Vô Hạn Thự Quang
-
Quyển 3 - Chương 9: Đều tới
“Hai cái memes cùng bộc phát trong một khu vực, hơn nữa bọn chúng đều thuộc loại trớ chú u linh quỷ quái, thật sự là… quá xui xẻo!”
Sở Hạo và Lý Cương Lôi tuy hiện đang đứng ở hai nơi khác nhau nhưng lại cùng gầm lên mấy tiếng giống hệt. Bọn họ đã từng kinh qua mấy trăm trận chiến lớn nhỏ song tình huống như vầy cơ hồ là mới nghe lần đầu… Trong một khu vực lại có thể chứa tới hai memem ư?
“Từ những số liệu chúng ta thu được thì mỗi một chủng Memes đều tồn tại tính chất riêng biệt. Thông qua thiết bị điện tử dò xét cũng có thể thấy, tần suất từ trường gây suy yếu đối với chúng là khác nhau. Bởi vậy cho tới bây giờ, mỗi một lần bộc phát nguy cơ memes vừa có nét chung lại xen lẫn nét đặc biệt …” Lý Cương Lôi ngồi gõ gõ trên Laptop, đồng thời nói vào tai nghe bên cạnh.
Sở Hạo ở đầu dây bên kia tức thì trả lời: “Như vậy liệu memes lần này có phải là một loại hoàn toàn mới hay không, bới thế mới xuất hiện hai hình thức u linh cùng một lúc?”
“Không, không thể nào.” Lý Cương Lôi quả quyết lắc đầu: “Nguyên nhân gây ra memes trớ chú đã được làm rõ. Nó là một kiện vật phẩm cấp keter do tổng căn cứ Bắc Âu thu giữ, bức tượng ‘ngư nhân’ đầu cá mình người. Bất cứ ai khi nhìn trực tiếp vào nó đều sẽ bị ám. Lúc đầu thì chẳng sao, nhưng càng về sau, nạn nhân của nó sẽ không tự chủ mà vô tình hay cố ý nói cho kẻ khác. Những người nghe không cần phải nhìn trực tiếp vào bức tượng nữa, chỉ cần biết các số liệu liên quan như màu sắc, kích cỡ, chất liệu… là coi như xong. Bọn họ cũng trở thành nạn nhân mới.
“Về phần khi nào trớ chú bộc phát, nó giống như lần tập kích cậu vừa rồi đó. Nạn nhân tựa hồ bị nhốt vào băng, khí lạnh nhập thể, cuối cùng chết vì cóng hoặc biến mất luôn.”
Sở Hạo cẩn thận lắng nghe từng lời Lý Cương Lôi nói, hắn suy tư rất lâu mới lên tiếng: “Mỗi một lần bộc phát Memes đều phải có vật dẫn, vụ bức tượng ngư nhân cũng vậy, thế cái memes thứ 2 thì đến từ đâu? Vật dẫn của nó là gì?”
“Không có!”
Lý Cương Lôi cười khổ đáp: “Trụ sở này chỉ là một căn cứ cỡ nhỏ, vốn dùng làm khu quân sự đối kháng với tổ chức C. Cho nên nó hẳn không thu giữ bất cứ vật phẩm nào, hơn nữa vẫn còn đang trong giai đoạn xây dựng, phải sang năm mới hoàn công và chuyển giao cho đội hành động đặc biệt ở châu Âu sử dụng. Bây giờ bỗng dưng lại bộc phát memes, quả thật rất lạ.”
“Loại trừ tất cả khả năng không thể, cái duy nhất còn lại dù khó tin thế nào cũng là đáp án duy nhất…” Sở Hạo trầm mặc lúc lâu mới lên tiếng.
“Tổ chức C đã phát hiện ra nơi này!”
Trương Hằng hiện đang ở trong khách sạn, vừa yên lặng ăn cơm vừa nghĩ tới quá trình tìm kiếm mấy ngày qua. Mặc dù Ares đã đưa cho hắn thiết bị định vị bộ đàm của các thành viên Bắc băng châu đội, nhưng từ mấy ngày trước, ký hiệu đại diện cho Sở Hạo đã dừng lại, điều quỷ dị là từ bên trong không ngừng truyền ra âm thành gào thét, nghe rất rợn người. Có trời mới biết Sở Hạo bên kia đang làm cái gì! Dù sao hắn từ chỗ cung cấp tin riêng của mình biết được tổ chức kẻ phản nghịch và tổ chức C đều rất biến thái, nói không chừng bọn họ đang tiến hành cái thí nghiệm đáng sợ nào đó.
Chính vì thế nên Trương Hằng có chút chần chờ không biết có nên tới chỗ Sở Hạo hay không. Sau khi nghe được âm thanh kia, theo bản năng hắn cảm thấy nguy hiểm. Bản năng nói với hắn rằng chạy càng xa càng tốt, nhưng mà… Không nói đến việc Ares thuê hắn đi bảo vệ Sở Hạo, tên kia cũng là người hắn thực sự muốn cứu.
“Được rồi! Hôm nay sau khi ăn cơm xong sẽ đi tìm hắn! Ta không tin sau khi cường hóa, lại còn bí mật xâm nhập mà vẫn không vào được, hết thảy đợi gặp Sở Hạo rồi nói. Nếu hắn thật sự… đang làm cái thí nghiệm kinh khủng gì đó vậy thì cứ mặc kệ chẳng cứu làm gì. Ta đây cùng lắm quay người rời đi là xong, còn nhiệm vụ Ares giao cũng bỏ luôn…”
Trương Hằng thầm quyết định chủ ý, tay liền và nhanh mấy miếng cơm cho xong bữa ăn rồi rút từ chiếc túi bên cạnh ra một cây mộc cung xanh biếc, phần chóp đính vài phiến lá cùng màu.
“Cây cung của Phong Hành giả… vũ khí ma pháp truyền thuyết, 3000 điểm, một chi tiết cấp C, Ares đã sớm trả trước thù lao cho nhiệm vụ lần này…”
Trương Hằng than nhẹ, tay khẽ vuốt ve thân cung, yêu thích không rời. Thanh trường cung này vô cùng chắc chắn, theo miêu tả của chủ thần thì nó cứng như kim cương, song lại nhẹ tựa lông hồng. Trương Hằng chỉ cần một ngón cũng có thể nâng được nó, hơn nữa nghe nói cây cung này do tinh linh gió chúc phúc, giúp làm giảm tiêu hao lực lượng khi kéo cung. Mà mũi tên bắn ra còn được được gió gia tốc. Hắn từng dùng thử khi mới trở về thế giới thực, mỗi khi kéo căng hết cỡ, mũi tên bay xa tận 10 km, thật quá khủng!
Chỉ một năng lực ấy thôi đã đủ để so với súng ngắm hiện đại nhất rồi, huống hồ cung này còn là mặt hàng ma pháp truyền thuyết nên dùng được các loại phụ ma tiễn, coi như là +3 điểm cho lực công kích, hơn nữa tiêu diệt được cả linh thể quỷ quái. Đây mới là điểm Trương Hằng coi trọng nhất!
“Đã có cung ma pháp trong tay, lại phối hợp với thuộc tính cường hóa của ta nữa thì những thứ có thể uy hiếp trên thế giới này chả còn được mấy, cùng lắm thì ta… chạy. Cho nên nhiệm ‘bảo vệ Sở Hạo’ nhất định có thể hoàn thành!”
Trương Hằng yêu quý vuốt ve thân cung, miệng không ngừng lầm bẩm tự sướng. Song hắn đang định chuẩn bị cho buổi chiều xuất phát, bỗng nhiên ánh đèn trong phòng chớp lóe liên tục… dường như bóng đèn trong phòng sắp hỏng hoặc là điện áp không ổn định. Trương Hằng cảm thấy hơi bất mãn, cái khách sạn này tự nhận đạt chuẩn năm sao cơ mà!
Đột nhiên, một cỗ khí tức nguy hiểm từ phía sau vọt tới, ánh đèn trong phòng chớp tắt càng thêm mãnh liệt. Trương Hằng căn bản bất chấp bên cạnh có gì, hắn dựa vào dự cảm với nguy hiểm của mình lập tức xoay người lăn qua mặt bàn rồi đập thẳng lên tường. Mà ở sau lưng, chỗ hắn vừa ngồi đã bị bóng hình mơ hồ của một thiếu nữ xé rách, chỉ chậm chút nữa thôi là Trương Hằng cùng chung số phận với cái ghế kia rồi.
“Sở… Hạo… ở đó…”
Thanh âm khủng bố, âm trầm, nỉ non không ngừng vờn quanh căn phòng. Trương Hằng nghe thấy chỉ hận không thể bịt tai lại ngay lập tức. Hắn hiện tại không hề bị thương bởi vừa rồi có chiếc bàn làm giảm xung lực, đến khi đụng vào tường lại dùng vai chống đỡ. Nhưng khi nhìn về chiếc ghế sô pha xấu số, Trương Hằng sởn hết da gà.
Bóng hình mơ hồ của thiếu nữ đã hoàn toàn biến mất, song từ vách tường sau lưng lại vươn ra hai cánh tay xanh đen, một trái một phải choàng qua cổ hắn, nhìn tư thế ấy thì hẳn là một cái ôm rất ngọt ngào. Có điều cảm giác lạnh thấu linh hồn truyền tới khiến Trương Hằng hiểu, chỉ cần bị nó ôm vào là coi như chết chắc…
Trong sát na sinh tử, hai mắt Trương Hằng hóa thành một mảnh mờ mịt, đồng thời huyệt thái dương vồng lên gân xanh.
“Viên đạn thời gian! Gia tốc gấp hai!”
Ngay trước khi hai cánh tay sắp khép lại, Trương Hằng dùng tốc độ khó tin vọt lên, xoay người, kéo cung, cài tên, một cỗ khí tức xoáy tròn hình đinh ốc vờn quanh chiếc cung của Phong Hành Giả. Mũi tên bay đi với vận tốc cực nhanh, thoáng cái đã xỏ xuyên của bức tường đen kịt trước mặt …
“Loa toàn tiễn” {mũi tên đinh ốc}
BA~ tiếng vang kịch liệt vang lên, uy lực bạo phát của chiêu này khó mà tưởng tượng được. Nó trực tiếp xuyên thủng vách tường, phá toái tất cả chướng ngại vật trên đường đi, chỉ để lại sau lưng hàng loạt lỗ thủng hình tròn đường kính hai ba mươi centimet. Ánh mặt trời ấm áp từ bên ngoài lọt vào, phủ lên người Trương Hằng vẫn còn đang trong tư thế bắn cung. Cũng trong nháy mắt ấy, cảm giác nguy hiểm vẫn luân rình rập hắn hoàn toàn biến mất…
“Sở Hạo… Ngươi đang trải qua nguy hiểm như vậy sao?”
“Đợi ta, ta đi cứu ngươi đây! Đồng bọn!!”
Sở Hạo và Lý Cương Lôi tuy hiện đang đứng ở hai nơi khác nhau nhưng lại cùng gầm lên mấy tiếng giống hệt. Bọn họ đã từng kinh qua mấy trăm trận chiến lớn nhỏ song tình huống như vầy cơ hồ là mới nghe lần đầu… Trong một khu vực lại có thể chứa tới hai memem ư?
“Từ những số liệu chúng ta thu được thì mỗi một chủng Memes đều tồn tại tính chất riêng biệt. Thông qua thiết bị điện tử dò xét cũng có thể thấy, tần suất từ trường gây suy yếu đối với chúng là khác nhau. Bởi vậy cho tới bây giờ, mỗi một lần bộc phát nguy cơ memes vừa có nét chung lại xen lẫn nét đặc biệt …” Lý Cương Lôi ngồi gõ gõ trên Laptop, đồng thời nói vào tai nghe bên cạnh.
Sở Hạo ở đầu dây bên kia tức thì trả lời: “Như vậy liệu memes lần này có phải là một loại hoàn toàn mới hay không, bới thế mới xuất hiện hai hình thức u linh cùng một lúc?”
“Không, không thể nào.” Lý Cương Lôi quả quyết lắc đầu: “Nguyên nhân gây ra memes trớ chú đã được làm rõ. Nó là một kiện vật phẩm cấp keter do tổng căn cứ Bắc Âu thu giữ, bức tượng ‘ngư nhân’ đầu cá mình người. Bất cứ ai khi nhìn trực tiếp vào nó đều sẽ bị ám. Lúc đầu thì chẳng sao, nhưng càng về sau, nạn nhân của nó sẽ không tự chủ mà vô tình hay cố ý nói cho kẻ khác. Những người nghe không cần phải nhìn trực tiếp vào bức tượng nữa, chỉ cần biết các số liệu liên quan như màu sắc, kích cỡ, chất liệu… là coi như xong. Bọn họ cũng trở thành nạn nhân mới.
“Về phần khi nào trớ chú bộc phát, nó giống như lần tập kích cậu vừa rồi đó. Nạn nhân tựa hồ bị nhốt vào băng, khí lạnh nhập thể, cuối cùng chết vì cóng hoặc biến mất luôn.”
Sở Hạo cẩn thận lắng nghe từng lời Lý Cương Lôi nói, hắn suy tư rất lâu mới lên tiếng: “Mỗi một lần bộc phát Memes đều phải có vật dẫn, vụ bức tượng ngư nhân cũng vậy, thế cái memes thứ 2 thì đến từ đâu? Vật dẫn của nó là gì?”
“Không có!”
Lý Cương Lôi cười khổ đáp: “Trụ sở này chỉ là một căn cứ cỡ nhỏ, vốn dùng làm khu quân sự đối kháng với tổ chức C. Cho nên nó hẳn không thu giữ bất cứ vật phẩm nào, hơn nữa vẫn còn đang trong giai đoạn xây dựng, phải sang năm mới hoàn công và chuyển giao cho đội hành động đặc biệt ở châu Âu sử dụng. Bây giờ bỗng dưng lại bộc phát memes, quả thật rất lạ.”
“Loại trừ tất cả khả năng không thể, cái duy nhất còn lại dù khó tin thế nào cũng là đáp án duy nhất…” Sở Hạo trầm mặc lúc lâu mới lên tiếng.
“Tổ chức C đã phát hiện ra nơi này!”
Trương Hằng hiện đang ở trong khách sạn, vừa yên lặng ăn cơm vừa nghĩ tới quá trình tìm kiếm mấy ngày qua. Mặc dù Ares đã đưa cho hắn thiết bị định vị bộ đàm của các thành viên Bắc băng châu đội, nhưng từ mấy ngày trước, ký hiệu đại diện cho Sở Hạo đã dừng lại, điều quỷ dị là từ bên trong không ngừng truyền ra âm thành gào thét, nghe rất rợn người. Có trời mới biết Sở Hạo bên kia đang làm cái gì! Dù sao hắn từ chỗ cung cấp tin riêng của mình biết được tổ chức kẻ phản nghịch và tổ chức C đều rất biến thái, nói không chừng bọn họ đang tiến hành cái thí nghiệm đáng sợ nào đó.
Chính vì thế nên Trương Hằng có chút chần chờ không biết có nên tới chỗ Sở Hạo hay không. Sau khi nghe được âm thanh kia, theo bản năng hắn cảm thấy nguy hiểm. Bản năng nói với hắn rằng chạy càng xa càng tốt, nhưng mà… Không nói đến việc Ares thuê hắn đi bảo vệ Sở Hạo, tên kia cũng là người hắn thực sự muốn cứu.
“Được rồi! Hôm nay sau khi ăn cơm xong sẽ đi tìm hắn! Ta không tin sau khi cường hóa, lại còn bí mật xâm nhập mà vẫn không vào được, hết thảy đợi gặp Sở Hạo rồi nói. Nếu hắn thật sự… đang làm cái thí nghiệm kinh khủng gì đó vậy thì cứ mặc kệ chẳng cứu làm gì. Ta đây cùng lắm quay người rời đi là xong, còn nhiệm vụ Ares giao cũng bỏ luôn…”
Trương Hằng thầm quyết định chủ ý, tay liền và nhanh mấy miếng cơm cho xong bữa ăn rồi rút từ chiếc túi bên cạnh ra một cây mộc cung xanh biếc, phần chóp đính vài phiến lá cùng màu.
“Cây cung của Phong Hành giả… vũ khí ma pháp truyền thuyết, 3000 điểm, một chi tiết cấp C, Ares đã sớm trả trước thù lao cho nhiệm vụ lần này…”
Trương Hằng than nhẹ, tay khẽ vuốt ve thân cung, yêu thích không rời. Thanh trường cung này vô cùng chắc chắn, theo miêu tả của chủ thần thì nó cứng như kim cương, song lại nhẹ tựa lông hồng. Trương Hằng chỉ cần một ngón cũng có thể nâng được nó, hơn nữa nghe nói cây cung này do tinh linh gió chúc phúc, giúp làm giảm tiêu hao lực lượng khi kéo cung. Mà mũi tên bắn ra còn được được gió gia tốc. Hắn từng dùng thử khi mới trở về thế giới thực, mỗi khi kéo căng hết cỡ, mũi tên bay xa tận 10 km, thật quá khủng!
Chỉ một năng lực ấy thôi đã đủ để so với súng ngắm hiện đại nhất rồi, huống hồ cung này còn là mặt hàng ma pháp truyền thuyết nên dùng được các loại phụ ma tiễn, coi như là +3 điểm cho lực công kích, hơn nữa tiêu diệt được cả linh thể quỷ quái. Đây mới là điểm Trương Hằng coi trọng nhất!
“Đã có cung ma pháp trong tay, lại phối hợp với thuộc tính cường hóa của ta nữa thì những thứ có thể uy hiếp trên thế giới này chả còn được mấy, cùng lắm thì ta… chạy. Cho nên nhiệm ‘bảo vệ Sở Hạo’ nhất định có thể hoàn thành!”
Trương Hằng yêu quý vuốt ve thân cung, miệng không ngừng lầm bẩm tự sướng. Song hắn đang định chuẩn bị cho buổi chiều xuất phát, bỗng nhiên ánh đèn trong phòng chớp lóe liên tục… dường như bóng đèn trong phòng sắp hỏng hoặc là điện áp không ổn định. Trương Hằng cảm thấy hơi bất mãn, cái khách sạn này tự nhận đạt chuẩn năm sao cơ mà!
Đột nhiên, một cỗ khí tức nguy hiểm từ phía sau vọt tới, ánh đèn trong phòng chớp tắt càng thêm mãnh liệt. Trương Hằng căn bản bất chấp bên cạnh có gì, hắn dựa vào dự cảm với nguy hiểm của mình lập tức xoay người lăn qua mặt bàn rồi đập thẳng lên tường. Mà ở sau lưng, chỗ hắn vừa ngồi đã bị bóng hình mơ hồ của một thiếu nữ xé rách, chỉ chậm chút nữa thôi là Trương Hằng cùng chung số phận với cái ghế kia rồi.
“Sở… Hạo… ở đó…”
Thanh âm khủng bố, âm trầm, nỉ non không ngừng vờn quanh căn phòng. Trương Hằng nghe thấy chỉ hận không thể bịt tai lại ngay lập tức. Hắn hiện tại không hề bị thương bởi vừa rồi có chiếc bàn làm giảm xung lực, đến khi đụng vào tường lại dùng vai chống đỡ. Nhưng khi nhìn về chiếc ghế sô pha xấu số, Trương Hằng sởn hết da gà.
Bóng hình mơ hồ của thiếu nữ đã hoàn toàn biến mất, song từ vách tường sau lưng lại vươn ra hai cánh tay xanh đen, một trái một phải choàng qua cổ hắn, nhìn tư thế ấy thì hẳn là một cái ôm rất ngọt ngào. Có điều cảm giác lạnh thấu linh hồn truyền tới khiến Trương Hằng hiểu, chỉ cần bị nó ôm vào là coi như chết chắc…
Trong sát na sinh tử, hai mắt Trương Hằng hóa thành một mảnh mờ mịt, đồng thời huyệt thái dương vồng lên gân xanh.
“Viên đạn thời gian! Gia tốc gấp hai!”
Ngay trước khi hai cánh tay sắp khép lại, Trương Hằng dùng tốc độ khó tin vọt lên, xoay người, kéo cung, cài tên, một cỗ khí tức xoáy tròn hình đinh ốc vờn quanh chiếc cung của Phong Hành Giả. Mũi tên bay đi với vận tốc cực nhanh, thoáng cái đã xỏ xuyên của bức tường đen kịt trước mặt …
“Loa toàn tiễn” {mũi tên đinh ốc}
BA~ tiếng vang kịch liệt vang lên, uy lực bạo phát của chiêu này khó mà tưởng tượng được. Nó trực tiếp xuyên thủng vách tường, phá toái tất cả chướng ngại vật trên đường đi, chỉ để lại sau lưng hàng loạt lỗ thủng hình tròn đường kính hai ba mươi centimet. Ánh mặt trời ấm áp từ bên ngoài lọt vào, phủ lên người Trương Hằng vẫn còn đang trong tư thế bắn cung. Cũng trong nháy mắt ấy, cảm giác nguy hiểm vẫn luân rình rập hắn hoàn toàn biến mất…
“Sở Hạo… Ngươi đang trải qua nguy hiểm như vậy sao?”
“Đợi ta, ta đi cứu ngươi đây! Đồng bọn!!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook