Vô Hạn Nhiệm Vụ Thế Giới
-
Chương 30: Khỏi Bệnh
Trong phòng Vip. Bệnh viện đa khoa trung ương thành phố S, Lạc Quốc.
Trương Tam Phong mặc một thân quần áo bệnh nhân nằm trên giường ăn trái cây.
Cứ nghĩ tới lúc ăn viên Tẩy Tủy Đan lúc trước không khỏi làm cho cậu rùng mình một cái lạnh cả sống lưng.
“Cái con em nó! Cái gì mà hơi đau một chút? Đây là lăng trì tra tấn có được hay không.”
Cũng may lúc đó tự nhiên lại có người tới phát hiện ra, kịp thời đưa cậu tới bệnh viện, đánh mấy cái thuốc giảm đau xong mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
“Cảm ơn bác sĩ. Có biết ai đã đưa tôi tới bệnh viện không?”
Đang kiểm tra lại bệnh án vô cùng đăm chiêu thì nghe được tiếng Trương Tam Phong hỏi, vị bác sĩ trung niên cũng không có trực tiếp trả lời mà lại hỏi ngược lại một câu.
“Anh bạn trẻ. Ừm... lúc ngã vào hố phân cậu có vô tình nuốt cái gì vào bụng hay không?”
Trương Tam Phong: “...”
“You are kidding me!?”
Phải nghe xong ông ta giải thích đầu đuôi xong cậu mới hiểu.
Hóa ra sau khi ăn Tẩy Tủy Đan, mọi tạp chất trong người Trương Tam Phong bị đào thải ra ngoài, thế nên lúc đó trông cậu mới giống như người vừa mới ngã từ hố phân lên.
Nhưng mà...
Cái con mẹ nó, có giống cũng không được hỏi như thế chứ? Lại còn có vô tình nuối phải cái gì không? Đây là bảo Trương Tam Phong đớp cức a!
“Sĩ khả sát, bất khả nhục!”
Trương Tam Phong ngồi bật dậy phun cho trung niên bác sĩ máu chó đầy đầu.
Một hồi sau mới hả giận được một lúc mới nghiêm túc nói chuyện.
“Bệnh của tôi sao rồi?”
Trung niên bác sĩ cũng không để ý tới chuyện vừa rồi lắm, quay lại chính sự đáp: “Tôi chỉ có thể nói là quá thần kỳ. Bệnh của cậu hoàn toàn khỏi rồi, không những thế cơ thể còn vô cùng khỏe mạnh. Từ số liệu này cho thấy thể chất của cậu ít nhất là gấp đôi một người trưởng thành bình thường...”
Vừa nói bác sĩ trung niên vừa lôi ra một đống báo cáo số liệu cho Trương Tam Phong xem.
Nhưng nhìn đến hoa cả mắt, cái hiểu cái không, cậu cũng chỉ ậm ừ cho qua rồi đuổi khóe ông ta ra ngoài.
Còn muốn xem chi tiết thông số cơ thể thì chỉ cần mở bảng trạng thái lên là sẽ rõ ngay thôi.
*Tinh!
Người chơi: Kong.
Chủng tộc: Nhân loại.
Xếp hạng: E.
Danh hiệu: Không.
Thể chất: 40 (Sức chịu đựng, kháng tính, khả năng phục hồi...)
Lực lượng: 35 (Lực công kích, khả năng bộc phát...)
Nhanh nhẹn: 25 (Tốc độ di chuyển, ra đòn, né tránh, phản ứng...)
Tinh thần: 15 (Phản ứng thần kinh, trực giác...)
Năng lượng: 130 (Mỗi giờ tự động hồi phục 1% (1,3) điểm năng lượng. Tăng gấp đôi trong trạng thái nghỉ.) (Tổng các chỉ số cộng chỉ số Tinh Thần nhân hai. Bao gồm cả chỉ số cộng thêm.)
(Chỉ số của người trưởng thành là 10)
Không tệ.
Nhờ hồi nhỏ có rèn luyện qua nên gân cốt hiện tại của Trương Tam Phong khá tốt, thu được rất nhiều điểm chỉ số sau khi cải tạo cơ thể bằng Tẩy Tủy Đan.
Thêm nữa hiện tại cậu còn đang ở bậc xếp hạng E, được hưởng 100% thực lực.
Trong bảng chỉ số như thế nào, hiện cậu chính là như thế đó.
Một quyền mạnh gấp 3,5 lần một người trưởng thành bình thường. Chỉ riêng cái này thôi cũng đủ để Trương Tam Phong cảm thấy kinh khủng.
Thử nghĩ tới những người chơi cấp S thì đáng sợ chừng nào. Là một quyền oanh nổ đại lục?
Càng nghĩ càng khiến cho Trương Tam Phong cảm thấy mong chờ.
Đang toan dự định chuẩn bị về nhà để kiếm xem có nhiệm vụ nào đơn giản để kiểm tra thực lực của bản thân hay không thì cửa phòng bệnh đột nhiên mở ra.
Từ bên ngoài một nam một nữ xuất hiện.
Người nam cao tới một mét tám, da hơi găm đen, tóc húi cua, cơ thể tràn ngập cơ bắp căng phồng. Còn người nữ lại có chút quen mắt.
Trương Tam Phong hơi không xác định hỏi: “Cô là người đưa tôi tới bệnh viện sao?”
Nguyệt kéo em trai mình theo vào, cô lễ phép hơi cúi đầu xuống.
“Cảm ơn anh đã cứu em trai em.”
Trương Tam Phong đầu lớn thêm ra một vòng, đầu năm nay mọi người đều thích nghe một đằng trả lời một nẻo sao.
Bất chợt nhớ ra điều gì, cậu nhìn kỹ lại cô gái xinh đẹp kia a lên một tiếng: “Thì ra là cô gái bán thân cứu em trai hôm trước sao?”
“Anh nói cái gì! Muốn ăn đòn sao!”
Nghe người khác nói chị mình như vậy khiến thanh niên kia nóng máu vứt cái nạng xuống hùng hổ như chuẩn bị đánh người.
Nguyệt quát lên tức giận ngăn em trai lại.
“Dừng lại! Em còn muốn làm cho chị xấu hổ thêm với em bao nhiêu nữa mới đủ hả!”
“Nhưng mà...”
“Đi ra ngoài!”
Nhìn thấy chị gái lần này thực sự là tức giận không nhẹ, thanh niên vẫn còn cố gắng ném ánh mắt sắc lạnh về phía Trương Tam Phong xong mới chịu ra ngoài.
Trương Tam Phong cũng chỉ cười nhạt không thèm để ý, tiếp tục dọn dẹp mấy thứ đồ đạc cá nhân cho vào trong túi xách.
Nguyệt vội chạy tới giúp một tay áy náy xin lỗi: “Xin lỗi anh, em trai em không hiểu chuyện...”
“Không sao. Cũng cảm ơn cô đã đưa tôi tới bệnh viện.”
Xem ra là trước đây trách nhầm cô ta, đúng thật là bán thân lấy tiền chữa trị cho em trai thật a. Cũng không biết là thư ký hứa đưa bao nhiêu tiền.
Bất quá cũng chỉ là bèo nước gặp nhau.
Trương Tam Phong sau khi trở thành người chơi Vạn Giới đã sớm không còn như xưa.
Cậu chào cô gái kia một tiếng rồi xách túi rời khỏi bệnh viện. Nguyệt cũng biết bản thân không giúp được gì chỉ lặng lẽ tiễn cậu lên trên xe.
Ra đến ngoài cửa bệnh viện, một chiếc xe sang trọng màu đen đã dừng ở đây từ sớm. Ngọc Trinh đích thân chạy tới bệnh viện để đón Tổng Giám đốc.
“Tổng Giám đốc, anh muốn đi về thẳng nhà sao?”
Trương Tam Phong nghe vậy hơi trầm ngâm một lát xong đáp: “Tới công ty đi, tôi muốn bàn giao một số công tác.”
Ngọc Trinh gật đầu dạ vâng, cô nàng khởi động xe mang theo cậu tới công ty.
Ngồi ở ghế lái, thỉnh thoảng nhìn trộm Trương Tam Phong ở bên cạnh. Cô nàng hiếu kỳ càng lúc càng nặng.
“Nhìn anh ta xem. Ngoại trừ cái đầu hói ra thì có điểm nào giống người bị bệnh nan y sắp chết cơ chứ.”
Ngọc Trinh tò mò khó chịu không thể kìm được, đánh liều hỏi: “Tổng Giám Đốc, anh không bị bệnh đúng không?”
“Không, tôi vừa chữa khỏi rồi.”
Nghe được câu trả lời này khiến Ngọc Trinh vô cùng khinh bỉ.
“Quả nhiên là dạng này nha. Hết chủ tịch giả nghèo và cái kết, giờ thì lại có chủ tịch giả vờ sắp chết để thử lòng nhân viên. Cũng may chị đây tỉnh táo...”
Nhìn thấy biểu cảm không ngừng biển đổi trên mặt của Ngọc Trinh, Trương Tam Phong đang kiểm tra tình hình vận hành của công ty thời gian qua cũng không khỏi nhíu mày.
“Đang suy diễn linh tinh cái gì?”
Ngọc Trinh giật thót vội vàng lấp liếm: “Không có gì ạ. Tổng Giám đốc cứ yên tâm, em nổi tiếng kín miệng á.”
“Bớt chuyện đi. Chúng ta tới công ty rồi!”
[Đồng Bằng Sông Hồng! Thứ Hai, Ngày 1 Tháng 3 Năm 2021.]
[Mau bỏ nhiếu đi nha, mười hai giờ đêm hôm nay chốt hòm a.]
[5000]
Trương Tam Phong mặc một thân quần áo bệnh nhân nằm trên giường ăn trái cây.
Cứ nghĩ tới lúc ăn viên Tẩy Tủy Đan lúc trước không khỏi làm cho cậu rùng mình một cái lạnh cả sống lưng.
“Cái con em nó! Cái gì mà hơi đau một chút? Đây là lăng trì tra tấn có được hay không.”
Cũng may lúc đó tự nhiên lại có người tới phát hiện ra, kịp thời đưa cậu tới bệnh viện, đánh mấy cái thuốc giảm đau xong mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
“Cảm ơn bác sĩ. Có biết ai đã đưa tôi tới bệnh viện không?”
Đang kiểm tra lại bệnh án vô cùng đăm chiêu thì nghe được tiếng Trương Tam Phong hỏi, vị bác sĩ trung niên cũng không có trực tiếp trả lời mà lại hỏi ngược lại một câu.
“Anh bạn trẻ. Ừm... lúc ngã vào hố phân cậu có vô tình nuốt cái gì vào bụng hay không?”
Trương Tam Phong: “...”
“You are kidding me!?”
Phải nghe xong ông ta giải thích đầu đuôi xong cậu mới hiểu.
Hóa ra sau khi ăn Tẩy Tủy Đan, mọi tạp chất trong người Trương Tam Phong bị đào thải ra ngoài, thế nên lúc đó trông cậu mới giống như người vừa mới ngã từ hố phân lên.
Nhưng mà...
Cái con mẹ nó, có giống cũng không được hỏi như thế chứ? Lại còn có vô tình nuối phải cái gì không? Đây là bảo Trương Tam Phong đớp cức a!
“Sĩ khả sát, bất khả nhục!”
Trương Tam Phong ngồi bật dậy phun cho trung niên bác sĩ máu chó đầy đầu.
Một hồi sau mới hả giận được một lúc mới nghiêm túc nói chuyện.
“Bệnh của tôi sao rồi?”
Trung niên bác sĩ cũng không để ý tới chuyện vừa rồi lắm, quay lại chính sự đáp: “Tôi chỉ có thể nói là quá thần kỳ. Bệnh của cậu hoàn toàn khỏi rồi, không những thế cơ thể còn vô cùng khỏe mạnh. Từ số liệu này cho thấy thể chất của cậu ít nhất là gấp đôi một người trưởng thành bình thường...”
Vừa nói bác sĩ trung niên vừa lôi ra một đống báo cáo số liệu cho Trương Tam Phong xem.
Nhưng nhìn đến hoa cả mắt, cái hiểu cái không, cậu cũng chỉ ậm ừ cho qua rồi đuổi khóe ông ta ra ngoài.
Còn muốn xem chi tiết thông số cơ thể thì chỉ cần mở bảng trạng thái lên là sẽ rõ ngay thôi.
*Tinh!
Người chơi: Kong.
Chủng tộc: Nhân loại.
Xếp hạng: E.
Danh hiệu: Không.
Thể chất: 40 (Sức chịu đựng, kháng tính, khả năng phục hồi...)
Lực lượng: 35 (Lực công kích, khả năng bộc phát...)
Nhanh nhẹn: 25 (Tốc độ di chuyển, ra đòn, né tránh, phản ứng...)
Tinh thần: 15 (Phản ứng thần kinh, trực giác...)
Năng lượng: 130 (Mỗi giờ tự động hồi phục 1% (1,3) điểm năng lượng. Tăng gấp đôi trong trạng thái nghỉ.) (Tổng các chỉ số cộng chỉ số Tinh Thần nhân hai. Bao gồm cả chỉ số cộng thêm.)
(Chỉ số của người trưởng thành là 10)
Không tệ.
Nhờ hồi nhỏ có rèn luyện qua nên gân cốt hiện tại của Trương Tam Phong khá tốt, thu được rất nhiều điểm chỉ số sau khi cải tạo cơ thể bằng Tẩy Tủy Đan.
Thêm nữa hiện tại cậu còn đang ở bậc xếp hạng E, được hưởng 100% thực lực.
Trong bảng chỉ số như thế nào, hiện cậu chính là như thế đó.
Một quyền mạnh gấp 3,5 lần một người trưởng thành bình thường. Chỉ riêng cái này thôi cũng đủ để Trương Tam Phong cảm thấy kinh khủng.
Thử nghĩ tới những người chơi cấp S thì đáng sợ chừng nào. Là một quyền oanh nổ đại lục?
Càng nghĩ càng khiến cho Trương Tam Phong cảm thấy mong chờ.
Đang toan dự định chuẩn bị về nhà để kiếm xem có nhiệm vụ nào đơn giản để kiểm tra thực lực của bản thân hay không thì cửa phòng bệnh đột nhiên mở ra.
Từ bên ngoài một nam một nữ xuất hiện.
Người nam cao tới một mét tám, da hơi găm đen, tóc húi cua, cơ thể tràn ngập cơ bắp căng phồng. Còn người nữ lại có chút quen mắt.
Trương Tam Phong hơi không xác định hỏi: “Cô là người đưa tôi tới bệnh viện sao?”
Nguyệt kéo em trai mình theo vào, cô lễ phép hơi cúi đầu xuống.
“Cảm ơn anh đã cứu em trai em.”
Trương Tam Phong đầu lớn thêm ra một vòng, đầu năm nay mọi người đều thích nghe một đằng trả lời một nẻo sao.
Bất chợt nhớ ra điều gì, cậu nhìn kỹ lại cô gái xinh đẹp kia a lên một tiếng: “Thì ra là cô gái bán thân cứu em trai hôm trước sao?”
“Anh nói cái gì! Muốn ăn đòn sao!”
Nghe người khác nói chị mình như vậy khiến thanh niên kia nóng máu vứt cái nạng xuống hùng hổ như chuẩn bị đánh người.
Nguyệt quát lên tức giận ngăn em trai lại.
“Dừng lại! Em còn muốn làm cho chị xấu hổ thêm với em bao nhiêu nữa mới đủ hả!”
“Nhưng mà...”
“Đi ra ngoài!”
Nhìn thấy chị gái lần này thực sự là tức giận không nhẹ, thanh niên vẫn còn cố gắng ném ánh mắt sắc lạnh về phía Trương Tam Phong xong mới chịu ra ngoài.
Trương Tam Phong cũng chỉ cười nhạt không thèm để ý, tiếp tục dọn dẹp mấy thứ đồ đạc cá nhân cho vào trong túi xách.
Nguyệt vội chạy tới giúp một tay áy náy xin lỗi: “Xin lỗi anh, em trai em không hiểu chuyện...”
“Không sao. Cũng cảm ơn cô đã đưa tôi tới bệnh viện.”
Xem ra là trước đây trách nhầm cô ta, đúng thật là bán thân lấy tiền chữa trị cho em trai thật a. Cũng không biết là thư ký hứa đưa bao nhiêu tiền.
Bất quá cũng chỉ là bèo nước gặp nhau.
Trương Tam Phong sau khi trở thành người chơi Vạn Giới đã sớm không còn như xưa.
Cậu chào cô gái kia một tiếng rồi xách túi rời khỏi bệnh viện. Nguyệt cũng biết bản thân không giúp được gì chỉ lặng lẽ tiễn cậu lên trên xe.
Ra đến ngoài cửa bệnh viện, một chiếc xe sang trọng màu đen đã dừng ở đây từ sớm. Ngọc Trinh đích thân chạy tới bệnh viện để đón Tổng Giám đốc.
“Tổng Giám đốc, anh muốn đi về thẳng nhà sao?”
Trương Tam Phong nghe vậy hơi trầm ngâm một lát xong đáp: “Tới công ty đi, tôi muốn bàn giao một số công tác.”
Ngọc Trinh gật đầu dạ vâng, cô nàng khởi động xe mang theo cậu tới công ty.
Ngồi ở ghế lái, thỉnh thoảng nhìn trộm Trương Tam Phong ở bên cạnh. Cô nàng hiếu kỳ càng lúc càng nặng.
“Nhìn anh ta xem. Ngoại trừ cái đầu hói ra thì có điểm nào giống người bị bệnh nan y sắp chết cơ chứ.”
Ngọc Trinh tò mò khó chịu không thể kìm được, đánh liều hỏi: “Tổng Giám Đốc, anh không bị bệnh đúng không?”
“Không, tôi vừa chữa khỏi rồi.”
Nghe được câu trả lời này khiến Ngọc Trinh vô cùng khinh bỉ.
“Quả nhiên là dạng này nha. Hết chủ tịch giả nghèo và cái kết, giờ thì lại có chủ tịch giả vờ sắp chết để thử lòng nhân viên. Cũng may chị đây tỉnh táo...”
Nhìn thấy biểu cảm không ngừng biển đổi trên mặt của Ngọc Trinh, Trương Tam Phong đang kiểm tra tình hình vận hành của công ty thời gian qua cũng không khỏi nhíu mày.
“Đang suy diễn linh tinh cái gì?”
Ngọc Trinh giật thót vội vàng lấp liếm: “Không có gì ạ. Tổng Giám đốc cứ yên tâm, em nổi tiếng kín miệng á.”
“Bớt chuyện đi. Chúng ta tới công ty rồi!”
[Đồng Bằng Sông Hồng! Thứ Hai, Ngày 1 Tháng 3 Năm 2021.]
[Mau bỏ nhiếu đi nha, mười hai giờ đêm hôm nay chốt hòm a.]
[5000]
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook