Chín giờ sáng thứ bảy, Lương Nhược Duy lại bị một chuỗi tiếng chuông quen thuộc đánh thức, vươn tay với di động ——

"Alo."

"Dậy chưa?" Giọng nói của Trác Diệu Bang nhẹ nhàng, nghe được ra anh mười phần tinh thần phấn chấn, tinh thần no đủ.

"Bị anh đánh thức rồi." Cô lười biếng trả lời, âm thanh có chứa một chút giọng mũi đáng yêu.

"Thật có lỗi, hôm nay em có bận gì không?" Anh nghĩ đến dáng vẻ vợ lười nhác ru rú ở trong chăn lúc này, tinh thần rất tốt rồi.

"Làm gì?" Cô híp mắt hỏi.

"Chúng ta đi hẹn hò."

"Hẹn hò?" Cô trợn to mắt, rõ ràng bị hai chữ này hấp dẫn.

"Đúng, anh đang dưới tầng, xuống dưới nhanh đi."

Dưới tầng? Cô lập tức nhấc chăn lên nhảy xuống giường, trong không khí lạnh lẽo chạy đến bên cửa sổ nhìn xuống xa xa, thật sự nhìn thấy xe của anh đứng ở ven đường.

"Em. . . . . . Hôm nay còn có việc phải làm." Tuy rằng lòng tràn đầy vui mừng, nhưng lập tức đáp ứng anh thì dường như rất mất mặt.

"Chuyện gì?"

"Thì. . . . . . Rất nhiều việc." Cô nói bừa, nhất thời cũng không nhớ ra bản thân có chuyện gì có thể làm.

"Vậy anh chờ em, em cứ từ từ hãy đến." Anh dịu dàng mà tỏ vẻ sẽ đợi đến lúc cô rảnh mới thôi.

"Cái gì . . . . . ." Cô chu miệng nhìn chằm chằm di động bị cắt đứt, nghĩ rằng lúc này anh hẳn là phải nói thêm chút gì nữa đến khi cô chịu mới đúng, làm sao có thể cứ cắt đứt như vậy chứ?

Haiz, không có nghị lực !

Cô để điện thoại di động xuống, lại chui vào trong chăn lần nữa, quyết định anh muốn chờ thì cho anh chờ đủ, cô mới không thèm để ý. . . . . .

Muốn là suy nghĩ như vậy, nhưng mà thân thể của cô lại dường như có ý thức theo một đầu chăn khác leo ra, đi vào phòng tắm, vừa đánh răng vừa ngâm nga, trong đầu đã xuất hiện một cái tủ quần áo được mở ra, nhìn bộ trang phục thích hợp nhất để đi ra hẹn hò. . . . . . . . . . . .

Không có biện pháp, thử hỏi có người phụ nữ nào sẽ không chờ mong cùng người đàn ông mình yêu đi du lịch, không vì thế mà cảm thấy vui vẻ chứ. . . . . .

Vậy thì mặc áo lông màu đỏ được rồi, được!

20 phút sau, cô đi ra khỏi cao ốc, Trác Diệu Bang lập tức xuống xe đón chào, thay cô mở cửa xe.

"Nhanh như vậy đã bận hết rồi hả ?"

Cô nhìn vẻ mặt muốn cười không cười này của anh, không tin anh sẽ thật sự cho rằng cô có việc bận rộn đâu, còn cố ý hỏi cô như vậy . . . . . . Thật đáng ghét!

Cô mặc kệ, không để ý anh mà tiến vào trong xe.

Anh cười ra, cảm thấy dáng vẻ vợ anh khẩu thị tâm phi cũng làm cho anh thích, thật

đáng yêu!

Trở lại chỗ sau tay lái, anh giao cho cô một tờ giấy.

"Em xem xem." Anh thận trọng xem xét vì buổi hẹn hò hôm nay lên kế hoạch kỹ càng, sống phóng túng chu đáo, sánh ngang với cơ quan du lịch chuyên nghiệp.

Cô nhìn vào từng mục trong hành trình, thật lâu không nói chuyện.

"Thế nào? Em không thích cái gì sao?" Anh khẩn trương hỏi, vốn cho rằng cô sẽ cao hứng, nhưng ngược lại cô lại trầm mặc không nói, biểu cảm không thật vui vẻ.

Cô lắc đầu, lộ ra một nụ cười yếu ớt đối với anh.

"Thật ngoài ý muốn, đây là lần đầu tiên từ khi chúng ta kết hôn tới nay anh cố tinhs sắp xếp buổi hẹn hò của chúng ta như vậy." Cô là vì cảm động mới không kịp phản ứng.

Nhưng anh nghe xong cũng không chịu phục, nhớ trước đây anh chưa từng làm giống như vậy.

"Trước đây anh cũng có đưa em đi dạo phố, ăn cơm, xem phim." Tuy rằng số lần không nhiều lắm, nhưng anh quả thật nhớ được chuyện đó đã có làm.

Cô không phủ nhận gật gật đầu, "Ừ, lần đầu tiên bởi vì muốn chọn lễ vật tặng ba mẹ nên cùng đi dạo phố. Có một lần em nói muốn đi bờ biển một chút, anh vội vàng quên thời gian, nên đến nhà hàng gần đây ăn hải sản. Lần xem phim đó vốn định là giữa trưa, nhưng anh tạm thời có việc, trì hoãn mãi, kéo dài tới rạng sáng nửa đêm, sau này bắt đầu chiếu được 20 phút anh đã ngủ thiếp đi, sau đó chúng ta rốt cuộc không đi xem lại nữa. . . . . ."

Nói chưa dứt lời, càng nói càng hỏng bét, anh thật sự chưa làm qua những chuyện giống như vậy, lại càng không tốt chính là ở phương diện này trí nhớ của phụ nữa vĩnh viễn tốt hơn là đàn ông, chi tiết nào cũng nhớ được chính xác. . . . . .

"Khụ, chúng ta lên đường đi!" Anh có chút ngượng ngùng nói sang chuyện khác, nghĩ rằng hôm nay bản thân nhất định phải thể hiện thật tốt, triệt để gạt bỏ ký ức không tốt này mới được.

Cô cười trộm dáng vẻ chột dạ của anh, cũng khoan hồng độ lượng mà không lại truy cứu chuyện cũ lâu năm này nữa.

Xe chạy được một lát, di động của anh phát ra một chuỗi âm thanh vang dội.

Anh nhìn nhìn, trực tiếp ấn đi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương