Vô Hoa Quả
-
Chương 67
“Thôi Ân Trạch!” Niệm Nghiễn quay đầu lại thấy Thôi Ân Trạch vì cứu mình mà trúng một mũi tên.
Nhìn thấy thân hình cường tráng của đối phương bỗng nhiên nhẹ tựa lông hồng, cứ thế mà ngã quỵ, nặng nề rơi trên mặt đất, Niệm Nghiễn không thể tin vào hai mắt của mình. Kẻ luôn bá đạo, ngang ngược không coi ai ra gì – hôm nay lại có thể thay y đỡ một mũi tên.
Niệm Nghiễn ngây dại, kinh ngạc nhìn những ảnh vệ chạy lại nâng Thôi Ân Trạch dậy, tim đập thình thịch vì một loại rung động trước nay chưa từng có.
. . . . . . . . .
Niệm Nghiễn không nhớ rõ mình rời khỏi doanh trại bằng cách nào, chỉ nhớ có người nắm cương ngựa của y, cứ thế mà chạy thật nhanh. Khi hoàn hồn, Niệm Nghiễn mới nhận ra bọn họ đang ở trong một khác ***, bênh cạnh, có một đại phu đang chữa thương cho Thôi Ân Trạch.
“Vết thương của hắn. . . . . . sao rồi?” Không có khả năng, người này sao có thể nói chết là chết dễ dàng như vậy! Tại sao ta lại sợ hắn sẽ chết, nếu hắn đã chết. . . . . .
“Mũi tên cắm vào rất sâu, tuy không có thương tổn đến lục phủ ngũ tạng nhưng trên đường đi bị mất máu quá nhiều, cứu được hay không còn phải xem ý trời thế nào đã.”
Ý trời. . . . . . Nếu hắn chết, nếu hắn chết. . . . . .
Trong đầu Niệm Nghiễn chỉ còn có suy nghĩ này, y đã như kẻ mất hồn từ lúc Thôi Ân Trạch trúng tên.
“Ta sớm biết rằng, sẽ có ngày bệ hạ phải chết trong tay ngươi” Quý Liên lạnh lùng mở miệng “Không cần biết bệ hạ có vượt qua ải tử này hay không, chí ít, ngươi cũng phải làm cái gì cho người chứ? Dù chỉ là tạ ơn . . . . . . .”
Quý Liên đi khỏi, trong phòng chỉ còn Thôi Ân Trạch nằm đó, Niệm Nghiễn ngồi đây. Không khí trầm xuống, phòng không lớn, xung quanh đều im lặng, có thể dễ dàng nghe thấy tiếng thở của hai người.
Miệng vết thương đã được xử lý, đại phu nói có thể vượt qua được hay không còn phải chờ xem tạo hóa của Thôi Ân Trạch thế nào.
Ngồi ở bên giường, giúp nam nhân trườm khăn lạnh lên đầu, khẽ lau những giọt mồ hôi trên trán hắn.
Nam nhân gần bước vào tuổi tứ tuần, bình thường lúc nào cũng xông pha hăng hái nên thoạt nhìn trẻ hơn rất nhiều so với tuổi. Nhưng giờ đây, khuôn mặt kiêu hãnh thường ngày cắt không còn một giọt máu, cảm giác thê lương, cô đơn bao trùm lấy Thôi Ân Trạch.
Hận hắn, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới chuyện một ngày hắn sẽ chết, dù sao thì chí ít giữa bọn họ cũng có quan hệ huyết thống không thể chối bỏ . . . . . .
Nhưng mà, chẳng lẽ chỉ đơn giản vì hắn là phụ thân của mình thôi ư? Dường như cũng không chỉ dừng lại tại đó. . . . . .
Thích hắn? Không thể nào, Niệm Nghiễn hiểu rất rõ bản thân mình, thích một người thì sẽ không như thế. Vậy . . . . thì như thế nào?
Có lẽ Quý Liên đã nói đúng, tựa như ánh sáng và bóng tối, dù đối lập với nhau nhưng vẫn cần nhau để tồn tại, chỉ có thể dựa vào đối phương mới có thể sinh tồn. Hai người họ ở chung với nhau, giống như đã thành thói quen vậy, thói quen có nhau để cùng tồn tại để cùng. . . . tổn thương nhau.
Bất luận thế nào, Thôi Ân Trạch, ngươi không thể chết dễ dàng như vậy được . . . . . .
Niệm Nghiễn chăm sóc cho Thôi Ân Trạch hai ngày. Dựa theo tin tức Quý Liên thu thập được, Liễu Thành Thành không phái người truy sát, không những thế mà còn tung tin tù phạm đã trúng một tên của hắn mà chết. Hắn là một người thông minh, để cho hung thủ giết chết Hách Lạp đế chạy thoát, đối với hắn mà nói chỉ có trăm mối hại chứ không có lấy một điều lợi.
Nhưng thực ra, Liễu Thành Thành vẫn âm thầm cho người dõi theo Niệm Nghiễn – chẳng qua là ảnh vệ chưa kịp phát hiện mà thôi.
. . . . . . .
“Ngươi cũng ăn một chút gì đi.” Thôi Ân Trạch vì cứu Niệm Nghiễn nên mới bị thương, tự dưng Quý Liên lại khó chịu trong lòng, ăn nói với Niệm Nghiễn có phần nóng nảy hơn.
“Không cần, ta mới vừa ăn rồi.”
“Một đại nam nhân, mấy miếng bánh mì mà có thể no bụng được sao? Tại sao bình thường ngươi không quan tâm đến bệ hạ, tới lúc này rồi mới biết thường ngày mình quá đáng lắm sao?”
“Quý Liên, ” Niệm Nghiễn không để ý đến giọng nói gay gắt của Quý Liên “Ngươi thích hắn phải không?”
“A. . . . . . Ta. . . . . .”
“Dọc theo đường đi, ta cũng phần nào hiểu được tình cảm mà ngươi dành cho hắn không chỉ đơn thuần dừng lại ở quan hệ chủ – tớ.”
Sau một lúc thật lâu, Quý Liên mở miệng “Thật ra, chuyện này, ta cũng không nói rõ được, ta có yêu bệ hạ hay không, dường như có nhưng ngoài ra, còn có một phần tình cảm lớn hơn —— sùng kính, bội phục, ngưỡng mộ . . . nhiều lắm, bệ hạ là nam nhân vẹn toàn nhất, xuất sắc nhất mà ta từng biết. Ta biết, người không thích những kẻ như ta cho nên cũng không hy vọng xa xôi làm gì cho mệt.”
Tư chất hơn người, địa vị tôn quý, quyền thế độc nhất vô nhị. . . Hắn vẫn là người có thể đứng ở trên núi Thái Sơn mà giễu cợt những con người nhỏ bé, thấp hèn bên dưới . . . . vậy mà hắn lại cam tâm từ bỏ tất cả, thậm chí không tiếc sinh mạng của mình.
“Đứng trước một người như vậy, thử hỏi nữ nhân nào lại không động tâm. Chẳng qua từ nhỏ ta đã chịu khổ luyện khắc nghiệt, sự lãng mạn, mơ mộng của nữ nhi cũng vì thế mà mất đi phần nào. Nếu không ta cũng không biết mình sẽ làm ra loại chuyện điên rồ gì.” Quý Liên nhìn Niệm Nghiễn – nở một nụ cười sảng khoái nhìn về xa xa, nàng tiếp lời.
“Ngươi cũng . . . . . .”
“Cũng sao?” lời nói của Quý Liên làm Niệm Nghiễn kinh ngạc.
“Cũng là loại nam nhân dễ khiến nữ nhân động lòng. Chẳng qua ngươi nổi bật ở điểm dịu dàng, bệ hạ lại hơn người ở chỗ khí phách. Bởi vậy ta mới nói hai người thật xứng lứa vừa đôi. Bệ hạ bị ngươi hấp dẫn, chắc chắn là do trên người ngươi có nhiều thứ đặc biệt mà bệ hạ không có mà thôi.”
Một nữ nhân, thế nhưng có thể đem quan hệ của mình và Thôi Ân Trạch hiểu thấu đáo, cặn kẽ như vậy. . . . . .
Không, có lẽ mọi người ngoài cuộc đều hiểu rõ, chỉ có mình . . . Đại sư huynh trước lúc đi cũng từng nói : nếu như không phải một kẻ trong hai ngươi chết trước thì nhất định các ngươi sẽ cứ dây dưa với nhau như thế suốt đời, không thể rời xa nhau được . . . . .
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Trong phòng vẫn chỉ có Thôi Ân Trạch và Niệm Nghiễn. Đây đã là ngày thứ ba, hắn vẫn chưa có bất cứ dấu hiệu tỉnh lại nào.
Niệm Nghiễn có chút lo lắng, nhưng có đôi khi y cũng nghĩ khác đi – nếu Thôi Ân Trạch chết rồi, không phải mình sẽ được giải thoát sao? Lập tức, Niệm Nghiễn lại cảm thấy ý nghĩ của mình thật đê tiện và buồn cười – người này đã để lại ấn tượng quá sâu sắc đối với mình, chỉ e là suốt đời này có muốn cũng không quên được.
“Ngu ngốc.” Đột nhiên muốn mắng hắn vài câu cho hả giận, mắng tên ngốc già đầu rồi còn dại đang nằm trên giường kia – Niệm Nghiễn bình tĩnh lại một chút.
“Biến thái.”
“Kẻ điên.”
. . . . . .
Dù ngươi có yêu hay không yêu ta, suốt đời này ngươi hãy ở cạnh ta đi – như vậy là tốt nhất cho tất cả mọi người. Ta sẽ cùng ngươi làm những việc mà ngươi muốn làm, sẽ không hại người nữa, sẽ không có ai vì ta tức giận mà phải vong mạng, được không?”
—— còn nói muốn ta suốt đời ở cạnh bên ngươi, vậy mà ngươi lại vội vã đi tìm cái chết như vậy.
“Kẻ lừa đảo.”
Không ngờ càng mắng lại càng hăng, một hồi sau Niệm Nghiễn mới phát hiện sao đột nhiên mình lại giống như tình nhân mà “mắng yêu” hắn thế này, Niệm Nghiễn lại cảm thấy buồn cười.
Cứ thế, Niệm Nghiễn đi đi lại lại trong phòng, vừa đi vừa mắng, mắng rồi lại cười – hy vọng tên kia vì bị mắng nhiều quá mà có thể tỉnh lại. Niệm Nghiễn chỉ còn biết làm vậy để che dấu nỗi sợ hãi, bất an trong lòng.
Hết lời để mắng, Niệm Nghiễn chạy lại giường, thi triển võ công, đấm đá lên người Thôi Ân Trạch – tất nhiêu chỉ là “đánh yêu” mà thôi, hắc hắc ~ thật là ngọt ngào a~
“Ngươi gạt ta! Tên hỗn đản này!”
“Ngươi hại chết mẫu thân của ta, hủy đi tiền đồ của ta, làm cho ta thê ly tử tán. . . . . .”
Niệm Nghiễn thao thao bất tuyệt oán giận “ngập trời”.
“Cuối cùng, lại chối bỏ trách nhiệm, cứ phủi mông như thế mà đi!”
Nói liên tục một hơi không nghĩ, Niệm Nghiễn dừng lại thở hổn hển vì thiếu không khí.
Xả cơn giận dữ xong rồi, Niệm Nghiễn có điểm hài lòng, đang định xuống giường uống một chén trà cho lại sức thì thấy cổ tay mình đột nhiên bị nắm thật chặt ——
“A! ! !”
Niệm Nghiễn lớn tiếng hô to, đó chính là tay của Thôi Ân Trạch ——
“Ngươi, ngươi ngươi —” Niệm Nghiễn lắp bắp, thốt không nên lời, hai mắt mở to như thấy quỷ.
“Ta không. . . . . . Có. . . . . . Lừa ngươi. . . . . .”
Hơi thở của đối phương mỏng manh, tựa hồ phải dùng hết sức lực đang có mới có thể nói ra những lời đứt quãng này.
“Ta, ta sẽ. . . . . . Vĩnh viễn. . . . . . Ở bên. . . . . . cạnh. . . . . . ngươi . . . . .”
Thôi Ân Trạch cố gắng lặp lại lời thề mà hắn đã khắc sâu trong tim mình./
Nhìn thấy thân hình cường tráng của đối phương bỗng nhiên nhẹ tựa lông hồng, cứ thế mà ngã quỵ, nặng nề rơi trên mặt đất, Niệm Nghiễn không thể tin vào hai mắt của mình. Kẻ luôn bá đạo, ngang ngược không coi ai ra gì – hôm nay lại có thể thay y đỡ một mũi tên.
Niệm Nghiễn ngây dại, kinh ngạc nhìn những ảnh vệ chạy lại nâng Thôi Ân Trạch dậy, tim đập thình thịch vì một loại rung động trước nay chưa từng có.
. . . . . . . . .
Niệm Nghiễn không nhớ rõ mình rời khỏi doanh trại bằng cách nào, chỉ nhớ có người nắm cương ngựa của y, cứ thế mà chạy thật nhanh. Khi hoàn hồn, Niệm Nghiễn mới nhận ra bọn họ đang ở trong một khác ***, bênh cạnh, có một đại phu đang chữa thương cho Thôi Ân Trạch.
“Vết thương của hắn. . . . . . sao rồi?” Không có khả năng, người này sao có thể nói chết là chết dễ dàng như vậy! Tại sao ta lại sợ hắn sẽ chết, nếu hắn đã chết. . . . . .
“Mũi tên cắm vào rất sâu, tuy không có thương tổn đến lục phủ ngũ tạng nhưng trên đường đi bị mất máu quá nhiều, cứu được hay không còn phải xem ý trời thế nào đã.”
Ý trời. . . . . . Nếu hắn chết, nếu hắn chết. . . . . .
Trong đầu Niệm Nghiễn chỉ còn có suy nghĩ này, y đã như kẻ mất hồn từ lúc Thôi Ân Trạch trúng tên.
“Ta sớm biết rằng, sẽ có ngày bệ hạ phải chết trong tay ngươi” Quý Liên lạnh lùng mở miệng “Không cần biết bệ hạ có vượt qua ải tử này hay không, chí ít, ngươi cũng phải làm cái gì cho người chứ? Dù chỉ là tạ ơn . . . . . . .”
Quý Liên đi khỏi, trong phòng chỉ còn Thôi Ân Trạch nằm đó, Niệm Nghiễn ngồi đây. Không khí trầm xuống, phòng không lớn, xung quanh đều im lặng, có thể dễ dàng nghe thấy tiếng thở của hai người.
Miệng vết thương đã được xử lý, đại phu nói có thể vượt qua được hay không còn phải chờ xem tạo hóa của Thôi Ân Trạch thế nào.
Ngồi ở bên giường, giúp nam nhân trườm khăn lạnh lên đầu, khẽ lau những giọt mồ hôi trên trán hắn.
Nam nhân gần bước vào tuổi tứ tuần, bình thường lúc nào cũng xông pha hăng hái nên thoạt nhìn trẻ hơn rất nhiều so với tuổi. Nhưng giờ đây, khuôn mặt kiêu hãnh thường ngày cắt không còn một giọt máu, cảm giác thê lương, cô đơn bao trùm lấy Thôi Ân Trạch.
Hận hắn, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới chuyện một ngày hắn sẽ chết, dù sao thì chí ít giữa bọn họ cũng có quan hệ huyết thống không thể chối bỏ . . . . . .
Nhưng mà, chẳng lẽ chỉ đơn giản vì hắn là phụ thân của mình thôi ư? Dường như cũng không chỉ dừng lại tại đó. . . . . .
Thích hắn? Không thể nào, Niệm Nghiễn hiểu rất rõ bản thân mình, thích một người thì sẽ không như thế. Vậy . . . . thì như thế nào?
Có lẽ Quý Liên đã nói đúng, tựa như ánh sáng và bóng tối, dù đối lập với nhau nhưng vẫn cần nhau để tồn tại, chỉ có thể dựa vào đối phương mới có thể sinh tồn. Hai người họ ở chung với nhau, giống như đã thành thói quen vậy, thói quen có nhau để cùng tồn tại để cùng. . . . tổn thương nhau.
Bất luận thế nào, Thôi Ân Trạch, ngươi không thể chết dễ dàng như vậy được . . . . . .
Niệm Nghiễn chăm sóc cho Thôi Ân Trạch hai ngày. Dựa theo tin tức Quý Liên thu thập được, Liễu Thành Thành không phái người truy sát, không những thế mà còn tung tin tù phạm đã trúng một tên của hắn mà chết. Hắn là một người thông minh, để cho hung thủ giết chết Hách Lạp đế chạy thoát, đối với hắn mà nói chỉ có trăm mối hại chứ không có lấy một điều lợi.
Nhưng thực ra, Liễu Thành Thành vẫn âm thầm cho người dõi theo Niệm Nghiễn – chẳng qua là ảnh vệ chưa kịp phát hiện mà thôi.
. . . . . . .
“Ngươi cũng ăn một chút gì đi.” Thôi Ân Trạch vì cứu Niệm Nghiễn nên mới bị thương, tự dưng Quý Liên lại khó chịu trong lòng, ăn nói với Niệm Nghiễn có phần nóng nảy hơn.
“Không cần, ta mới vừa ăn rồi.”
“Một đại nam nhân, mấy miếng bánh mì mà có thể no bụng được sao? Tại sao bình thường ngươi không quan tâm đến bệ hạ, tới lúc này rồi mới biết thường ngày mình quá đáng lắm sao?”
“Quý Liên, ” Niệm Nghiễn không để ý đến giọng nói gay gắt của Quý Liên “Ngươi thích hắn phải không?”
“A. . . . . . Ta. . . . . .”
“Dọc theo đường đi, ta cũng phần nào hiểu được tình cảm mà ngươi dành cho hắn không chỉ đơn thuần dừng lại ở quan hệ chủ – tớ.”
Sau một lúc thật lâu, Quý Liên mở miệng “Thật ra, chuyện này, ta cũng không nói rõ được, ta có yêu bệ hạ hay không, dường như có nhưng ngoài ra, còn có một phần tình cảm lớn hơn —— sùng kính, bội phục, ngưỡng mộ . . . nhiều lắm, bệ hạ là nam nhân vẹn toàn nhất, xuất sắc nhất mà ta từng biết. Ta biết, người không thích những kẻ như ta cho nên cũng không hy vọng xa xôi làm gì cho mệt.”
Tư chất hơn người, địa vị tôn quý, quyền thế độc nhất vô nhị. . . Hắn vẫn là người có thể đứng ở trên núi Thái Sơn mà giễu cợt những con người nhỏ bé, thấp hèn bên dưới . . . . vậy mà hắn lại cam tâm từ bỏ tất cả, thậm chí không tiếc sinh mạng của mình.
“Đứng trước một người như vậy, thử hỏi nữ nhân nào lại không động tâm. Chẳng qua từ nhỏ ta đã chịu khổ luyện khắc nghiệt, sự lãng mạn, mơ mộng của nữ nhi cũng vì thế mà mất đi phần nào. Nếu không ta cũng không biết mình sẽ làm ra loại chuyện điên rồ gì.” Quý Liên nhìn Niệm Nghiễn – nở một nụ cười sảng khoái nhìn về xa xa, nàng tiếp lời.
“Ngươi cũng . . . . . .”
“Cũng sao?” lời nói của Quý Liên làm Niệm Nghiễn kinh ngạc.
“Cũng là loại nam nhân dễ khiến nữ nhân động lòng. Chẳng qua ngươi nổi bật ở điểm dịu dàng, bệ hạ lại hơn người ở chỗ khí phách. Bởi vậy ta mới nói hai người thật xứng lứa vừa đôi. Bệ hạ bị ngươi hấp dẫn, chắc chắn là do trên người ngươi có nhiều thứ đặc biệt mà bệ hạ không có mà thôi.”
Một nữ nhân, thế nhưng có thể đem quan hệ của mình và Thôi Ân Trạch hiểu thấu đáo, cặn kẽ như vậy. . . . . .
Không, có lẽ mọi người ngoài cuộc đều hiểu rõ, chỉ có mình . . . Đại sư huynh trước lúc đi cũng từng nói : nếu như không phải một kẻ trong hai ngươi chết trước thì nhất định các ngươi sẽ cứ dây dưa với nhau như thế suốt đời, không thể rời xa nhau được . . . . .
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Trong phòng vẫn chỉ có Thôi Ân Trạch và Niệm Nghiễn. Đây đã là ngày thứ ba, hắn vẫn chưa có bất cứ dấu hiệu tỉnh lại nào.
Niệm Nghiễn có chút lo lắng, nhưng có đôi khi y cũng nghĩ khác đi – nếu Thôi Ân Trạch chết rồi, không phải mình sẽ được giải thoát sao? Lập tức, Niệm Nghiễn lại cảm thấy ý nghĩ của mình thật đê tiện và buồn cười – người này đã để lại ấn tượng quá sâu sắc đối với mình, chỉ e là suốt đời này có muốn cũng không quên được.
“Ngu ngốc.” Đột nhiên muốn mắng hắn vài câu cho hả giận, mắng tên ngốc già đầu rồi còn dại đang nằm trên giường kia – Niệm Nghiễn bình tĩnh lại một chút.
“Biến thái.”
“Kẻ điên.”
. . . . . .
Dù ngươi có yêu hay không yêu ta, suốt đời này ngươi hãy ở cạnh ta đi – như vậy là tốt nhất cho tất cả mọi người. Ta sẽ cùng ngươi làm những việc mà ngươi muốn làm, sẽ không hại người nữa, sẽ không có ai vì ta tức giận mà phải vong mạng, được không?”
—— còn nói muốn ta suốt đời ở cạnh bên ngươi, vậy mà ngươi lại vội vã đi tìm cái chết như vậy.
“Kẻ lừa đảo.”
Không ngờ càng mắng lại càng hăng, một hồi sau Niệm Nghiễn mới phát hiện sao đột nhiên mình lại giống như tình nhân mà “mắng yêu” hắn thế này, Niệm Nghiễn lại cảm thấy buồn cười.
Cứ thế, Niệm Nghiễn đi đi lại lại trong phòng, vừa đi vừa mắng, mắng rồi lại cười – hy vọng tên kia vì bị mắng nhiều quá mà có thể tỉnh lại. Niệm Nghiễn chỉ còn biết làm vậy để che dấu nỗi sợ hãi, bất an trong lòng.
Hết lời để mắng, Niệm Nghiễn chạy lại giường, thi triển võ công, đấm đá lên người Thôi Ân Trạch – tất nhiêu chỉ là “đánh yêu” mà thôi, hắc hắc ~ thật là ngọt ngào a~
“Ngươi gạt ta! Tên hỗn đản này!”
“Ngươi hại chết mẫu thân của ta, hủy đi tiền đồ của ta, làm cho ta thê ly tử tán. . . . . .”
Niệm Nghiễn thao thao bất tuyệt oán giận “ngập trời”.
“Cuối cùng, lại chối bỏ trách nhiệm, cứ phủi mông như thế mà đi!”
Nói liên tục một hơi không nghĩ, Niệm Nghiễn dừng lại thở hổn hển vì thiếu không khí.
Xả cơn giận dữ xong rồi, Niệm Nghiễn có điểm hài lòng, đang định xuống giường uống một chén trà cho lại sức thì thấy cổ tay mình đột nhiên bị nắm thật chặt ——
“A! ! !”
Niệm Nghiễn lớn tiếng hô to, đó chính là tay của Thôi Ân Trạch ——
“Ngươi, ngươi ngươi —” Niệm Nghiễn lắp bắp, thốt không nên lời, hai mắt mở to như thấy quỷ.
“Ta không. . . . . . Có. . . . . . Lừa ngươi. . . . . .”
Hơi thở của đối phương mỏng manh, tựa hồ phải dùng hết sức lực đang có mới có thể nói ra những lời đứt quãng này.
“Ta, ta sẽ. . . . . . Vĩnh viễn. . . . . . Ở bên. . . . . . cạnh. . . . . . ngươi . . . . .”
Thôi Ân Trạch cố gắng lặp lại lời thề mà hắn đã khắc sâu trong tim mình./
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook