Vô Hạn Tương Lai
Chương 227: Atula đạo (tam)

Trương Hằng thật sự cảm thấy rất phiền muộn, thực lực của hắn cũng không phải là yếu, trái lại, còn có thể xem là tương đối mạnh, nếu như không tính đến trình độ mở cơ nhân tỏa mà nói... trong các tiểu đội luân hồi, thực lực của hắn cũng coi như xếp trong top đầu. Dù sao uy lực của niệm động phù du pháo cũng không tệ, tuy gánh nặng đối với thân thể rất lớn, nhưng trong vòng mười giây, uy lực của niệm động phù du pháo đủ để địch nổi người mở cơ nhân tỏa tầng thứ ba. Chỉ tiếc là... người hắn cần đối mặt thường không phải là đối tượng hiện tại hắn có thể ứng phó, bất kể là Trịnh Xá, Clone Sở Hiên hay thậm chí là con Hỏa Kỳ Lân kia cũng vậy, thực lực đều vượt qua hắn rất nhiều, trước mặt những người này niệm động phù du pháo thật sự là không khác cây tăm cho lắm...

- Phiền muộn a!

Trương Hằng lớn tiếng hét lên, nhanh chóng bay về hướng phát ra tiếng gầm rú, không bao lâu sau hiện trường chiến đấu đã ở trước mặt hắn, một sinh vật cùng loại với voi ma mút đang mạnh mẽ lao về phía trước, xung quanh thì có hơn mười nam tử cầm đủ loại vũ khí trong tay đang không ngừng vây công. Ngoại hình của những nam tử này đều rất khác nhau, ngay cả phương thức tấn công cũng hoàn toàn bất đồng, có mấy nam tử cầm vũ khí trông giống như súng, chỉ là súng này không bắn ra đạn, mà là một quả cầu lửa, vừa chạm đến thân thể quái thú lập tức phát nổ mãnh liệt, uy lực của nó ước chừng tương đương với tên lửa chống tăng loại nhỏ.

Còn có mấy nam tử tay cầm pháp trượng, mỗi lần lẩm bẩm chú ngữ là lại có một vài trụ băng bén nhọn bỗng nhiên xuất hiện bên cạnh quái thú, chỉ là uy lực của những trụ băng này kém hơn nhiều so với cầu lửa, hẳn là chỉ dùng để quấy nhiễu. Mấy nam tử còn lại thì toàn thân có ánh sáng nhàn nhạt bao phủ, tốc độ di chuyển của bọn họ đều rất nhanh, hơn nữa khi mấy nam tử này tiến hành công kích, ánh sáng nhàn nhạt liền tập trung về phía vũ khí, tuy mỗi người đều chỉ sử dụng vũ khí làm bằng sắt thép bình thường nhưng vẫn có thể phá vỡ lớp da cứng rắn của quái thú, xem ra hẳn là do tác dụng của loại ánh sáng nhàn nhạt kia.

- Người của nhiều hình thức văn minh khác nhau sao...

Trương Hằng đứng từ xa quan sát phương thức tấn công của từng người, mấy nam tử cầm súng hẳn là người của nền văn minh sử dụng công nghệ văn tự ký hiệu cấp thấp nhất, thuộc phân nhánh luyện kim thuật của phân hệ da trắng, mà những người sử dụng chú ngữ ma pháp cùng những người sử dụng đấu khí còn lại thì đều thuộc nền văn minh sử dụng năng lượng, nhìn phương thức sử dụng đoán chừng cũng là một nhánh của Thánh nhân phân hệ da trắng.

Trương Hằng cũng không vội vã xuất hiện, chỉ tập trung nhìn kỹ tình hình chiến đấu, âm thầm ước lượng một chút trong nội tâm, một lúc sau hắn mới hoàn toàn yên lòng, trước mắt thực lực của những người này vẫn kém hơn nhiều so với hắn, nếu như hắn toàn lực công kích mà nói... sau tối đa vài giây đồng hồ tất cả đều sẽ bị hắn tiêu diệt. Xem ra tình hình của Atula đạo cũng không có khác biệt gì quá lớn so với thiết kế của hắn, vẫn bảo trì hình thức cạnh tranh tàn khốc nhưng không có hiệu quả, chỉ là vì giết chóc mà giết chóc.

- Như vậy tùy tiện bắt một hai người... Không đúng, phía sau bọn họ là thứ gì?

Khi Trương Hằng đang định bắt đầu tấn công, hắn lại chợt nhìn thấy ở một vị trí xa hơn có bảy người đang đứng giống như chờ đợi thứ gì đó, trang phục của bọn họ có vẻ đàng hoàng hơn so với những người đang chiến đấu với quái thú, hẳn là những người đang chiến đấu này chỉ là chút ít tép riu, chủ lực thực sự là bảy người đang đứng phía sau?

Nghĩ tới đây, Trương Hằng cũng không dám vội vàng tiến công, chỉ ẩn nấp sau bóng đại thụ, âm thầm di chuyển, bay đến sau lưng bảy người kia nhìn kỹ... không nhìn còn không sao, sau khi nhìn một cái lửa giận trong lòng Trương Hằng lập tức tràn ngập.

Sau lưng bảy người này có một số thiếu nữ đang bị trói, nếu chỉ như vậy thì coi như bỏ qua, nhưng mà trên cơ thể mấy thiếu nữ này lại có vô số miệng vết thương kỳ quái, hoặc là mất một khối thịt trên cánh tay, hoặc là thiếu một khối thịt lớn trên đùi, thậm chí còn có một thiếu nữ có đầy vết cắt trên ngực, phần da thịt chỗ đó cũng không còn...

Khi nhìn đến đây, Trương Hằng đã hiểu rõ có chuyện gì xảy ra, những thiếu nữ này rõ ràng chính là bị trở thành đồ ăn, bị những người khác ăn!

Tài nguyên của Atula đạo cực kỳ thiếu thốn, hơn nữa còn là thế giới dùng giết chóc làm mục đích tồn tại, tại đó, thực lực đại biểu cho tất cả, không có thực lực sẽ không có quyền, mà so ra, ngoại trừ một số lượng rất nhỏ, thể lực cùng thực lực của hầu hết nữ nhân đều không cách nào so sánh được với nam nhân. Điều này cũng tạo thành một kết quả đáng sợ, đối với nữ nhân, cuộc sống ở Atula đạo quả thực là giống như Địa ngục, bọn họ chỉ là tồn tại lệ thuộc, chỉ có thể trở thành thực phẩm, bị người khác ăn thịt... Tình huống như vậy thật sự làm cho sát ý của Trương Hằng tuôn trào.

Nghĩ đến liền làm, Trương Hằng không thể áp chế sát ý trong nội tâm thêm được nữa, hắn đứng lên niệm động phù du pháo vụt bay tới, trực tiếp hướng về phía bảy người đang đứng, mà đám người này cũng không hổ là thành phần dày dạn kinh nghiệm chiến trận, khi Trương Hằng vừa mới bay ra từ trong rừng cây, ba người trong số bảy người lập tức đồng thời giơ vũ khí trong tay lên, thoạt nhìn cũng là vũ khí cùng loại với súng ống, có điều ba khẩu súng này lớn hơn nhiều so với súng của những người đang vây công quái thú, thoạt nhìn giống như kiểu ống phóng tên lửa vác vai.

Ba người này cũng không nói chuyện, vừa nhìn thấy Trương Hằng xuất hiện, bọn họ lập tức phát động tấn công, lập tức, ba luồng sáng thoáng hiện ở vị trí nòng súng, vô số điểm sáng ngưng tụ lại, có điều mấy chùm sáng còn chưa kịp bắn ra, niệm động phù du pháo đã xuất hiện, vụt vụt mấy tiếng, đầu của ba người này lập tức nát vụn, thậm chí cả súng của từng người cũng bị phá nát, cho đến lúc này, mấy người còn lại mới nhìn rõ hình dạng của Trương Hằng.

- Gia tộc chúng ta phát hiện ra vùng đất màu mỡ trước, dựa theo quy định, các hạ có thể lấy đi một phần ba thu hoạch.

Mắt thấy sau khi giết chết ba người Trương Hằng không có tiếp tục công kích nữa, trên mặt mấy người còn lại liền xuất hiện biểu lộ giống như vừa trút được gánh nặng, một thanh niên bỗng nhiên mở miệng nói.

Trương Hằng sửng sốt một chút, hắn vốn cho rằng sau khi giết chết ba người kia, mấy người còn lại sẽ hoặc là lập tức chạy trốn, hoặc là quỳ xuống cầu xin tha thứ, hoặc là toàn lực phản kích, chỉ có thể là một trong ba loại tình huống này, nhưng mà ai ngờ, rõ ràng chẳng những không phản kích không chạy trốn, ngược lại còn ra điều kiện với Trương Hằng bằng vẻ mặt thản nhiên, giống như vừa rồi Trương Hằng căn bản không có giết chết người của bọn họ.

Trong nội tâm Trương Hằng quả thực là buồn bực, tuy vậy hắn cũng không phải là người tối dạ, tuy vẫn chưa rõ vì sao đối phương lại phản ứng như vậy, nhưng hẳn là có liên quan gì đó đến Atula đạo, đoán chừng là do hoàn cảnh của Atula đạo cực kỳ tàn khốc, cho nên mới tạo ra phản ứng coi thường nhân mạng của những người này... Nhưng mà Trương Hằng cũng không phải là đến yêu cầu chia chác đồ ăn hay tài nguyên gì, hắn chỉ là định bắt vài người dẫn mình đến chỗ cổng không gian.

Do vậy hắn không thèm quan tâm đến lý lẽ của thanh niên kia, một tay vừa nhấc lên, niệm động phù du pháo lại một lần nữa vụt đến, mấy người còn lại đều không kịp đề phòng bị nổ đầu mà chết, chỉ còn lại có thanh niên vừa lên tiếng lúc trước, tuy đang bị một thanh niệm động phù du pháo chĩa vào đầu nhưng người thanh niên này lại không hề có bất kỳ biểu lộ sợ hãi nào, thậm chí ngay cả thân thể cũng không hề run rẩy, hắn chỉ nhìn xem những thi thể đang nằm la liệt trên mặt đất rồi nói:

- Đáng tiếc, tại sao các hạ lại lãng phí như thế chứ? Muốn giết cũng không nên giết tại vùng đất màu mỡ, tại đây đầy đất đều là đồ ăn, ai lại nguyện ý ăn thịt những người này? Nếu như để trở lại chủ thành đã rồi hãy giết, khi đó có thể đổi được nước sạch dùng trong năm đến mười ngày, thật là quá mức lãng phí…

Sát ý của Trương Hằng vốn đang sôi trào mãnh liệt, nhưng sau khi nghe người thanh niên này nói, sát ý trong lòng hắn lại dần trở nên phai nhạt, trái lại, nội tâm hắn dần bị một loại bi thương chiếm cứ. Có lẽ đối với thế giới thực tế mà nói, ăn thịt người quả thực là tội ác tày trời, nhưng đối với Atula đạo, thịt người bất quá là một loại đồ ăn tuần hoàn rất bình thường mà thôi, tại đó ăn thịt người cũng không phải tội, chỉ có nhỏ yếu mới là tội...

- Ngươi không sợ chết sao?

Trương Hằng dần hạ xuống từ giữa không trung, hắn bay đến trước mặt người thanh niên, lạnh lùng hỏi. Thanh niên nghi hoặc nhìn Trương Hằng hơn mấy chục giây, sau đó mới nói:

- Ta không sợ chết, dù sao ta cũng là phế vật, không có sức lao động gì, ngược lại chính ngươi mới khiến cho người khác cảm thấy kỳ quái, rõ ràng có thực lực mạnh như vậy, vì sao còn muốn giết chết bọn họ? Dùng thực lực của ngươi mà nói, thành lập một gia tộc mới cũng hoàn toàn không có vấn đề gì, tại sao lại phải giết chết toàn bộ những người trợ lực này?

Trương Hằng trầm mặc mất một lúc, sau đó mới tiếp tục nói:

- Nếu như ngươi đã không sợ chết thì tốt rồi, ngươi biết đường trở về chứ? Biết thì nói một tiếng, ta không có nhiều thời gian ở đây tán chuyện nhảm.

Thanh niên sửng sốt một chút, hắn nhìn mấy thanh niệm động phù du pháo đang lơ lửng rồi mới lên tiếng:

- Ừm, ta biết rõ đường trở về... Không lẽ ngươi là người sống ở vùng đất màu mỡ này?

Trương Hằng cười lạnh, hắn cũng không trả lời câu hỏi, chỉ giơ tay lên chỉ về phía xa, trừ thanh niệm động phù du pháo đang ở dưới chân hắn ra, tất cả những thanh còn lại đều hóa thành ánh sáng lấp lánh bay về hướng chiến trường, mấy chùm laser lớn bắn ra, chỉ vài giây sau, khu vực chiến trường đã trở nên hoàn toàn yên tĩnh, tiếng gầm gừ của quái thú cũng biến mất. Mà cho đến lúc này, trên mặt thanh niên mới xuất hiện biểu lộ kinh ngạc, có điều cũng chỉ là kinh ngạc, ngoài ra không hề có chút sợ hãi, giống như hắn thật sự không biết chữ chết viết như thế nào.

- Dẫn đường, đưa chúng ta đến Atula đạo.

Lúc này Trương Hằng mới nhìn về phía thanh niên trước mặt rồi lạnh lùng nói. Thanh niên yên lặng thì thầm mấy chữ "Atula đạo" vài lần, sau đó bỗng nhiên mãnh liệt ngẩng đầu lên:

- Ngươi là người đến từ Thiên Đường? Thế giới này thật sự có Thiên Đường sao?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương