Hạ Lâu cũng không nghĩ cánh cửa kia có thể chống đỡ cương thi, anh ta thở hổn hển tiến vào phòng, không biết có phải vì sương máu xâm nhập hay không, đèn trong phòng đều không bật lên được.

Anh ta mơ hồ nhìn ngắm chốc lát liền xông vào một gian bên trong, trốn dưới đáy giường, tim đập như nổi trống.Ít nhất...!phải kéo dài thời gian một chút để anh ta lấy lại sức, nếu không sẽ không thể hoàn thành việc này.Khi cương thi vừa dị biến, thân thể quá mức cứng ngắc, không thể tự nhiên điều chỉnh.

Hạ Lâu yên lặng nhớ lại lời Lâm đại sư nói, chỉ hy vọng ít nhất cậu ta không gạt mình chuyện này.Anh ta nghe được tiếng tông cửa bên ngoài càng ngày càng kịch liệt, một cái lại một cái, cực kỳ vang dội, sức lực to lớn, cả tòa chung cư như bị đâm muốn đổ sập.Cuối cùng, cánh cửa bị đập nát.Tiếng bước chân nhảy nhót, từng chút đi về phía cửa phòng.Hạ Lâu gần như nín thở.Không biết tại sao, thanh âm kia đột nhiên lại ngừng lại.Chuyện gì vậy?Đêm khuya vốn đã tối đen, anh ta ở dưới gầm giường lại càng không cần phải nói, ga trải giường rủ xuống đất, căn bản không nhìn thấy bên ngoài xảy ra chuyện gì, chỉ có thể dựa vào âm thanh để phân biệt.Chuyện gì đã xảy ra?Có nên nhìn xem hay không?Kéo ga lên nhìn một cái chắc không sao đâu nhỉ? Chỉ nhìn một cái thôi.Không, không, không, không được.Hạ Lâu lại rụt vào giữa giường một chút, đề phòng dựa quá sát mép lại xuất hiện vấn đề.Mà vừa lùi lại, cánh tay của anh ta tựa hồ đụng phải thứ gì đó.


Xúc cảm cứng ngắc, lạnh như băng làm tóc gáy cả người lập tức dựng đứng lên.Anh ta chậm rãi quay đầu đi, đối diện với một khuôn mặt tái nhợt phát xanh.Khuôn mặt kia, là Phong Sở Sở.Cậu ta đang mỉm cười.Chạy trốn!!!Cơ hồ là trong nháy mắt, Hạ Lâu trực tiếp xông ra ngoài.

Ngoài ý muốn là ngoài phòng không hề có bóng dáng Lê Phương Chỉ.


Anh ta nhanh chóng chạy xuống dưới lầu, muốn tìm Lục Ngôn Lễ hội hợp.Hiện tại chỉ còn lại một mình anh ta, Lục Ngôn Lễ không có khả năng phát rồ mang anh ta đi thủ tiêu, anh ta vẫn còn có giá trị lợi dụng.Lại nói tiếp, thật đáng buồn nhưng cho tới bây giờ Hạ Lâu không dám tin có một ngày vị trí của mình và NPC hoàn toàn đảo ngược, có thể sống bao lâu toàn bộ phụ thuộc vào giá trị lợi dụng của mình.

Nhưng anh ta không thể không thừa nhận, cho dù Lục Ngôn Lễ đáng sợ thế nào, chỉ cần nhìn thấu ý đồ của hắn, ở cùng một chỗ với hắn còn tốt hơn là đối mặt với quỷ hồn.Vừa chạy ra ngoài, anh ta liền đụng phải một bóng người.

Lục Ngôn Lễ khẽ quát hắn một câu: “Anh chạy nhanh như vậy làm gì?”Lê Phương Chỉ và tiểu quỷ kia đều bị hắn đưa tiễn, sao hắn vẫn như gặp phải quỷ?Chợt đụng vào người, Hạ Lâu cứng ngắc trong nháy mắt, nhưng thân thể kia mang theo nhiệt độ cơ thể, anh ta lập tức yên lòng, hạ giọng nhanh chóng nói hết sự tình: “Tôi vừa mới chui xuống dưới giường trốn Lê Phương Chỉ, không thấy cô ta đâu nhưng dưới giường tôi nhìn thấy Phong Sở Sở.”Vừa dứt lời, âm thanh “thùng, thùng, thùng” lại xuất hiện..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương