Vợ Hành Hạ Chồng Tổng Tài Cường Bạo
-
Chương 10: Lầm lỗi
Doãn Ninh nằm trên giường, hai mắt nhắm nghiền. Bỗng dưng cô nhớ tới lời nói của Khánh Dạ Tước. Tuy nói cô không có chút tình cảm nào với anh nhưng cô cũng là con người, mà đây là lần đầu tiên cô cự tuyệt ai đó. Cô biết anh là người hoàn mỹ, cô gái nào cũng muốn được anh yêu, nhưng mà cô không tài nào chấp nhận anh. Nghĩ đến vẻ mặt của anh lúc đó, cô cũng thấy mình thật tàn nhẫn...
Đang suy nghĩ bâng quơ, chợt ngoài cửa có tiếng động. Thân Hạo Thiên biết cô đang ở trong, anh gõ thêm lần nữa. Cô đi đến bên cửa mở ra,:''Thiên, hơn 10 giờ rồi,anh đi ngủ đi, vào đây làm gì?''
Anh mỉm cười ôn nhu,:''Anh sợ em đói bụng nên đem cho em ít đồ ăn nhẹ''
Cô phụng phịu:''Thế anh không sợ em mập lên xấu xí sao? Ăn khuya mập đấy!''
Anh cười nhẹ nhàng, tay đóng cửa lại cùng cô vào trong. ''Em xem, đây là món bánh em thích, một miếng nhỏ làm sao mà mập được. Cho dù có mập, em vẫn xinh đẹp.''. Nói rồi lại đưa tay xoa đầu cô,:''Thôi, anh đi nhé!"
Doãn Ninh đưa tay lên ra hiệu:''bye bye! Anh yêu ngủ ngon!''
Khi anh đi, cô mới thấy suy nghĩ của mình lúc nãy là vô lí. Bên cạnh đã có người yêu thương cô như vậy, tại sao cô phải nhớ tới suy nghĩ của người khác. Cô không chỉ vì sợ làm tổn thương người ngoài mà đánh mất người mình yêu, sẽ không.
Có trời mới biết, cô yêu Thân Hạo Thiên nhiều đến mức nào...
...
Một tháng sau, khi mọi chuyện tưởng chừng như đang yên ổn thì...
Hoàng Thất Li Hương,
Khánh Dạ Tước một tháng nay giao toàn việc công ty cho trợ lí làm cả, còn anh ngày nào cũng ngồi uống rượu tới say mèm. Thân hình gầy đi một chút, mái tóc cũng bù xù, nhưng nhìn vào vẫn là một người đàn ông tuấn dật. Từ ngày Doãn Ninh yêu quý nói ra những lời đó, anh thật đau khổ, nhưng chính là không dám đến tìm cô, chỉ sợ rằng cô sẽ làm điều gì đó ngoài sức tưởng tượng. Đơn giản là anh không muốn cô bị bất kì tổn hại nào.
Khí phách của anh, giống như theo đó giảm dần. Có ai mà ngờ được, người con gái ấy chỉ gặp anh đúng một lần, cùng anh trải qua một đêm hoan ái mà anh đã yêu sâu đậm. Anh tự hỏi mình có phải là quá ngốc hay không? Anh cũng không rõ. Ban đầu anh nghĩ chỉ muốn thân thể cô, nhưng mà không hiểu tại sao anh lại bị cô cuốn hút. Anh biết cô chung thủy, biết cô đáng yêu, biết cô rất yêu người đàn ông kia. Một tháng rồi, một tháng rồi anh không đến công ty, anh cũng không để ý lắm! Buổi sáng anh ngắm bức hình của cô, buổi trưa anh suy nghĩ về cô, buổi tối anh ngồi bên giường nhớ lại đêm đó, hai người bọn họ chính là ở nơi này nảy sinh tình cảm, nhưng tiếc là từ một phía. Mà thật ra, ngày nào anh cũng xem hình ảnh của cô qua camera, anh thấy từng hành động của cô trong một tháng này. Cũng may, anh được biết cô đang như thế nào. Điều đó làm anh bớt nhớ nhung. Ninh Ninh, em là độc dược.
Dạ tiệc giới thương mại, Thân Hạo Thiên rất ít khi tới những bữa tiệc như thế này, nhưng mà anh hiện tại đang muốn mở rộng quan hệ làm ăn.
Đang nói chuyện với khách, anh bỗng nhìn thấy Kiều Tổng, bạn gái bên cạnh anh ta vẫn là Diệp Linh Yến, xem ra cô gái này chắc hẳn rất có dã tâm. Anh cười như có như không:''Kiều Tổng, không ngờ anh cũng đến đây?''
Diệp Linh Yến không được tự nhiên, cô ta tỏ vẻ mệt mỏi:''Nam, em khát nước, em lại bàn kia uống nước một chút, hai người từ từ nói chuyện''
Đối với hành động của cô ta, Thân Hạo Thiên không để ý. Còn với Kiều Nam, cô ta có khác gì gái bán thân, vì thế cô ta có làm gì cũng không liên quan anh:''Được''.
Nghe được lời đồng ý, Diệp Linh Yến ưỡn ngực đi về phía bàn phục vụ nước uống. Cô ta vờ như đang uống nước, lại rót thêm một hai ly rượu, trong đó một ly pha thêm liều xuân dược mạnh.
Xong việc, cô ta cầm hai ly rượu mang lại chỗ Thân Hạo Thiên và Kiều Nam, thân thể kiều mị xinh đẹp ngồi ngay bên cạnh Kiều Nam:''Nam, ly này của anh. Còn Thân Tổng, ly này của anh''.
Kiều Nam cười đểu:''Bảo bối thật hiểu chuyện, ngày mai rảnh anh liền cho em "ăn no"
Loại đàn bà gì vậy, bị nói như vậy mà cũng không một chút lúng túng, ngượng ngùng.
Thân Hạo Thiên vì phép lịch sự mà nhận lấy ly rượu:''Cảm ơn''. Uống xong anh thấy rất bình thường. Thật ra chỉ có Linh Yến biết, xuân dược đó nửa giờ nửa mới phát tác.
Mười lăm phút sau, Kiều Nam thôi bàn chuyện làm ăn với Thân Hạo Thiên, anh ta định mang Diệp Linh Yến đi thì cô ta lại từ chối:''Kiều Tổng, để em ở lại đây kiếm thêm vài kim chủ, một đêm thôi, được không, ngày mai, em chiều anh cả đêm!''
Kiều Nam cũng không thấy ghen, thân hình cao lớn lập tức xoay đi:''Được''. Anh ta chính là như vậy, vì anh không yêu Linh Yến, nên hẳn sẽ không quá để ý cô ta muốn ai.
Tại hành lang, Thân Hạo Thiên dựa người vào cột, người đã gần về hết. Chỉ là anh thấy nóng rực kì lạ, phía dưới không biết sao lại...Anh cố gắng cầm cự, không xong rồi, anh phải về nhanh.
Diệp Linh Yến tìm anh nãy giờ, cuối cùng cũng cười gian xảo khi nhìn thấy anh đang đứng dựa vào cột, có vẻ đã phát huy tác dụng rồi. Cô ta nhẹ nhàng đi đến sau lưng anh, bỗng nghe anh nói gì đó:''Doãn Ninh, anh xin lỗi, đêm nay anh nhất định...phải muốn em!''
Diệp Linh Yến phát hiện ra manh mối,cô ngầm hiểu người anh muốn gặp lúc này nhất là cô gái tên Doãn Ninh. Nghĩ vậy, cô ta ôm eo anh, giọng quyến rũ mê hoặc:''Thiên, Ninh Ninh yêu anh''
Vì tác dụng của thuốc quá mạnh, đúng thôi, Diệp Linh Yến vì yêu anh nên đã dùng loại mạnh nhất, ít nhất cũng phải ba ngày ba đêm không ngừng nghỉ.
Tâm trí anh lúc này rất mơ hồ, tưởng như người anh yêu đang ở sau lưng. Anh không nghĩ ngợi quay sang cho cô nụ hôn mãnh liệt nhất...
Đang suy nghĩ bâng quơ, chợt ngoài cửa có tiếng động. Thân Hạo Thiên biết cô đang ở trong, anh gõ thêm lần nữa. Cô đi đến bên cửa mở ra,:''Thiên, hơn 10 giờ rồi,anh đi ngủ đi, vào đây làm gì?''
Anh mỉm cười ôn nhu,:''Anh sợ em đói bụng nên đem cho em ít đồ ăn nhẹ''
Cô phụng phịu:''Thế anh không sợ em mập lên xấu xí sao? Ăn khuya mập đấy!''
Anh cười nhẹ nhàng, tay đóng cửa lại cùng cô vào trong. ''Em xem, đây là món bánh em thích, một miếng nhỏ làm sao mà mập được. Cho dù có mập, em vẫn xinh đẹp.''. Nói rồi lại đưa tay xoa đầu cô,:''Thôi, anh đi nhé!"
Doãn Ninh đưa tay lên ra hiệu:''bye bye! Anh yêu ngủ ngon!''
Khi anh đi, cô mới thấy suy nghĩ của mình lúc nãy là vô lí. Bên cạnh đã có người yêu thương cô như vậy, tại sao cô phải nhớ tới suy nghĩ của người khác. Cô không chỉ vì sợ làm tổn thương người ngoài mà đánh mất người mình yêu, sẽ không.
Có trời mới biết, cô yêu Thân Hạo Thiên nhiều đến mức nào...
...
Một tháng sau, khi mọi chuyện tưởng chừng như đang yên ổn thì...
Hoàng Thất Li Hương,
Khánh Dạ Tước một tháng nay giao toàn việc công ty cho trợ lí làm cả, còn anh ngày nào cũng ngồi uống rượu tới say mèm. Thân hình gầy đi một chút, mái tóc cũng bù xù, nhưng nhìn vào vẫn là một người đàn ông tuấn dật. Từ ngày Doãn Ninh yêu quý nói ra những lời đó, anh thật đau khổ, nhưng chính là không dám đến tìm cô, chỉ sợ rằng cô sẽ làm điều gì đó ngoài sức tưởng tượng. Đơn giản là anh không muốn cô bị bất kì tổn hại nào.
Khí phách của anh, giống như theo đó giảm dần. Có ai mà ngờ được, người con gái ấy chỉ gặp anh đúng một lần, cùng anh trải qua một đêm hoan ái mà anh đã yêu sâu đậm. Anh tự hỏi mình có phải là quá ngốc hay không? Anh cũng không rõ. Ban đầu anh nghĩ chỉ muốn thân thể cô, nhưng mà không hiểu tại sao anh lại bị cô cuốn hút. Anh biết cô chung thủy, biết cô đáng yêu, biết cô rất yêu người đàn ông kia. Một tháng rồi, một tháng rồi anh không đến công ty, anh cũng không để ý lắm! Buổi sáng anh ngắm bức hình của cô, buổi trưa anh suy nghĩ về cô, buổi tối anh ngồi bên giường nhớ lại đêm đó, hai người bọn họ chính là ở nơi này nảy sinh tình cảm, nhưng tiếc là từ một phía. Mà thật ra, ngày nào anh cũng xem hình ảnh của cô qua camera, anh thấy từng hành động của cô trong một tháng này. Cũng may, anh được biết cô đang như thế nào. Điều đó làm anh bớt nhớ nhung. Ninh Ninh, em là độc dược.
Dạ tiệc giới thương mại, Thân Hạo Thiên rất ít khi tới những bữa tiệc như thế này, nhưng mà anh hiện tại đang muốn mở rộng quan hệ làm ăn.
Đang nói chuyện với khách, anh bỗng nhìn thấy Kiều Tổng, bạn gái bên cạnh anh ta vẫn là Diệp Linh Yến, xem ra cô gái này chắc hẳn rất có dã tâm. Anh cười như có như không:''Kiều Tổng, không ngờ anh cũng đến đây?''
Diệp Linh Yến không được tự nhiên, cô ta tỏ vẻ mệt mỏi:''Nam, em khát nước, em lại bàn kia uống nước một chút, hai người từ từ nói chuyện''
Đối với hành động của cô ta, Thân Hạo Thiên không để ý. Còn với Kiều Nam, cô ta có khác gì gái bán thân, vì thế cô ta có làm gì cũng không liên quan anh:''Được''.
Nghe được lời đồng ý, Diệp Linh Yến ưỡn ngực đi về phía bàn phục vụ nước uống. Cô ta vờ như đang uống nước, lại rót thêm một hai ly rượu, trong đó một ly pha thêm liều xuân dược mạnh.
Xong việc, cô ta cầm hai ly rượu mang lại chỗ Thân Hạo Thiên và Kiều Nam, thân thể kiều mị xinh đẹp ngồi ngay bên cạnh Kiều Nam:''Nam, ly này của anh. Còn Thân Tổng, ly này của anh''.
Kiều Nam cười đểu:''Bảo bối thật hiểu chuyện, ngày mai rảnh anh liền cho em "ăn no"
Loại đàn bà gì vậy, bị nói như vậy mà cũng không một chút lúng túng, ngượng ngùng.
Thân Hạo Thiên vì phép lịch sự mà nhận lấy ly rượu:''Cảm ơn''. Uống xong anh thấy rất bình thường. Thật ra chỉ có Linh Yến biết, xuân dược đó nửa giờ nửa mới phát tác.
Mười lăm phút sau, Kiều Nam thôi bàn chuyện làm ăn với Thân Hạo Thiên, anh ta định mang Diệp Linh Yến đi thì cô ta lại từ chối:''Kiều Tổng, để em ở lại đây kiếm thêm vài kim chủ, một đêm thôi, được không, ngày mai, em chiều anh cả đêm!''
Kiều Nam cũng không thấy ghen, thân hình cao lớn lập tức xoay đi:''Được''. Anh ta chính là như vậy, vì anh không yêu Linh Yến, nên hẳn sẽ không quá để ý cô ta muốn ai.
Tại hành lang, Thân Hạo Thiên dựa người vào cột, người đã gần về hết. Chỉ là anh thấy nóng rực kì lạ, phía dưới không biết sao lại...Anh cố gắng cầm cự, không xong rồi, anh phải về nhanh.
Diệp Linh Yến tìm anh nãy giờ, cuối cùng cũng cười gian xảo khi nhìn thấy anh đang đứng dựa vào cột, có vẻ đã phát huy tác dụng rồi. Cô ta nhẹ nhàng đi đến sau lưng anh, bỗng nghe anh nói gì đó:''Doãn Ninh, anh xin lỗi, đêm nay anh nhất định...phải muốn em!''
Diệp Linh Yến phát hiện ra manh mối,cô ngầm hiểu người anh muốn gặp lúc này nhất là cô gái tên Doãn Ninh. Nghĩ vậy, cô ta ôm eo anh, giọng quyến rũ mê hoặc:''Thiên, Ninh Ninh yêu anh''
Vì tác dụng của thuốc quá mạnh, đúng thôi, Diệp Linh Yến vì yêu anh nên đã dùng loại mạnh nhất, ít nhất cũng phải ba ngày ba đêm không ngừng nghỉ.
Tâm trí anh lúc này rất mơ hồ, tưởng như người anh yêu đang ở sau lưng. Anh không nghĩ ngợi quay sang cho cô nụ hôn mãnh liệt nhất...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook