Vô Hạn Trọng Sinh
-
Chương 41
Đầu bên kia im lặng một lát.
” … Sài Lập Tân?”
Rồi từ trong di động truyền đến tiếng hít vào một hơi.
” Cậu còn sống?! “
Giọng này nói là kinh ngạc, không bằng nói như gặp ma hơn.
Sài Lập Tân đen mặt, tức giận đáp: ” M* nó đương nhiên tao còn sống! “
” Nhưng mà…” – Bên kia hình như vẫn không tin. – ” Hứa Tấn Giang nói cậu chết rồi. “
Sài Lập Tân nghe, sắc mặt càng âm trầm hơn.
Hắn siết chặt di động yên lặng một lát, ấn xuống phím video.
Sau một tiếng “Tích” ngắn ngủi, trên màn hình mỏng dẹt trong suốt liền xuất hiện hình ảnh bán thân.
Đối phương mặc đồng phục đen viền bạc, vuốt tóc bóng loáng, mi mắt mảnh dài trên mũi chống cái kính viền vàng.
Sài Lập Tân thấy quân hàm trên vai đối phương liền nhếch môi.
“ Trần Trì, thằng này mày lại ‘Sinh’* à? ”
” Sinh cái rắm!”
*là câu đùa nhưng mình không hiểu là ý chỉ gì lắm.
Đầu kia di động, Trần Trì vừa thấy Sài Lập Tân, cảm xúc trở nên kích động hơn. Hắn nheo mắt lại khó thở hổn hển nói:
” Cậu còn có tâm trạng nói đùa! Chơi mất tích một năm, rốt cuộc cậu chết ở chỗ nào rồi? Có phải quên còn có nhiệm vụ trong người không? Cậu nói coi cậu…”
“ Tôi không quên. ”
Sài Lập Tân thu hồi khuôn mặt tươi cười, lãnh đạm ngắt lời hắn. “ Bằng không tôi sẽ không liên lạc với cậu trước. ”
Vốn nổi trận lôi đình Trần Trì vừa nghe ngẩn người.
Hắn quan sát Sài Lập Tân, thấy hắn gầy vô cùng, thở dài một tiếng giọng nói dịu lại.
” Nói đi, rốt cuộc cậu xảy ra chuyện gì? “
Sài Lập Tân nghĩ nghĩ mới nói: “ Theo Hứa Tấn Giang nói, tôi bởi vì tai nạn giao thông hôn mê một năm. ”
” Cái… “
Không đợi Trần Trì chất vấn, Sài Lập Tân lại mở miệng: “Trần Trì, vừa rồi cậu nói là sao?”
Trần Trì phản ứng coi như nhanh. Hắn thu hồi chấn động ngạc nhiên và kích động trên mặt trả lời:
” Một năm trước, có cô gái tên Lý Uyển Kiều báo cảnh sát, nói cậu đột nhiên mất tích không rõ gần một tuần, tìm khắp nơi không thấy cậu cũng không liên lạc được với cậu, khi đó tôi mới cảm thấy có lẽ cậu xảy ra chuyện rồi. “
Sài Lập Tân An yên lặng nghe.
Thân phận “Người trung gian” của Trần Trì ít có ai biết.
Bởi vì nhiệm vụ mang tính đặc biệt và cần bảo mật, không phải vạn bất đắc dĩ Sài Lập Tân cực hiếm chủ động liên lạc hắn. Bởi vậy bây giờ Trần Trì giải thích Sài Lập Tân không hề kỳ quái.
” Cảnh sát tham gia điều tra mấy tháng không có manh mối gì. Đoạn thời gian đó Tiềm Long thành loạn thành nồi cháo. Ông Hứa qua đời, Cao gia, Tưởng gia liên hợp mấy nhà khác trong thành muốn giành lại địa bàn trong tay Hứa gia, bọn họ phóng hỏa đánh người khắp nơi, lực lượng cảnh sát toàn thành đều được dùng để ứng phó thu dọn đống hỗn loạn đó… “
Hít sâu một hơi, Trần Trì lại nói tiếp.
” Sau này, từ bên Hứa gia đột nhiên truyền ra tin tức, nói là tìm thấy… xác của cậu rồi. Thi thể đã hoàn toàn biến dạng, nghe nói Hứa Tấn Giang tìm người kiểm tra DNA mới xác định là cậu. Tôi đương nhiên không tin, tự mình dẫn người tới nhà vài lần đều uống canh bế môn. “
Trần Trì ở trong màn hình cười khổ.
Mà Sài Lập Tân im lặng không nói.
” Khi đó Hứa Tấn Giang vừa nhận vị trí ba hắn không lâu. Công ty và cửa hàng danh nghĩa của Hứa gia bởi vì bị người phóng hỏa liên tục, hắn bắt đầu điên cuồng trả thù chuyện làm ăn mấy nhà Cao, Tưởng, cục diện đã sắp mất khống chế! Quãng thời gian đó mọi người trong sở cảnh sát sứt đầu mẻ trán, vụ của cậu cũng liền bỏ đó. “
Khi nói những lời này biểu cảm trên mặt Trần Trì có chút xúc động.
” Nói thật, tôi thật sự hơi bị bội phục bản lĩnh Thái tử gia Hứa gia này, thật sự là làm người ta nhìn với cặp mắt khác xưa. Chỉ có hơn chứ không kém so với ba hắn năm xưa. Ngay cả lão phu nhân ẩn cư sau màn Cao gia cũng ăn mệt lớn dưới tay người của hắn. “
Đối với mấy cái này, Sài Lập Tân không có hứng thú nghe lắm.
Từ nhỏ hắn liền biết Hứa Tấn Giang rất lợi hại.
Không chỉ bản lĩnh, ngay cả đầu óc cũng vậy. Hứa Tấn Giang luôn có bản lĩnh dễ dàng thấu hiểu lòng người, lợi dụng nhược điểm người khác để đạt được mục đích của mình. Mà rất nhiều người, đều sẽ bị khuôn mặt và ngụy trang bình tĩnh mê hoặc.
Sài Lập Tân nghĩ đến mình, cũng thiếu chút nữa tin lời nói dối của y, không khỏi lòng lạnh.
“ Nói như vậy, tôi không bị tai nạn xe …” Hắn hít sâu một hơi, như là lầm bầm lầu bầu.
Trong lòng Sài Lập Tân vẫn có giãy dụa, hắn không muốn tin tên khốn Hứa Tấn Giang này lại bịa một câu chuyện lừa gạt mình. Nhưng giờ Trần Trì nói, cùng với vừa rồi Hứa Tấn Giang nói với hắn, hoàn toàn là hai phiên bản.
” Tai nạn giao thông gì?”
Hắn khẽ lẩm bẩm, khiến Trần Trì cũng mặt đầy nghi hoặc.
Tiếp, Trần Trì lại bắt đầu truy vấn:
“ Sài Lập Tân, giờ cậu đang ở đâu? Vừa rồi cậu nói Hứa Tấn Giang nói cho cậu bởi vì tai nạn giao thông hôn mê một năm? Hứa Tấn Giang rõ ràng nói với bên ngoài cậu chết rồi, rốt cuộc hắn… “
“ Trần Trì m* mó mày câm miệng. ”
Sài Lập Tân đau não.
Hắn cả người rối bời không biết nên làm thế nào trả lời Trần Trì, bởi vì cả chính Sài Lập Tân cũng không biết được đáp án.
Hắn không muốn nghi ngờ Hứa Tấn Giang, có một số việc, hắn không thể giả mù làm như không thấy.
M* nó chết tiệt!
Hai người đều trầm mặc một lúc.
Trong tiếng nước chảy ào ào, Sài Lập Tân chuẩn bị tinh thần, trước khi điều dưỡng Lý Mỹ Bình phát hiện mất di động hắn phải nhanh chóng làm rõ mọi chuyện.
“ Trần Trì, cậu giúp tôi tìm một người – hắn họ Tăng, gọi Tằng Chí Hào. Là dân bản địa, tuổi tôi nhớ không lầm khoảng bốn mươi bảy tuổi, mập mạp hói đầu. ”
Trong ánh mắt thắc mắc của Trần Trì, Sài Lập Tân cười cười với màn hình.
“ Ngày 12 tháng 8 một năm trước, tôi đánh tên mập này. ”
Lúc lục ví gã ra bồi thường váy Lý Uyển Kiều, Sài Lập Tân liếc qua giấy chứng minh của gã mới để lại ấn tượng.
Chỉ cần tra được tên mập này, Hứa Tấn Giang nói là thật hay không liền có thể rõ ràng chân tướng.
Trần Trì ở vị trí cao, muốn tìm hồ sơ từ trong hệ thống dễ dàng vô cùng.
Quả nhiên chỉ cần hai ba phút, hắn liền gửi cho Sài Lập Tân ảnh và một ít tư liệu cơ bản của đối phương.
” Là người này đúng không? “
Sài Lập Tân đáp một tiếng.
Nhìn thấy ghi chép Tằng Chí Hào hai tuần trước xuất ngoại thì ngón tay Sài Lập Tân trượt trên màn hình ngừng lại. Ánh mắt hắn lấp lóe, cuối cùng ngẩng đầu lên chậm rãi nhắm lại mắt.
Một người chết gần một năm không thể nào ra nước vào hai tuần trước được.
Hứa Tấn Giang rốt cuộc là quá yên tâm hắn, hay nghĩ hắn quá ngốc, không nghĩ đến đi kiểm chứng những việc này?
Sài Lập Tân không nói lời nào, Trần Trì bên kia đầu như đột nhiên nhớ ra gì đó.
” Sài Lập Tân, có phải giờ cậu còn ở cùng Hứa Tấn Giang không? Có chuyện tôi nghĩ cậu cần biết, Sọ Đỏ làm phản. Gã từng định bắt cóc Hứa Tấn Giang nhưng không thành công, đó là chuyện sau khi cậu mất tích hơn nửa tháng. Sau đó, gã cũng mất tin tức. Tôi nghe được tin đồn, gã đã bị Hứa gia bắt được giam giữ ở nơi bí mật nào đó…”
Khi nói đến Cyril, sắc mặt Trần Trì giống như không cẩn thận đạp phải một đống phân, đầy chán ghét.
” Nếu tin tức là thật, con đ* khỉ lông vàng đó vì giữ mạng, rất có thể đã phun ra những gì gã biết. Sài Lập Tân, thân phận của cậu vô cùng có thể bại lộ, nếu giờ tiếp tục ở bên cạnh Hứa Tấn Giang, có lẽ cậu cũng sẽ gặp nguy hiểm! Alo? Sài Lập Tân, cậu nghe tôi nói gì không? Alo, alo?”
Sài Lập Tân ấn tắt nút trò chuyện.
Hắn nâng mắt nhìn Hứa Tấn Giang không biết xuất hiện ở cửa từ khi nào.
Hai người cứ vậy nhìn nhau chốc lát.
Hứa Tấn Giang mặt không chút thay đổi, nhìn không ra dấu vết vui giận, qua một lát y mới khô cằn hỏi:
– Tiểu Tân, cậu đang làm gì vậy?
Giơ lên di động trong tay, Sài Lập Tân cười thản nhiên. – Gọi điện thoại.
“Ừ” một tiếng, Hứa Tấn Giang vào cửa tắt đi vòi nước chảy ào ào không ngừng. Không hỏi thêm Sài Lập Tân đang gọi điện với ai hay nói những gì.
Y đi tới trước mặt Sài Lập.
Hứa Tấn Giang dáng người cao to, thân thể rắn rỏi, không thể nghi ngờ tạo thành cảm giác áp lực lớn đối với Sài Lập Tân ngồi trên nắp bồn cầu.
– Cậu có thể đi? – Nhìn chằm chằm hai chân Sài Lập Tân chốc lát, Hứa Tấn Giang đột nhiên hỏi vậy.
Ánh mắt Sài Lập Tân như đao, trong giọng nói cũng câu câu mang gai.
– Không sai, cho nên mày không cần hao tổn tâm sức bịa ra một đống chuyện nói dối lừa tao nữa. M* nó tao muốn đi chỗ nào, muốn làm gì, mày không cản được tao.
Hứa Tấn Giang càng giả vờ như mình không có liên quan, lửa giận dồn nén ở ngực Sài Lập Tân càng cháy hừng hực.
– Hứa Tấn Giang, m* mày đừng coi tao như thằng ngu đùa giỡn.
Tiếng Sài Lập Tân vừa khàn lại trầm thấp.
Hứa Tấn Giang không nói gì.
Cong đầu gối, y hơi quỳ xuống.
– Tiểu Tân. – Nắm tay Sài Lập Tân siết chặt thành nắm đấm, Hứa Tấn Giang dùng ánh mắt nhìn thẳng hắn.
– Mình chưa từng coi cậu là tên ngốc, chỉ là mình rất sợ … mỗi ngày mình đều mơ thấy ác mộng, mơ thấy cậu rời khỏi mình, mơ cậu không bao giờ trở lại, mình không thể… mình không thể mất cậu nữa! Mình chịu không nổi! Xin lỗi, Tiểu Tân, xin lỗi! Xin cậu… Tha thứ cho mình…
Y nhìn Sài Lập Tân, ánh mắt u buồn ấy vừa sâu thăm thẳm vừa chăm chú mà dịu dàng, lông mày đẹp đẽ lúc này nhăn lại buồn khổ, làm người ta chĩ muốn vươn tay vuốt thẳng nó.
Sài Lập Tân chỉ cảm thấy trái tim khẽ run rẩy.
Hứa Tấn Giang chỉ lộ ra vẻ mặt này, lồng ngực lạnh lẽo cứng rắn của Sài Lập Tân liền như bị ai khoét cái lỗ, từ bên trong chảy ra máu nóng, từng chút một bao bọc nhấn chìm hắn, hòa tan hắn.
– Đ*, đừng dùng ánh mắt này nhìn tao!
Sài Lập Tân lời lẽ hung ác.
Như đã từng vô số lần, thân thể căng thẳng của hắn lại thả lỏng xuống.
Bọn họ đều rất hiểu nhau.
Hứa Tấn Giang chẳng những không lùi bước, ngược lại vươn tay sờ mái tóc có chút ướt của hắn, dáng dấp ấy cứ như đang vuốt lông cho con mãnh thú nguy hiểm.
– Mình đỡ cậu đứng dậy. – Y nói.
Thể lực Sài Lập Tân vẫn còn không được, lúc này cũng không khách sáo với y.
Trở lại phòng, Hứa Tấn Giang lập tức dặn dò. Không bao lâu, điều dưỡng Lý Mỹ Bình liền đưa đến một cái gậy. Thân gậy gỗ màu đen, đầu gậy bạc nguyên chất khắc hình một con sói đang chạy, nói là công cụ giúp đi lại càng giống một cái đồ cổ.
– Tiểu Tân, cậu thử xem xem.
Hứa Tấn Giang đưa gậy cho Sài Lập Tân.
Vốn Sài Lập Tân đi đường còn có chút không ổn lắm, sau khi nhờ cây gậy này là có thể hành động tự nhiên.
Nhìn hắn giống đứa trẻ mới được học đi đi tới đi lui trong phòng, trên mặt Hứa Tấn Giang cũng mang mỉm cười. Vừa rồi gữa hai người còn có chút giương cung bạt kiếm, lúc này bầu không khí nháy mắt thoải mái hơn rất nhiều.
– Tiểu Tân, hôm nay là sinh nhật mình cậu lại tỉnh, cậu không biết mình vui thế nào đâu. Mình đã đẩy hết chuyện khác, buổi tối chúng ta cùng nhau chúc mừng được không?
Hứa Tấn Giang mềm giọng lại nói.
Sài Lập Tân nghe vậy, đầu óc hưng phấn dần dần lạnh lại.
Hắn mới nhớ tới ngày 12 tháng 8 này là sinh nhật Hứa Tấn Giang.
Từ một điểm phía phòng, hướng phía Hứa Tấn Giang, Sài Lập Tân nhìn mắt y mở miệng đáp:
– Có thể, nhưng cậu phải nói hết cho tôi biết những chuyện cậu đã che giấu tôi.
Hứa Tấn Giang giật mình, bộ dáng y tựa như đi vào cõi thần tiên.
Một lát sau, y mới chầm chậm chớp mắt…
– Được, mình hứa với cậu.
” … Sài Lập Tân?”
Rồi từ trong di động truyền đến tiếng hít vào một hơi.
” Cậu còn sống?! “
Giọng này nói là kinh ngạc, không bằng nói như gặp ma hơn.
Sài Lập Tân đen mặt, tức giận đáp: ” M* nó đương nhiên tao còn sống! “
” Nhưng mà…” – Bên kia hình như vẫn không tin. – ” Hứa Tấn Giang nói cậu chết rồi. “
Sài Lập Tân nghe, sắc mặt càng âm trầm hơn.
Hắn siết chặt di động yên lặng một lát, ấn xuống phím video.
Sau một tiếng “Tích” ngắn ngủi, trên màn hình mỏng dẹt trong suốt liền xuất hiện hình ảnh bán thân.
Đối phương mặc đồng phục đen viền bạc, vuốt tóc bóng loáng, mi mắt mảnh dài trên mũi chống cái kính viền vàng.
Sài Lập Tân thấy quân hàm trên vai đối phương liền nhếch môi.
“ Trần Trì, thằng này mày lại ‘Sinh’* à? ”
” Sinh cái rắm!”
*là câu đùa nhưng mình không hiểu là ý chỉ gì lắm.
Đầu kia di động, Trần Trì vừa thấy Sài Lập Tân, cảm xúc trở nên kích động hơn. Hắn nheo mắt lại khó thở hổn hển nói:
” Cậu còn có tâm trạng nói đùa! Chơi mất tích một năm, rốt cuộc cậu chết ở chỗ nào rồi? Có phải quên còn có nhiệm vụ trong người không? Cậu nói coi cậu…”
“ Tôi không quên. ”
Sài Lập Tân thu hồi khuôn mặt tươi cười, lãnh đạm ngắt lời hắn. “ Bằng không tôi sẽ không liên lạc với cậu trước. ”
Vốn nổi trận lôi đình Trần Trì vừa nghe ngẩn người.
Hắn quan sát Sài Lập Tân, thấy hắn gầy vô cùng, thở dài một tiếng giọng nói dịu lại.
” Nói đi, rốt cuộc cậu xảy ra chuyện gì? “
Sài Lập Tân nghĩ nghĩ mới nói: “ Theo Hứa Tấn Giang nói, tôi bởi vì tai nạn giao thông hôn mê một năm. ”
” Cái… “
Không đợi Trần Trì chất vấn, Sài Lập Tân lại mở miệng: “Trần Trì, vừa rồi cậu nói là sao?”
Trần Trì phản ứng coi như nhanh. Hắn thu hồi chấn động ngạc nhiên và kích động trên mặt trả lời:
” Một năm trước, có cô gái tên Lý Uyển Kiều báo cảnh sát, nói cậu đột nhiên mất tích không rõ gần một tuần, tìm khắp nơi không thấy cậu cũng không liên lạc được với cậu, khi đó tôi mới cảm thấy có lẽ cậu xảy ra chuyện rồi. “
Sài Lập Tân An yên lặng nghe.
Thân phận “Người trung gian” của Trần Trì ít có ai biết.
Bởi vì nhiệm vụ mang tính đặc biệt và cần bảo mật, không phải vạn bất đắc dĩ Sài Lập Tân cực hiếm chủ động liên lạc hắn. Bởi vậy bây giờ Trần Trì giải thích Sài Lập Tân không hề kỳ quái.
” Cảnh sát tham gia điều tra mấy tháng không có manh mối gì. Đoạn thời gian đó Tiềm Long thành loạn thành nồi cháo. Ông Hứa qua đời, Cao gia, Tưởng gia liên hợp mấy nhà khác trong thành muốn giành lại địa bàn trong tay Hứa gia, bọn họ phóng hỏa đánh người khắp nơi, lực lượng cảnh sát toàn thành đều được dùng để ứng phó thu dọn đống hỗn loạn đó… “
Hít sâu một hơi, Trần Trì lại nói tiếp.
” Sau này, từ bên Hứa gia đột nhiên truyền ra tin tức, nói là tìm thấy… xác của cậu rồi. Thi thể đã hoàn toàn biến dạng, nghe nói Hứa Tấn Giang tìm người kiểm tra DNA mới xác định là cậu. Tôi đương nhiên không tin, tự mình dẫn người tới nhà vài lần đều uống canh bế môn. “
Trần Trì ở trong màn hình cười khổ.
Mà Sài Lập Tân im lặng không nói.
” Khi đó Hứa Tấn Giang vừa nhận vị trí ba hắn không lâu. Công ty và cửa hàng danh nghĩa của Hứa gia bởi vì bị người phóng hỏa liên tục, hắn bắt đầu điên cuồng trả thù chuyện làm ăn mấy nhà Cao, Tưởng, cục diện đã sắp mất khống chế! Quãng thời gian đó mọi người trong sở cảnh sát sứt đầu mẻ trán, vụ của cậu cũng liền bỏ đó. “
Khi nói những lời này biểu cảm trên mặt Trần Trì có chút xúc động.
” Nói thật, tôi thật sự hơi bị bội phục bản lĩnh Thái tử gia Hứa gia này, thật sự là làm người ta nhìn với cặp mắt khác xưa. Chỉ có hơn chứ không kém so với ba hắn năm xưa. Ngay cả lão phu nhân ẩn cư sau màn Cao gia cũng ăn mệt lớn dưới tay người của hắn. “
Đối với mấy cái này, Sài Lập Tân không có hứng thú nghe lắm.
Từ nhỏ hắn liền biết Hứa Tấn Giang rất lợi hại.
Không chỉ bản lĩnh, ngay cả đầu óc cũng vậy. Hứa Tấn Giang luôn có bản lĩnh dễ dàng thấu hiểu lòng người, lợi dụng nhược điểm người khác để đạt được mục đích của mình. Mà rất nhiều người, đều sẽ bị khuôn mặt và ngụy trang bình tĩnh mê hoặc.
Sài Lập Tân nghĩ đến mình, cũng thiếu chút nữa tin lời nói dối của y, không khỏi lòng lạnh.
“ Nói như vậy, tôi không bị tai nạn xe …” Hắn hít sâu một hơi, như là lầm bầm lầu bầu.
Trong lòng Sài Lập Tân vẫn có giãy dụa, hắn không muốn tin tên khốn Hứa Tấn Giang này lại bịa một câu chuyện lừa gạt mình. Nhưng giờ Trần Trì nói, cùng với vừa rồi Hứa Tấn Giang nói với hắn, hoàn toàn là hai phiên bản.
” Tai nạn giao thông gì?”
Hắn khẽ lẩm bẩm, khiến Trần Trì cũng mặt đầy nghi hoặc.
Tiếp, Trần Trì lại bắt đầu truy vấn:
“ Sài Lập Tân, giờ cậu đang ở đâu? Vừa rồi cậu nói Hứa Tấn Giang nói cho cậu bởi vì tai nạn giao thông hôn mê một năm? Hứa Tấn Giang rõ ràng nói với bên ngoài cậu chết rồi, rốt cuộc hắn… “
“ Trần Trì m* mó mày câm miệng. ”
Sài Lập Tân đau não.
Hắn cả người rối bời không biết nên làm thế nào trả lời Trần Trì, bởi vì cả chính Sài Lập Tân cũng không biết được đáp án.
Hắn không muốn nghi ngờ Hứa Tấn Giang, có một số việc, hắn không thể giả mù làm như không thấy.
M* nó chết tiệt!
Hai người đều trầm mặc một lúc.
Trong tiếng nước chảy ào ào, Sài Lập Tân chuẩn bị tinh thần, trước khi điều dưỡng Lý Mỹ Bình phát hiện mất di động hắn phải nhanh chóng làm rõ mọi chuyện.
“ Trần Trì, cậu giúp tôi tìm một người – hắn họ Tăng, gọi Tằng Chí Hào. Là dân bản địa, tuổi tôi nhớ không lầm khoảng bốn mươi bảy tuổi, mập mạp hói đầu. ”
Trong ánh mắt thắc mắc của Trần Trì, Sài Lập Tân cười cười với màn hình.
“ Ngày 12 tháng 8 một năm trước, tôi đánh tên mập này. ”
Lúc lục ví gã ra bồi thường váy Lý Uyển Kiều, Sài Lập Tân liếc qua giấy chứng minh của gã mới để lại ấn tượng.
Chỉ cần tra được tên mập này, Hứa Tấn Giang nói là thật hay không liền có thể rõ ràng chân tướng.
Trần Trì ở vị trí cao, muốn tìm hồ sơ từ trong hệ thống dễ dàng vô cùng.
Quả nhiên chỉ cần hai ba phút, hắn liền gửi cho Sài Lập Tân ảnh và một ít tư liệu cơ bản của đối phương.
” Là người này đúng không? “
Sài Lập Tân đáp một tiếng.
Nhìn thấy ghi chép Tằng Chí Hào hai tuần trước xuất ngoại thì ngón tay Sài Lập Tân trượt trên màn hình ngừng lại. Ánh mắt hắn lấp lóe, cuối cùng ngẩng đầu lên chậm rãi nhắm lại mắt.
Một người chết gần một năm không thể nào ra nước vào hai tuần trước được.
Hứa Tấn Giang rốt cuộc là quá yên tâm hắn, hay nghĩ hắn quá ngốc, không nghĩ đến đi kiểm chứng những việc này?
Sài Lập Tân không nói lời nào, Trần Trì bên kia đầu như đột nhiên nhớ ra gì đó.
” Sài Lập Tân, có phải giờ cậu còn ở cùng Hứa Tấn Giang không? Có chuyện tôi nghĩ cậu cần biết, Sọ Đỏ làm phản. Gã từng định bắt cóc Hứa Tấn Giang nhưng không thành công, đó là chuyện sau khi cậu mất tích hơn nửa tháng. Sau đó, gã cũng mất tin tức. Tôi nghe được tin đồn, gã đã bị Hứa gia bắt được giam giữ ở nơi bí mật nào đó…”
Khi nói đến Cyril, sắc mặt Trần Trì giống như không cẩn thận đạp phải một đống phân, đầy chán ghét.
” Nếu tin tức là thật, con đ* khỉ lông vàng đó vì giữ mạng, rất có thể đã phun ra những gì gã biết. Sài Lập Tân, thân phận của cậu vô cùng có thể bại lộ, nếu giờ tiếp tục ở bên cạnh Hứa Tấn Giang, có lẽ cậu cũng sẽ gặp nguy hiểm! Alo? Sài Lập Tân, cậu nghe tôi nói gì không? Alo, alo?”
Sài Lập Tân ấn tắt nút trò chuyện.
Hắn nâng mắt nhìn Hứa Tấn Giang không biết xuất hiện ở cửa từ khi nào.
Hai người cứ vậy nhìn nhau chốc lát.
Hứa Tấn Giang mặt không chút thay đổi, nhìn không ra dấu vết vui giận, qua một lát y mới khô cằn hỏi:
– Tiểu Tân, cậu đang làm gì vậy?
Giơ lên di động trong tay, Sài Lập Tân cười thản nhiên. – Gọi điện thoại.
“Ừ” một tiếng, Hứa Tấn Giang vào cửa tắt đi vòi nước chảy ào ào không ngừng. Không hỏi thêm Sài Lập Tân đang gọi điện với ai hay nói những gì.
Y đi tới trước mặt Sài Lập.
Hứa Tấn Giang dáng người cao to, thân thể rắn rỏi, không thể nghi ngờ tạo thành cảm giác áp lực lớn đối với Sài Lập Tân ngồi trên nắp bồn cầu.
– Cậu có thể đi? – Nhìn chằm chằm hai chân Sài Lập Tân chốc lát, Hứa Tấn Giang đột nhiên hỏi vậy.
Ánh mắt Sài Lập Tân như đao, trong giọng nói cũng câu câu mang gai.
– Không sai, cho nên mày không cần hao tổn tâm sức bịa ra một đống chuyện nói dối lừa tao nữa. M* nó tao muốn đi chỗ nào, muốn làm gì, mày không cản được tao.
Hứa Tấn Giang càng giả vờ như mình không có liên quan, lửa giận dồn nén ở ngực Sài Lập Tân càng cháy hừng hực.
– Hứa Tấn Giang, m* mày đừng coi tao như thằng ngu đùa giỡn.
Tiếng Sài Lập Tân vừa khàn lại trầm thấp.
Hứa Tấn Giang không nói gì.
Cong đầu gối, y hơi quỳ xuống.
– Tiểu Tân. – Nắm tay Sài Lập Tân siết chặt thành nắm đấm, Hứa Tấn Giang dùng ánh mắt nhìn thẳng hắn.
– Mình chưa từng coi cậu là tên ngốc, chỉ là mình rất sợ … mỗi ngày mình đều mơ thấy ác mộng, mơ thấy cậu rời khỏi mình, mơ cậu không bao giờ trở lại, mình không thể… mình không thể mất cậu nữa! Mình chịu không nổi! Xin lỗi, Tiểu Tân, xin lỗi! Xin cậu… Tha thứ cho mình…
Y nhìn Sài Lập Tân, ánh mắt u buồn ấy vừa sâu thăm thẳm vừa chăm chú mà dịu dàng, lông mày đẹp đẽ lúc này nhăn lại buồn khổ, làm người ta chĩ muốn vươn tay vuốt thẳng nó.
Sài Lập Tân chỉ cảm thấy trái tim khẽ run rẩy.
Hứa Tấn Giang chỉ lộ ra vẻ mặt này, lồng ngực lạnh lẽo cứng rắn của Sài Lập Tân liền như bị ai khoét cái lỗ, từ bên trong chảy ra máu nóng, từng chút một bao bọc nhấn chìm hắn, hòa tan hắn.
– Đ*, đừng dùng ánh mắt này nhìn tao!
Sài Lập Tân lời lẽ hung ác.
Như đã từng vô số lần, thân thể căng thẳng của hắn lại thả lỏng xuống.
Bọn họ đều rất hiểu nhau.
Hứa Tấn Giang chẳng những không lùi bước, ngược lại vươn tay sờ mái tóc có chút ướt của hắn, dáng dấp ấy cứ như đang vuốt lông cho con mãnh thú nguy hiểm.
– Mình đỡ cậu đứng dậy. – Y nói.
Thể lực Sài Lập Tân vẫn còn không được, lúc này cũng không khách sáo với y.
Trở lại phòng, Hứa Tấn Giang lập tức dặn dò. Không bao lâu, điều dưỡng Lý Mỹ Bình liền đưa đến một cái gậy. Thân gậy gỗ màu đen, đầu gậy bạc nguyên chất khắc hình một con sói đang chạy, nói là công cụ giúp đi lại càng giống một cái đồ cổ.
– Tiểu Tân, cậu thử xem xem.
Hứa Tấn Giang đưa gậy cho Sài Lập Tân.
Vốn Sài Lập Tân đi đường còn có chút không ổn lắm, sau khi nhờ cây gậy này là có thể hành động tự nhiên.
Nhìn hắn giống đứa trẻ mới được học đi đi tới đi lui trong phòng, trên mặt Hứa Tấn Giang cũng mang mỉm cười. Vừa rồi gữa hai người còn có chút giương cung bạt kiếm, lúc này bầu không khí nháy mắt thoải mái hơn rất nhiều.
– Tiểu Tân, hôm nay là sinh nhật mình cậu lại tỉnh, cậu không biết mình vui thế nào đâu. Mình đã đẩy hết chuyện khác, buổi tối chúng ta cùng nhau chúc mừng được không?
Hứa Tấn Giang mềm giọng lại nói.
Sài Lập Tân nghe vậy, đầu óc hưng phấn dần dần lạnh lại.
Hắn mới nhớ tới ngày 12 tháng 8 này là sinh nhật Hứa Tấn Giang.
Từ một điểm phía phòng, hướng phía Hứa Tấn Giang, Sài Lập Tân nhìn mắt y mở miệng đáp:
– Có thể, nhưng cậu phải nói hết cho tôi biết những chuyện cậu đã che giấu tôi.
Hứa Tấn Giang giật mình, bộ dáng y tựa như đi vào cõi thần tiên.
Một lát sau, y mới chầm chậm chớp mắt…
– Được, mình hứa với cậu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook