Vô Hạn Thự Quang
-
Quyển 15 - Chương 46: Nhật kí du lịch của trịnh xá... bắt đầu
Trịnh Xá thức tỉnh. Hắn từng trải qua thời gian, không gian, cùng với những thứ vặn vẹo không thể tưởng tượng nổi, cuối cùng hắn cũng tỉnh lại.
Hắn phát hiện bản thân đang nằm trên bùn đất, hơn nữa còn có thể nghe thấy tiếng gió thổi trên biển. Chắc hẳn hắn đang ở trên một hòn đảo nhỏ hoặc đang ở bờ biển.
Sau đó, hắn phát hiện ngoại trừ mí mắt mình không có cách nào hoạt động cơ thể, thậm chí ngay cả miệng cũng không mở ra được. Trong cơ thể hắn, thời gian, không gian, vật chất, năng lượng, đều hoàn toàn hỗn loạn. Cũng may đây là hắn chứ nếu đổi thành người khác, chắc chắn sẽ trực tiếp biến mất từ trước khi xuyên qua khoảng không hỗn loạn này. Nhưng dù là hắn, ở trong loại thời không hỗn loạn, vặn vẹo đến mức không có cách nào hình dung này, lúc đến nơi này toàn thân hắn căn bản đều không thể động đậy.
Nhưng đây cũng không phải là tuyệt đối, Trịnh Xá đã cường đại đến mức cực hạn. Sự cường đại của hắn đã không bị hạn chế ở quy tắc nào hoặc bị giới hạn ở trình độ nào, e rằng ngay cả một thế giới vặn vẹo như thế này cũng vậy. Thậm chí thời không của mấy thế giới hỗn loạn trong thân thể, hắn cũng chỉ cần một chút thời gian là có thể khôi phục lại. Tuy cá nhân hắn chắc chắn, thời gian này ước chừng khoảng ba đến bốn năm, hoặc càng lâu? Nhưng nói chung đây cũng không phải là thương thế mang tính vĩnh cửu.
Nhưng, nơi này là nơi nào? Thân thể phục chế Sở Hiên rốt cuộc đã làm gì với hắn? Loại thời không hỗn loạn khủng khiếp đủ để nhấn chìm một người này rốt cuộc là cái gì...
Trịnh Xá có quá nhiều nghi vấn, nhưng trong lòng hắn cũng tức giận, trong lúc không để ý lại trúng phải cái bẫy của Sở Hiên. E rằng thân thể phục chế Sở Hiên cũng vẫn là Sở Hiên, hắn đã rất cẩn thận chú ý, nhưng lúc không để ý vẫn giẫm phải cái bẫy này... Không biết hắn có trở về Chủ Thần không gian đúng hạn không, trở về bị xóa bỏ cũng không sợ, điều hắn lo sợ chính là phải lưu lại đám người Lưu Úc và Lâm Tuấn Thiên...
Cứ như vậy, Trịnh Xá nằm trên bùn đất này mấy ngày, hắn cũng xác nhận được bản thân đang ở trên một hải đảo. Đến trình độ thực lực như hắn, thật ra đã không cần ăn uống, hơn nữa thân thể hắn cũng giống như kim cương bất hoại. Thật ra điều này vẫn còn đánh giá thấp hắn. Với thân thể cùng thực lực của hắn lúc này, Kim Cương trong truyền thuyết ngay cả tư cách xách giày cho hắn cũng không xứng, chắc hẳn cũng chỉ có Chân Phật trong truyền thuyết mới có thể so sánh với hắn. Vậy nên hắn nằm ở chỗ này căn bản cũng không chịu chút tổn thất nào, chỉ có toàn thân hắn là không thể nhúc nhích, điều này khiến người ta bực bội.
Cùng lúc đó, Trịnh Xá cũng phát hiện ra thế giới này có chút không tầm thường. Ví dụ như hắn nhìn thấy được một tiên hoa. Đúng vậy, chính là loại hoạt hình (animation) thật lâu trước đây, hoặc cùng loại với yêu tinh trong truyền thuyết, lớn chừng bàn tay, có cánh chuồn chuồn, có hình dáng thân thể bên ngoài giống như con người. Cách chỗ hắn nằm xuống không xa có một đóa hoa dại màu tím nhạt nở rộ, từ khóe mắt của Trịnh Xá nhìn ra, vừa vặn có thể nhìn thấy đóa hoa này, còn tiên hoa giống như yêu tinh này lại trốn ở phía sau đóa hoa, rụt rè quan sát Trịnh Xá.
Trịnh Xá rất muốn cười mỉm với tiên hoa này, nhưng rất đáng tiếc, lúc này, ngoại trừ tròng mắt và mí mắt của hắn, những chỗ khác hắn đều không thể cử động. Khi rơi xuống nơi này, toàn thân hắn đã không có cách nào cử động, nhưng lại có một bảo bối đáng yêu bé nhỏ như vậy ở bên, Trịnh Xá ngược lại cũng thấy vui mừng, nỗi hận thân thể phục chế Sở Hiên càng sâu thêm. Lần sau gặp lại, hắn nhất định không nói nhiều, trực tiếp tặng cho Sở Hiên một cái tát, dù sao không đánh chết được.
Cứ như vậy, từng ngày trôi qua, Trịnh Xá nằm ở chỗ này đã được gần nửa tháng, bỗng nhiên vào ban đêm, hắn nghe được tiếng sói tru. Điều khiến hắn ngạc nhiên chính là tại sao trên đảo nhỏ này lại có sói? Phải biết rằng hắn nghe được tiếng còi tàu trên hòn đảo này. Tiếng còi tàu nói rõ thế giới này rất văn minh chí ít trình độ cũng đến đầu thế kỷ hai mươi, nhưng tại sao ở trên đảo nhỏ này vẫn còn sói?
Sau đó, hắn lại nhìn thấy được một ít con sói lớn, toàn thân phát ra ánh sáng màu trắng nhạt chạy qua. Những con sói lớn này hình như cũng nhìn thấy hắn, bọn nó đều lập tức chạy về phía hắn. Con sói lớn dẫn đầu thoạt nhìn có kích cỡ giống như ngựa con, lông toàn thân màu bạc, vừa nhìn đã biết nó tuyệt đối không bình thường.
Nhưng Trịnh Xá cũng không sợ, hắn chỉ ngại bản thân không thể động đậy chứ những con sói này căn bản cũng không thể gây tổn thương gì cho hắn, chỉ là... hắn phát hiện trên đường bảy con sói lớn đi đến bên này lại chính là nơi đóa hoa nhỏ màu tím nhạt nở rộ. Nếu bị sói lớn này giẫm lên, tiên hoa kia chắc sẽ...
Trịnh Xá lại nhìn về phía con sói lớn, con sói lớn cũng nhìn thấy ánh mắt của Trịnh Xá. Toàn thân sói lớn lập tức run rẩy, đó là một loại khủng hoảng theo bản năng khi sinh mạng bị đe dọa giống như một người đang đứng bên cạnh vũ khí hạng nặng, hoặc đang đứng ở trong kho đạn vậy. E rằng dù biết người đó không đánh lại mình, nhưng trong lòng cũng sẽ nảy sinh sợ hãi và khủng hoảng. Hơn nữa, hiện tại con sói lớn cũng cảm nhận được sự khủng hoảng càng thêm sâu sắc, đó là một loại khủng hoảng đi sâu vào linh hồn.
Con sói lớn ngay cả gầm rú cũng không dám, chợt cụp đuôi chạy trốn về phía sau. Nơi nó vừa giẫm lên chỉ cách hoa nhỏ màu tím một bước chân, nhưng cuối cùng vẫn không giẫm lên hoa nhỏ, mấy con sói lớn còn lại cũng bị Trịnh Xá hù dọa, chạy đến phía xa.
Trong lòng Trịnh Xá thở phào nhẹ nhõm, khóe mắt nhìn về phía đóa hoa nhỏ màu tím nhạt, trong ánh mắt lộ vẻ ôn nhu. Sau đóa hoa nhỏ này, quả nhiên hắn lại nhìn thấy được tiên hoa rụt rè trốn ở sau bông hoa kia.
Đợi đến ngày hôm sau, lúc Trịnh Xá mở mắt ra, khóe mắt hắn đột nhiên nhìn thấy thứ gì đó ở bên cạnh. Lúc nhìn kỹ lại liền thấy tiên hoa kia hoảng hốt chạy về phía sau bông hoa. Vừa nãy hình như nàng đã rời khỏi đóa hoa đang nở kia để tới gần hắn?
Ở dưới tình huống toàn thân không có cách nào hoạt động ngoại trừ mí mắt và tròng mắt này, khoảng thời gian này Trịnh Xá cảm thấy cô độc nhất từ trước tới nay. Đương nhiên, chuyện này cũng sẽ không ảnh hưởng đến tâm cảnh của hắn, dù sao hắn đã vượt qua tâm ma từ lâu, giống như thấy núi là núi, thấy nước là nước, thấy núi không phải núi, thấy nước không phải nước. Đến lúc này Trịnh Xá thấy núi vẫn là núi, thấy nước vẫn là nước, thậm chí hắn đều đã vượt qua loại cảnh giới này. Đối với hắn, thể nghiệm sự cô độc, vui cười, nhân sinh, các loại cay đắng ngọt bùi đều sẽ không thể ảnh hưởng đến tâm cảnh và bản tâm của hắn, nhưng lúc này hắn lại có thể cảm giác được rất rõ ràng tất cả những điều này.
Lúc này ngay khi Trịnh Xá chìm trong cảm giác cô độc, sự tồn tại của tiên hoa khiến hắn cảm thấy ấm áp.
Cứ như vậy, một ngày rồi một ngày, tiên hoa này cách hắn càng lúc càng gần, cho tới cuối cùng, cũng không còn sợ hắn nữa, còn có lúc chạy tới trước mặt hắn, ngồi trên lỗ mũi của hắn nhìn mắt hắn, nói một ít lời hắn nghe không hiểu.
Sau đó, tiên hoa dường như cũng nhận ra hắn không có cách nào hoạt động, cũng không có cách nào nói, một buổi sáng sớm, Trịnh Xá cảm giác được trên miệng mình có thứ gì đó. Hắn lại nhìn thấy trên đầu môi hình như có một cánh hoa nho nhỏ, tiên hoa vẫn cố gắng cõng một đóa hoa khác để lên môi hắn.
Đây là dược liệu sao?
Trịnh Xá tuy muốn cười, nhưng thấy hình dáng tiên hoa này đặc biệt cố gắng cũng rất đáng yêu, lại nghiêm túc, khiến hắn cảm giác được rõ ràng không biết tại sao khi cánh hoa ở trong miệng hắn, thời không hỗn loạn trong miệng hắn hình như lại giảm bớt một chút, cái giá phải trả chính là cánh hoa nhanh chóng héo tàn...
Xuân đi thu tới, Trịnh Xá nằm xuống đất dường như đã qua mấy tháng, cánh hoa héo tàn, thân thể tiên hoa cũng dần trở nên suy yếu, như ẩn như hiện. Mỗi ngày, tiên hoa đều cười mệt mỏi, ngồi trên chóp mũi của Trịnh Xá ca hát. Đó là một loại lời hát rất kỳ lạ, rất êm tai, chỉ có giai điệu, giống như bài hát của yêu tinh, Trịnh Xá chỉ thông qua ánh sáng tâm linh mới nghe được, nhưng rất êm tai...
Cứ thế đến cuối thu, tất cả những đóa hoa, cây cỏ, lá cây này đều khô héo, tiên hoa cũng biến mất...
Eveno đế quốc, đế quốc mạnh nhất thế giới luyện kim lớn từ trước tới nay, ở một trăm tám mươi năm trước đã thống nhất toàn thế giới. Hơn nữa, đế quốc hoàn toàn không có dấu hiệu suy thoái, ngược lại lấy tốc độ nhanh nhất trở nên phát đạt phồn vinh. Đây là sau ngàn năm cai trị của Lans Rohan đế quốc, đế quốc thứ hai thống nhất toàn cầu, chỉ bắt đầu cuộc chiến tranh với yêu tộc đã nghìn năm. Gần mười năm sau khi lối đi giữa Xích tinh cầu và Lam tinh cầu được mở ra, một đế quốc toàn cầu thứ hai này có thắng được ma chú nghìn năm hay không, đây là chuyện ai cũng không dám khẳng định. Vậy nên trước nghìn năm chiến tranh chuẩn bị bắt đầu, sư môn luyện kim trên toàn thế giới cũng bắt đầu chuẩn bị. Bọn họ chuẩn bị cho chiến tranh, chuẩn bị con át chủ bài, chuẩn bị cả đường lui...
Là một trong năm luyện kim sư cấp Hiền Giả cường đại nhất trong toàn thế giới, Twist đang đi từ thủ phủ của đế quốc đi tới mật thất luyện kim cá nhân của hắn. Hắn dự định ở nơi đó ngưng tụ ra đầy đủ đá Hiền Giả. Đây là đá hắn tiêu hao gần như phần lớn tài phú của bản thân, cùng với tích lũy hơn ba trăm năm mới có thể chế luyện được, cần một ngàn vạn linh hồn của con người, cùng với các loại vật phẩm cực hiếm. Chỉ cần chế luyện ra nó, hắn lại có thêm phần hi vọng sẽ vượt qua nghìn năm chiến tranh, nên hắn nhất định phải chế luyện thành công.
Nhưng dọc đường đi, khi hắn mua đồ tiếp tế tiếp viện ở trên một đảo nhỏ, hắn nghe nói về một lời đồn của hòn đảo này, có người nói trên đảo nhỏ này có một tăng lữ, chính là chức nghiệp ở bốn ngàn năm trước. Ở bốn ngàn năm trước, khi nghìn năm chiến tranh xảy ra, chức nghiệp này đã bị đào thải, cho tới bây giờ, chỉ còn lại một ít người bình thường mang tín ngưỡng, nhưng lại không có đầy đủ năng lực làm tăng lữ.
Có người nói tăng lữ này đang tiến hành khổ luyện, hắn đã nằm trên mặt đất nửa năm không cần ăn uống hay nói chuyện, người ta từng mắng hắn, đánh hắn, ném đá vào người hắn, thậm chí còn có người ném vật bẩn thỉu lên người hắn, hắn cũng không trả lời, hơn nữa hắn còn sống sót, bị người trên đảo nhỏ coi là chuyện lạ.
Twist lập tức bị thu hút sự chú ý, hắn nghi ngờ đây là một tăng lữ nắm giữ năng lực chức nghiệp, không phải người bình thường. Nếu quả thật là như vậy, hắn không ngại có một tiêu bản tốt nhất, một tiêu bản sở hữu chức nghiệp đã tuyệt tích, đây có thể là đồ tốt...
Vậy nên sau khi biến tất cả người trên đảo nhỏ này thành linh hồn dự trữ, hắn đi tới nơi có người nằm trong lời đồn, nói chính xác đó chính là nơi Trịnh Xá đang nằm. Trịnh Xá vừa mở mắt đã thấy chân của hắn.
"Không nên tiến nửa bước, đó là thực vật hệ cỏ mới sinh một năm. Ta biết, nhưng nàng vẫn có khả năng sẽ xuất hiện..."
Đương nhiên Twist nghe không hiểu lời của Trịnh Xá nói. Hắn thậm chí không biết Trịnh Xá đã có thể mở miệng mang ý nghĩa như thế nào. Phải biết rằng, hắn chính là luyện kim sư cấp Hiền Giả đứng ở vị trí cao nhất trên thế giới này, e rằng hắn có thể giết tất cả người trên đảo nhỏ này, thậm chí giết nhiều người hơn nữa, chỉ cần không xâm phạm các Hiền Giả khác, không xâm phạm lợi ích của hoàng tộc và quý tộc thì tất cả mọi người sẽ biện hộ cho hắn, tất cả mọi người sẽ hoan hô hắn. Về phần tăng lữ trước mắt này...
Trong lúc suy nghĩ, Twist tiến một bước về phía trước, sau đó...
Trịnh Xá nhìn bụi cây thực vật hệ cỏ đã hoàn toàn héo rũ cũng biến thành tro tàn rơi trên mặt đất, hắn hít một hơi thật sâu, toàn bộ gió bão trên đảo nhỏ cuồn cuộn nổi lên, tiếp theo, hắn cất tiếng rống lớn. Lấy hắn làm trung tâm, từng một vòng chấn động nối tiếp nhau khuyếch tán ra bốn phía. Mấy giây sau, hòn đảo liền biến thành bột phấn, toàn bộ mặt biển bị cuốn lên, nhấc lên gió bão đáng sợ nhất từ trước tới nay ở thế giới này. Sóng biển cao tới mấy trăm thước, tầng khí quyển bị xé rách, thềm lục địa bắt đầu nứt ra, lục địa bắt đầu nghiêng về phía này...
Một tiếng hô này của Trịnh Xá vừa vang lên, chỉ cảm thấy thời gian cùng không gian xung quanh hắn lại bắt đầu điên cuồng vặn vẹo. Sau khi hắn gầm rú xong, thời gian và không gian hoàn toàn vặn vẹo mới tiến vào thời khắc mới. Hắn lại một lần nữa tiến vào trong thời không hỗn loạn. Chỉ là lần này, thời không hỗn loạn cũng không tập kích thân thể hắn, mà dẫn hắn đi về phía sâu trong thời không vặn vẹo...
Hắn phát hiện bản thân đang nằm trên bùn đất, hơn nữa còn có thể nghe thấy tiếng gió thổi trên biển. Chắc hẳn hắn đang ở trên một hòn đảo nhỏ hoặc đang ở bờ biển.
Sau đó, hắn phát hiện ngoại trừ mí mắt mình không có cách nào hoạt động cơ thể, thậm chí ngay cả miệng cũng không mở ra được. Trong cơ thể hắn, thời gian, không gian, vật chất, năng lượng, đều hoàn toàn hỗn loạn. Cũng may đây là hắn chứ nếu đổi thành người khác, chắc chắn sẽ trực tiếp biến mất từ trước khi xuyên qua khoảng không hỗn loạn này. Nhưng dù là hắn, ở trong loại thời không hỗn loạn, vặn vẹo đến mức không có cách nào hình dung này, lúc đến nơi này toàn thân hắn căn bản đều không thể động đậy.
Nhưng đây cũng không phải là tuyệt đối, Trịnh Xá đã cường đại đến mức cực hạn. Sự cường đại của hắn đã không bị hạn chế ở quy tắc nào hoặc bị giới hạn ở trình độ nào, e rằng ngay cả một thế giới vặn vẹo như thế này cũng vậy. Thậm chí thời không của mấy thế giới hỗn loạn trong thân thể, hắn cũng chỉ cần một chút thời gian là có thể khôi phục lại. Tuy cá nhân hắn chắc chắn, thời gian này ước chừng khoảng ba đến bốn năm, hoặc càng lâu? Nhưng nói chung đây cũng không phải là thương thế mang tính vĩnh cửu.
Nhưng, nơi này là nơi nào? Thân thể phục chế Sở Hiên rốt cuộc đã làm gì với hắn? Loại thời không hỗn loạn khủng khiếp đủ để nhấn chìm một người này rốt cuộc là cái gì...
Trịnh Xá có quá nhiều nghi vấn, nhưng trong lòng hắn cũng tức giận, trong lúc không để ý lại trúng phải cái bẫy của Sở Hiên. E rằng thân thể phục chế Sở Hiên cũng vẫn là Sở Hiên, hắn đã rất cẩn thận chú ý, nhưng lúc không để ý vẫn giẫm phải cái bẫy này... Không biết hắn có trở về Chủ Thần không gian đúng hạn không, trở về bị xóa bỏ cũng không sợ, điều hắn lo sợ chính là phải lưu lại đám người Lưu Úc và Lâm Tuấn Thiên...
Cứ như vậy, Trịnh Xá nằm trên bùn đất này mấy ngày, hắn cũng xác nhận được bản thân đang ở trên một hải đảo. Đến trình độ thực lực như hắn, thật ra đã không cần ăn uống, hơn nữa thân thể hắn cũng giống như kim cương bất hoại. Thật ra điều này vẫn còn đánh giá thấp hắn. Với thân thể cùng thực lực của hắn lúc này, Kim Cương trong truyền thuyết ngay cả tư cách xách giày cho hắn cũng không xứng, chắc hẳn cũng chỉ có Chân Phật trong truyền thuyết mới có thể so sánh với hắn. Vậy nên hắn nằm ở chỗ này căn bản cũng không chịu chút tổn thất nào, chỉ có toàn thân hắn là không thể nhúc nhích, điều này khiến người ta bực bội.
Cùng lúc đó, Trịnh Xá cũng phát hiện ra thế giới này có chút không tầm thường. Ví dụ như hắn nhìn thấy được một tiên hoa. Đúng vậy, chính là loại hoạt hình (animation) thật lâu trước đây, hoặc cùng loại với yêu tinh trong truyền thuyết, lớn chừng bàn tay, có cánh chuồn chuồn, có hình dáng thân thể bên ngoài giống như con người. Cách chỗ hắn nằm xuống không xa có một đóa hoa dại màu tím nhạt nở rộ, từ khóe mắt của Trịnh Xá nhìn ra, vừa vặn có thể nhìn thấy đóa hoa này, còn tiên hoa giống như yêu tinh này lại trốn ở phía sau đóa hoa, rụt rè quan sát Trịnh Xá.
Trịnh Xá rất muốn cười mỉm với tiên hoa này, nhưng rất đáng tiếc, lúc này, ngoại trừ tròng mắt và mí mắt của hắn, những chỗ khác hắn đều không thể cử động. Khi rơi xuống nơi này, toàn thân hắn đã không có cách nào cử động, nhưng lại có một bảo bối đáng yêu bé nhỏ như vậy ở bên, Trịnh Xá ngược lại cũng thấy vui mừng, nỗi hận thân thể phục chế Sở Hiên càng sâu thêm. Lần sau gặp lại, hắn nhất định không nói nhiều, trực tiếp tặng cho Sở Hiên một cái tát, dù sao không đánh chết được.
Cứ như vậy, từng ngày trôi qua, Trịnh Xá nằm ở chỗ này đã được gần nửa tháng, bỗng nhiên vào ban đêm, hắn nghe được tiếng sói tru. Điều khiến hắn ngạc nhiên chính là tại sao trên đảo nhỏ này lại có sói? Phải biết rằng hắn nghe được tiếng còi tàu trên hòn đảo này. Tiếng còi tàu nói rõ thế giới này rất văn minh chí ít trình độ cũng đến đầu thế kỷ hai mươi, nhưng tại sao ở trên đảo nhỏ này vẫn còn sói?
Sau đó, hắn lại nhìn thấy được một ít con sói lớn, toàn thân phát ra ánh sáng màu trắng nhạt chạy qua. Những con sói lớn này hình như cũng nhìn thấy hắn, bọn nó đều lập tức chạy về phía hắn. Con sói lớn dẫn đầu thoạt nhìn có kích cỡ giống như ngựa con, lông toàn thân màu bạc, vừa nhìn đã biết nó tuyệt đối không bình thường.
Nhưng Trịnh Xá cũng không sợ, hắn chỉ ngại bản thân không thể động đậy chứ những con sói này căn bản cũng không thể gây tổn thương gì cho hắn, chỉ là... hắn phát hiện trên đường bảy con sói lớn đi đến bên này lại chính là nơi đóa hoa nhỏ màu tím nhạt nở rộ. Nếu bị sói lớn này giẫm lên, tiên hoa kia chắc sẽ...
Trịnh Xá lại nhìn về phía con sói lớn, con sói lớn cũng nhìn thấy ánh mắt của Trịnh Xá. Toàn thân sói lớn lập tức run rẩy, đó là một loại khủng hoảng theo bản năng khi sinh mạng bị đe dọa giống như một người đang đứng bên cạnh vũ khí hạng nặng, hoặc đang đứng ở trong kho đạn vậy. E rằng dù biết người đó không đánh lại mình, nhưng trong lòng cũng sẽ nảy sinh sợ hãi và khủng hoảng. Hơn nữa, hiện tại con sói lớn cũng cảm nhận được sự khủng hoảng càng thêm sâu sắc, đó là một loại khủng hoảng đi sâu vào linh hồn.
Con sói lớn ngay cả gầm rú cũng không dám, chợt cụp đuôi chạy trốn về phía sau. Nơi nó vừa giẫm lên chỉ cách hoa nhỏ màu tím một bước chân, nhưng cuối cùng vẫn không giẫm lên hoa nhỏ, mấy con sói lớn còn lại cũng bị Trịnh Xá hù dọa, chạy đến phía xa.
Trong lòng Trịnh Xá thở phào nhẹ nhõm, khóe mắt nhìn về phía đóa hoa nhỏ màu tím nhạt, trong ánh mắt lộ vẻ ôn nhu. Sau đóa hoa nhỏ này, quả nhiên hắn lại nhìn thấy được tiên hoa rụt rè trốn ở sau bông hoa kia.
Đợi đến ngày hôm sau, lúc Trịnh Xá mở mắt ra, khóe mắt hắn đột nhiên nhìn thấy thứ gì đó ở bên cạnh. Lúc nhìn kỹ lại liền thấy tiên hoa kia hoảng hốt chạy về phía sau bông hoa. Vừa nãy hình như nàng đã rời khỏi đóa hoa đang nở kia để tới gần hắn?
Ở dưới tình huống toàn thân không có cách nào hoạt động ngoại trừ mí mắt và tròng mắt này, khoảng thời gian này Trịnh Xá cảm thấy cô độc nhất từ trước tới nay. Đương nhiên, chuyện này cũng sẽ không ảnh hưởng đến tâm cảnh của hắn, dù sao hắn đã vượt qua tâm ma từ lâu, giống như thấy núi là núi, thấy nước là nước, thấy núi không phải núi, thấy nước không phải nước. Đến lúc này Trịnh Xá thấy núi vẫn là núi, thấy nước vẫn là nước, thậm chí hắn đều đã vượt qua loại cảnh giới này. Đối với hắn, thể nghiệm sự cô độc, vui cười, nhân sinh, các loại cay đắng ngọt bùi đều sẽ không thể ảnh hưởng đến tâm cảnh và bản tâm của hắn, nhưng lúc này hắn lại có thể cảm giác được rất rõ ràng tất cả những điều này.
Lúc này ngay khi Trịnh Xá chìm trong cảm giác cô độc, sự tồn tại của tiên hoa khiến hắn cảm thấy ấm áp.
Cứ như vậy, một ngày rồi một ngày, tiên hoa này cách hắn càng lúc càng gần, cho tới cuối cùng, cũng không còn sợ hắn nữa, còn có lúc chạy tới trước mặt hắn, ngồi trên lỗ mũi của hắn nhìn mắt hắn, nói một ít lời hắn nghe không hiểu.
Sau đó, tiên hoa dường như cũng nhận ra hắn không có cách nào hoạt động, cũng không có cách nào nói, một buổi sáng sớm, Trịnh Xá cảm giác được trên miệng mình có thứ gì đó. Hắn lại nhìn thấy trên đầu môi hình như có một cánh hoa nho nhỏ, tiên hoa vẫn cố gắng cõng một đóa hoa khác để lên môi hắn.
Đây là dược liệu sao?
Trịnh Xá tuy muốn cười, nhưng thấy hình dáng tiên hoa này đặc biệt cố gắng cũng rất đáng yêu, lại nghiêm túc, khiến hắn cảm giác được rõ ràng không biết tại sao khi cánh hoa ở trong miệng hắn, thời không hỗn loạn trong miệng hắn hình như lại giảm bớt một chút, cái giá phải trả chính là cánh hoa nhanh chóng héo tàn...
Xuân đi thu tới, Trịnh Xá nằm xuống đất dường như đã qua mấy tháng, cánh hoa héo tàn, thân thể tiên hoa cũng dần trở nên suy yếu, như ẩn như hiện. Mỗi ngày, tiên hoa đều cười mệt mỏi, ngồi trên chóp mũi của Trịnh Xá ca hát. Đó là một loại lời hát rất kỳ lạ, rất êm tai, chỉ có giai điệu, giống như bài hát của yêu tinh, Trịnh Xá chỉ thông qua ánh sáng tâm linh mới nghe được, nhưng rất êm tai...
Cứ thế đến cuối thu, tất cả những đóa hoa, cây cỏ, lá cây này đều khô héo, tiên hoa cũng biến mất...
Eveno đế quốc, đế quốc mạnh nhất thế giới luyện kim lớn từ trước tới nay, ở một trăm tám mươi năm trước đã thống nhất toàn thế giới. Hơn nữa, đế quốc hoàn toàn không có dấu hiệu suy thoái, ngược lại lấy tốc độ nhanh nhất trở nên phát đạt phồn vinh. Đây là sau ngàn năm cai trị của Lans Rohan đế quốc, đế quốc thứ hai thống nhất toàn cầu, chỉ bắt đầu cuộc chiến tranh với yêu tộc đã nghìn năm. Gần mười năm sau khi lối đi giữa Xích tinh cầu và Lam tinh cầu được mở ra, một đế quốc toàn cầu thứ hai này có thắng được ma chú nghìn năm hay không, đây là chuyện ai cũng không dám khẳng định. Vậy nên trước nghìn năm chiến tranh chuẩn bị bắt đầu, sư môn luyện kim trên toàn thế giới cũng bắt đầu chuẩn bị. Bọn họ chuẩn bị cho chiến tranh, chuẩn bị con át chủ bài, chuẩn bị cả đường lui...
Là một trong năm luyện kim sư cấp Hiền Giả cường đại nhất trong toàn thế giới, Twist đang đi từ thủ phủ của đế quốc đi tới mật thất luyện kim cá nhân của hắn. Hắn dự định ở nơi đó ngưng tụ ra đầy đủ đá Hiền Giả. Đây là đá hắn tiêu hao gần như phần lớn tài phú của bản thân, cùng với tích lũy hơn ba trăm năm mới có thể chế luyện được, cần một ngàn vạn linh hồn của con người, cùng với các loại vật phẩm cực hiếm. Chỉ cần chế luyện ra nó, hắn lại có thêm phần hi vọng sẽ vượt qua nghìn năm chiến tranh, nên hắn nhất định phải chế luyện thành công.
Nhưng dọc đường đi, khi hắn mua đồ tiếp tế tiếp viện ở trên một đảo nhỏ, hắn nghe nói về một lời đồn của hòn đảo này, có người nói trên đảo nhỏ này có một tăng lữ, chính là chức nghiệp ở bốn ngàn năm trước. Ở bốn ngàn năm trước, khi nghìn năm chiến tranh xảy ra, chức nghiệp này đã bị đào thải, cho tới bây giờ, chỉ còn lại một ít người bình thường mang tín ngưỡng, nhưng lại không có đầy đủ năng lực làm tăng lữ.
Có người nói tăng lữ này đang tiến hành khổ luyện, hắn đã nằm trên mặt đất nửa năm không cần ăn uống hay nói chuyện, người ta từng mắng hắn, đánh hắn, ném đá vào người hắn, thậm chí còn có người ném vật bẩn thỉu lên người hắn, hắn cũng không trả lời, hơn nữa hắn còn sống sót, bị người trên đảo nhỏ coi là chuyện lạ.
Twist lập tức bị thu hút sự chú ý, hắn nghi ngờ đây là một tăng lữ nắm giữ năng lực chức nghiệp, không phải người bình thường. Nếu quả thật là như vậy, hắn không ngại có một tiêu bản tốt nhất, một tiêu bản sở hữu chức nghiệp đã tuyệt tích, đây có thể là đồ tốt...
Vậy nên sau khi biến tất cả người trên đảo nhỏ này thành linh hồn dự trữ, hắn đi tới nơi có người nằm trong lời đồn, nói chính xác đó chính là nơi Trịnh Xá đang nằm. Trịnh Xá vừa mở mắt đã thấy chân của hắn.
"Không nên tiến nửa bước, đó là thực vật hệ cỏ mới sinh một năm. Ta biết, nhưng nàng vẫn có khả năng sẽ xuất hiện..."
Đương nhiên Twist nghe không hiểu lời của Trịnh Xá nói. Hắn thậm chí không biết Trịnh Xá đã có thể mở miệng mang ý nghĩa như thế nào. Phải biết rằng, hắn chính là luyện kim sư cấp Hiền Giả đứng ở vị trí cao nhất trên thế giới này, e rằng hắn có thể giết tất cả người trên đảo nhỏ này, thậm chí giết nhiều người hơn nữa, chỉ cần không xâm phạm các Hiền Giả khác, không xâm phạm lợi ích của hoàng tộc và quý tộc thì tất cả mọi người sẽ biện hộ cho hắn, tất cả mọi người sẽ hoan hô hắn. Về phần tăng lữ trước mắt này...
Trong lúc suy nghĩ, Twist tiến một bước về phía trước, sau đó...
Trịnh Xá nhìn bụi cây thực vật hệ cỏ đã hoàn toàn héo rũ cũng biến thành tro tàn rơi trên mặt đất, hắn hít một hơi thật sâu, toàn bộ gió bão trên đảo nhỏ cuồn cuộn nổi lên, tiếp theo, hắn cất tiếng rống lớn. Lấy hắn làm trung tâm, từng một vòng chấn động nối tiếp nhau khuyếch tán ra bốn phía. Mấy giây sau, hòn đảo liền biến thành bột phấn, toàn bộ mặt biển bị cuốn lên, nhấc lên gió bão đáng sợ nhất từ trước tới nay ở thế giới này. Sóng biển cao tới mấy trăm thước, tầng khí quyển bị xé rách, thềm lục địa bắt đầu nứt ra, lục địa bắt đầu nghiêng về phía này...
Một tiếng hô này của Trịnh Xá vừa vang lên, chỉ cảm thấy thời gian cùng không gian xung quanh hắn lại bắt đầu điên cuồng vặn vẹo. Sau khi hắn gầm rú xong, thời gian và không gian hoàn toàn vặn vẹo mới tiến vào thời khắc mới. Hắn lại một lần nữa tiến vào trong thời không hỗn loạn. Chỉ là lần này, thời không hỗn loạn cũng không tập kích thân thể hắn, mà dẫn hắn đi về phía sâu trong thời không vặn vẹo...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook