Vô Hoa Quả
-
Chương 61
“Tại sao, vì cớ gì mà ngươi lại quan tâm đến người khác nhiều như thế? Chẳng lẽ những gì ta làm còn chưa đủ, ngay cả đến một nụ cười mà ngươi cũng tiếc rẻ với ta sao?” Giọng nói của Thôi Ân Trạch tràn ngập bi thương – Niệm Nghiễn chợt giật mình.
Không phải, không phải như vậy. Tại sao mọi chuyện lại ra cớ sự này, Niệm Nghiễn không hề biết, không hề ý thức được. Một lúc thất thần, Thôi Ân Trạch đã dùng vải trói hai tay Niệm Nghiễn lại phía sau – y đã hoàn toàn bị khống chế, chỉ có thể dùng hai chân mà vùng vẫy.
“Ngô. . . . . .”
Tuy rằng mấy lần trước Niệm Nghiễn không chủ động nhưng Thôi Ân Trạch cũng không bạo lực như vậy. Việc ân ái bạo lực kiểu này khiến Niệm Nghiễn không hài lòng, cảm thấy mình bị xúc phạm – ánh mắt căm phẫn nhìn thẳng vào nam nhân phía trên.
“Không cần nhìn ta bằng ánh mắt đó, ta đã quyết định phải trừng phạt ngươi, bảo bối, ngoan ngoãn mà nhận sự trừng phạt của ta đi. . . . . .” Thôi Ân Trạch dịu dàng, ân cần đến bất ngờ, vì ái nhân mà cố gắng kìm nén dục vọng của mình – giờ này thật đáng sợ giống như một ác ma không lưu tình.
“Không. . . . . . Không được. . . . . .” Phẫn nộ không còn, Niệm Nghiễn chỉ cảm thấy sợ hãi. Khó khăn lắm y mới có thể giảm bớt ác cảm của mình với nam nhân kia, không lẽ tất cả sẽ bị hủy trong giờ khắc này?
“Đến lúc này mới làm nũng ư?” Cười lạnh ra tiếng, trong mắt Thôi Ân Trạch là sự cố chấp, lạnh lùng “Đã từng có nam nhân nào thấy bộ dáng này của ngươi chưa? Nhớ kỹ, tuyệt đối không được cho kẻ khác thấy, vì như thế chỉ gợi lên dục vọng thỏa mãn cùng chinh phục của hắn mà thôi.”
Hai tay lần mò xuống dưới, xé toạc khố hạ của Niệm Nghiễn, hai chân thon dài màu lúa mạch cứ như thế mà xuất hiện trước mặt Thôi Ân Trạch – không chỉ dừng lại ở đây, điều khiến Niệm Nghiễn xấu hổ chính là nơi tư mật, bí ẩn của mình đang phải chịu đựng ánh mắt như diều hâu vồ mồi của nam nhân.
“A. . . . . .”
Thật đáng sợ, hắn. . . . . . hắn thật sự muốn. . . . . . Ai —— ai có thể tới cứu cứu ta. . . . . .
“Còn rên rỉ *** mĩ như vậy? Niệm a, ngươi đúng là đồ yêu tinh, ngươi đã dùng bùa chú gì mê hoặc ta mà khiến ta có thể cam tâm tình nguyện vì ngươi mà hy sinh tất cả – ngươi biến ta thành một kẻ si tình như vậy rồi lại ngó lơ không thèm liếc mắt một cái. Ngươi tàn nhẫn lắm, ngươi biết không?”
Không phải, ta không có, ta không phải yêu tinh, ta rõ ràng là. . . . . . không làm gì cả. . . . . .
Khổ sở vặn vẹo thân thể, Niệm Nghiễn muốn phản bác Thôi Ân Trạch, nhưng có cái gì đó nghẹn lại ở cổ, không thể nói ra lời nào. Mà hai tay của đối phương lại tiếp tục đụng chạm vào những nơi vô cùng mẫn cảm trên người – Niệm Nghiễn bắt đầu run run.
“Ngươi khóc cũng vô ích – ta đã vì nước mắt của ngươi mà mềm lòng nhiều lần rồi, lần này thì không!”
Coi như không nghe thấy những thanh âm nức nở cầu xin tha thứ của Niệm Nghiễn , Thôi Ân Trạch mạnh mẽ tách hai chân của Niệm Nghiễn ra, gập hai đầu gối của y về phía trước – Niệm Nghiễn đang nằm sấp – cặp mông cứ như thế mà chổng lên trời, mật huyệt cũng theo đà đó mà nhô cao lên phía trước.
Một ngón tay của nam nhân tiến vào – có chút khó chịu, nhưng hai tay lại đang bị trói, chỉ có thể phản kháng bằng cách giãy dụa vùng thắt lưng nhưng cứ mỗi lần giãy dụa như vậy lại chỉ làm cho ngón tay của Thôi Ân Trạch ra vào dễ dàng hơn thôi. . . . . . .
Ngón tay thứ hai lại sáp nhập, Niệm Nghiễn cảm tưởng như nơi đó của mình sắp nứt đến banh ra, nam nhân lại không thương tiếc mà dùng hai ngón tay ra vào liên tục.
“Đau. . . . . . . . . . . . Đau a. . . . . .”
Niệm Nghiễn rơi một giọt nước mắt, Thôi Ân Trạch chú ý tới cảm xúc của người ở dưới, thấy y không được tự nhiên cho lắm liền cầm lấy thứ nam tính của Niệm Nghiễn mà chậm rãi vuốt ve.
Mỗi lần dược tính của xuân dược phát tác, Thôi Ân Trạch đều dùng tay giúp Niệm Nghiễn đạt được khoái cảm, Niệm Nghiễn đã quá quen thuộc với đôi bàn tay nóng ấm, điêu luyện kia. Chỉ một khắc sau, cảm giác sung sướng song hành cùng đau đớn đã chiếm cứ tâm trí Niệm Nghiễn, sợ hãi trước đây dần dần bị đè nén mà tan biến.
Niệm Nghiễn hoảng hốt khi phát hiện đối phương bỗng dưng dừng lại, không sờ mó lung tung trên cơ thể mình nữa – ngó lại, không ngoài dự đoán, Thôi Ân Trạch đã thoát hết y phục trên người – hung khí đáng sợ cứ như thế mà lọt vào mắt Niệm Nghiễn – hung hăng ngẩng cao đầu, chỉa thẳng lên trời như thách thứ kẻ đang nhìn ngắm nó.
Nam vật của Thôi Ân Trạch tráng kiện hơn rất nhiều so với của Niệm Nghiễn , vừa to lại vừa dài, đầu nấm lộ rõ – toàn thân phân thân có màu ngâm đen, điểm xuyến ở phía dưới là hai quả trứng gà thũng thẵng lắc qua lắc lại, phủ ngập toàn thân là một lớp hắc mao – tôn thêm vẻ hùng dũng khí thế cho biểu tượng nam tính của Thôi Ân Trạch.
Mà ngay lúc này, thứ biểu tượng ấy đang nổi gân xanh, giật giật từng đợt – từ khe nhỏ trên đầu khấc, dịch thể trắng đục đang chảy ra không ngừng.
Thôi Ân Trạch bước tới, cố định hai chân Niệm Nghiễn. Nắm lấy phân thân của mình, quệt quệt vài vòng vào khe tình của Niệm Nghiễn – vừa giúp y tăng hưng phấn vừa như báo động cho cửa sau của y rang rộng đón chào vị khách đặc biệt này.
“Không muốn!” Dù không phải lần đầu nhưng cự vật to lớn khiến Niệm Nghiễn rất sợ hãi, mỗi lần thứ đó đi vào, Niệm Nghiễn đều phải cố gắng gồng mình mà tiếp nhận nó, không hiểu vì sao hôm nay thứ đó lại to hơn những lần trước, thật là khiến người khác khiếp đảm. Niệm Nghiễn không có cách phản đối nào khác, chỉ có thể lắc lư phần hông, không biết rằng – việc làm đó có ý nghĩa khêu gợi lớn thế nào đối với Thôi Ân Trạch.
“Ba – . . . .” Thôi Ân Trạch vỗ mạnh vào mông Niệm Nghiễn “Ngươi đúng là tiểu yêu tinh!” – nắm chặt thắt lưng Niệm Nghiễn khiến y không thể giãy dụa, Thôi Ân Trạch đem hung khí nhắm thẳng vào mục tiêu.
“A. . . . . .” Hét lên một lần cũng chưa đủ để diễn đạt nỗi đau đớn này, Niệm Nghiễn chỉ biết cắn chặt răng lặng người về phía trước.
Cự vật vô tình của nam nhân vẫn không ngừng xâm nhập, một chút rồi lại thêm một chút nữa, khao khát mà tiến vào nơi mềm mại, dịu dàng kia.
Cho đến khi gậy lớn vào được lút cán, Niệm Nghiễn đã nửa mê nửa tỉnh.
Khe tình đã vài ngày không được khai khẩn, ngậm thật chặt lại – dường như muốn đem gậy lớn mà bẻ gẫy. Thôi Ân Trạch nhíu mày, đem hung khí thô to của mình rút ra một chút, sau đó cắm vào, lặp lại vài lần, dị vật vì hưng phấn cực độ nên tiết ra dịch thể làm chất xúc tác bôi trơn – việc mập hợp vì thế mà thuận lợi hơn rất nhiều.
Cảm giác nóng rực, mềm mại bao phủ toàn thân khẩu thần công của Thôi Ân Trạch – hắn liền tức tốc bắt đầu công lược thành trì. Hung ác rút nam vật ra gần hết sau đó thật mạnh mẽ dùng sức tiến thẳng vào nơi sâu nhất của Niệm Nghiễn.
“A. . .” tiếng rên của Niệm Nghiễn.
“Bạch . . .” tiếng da thịt chạm vào nhau.
“A. .ơ. .” tiếng thở thỏa mãn của nam nhân.
“Ân. . . . . .” Sương mờ bắt đầu che phủ hai mắt, thân thể mạnh mẽ bị lay động, Niệm Nghiễn có cảm giác nó đã không còn chịu nghe sự sai khiến của mình nữa, cứ theo bản năng mà thèm thuồng sự thô tợn của nam nhân.
“Chậm. . . . . .” Cứ thế này thì chẳng mấy chốc mà hôn mê?
Thân thể dẻo dai của Niệm Nghiễn khiến Thôi Ân Trạch vô cùng hài lòng, hắn có thể tùy ý áp dụng những tư thế mà hắn đã dày công nghiên cứu, chỉ áp dụng đối với bảo bối của mình – để không chỉ hắn mà cả Niệm Nghiễn đều có thể cùng nhau trầm mình trong khoái hoạt nhân gian. Lúc này, Niệm Nghiễn vì mệt mà tựa đầu vào thành giường, bụng tựa lên nệm gối, hai tay vẫn bị chói, cặp mông cứ nhếch lên mà thu nhận toàn bộ sự xâm chiếm của gậy th*t.
“Ô. . . . . .” Không biết là tiếng khóc cầu xin tha thứ hay là tiếng rên rỉ thỏa mãn, gợi tình rơi vào tai Thôi Ân Trạch chỉ khiến hắn càng thêm sôi máu, hăng say, mạnh mẽ mà chà đạp thân hình phía dưới.
Từng đợt công kích như vũ bão của nam nhân, Niệm Nghiễn vừa sung sướng vừa mệt mỏi, nằm rạp xuống giường – cơ thể theo nhịp mà lên xuống liên tục, khăn trải giường đã lộn xộn, đâu đó là vết mồ hôi và cả vết dịch thể của hai người. . . . .
Niệm Nghiễn ngậm chặt miệng lại, thứ thô cứng kia ngày càng trương lớn khiến cơ thể y không cách nào chứa nổi nó, không chỉ thế, phân thân còn run rẩy, giật mạnh liên hồi.
“Không! Không được!” Niệm Nghiễn biết nam nhân sắp tới giới hạn tột đỉnh lại còn muốn bắn tinh hoa trong cơ thể chính mình – Niệm Nghiễn vẫn chưa quen với cảm giác là lạ đó, hơn nữa sau mỗi lần, Thôi Ân Trạch lại mượn cớ giúp y tẩy trần mà đùa giỡn nơi tư mật đó thêm một phen.
Thôi Ân Trạch khẽ cúi người, nắm chặt lấy thắt lưng Niệm Nghiễn, va chạm thật mạnh lại thật chậm vài cái, hai mắt nhắm nghiền, gầm lớn một tiếng.
“A. . ơ. . .Ơ. . .” Mầm mống của nam nhân cứ thế phun trào mãnh liệt tại nơi sâu thẳm nhất trong cơ thể Niệm Nghiễn.
Khoái cảm đi qua, dục vọng được thỏa mãn, Thôi Ân Trạch đột nhiên bừng tỉnh nhìn Niệm Nghiễn đang nằm xụi lơ phía dưới.
Vẻ mặt Niệm Nghiễn ửng đỏ, hai mắt lại nhắm nghiền, thân thể run rẩy từng cơn.
Biểu hiện này—— hẳn là bị co cơ do phải gồng mình quá lâu!
“Niệm! Niệm!” Thôi Ân Trạch lúc này mới biết sợ, ôm lấy thân thể trần như nhộng của Niệm Nghiễn chạy thẳng ra ngoài “Người đâu, mau mời đại phu!”
Không phải, không phải như vậy. Tại sao mọi chuyện lại ra cớ sự này, Niệm Nghiễn không hề biết, không hề ý thức được. Một lúc thất thần, Thôi Ân Trạch đã dùng vải trói hai tay Niệm Nghiễn lại phía sau – y đã hoàn toàn bị khống chế, chỉ có thể dùng hai chân mà vùng vẫy.
“Ngô. . . . . .”
Thôi Ân Trạch cởi lớp áo trên người của Niệm Nghiễn, lột sát xuống phần cánh tay bị trói phía sau, hôn Niệm Nghiễn một cách hết sức thô bạo – Niệm Nghiễn rên rỉ khó thở.
Tuy rằng mấy lần trước Niệm Nghiễn không chủ động nhưng Thôi Ân Trạch cũng không bạo lực như vậy. Việc ân ái bạo lực kiểu này khiến Niệm Nghiễn không hài lòng, cảm thấy mình bị xúc phạm – ánh mắt căm phẫn nhìn thẳng vào nam nhân phía trên.
“Không cần nhìn ta bằng ánh mắt đó, ta đã quyết định phải trừng phạt ngươi, bảo bối, ngoan ngoãn mà nhận sự trừng phạt của ta đi. . . . . .” Thôi Ân Trạch dịu dàng, ân cần đến bất ngờ, vì ái nhân mà cố gắng kìm nén dục vọng của mình – giờ này thật đáng sợ giống như một ác ma không lưu tình.
“Không. . . . . . Không được. . . . . .” Phẫn nộ không còn, Niệm Nghiễn chỉ cảm thấy sợ hãi. Khó khăn lắm y mới có thể giảm bớt ác cảm của mình với nam nhân kia, không lẽ tất cả sẽ bị hủy trong giờ khắc này?
“Đến lúc này mới làm nũng ư?” Cười lạnh ra tiếng, trong mắt Thôi Ân Trạch là sự cố chấp, lạnh lùng “Đã từng có nam nhân nào thấy bộ dáng này của ngươi chưa? Nhớ kỹ, tuyệt đối không được cho kẻ khác thấy, vì như thế chỉ gợi lên dục vọng thỏa mãn cùng chinh phục của hắn mà thôi.”
Hai tay lần mò xuống dưới, xé toạc khố hạ của Niệm Nghiễn, hai chân thon dài màu lúa mạch cứ như thế mà xuất hiện trước mặt Thôi Ân Trạch – không chỉ dừng lại ở đây, điều khiến Niệm Nghiễn xấu hổ chính là nơi tư mật, bí ẩn của mình đang phải chịu đựng ánh mắt như diều hâu vồ mồi của nam nhân.
“A. . . . . .”
Thật đáng sợ, hắn. . . . . . hắn thật sự muốn. . . . . . Ai —— ai có thể tới cứu cứu ta. . . . . .
“Còn rên rỉ *** mĩ như vậy? Niệm a, ngươi đúng là đồ yêu tinh, ngươi đã dùng bùa chú gì mê hoặc ta mà khiến ta có thể cam tâm tình nguyện vì ngươi mà hy sinh tất cả – ngươi biến ta thành một kẻ si tình như vậy rồi lại ngó lơ không thèm liếc mắt một cái. Ngươi tàn nhẫn lắm, ngươi biết không?”
Không phải, ta không có, ta không phải yêu tinh, ta rõ ràng là. . . . . . không làm gì cả. . . . . .
Khổ sở vặn vẹo thân thể, Niệm Nghiễn muốn phản bác Thôi Ân Trạch, nhưng có cái gì đó nghẹn lại ở cổ, không thể nói ra lời nào. Mà hai tay của đối phương lại tiếp tục đụng chạm vào những nơi vô cùng mẫn cảm trên người – Niệm Nghiễn bắt đầu run run.
“Ngươi khóc cũng vô ích – ta đã vì nước mắt của ngươi mà mềm lòng nhiều lần rồi, lần này thì không!”
Coi như không nghe thấy những thanh âm nức nở cầu xin tha thứ của Niệm Nghiễn , Thôi Ân Trạch mạnh mẽ tách hai chân của Niệm Nghiễn ra, gập hai đầu gối của y về phía trước – Niệm Nghiễn đang nằm sấp – cặp mông cứ như thế mà chổng lên trời, mật huyệt cũng theo đà đó mà nhô cao lên phía trước.
Một ngón tay của nam nhân tiến vào – có chút khó chịu, nhưng hai tay lại đang bị trói, chỉ có thể phản kháng bằng cách giãy dụa vùng thắt lưng nhưng cứ mỗi lần giãy dụa như vậy lại chỉ làm cho ngón tay của Thôi Ân Trạch ra vào dễ dàng hơn thôi. . . . . . .
Ngón tay thứ hai lại sáp nhập, Niệm Nghiễn cảm tưởng như nơi đó của mình sắp nứt đến banh ra, nam nhân lại không thương tiếc mà dùng hai ngón tay ra vào liên tục.
“Đau. . . . . . . . . . . . Đau a. . . . . .”
Niệm Nghiễn rơi một giọt nước mắt, Thôi Ân Trạch chú ý tới cảm xúc của người ở dưới, thấy y không được tự nhiên cho lắm liền cầm lấy thứ nam tính của Niệm Nghiễn mà chậm rãi vuốt ve.
Mỗi lần dược tính của xuân dược phát tác, Thôi Ân Trạch đều dùng tay giúp Niệm Nghiễn đạt được khoái cảm, Niệm Nghiễn đã quá quen thuộc với đôi bàn tay nóng ấm, điêu luyện kia. Chỉ một khắc sau, cảm giác sung sướng song hành cùng đau đớn đã chiếm cứ tâm trí Niệm Nghiễn, sợ hãi trước đây dần dần bị đè nén mà tan biến.
Niệm Nghiễn hoảng hốt khi phát hiện đối phương bỗng dưng dừng lại, không sờ mó lung tung trên cơ thể mình nữa – ngó lại, không ngoài dự đoán, Thôi Ân Trạch đã thoát hết y phục trên người – hung khí đáng sợ cứ như thế mà lọt vào mắt Niệm Nghiễn – hung hăng ngẩng cao đầu, chỉa thẳng lên trời như thách thứ kẻ đang nhìn ngắm nó.
Nam vật của Thôi Ân Trạch tráng kiện hơn rất nhiều so với của Niệm Nghiễn , vừa to lại vừa dài, đầu nấm lộ rõ – toàn thân phân thân có màu ngâm đen, điểm xuyến ở phía dưới là hai quả trứng gà thũng thẵng lắc qua lắc lại, phủ ngập toàn thân là một lớp hắc mao – tôn thêm vẻ hùng dũng khí thế cho biểu tượng nam tính của Thôi Ân Trạch.
Mà ngay lúc này, thứ biểu tượng ấy đang nổi gân xanh, giật giật từng đợt – từ khe nhỏ trên đầu khấc, dịch thể trắng đục đang chảy ra không ngừng.
Thôi Ân Trạch bước tới, cố định hai chân Niệm Nghiễn. Nắm lấy phân thân của mình, quệt quệt vài vòng vào khe tình của Niệm Nghiễn – vừa giúp y tăng hưng phấn vừa như báo động cho cửa sau của y rang rộng đón chào vị khách đặc biệt này.
“Không muốn!” Dù không phải lần đầu nhưng cự vật to lớn khiến Niệm Nghiễn rất sợ hãi, mỗi lần thứ đó đi vào, Niệm Nghiễn đều phải cố gắng gồng mình mà tiếp nhận nó, không hiểu vì sao hôm nay thứ đó lại to hơn những lần trước, thật là khiến người khác khiếp đảm. Niệm Nghiễn không có cách phản đối nào khác, chỉ có thể lắc lư phần hông, không biết rằng – việc làm đó có ý nghĩa khêu gợi lớn thế nào đối với Thôi Ân Trạch.
“Ba – . . . .” Thôi Ân Trạch vỗ mạnh vào mông Niệm Nghiễn “Ngươi đúng là tiểu yêu tinh!” – nắm chặt thắt lưng Niệm Nghiễn khiến y không thể giãy dụa, Thôi Ân Trạch đem hung khí nhắm thẳng vào mục tiêu.
“A. . . . . .” Hét lên một lần cũng chưa đủ để diễn đạt nỗi đau đớn này, Niệm Nghiễn chỉ biết cắn chặt răng lặng người về phía trước.
Cự vật vô tình của nam nhân vẫn không ngừng xâm nhập, một chút rồi lại thêm một chút nữa, khao khát mà tiến vào nơi mềm mại, dịu dàng kia.
Cho đến khi gậy lớn vào được lút cán, Niệm Nghiễn đã nửa mê nửa tỉnh.
Khe tình đã vài ngày không được khai khẩn, ngậm thật chặt lại – dường như muốn đem gậy lớn mà bẻ gẫy. Thôi Ân Trạch nhíu mày, đem hung khí thô to của mình rút ra một chút, sau đó cắm vào, lặp lại vài lần, dị vật vì hưng phấn cực độ nên tiết ra dịch thể làm chất xúc tác bôi trơn – việc mập hợp vì thế mà thuận lợi hơn rất nhiều.
Cảm giác nóng rực, mềm mại bao phủ toàn thân khẩu thần công của Thôi Ân Trạch – hắn liền tức tốc bắt đầu công lược thành trì. Hung ác rút nam vật ra gần hết sau đó thật mạnh mẽ dùng sức tiến thẳng vào nơi sâu nhất của Niệm Nghiễn.
“A. . .” tiếng rên của Niệm Nghiễn.
“Bạch . . .” tiếng da thịt chạm vào nhau.
“A. .ơ. .” tiếng thở thỏa mãn của nam nhân.
“Ân. . . . . .” Sương mờ bắt đầu che phủ hai mắt, thân thể mạnh mẽ bị lay động, Niệm Nghiễn có cảm giác nó đã không còn chịu nghe sự sai khiến của mình nữa, cứ theo bản năng mà thèm thuồng sự thô tợn của nam nhân.
“Chậm. . . . . .” Cứ thế này thì chẳng mấy chốc mà hôn mê?
Thân thể dẻo dai của Niệm Nghiễn khiến Thôi Ân Trạch vô cùng hài lòng, hắn có thể tùy ý áp dụng những tư thế mà hắn đã dày công nghiên cứu, chỉ áp dụng đối với bảo bối của mình – để không chỉ hắn mà cả Niệm Nghiễn đều có thể cùng nhau trầm mình trong khoái hoạt nhân gian. Lúc này, Niệm Nghiễn vì mệt mà tựa đầu vào thành giường, bụng tựa lên nệm gối, hai tay vẫn bị chói, cặp mông cứ nhếch lên mà thu nhận toàn bộ sự xâm chiếm của gậy th*t.
“Ô. . . . . .” Không biết là tiếng khóc cầu xin tha thứ hay là tiếng rên rỉ thỏa mãn, gợi tình rơi vào tai Thôi Ân Trạch chỉ khiến hắn càng thêm sôi máu, hăng say, mạnh mẽ mà chà đạp thân hình phía dưới.
Từng đợt công kích như vũ bão của nam nhân, Niệm Nghiễn vừa sung sướng vừa mệt mỏi, nằm rạp xuống giường – cơ thể theo nhịp mà lên xuống liên tục, khăn trải giường đã lộn xộn, đâu đó là vết mồ hôi và cả vết dịch thể của hai người. . . . .
Niệm Nghiễn ngậm chặt miệng lại, thứ thô cứng kia ngày càng trương lớn khiến cơ thể y không cách nào chứa nổi nó, không chỉ thế, phân thân còn run rẩy, giật mạnh liên hồi.
“Không! Không được!” Niệm Nghiễn biết nam nhân sắp tới giới hạn tột đỉnh lại còn muốn bắn tinh hoa trong cơ thể chính mình – Niệm Nghiễn vẫn chưa quen với cảm giác là lạ đó, hơn nữa sau mỗi lần, Thôi Ân Trạch lại mượn cớ giúp y tẩy trần mà đùa giỡn nơi tư mật đó thêm một phen.
Thôi Ân Trạch khẽ cúi người, nắm chặt lấy thắt lưng Niệm Nghiễn, va chạm thật mạnh lại thật chậm vài cái, hai mắt nhắm nghiền, gầm lớn một tiếng.
“A. . ơ. . .Ơ. . .” Mầm mống của nam nhân cứ thế phun trào mãnh liệt tại nơi sâu thẳm nhất trong cơ thể Niệm Nghiễn.
Khoái cảm đi qua, dục vọng được thỏa mãn, Thôi Ân Trạch đột nhiên bừng tỉnh nhìn Niệm Nghiễn đang nằm xụi lơ phía dưới.
Vẻ mặt Niệm Nghiễn ửng đỏ, hai mắt lại nhắm nghiền, thân thể run rẩy từng cơn.
Biểu hiện này—— hẳn là bị co cơ do phải gồng mình quá lâu!
“Niệm! Niệm!” Thôi Ân Trạch lúc này mới biết sợ, ôm lấy thân thể trần như nhộng của Niệm Nghiễn chạy thẳng ra ngoài “Người đâu, mau mời đại phu!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook