bộ phận nào trên người cũng bị luồng kình lực này xỏ xuyên qua.
Lâm Phàm bưng chậu nước lạnh đi vào sân, dội từ trên đầu xuống, lạnh tới thấu tim. Cũng may hắn có thân thể cường tráng, nếu người thường mà làm như hắn rồi chịu thêm chút gió lạnh, chắc chắn sinh bệnh.
Tắm rửa xong, tinh thần vô cùng tốt, Lâm Phàm trực tiếp đi ngủ, nghỉ ngơi chút xíu, sáng sớm còn phải dậy tu luyện.
Sáng sớm, mưa tạnh sương tan, trong không khí còn tràn ngập mùi ẩm ướt, Lâm Phàm hít sâu một hơi, tim phổi thông thấu, tinh thần vô cùng tốt, cho dù tu luyện trễ, thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi, nhưng chẳng biết tại sao tinh thần lại rất sung mãn.
Sân luyện võ.
"Người của quan phủ tới đây sao?" Lâm Phàm nhìn mấy vị nha dịch của quan phủ đeo bội đao bên hông đi từ phía xa tới, dọc đường đi vừa cười vừa nói, sau đó nhận bạc mà Kình Lôi minh đưa tặng, mang theo vẻ vui sướng tràn đầy rời đi.
Ngô Tuấn nói: "Người quan phủ chỉ là tới xin đểu chút thôi. Chết nhiều người như vậy, quan phủ nghe được tin tức chắc chắn phải quan tâm tới. Chỉ là đây là chuyện của Kình Lôi minh chúng ta, lũ ăn hại chỉ biết ăn uống chơi gái này thì có tác dụng gì. Hiện nay hoàng quyền sụp đổ, quan phủ gần như chỉ là một vật trang trí mà thôi."
"Vậy thì cũng hơi loạn." Lâm Phàm nói.
"Cũng không phải quá loạn, quan phủ vẫn còn có thể quản đám dân chúng bình dân, hơn nữa Kình Lôi minh chúng ta cũng dựa vào bình dân để sống, đương nhiên không thể khiến cho thành Thiên Cửu rối loạn. Ngày hôm qua ngươi không đi xem thôi, đám người đó chết vô cùng thảm. Nghe Trương quản giáo nói, tất cả đều bị người ta dùng một chưởng đánh nát tâm mạch, thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn, không ai có thể sống sót." Ngô Tuấn không rét mà run nói. May mắn hắn ta không tham dự lần hộ tống này, nếu không cũng không biết chết như thế nào.
Lâm Phàm gật đầu, xem ra thế đạo còn loạn hơn hắn nghĩ nhiều. Quốc gia đương nhiên không thể quá loạn, nhưng cũng không có ai quản tới mạng sống của mấy người nhỏ bé. Kình Lôi minh rất khổng lồ, nhưng cũng chỉ quản được trong giới hạn thành Thiên Cửu mà thôi.
Ngay cả thứ đồ chơi giữa hai chân kia cũng có thể xuất lực.
"Không tồi, không uổng phí công sức ta khổ luyện tới bây giờ."
Vừa nãy điểm vạn năng bạo kích ra không tệ, xuất hiện những hai mươi bảy lần bạo kích nên Lâm Phàm có chút hài lòng. Thời gian trước hắn vừa đi thanh lâu uống rượu chơi gái, số lần bạo kích độ thông thạo tăng khá cao, chỉ là càng về sau, độ bạo kích lại giảm dần không còn được như trước.
Chuyện này có chút mờ ám!
Đáng giá tìm hiểu!
Mị lực, cảnh giới, thiên phú!
Hừm!
Dựa vào nhan sắc hiện giờ của hắn, tạm thời không cần tăng mị lực. Còn cảnh giới và thiên phú, Lâm Phàm rơi vào trầm tư. Loại đồ như thiên phú này có chút huyền ảo không nắm bắt được, tạm thời hắn còn chưa rõ sau khi tăng thiên phú thì sẽ có lợi ích gì.
Vậy nên tăng cường tốc độ tu luyện, hay là tăng cường tốc độ lĩnh ngộ võ kỹ đây?
Mà thôi cứ tăng thực lực lên trước để bảo vệ bản thân đã, hiện tại hắn không thiếu thời gian, mà thiếu thực lực. Hơn nữa, tăng thiên phú cần quá nhiều điểm vạn năng, lại không có cách nào cảm nhận ngay được lợi ích mà thiên phú mang tới.
Không thể nói ánh mắt Lâm Phàm hạn hẹp, chỉ có thể nói là tình thế ép buộc.
Tăng cảnh giới!
【Tiêu hao: 20 điểm vạn năng】
Đoán Khí tầng ba!
Một dòng nước lũ tuôn vào thể nội, chảy ra tứ chi bách hải, thực lực bản thân đã tăng cao, kình lực càng mạnh hơn so với lúc trước.
Lúc trước Lâm Phàm từng tìm hiểu tình huống của những người trở thành bang chúng Kình Lôi minh cùng đợt với hắn. Đến bây giờ còn chưa có người nào đạt tới cảnh giới Đoán Khí tầng một, cho dù là người nhanh nhất, thì vẫn còn kẹt ở rìa ranh giới.
Về phần Đại Lực Ngưu Ma Quyền cùng nhau tu luyện thì lại càng không cần nói tới, trước kia còn chưa có người đạt tới Nhập Kình, huống chi là Thông Thấu.
Nhìn bảng giao diện
【Lâm Phàm! 】
【Mị lực: 80/100 (0/10) 】
【Cảnh giới: Đoán Khí tầng ba (0/40) 】
【Thiên phú: Trung đẳng (0/100) 】
【Võ kỹ: Đại Lực Ngưu Ma Quyền (thông thấu) 】
【Độ thông thạo: Đại Lực Ngưu Ma Quyền (0/1000) 】
【Điểm vạn năng: 12 điểm】
Trên mặt Lâm Phàm lộ ra nụ cười, cố gắng đến bây giờ chính là muốn nhìn thấy bản thân có sự tiến bộ, chỉ cần kiên trì không ngừng tiếp tục tu luyện, có thể sẽ thu hoạch được thành tựu lớn hơn nữa.
Cho dù hiện tại cảnh giới đã tăng lên cũng không làm cho hắn thả lỏng, thậm chí cũng không vì vậy mà muốn đi ra ngoài vui đùa.
Dựa vào độ tuổi và tình hình hiện tại bây giờ, hắn còn có thể đi ngủ, đi ra ngoài chơi đùa không lo không nghĩ thì thật không biết xấu hổ.
Tu luyện, tiếp tục tu luyện, không có ai có thể ngăn cản hắn tu luyện.
Hắn muốn trở nên mạnh hơn.
Đêm đã muộn, nhà cửa chung quanh đã tối om, chỉ có trong phòng Lâm Phàm là còn lập lòe ánh đèn. Thời điểm người khác đi vào giấc ngủ, hắn lại đang tu luyện, chỉ có như vậy mới có thể có được thực lực như bây giờ.
Khổ một chút, mệt một chút không tính là gì cả.
Người duy nhất bị quấy rầy chính là bang chúng ở trong phòng nhỏ sát bên. Từ sau khi vào Kình Lôi minh không bao lâu, gã đã có thể nghe được động tĩnh ở bên cạnh truyền sang, rất nặng nề giống như đang vung quyền, khiến trong lòng gã muốn chửi thề.
Ban ngày tu luyện còn chưa đủ hay sao mà hơn nửa đêm rồi còn vung quyền. Ngươi không ngủ được nhưng người khác lại buồn ngủ lắm đấy.
Gã muốn tức giận đập cửa phòng đối phương, chỉ vào mặt đối phương mà chửi ầm lên, nếu ngươi không yên tĩnh ta sẽ đánh chết ngươi. Chỉ là gã không dám. Cơ bắp Lâm Phàm rất lớn, gã sợ bị đánh, nên đành nhét bông vào tai, che đầu đi ngủ.
Nửa đêm canh ba.
Cả người Lâm Phàm bị mồ hôi thấm ướt, sau khi Đại Lực Ngưu Ma Quyền lên tới Thông Thấu thì càng khó tu luyện hơn so với lúc trước. Mỗi một chiêu một thức đều yêu cầu rất cao, kình lực thông thấu phân tán tới từng bộ phận trên người hắn, từng khớp xương, bất kỳ một bộ phận nào trên người cũng bị luồng kình lực này xỏ xuyên qua.
Lâm Phàm bưng chậu nước lạnh đi vào sân, dội từ trên đầu xuống, lạnh tới thấu tim. Cũng may hắn có thân thể cường tráng, nếu người thường mà làm như hắn rồi chịu thêm chút gió lạnh, chắc chắn sinh bệnh.
Tắm rửa xong, tinh thần vô cùng tốt, Lâm Phàm trực tiếp đi ngủ, nghỉ ngơi chút xíu, sáng sớm còn phải dậy tu luyện.
Sáng sớm, mưa tạnh sương tan, trong không khí còn tràn ngập mùi ẩm ướt, Lâm Phàm hít sâu một hơi, tim phổi thông thấu, tinh thần vô cùng tốt, cho dù tu luyện trễ, thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi, nhưng chẳng biết tại sao tinh thần lại rất sung mãn.
Sân luyện võ.
"Người của quan phủ tới đây sao?" Lâm Phàm nhìn mấy vị nha dịch của quan phủ đeo bội đao bên hông đi từ phía xa tới, dọc đường đi vừa cười vừa nói, sau đó nhận bạc mà Kình Lôi minh đưa tặng, mang theo vẻ vui sướng tràn đầy rời đi.
Ngô Tuấn nói: "Người quan phủ chỉ là tới xin đểu chút thôi. Chết nhiều người như vậy, quan phủ nghe được tin tức chắc chắn phải quan tâm tới. Chỉ là đây là chuyện của Kình Lôi minh chúng ta, lũ ăn hại chỉ biết ăn uống chơi gái này thì có tác dụng gì. Hiện nay hoàng quyền sụp đổ, quan phủ gần như chỉ là một vật trang trí mà thôi."
"Vậy thì cũng hơi loạn." Lâm Phàm nói.
"Cũng không phải quá loạn, quan phủ vẫn còn có thể quản đám dân chúng bình dân, hơn nữa Kình Lôi minh chúng ta cũng dựa vào bình dân để sống, đương nhiên không thể khiến cho thành Thiên Cửu rối loạn. Ngày hôm qua ngươi không đi xem thôi, đám người đó chết vô cùng thảm. Nghe Trương quản giáo nói, tất cả đều bị người ta dùng một chưởng đánh nát tâm mạch, thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn, không ai có thể sống sót." Ngô Tuấn không rét mà run nói. May mắn hắn ta không tham dự lần hộ tống này, nếu không cũng không biết chết như thế nào.
Lâm Phàm gật đầu, xem ra thế đạo còn loạn hơn hắn nghĩ nhiều. Quốc gia đương nhiên không thể quá loạn, nhưng cũng không có ai quản tới mạng sống của mấy người nhỏ bé. Kình Lôi minh rất khổng lồ, nhưng cũng chỉ quản được trong giới hạn thành Thiên Cửu mà thôi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook