Vô Hạn Tương Lai
-
Chương 256: Trở về (nhị)
Mừng Giáng Sinh, Tặng Ngay 15% Giá Trị Nạp. Chương Trình Khuyến Mãi Kéo Dài Từ 24/12 Đến Hết 27/12, Nhanh Tay Lên Các Bạn Ơi!!
Bên kia, Trương Hằng đang dùng khí tức huyền hoàng bao trùm toàn bộ phòng điều khiển, tuy quả cầu màu đen này đã bị hư hại một số chỗ, nhưng dù sao cũng vẫn là tạo vật của Thánh nhân, hơn nữa còn là hạch tâm quan trọng nhất của Lục đạo luân hồi, có rất nhiều cấm chế. Trong lúc nhất thời Trương Hằng cũng không cách nào phá vỡ được tầng phòng ngự của phòng điều khiển, chỉ có thể dùng khí tức huyền hoàng xâm nhập vào từng tầng một, chiếu theo tốc độ này mà nói, chưa chắc năm phút đồng hồ đã đủ.
- Lý Cương Lôi! Nhanh khai mở cấm chế của phòng điều khiển, ta là Trương Hằng! Ta đến cứu ngươi theo hứa hẹn!
Trong lòng Trương Hằng vô cùng lo lắng, hắn chỉ có thể vừa vận hành khí tức huyền hoàng vừa la hét, trong nội tâm thật sự gấp đến mức không lời nào có thể diễn tả.
Bên trong phòng điều khiển, Lý Cương Lôi xác thực là đã hấp hối, mà giống như truyền thuyết, người sắp chết sẽ nhìn thấy cả cuộc đời của mình, giờ phút này Lý Cương Lôi cũng nhìn thấy những chuyện mình đã từng trải qua...
- Lý Cương Lôi! Ngươi lại dẫn mấy đứa nhóc kia ra ngoài chơi đúng không? Đã nói nhiều lần rồi, viện trưởng không thı́ch chúng ta tùy tiện ra khỏi cô nhi viện, sao ngươi cứ không nghe lời như vậy?
Một thiếu nữ không ngừng dùng khăn tay lau mặt cho Lý Cương Lôi, toàn thân Lý Cương Lôi đều là bùn đất cùng với tro bụi, vết bẩn trên mặt càng là trộn lẫn với mồ hôi trở thành một mảng lấm lem, tuy vậy thiếu nữ này lại tuyệt đối không e ngại, chỉ vừa lau mặt mũi cho hắn, vừa thì thào vài câu.
Lý Cương Lôi đứng tại chỗ với vẻ mặt kiêu ngạo, mặc cho thiếu nữ nói gì đi chăng nữa hắn cũng không đáp lại một lời, mãi đến khi thiếu nữ lau xong, mặt mũi đã sạch sẽ hắn mới lên tiếng:
- Nhưng mà rồi sẽ có ngày chúng ta phải rời khỏi cô nhi viện, hiện tại suốt ngày bắt chúng ta ở đây không được đi đâu, sau này ra ngoài xã hội chúng ta biết phải làm thế nào? Đại thiếu gia một chút cũng không hiểu sao? Đáng tiếc, chúng ta lại là thiếu gia không một xu dính túi.
Nghe vậy thiếu nữ lập tức mỉm cười, nàng dùng ngón tay gõ gõ lên trán Lý Cương Lôi rồi nói:
- Tiểu quỷ, ngươi mới có mấy tuổi thôi, nhỏ như vậy đã bắt đầu nghĩ đến chuyện ra ngoài xã hội rồi, bây giờ cứ đọc sách vở cho thật tốt đi đã...
Lý Cương Lôi nhếch miệng nói:
- Gì chứ những sách vở kia thì quá đơn giản, ta chỉ cần đọc qua là hiểu, trong vài ngày là có thể học xong vi phân và tích phân, tỷ tỷ nghĩ ta là ai cơ chứ, ta chính là thiên tài!
- Ừ, ngươi chính là thiên tài, chỉ là thân thể không được tốt, ngày bình thường ngoại trừ đọc sách và chơi đùa, phải chú ý rèn luyện cả thân thể nữa, đã nhớ chưa...
Thiếu nữ lại mỉm cười không ngừng, đồng thời dắt Lý Cương Lôi đi về hướng phòng tắm...
Cảnh vật chậm rãi trở nên mơ hồ, tiếp đó lại lần nữa chuyển đổi…
Lý Cương Lôi kéo mấy đứa bé nhỏ tuổi hơn một chút so với mình đi đến vị trí phía sau núi, tại đó có một loại quả dại, đây là đồ ăn vặt duy nhất của đám trẻ trong cô nhi viện, Lý Cương Lôi tự nhiên là sẽ không bỏ qua.
Chỉ là thân thể của hắn càng ngày càng không tốt, mới đi đến chân núi đã không ngừng ho khan, toàn bộ khuôn mặt nhỏ nhắn đều trở nên đỏ bừng, mấy đứa bé bên cạnh đều nhu thuận vỗ lưng cho hắn, đợi đến lúc đã đỡ hơn hắn mới đẩy tay của mấy đứa bên cạnh ra, sau đó bĩu môi nói:
- Không cần vỗ lưng cho ta, chỉ là bị sặc nước miếng một phát thôi... Không phải các ngươi nói muốn ăn quả dại sao? Đi thôi, ta dẫn các ngươi đi tìm vài loại quả có thể ăn, đúng rồi, ngoại trừ quả dại, ta sẽ cho các ngươi ăn một loại mỹ vị a. Có điều nói trước nhé, lúc về không được nói cho viện trưởng, tất cả người lớn đều không thể nói, nếu không sau này ta sẽ không bao giờ dẫn các ngươi ra ngoài nữa!
Trẻ em, đặc biệt là trẻ em trong cô nhi viện tự nhiên là tham ăn rồi, sau khi nghe vậy đứa nào cũng vui vẻ ra mặt, ngoan ngoãn đi theo sau lưng Lý Cương Lôi, lên đến trên núi, ngoại trừ hái quả dại, Lý Cương Lôi càng là dẫn đám nhỏ đi hái thật nhiều nấm, sau khi đã loại bỏ những cây nấm có độc, tất cả liền thu gom lá khô, nhóm lên một đống lửa, cứ như vậy nướng nấm ăn... Trong trí nhớ của Lý Cương Lôi, chỉ một món ăn vô cùng đơn giản, không có gia vị hay hương liệu gì, cũng không có thịt cá ăn kèm, lại chính là mỹ vị cả đời khó quên...
Cảnh vật lại thay đổi…
Khi Lý Cương Lôi lớn hơn một chút, muội muội của Trần Hạo Thao năn nỉ hắn đi hái cho mình chút quả dại, lúc đó bệnh của Lý Cương Lôi cũng tương đối nghiêm trọng, nhưng mà so ra, tiểu cô nương này đã chỉ có thể nằm trên giường rồi...
Gien Sở Hiên trong cơ thể nàng phản phệ, làm cho bệnh tình của nàng còn nghiêm trọng hơn so với Lý Cương Lôi, chỉ là khi đó không phải mùa quả dại, đám nhỏ của cô nhi viện lại không có xu nào trong tay, không thể đi mua hoa quả. Lý Cương Lôi nhìn ánh mắt năn nỉ của tiểu cô nương, hắn chỉ bĩu môi cự tuyệt, tiểu cô nương lập tức khóc thút thít, Trần Hạo Thao đấm hắn một phát, mà hắn thì chỉ yên lặng rời đi...
Mấy ngày sau, Lý Cương Lôi về đến cô nhi viện với mặt mũi sưng phù, trong tay cầm một cái bình sứ, chậm rãi đi tới trước giường của tiểu cô nương, hắn vừa nhìn về phía tiểu cô nương vừa nói với vẻ tức giận:
- Đáng ghét, đám ong mật kia rõ ràng dám đốt ta, ta cũng không phải là không có cách trị bọn nó, hun khói là được rồi… Thuận tiện tìm thấy chút mật ong, thích thì ăn đi, ta không thích đồ ngọt...
Trong mắt tiểu cô nương dần dần tràn đầy nước mắt, nàng vuốt vuốt bàn tay sưng phù của Lý Cương Lôi, sau đó dùng ngón tay chấm một chút mật ong bỏ vào miệng, vừa khóc vừa nói:
- Cảm ơn ca ca... ngọt lắm... ừm, rất ngọt...
Cảnh vật chuyển đến ngày đó, cô nhi viện xảy ra hoả hoạn...
Lý Cương Lôi tự nhiên là đang ở cùng một chỗ với thiếu nữ vẫn chăm sóc hắn, bởi vì tính cách trời sinh, hắn không quen ở chung với người khác, do vậy chỉ có thiếu nữ này là một mực chăm lo cho hắn. Khi hỏa hoạn xảy ra, lối dẫn đến cửa lớn đã bị lửa bao trùm, thiếu nữ kéo Lý Cương Lôi chạy vào trong nhà, đồng thời liên tục lấy nước từ những bình hoa dọc đường tạt vào người mình và Lý Cương Lôi, thẳng đến khi một tấm ván gỗ từ trên nóc nhà rơi xuống, lúc này nàng mới mãnh liệt lao tới đè lên Lý Cương Lôi, dùng chính thân thể của mình làm vật che chắn...
- Tỷ tỷ, hức, tỷ tỷ, đừng chết mà, ta hứa sau này sẽ nghe lời, ta sẽ không kiêu ngạo nữa... Tỷ tỷ, xin đừng bỏ ta lại!
Lý Cương Lôi bắt đầu dốc sức liều mạng giãy dụa, nhưng có trời mới biết tại sao thiếu nữ này lại có khí lực lớn như vậy, cứ thế đè lên Lý Cương Lôi, khiến hắn căn bản không thể nhúc nhích.
- Lý Cương Lôi, ngươi còn muốn ra ngoài xã hội mà, cho nên nhất định phải sống, chờ đến sau khi ngươi ra ngoài, lúc đó sẽ có thể tự do tự tại...
Thiếu nữ mỉm cười yên nhiên, một khắc này phảng phất như vĩnh hằng, in vào chỗ sâu nhất trong nội tâm của Lý Cương Lôi, vĩnh viễn không thể nào quên...
- Sống sót nhé...
- Nhất định phải sống sót nhé...
Lý Cương Lôi chậm rãi mở mắt ra, hai mắt đã tràn ngập nước mắt, hai tay vốn đã mất đi tri giác cũng cố gắng giơ về hướng không trung...
- Tỷ tỷ, mọi người...
- Xin lỗi, hiện tại ta chưa thể đến với mọi người, trước khi giúp mọi người báo thù, ta vẫn chưa thể đến...
- Cho nên... ta phải tiếp tục sống!
- Lý Cương Lôi! Nhanh khai mở cấm chế của phòng điều khiển, ta là Trương Hằng! Ta đến cứu ngươi theo hứa hẹn!
Trong lòng Trương Hằng vô cùng lo lắng, hắn chỉ có thể vừa vận hành khí tức huyền hoàng vừa la hét, trong nội tâm thật sự gấp đến mức không lời nào có thể diễn tả.
Bên trong phòng điều khiển, Lý Cương Lôi xác thực là đã hấp hối, mà giống như truyền thuyết, người sắp chết sẽ nhìn thấy cả cuộc đời của mình, giờ phút này Lý Cương Lôi cũng nhìn thấy những chuyện mình đã từng trải qua...
- Lý Cương Lôi! Ngươi lại dẫn mấy đứa nhóc kia ra ngoài chơi đúng không? Đã nói nhiều lần rồi, viện trưởng không thı́ch chúng ta tùy tiện ra khỏi cô nhi viện, sao ngươi cứ không nghe lời như vậy?
Một thiếu nữ không ngừng dùng khăn tay lau mặt cho Lý Cương Lôi, toàn thân Lý Cương Lôi đều là bùn đất cùng với tro bụi, vết bẩn trên mặt càng là trộn lẫn với mồ hôi trở thành một mảng lấm lem, tuy vậy thiếu nữ này lại tuyệt đối không e ngại, chỉ vừa lau mặt mũi cho hắn, vừa thì thào vài câu.
Lý Cương Lôi đứng tại chỗ với vẻ mặt kiêu ngạo, mặc cho thiếu nữ nói gì đi chăng nữa hắn cũng không đáp lại một lời, mãi đến khi thiếu nữ lau xong, mặt mũi đã sạch sẽ hắn mới lên tiếng:
- Nhưng mà rồi sẽ có ngày chúng ta phải rời khỏi cô nhi viện, hiện tại suốt ngày bắt chúng ta ở đây không được đi đâu, sau này ra ngoài xã hội chúng ta biết phải làm thế nào? Đại thiếu gia một chút cũng không hiểu sao? Đáng tiếc, chúng ta lại là thiếu gia không một xu dính túi.
Nghe vậy thiếu nữ lập tức mỉm cười, nàng dùng ngón tay gõ gõ lên trán Lý Cương Lôi rồi nói:
- Tiểu quỷ, ngươi mới có mấy tuổi thôi, nhỏ như vậy đã bắt đầu nghĩ đến chuyện ra ngoài xã hội rồi, bây giờ cứ đọc sách vở cho thật tốt đi đã...
Lý Cương Lôi nhếch miệng nói:
- Gì chứ những sách vở kia thì quá đơn giản, ta chỉ cần đọc qua là hiểu, trong vài ngày là có thể học xong vi phân và tích phân, tỷ tỷ nghĩ ta là ai cơ chứ, ta chính là thiên tài!
- Ừ, ngươi chính là thiên tài, chỉ là thân thể không được tốt, ngày bình thường ngoại trừ đọc sách và chơi đùa, phải chú ý rèn luyện cả thân thể nữa, đã nhớ chưa...
Thiếu nữ lại mỉm cười không ngừng, đồng thời dắt Lý Cương Lôi đi về hướng phòng tắm...
Cảnh vật chậm rãi trở nên mơ hồ, tiếp đó lại lần nữa chuyển đổi…
Lý Cương Lôi kéo mấy đứa bé nhỏ tuổi hơn một chút so với mình đi đến vị trí phía sau núi, tại đó có một loại quả dại, đây là đồ ăn vặt duy nhất của đám trẻ trong cô nhi viện, Lý Cương Lôi tự nhiên là sẽ không bỏ qua.
Chỉ là thân thể của hắn càng ngày càng không tốt, mới đi đến chân núi đã không ngừng ho khan, toàn bộ khuôn mặt nhỏ nhắn đều trở nên đỏ bừng, mấy đứa bé bên cạnh đều nhu thuận vỗ lưng cho hắn, đợi đến lúc đã đỡ hơn hắn mới đẩy tay của mấy đứa bên cạnh ra, sau đó bĩu môi nói:
- Không cần vỗ lưng cho ta, chỉ là bị sặc nước miếng một phát thôi... Không phải các ngươi nói muốn ăn quả dại sao? Đi thôi, ta dẫn các ngươi đi tìm vài loại quả có thể ăn, đúng rồi, ngoại trừ quả dại, ta sẽ cho các ngươi ăn một loại mỹ vị a. Có điều nói trước nhé, lúc về không được nói cho viện trưởng, tất cả người lớn đều không thể nói, nếu không sau này ta sẽ không bao giờ dẫn các ngươi ra ngoài nữa!
Trẻ em, đặc biệt là trẻ em trong cô nhi viện tự nhiên là tham ăn rồi, sau khi nghe vậy đứa nào cũng vui vẻ ra mặt, ngoan ngoãn đi theo sau lưng Lý Cương Lôi, lên đến trên núi, ngoại trừ hái quả dại, Lý Cương Lôi càng là dẫn đám nhỏ đi hái thật nhiều nấm, sau khi đã loại bỏ những cây nấm có độc, tất cả liền thu gom lá khô, nhóm lên một đống lửa, cứ như vậy nướng nấm ăn... Trong trí nhớ của Lý Cương Lôi, chỉ một món ăn vô cùng đơn giản, không có gia vị hay hương liệu gì, cũng không có thịt cá ăn kèm, lại chính là mỹ vị cả đời khó quên...
Cảnh vật lại thay đổi…
Khi Lý Cương Lôi lớn hơn một chút, muội muội của Trần Hạo Thao năn nỉ hắn đi hái cho mình chút quả dại, lúc đó bệnh của Lý Cương Lôi cũng tương đối nghiêm trọng, nhưng mà so ra, tiểu cô nương này đã chỉ có thể nằm trên giường rồi...
Gien Sở Hiên trong cơ thể nàng phản phệ, làm cho bệnh tình của nàng còn nghiêm trọng hơn so với Lý Cương Lôi, chỉ là khi đó không phải mùa quả dại, đám nhỏ của cô nhi viện lại không có xu nào trong tay, không thể đi mua hoa quả. Lý Cương Lôi nhìn ánh mắt năn nỉ của tiểu cô nương, hắn chỉ bĩu môi cự tuyệt, tiểu cô nương lập tức khóc thút thít, Trần Hạo Thao đấm hắn một phát, mà hắn thì chỉ yên lặng rời đi...
Mấy ngày sau, Lý Cương Lôi về đến cô nhi viện với mặt mũi sưng phù, trong tay cầm một cái bình sứ, chậm rãi đi tới trước giường của tiểu cô nương, hắn vừa nhìn về phía tiểu cô nương vừa nói với vẻ tức giận:
- Đáng ghét, đám ong mật kia rõ ràng dám đốt ta, ta cũng không phải là không có cách trị bọn nó, hun khói là được rồi… Thuận tiện tìm thấy chút mật ong, thích thì ăn đi, ta không thích đồ ngọt...
Trong mắt tiểu cô nương dần dần tràn đầy nước mắt, nàng vuốt vuốt bàn tay sưng phù của Lý Cương Lôi, sau đó dùng ngón tay chấm một chút mật ong bỏ vào miệng, vừa khóc vừa nói:
- Cảm ơn ca ca... ngọt lắm... ừm, rất ngọt...
Cảnh vật chuyển đến ngày đó, cô nhi viện xảy ra hoả hoạn...
Lý Cương Lôi tự nhiên là đang ở cùng một chỗ với thiếu nữ vẫn chăm sóc hắn, bởi vì tính cách trời sinh, hắn không quen ở chung với người khác, do vậy chỉ có thiếu nữ này là một mực chăm lo cho hắn. Khi hỏa hoạn xảy ra, lối dẫn đến cửa lớn đã bị lửa bao trùm, thiếu nữ kéo Lý Cương Lôi chạy vào trong nhà, đồng thời liên tục lấy nước từ những bình hoa dọc đường tạt vào người mình và Lý Cương Lôi, thẳng đến khi một tấm ván gỗ từ trên nóc nhà rơi xuống, lúc này nàng mới mãnh liệt lao tới đè lên Lý Cương Lôi, dùng chính thân thể của mình làm vật che chắn...
- Tỷ tỷ, hức, tỷ tỷ, đừng chết mà, ta hứa sau này sẽ nghe lời, ta sẽ không kiêu ngạo nữa... Tỷ tỷ, xin đừng bỏ ta lại!
Lý Cương Lôi bắt đầu dốc sức liều mạng giãy dụa, nhưng có trời mới biết tại sao thiếu nữ này lại có khí lực lớn như vậy, cứ thế đè lên Lý Cương Lôi, khiến hắn căn bản không thể nhúc nhích.
- Lý Cương Lôi, ngươi còn muốn ra ngoài xã hội mà, cho nên nhất định phải sống, chờ đến sau khi ngươi ra ngoài, lúc đó sẽ có thể tự do tự tại...
Thiếu nữ mỉm cười yên nhiên, một khắc này phảng phất như vĩnh hằng, in vào chỗ sâu nhất trong nội tâm của Lý Cương Lôi, vĩnh viễn không thể nào quên...
- Sống sót nhé...
- Nhất định phải sống sót nhé...
Lý Cương Lôi chậm rãi mở mắt ra, hai mắt đã tràn ngập nước mắt, hai tay vốn đã mất đi tri giác cũng cố gắng giơ về hướng không trung...
- Tỷ tỷ, mọi người...
- Xin lỗi, hiện tại ta chưa thể đến với mọi người, trước khi giúp mọi người báo thù, ta vẫn chưa thể đến...
- Cho nên... ta phải tiếp tục sống!
Mừng Giáng Sinh, Tặng Ngay 15% Giá Trị Nạp. Chương Trình Khuyến Mãi Kéo Dài Từ 24/12 Đến Hết 27/12, Nhanh Tay Lên Các Bạn Ơi!!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook