[Vô Hạn Lưu] Hồi Ký Của Kẻ Lưu Hành Thời Gian
-
Chương 68
Tôi quyết định đi. Nó là một quyết định tồi tệ. Tôi cảm thấy tồi tệ.
Phan không dám nhìn khuôn mặt hậm hực của tôi. Tên công tử kia không nói, không nhìn, không thèm để ý. Tôi có lúc chỉ muốn tên sát thủ nhảy từ không trung chém hắn ra hai mảnh.
Vâng đã có lúc tôi có thể tôi, Phan, Tử Duy là bạn. Nhưng giờ thì rõ rồi, chẳng là bạn bè gì hết. Chỉ là tên Hồ công tử vô tình được cứu nên đành phải làm những gì tôi muốn trong một khoảng thời gian. Giờ hắn nhận ra tôi là đứa cần sự giúp đỡ nên chẳng cần quan tâm gì nữa. À còn Phan thì chỉ là đứa chạy theo, chiều nay thích đi chỗ khác thì lại xách mông nhảy đi. Hắn vốn chẳng hứa hẹn gì với tôi thì cần gì phải loanh quanh đường tôi đi cơ chứ.
Nhưng khi nhìn Tử Duy, tôi cũng nhìn thấy Tử Huy.
Trong giấc mộng hàng đêm, hai người anh em đều nằm trên mặt đất thô cứng, máu hoà vào nhau thành một hồ huyết đặc quánh. Và khi tôi giật dậy trong đêm, nước mắt dàn dụa, cái hình ảnh của thanh kiếm đẫm máu tôi cầm trong tay in vào trí óc.
Đừng nghĩ tới mấy cơn ác mộng đấy! Bụng bảo dạ. Nhưng thực sự chẳng dễ dàng gì. Có những lúc mơ với thực nó hòa vào nhau. Trong tích tắc, tôi thấy xác Hồ Tử Huy trắng toát trên con ngựa anh trai cậu ta đang cưỡi ngay trước mặt tôi. Tấm lưng đỏ lịm, thanh gươm báu nhà họ Hồ xuyên tâm.
Tôi phải nhắm mắt, đếm từ một đến mười, hình ảnh đó mới biến mất. Tử Duy trở lại thành Tử Duy, còn sống, còn thở, và đang nhướn mày nhìn lại tôi.
Tôi đi cùng ngựa với Yến Vi, người cháu gái và đồ đệ của của Kiên Sơn. Trong cả đoàn chắc có đúng bốn người con gái. Trần Mỹ Ý, Yến Vi, tôi và một cô gái thuộc môn phái Ong Thái Gia mà tôi không biết tên. Sáu người còn lại là nam nhân, mỗi kẻ một thần thái khác nhau. Thực ra đáng lẽ phải nhiều hơn mười nhân mạng, nhưng sau khi bàn lên bàn xuống, họ quyết định là không nên theo cả một đội quân. Tìm được Vân Trang và đôi vợ chồng Đặng Anh-Lê Chi là mục tiêu đầu, sau đó thì phải tìm ra xem tên sát thủ đã giết chết người Đại Lâm Quán.
Ngạc nhiên thay, số lượng tuyển chọn ít như vậy mà tôi vẫn được đi theo. Một là để tôi chỉ mặt tên sát thủ cầm đao nếu họ tìm thấy hắn. Hai là để trông ngựa. Vào thời điểm bây giờ thì tôi làm công việc thứ hai nhiều hơn.
Đoàn người đi thành hai hàng dọc song song trên con đường đồi chật chội. Sau hai ngày liên tục di chuyển, chỉ dừng để ăn trưa và ngủ đêm, chúng tôi đã đến gần hang ổ cũ của Rắn Trắng. Tổ chức sát thủ tàn lụi này ngày trước gọi mạng lưới hang ngầm dưới đất và bên trong những ngọn đồi này là nhà. Khi quân đội sùng lục lũ rắn này, họ đã mất bảy tháng trời chơi trò mèo đuổi chuột cả ở trên lẫn dưới mặt đất. Tất nhiên với số quân đông đảo, Hoàng Kim Đế đã tiêu diệt được những kẻ giết chết con trai mình, đốt rụi và làm sập hầu hết hệ thống hang ngầm. Đáng lẽ Rắn Trắng phải kết thúc tại đó. Nhưng giờ, khi bọn chúng ngóc đầu ra khỏi mảnh đất đã lụi tàn này, giang hồ mới biết xác rắn tìm được là cái vỏ lột bị bỏ lại.
Tôi nhìn xung quanh, khung cảnh buồn bã thê lương kinh khủng. Quân đội đã làm cỏ còn không mọc nổi, đất mất màu trắng dã, lỗ chỗ mảng đen như lửa đỏ mới tàn ngày hôm qua. Gió thổi, khô không khốc, bụi cuốn vật vờ quanh mặt người đi.
“ Chúng ta tới nơi rồi. “ _ Giọng Mỹ Ý truyền từ đầu hàng, nhưng tới chỗ tôi vẫn rõ như đang nói bên tai.
Đoàn người dừng ngựa và đi xuống. Trước mặt tôi là một cảnh tượng khó quên. Trên mặt đồi nghiêng là một cái hố to như miệng núi lửa. Cho dù đang giữa trưa đổ nắng, cái hố đấy vẫn đen ngòm, như hố đen vũ trụ, nuốt lấy hết ánh sáng trên đời. Dưới đồi, hai mảnh đá tảng chạm khắc hai con rắn bay lên trời gãy làm đôi, nhưng cho dù bị thời gian mài mòn, vẫn dễ dàng nhận ra đó từng là hai cánh cửa.
Tôi tự hỏi tại sao một tổ chức bí mật lại khắc tên con vật tượng trưng lên cửa thế này. Rất phong cách, nhưng hơi bị dễ tìm ra.
Đỗ Kiên xuống ngựa, khoanh tay nhìn khung cảnh trước mặt. Những người khác cũng leo xuống, mỗi người một suy nghĩ.
Bản thân tôi ớn lạnh. Thật may tôi không phải đi vào một cái hố đen.
“ Trần huynh, chúng ta có mang đủ đồ đánh lửa và đuốc không? “
Trần Phong đứng bên cạnh gật đầu:
“ Đủ dùng trong hai tuần liền. “
“ Tốt lắm. “ _ nói rồi, Đỗ Kiên quay lại nhìn cả đoàn _ “ Anh em nghỉ dưỡng sức, chúng ta trong một canh giờ nữa sẽ tiến vào bản doanh Rẳn Trắng. “
Ông nhìn qua những gương mặt đang chăm chú vào mình. Mỹ Ý, cho dù đã xoá bỏ sự khó chịu trên nét mặt, vẫn không thể ngăn đôi vai không gồng lên. Kiên Long đứng bên cạnh Hổ Tử Duy, tay chống hông, thanh kiếm mới toanh sáng bóng trong ánh nắng, háo hức được nhảy vào hố tử. Hai bố con đến từ Ong Thái Gia điềm tĩnh hơn, người con trai Tứ Hảo với vết sẹo ngang cổ và thanh kiếm dài của mình tự tin ra mặt. Anh ta cười nửa miệng, nhìn cả thế giới bằng nửa con mắt. Ông bố Tứ Bảo lạnh hơn băng, cái mũi khoằm của diều hâu làm khuôn mặt như lúc nào cũng đang giận thằng con. Hai người này làm tôi cực kì tò mò. Theo lời Văn Trang, Tứ Bảo là tay kiếm nhanh nhất thiên hạ. Thằng con trai cũng không kém cạnh gì. Để có thể chém thanh kiếm dài nhanh như một người dùng kiếm bình thường, kẻ này có thể còn ghê hơn ông bố.
Không biết họ có nhanh bằng tên sát thủ cầm đao kia không?
Ánh mắt điểm danh của Đỗ Kiên suýt nữa chẳng thấy tôi và cô gái vô tên bên Ong Thái Gia. Tôi hơi tưng tức, nhưng lại cũng nhẹ nhõm. Là người duy nhất không biết võ công ở đây, tốt hơn là đừng làm tảng đá kéo chân người khác hay để họ lo lắng.
Cái cảm giác mình thật vô dụng nó trào dâng. Tôi hét bản thân nên im đi trong đầu. Biết thế nào mình cũng sẽ là kẻ thừa thãi, thế mà vẫn quyết định đi cùng. Ước chi có thể quay về quá khứ và tát vào mặt bản thân.
Theo lệnh của Đỗ Kiên, dân tình dỡ đồ đạc, kiểm tra lại vũ khí, lương thực lẫn đuốc sáng. Trên một tảng đá khá bằng phẳng, vị đại hán này mở một tấm bản đồ. Theo sự giúp đỡ của một tên bán thông tin chẳng cần nói tên, trong vòng hai mươi tiếng đồng hồ trước khi ra quân, Trần Phong đã nhận được bản đồ phác thảo mạng lưới hang ngầm. Nó vốn thuộc về quân đội, nằm trong thư các mật của Hoàng Kim tộc, nên có thể nói là rất đơn giản để có được.
Đỗ Kiên chỉ tay lên bản đồ hướng bảy giờ:
“ Đây là nơi chúng ta đang đứng, ngay ngoài Họng Rắn. Đi thẳng sẽ vào Sảnh Lụa. Từ đây sẽ toả ra ba hướng đi. Hướng bên trái đã bị sập hoàn toàn. Hướng ngay trước mặt thì không sập nhưng bị đốt trụi, rất dễ sập. Hướng bên phải là nơi trước đây bọn sát thủ lẩn trốn, và cũng là nơi duy nhất di chuyển được. Chúng ta sẽ chia ra các nhóm nhỏ đi cùng nhau theo những con đường vẫn còn mở. “
“ Hiện giờ chưa chia được vì ta không biết những hang động nào hoạt động, hang nào không. Tới đó tôi sẽ tự chỉ định nhóm. Tuy nhiên lần này ta không thể chắc chắn mọi thứ đều an toàn nên mọi người phải cẩn thận. Chúng ta tới đây để tìm những dấu hiệu cuối cùng mà Rắn Trắng để lại. Cách duy nhất ta đoán ra được bọn chúng đã đi đâu là đến nơi cuối cùng bọn chúng thò đuôi ra. “
Cái nhiệm vụ này sao nó mông lung thiệt ấy. Tên bán thông tin Minh Nhật kiếm được đồ từ bảo các Hoàng Kim tộc mà không biết gì về lũ sát thủ này sao? Mà mấy người trên giang hồ sao vẫn cứ tin dùng hắn nhỉ?
Những kẻ đi theo không có phản đối gì, quay về nhóm riêng của mình, nói chuyện khẽ khàng. Tôi ngồi một mình, chỉ mong mấy người biến đi mau.
Hết thời gian nghỉ ngơi, họ nối đuôi nhau đi vào hố đen ngòm, như một đoàn kiến dũng cảm. Bỗng dưng chỉ còn tôi, cô gái không tên từ Ong Thái Gia và lũ ngựa. Tôi nhìn theo cả đoàn, cái cảm giác không lành nó quanh quẩn quanh tim. Nắng từ từ tắt dần, tôi vẫn dí mắt vào Họng Rắn. Có lẽ giờ tôi lại muốn có người làm bạn, chứ không phải chín con ngựa xung quanh.
Gió đêm xào xạc không đủ lạnh, chỉ hanh khô đến nhức nhối. Lửa trại tôi nhóm là điểm sáng duy nhất quanh đây, nếu không kể đến mặt trăng tròn treo trên đầu. Lũ ngựa lâu lâu hí, cho tôi biết chúng nó chưa chết hết. Chúng đã được ăn uống đầy đủ, hạnh phúc nghỉ ngơi sau chặng đường dài. Có lẽ cảnh tượng này phải khiến tôi thấy yên bình.
Tuy nhiên giấc ngủ chẳng bao giờ đến. Đầu óc tôi căng như dây đàn, chăm chăm vào vị trí tôi biết cái hố đen kia tồn tại, chỉ hy vọng tự dưng có đàn dơi bay ra, hy vọng những khuôn mặt quen thuộc trở lại.
Tôi luồn tay vào trong áo, chạm nhẹ con dao kì bí của mình. Nó nằm im, ngoan ngoãn làm sao, chẳng có vẻ gì giống tiền thân cắm vào đá của nó cả. Tôi lấy nó ra, chẳng biết để làm gì. Có lẽ có một tấc sắt, cho dù nhỏ nhoi ở trong tay sẽ khiến đầu óc tôi dịu đi mà nhắm mắt ngủ ngon.
Nhưng tôi đã lầm, con dao này không hề im lặng, nó đang lên tiếng. Nó đang phát sáng. Dưới cái vỏ làm từ lá cây sơ sài, lưỡi dao toả ánh sáng xanh dương huyền hoặc. Và nó nhấp nháy, tựa như một thứ mật mã, lúc nhanh lúc chậm.
Nó nháy nhanh nhất khi tôi chĩa nó về phía Họng Rắn.
Tiếng trời ơi nghẹn trong họng. Tôi nhìn Họng Rắn, đen hơn cả màn đêm xung quanh, bỗng biết mình phải làm gì.
Phan không dám nhìn khuôn mặt hậm hực của tôi. Tên công tử kia không nói, không nhìn, không thèm để ý. Tôi có lúc chỉ muốn tên sát thủ nhảy từ không trung chém hắn ra hai mảnh.
Vâng đã có lúc tôi có thể tôi, Phan, Tử Duy là bạn. Nhưng giờ thì rõ rồi, chẳng là bạn bè gì hết. Chỉ là tên Hồ công tử vô tình được cứu nên đành phải làm những gì tôi muốn trong một khoảng thời gian. Giờ hắn nhận ra tôi là đứa cần sự giúp đỡ nên chẳng cần quan tâm gì nữa. À còn Phan thì chỉ là đứa chạy theo, chiều nay thích đi chỗ khác thì lại xách mông nhảy đi. Hắn vốn chẳng hứa hẹn gì với tôi thì cần gì phải loanh quanh đường tôi đi cơ chứ.
Nhưng khi nhìn Tử Duy, tôi cũng nhìn thấy Tử Huy.
Trong giấc mộng hàng đêm, hai người anh em đều nằm trên mặt đất thô cứng, máu hoà vào nhau thành một hồ huyết đặc quánh. Và khi tôi giật dậy trong đêm, nước mắt dàn dụa, cái hình ảnh của thanh kiếm đẫm máu tôi cầm trong tay in vào trí óc.
Đừng nghĩ tới mấy cơn ác mộng đấy! Bụng bảo dạ. Nhưng thực sự chẳng dễ dàng gì. Có những lúc mơ với thực nó hòa vào nhau. Trong tích tắc, tôi thấy xác Hồ Tử Huy trắng toát trên con ngựa anh trai cậu ta đang cưỡi ngay trước mặt tôi. Tấm lưng đỏ lịm, thanh gươm báu nhà họ Hồ xuyên tâm.
Tôi phải nhắm mắt, đếm từ một đến mười, hình ảnh đó mới biến mất. Tử Duy trở lại thành Tử Duy, còn sống, còn thở, và đang nhướn mày nhìn lại tôi.
Tôi đi cùng ngựa với Yến Vi, người cháu gái và đồ đệ của của Kiên Sơn. Trong cả đoàn chắc có đúng bốn người con gái. Trần Mỹ Ý, Yến Vi, tôi và một cô gái thuộc môn phái Ong Thái Gia mà tôi không biết tên. Sáu người còn lại là nam nhân, mỗi kẻ một thần thái khác nhau. Thực ra đáng lẽ phải nhiều hơn mười nhân mạng, nhưng sau khi bàn lên bàn xuống, họ quyết định là không nên theo cả một đội quân. Tìm được Vân Trang và đôi vợ chồng Đặng Anh-Lê Chi là mục tiêu đầu, sau đó thì phải tìm ra xem tên sát thủ đã giết chết người Đại Lâm Quán.
Ngạc nhiên thay, số lượng tuyển chọn ít như vậy mà tôi vẫn được đi theo. Một là để tôi chỉ mặt tên sát thủ cầm đao nếu họ tìm thấy hắn. Hai là để trông ngựa. Vào thời điểm bây giờ thì tôi làm công việc thứ hai nhiều hơn.
Đoàn người đi thành hai hàng dọc song song trên con đường đồi chật chội. Sau hai ngày liên tục di chuyển, chỉ dừng để ăn trưa và ngủ đêm, chúng tôi đã đến gần hang ổ cũ của Rắn Trắng. Tổ chức sát thủ tàn lụi này ngày trước gọi mạng lưới hang ngầm dưới đất và bên trong những ngọn đồi này là nhà. Khi quân đội sùng lục lũ rắn này, họ đã mất bảy tháng trời chơi trò mèo đuổi chuột cả ở trên lẫn dưới mặt đất. Tất nhiên với số quân đông đảo, Hoàng Kim Đế đã tiêu diệt được những kẻ giết chết con trai mình, đốt rụi và làm sập hầu hết hệ thống hang ngầm. Đáng lẽ Rắn Trắng phải kết thúc tại đó. Nhưng giờ, khi bọn chúng ngóc đầu ra khỏi mảnh đất đã lụi tàn này, giang hồ mới biết xác rắn tìm được là cái vỏ lột bị bỏ lại.
Tôi nhìn xung quanh, khung cảnh buồn bã thê lương kinh khủng. Quân đội đã làm cỏ còn không mọc nổi, đất mất màu trắng dã, lỗ chỗ mảng đen như lửa đỏ mới tàn ngày hôm qua. Gió thổi, khô không khốc, bụi cuốn vật vờ quanh mặt người đi.
“ Chúng ta tới nơi rồi. “ _ Giọng Mỹ Ý truyền từ đầu hàng, nhưng tới chỗ tôi vẫn rõ như đang nói bên tai.
Đoàn người dừng ngựa và đi xuống. Trước mặt tôi là một cảnh tượng khó quên. Trên mặt đồi nghiêng là một cái hố to như miệng núi lửa. Cho dù đang giữa trưa đổ nắng, cái hố đấy vẫn đen ngòm, như hố đen vũ trụ, nuốt lấy hết ánh sáng trên đời. Dưới đồi, hai mảnh đá tảng chạm khắc hai con rắn bay lên trời gãy làm đôi, nhưng cho dù bị thời gian mài mòn, vẫn dễ dàng nhận ra đó từng là hai cánh cửa.
Tôi tự hỏi tại sao một tổ chức bí mật lại khắc tên con vật tượng trưng lên cửa thế này. Rất phong cách, nhưng hơi bị dễ tìm ra.
Đỗ Kiên xuống ngựa, khoanh tay nhìn khung cảnh trước mặt. Những người khác cũng leo xuống, mỗi người một suy nghĩ.
Bản thân tôi ớn lạnh. Thật may tôi không phải đi vào một cái hố đen.
“ Trần huynh, chúng ta có mang đủ đồ đánh lửa và đuốc không? “
Trần Phong đứng bên cạnh gật đầu:
“ Đủ dùng trong hai tuần liền. “
“ Tốt lắm. “ _ nói rồi, Đỗ Kiên quay lại nhìn cả đoàn _ “ Anh em nghỉ dưỡng sức, chúng ta trong một canh giờ nữa sẽ tiến vào bản doanh Rẳn Trắng. “
Ông nhìn qua những gương mặt đang chăm chú vào mình. Mỹ Ý, cho dù đã xoá bỏ sự khó chịu trên nét mặt, vẫn không thể ngăn đôi vai không gồng lên. Kiên Long đứng bên cạnh Hổ Tử Duy, tay chống hông, thanh kiếm mới toanh sáng bóng trong ánh nắng, háo hức được nhảy vào hố tử. Hai bố con đến từ Ong Thái Gia điềm tĩnh hơn, người con trai Tứ Hảo với vết sẹo ngang cổ và thanh kiếm dài của mình tự tin ra mặt. Anh ta cười nửa miệng, nhìn cả thế giới bằng nửa con mắt. Ông bố Tứ Bảo lạnh hơn băng, cái mũi khoằm của diều hâu làm khuôn mặt như lúc nào cũng đang giận thằng con. Hai người này làm tôi cực kì tò mò. Theo lời Văn Trang, Tứ Bảo là tay kiếm nhanh nhất thiên hạ. Thằng con trai cũng không kém cạnh gì. Để có thể chém thanh kiếm dài nhanh như một người dùng kiếm bình thường, kẻ này có thể còn ghê hơn ông bố.
Không biết họ có nhanh bằng tên sát thủ cầm đao kia không?
Ánh mắt điểm danh của Đỗ Kiên suýt nữa chẳng thấy tôi và cô gái vô tên bên Ong Thái Gia. Tôi hơi tưng tức, nhưng lại cũng nhẹ nhõm. Là người duy nhất không biết võ công ở đây, tốt hơn là đừng làm tảng đá kéo chân người khác hay để họ lo lắng.
Cái cảm giác mình thật vô dụng nó trào dâng. Tôi hét bản thân nên im đi trong đầu. Biết thế nào mình cũng sẽ là kẻ thừa thãi, thế mà vẫn quyết định đi cùng. Ước chi có thể quay về quá khứ và tát vào mặt bản thân.
Theo lệnh của Đỗ Kiên, dân tình dỡ đồ đạc, kiểm tra lại vũ khí, lương thực lẫn đuốc sáng. Trên một tảng đá khá bằng phẳng, vị đại hán này mở một tấm bản đồ. Theo sự giúp đỡ của một tên bán thông tin chẳng cần nói tên, trong vòng hai mươi tiếng đồng hồ trước khi ra quân, Trần Phong đã nhận được bản đồ phác thảo mạng lưới hang ngầm. Nó vốn thuộc về quân đội, nằm trong thư các mật của Hoàng Kim tộc, nên có thể nói là rất đơn giản để có được.
Đỗ Kiên chỉ tay lên bản đồ hướng bảy giờ:
“ Đây là nơi chúng ta đang đứng, ngay ngoài Họng Rắn. Đi thẳng sẽ vào Sảnh Lụa. Từ đây sẽ toả ra ba hướng đi. Hướng bên trái đã bị sập hoàn toàn. Hướng ngay trước mặt thì không sập nhưng bị đốt trụi, rất dễ sập. Hướng bên phải là nơi trước đây bọn sát thủ lẩn trốn, và cũng là nơi duy nhất di chuyển được. Chúng ta sẽ chia ra các nhóm nhỏ đi cùng nhau theo những con đường vẫn còn mở. “
“ Hiện giờ chưa chia được vì ta không biết những hang động nào hoạt động, hang nào không. Tới đó tôi sẽ tự chỉ định nhóm. Tuy nhiên lần này ta không thể chắc chắn mọi thứ đều an toàn nên mọi người phải cẩn thận. Chúng ta tới đây để tìm những dấu hiệu cuối cùng mà Rắn Trắng để lại. Cách duy nhất ta đoán ra được bọn chúng đã đi đâu là đến nơi cuối cùng bọn chúng thò đuôi ra. “
Cái nhiệm vụ này sao nó mông lung thiệt ấy. Tên bán thông tin Minh Nhật kiếm được đồ từ bảo các Hoàng Kim tộc mà không biết gì về lũ sát thủ này sao? Mà mấy người trên giang hồ sao vẫn cứ tin dùng hắn nhỉ?
Những kẻ đi theo không có phản đối gì, quay về nhóm riêng của mình, nói chuyện khẽ khàng. Tôi ngồi một mình, chỉ mong mấy người biến đi mau.
Hết thời gian nghỉ ngơi, họ nối đuôi nhau đi vào hố đen ngòm, như một đoàn kiến dũng cảm. Bỗng dưng chỉ còn tôi, cô gái không tên từ Ong Thái Gia và lũ ngựa. Tôi nhìn theo cả đoàn, cái cảm giác không lành nó quanh quẩn quanh tim. Nắng từ từ tắt dần, tôi vẫn dí mắt vào Họng Rắn. Có lẽ giờ tôi lại muốn có người làm bạn, chứ không phải chín con ngựa xung quanh.
Gió đêm xào xạc không đủ lạnh, chỉ hanh khô đến nhức nhối. Lửa trại tôi nhóm là điểm sáng duy nhất quanh đây, nếu không kể đến mặt trăng tròn treo trên đầu. Lũ ngựa lâu lâu hí, cho tôi biết chúng nó chưa chết hết. Chúng đã được ăn uống đầy đủ, hạnh phúc nghỉ ngơi sau chặng đường dài. Có lẽ cảnh tượng này phải khiến tôi thấy yên bình.
Tuy nhiên giấc ngủ chẳng bao giờ đến. Đầu óc tôi căng như dây đàn, chăm chăm vào vị trí tôi biết cái hố đen kia tồn tại, chỉ hy vọng tự dưng có đàn dơi bay ra, hy vọng những khuôn mặt quen thuộc trở lại.
Tôi luồn tay vào trong áo, chạm nhẹ con dao kì bí của mình. Nó nằm im, ngoan ngoãn làm sao, chẳng có vẻ gì giống tiền thân cắm vào đá của nó cả. Tôi lấy nó ra, chẳng biết để làm gì. Có lẽ có một tấc sắt, cho dù nhỏ nhoi ở trong tay sẽ khiến đầu óc tôi dịu đi mà nhắm mắt ngủ ngon.
Nhưng tôi đã lầm, con dao này không hề im lặng, nó đang lên tiếng. Nó đang phát sáng. Dưới cái vỏ làm từ lá cây sơ sài, lưỡi dao toả ánh sáng xanh dương huyền hoặc. Và nó nhấp nháy, tựa như một thứ mật mã, lúc nhanh lúc chậm.
Nó nháy nhanh nhất khi tôi chĩa nó về phía Họng Rắn.
Tiếng trời ơi nghẹn trong họng. Tôi nhìn Họng Rắn, đen hơn cả màn đêm xung quanh, bỗng biết mình phải làm gì.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook