Vợ Hành Hạ Chồng Tổng Tài Cường Bạo
-
Chương 8: Tôi yêu em
Chỉ phút chốc, quần áo của cô bị văng xuống giường, anh cười tà ác rồi mút mút núm vú ửng hồng của cô:''Ninh Ninh, một tuần rồi không gặp em, anh rất nhớ em!"
Cô không muốn nghe anh nói, liền giả vờ im lặng.
Khánh Dạ Tước nhíu mày không vui:''Ninh Ninh, em không nghe anh nói sao? Anh nói anh nhớ em!''
Mặc dù ngày nào anh cũng nhìn thấy cô qua camera, nhưng vẫn là nhớ cô suốt ngày, thậm chí lúc làm việc có khi cũng viết nhầm thành tên cô, thật sự là một tuần nay anh chưa đụng vào ai khác, chỉ muốn mình cô.
Doãn Ninh thật muốn kêu lên, nhưng cô không dám, cô không thể trầm luân cùng hắn:''Tôi xin anh, đừng làm vậy! Tôi không muốn!''
Anh cúi thấp đầu xuống nơi tư ẩn bí mật của cô, banh hai chân cô ra. Lập tức nơi đó của cô hiện lên trước mắt hắn:''Ninh Ninh, em nhìn em, nó hồng hồng chặt khít đẹp quá!''
Cô xấu hổ đến hai gò má ửng đỏ:''Anh....đê tiện''
Nhưng khi cô vừa nói xong câu đó, anh liền ra sức hút hết nước từ nơi đó của cô, có vẻ rất thích thú. Tiếng chụt chụt phát ra làm người ta phải xấu hổ.
Anh càng mút mạnh bấy nhiêu, hai chân cô càng khép chặt bấy nhiêu. Tâm trí cô lâng lâng, không được, cô không được phản bội Hạo Thiên, anh là tất cả của cô.
Nghĩ vậy cô dùng sức vứt bỏ sự trầm luân của mình, cô kéo hai chân lên rồi đẩy đầu anh ra:''Đi ra, tôi phải về!''
Khánh Dạ Tước hai mắt vằn lên tia máu,anh nắm chặt hai chân cô:''Ninh Ninh, em sợ anh đến vậy sao? Em không muốn anh sao?''
Cô thật sự không có chỗ để trốn, cô thật sự chịu không nổi cảm giác ghê tởm khi anh làm vậy.
Khánh Dạ Tước thấy cô không phản kháng liền tấn tới:''Ở bên cạnh người con gái đáng yêu xinh đẹp như em, tại sao hắn không thỏa mãn em?''
Thật ra, anh cũng thấy an ủi, một tuần nay hai người cô và Thân Hạo Thiên ngủ riêng phòng, vẫn là quan hệ sạch sẽ, có lẽ tên họ Thân kia sợ làm tổn thương cô. Nhưng chính là những khi anh nhìn thấy cô và hắn ôm ấp nói cười anh rất đau lòng, nhưng không sao, một tuần này anh cũng đang từng bước thâu tóm tập đoàn nhà họ Thân. Đến lúc đó cô sẽ phải quay về với anh.
Cô lúng túng nhưng ánh mắt rất kiên định:''Anh ấy yêu tôi, không phải thân thể tôi, anh ấy tôn trọng tôi!. Câu nói đó cô gần như hét lên vì tức giận:''Anh đừng bách tôi như thế này, tôi mệt, tôi thấy có lỗi với anh ấy!"
Nhìn thấy cô vì Thân Hạo Thiên mà giữ gìn thân thể vì Thân Hạo Thiên, anh càng thêm ghen ghét. Giong nói anh mạnh mẽ:''Tống Doãn Ninh, em nghe cho kĩ!. Tôi rất rất yêu em, nhưng trước hết phải chiếm được thân thể em, sau đó mới khiến cho em không rời tôi được.''
Nói rồi anh cúi thấp đầu ôn nhu hôn lên môi cô, hai đầu lưỡi quấn quít làm trái tim anh đập loạn nhịp. Doãn Ninh không thấy cảm động chút nào, cô cảm thấy ghê tởm
"CHÁT''
Một cái tát mạnh như dồn hết sức tát vào má phải của anh
''Khánh Dạ Tước! Anh rốt cuộc nói lời này với bao nhiêu cô gái! Anh yêu tôi thì đã sao, nếu là thật tôi cũng không quan tâm! Nếu là yêu tại sao anh chưa bao giờ cho tôi cảm giác ấm áp hay an toàn?''
Trong mắt anh hơi ứ nước, dù cô đánh anh, anh cũng không dám đánh lại, anh sợ cô đau.''Ninh Ninh, anh nói thật, anh rất yêu em, từ khi gặp em anh gần như mất ngủ. Ninh Ninh, chỉ cần em theo anh, dù là bây giờ hay đến khi cả hai chúng ta đều già rồi, em vẫn là Ninh Ninh của anh. Ninh Ninh, lại đây, anh không làm em khó chịu nữa!''
Cô dường như không thèm nghe anh nói, xoay lưng:''Khánh Dạ Tước, sau này đừng gặp tôi nữa, anh làm tôi khó chịu. Anh mà còn tới gần tôi, tôi sẽ...''. Bỏ lại câu nói đó, cô đi ra khỏi cửa phòng mà không nhìn lại.
Có nhiều chuyện là như vậy, có lẽ cô cũng ích kỉ, nhưng mà cô không yêu anh, chưa từng có một chút cảm xúc rung động...
Khi cô đi, Khánh Dạ Tước dường như sững lại, cô ghét anh! Cô nói anh đừng gặp cô nữa, nếu không cô sẽ...
Chắc là cô không biết, cô nói như vậy, lòng anh như có hàng ngàn mũi kim đâm vào:''Ninh Ninh, anh sẽ không bỏ cuộc''
BỞI VÌ, ANH YÊU EM! BẰNG BẤT CỨ GIÁ NÀO, DÙ LÀ EM GHÉT ANH MUỐN GIẾT ANH, ANH VẪN YÊU EM, CƯNG CHIỀU EM
Cô không muốn nghe anh nói, liền giả vờ im lặng.
Khánh Dạ Tước nhíu mày không vui:''Ninh Ninh, em không nghe anh nói sao? Anh nói anh nhớ em!''
Mặc dù ngày nào anh cũng nhìn thấy cô qua camera, nhưng vẫn là nhớ cô suốt ngày, thậm chí lúc làm việc có khi cũng viết nhầm thành tên cô, thật sự là một tuần nay anh chưa đụng vào ai khác, chỉ muốn mình cô.
Doãn Ninh thật muốn kêu lên, nhưng cô không dám, cô không thể trầm luân cùng hắn:''Tôi xin anh, đừng làm vậy! Tôi không muốn!''
Anh cúi thấp đầu xuống nơi tư ẩn bí mật của cô, banh hai chân cô ra. Lập tức nơi đó của cô hiện lên trước mắt hắn:''Ninh Ninh, em nhìn em, nó hồng hồng chặt khít đẹp quá!''
Cô xấu hổ đến hai gò má ửng đỏ:''Anh....đê tiện''
Nhưng khi cô vừa nói xong câu đó, anh liền ra sức hút hết nước từ nơi đó của cô, có vẻ rất thích thú. Tiếng chụt chụt phát ra làm người ta phải xấu hổ.
Anh càng mút mạnh bấy nhiêu, hai chân cô càng khép chặt bấy nhiêu. Tâm trí cô lâng lâng, không được, cô không được phản bội Hạo Thiên, anh là tất cả của cô.
Nghĩ vậy cô dùng sức vứt bỏ sự trầm luân của mình, cô kéo hai chân lên rồi đẩy đầu anh ra:''Đi ra, tôi phải về!''
Khánh Dạ Tước hai mắt vằn lên tia máu,anh nắm chặt hai chân cô:''Ninh Ninh, em sợ anh đến vậy sao? Em không muốn anh sao?''
Cô thật sự không có chỗ để trốn, cô thật sự chịu không nổi cảm giác ghê tởm khi anh làm vậy.
Khánh Dạ Tước thấy cô không phản kháng liền tấn tới:''Ở bên cạnh người con gái đáng yêu xinh đẹp như em, tại sao hắn không thỏa mãn em?''
Thật ra, anh cũng thấy an ủi, một tuần nay hai người cô và Thân Hạo Thiên ngủ riêng phòng, vẫn là quan hệ sạch sẽ, có lẽ tên họ Thân kia sợ làm tổn thương cô. Nhưng chính là những khi anh nhìn thấy cô và hắn ôm ấp nói cười anh rất đau lòng, nhưng không sao, một tuần này anh cũng đang từng bước thâu tóm tập đoàn nhà họ Thân. Đến lúc đó cô sẽ phải quay về với anh.
Cô lúng túng nhưng ánh mắt rất kiên định:''Anh ấy yêu tôi, không phải thân thể tôi, anh ấy tôn trọng tôi!. Câu nói đó cô gần như hét lên vì tức giận:''Anh đừng bách tôi như thế này, tôi mệt, tôi thấy có lỗi với anh ấy!"
Nhìn thấy cô vì Thân Hạo Thiên mà giữ gìn thân thể vì Thân Hạo Thiên, anh càng thêm ghen ghét. Giong nói anh mạnh mẽ:''Tống Doãn Ninh, em nghe cho kĩ!. Tôi rất rất yêu em, nhưng trước hết phải chiếm được thân thể em, sau đó mới khiến cho em không rời tôi được.''
Nói rồi anh cúi thấp đầu ôn nhu hôn lên môi cô, hai đầu lưỡi quấn quít làm trái tim anh đập loạn nhịp. Doãn Ninh không thấy cảm động chút nào, cô cảm thấy ghê tởm
"CHÁT''
Một cái tát mạnh như dồn hết sức tát vào má phải của anh
''Khánh Dạ Tước! Anh rốt cuộc nói lời này với bao nhiêu cô gái! Anh yêu tôi thì đã sao, nếu là thật tôi cũng không quan tâm! Nếu là yêu tại sao anh chưa bao giờ cho tôi cảm giác ấm áp hay an toàn?''
Trong mắt anh hơi ứ nước, dù cô đánh anh, anh cũng không dám đánh lại, anh sợ cô đau.''Ninh Ninh, anh nói thật, anh rất yêu em, từ khi gặp em anh gần như mất ngủ. Ninh Ninh, chỉ cần em theo anh, dù là bây giờ hay đến khi cả hai chúng ta đều già rồi, em vẫn là Ninh Ninh của anh. Ninh Ninh, lại đây, anh không làm em khó chịu nữa!''
Cô dường như không thèm nghe anh nói, xoay lưng:''Khánh Dạ Tước, sau này đừng gặp tôi nữa, anh làm tôi khó chịu. Anh mà còn tới gần tôi, tôi sẽ...''. Bỏ lại câu nói đó, cô đi ra khỏi cửa phòng mà không nhìn lại.
Có nhiều chuyện là như vậy, có lẽ cô cũng ích kỉ, nhưng mà cô không yêu anh, chưa từng có một chút cảm xúc rung động...
Khi cô đi, Khánh Dạ Tước dường như sững lại, cô ghét anh! Cô nói anh đừng gặp cô nữa, nếu không cô sẽ...
Chắc là cô không biết, cô nói như vậy, lòng anh như có hàng ngàn mũi kim đâm vào:''Ninh Ninh, anh sẽ không bỏ cuộc''
BỞI VÌ, ANH YÊU EM! BẰNG BẤT CỨ GIÁ NÀO, DÙ LÀ EM GHÉT ANH MUỐN GIẾT ANH, ANH VẪN YÊU EM, CƯNG CHIỀU EM
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook