Vợ Hiền Bãi Công
-
Chương 3
Hội bạn học cũ của Trác Diệu Bang liền quyết định ở chỗ Tiểu Chu tới hết buổi tối, bởi vì người tổ chức đã đặt phòng ăn cơm Tây ở đây, tổ chức theo hình thức party, thuận lợi cho các bạn học đã làm ba mẹ mang theo đứa nhỏ hoạt bát hiếu động nhà mình cùng nhau tham gia.
Để cùng đi với Trác Diệu Bang tham dự buổi họp lớp cũ chiều ấy , Lương Nhược Duy đặc biệt đến thẩm mỹ viện, đem mình từ đầu tới chân ăn diện một phen. Cô mặc vào bộ lễ phục hàng hiệu được anh tặng, sức lên người nước hoa anh tặng, mang theo chiếc túi anh tặng, đeo một bộ trang sức ngọc trai. Khuôn mặt thanh tú xinh đẹp ngày thường được trang điểm thành một thiếu nữ hòa nhã, thanh lịch, xinh đẹp mà kiêu sa với phong thái cao quý, quyến rũ, thật xứng xuất hiện cùng ông xã nhà mình, làm cho bất kể nam nữ già trẻ gặp qua đều người gặp người thích.
Trên thực tế nếu không phải vì Trác Diệu Bang gặp người liền giới thiệu quan hệ của hai người, hiện tại có thể sẽ không có người đoán ra cô đã kết hôn bốn năm. Thậm chí vài người đàn ông độc thân đã tính toán ở trong lòng muốn tiến thêm một bước nhận thức cùng người con gái lịch sự tao nhã trước mặt này, tưởng rằng còn có cơ hội theo đuổi cô, nhưng sau đó chỉ có thể giữ lại tình cảm này ở trong lòng.
Bởi vì Trác Diệu Bang đã vài năm không đi họp lớp, nên lần này mang theo vợ ra mắt mọi người, anh tự nhiên trở thành nhân vật trung tâm trong hội trường. Hơn nữa "Xây dựng Hoa Dương” này vài năm liền liên tiếp có những dự án xây dựng chạm tay có thể bỏng (có nghĩa quyền thế lớn, mình không biết thay từ nào thích hợp nên đành để vậy. hic) tương lai chắc chắn rất khả quan. Hiện nay, một số bạn cùng lớp cũng làm việc liên quan đến xây dựng, đương nhiên càng phải tìm đề tài bắt chuyện cùng anh, muốn anh có cơ hội sẽ quan tâm nhiều hơn một chút đến mấy người bạn học chung ba năm này.
Buổi họp lớp đang tiến hành bình thường thì giữa sân xuất hiện một người hấp dẫn sự chú ý của mọi người. Đó là một người con gái ăn mặc hợp thời, xinh đẹp, quyến rũ, cô ấy vừa xuất hiện liền khiến cho mọi người nổi lên một trận xôn xao nhỏ, nhưng cô dáng vẻ vẫn ung dung như trước, sau khi cùng một số người chào hỏi, đưa mắt nhìn thấy Trác Diệu Bang liền chậm rãi đi về phía hai vợ chồng anh.
Lương Nhược Duy không thể không chú ý đến cô gái này, không chỉ bởi vì, gương mặt ngoại hình cô ấy mà còn cả vì quần áo, phụ kiện, túi xách, thậm chí là cả mái tóc rối nhẹ hờ hững trên bờ vai của cô ấy. Tất cả đều làm cho Lương Nhược Duy cảm giác giống như đã từng quen biết . . . . . .
"Đã lâu không gặp." Cô gái chủ động vươn tay về phía Trác Diệu Bang.
Trong nháy mắt, Lương Nhược Duy dám thề không phải là cô bị ảo giác, mà là xung quanh cô ánh mắt đều nhìn về phía ba người bọn họ, giống như chú ý cái gì đó, lại giống ở nín thở chờ đợi chuyện gì đó sắp xảy ra, không khí căng thẳng giống như vừa có ai châm ngòi một quả pháo. . . . .
"Trở về khi nào vậy ?"Dường như anh hơi do dự nhìn tay cô ta, sau đó mới lễ phép bắt tay đối phương một cách lịch sự, hỏi thăm một cách tự nhiên.
"Đã hơn một năm rồi nhỉ, vì công việc bận rộn nên không có thời gian gặp anh chào hỏi." Cô gái đó tự nhiên nói, ánh mắt nhìn anh giống như viên kim cương trước ngực cô tỏa ra ánh sáng lấp lánh.
Vốn là cô ta muốn từ chối lời mời của người đứng ra tổ chức, hôm nay không có ý định tham dự, nhưng mà bây giờ xem ra tham gia buổi họp lớp này cũng không phải là chuyện qúa nhạt nhẽo.
"Bận rộn là chuyện tốt, nó nói lên sự nghiệp của em rất thành công.”
"Chỉ là một văn phòng nhỏ bé, kém thành tích của anh nhiều."
Bàn tay cùng tầm mắt của hai người đã giao nhau ở trên không trong chốc lát. Lương Nhược Duy đứng bên cạnh quan sát, lắng nghe, trong lòng có cảm giác kỳ lạ không thể nói rõ, chồng mình và cô gái trước mặt này, cùng với ánh mắt quá mức của mọi người làm càng cho cô cảm nhận được một sự căng thẳng rất kỳ lạ, hơn nữa cô lại ngửi được một mùi hương quen thuộc, mùi hương kia làm cho cô nhớ tới chồng mình đã từng đưa cho cô một bình nước hoa như vậy. . . . . .
"Không giới thiệu giúp chúng em một chút sao?" Cô ta nhìn về phía Lương Nhược Duy hỏi.
Anh rút tay lại. "Đây là vợ của tôi, Lương Nhược Duy. Còn đây là Ngô Hằng Xuân, trước đây cô ấy đạt được học bổng đi du học ở Newyork, hiện tại đang là một nhà thiết kế nội thất tài giỏi ." Trác Diệu Bang giới thiệu thay vợ, anh dựa vào nội dung câu chuyện vừa mới nói để phỏng đoán, công việc hiện nay của Ngô Hằng Xuân chắc cũng không kém. Với óc sáng tạo và tham vọng của mình, năng lực thiết kế của cô ta ngày càng tiến bộ là kết quả dễ hiểu.
Nhưng câu câu nói khích lệ này nghe vào trong tai mấy người bạn học cũ nhưng thật ra có vài phần châm chọc, tưởng rằng mọi người đều biết hai người bọn họ đã từng kết giao vài năm trời, có tin đồn rằng nguyên nhân về sau bọn họ chia tay chính là bởi vì nhà gái ra nước ngoài du học.
"Ồ, cô thật sự rất tài giỏi nha, còn có thể đạt được học bổng ra nước ngoài nghiên cứu, lần duy nhất trong cuộc đời này tôi được ra nước ngoài chính là chuyến đi hưởng tuần trăng mật cùng chồng." Lương Nhược Duy thân mật khoác cánh tay chồng mình cười , đơn giản là cô muốn bày tỏ sự khâm phục của mình đối với cô ta, cho là từ nhỏ đến lớn mình sẽ không đi nghiên cứu, càng miễn bàn đến việc có thể được đi du học ở nước ngoài.
Nhưng mà những lời nói này nghe vào trong tai mọi người lại thành như một cú đánh tuyệt vời, cộng thêm động tác thân mật dựa vào chồng, rất giống như cô đang khoe cuộc hôn nhân hạnh phúc của mình vậy, cười nhạo đối phương vậy mà lại có thể buông tay một người đàn ông “tài” mạo vẹn toàn một cách uổng phí như vậy, bây giờ lại lâm vào tình cảnh một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi chưa lập gia đình.
Người phụ nữ dù điều kiện có tốt hay không, dường như không kết hôn chính là chịu thiệt thòi thấp hơn người khác một bậc. Hơn nữa so sánh sự chênh lệch về tuổi tác giữa hai người càng làm làm cho Ngô Hằng Xuân cảm thấy bối rối, khuôn mặt cứng đờ lại –
"Tôi đoán tuần trăng mật của hai người hẳn là rất vui vẻ, tôi còn phải đi theo chào hỏi các bạn học khác, xin lỗi không tiếp chuyện được." Ngô Hằng Xuân mang theo nụ cười cứng ngắc bỏ đi, cùng vẻ mặt lúc mới tới khác nhau rất nhiều.
"Em nói sai điều gì sao?" Lương Nhược Duy trên mặt lộ một chút thoáng cười, nhẹ nhàng hỏi chồng.
"Không có, em cư xử rất tốt." Anh mỉm cười đẹp không thể tả, cảm thấy cô vợ đơn thuần của mình không biết những chuyện phức tạp này có vẻ như là một chuyện tốt.
Cô ngước mắt lên nhìn chồng, lại nhìn bốn phía xung quanh mọi người đều trốn tránh ánh mắt cô, trong lòng cảm giác có chút không thích hợp.
"Chồng à, Ngô Hằng Xuân chỉ là bạn học cũ của anh hay sao?" Cô tò mò hỏi.
"Làm sao vậy?" Trong lòng anh có chút cảnh giác.
"Anh xem ánh mắt của cô ấy. . . . . . Giống như có gì đó hơi khác một chút." Nói chuyện cùng với các bạn học cũ khác thì anh nhìn cô gái ấy như có chút suy nghĩ tìm tòi hơn, ánh mắt cũng trở nên nặng nề hơn.
Hơn nữa cô cũng đâu có lòng dạ hẹp hòi so đo thời gian bắt tay của hai người bọn họ cũng dài hơn những người khác. Hừ!
" Không giống như thế nào, còn không phải là dùng hai con mắt nhìn sao.” Anh mỉm cười, đột nhiên cảm thấy dường như hôm nay vợ mình đặc biệt thông minh.
Bỗng gặp bạn gái cũ, anh không chuẩn bị trước nên có chút ngạc nhiên, những ký ức ngày xưa ở trong lòng không tự chủ mà hiện lên.
"Cảm giác thôi!" Giác quan thứ sáu của phụ nữ làm cô cảm thấy không tầm thường.
“Em cảm thấy có vẻ như cảm xúc của anh không giống nhau.” Anh ôm thắt lưng vợ, hôn môi cùng đôi gò má xinh đẹp trắng trẻo của cô, là thực sự thích, nhưng đồng thời cũng muốn thay đổi chủ đề nói chuyện.
Trước đây anh không nghe nói tin tức Ngô Hằng Xuân về nước, cũng không mong muốn sẽ gặp lại cô ta ở hội bạn học cũ, bằng không cũng không mang vợ tham dự buổi họp lớp này, gây ra hình ảnh làm người ta chú ý như vậy.
Nhiều một chuyện không bằng ít một chuyện, anh nghĩ trên đời này cũng chẳng có người phụ nữ nào có thể vui vẻ mà gặp gỡ bạn gái cũ của chồng mình được, tốt hơn hết là vợ của anh vẫn cứ tiếp tục không biết có tồn tại “tình cũ” này. Dù sao anh và người phụ nữ đó cũng đã là quá khứ, chuyện thế này nhiều lời cũng vô ích, làm không tốt còn có thể gây ra những rắc rối không cần thiết.
Chương 3.2:
Lương Nhược Duy bị chồng hôn môi ở nơi đông người làm cho có chút ngượng ngùng, vẻ mặt ngọt ngào tiến sát vào lòng anh, cũng không còn muốn tiếp tục truy cứu chuyện gì nữa. Một lát sau cô đi đến cửa phòng hóa trang, đẩy cửa ra –
“ Mấy bạn vừa mới thấy gì không, vợ anh ấy và Hằng Xuân ăn mặc rất giống nhau nha, có thể đúng là tình cũ khó quên với bạn gái trước không?” Một người phụ nữ hỏi người bạn bên cạnh.
“Có khả năng nha. Dù sao thì hai người bọn họ cũng kết giao nhiều năm như vậy, Diệu Bang vẫn chưa từng mờ ám với người phụ nữ khác như vậy thì biết anh ấy có bao nhiêu cố chấp với chuyện tình cảm rồi” Một người mẹ đang thay tã cho con trả lời.
Diệu Bang! Lương Nhược Duy ở ngoài cửa phòng nghe được tên chồng mình, cơ thể lập tức tự động đứng lại, lỗ tai cũng tự động mà lắng nghe, chăm chú theo dõi câu chuyện bên trong phòng.
“Đáng tiếc Hằng Xuân không biết đang suy nghĩ cái gì, người đàn ông đẹp trai, si tình, lại có tiền như vậy đốt đèn lồng cũng khó tìm được người thứ hai. Vậy mà cô ấy lại có thể không tiếc mà bỏ qua , một mình ra nước ngoài nghiên cứu! Mấy bạn xem vợ anh ấy bây giờ thật hạnh phúc, phu nhân chủ tịch toàn thân trên dưới đều là quần áo hàng hiệu, giá đến hàng trăm vạn…”
Mấy người phụ nữ bình phẩm về trang phục hàng hiệu của Lương Nhược Duy, nói cô và Hằng Xuân dù mặc tương tự nhau nhưng cô vừa đẹp đẽ, lộng lẫy mà cũng không mất đi vẻ đoan trang, tao nhã, lịch sự, làm cho người ta cảm thấy thân thiết, xét về phương diện phong cách và tuổi tác vẫn là hơn một chút…
Có điều là những lời khen lúc này lại không có cách nào khiến Lương Nhược Duy ở ngoài cửa cảm thấy vui vẻ một chút nào, ngược lại câu kia…
“Nhưng nếu chồng cô ấy cùng bạn gái cũ vẫn còn tình cũ khó quên, tình cảnh của cô ấy cũng rất thê thảm.”
“Có gì mà thảm! Người như chúng ta vất vả làm việc mấy tháng trời mới mua được một bộ quần áo hàng hiệu mới là thảm. Chồng mình thấy mình muốn đi dự họp lớp cũ cũng không thèm trông con hộ mình, giống hệt với tên tiểu quỷ mình sinh ra...” Người phụ nữ thay tã mới cho con, tiếp tục phàn nàn với bạn học cũ về điều không tốt của chồng mình.
Lương Nhược Duy lặng lẽ lùi lại, cho đến khi mấy người phụ nữ kia rời khỏi phòng hóa trang. Cô mới bước vào một mình, đứng trước tấm gương lớn nhìn bộ lễ phục trên người mình và mái tóc dài được xõa tung …
Hoàn toàn chính xác, cô mặc rất giống Ngô Hằng Xuân, cho nên ngay cả khi lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy cô đã thấy cảm giác rất quen thuộc…
Vì sao anh ấy lại không thừa nhận với cô chuyện hai người đã từng kết giao?
Trong lòng Lương Nhược Duy xuất hiện một dấu chấm hỏi, không rõ vì sao chồng mình phải cố ý giấu diếm mình sự thật rằng anh ấy đã từng kết giao với Ngô Hằng Xuân. Cô cũng không phải là người phụ nữ nhỏ mọn như vậy, cho dù có chút kinh ngạc vì anh đã từng nói chuyện yêu đương với bạn học nữ, nhưng cũng không có khả năng bởi vì chuyện này mà ăn dấm chua (ghen tuông) quá mức mà trở mặt với anh. Vì sao anh không nói….
Chẳng lẽ! Thực sự là tình cũ khó quên như người phụ nữ kia nói!?
Cô nhìn người trong gương, nghĩ đến việc anh tặng bộ quần áo, trang sức này, lúc mới kết hôn anh cũng từng nói những lời như thích cô nuôi tóc dài. Trong lòng cô bỗng xuất hiện nỗi khó chịu, sợ hãi âm thầm chiếm giữ ở ngực, sợ hãi có phải cô chỉ là người thế thân cho kẻ khác không. Vậy bốn năm nay trong mắt chồng cô rốt cuộc cô có phải là “cô” hay không?
Những người phụ nữ kia nói đúng, chồng cô là người đàn ông cố chấp, từ trước đến nay đối với việc chính mình nhận định anh sẽ làm cho tới cùng, sẽ không thay đổi. Như vậy đối với một đoạn tình cảm lâu năm của bọn họ, đương nhiên cũng sẽ là—
Không! Sẽ không, nếu anh đã không quên được người con gái đó, thì tại sao anh lại cưới cô về làm vợ. Hơn nữa cô nhìn lại khuôn mặt mình… Mặc dù kiểu tóc, trang phục của hai người giống nhau nhưng ngoại hình, chiều cao, giọng nói, thậm chí cả một nét tính cách của hai người cũng không có chút gì giống nhau. Nếu anh muốn tìm một người để thay thế thì cũng tìm một người có điều kiện bề ngoài giống cô ấy mới đúng.
Đúng vậy, nhất định là cô đã suy nghĩ quá nhiều. Anh tặng cho cô mấy thứ này chắc hẳn chỉ là trùng hợp mà thôi. Dẫu sao mấy thương hiệu kia cũng phổ biến, các xu hướng thời trang thịnh hành theo mùa cũng rất dễ được sử dụng rộng rãi. Cho nên nếu đụng áo, đụng túi, đụng giày (áo, túi, giày giống nhau) cũng không phải là chuyện gì đáng ngạc nhiên, cô không cần phải vì chuyện đó mà canh cánh trong lòng, bị sự hoài nghi làm rối trí.
Về phần chồng mình lại che dấu tình yêu trong quá khứ… Nhất định là do anh lo cô bối rối, thay cô suy nghĩ…
Đúng, như thế này mới là sự thật! Lương Nhược Duy nhìn người trong gương tự kêu gọi sự tin tưởng, loại bỏ sự nghi ngờ trong lòng. Tự nói với mình là phải tin tưởng chồng mình, không được tùy tiện ghép tội cho anh.
Con người cô có nét nữ tính hiền lương thục đức mĩ đức truyền thống (có tài đức, nhân phẩm tốt đẹp, hiền thục), hơn nữa người phụ nữ đang trong tình yêu cũng tự lừa mình dối người một cách ngu ngốc, cho dù nhìn thấy chín bằng chứng trước mắt cũng tin vào bằng chứng lớn nhất trong tim mà cho ra kết quả tin tưởng .
Đi ra khỏi phòng hóa trang, cô trở lại bên cạnh chồng mình với vẻ mặt tươi cười vui vẻ.
“Anh còn tưởng em bị rơi xuống bồn cầu mất rồi” Anh trêu đùa nói, cảm thấy dường như vợ anh biến mất rất lâu.
“Chồng à, anh có yêu em không?” Cô năm lấy tay anh đặt câu hỏi.
“Sao bỗng nhiên lại hỏi chuyện này?” Không phải là ở trong phòng rửa tay cô đã nghe được lời ra tiếng vào gì đó đi!
“Bởi vì em yêu anh” Cô cho câu trả lời một cách trực tiếp.
“Anh cũng vậy” Anh nhìn khuôn mặt tươi cười trong trẻo của vợ, âm thầm thở ra một hơi, nghĩ rằng cô chẳng qua là đang làm nũng. Nhưng anh cũng thấy thật thích thú khi cô bịn rịn không nỡ rời xa, ỷ lại vào mình như vậy.
Tình yêu mà vợ anh dành cho anh luôn cuồn cuộn không dứt, anh luôn thu nhận toàn bộ, hơn nữa còn cảm thấy hài lòng mà hưởng thụ.
Nhưng có lẽ đây là lần đầu tiên Lương Nhược Duy cảm thấy rõ ràng mình không đủ hài lòng đối với câu trả lời của chồng.
Tại sao anh lại không thể trả lời “Anh cũng yêu em” cơ chứ? “Anh cũng vậy” nghe qua giống như chỉ là sự thừa nhận bị động, suy cho cùng cũng không thể làm cho người ta thấy ấm áp, kiên định trong lòng.
Cô nhìn chồng mình một cách âu yếm, bỏ qua trái tim cùng những tiếng vang trống rỗng kia. Cô tin tưởng rằng hai người họ chính là lưỡng tình tương duyệt (hai bên đều có tình ý) mà yêu nhau, chỉ là anh không biết cách bày tỏ tình yêu trong lòng mình mà thôi.
Cô mỉm cười, từ đầu đến cuối vẫn tin tưởng vào niềm tin của chính mình.
Ở bên khác, có một ánh mắt từ trong đám đông luôn tập trung nhìn theo từng hành động của hai vợ chồng cô.
Sau đó một tuần, Trác Diệu Bang ở phòng làm việc bất ngờ nhận được một cuộc điện thoại từ một người không mấy xa lạ - Ngô Hằng Xuân.
“Em đi bàn công chuyện ở gần đây, nghĩ tới công ty anh cũng ở chỗ này, đã nghĩ đến đây đòi một phần cơm ăn, không ngại nếu mời người bạn học già là anh sắp xếp ăn bữa tối chứ?” Cô ta ở đầu dây bên kia nhẹ nhàng nói, giọng nói khách khí cùng lí do hoàn toàn chính đáng làm cho người khác cảm thấy nếu từ chối lời mời của cô ấy thì đó là một chuyện cực kỳ không phong độ.
“Không ngại, nhưng mà tôi không tan làm sớm như thế, có thể làm chậm trễ thời gian ăn tối của em mất.” Anh nói nhỏ, không trực tiếp từ chối không tiếp, cũng không nói lời đồng ý, trong đầu có thể dễ dàng thấy được dáng vẻ tự tin, xinh đẹp của cô ta bây giờ.
Kể ra cũng đã một năm rồi chưa từng liên lạc với cô ta, vừa mới gặp mặt tại hội bạn cũ đã lập tức nói đúng lúc tới nơi gần công ty anh làm việc như thế, còn có cùng anh ăn bữa cơm. Thật đúng là khéo léo nha!
“Không sao cả. Em sẽ đến nhà hàng chờ anh, nếu bỏ lỡ mất bữa tối thì chúng ta đổi sang ăn bữa đêm. Đã là người lớn như vậy chắc anh cũng không có giờ gác cổng đấy chứ?” Lời này nói ra thật đúng với phong cách của cô ta, trong đó mang theo chờ đợi nhẹ nhàng mà cũng ẩn chứa sự khiêu khích không nhượng bộ.
Với sự nhận thức của Trác Diệu Bang về Ngô Hằng Xuân, cô ta luôn luôn tin tưởng vào chính bản thân mình, vừa mở miệng lập tức khiến anh không thể không đến chỗ hẹn, nếu lần này anh lảng tránh, nhất định cô ta sẽ lại tiếp tục đến tìm anh.
Anh im lặng một chút, thầm tính toán trong đầu xem đi hay không đi …
“Ở đâu?” Cũng có cùng một mức độ tự tin cao, anh quyết định sẽ không thất lễ mà đồng ý lời mời này. Anh muốn mượn việc này để chứng minh chính mình “đối xử bình đẳng” đối với người phụ nữ này, không có khả năng vì hình ảnh của cô ta mà bị ảnh hưởng, cũng không có lí do gì vì cô ta mà sợ hãi.
Lòng người đúng là có điều gì đó kỳ diệu như vậy. Trên thực tế dù đã biết rõ ràng phương hướng chính xác nhất, nhưng thường trong một ý niệm, lại tự phụ mà lựa chọn một con đường đầy mạo hiểm.
“Em chờ anh, không gặp không về”
Tám giờ rưỡi Trác Diệu Bang bước vào nhà hàng đã hẹn trước. Ánh đèn ở đây thật đẹp, không khí ấm áp, làm nơi hẹn hò của tình nhân thì rất lãng mạn. Nhưng nếu là cùng bạn học cũ ăn cơm thì dường như có chút kỳ lạ.
“Em giúp anh gọi một đĩa thịt bò bít tết Felix anh thích, năm phần chín!” Cô ta gọi người phục vụ trực tiếp mang đồ ăn lên, nhìn vào mắt anh một cách quyến rũ, nhẹ nhàng vén tóc lên bộ dạng lại càng lộ vẻ phong tình vạn chủng.
“Lần trước ở buổi họp lớp cũng chưa có cơ hội trò chuyện nhiều, đêm nay chúng ta có thể cùng nhau tâm sự rồi” .
“Chúng ta có rất nhiều chuyện có thể tán gẫu sao?” Anh nhìn người bạn gái cũ xinh đẹp trước mặt, khuôn mặt trẻ đẹp lịch sự mang theo một nụ cười nhã nhặn. Thực ra anh không hề cảm thấy hôm trước đã bỏ qua cơ hội nói chuyện cùng cô ta.
“Anh vẫn còn trách em về quyết định năm đó ư?” Cô ta nghe được trong lời nói của anh có chút xa cách, nhưng tự cho rằng đó là phản ứng cảm xúc của anh không thể quên được cô ta, vô cùng bình thường.
“Không, chuyện này đã trôi qua rồi.” Anh nói một cách ôn hòa, nhã nhặn. Lần này gặp mặt những ngạc nhiên trước đó cũng không còn nữa, cho nên biểu hiện càng thêm thoải mái, bình tĩnh hơn.
“Thật sự đã qua rồi sao? Sáu năm tình cảm, trong lòng anh không có một chút gì lưu luyến hay sao?” Cô ta không tin, mỗi lần cô ta ngẫu nhiên nghĩ đến đều rất hoài niệm khoảng thời gian ngọt ngào, cuồng dại hai người từng bên nhau. Làm sao anh có thể không nhớ một chút nào được.
“Anh đã kết hôn”
“Em biết. Bởi vì lúc ấy em quyết định đi du học ở nước ngoài, không thể cùng anh kết hôn ngay lúc đó vậy nên anh mới cưới người phụ nữ khác” Cô ta biết anh đang giận dỗi, bởi vì cô ta gạt anh đi xin học bổng, vốn muốn nói sẽ không bao lâu nữa lập tức cùng anh kết hôn. Nhưng ông trời đã cho cô ta một cơ hội tốt, đương nhiên cô ta không có khả năng lựa chọn bị trói buộc sớm như thế.
Mặc dù hoàn cảnh gia đình của Trác Diệu Bang không tệ, nhưng dựa vào điều kiện của cô ta, ai biết được ra nước ngoài sẽ có gặp được cơ hội hoặc một người tốt hơn
“Em cũng có thể tìm được một người đàn ông tốt hơn để kết hôn mà. Tôi tin tưởng với điều kiện của em chắc chắn có rất nhiều người đàn ông muốn theo đuổi” Anh cầm lấy dao và nĩa, giữ nguyên nụ cười trên mặt. Không thể nói rằng lời Ngô Hằng Xuân nói là không đúng, nhưng trong lòng lại thấy những lời nói của cô ta có chút chói tai, không hài lòng lắm khi cô ta nói đến vợ mình, thái độ giống như có phần không để vào mắt.
Bởi vì trong lòng anh, Lương Nhược Duy từ lâu đã không phải chỉ là “người phụ nữ khác” nữa rồi. Bốn năm nay cô dùng tình yêu chân thành tha thiết để đi cùng anh, ủng hộ anh. Cho dù là tảng đá cũng đã bị nước chảy đá mòn. Tình yêu của cô hoàn toàn thấm đẫm trái tim anh, làm cho anh chìm đắm vào tình yêu đó thật sâu, cũng rất trân trọng tình yêu của hai người. Vậy nên từ lâu anh đã khống chế những cảm xúc của mình, cố gắng bảo vệ, không cho phép có chút gì sai sót.
“Nếu em nói rằng, trái tim em vẫn có hình bóng anh thì sao?” Ngày hôm đó gặp lại hình ảnh khôi ngô tuấn tú, kiên cường của anh, trái tim cô ta lại rung động, nhất là khi thấy sự che chở của anh với người phụ nữ bên cạnh, càng làm cho cô không ngừng hâm mộ.
Nghe thấy vậy, anh nở một nụ cười thật lòng.
“Bởi vì trong lòng có tôi vậy nên mới ra nước ngoài không đến nửa năm em đã ở chung với người đàn ông khác hay sao?” Anh vốn không hề muốn nói ra những lời nói khiến người khác khó chịu như vậy, nhưng dường như Ngô Hằng Xuân này rất muốn biến anh thành thằng ngốc, trước mặt anh lại diễn vở kịch hư tình giả ý như vậy, thật sự làm tổn hại khẩu vị của anh.
“Đó là… Bởi vì anh không bên cạnh em, em thấy rất cô đơn. Nếu lúc đó anh nói rằng sẽ nguyện ý chờ đợi em, em đã không cảm thấy cô đơn như vậy” Cô ta thay đổi không sai, hơn nữa còn là vì tình thế có chút bất đắc dĩ.
“Xem ra đó là lỗi của tôi rồi! Thật xin lỗi, vậy tối nay em hãy ăn nhiều một chút, coi như là lời xin lỗi của tôi.” Anh châm chọc một cách lạnh lùng, cũng không để sự oán trách của cô ta để trong lòng.
Oán trách sao? Người nên oán trách là anh mới đúng. Năm đó anh nói không đợi, nhưng thật ra anh vẫn ôm ấp ở trong lòng một chút hi vọng mà chờ gần nửa năm, cho đến khi nghe tin cô ta vui vẻ với người khác mới rút ra kinh nghiệm xương máu, hoàn toàn tỉnh lại. Bây giờ nghĩ lại, anh không hiểu vì sao khi đó lại yêu cô ta đến điên cuồng, cố chấp như vậy. Nhưng lúc này nhìn người con gái trước mặt anh chỉ nghĩ đến người vợ đảm đang của mình ở nhà… A, ăn nhanh chút!
“A Bang, anh có biết đôi khi anh rất lạnh lùng và ích kỷ không? Em cũng có ước mơ của mình, nhưng anh lại muốn em từ bỏ cơ hội khó khăn lắm mới có được để cùng anh kết hôn, sinh con. Cuộc sống của em đâu chứ?” Tình cảm dịu dàng cũng vô dụng, cô ta vẫn cố gắng để chứng minh chuyện của mình về tình vẫn có thể tha thứ. Nhưng Trác Diệu Bang càng không có hứng thú với biểu hiện của cô ta thì cô ta càng mong muốn xoay chuyển.
“Cho nên tôi đã để em đi rồi đó thôi? Chẳng lẽ cuộc sống bây giờ của em không phải do em đã từng lựa chọn không?” Anh có chút không kiên nhẫn nói, cảm thấy tâm tình ăn bữa cơm này đã bị phá hỏng.
Cô ta nói rất đúng, có lẽ anh ích kỷ và không biết suy nghĩ cho người khác. Mà cô ta cũng giống vậy, cho nên cuối cùng bọn họ đều vì kiên trì với lí tưởng của riêng mình mà quyết định chia tay hai đường. Nói ngắn gọn, hai người bọn họ thật sự không thích hợp với đối phương, may mắn là lúc đó bọn họ chưa kết hôn.
“Anh vẫn còn ở trong căn phòng kia sao?” Ban đầu là nói chuyện bất lợi cho cô ta, cô ta nhanh chóng chuyển đề tài.
“Tại sao không?”
“Nơi đó kết tinh tâm huyết của chúng ta, có chứa rất nhiều kỉ niệm của hai ta. Em nhớ rõ anh đã cho em đổi rất nhiều bản thiết kế, hai ba ngày đầu còn chạy đến đó giám sát tiến độ thi công, còn đặc biệt tìm người chế tác những đồ gia dụng em thích…” Cô ta đắc ý nhớ lại những đồ nội thất màu trắng, đại diện cho tình cảm sâu đậm mà anh dành cho cô ta.
“Hiện tại nơi đó với em đã không còn chút gì liên quan cả, mong em không cần nghĩ đến nó làm gì.” Anh ăn bít tết, thái độ rất lạnh nhạt.
Cô ta chịu đủ rồi! Không nhịn được mà nổi giận—
“Người phụ nữ kia có cái gì tốt hơn em? Chẳng lẽ chúng ta kết giao với nhau sáu năm lại không bằng việc anh chỉ quen biết cô ta một tháng?” Ngày đó cô ta cố ý thăm dò, nghe nói hai người họ kết giao chưa đầy một tháng lập tức quyết định kết hôn. Hơn nữa người phụ nữ kia chẳng qua cũng chỉ là một bà nội trợ tầm thường đến cực điểm, lớn lên lại không có gì xuất sắc, điều kiện về các phương diện đều thua xa cô ta rất nhiều.
“Thời gian không quan trọng, vấn đề lại càng không phải là việc ai tốt ai xấu, mà là cô ấy thích hợp với tôi hơn em. Trong vài năm qua cô ấy đã làm cho tôi những việc mà em ngay cả nghĩ cũng chưa từng nghĩ đến, cũng không có khả năng nỗ lực làm cho bất cứ người nào. Tôi thật may mắn khi chính mình đã gặp được cô ấy, cũng rất quý trọng cuộc sống như bây giờ. Cho nên em hãy đi tìm một người đàn ông thích hợp với em đi”. Anh giải thích một cách tương đối bình tĩnh, không thể bỏ qua sự hi sinh mà không hề oán trách, không cần hồi đáp của vợ mình, cũng không còn cần thiết mang ra chứng cớ chứng minh với một người ngoài. Gặp lại bạn gái cũ, ngược lại càng khiến cho anh tin tưởng vợ mình chính là món quà ông trời ban cho.
Hiện nay đối với anh mà nói, đã không còn ai có thể sánh với Lương Nhược Duy.
“A Bang, chúng ta thật sự không thể bắt đầu lại từ đầu một lần nữa hay sao?” Cô ta nhỏ giọng mềm mại, trong lòng thật sự đang có cơn giận dữ, giận dữ bất bình!
“Không phải chuyện gì cũng có thể lại có cơ hội một lần nữa, bỏ qua chính là bỏ qua.” Bọn họ đã sớm kết thúc, sẽ không lại có “bắt đầu”.
“Ai nói không có, chỉ cần anh nguyện ý—“
“Hằng Xuân, như vậy không giống em chút nào cả” Anh nhắc nhở cô ta hãy tự trọng, lời anh muốn nói đã rất rõ ràng rồi.
Cô ta nắm chặt dao và nĩa, một nhát dao cắt miếng thịt bò còn máu, đưa vào miệng diễm hồng, cùng với rượu vang đỏ tươi…
Chia tay năm năm, lần đầu tiên cô ta không thấy không đành lòng cũng cũng không cam lòng…
Người đàn ông trước mặt này vốn thuộc về cô ta!
Chương 3.4:
Đêm khuya mười một giờ Trác Diệu Bang mới về đến nhà. Lương Nhược Duy mới nằm trên giường không lâu lập tức nghe thấy âm thanh anh đi vào cửa, lập tức xuống giường giúp anh thay quần áo.
“Chồng à, hôm nay anh ăn cơm cùng ai vậy ?” Cô vừa nhận lấy quần áo vừa hỏi anh.
“Một người bạn làm ăn, em không biết đâu.” Anh che dấu chuyện cùng bạn gái cũ ăn cơm theo bản năng, cảm thấy chuyện này còn nhạy cảm hơn chuyện đến khách sạn tìm một cô gái bàn chuyện làm ăn.
Huống hồ hiện nay vợ anh đặc biệt có “cảm hứng” đối với tồn tại của Ngô Hằng Xuân, hiện tại nếu biết anh ăn cơm cùng Ngô Hằng Xuân còn đưa cô ta về nhà chẳng phải sẽ lại càng tăng thêm hiểu lầm, tự mình đi tìm phiền toái hay sao? Mặc dù vợ anh là một người phụ nữ dịu dàng, thiện lương, nhưng ghen tị vốn là gen của phụ nữ, ghen là bản tính trời phú của phụ nữ, anh đã thấy rất nhiều tình huống bi thảm của bạn bè, tốt hơn hết là vẫn không nên lấy gậy ông đập lưng ông.
“Bạn cùng làm ăn…Người đó là đàn ông ư?” Cô cầm quần áo của anh, hỏi tiếp.
“Ừ… Sao em đột nhiên bắt đầu quan tâm chuyện này vậy?” Bình thường cô sẽ không hỏi tới những vấn đề kiểu này, hơn nữa vẻ mặt của cô dường như có gì đó hơi lạ…
“Không có gì. Chỉ là muốn hỏi đối phương có đưa bạn gái tới cùng tham gia hay không, nếu lần sau có cơ hội, em cũng có thể cùng đi với anh, giống như lần trước cùng anh đi dự buổi họp lớp cũ vậy, em cảm thấy rất vui vẻ.” Cô vừa cười vừa nói, vẻ mặt rất thoải mái, vui vẻ.
“Không có. Bọn anh ngồi một bàn toàn đàn ông với nhau, nói chuyện rất nhàm chán, em sẽ không muốn cùng tham gia.” Anh nghĩ vừa rồi chắc do mình nhìn nhầm, vợ anh cũng không có điểm gì kỳ lạ cả, mà anh vẫn muốn cô ít thường xuyên lộ diện trong các buổi xã giao như cũ.
Lần trước thấy các bạn học nam nhìn anh bằng ánh mắt đầy ngưỡng mộ, giáo sư nói, trên người đàn ông cũng có một huyệt đạo là ghen tị, chỉ là có bị kích thích hay không mà thôi.
“A, hóa ra là có nhiều người ư?” Anh cũng giật mình thấy chính mình “nói sai”, cởi quần dài xong lập tức vội vàng muốn chấm dứt đề tài này, chuyển hướng đến phòng tắm.
Cô nhìn bóng lưng chồng dời đi, ý cười trong mắt nhanh chóng thu lại, bịt kín một tầng ảm đạm, ưu sầu, lông mày nhẹ nhàng nhíu lại…
“Lại gạt em…” Cô thì thầm nói nhỏ, ôm áo khoác của chồng vừa cởi, trên cổ áo có mùi hương rất nhẹ, nhưng cảm giác mùi hương đó lại rất quen thuộc…
Mùi hương này làm cô ấn tượng mạnh mẽ, không có khả năng nhận sai, tuyệt đối là mùi nước hoa trên người Ngô Hằng Xuân hôm đó.
Nhưng mà hiện tại lại xuất hiện trên áo khoác của anh, mà anh nói trên bàn ăn không hề có phụ nữ…
A, anh muốn che giấu thân phận người kia như vậy ngược lại càng làm cho cô nghĩ khó có người thứ hai cùng anh có buổi hẹn như thế. Ngoài người phụ nữ đã từng kết giao cùng anh đó, đâu có người thứ hai có thể làm anh nói dối.
Cô không nghĩ ra được, cảm thấy trái tim ẩn ẩn đau. Lần đầu tiên chồng cô nói dối cô đi ăn tối cùng bạn gái cũ. Ý nghĩa sâu xa trong đó mơ hồ làm cô cảm thấy sợ hãi, lại nhớ lại lời thề trước đây của anh.
Rút cuộc tại sao anh lại giấu diếm chuyện cùng người phụ nữ đó? Nếu không phải trong lòng có quỷ…
Cô càng nghĩ càng bất an, trong lòng không ngừng suy đoán thái độ trong lòng anh. Nhưng cứ hết lần này đến lần khác không có đủ dũng khí xác thực với anh, cảm giác thấy chuyện này sẽ rất nguy hiểm cho mối quan hệ vợ chồng hài hòa lâu dài giữa hai người, phá mất sự yên bình trước mắt.
Ngộ nhỡ bọn họ thật sự nối lại tình xưa thì cô biết làm sao bây giờ? Nhưng tệ hơn, anh ấy hoàn toàn chưa từng quên cô ta!?
Trong lúc nhất thời, suy nghĩ của cô còn vô cùng rối loạn, lòng tràn đầy sầu muộn, ngay cả một lí do để thuyết phục mình mạnh mẽ thực hiện cũng tìm không ra, cảm thấy như bị làm khó bởi một bài tập khó giải nhất, lại không thể đem nó đi hỏi người khác…
Ai, cô rốt cục cũng biết được tại sao lại có nhiều người phụ nữ thích đi cầu thần xem bói đến vậy.
Vẫn băn khoăn trong vấn đề không có lời giải của mình, cô có loại dự cảm là cuộc hôn nhân hạnh phúc của mình sẽ không còn yên bình như trước nữa…
Hết chương 3~
Để cùng đi với Trác Diệu Bang tham dự buổi họp lớp cũ chiều ấy , Lương Nhược Duy đặc biệt đến thẩm mỹ viện, đem mình từ đầu tới chân ăn diện một phen. Cô mặc vào bộ lễ phục hàng hiệu được anh tặng, sức lên người nước hoa anh tặng, mang theo chiếc túi anh tặng, đeo một bộ trang sức ngọc trai. Khuôn mặt thanh tú xinh đẹp ngày thường được trang điểm thành một thiếu nữ hòa nhã, thanh lịch, xinh đẹp mà kiêu sa với phong thái cao quý, quyến rũ, thật xứng xuất hiện cùng ông xã nhà mình, làm cho bất kể nam nữ già trẻ gặp qua đều người gặp người thích.
Trên thực tế nếu không phải vì Trác Diệu Bang gặp người liền giới thiệu quan hệ của hai người, hiện tại có thể sẽ không có người đoán ra cô đã kết hôn bốn năm. Thậm chí vài người đàn ông độc thân đã tính toán ở trong lòng muốn tiến thêm một bước nhận thức cùng người con gái lịch sự tao nhã trước mặt này, tưởng rằng còn có cơ hội theo đuổi cô, nhưng sau đó chỉ có thể giữ lại tình cảm này ở trong lòng.
Bởi vì Trác Diệu Bang đã vài năm không đi họp lớp, nên lần này mang theo vợ ra mắt mọi người, anh tự nhiên trở thành nhân vật trung tâm trong hội trường. Hơn nữa "Xây dựng Hoa Dương” này vài năm liền liên tiếp có những dự án xây dựng chạm tay có thể bỏng (có nghĩa quyền thế lớn, mình không biết thay từ nào thích hợp nên đành để vậy. hic) tương lai chắc chắn rất khả quan. Hiện nay, một số bạn cùng lớp cũng làm việc liên quan đến xây dựng, đương nhiên càng phải tìm đề tài bắt chuyện cùng anh, muốn anh có cơ hội sẽ quan tâm nhiều hơn một chút đến mấy người bạn học chung ba năm này.
Buổi họp lớp đang tiến hành bình thường thì giữa sân xuất hiện một người hấp dẫn sự chú ý của mọi người. Đó là một người con gái ăn mặc hợp thời, xinh đẹp, quyến rũ, cô ấy vừa xuất hiện liền khiến cho mọi người nổi lên một trận xôn xao nhỏ, nhưng cô dáng vẻ vẫn ung dung như trước, sau khi cùng một số người chào hỏi, đưa mắt nhìn thấy Trác Diệu Bang liền chậm rãi đi về phía hai vợ chồng anh.
Lương Nhược Duy không thể không chú ý đến cô gái này, không chỉ bởi vì, gương mặt ngoại hình cô ấy mà còn cả vì quần áo, phụ kiện, túi xách, thậm chí là cả mái tóc rối nhẹ hờ hững trên bờ vai của cô ấy. Tất cả đều làm cho Lương Nhược Duy cảm giác giống như đã từng quen biết . . . . . .
"Đã lâu không gặp." Cô gái chủ động vươn tay về phía Trác Diệu Bang.
Trong nháy mắt, Lương Nhược Duy dám thề không phải là cô bị ảo giác, mà là xung quanh cô ánh mắt đều nhìn về phía ba người bọn họ, giống như chú ý cái gì đó, lại giống ở nín thở chờ đợi chuyện gì đó sắp xảy ra, không khí căng thẳng giống như vừa có ai châm ngòi một quả pháo. . . . .
"Trở về khi nào vậy ?"Dường như anh hơi do dự nhìn tay cô ta, sau đó mới lễ phép bắt tay đối phương một cách lịch sự, hỏi thăm một cách tự nhiên.
"Đã hơn một năm rồi nhỉ, vì công việc bận rộn nên không có thời gian gặp anh chào hỏi." Cô gái đó tự nhiên nói, ánh mắt nhìn anh giống như viên kim cương trước ngực cô tỏa ra ánh sáng lấp lánh.
Vốn là cô ta muốn từ chối lời mời của người đứng ra tổ chức, hôm nay không có ý định tham dự, nhưng mà bây giờ xem ra tham gia buổi họp lớp này cũng không phải là chuyện qúa nhạt nhẽo.
"Bận rộn là chuyện tốt, nó nói lên sự nghiệp của em rất thành công.”
"Chỉ là một văn phòng nhỏ bé, kém thành tích của anh nhiều."
Bàn tay cùng tầm mắt của hai người đã giao nhau ở trên không trong chốc lát. Lương Nhược Duy đứng bên cạnh quan sát, lắng nghe, trong lòng có cảm giác kỳ lạ không thể nói rõ, chồng mình và cô gái trước mặt này, cùng với ánh mắt quá mức của mọi người làm càng cho cô cảm nhận được một sự căng thẳng rất kỳ lạ, hơn nữa cô lại ngửi được một mùi hương quen thuộc, mùi hương kia làm cho cô nhớ tới chồng mình đã từng đưa cho cô một bình nước hoa như vậy. . . . . .
"Không giới thiệu giúp chúng em một chút sao?" Cô ta nhìn về phía Lương Nhược Duy hỏi.
Anh rút tay lại. "Đây là vợ của tôi, Lương Nhược Duy. Còn đây là Ngô Hằng Xuân, trước đây cô ấy đạt được học bổng đi du học ở Newyork, hiện tại đang là một nhà thiết kế nội thất tài giỏi ." Trác Diệu Bang giới thiệu thay vợ, anh dựa vào nội dung câu chuyện vừa mới nói để phỏng đoán, công việc hiện nay của Ngô Hằng Xuân chắc cũng không kém. Với óc sáng tạo và tham vọng của mình, năng lực thiết kế của cô ta ngày càng tiến bộ là kết quả dễ hiểu.
Nhưng câu câu nói khích lệ này nghe vào trong tai mấy người bạn học cũ nhưng thật ra có vài phần châm chọc, tưởng rằng mọi người đều biết hai người bọn họ đã từng kết giao vài năm trời, có tin đồn rằng nguyên nhân về sau bọn họ chia tay chính là bởi vì nhà gái ra nước ngoài du học.
"Ồ, cô thật sự rất tài giỏi nha, còn có thể đạt được học bổng ra nước ngoài nghiên cứu, lần duy nhất trong cuộc đời này tôi được ra nước ngoài chính là chuyến đi hưởng tuần trăng mật cùng chồng." Lương Nhược Duy thân mật khoác cánh tay chồng mình cười , đơn giản là cô muốn bày tỏ sự khâm phục của mình đối với cô ta, cho là từ nhỏ đến lớn mình sẽ không đi nghiên cứu, càng miễn bàn đến việc có thể được đi du học ở nước ngoài.
Nhưng mà những lời nói này nghe vào trong tai mọi người lại thành như một cú đánh tuyệt vời, cộng thêm động tác thân mật dựa vào chồng, rất giống như cô đang khoe cuộc hôn nhân hạnh phúc của mình vậy, cười nhạo đối phương vậy mà lại có thể buông tay một người đàn ông “tài” mạo vẹn toàn một cách uổng phí như vậy, bây giờ lại lâm vào tình cảnh một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi chưa lập gia đình.
Người phụ nữ dù điều kiện có tốt hay không, dường như không kết hôn chính là chịu thiệt thòi thấp hơn người khác một bậc. Hơn nữa so sánh sự chênh lệch về tuổi tác giữa hai người càng làm làm cho Ngô Hằng Xuân cảm thấy bối rối, khuôn mặt cứng đờ lại –
"Tôi đoán tuần trăng mật của hai người hẳn là rất vui vẻ, tôi còn phải đi theo chào hỏi các bạn học khác, xin lỗi không tiếp chuyện được." Ngô Hằng Xuân mang theo nụ cười cứng ngắc bỏ đi, cùng vẻ mặt lúc mới tới khác nhau rất nhiều.
"Em nói sai điều gì sao?" Lương Nhược Duy trên mặt lộ một chút thoáng cười, nhẹ nhàng hỏi chồng.
"Không có, em cư xử rất tốt." Anh mỉm cười đẹp không thể tả, cảm thấy cô vợ đơn thuần của mình không biết những chuyện phức tạp này có vẻ như là một chuyện tốt.
Cô ngước mắt lên nhìn chồng, lại nhìn bốn phía xung quanh mọi người đều trốn tránh ánh mắt cô, trong lòng cảm giác có chút không thích hợp.
"Chồng à, Ngô Hằng Xuân chỉ là bạn học cũ của anh hay sao?" Cô tò mò hỏi.
"Làm sao vậy?" Trong lòng anh có chút cảnh giác.
"Anh xem ánh mắt của cô ấy. . . . . . Giống như có gì đó hơi khác một chút." Nói chuyện cùng với các bạn học cũ khác thì anh nhìn cô gái ấy như có chút suy nghĩ tìm tòi hơn, ánh mắt cũng trở nên nặng nề hơn.
Hơn nữa cô cũng đâu có lòng dạ hẹp hòi so đo thời gian bắt tay của hai người bọn họ cũng dài hơn những người khác. Hừ!
" Không giống như thế nào, còn không phải là dùng hai con mắt nhìn sao.” Anh mỉm cười, đột nhiên cảm thấy dường như hôm nay vợ mình đặc biệt thông minh.
Bỗng gặp bạn gái cũ, anh không chuẩn bị trước nên có chút ngạc nhiên, những ký ức ngày xưa ở trong lòng không tự chủ mà hiện lên.
"Cảm giác thôi!" Giác quan thứ sáu của phụ nữ làm cô cảm thấy không tầm thường.
“Em cảm thấy có vẻ như cảm xúc của anh không giống nhau.” Anh ôm thắt lưng vợ, hôn môi cùng đôi gò má xinh đẹp trắng trẻo của cô, là thực sự thích, nhưng đồng thời cũng muốn thay đổi chủ đề nói chuyện.
Trước đây anh không nghe nói tin tức Ngô Hằng Xuân về nước, cũng không mong muốn sẽ gặp lại cô ta ở hội bạn học cũ, bằng không cũng không mang vợ tham dự buổi họp lớp này, gây ra hình ảnh làm người ta chú ý như vậy.
Nhiều một chuyện không bằng ít một chuyện, anh nghĩ trên đời này cũng chẳng có người phụ nữ nào có thể vui vẻ mà gặp gỡ bạn gái cũ của chồng mình được, tốt hơn hết là vợ của anh vẫn cứ tiếp tục không biết có tồn tại “tình cũ” này. Dù sao anh và người phụ nữ đó cũng đã là quá khứ, chuyện thế này nhiều lời cũng vô ích, làm không tốt còn có thể gây ra những rắc rối không cần thiết.
Chương 3.2:
Lương Nhược Duy bị chồng hôn môi ở nơi đông người làm cho có chút ngượng ngùng, vẻ mặt ngọt ngào tiến sát vào lòng anh, cũng không còn muốn tiếp tục truy cứu chuyện gì nữa. Một lát sau cô đi đến cửa phòng hóa trang, đẩy cửa ra –
“ Mấy bạn vừa mới thấy gì không, vợ anh ấy và Hằng Xuân ăn mặc rất giống nhau nha, có thể đúng là tình cũ khó quên với bạn gái trước không?” Một người phụ nữ hỏi người bạn bên cạnh.
“Có khả năng nha. Dù sao thì hai người bọn họ cũng kết giao nhiều năm như vậy, Diệu Bang vẫn chưa từng mờ ám với người phụ nữ khác như vậy thì biết anh ấy có bao nhiêu cố chấp với chuyện tình cảm rồi” Một người mẹ đang thay tã cho con trả lời.
Diệu Bang! Lương Nhược Duy ở ngoài cửa phòng nghe được tên chồng mình, cơ thể lập tức tự động đứng lại, lỗ tai cũng tự động mà lắng nghe, chăm chú theo dõi câu chuyện bên trong phòng.
“Đáng tiếc Hằng Xuân không biết đang suy nghĩ cái gì, người đàn ông đẹp trai, si tình, lại có tiền như vậy đốt đèn lồng cũng khó tìm được người thứ hai. Vậy mà cô ấy lại có thể không tiếc mà bỏ qua , một mình ra nước ngoài nghiên cứu! Mấy bạn xem vợ anh ấy bây giờ thật hạnh phúc, phu nhân chủ tịch toàn thân trên dưới đều là quần áo hàng hiệu, giá đến hàng trăm vạn…”
Mấy người phụ nữ bình phẩm về trang phục hàng hiệu của Lương Nhược Duy, nói cô và Hằng Xuân dù mặc tương tự nhau nhưng cô vừa đẹp đẽ, lộng lẫy mà cũng không mất đi vẻ đoan trang, tao nhã, lịch sự, làm cho người ta cảm thấy thân thiết, xét về phương diện phong cách và tuổi tác vẫn là hơn một chút…
Có điều là những lời khen lúc này lại không có cách nào khiến Lương Nhược Duy ở ngoài cửa cảm thấy vui vẻ một chút nào, ngược lại câu kia…
“Nhưng nếu chồng cô ấy cùng bạn gái cũ vẫn còn tình cũ khó quên, tình cảnh của cô ấy cũng rất thê thảm.”
“Có gì mà thảm! Người như chúng ta vất vả làm việc mấy tháng trời mới mua được một bộ quần áo hàng hiệu mới là thảm. Chồng mình thấy mình muốn đi dự họp lớp cũ cũng không thèm trông con hộ mình, giống hệt với tên tiểu quỷ mình sinh ra...” Người phụ nữ thay tã mới cho con, tiếp tục phàn nàn với bạn học cũ về điều không tốt của chồng mình.
Lương Nhược Duy lặng lẽ lùi lại, cho đến khi mấy người phụ nữ kia rời khỏi phòng hóa trang. Cô mới bước vào một mình, đứng trước tấm gương lớn nhìn bộ lễ phục trên người mình và mái tóc dài được xõa tung …
Hoàn toàn chính xác, cô mặc rất giống Ngô Hằng Xuân, cho nên ngay cả khi lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy cô đã thấy cảm giác rất quen thuộc…
Vì sao anh ấy lại không thừa nhận với cô chuyện hai người đã từng kết giao?
Trong lòng Lương Nhược Duy xuất hiện một dấu chấm hỏi, không rõ vì sao chồng mình phải cố ý giấu diếm mình sự thật rằng anh ấy đã từng kết giao với Ngô Hằng Xuân. Cô cũng không phải là người phụ nữ nhỏ mọn như vậy, cho dù có chút kinh ngạc vì anh đã từng nói chuyện yêu đương với bạn học nữ, nhưng cũng không có khả năng bởi vì chuyện này mà ăn dấm chua (ghen tuông) quá mức mà trở mặt với anh. Vì sao anh không nói….
Chẳng lẽ! Thực sự là tình cũ khó quên như người phụ nữ kia nói!?
Cô nhìn người trong gương, nghĩ đến việc anh tặng bộ quần áo, trang sức này, lúc mới kết hôn anh cũng từng nói những lời như thích cô nuôi tóc dài. Trong lòng cô bỗng xuất hiện nỗi khó chịu, sợ hãi âm thầm chiếm giữ ở ngực, sợ hãi có phải cô chỉ là người thế thân cho kẻ khác không. Vậy bốn năm nay trong mắt chồng cô rốt cuộc cô có phải là “cô” hay không?
Những người phụ nữ kia nói đúng, chồng cô là người đàn ông cố chấp, từ trước đến nay đối với việc chính mình nhận định anh sẽ làm cho tới cùng, sẽ không thay đổi. Như vậy đối với một đoạn tình cảm lâu năm của bọn họ, đương nhiên cũng sẽ là—
Không! Sẽ không, nếu anh đã không quên được người con gái đó, thì tại sao anh lại cưới cô về làm vợ. Hơn nữa cô nhìn lại khuôn mặt mình… Mặc dù kiểu tóc, trang phục của hai người giống nhau nhưng ngoại hình, chiều cao, giọng nói, thậm chí cả một nét tính cách của hai người cũng không có chút gì giống nhau. Nếu anh muốn tìm một người để thay thế thì cũng tìm một người có điều kiện bề ngoài giống cô ấy mới đúng.
Đúng vậy, nhất định là cô đã suy nghĩ quá nhiều. Anh tặng cho cô mấy thứ này chắc hẳn chỉ là trùng hợp mà thôi. Dẫu sao mấy thương hiệu kia cũng phổ biến, các xu hướng thời trang thịnh hành theo mùa cũng rất dễ được sử dụng rộng rãi. Cho nên nếu đụng áo, đụng túi, đụng giày (áo, túi, giày giống nhau) cũng không phải là chuyện gì đáng ngạc nhiên, cô không cần phải vì chuyện đó mà canh cánh trong lòng, bị sự hoài nghi làm rối trí.
Về phần chồng mình lại che dấu tình yêu trong quá khứ… Nhất định là do anh lo cô bối rối, thay cô suy nghĩ…
Đúng, như thế này mới là sự thật! Lương Nhược Duy nhìn người trong gương tự kêu gọi sự tin tưởng, loại bỏ sự nghi ngờ trong lòng. Tự nói với mình là phải tin tưởng chồng mình, không được tùy tiện ghép tội cho anh.
Con người cô có nét nữ tính hiền lương thục đức mĩ đức truyền thống (có tài đức, nhân phẩm tốt đẹp, hiền thục), hơn nữa người phụ nữ đang trong tình yêu cũng tự lừa mình dối người một cách ngu ngốc, cho dù nhìn thấy chín bằng chứng trước mắt cũng tin vào bằng chứng lớn nhất trong tim mà cho ra kết quả tin tưởng .
Đi ra khỏi phòng hóa trang, cô trở lại bên cạnh chồng mình với vẻ mặt tươi cười vui vẻ.
“Anh còn tưởng em bị rơi xuống bồn cầu mất rồi” Anh trêu đùa nói, cảm thấy dường như vợ anh biến mất rất lâu.
“Chồng à, anh có yêu em không?” Cô năm lấy tay anh đặt câu hỏi.
“Sao bỗng nhiên lại hỏi chuyện này?” Không phải là ở trong phòng rửa tay cô đã nghe được lời ra tiếng vào gì đó đi!
“Bởi vì em yêu anh” Cô cho câu trả lời một cách trực tiếp.
“Anh cũng vậy” Anh nhìn khuôn mặt tươi cười trong trẻo của vợ, âm thầm thở ra một hơi, nghĩ rằng cô chẳng qua là đang làm nũng. Nhưng anh cũng thấy thật thích thú khi cô bịn rịn không nỡ rời xa, ỷ lại vào mình như vậy.
Tình yêu mà vợ anh dành cho anh luôn cuồn cuộn không dứt, anh luôn thu nhận toàn bộ, hơn nữa còn cảm thấy hài lòng mà hưởng thụ.
Nhưng có lẽ đây là lần đầu tiên Lương Nhược Duy cảm thấy rõ ràng mình không đủ hài lòng đối với câu trả lời của chồng.
Tại sao anh lại không thể trả lời “Anh cũng yêu em” cơ chứ? “Anh cũng vậy” nghe qua giống như chỉ là sự thừa nhận bị động, suy cho cùng cũng không thể làm cho người ta thấy ấm áp, kiên định trong lòng.
Cô nhìn chồng mình một cách âu yếm, bỏ qua trái tim cùng những tiếng vang trống rỗng kia. Cô tin tưởng rằng hai người họ chính là lưỡng tình tương duyệt (hai bên đều có tình ý) mà yêu nhau, chỉ là anh không biết cách bày tỏ tình yêu trong lòng mình mà thôi.
Cô mỉm cười, từ đầu đến cuối vẫn tin tưởng vào niềm tin của chính mình.
Ở bên khác, có một ánh mắt từ trong đám đông luôn tập trung nhìn theo từng hành động của hai vợ chồng cô.
Sau đó một tuần, Trác Diệu Bang ở phòng làm việc bất ngờ nhận được một cuộc điện thoại từ một người không mấy xa lạ - Ngô Hằng Xuân.
“Em đi bàn công chuyện ở gần đây, nghĩ tới công ty anh cũng ở chỗ này, đã nghĩ đến đây đòi một phần cơm ăn, không ngại nếu mời người bạn học già là anh sắp xếp ăn bữa tối chứ?” Cô ta ở đầu dây bên kia nhẹ nhàng nói, giọng nói khách khí cùng lí do hoàn toàn chính đáng làm cho người khác cảm thấy nếu từ chối lời mời của cô ấy thì đó là một chuyện cực kỳ không phong độ.
“Không ngại, nhưng mà tôi không tan làm sớm như thế, có thể làm chậm trễ thời gian ăn tối của em mất.” Anh nói nhỏ, không trực tiếp từ chối không tiếp, cũng không nói lời đồng ý, trong đầu có thể dễ dàng thấy được dáng vẻ tự tin, xinh đẹp của cô ta bây giờ.
Kể ra cũng đã một năm rồi chưa từng liên lạc với cô ta, vừa mới gặp mặt tại hội bạn cũ đã lập tức nói đúng lúc tới nơi gần công ty anh làm việc như thế, còn có cùng anh ăn bữa cơm. Thật đúng là khéo léo nha!
“Không sao cả. Em sẽ đến nhà hàng chờ anh, nếu bỏ lỡ mất bữa tối thì chúng ta đổi sang ăn bữa đêm. Đã là người lớn như vậy chắc anh cũng không có giờ gác cổng đấy chứ?” Lời này nói ra thật đúng với phong cách của cô ta, trong đó mang theo chờ đợi nhẹ nhàng mà cũng ẩn chứa sự khiêu khích không nhượng bộ.
Với sự nhận thức của Trác Diệu Bang về Ngô Hằng Xuân, cô ta luôn luôn tin tưởng vào chính bản thân mình, vừa mở miệng lập tức khiến anh không thể không đến chỗ hẹn, nếu lần này anh lảng tránh, nhất định cô ta sẽ lại tiếp tục đến tìm anh.
Anh im lặng một chút, thầm tính toán trong đầu xem đi hay không đi …
“Ở đâu?” Cũng có cùng một mức độ tự tin cao, anh quyết định sẽ không thất lễ mà đồng ý lời mời này. Anh muốn mượn việc này để chứng minh chính mình “đối xử bình đẳng” đối với người phụ nữ này, không có khả năng vì hình ảnh của cô ta mà bị ảnh hưởng, cũng không có lí do gì vì cô ta mà sợ hãi.
Lòng người đúng là có điều gì đó kỳ diệu như vậy. Trên thực tế dù đã biết rõ ràng phương hướng chính xác nhất, nhưng thường trong một ý niệm, lại tự phụ mà lựa chọn một con đường đầy mạo hiểm.
“Em chờ anh, không gặp không về”
Tám giờ rưỡi Trác Diệu Bang bước vào nhà hàng đã hẹn trước. Ánh đèn ở đây thật đẹp, không khí ấm áp, làm nơi hẹn hò của tình nhân thì rất lãng mạn. Nhưng nếu là cùng bạn học cũ ăn cơm thì dường như có chút kỳ lạ.
“Em giúp anh gọi một đĩa thịt bò bít tết Felix anh thích, năm phần chín!” Cô ta gọi người phục vụ trực tiếp mang đồ ăn lên, nhìn vào mắt anh một cách quyến rũ, nhẹ nhàng vén tóc lên bộ dạng lại càng lộ vẻ phong tình vạn chủng.
“Lần trước ở buổi họp lớp cũng chưa có cơ hội trò chuyện nhiều, đêm nay chúng ta có thể cùng nhau tâm sự rồi” .
“Chúng ta có rất nhiều chuyện có thể tán gẫu sao?” Anh nhìn người bạn gái cũ xinh đẹp trước mặt, khuôn mặt trẻ đẹp lịch sự mang theo một nụ cười nhã nhặn. Thực ra anh không hề cảm thấy hôm trước đã bỏ qua cơ hội nói chuyện cùng cô ta.
“Anh vẫn còn trách em về quyết định năm đó ư?” Cô ta nghe được trong lời nói của anh có chút xa cách, nhưng tự cho rằng đó là phản ứng cảm xúc của anh không thể quên được cô ta, vô cùng bình thường.
“Không, chuyện này đã trôi qua rồi.” Anh nói một cách ôn hòa, nhã nhặn. Lần này gặp mặt những ngạc nhiên trước đó cũng không còn nữa, cho nên biểu hiện càng thêm thoải mái, bình tĩnh hơn.
“Thật sự đã qua rồi sao? Sáu năm tình cảm, trong lòng anh không có một chút gì lưu luyến hay sao?” Cô ta không tin, mỗi lần cô ta ngẫu nhiên nghĩ đến đều rất hoài niệm khoảng thời gian ngọt ngào, cuồng dại hai người từng bên nhau. Làm sao anh có thể không nhớ một chút nào được.
“Anh đã kết hôn”
“Em biết. Bởi vì lúc ấy em quyết định đi du học ở nước ngoài, không thể cùng anh kết hôn ngay lúc đó vậy nên anh mới cưới người phụ nữ khác” Cô ta biết anh đang giận dỗi, bởi vì cô ta gạt anh đi xin học bổng, vốn muốn nói sẽ không bao lâu nữa lập tức cùng anh kết hôn. Nhưng ông trời đã cho cô ta một cơ hội tốt, đương nhiên cô ta không có khả năng lựa chọn bị trói buộc sớm như thế.
Mặc dù hoàn cảnh gia đình của Trác Diệu Bang không tệ, nhưng dựa vào điều kiện của cô ta, ai biết được ra nước ngoài sẽ có gặp được cơ hội hoặc một người tốt hơn
“Em cũng có thể tìm được một người đàn ông tốt hơn để kết hôn mà. Tôi tin tưởng với điều kiện của em chắc chắn có rất nhiều người đàn ông muốn theo đuổi” Anh cầm lấy dao và nĩa, giữ nguyên nụ cười trên mặt. Không thể nói rằng lời Ngô Hằng Xuân nói là không đúng, nhưng trong lòng lại thấy những lời nói của cô ta có chút chói tai, không hài lòng lắm khi cô ta nói đến vợ mình, thái độ giống như có phần không để vào mắt.
Bởi vì trong lòng anh, Lương Nhược Duy từ lâu đã không phải chỉ là “người phụ nữ khác” nữa rồi. Bốn năm nay cô dùng tình yêu chân thành tha thiết để đi cùng anh, ủng hộ anh. Cho dù là tảng đá cũng đã bị nước chảy đá mòn. Tình yêu của cô hoàn toàn thấm đẫm trái tim anh, làm cho anh chìm đắm vào tình yêu đó thật sâu, cũng rất trân trọng tình yêu của hai người. Vậy nên từ lâu anh đã khống chế những cảm xúc của mình, cố gắng bảo vệ, không cho phép có chút gì sai sót.
“Nếu em nói rằng, trái tim em vẫn có hình bóng anh thì sao?” Ngày hôm đó gặp lại hình ảnh khôi ngô tuấn tú, kiên cường của anh, trái tim cô ta lại rung động, nhất là khi thấy sự che chở của anh với người phụ nữ bên cạnh, càng làm cho cô không ngừng hâm mộ.
Nghe thấy vậy, anh nở một nụ cười thật lòng.
“Bởi vì trong lòng có tôi vậy nên mới ra nước ngoài không đến nửa năm em đã ở chung với người đàn ông khác hay sao?” Anh vốn không hề muốn nói ra những lời nói khiến người khác khó chịu như vậy, nhưng dường như Ngô Hằng Xuân này rất muốn biến anh thành thằng ngốc, trước mặt anh lại diễn vở kịch hư tình giả ý như vậy, thật sự làm tổn hại khẩu vị của anh.
“Đó là… Bởi vì anh không bên cạnh em, em thấy rất cô đơn. Nếu lúc đó anh nói rằng sẽ nguyện ý chờ đợi em, em đã không cảm thấy cô đơn như vậy” Cô ta thay đổi không sai, hơn nữa còn là vì tình thế có chút bất đắc dĩ.
“Xem ra đó là lỗi của tôi rồi! Thật xin lỗi, vậy tối nay em hãy ăn nhiều một chút, coi như là lời xin lỗi của tôi.” Anh châm chọc một cách lạnh lùng, cũng không để sự oán trách của cô ta để trong lòng.
Oán trách sao? Người nên oán trách là anh mới đúng. Năm đó anh nói không đợi, nhưng thật ra anh vẫn ôm ấp ở trong lòng một chút hi vọng mà chờ gần nửa năm, cho đến khi nghe tin cô ta vui vẻ với người khác mới rút ra kinh nghiệm xương máu, hoàn toàn tỉnh lại. Bây giờ nghĩ lại, anh không hiểu vì sao khi đó lại yêu cô ta đến điên cuồng, cố chấp như vậy. Nhưng lúc này nhìn người con gái trước mặt anh chỉ nghĩ đến người vợ đảm đang của mình ở nhà… A, ăn nhanh chút!
“A Bang, anh có biết đôi khi anh rất lạnh lùng và ích kỷ không? Em cũng có ước mơ của mình, nhưng anh lại muốn em từ bỏ cơ hội khó khăn lắm mới có được để cùng anh kết hôn, sinh con. Cuộc sống của em đâu chứ?” Tình cảm dịu dàng cũng vô dụng, cô ta vẫn cố gắng để chứng minh chuyện của mình về tình vẫn có thể tha thứ. Nhưng Trác Diệu Bang càng không có hứng thú với biểu hiện của cô ta thì cô ta càng mong muốn xoay chuyển.
“Cho nên tôi đã để em đi rồi đó thôi? Chẳng lẽ cuộc sống bây giờ của em không phải do em đã từng lựa chọn không?” Anh có chút không kiên nhẫn nói, cảm thấy tâm tình ăn bữa cơm này đã bị phá hỏng.
Cô ta nói rất đúng, có lẽ anh ích kỷ và không biết suy nghĩ cho người khác. Mà cô ta cũng giống vậy, cho nên cuối cùng bọn họ đều vì kiên trì với lí tưởng của riêng mình mà quyết định chia tay hai đường. Nói ngắn gọn, hai người bọn họ thật sự không thích hợp với đối phương, may mắn là lúc đó bọn họ chưa kết hôn.
“Anh vẫn còn ở trong căn phòng kia sao?” Ban đầu là nói chuyện bất lợi cho cô ta, cô ta nhanh chóng chuyển đề tài.
“Tại sao không?”
“Nơi đó kết tinh tâm huyết của chúng ta, có chứa rất nhiều kỉ niệm của hai ta. Em nhớ rõ anh đã cho em đổi rất nhiều bản thiết kế, hai ba ngày đầu còn chạy đến đó giám sát tiến độ thi công, còn đặc biệt tìm người chế tác những đồ gia dụng em thích…” Cô ta đắc ý nhớ lại những đồ nội thất màu trắng, đại diện cho tình cảm sâu đậm mà anh dành cho cô ta.
“Hiện tại nơi đó với em đã không còn chút gì liên quan cả, mong em không cần nghĩ đến nó làm gì.” Anh ăn bít tết, thái độ rất lạnh nhạt.
Cô ta chịu đủ rồi! Không nhịn được mà nổi giận—
“Người phụ nữ kia có cái gì tốt hơn em? Chẳng lẽ chúng ta kết giao với nhau sáu năm lại không bằng việc anh chỉ quen biết cô ta một tháng?” Ngày đó cô ta cố ý thăm dò, nghe nói hai người họ kết giao chưa đầy một tháng lập tức quyết định kết hôn. Hơn nữa người phụ nữ kia chẳng qua cũng chỉ là một bà nội trợ tầm thường đến cực điểm, lớn lên lại không có gì xuất sắc, điều kiện về các phương diện đều thua xa cô ta rất nhiều.
“Thời gian không quan trọng, vấn đề lại càng không phải là việc ai tốt ai xấu, mà là cô ấy thích hợp với tôi hơn em. Trong vài năm qua cô ấy đã làm cho tôi những việc mà em ngay cả nghĩ cũng chưa từng nghĩ đến, cũng không có khả năng nỗ lực làm cho bất cứ người nào. Tôi thật may mắn khi chính mình đã gặp được cô ấy, cũng rất quý trọng cuộc sống như bây giờ. Cho nên em hãy đi tìm một người đàn ông thích hợp với em đi”. Anh giải thích một cách tương đối bình tĩnh, không thể bỏ qua sự hi sinh mà không hề oán trách, không cần hồi đáp của vợ mình, cũng không còn cần thiết mang ra chứng cớ chứng minh với một người ngoài. Gặp lại bạn gái cũ, ngược lại càng khiến cho anh tin tưởng vợ mình chính là món quà ông trời ban cho.
Hiện nay đối với anh mà nói, đã không còn ai có thể sánh với Lương Nhược Duy.
“A Bang, chúng ta thật sự không thể bắt đầu lại từ đầu một lần nữa hay sao?” Cô ta nhỏ giọng mềm mại, trong lòng thật sự đang có cơn giận dữ, giận dữ bất bình!
“Không phải chuyện gì cũng có thể lại có cơ hội một lần nữa, bỏ qua chính là bỏ qua.” Bọn họ đã sớm kết thúc, sẽ không lại có “bắt đầu”.
“Ai nói không có, chỉ cần anh nguyện ý—“
“Hằng Xuân, như vậy không giống em chút nào cả” Anh nhắc nhở cô ta hãy tự trọng, lời anh muốn nói đã rất rõ ràng rồi.
Cô ta nắm chặt dao và nĩa, một nhát dao cắt miếng thịt bò còn máu, đưa vào miệng diễm hồng, cùng với rượu vang đỏ tươi…
Chia tay năm năm, lần đầu tiên cô ta không thấy không đành lòng cũng cũng không cam lòng…
Người đàn ông trước mặt này vốn thuộc về cô ta!
Chương 3.4:
Đêm khuya mười một giờ Trác Diệu Bang mới về đến nhà. Lương Nhược Duy mới nằm trên giường không lâu lập tức nghe thấy âm thanh anh đi vào cửa, lập tức xuống giường giúp anh thay quần áo.
“Chồng à, hôm nay anh ăn cơm cùng ai vậy ?” Cô vừa nhận lấy quần áo vừa hỏi anh.
“Một người bạn làm ăn, em không biết đâu.” Anh che dấu chuyện cùng bạn gái cũ ăn cơm theo bản năng, cảm thấy chuyện này còn nhạy cảm hơn chuyện đến khách sạn tìm một cô gái bàn chuyện làm ăn.
Huống hồ hiện nay vợ anh đặc biệt có “cảm hứng” đối với tồn tại của Ngô Hằng Xuân, hiện tại nếu biết anh ăn cơm cùng Ngô Hằng Xuân còn đưa cô ta về nhà chẳng phải sẽ lại càng tăng thêm hiểu lầm, tự mình đi tìm phiền toái hay sao? Mặc dù vợ anh là một người phụ nữ dịu dàng, thiện lương, nhưng ghen tị vốn là gen của phụ nữ, ghen là bản tính trời phú của phụ nữ, anh đã thấy rất nhiều tình huống bi thảm của bạn bè, tốt hơn hết là vẫn không nên lấy gậy ông đập lưng ông.
“Bạn cùng làm ăn…Người đó là đàn ông ư?” Cô cầm quần áo của anh, hỏi tiếp.
“Ừ… Sao em đột nhiên bắt đầu quan tâm chuyện này vậy?” Bình thường cô sẽ không hỏi tới những vấn đề kiểu này, hơn nữa vẻ mặt của cô dường như có gì đó hơi lạ…
“Không có gì. Chỉ là muốn hỏi đối phương có đưa bạn gái tới cùng tham gia hay không, nếu lần sau có cơ hội, em cũng có thể cùng đi với anh, giống như lần trước cùng anh đi dự buổi họp lớp cũ vậy, em cảm thấy rất vui vẻ.” Cô vừa cười vừa nói, vẻ mặt rất thoải mái, vui vẻ.
“Không có. Bọn anh ngồi một bàn toàn đàn ông với nhau, nói chuyện rất nhàm chán, em sẽ không muốn cùng tham gia.” Anh nghĩ vừa rồi chắc do mình nhìn nhầm, vợ anh cũng không có điểm gì kỳ lạ cả, mà anh vẫn muốn cô ít thường xuyên lộ diện trong các buổi xã giao như cũ.
Lần trước thấy các bạn học nam nhìn anh bằng ánh mắt đầy ngưỡng mộ, giáo sư nói, trên người đàn ông cũng có một huyệt đạo là ghen tị, chỉ là có bị kích thích hay không mà thôi.
“A, hóa ra là có nhiều người ư?” Anh cũng giật mình thấy chính mình “nói sai”, cởi quần dài xong lập tức vội vàng muốn chấm dứt đề tài này, chuyển hướng đến phòng tắm.
Cô nhìn bóng lưng chồng dời đi, ý cười trong mắt nhanh chóng thu lại, bịt kín một tầng ảm đạm, ưu sầu, lông mày nhẹ nhàng nhíu lại…
“Lại gạt em…” Cô thì thầm nói nhỏ, ôm áo khoác của chồng vừa cởi, trên cổ áo có mùi hương rất nhẹ, nhưng cảm giác mùi hương đó lại rất quen thuộc…
Mùi hương này làm cô ấn tượng mạnh mẽ, không có khả năng nhận sai, tuyệt đối là mùi nước hoa trên người Ngô Hằng Xuân hôm đó.
Nhưng mà hiện tại lại xuất hiện trên áo khoác của anh, mà anh nói trên bàn ăn không hề có phụ nữ…
A, anh muốn che giấu thân phận người kia như vậy ngược lại càng làm cho cô nghĩ khó có người thứ hai cùng anh có buổi hẹn như thế. Ngoài người phụ nữ đã từng kết giao cùng anh đó, đâu có người thứ hai có thể làm anh nói dối.
Cô không nghĩ ra được, cảm thấy trái tim ẩn ẩn đau. Lần đầu tiên chồng cô nói dối cô đi ăn tối cùng bạn gái cũ. Ý nghĩa sâu xa trong đó mơ hồ làm cô cảm thấy sợ hãi, lại nhớ lại lời thề trước đây của anh.
Rút cuộc tại sao anh lại giấu diếm chuyện cùng người phụ nữ đó? Nếu không phải trong lòng có quỷ…
Cô càng nghĩ càng bất an, trong lòng không ngừng suy đoán thái độ trong lòng anh. Nhưng cứ hết lần này đến lần khác không có đủ dũng khí xác thực với anh, cảm giác thấy chuyện này sẽ rất nguy hiểm cho mối quan hệ vợ chồng hài hòa lâu dài giữa hai người, phá mất sự yên bình trước mắt.
Ngộ nhỡ bọn họ thật sự nối lại tình xưa thì cô biết làm sao bây giờ? Nhưng tệ hơn, anh ấy hoàn toàn chưa từng quên cô ta!?
Trong lúc nhất thời, suy nghĩ của cô còn vô cùng rối loạn, lòng tràn đầy sầu muộn, ngay cả một lí do để thuyết phục mình mạnh mẽ thực hiện cũng tìm không ra, cảm thấy như bị làm khó bởi một bài tập khó giải nhất, lại không thể đem nó đi hỏi người khác…
Ai, cô rốt cục cũng biết được tại sao lại có nhiều người phụ nữ thích đi cầu thần xem bói đến vậy.
Vẫn băn khoăn trong vấn đề không có lời giải của mình, cô có loại dự cảm là cuộc hôn nhân hạnh phúc của mình sẽ không còn yên bình như trước nữa…
Hết chương 3~
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook