Vô Hạn Khủng Bố
Chương 301: Quyết tâm của Tiêu Hoành Luật

i>"Có cách nào chuyển những gì ta thấy sang cho Sở Hiên không?"

Tiêu Hoành Luật không ngừng suy tính các cách. Đúng là có biện pháp truyền manh mối đến cho Sở Hiên, nhưng những biện pháp đó đều sẽ bị phá hủy trong chiến đấu tiếp theo đây, bởi vì chiến trường tiếp theo sẽ siêu việt cực hạn... Nói một cách chính xác là, bố cục của hắn chính là liều mạng, một đi không quay trở về, kẻ địch chết rồi hắn cũng sẽ bị giết. Trong những người có thể sống sót...

"Không có cách nào, những người có khả năng sống sót đều không thể nào thông báo những gì ta biết cho Sở Hiên một cách hoàn chỉnh. Nói chính xác là cho dù hiểu được tất cả những gì ta biết thì bọn họ cũng sẽ chết trước khi gặp được Sở Hiên, những người vốn đáng lẽ sẽ sống sót cũng phải chết, bởi vì hắn đang quan sát chúng ta..."

Tiêu Hoành Luật lúc này đang được Vương Hiệp cõng trên vai, mọi người nhanh chóng chạy ra xa. Vốn họ chuẩn bị sử dụng Goblin glider, nhưng không biết tại sao tất cả glider lại đều bay ngược về phía Adam. Có thể nói là, trong phạm vi quanh đây, ngoài bản thân cơ thể họ ra thì tất cả máy móc hoặc là những thứ khác đều đã bị Adam khống chế... Trên thực tế, hắn muốn giết chết tất cả mọi người thì rất đơn giản, chỉ là việc hắn muốn lại không phải giết chết mà thôi.

- Vương Hiệp, còn bao lâu nữa?

Tiêu Hoành Luật đột nhiên mở miệng hỏi.

- Còn ba phút mười một giây...

Vương Hiệp ngẩng đầu nhìn lên trời, cũng không quay lại, đáp.

- Chính xác không? Vậy là đủ rồi. Bố cục lúc trước còn vài điểm cần điều chỉnh, chỉ với mấy người chúng ta còn chưa đủ để thu hút sự chú ý của hắn... Hoặc gọi là nó cũng được. Trước mắt, chuyện nó muốn làm nhất là hút cạn ánh sáng tâm linh của tất cả chung ta. Đúng rồi, trong nhà kho còn có vài người ánh sáng tâm linh rất mạnh, bọn họ còn chưa chết, hi vọng có thể trì hoãn thêm một chút...

- Được rồi, tiếp theo... Chúng ta tới chỗ Ác Ma đội. Trước khi đến lúc, chúng ta phải đấu với bọn chúng một trận!

Bảy người Ác Ma đội... Không, bốn người Ác Ma đội...

Sau khi bắn ra phát sét lúc trước, Ác Ma đội cũng bị Adam tấn công. Rất bất hạnh là, khoảng cách của bọn hắn gần Adam hơn Trung Châu đội, nói cách khác, công kích bọn hắn gặp phải cũng mạnh hơn công kích Tiêu Hoành Luật gặp phải nhiều. Nhất thời lập tức có ba người chết, ngoài Thomas ra, chỉ có cô gái phóng lôi điện, một thanh niên da đen cùng một người đàn ông da vàng thấp lùn, tổng cộng bốn người là còn sống sót, lúc này bọn họ đang nhanh chóng chạy ra xa.

- Rút cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Tại sao lại đột nhiên xuất hiện mấy kẻ kỳ lạ như vậy? Hơn nữa vừa chạm phải bọn họ liền lập tức biến thành một đám bọt nước... Là ma pháp sao? Hay là công pháp gì khác? Nguyền rủa à?

Người phụ nữ xinh đẹp luôn miệng hỏi. Thật sự chính cô ta mới là người đầu tiên bị tấn công, nhưng may là Thomas ở ngay bên cạnh, kịp thời cứu cô ta. Sau đó hai người chuẩn bị đứng trên đài kim loại bay đi, không ngờ đài kim loại lại không chịu sử điều khiển của Thomas, bay ngược về phía Adam khiến hai người hoảng sợ chỉ có thể dùng chân chạy trốn.

- Không thể là công pháp hoặc mà pháp gì cả, ta nghĩ đó hẳn là công nghệ văn tự ký hiệu, thức Sở Hiên lúc nào cũng muốn có... Khốn kiếp, vậy mà lại có thể vượt qua ta, trực tiếp khống chế kim loại, trận chiến này biết đánh thế nào nữa?

Thomas cũng vừa kêu vừa chửi ầm ỹ hết cả lên, bộ dạng thật sự có chút hoảng loạn.

Người phụ nữ bên cạnh không nói gì nữa, bộ dạng tựa hồ đã sợ đến phát ngốc. Hai người chưa chạy được bao lâu, trước mặt lại có hai người khác sắc mặt trắng bệch đứng đó, ở cách họ không xa có ba đống bọt nước, có vẻ chính là ba người vừa chết.

- Còn ngây ra làm gì? Mau chạy đi!

Thomas cuống lên, vội quát lớn, nhưng tiếp theo hắn liền nhận thấy có chuyện không hợp lý, bởi vì bốn người không ngờ lại đang đối mặt về phía nhà kho. Vừa rồi họ rõ ràng là chạy trốn quay lưng về phía Adam, ai mà biết càng chạy lại càng tới gần, tất cả rõ ràng đều là Adam đang giở trò. Bọn họ không biết từ lúc nào đã lọt vào tầm khống chế của tên này.

- Khốn kiếp, rút cuộc là phải làm thế nào bây giờ?

Thomas trong lòng hoảng hốt, nhất thời cũng không nghĩ ra được nguyên do. Hắn dù sao cũng không phải là trí giả gì, tuy thực lực xuất trúng, cũng có chút nhanh trí nhưng so với trí giả thật sự thì thua kém đâu chỉ ngàn vạn dặm, tới lúc khẩn cấp nguy nan này trong đầu hoàn toàn trắng xóa, không nghĩ ra được cách nào.

- Khốn kiếp, chẳng lẽ thật sự phải dùng chiêu đó.

Thomas cũng sắp sửa nổi khùng, chuẩn bị sử dụng tuyệt chiêu giữ mạng. Hắn đã cường hóa từ khá lâu nhưng vẫn mãi không sử dụng bởi vì chiêu này tiêu hao quá nhiều, trong vòng mười ngày sau khi sử dụng không còn sức mà tự bảo vệ. Đến lúc ấy, trong thế giới luân hồi này, những cái khác không nói, chỉ riêng mấy con zombie đã đủ để giết kẻ không có sức mạnh gì như hắn rồi, càng huống chi Ác Ma đội vốn lại tuân theo pháp tắc rừng rậm, vạn nhất đội viên nào có thù oán thì mới đúng là chết không nhắm mắt.

"Đúng thế, tại sao lại phải cứu bọn chúng? Để bọn chúng tự quyết định sinh tử của mình đi. Sống sót được thì càng mạnh hơn, không sống nổi thì cứ dứt khoát chịu chết cho nhanh. Nếu như chỉ đưa một mình ta rời đi thì tối đa hai ba ngày sẽ có thể hồi phục thực lực, trong thời gian đó tạm thời tìm góc nào yên tĩnh trốn tạm. Chờ đến khi ta đi ra, Trịnh Xá chắc cũng đã diệt xong bản chính của hắn rồi, đến lúc ấy sẽ cùng nhau tới phòng thí nghiệm…"

Thomas thầm hạ quyết định, đang chuẩn bị sử dụng kỹ năng thì đột nhiên quét hình tinh thần lực của hắn xuất hiện dị thường. Một khoảng không gian bị che phủ đang tiến gần tới chỗ hắn, chỗ đó vốn là hướng của Trung Châu đội, nói cách khác, Trung Châu đội hiện đang tiếp cận bọn hắn.

- Mẹ kiếp, làm cái gì vậy? Lúc này rồi mà còn muốn đánh với bọn ta một trận sao? Trung Châu đội đều là lũ óc lợn hết cả à? Rõ ràng có cường định ở bên cạnh vậy mà lại còn nhàn rỗi tới làm phiền chúng ta, mẹ nó, đúng là khốn nạn!

Thomas vốn đang cố ép mình bình tĩnh lại thì không ngờ người của Trung Châu đội lại đột ngột xuất hiện. Hắn tiếp theo đây cũng chẳng còn cách nào, chạy thì không thoát, đánh thì không thắng, kể cả dùng tuyệt chiêu giữ mạng, có thoát được sự truy kích của Trung Châu đội hay không vẫn còn phải bàn. Mà vấn đề quan trọng là, một khi hắn sử dụng tuyệt chiêu đó mà vẫn không thoát được… Chết đối với hắn sẽ là cách giải thoát nhẹ nhàng nhất. Dù sao thì trong mấy tiếng đồng hồ vaccine sẽ mất hiệu lực, tiếp đó hắn sẽ bị virus lây nhiễm biến thành quái vật… Hoặc là bị quái vật phát triển ra từ ngay trong cơ thể ăn thịt.

"Không thể! Ta không thể chết như thế! Trong Ác Ma đội đã trải qua bao nhiêu sóng to gió lớn như vậy rồi, chẳng lẽ lại phải chết ở đây? Không thể! Ta còn muốn sau khi hoàn thành trận chiến cuối cùng có thể tới Trung Quốc… Đúng rồi, chúng ta là Ác Ma đội cơ mà. Sức chiến đấu của chúng ta phải mạnh hơn Trung Châu đội rất nhiều mới đúng! Đúng thế, chính là như vậy, tại sao lại không dứt khoát toàn diệt tiểu phân đội này của Trung Châu đội, sau đó ta mới ung dung rời đi?"

Khi người ta sợ hãi đến cực điểm sẽ hoặc là cảm thấy tuyệt vọng, hoặc là cảm thấy phẫn nộ, rõ ràng Thomas lúc này đã bị phẫn nộ làm mụ mị đầu óc. Nếu đã tức giận rồi, vậy thì dứt khoát toàn diệt tiểu phân đội này của Trung Châu đội đi, dù sao đó cũng là một trong những nhiệm vụ Sở Hiên giao cho hắn. Trong thời điểm sinh tử quan đầu thế này, cái gì lý trí, cái gì học tập sự bình tĩnh của Sở Hiên, cái gì cố gắng lamg một trí giả, tất cả đều được quẳng hết lên chính tầng mây. Hiện tại hắn chỉ muốn sống sót!

- Liều thôi! Trung Châu đội muốn tới giết chúng ta! Ngoài ra còn có tên quái vật Adam đang giờ trò, chúng ta đã không còn đường lui nữa. Trước tiên toàn diệt tiểu phân đội Trung Châu này, sau đó chúng ta sẽ cùng nhau chạy trốn!

Thomas cao giọng nói với những người còn lại, vừa nói hắn vừa đưa tay xé nát áo mặc trên người, cơ thể cường tráng lộ ra ngoài. Có điều kỳ lạ là, trên da hắn từ từ hiện lên một số hình vẽ đường nét, nhìn giống như những vết bớt chứ không phải là xăm trổ gì đó.

- Tho, Thomas, ngươi không định dùng chiêu ấy đấy chứ? Chờ một chút đã, trong phạm vi nhỏ thế này, bọn ta không phải cũng chết chắc sao?

Thanh niên da đen ở bên cạnh lập tức gào lên, đồng thời trên mặt còn xuất hiện vẻ cực kỳ sợ hãi.

- Không sao cả, huấn luyện lúc trước, cùng với một số thứ Sở Hiên chế tạo giúp ta, có thể ngăn ngừa chiêu này sinh loạn. Uy lực trong thời gian ngắn tuy bị hạ xuống nhưng thời gian duy trì lại dài hơn rất nhiều. Các ngươi không cần lo chiêu này làm bị thương tới các ngươi, ngược lại, trong lĩnh cực của ta, thể lực cùng sức mạnh của các ngươi còn được tăng lên rất nhiều. Ta có thể cố gắng điều động nguyên tố sắt trong cơ thể các ngươi, khiến các ngươi trong thời gian ngắn giống như uống thuốc kích thích…

Thomas thở ra một hơi, nói.

Đúng vậy, tuyệt chiêu giữ mạng của hắn là Lĩnh vực cường hóa cấp 2A. Nói một cách chính xác thì đây là một chiêu thức chứ không phải một thuộc tính, dù sao hắn cũng đã cường hóa thuộc tính thân thể khống chế kim loại rồi, nếu lại cường hóa một thuộc tính thân thể khác sẽ rất có thể phát sinh biến dị. Trong Ác Ma đội, chỉ cần có thực lực cùng với sống sót được thì chắc chắn không thiếu điểm thưởng và chi tiết kịch tình, sau khi để dành được một khoản lớn rồi mới đi cường hóa đã thành một chuyện tất nhiên. Cường hóa cao nhất của Thomas là Lĩnh vực, lĩnh vực sắt thép đặc trưng của hắn vừa khéo phối hợp với khả năng khống chế kim loại, thực lực tăng cường tới cả trăm lần. Chỉ đáng tiếc thực lực bản thân hắn không quá mạnh, cũng chưa đạt tới tầng thứ tư trung cấp, đển cả tầng thứ tư sơ cấp cũng được mở một cách cực kỳ miễn cưỡng, cho nên chiêu này của hắn thông thường chỉ có thể sử dụng ba mươi giây. Hơn thế nữa tất cả mọi sinh vật sống ở trong lĩnh vực của hắn, không cần biết là bên mình hay bên ta, đều trực tiếp giết đi, xong việc hắn cũng rơi vào trạng thái siêu gánh nặng trong thời gian dài, mất đi sức chiến đấu. Đây là nguyên nhân vì sao từ trước đến nay hắn luông tránh sử dụng tuyệt chiêu cuối cùng này.

"…Nhưng đã tới bước đường cùng rồi, vì thế… Liều mạng thôi!"

- Thời gian còn hai phút mười hai giây nữa…

Trong một phút ngắn ngủi đó, mấy người trong tiểu phân đội Trung Châu đã chỉ còn cách tiểu phân đội Ác Ma chưa tới năm trăm mét. Ngoài bốn người Zero, Vương Hiệp, Tề Đằng Nhất, Lâm Tuấn Thiên ra, tất những người còn lại đều tham gia vào cuộc chiến với tiểu phân đội Ác Ma. Tổng cộng sáu người Bá Vương, Tiêu Hoành Luật, Chiêm Lam, Anck-Su-Namun, Lưu Úc, Minh Yên Vi, không cần biết thực lực cao thấp, không cần biết tuổi tác giới tính, tất cả đều là chủ lực của lần chiến đấu này.

- …Mọi người nghe rõ đây, xác suất tử vong lần này là trên 80%, nói cách khác, nếu vận may không phải tốt đến cùng cực thì chắc chắn phải chết. Tóm lại một câu, chúng ta là mồi nhử, vừa là mồi nhử để dụ người của Ác Ma đội ở lại, vừa để dụ Adam tới gần chúng ta hơn nữa, mồi nhử luôn luôn phải ở lại đây, mọi người tốt nhất là chuẩn bị tâm lý đi.

Tiêu Hoành Luật vừa đi vừa nói với những còn lại. Nói đến đây, hắn cũng cảm thấy hơi quá tuyệt vọng, vì thế liền nói tiếp:

- Kỳ thực chúng ta còn có một cơ hội sống sót cuối cùng… Cơ hội đó lại không nằm trong tay chúng ta. Nói tóm lại, cho dù chúng ta đều đã được hồi sinh lại một lần, chỉ cần "hắn" vẫn còn muốn nhìn thấy chúng ta thì chúng nhất định sẽ có thể sống lại. Vô trung sinh hữu cũng được, xuyên việt trùng sinh cũng được, chúng ta đều còn có hội hồi sinh mới đúng…

- Tiêu Hoành Luật, "hắn" đó rút cuộc là ai? Tại sao từ trước khi bắt đầu cậu đã nhắc đi nhắc lại "hắn" vậy?

Chiêm Lam tò mò hỏi. Không chỉ có nàng, kỳ thật trong lòng những người khác cũng vô cùng tò mò, nhưng mặc cho họ dò hỏi Tiêu Hoành Luật thế nào, thằng nhóc này cũng đều lắc đầu quầy quậy.

- Không thể nói… Có điều chị có thể là ngoại lệ. Nếu như Trịnh Xá thật sự là "vai chính", người có liên quan với hắn như chị có thể sẽ không chết…

Tiêu Hoành Luật khẽ thấp giọng thì thào, lại nói trong ý thức:

"Chiêm Lam, những lời tiếp theo không được nói với người khác. "Hắn", chính là kẻ chế tạo cái hộp."

- Kẻ chế tạo cái hộp?

Chiêm Lam kêu lên sợ hãi. Nàng vội vàng bịt chặt miệng mình lại, nhìn chằm chằm vào Tiêu Hoành Luật.

Tiêu Hoành Luật cười lạnh, nói:

- Lúc trước chúng ta đã có suy đoán, thế giới của chúng ta rất có khả năng là một cái hộp khổng lồ. Cũng giống như thế giới luân hồi đối với chúng ta, thế giới hiện thực của chúng ta, hoặc có thể nói là thế giới vũ trụ đa nguyên vô tận, đối với "hắn" chỉ là cái hộp, có thể là một trò trơi, cũng có thể là chương trình máy tính, hoặc là kịch bản phim truyền hình, phim điện ảnh, thậm chí là một quyển sách… Còn "hắn" chính là…

Đáng tiếc, Tiêu Hoành Luật vừa nói tới đây, ở đằng xa bốn người Ác Ma đội đã xuất hiện trước mắt, khiến hắn không còn thời gian để giải thích chi tiết được gì nữa. Cuối cùng hắn chỉ có thể thở dài nói:

- Đáng tiếc. Hắn không cho ta cơ hội tiết lộ tất cả mọi chuyện ra. Xem ra ta cũng chết chắc rồi, cho dù sống sót qua lần bố cục này thì cũng tuyệt đối không thể chuyển tin tức tới chỗ Sở Hiên hoặc Trịnh Xá. Ai, có lẽ đến cả bố cục của ta cũng đều bị hắn xếp đặt xong hết rồi, nếu không thì sao có thể vừa vặn giết chết ta được? Đáng ghét!

Có điều, giờ phút này cũng không có thời gian để cho hắn oán thán, người của hai bên đều nhìn thấy đối phương ở cách mình hơn hai trăm mét. Ác Ma đội hiện đang ở tại một khoảng cỏ và cây bụi cao, rậm rạp, đủ sức che lấp cơ thể người vào bên trong. Sáu người Trung Châu đội thì đang từ khu vực nhà cửa tiến về phía khoảng cỏ, bốn phía không có thứ gì che chắn. Nếu chỉ nhìn về vị trí thì Trung Châu đội thật sự đang ở vào thế yếu tuyệt đối, tuy nhiên trạng thái tâm lý của hai bên lúc này lại rất khác biệt. Người của Ác Ma đội chỉ nghĩ đến chạy trốn, cho dù bị ép ứng chiến trong lòng cực kỳ hoảng sợ, còn người của Trung Châu đội thì đã có chuẩn bị từ trước, vốn đã là liều mạng đến làm mồi nhử, cho nên chết hay không chét đã không còn là vấn đề nữa, không bằng buông bỏ tất cả đánh một trận sảng khoái.

Có điều, cũng không phải cả sáu người đều có suy nghĩ như vậy. Sau khi biết mình đang đi làm mồi nhở Anck-Su-Namun lập ức tâm thần hoảng loạn, máy lần nhìn ngó xung quanh, tựa hồ đang tìm chỗ để ẩn nấp, phải sau khi nghe Chiêm Lam nói một hồi, nàng mới từ bỏ ý nghĩ đó, hoàn toàn yên tâm ở lại đây.

- Anck-Su-Namun, cô còn một cơ hội sống lại chưa sử dụng đúng không? Tôi biết cô sợ chết, tôi cũng sợ chết, chỉ là trận chiến cuối cùng này khác hẳn với chiến đấu trong quá khứ, ai biết đội ngũ của người thắng lợi cuối cùng sẽ có được hồi sinh toàn bộ hay không? Hơn nữa kể cả không hồi sinh toàn bộ cũng không sao, cô không phải vẫn còn một cơ hội hồi sinh sao? Chỉ cần chúng ta giành được thắng lợi, những người sống sót nhất định sẽ hồi sinh cô, còn cả Imhotep nữa... Nhưng nếu như chúng ta thất bại, vậy thì trận chiến cuối cùng sẽ thất bại, đến lúc ấy chúng ta chỉ có thể bị đoàn diệt thôi, không còn một tia hy vọng hồi sinh nào...

Vì thế, Anck-Su-Namun cuối cùng cũng bình tâm lại, thậm chí so với các thành viên khác còn không sợ chết hơn, dù sao nàng cũng còn một cơ hội sống lại chưa sử dụng...

Một người sợ chết khác là Lưu Úc. Hắn dù sao cũng vẫn còn là trẻ con, cũng không bì được với loại thiên tài như Tiêu Hoành Luật, tóm lại hắn chẳng khác gì một thiếu niên mười hai mười ba tuổi bình thường trong thế giới hiện thực. Khi mới tới thế giới luân hồi hắn cũng có sợ hãi, ngạc nhiên, cùng với một chút mong đợi, bất quá khi đối diện với việc sắp phải chết cũng sẽ xuất hiện cảm giác hoảng loạn, tuyệt vọng. Đến khi sắp sửa tiếp cận chiến đấu với Ác Ma đội, hắn mới giống như xác định được quyết tâm, cuối cùng cũng bình tĩnh lại.

Cứ như vậy, hai bên vừa mới tiếp xúc, bốn người Ác Ma đội không ngờ lại lập tức nấp vào trong bụi cỏ. Bá vương liền trực tiếp lấy ra một khẩu súng cỡ lớn, tiếng nòng súng xoay vòng vang lên, tiếp đó là vô số đốm lửa có thể thấy được bằng mắt thường bắn về phía trước. Khẩu súng hạng nặng này đã được Sở Hiên cải tạo, mỗi giây có thể bắn ra hơn ba mươi nghìn viên đạn, là súng ứng dụng kỹ thuật Gauss, dùng siêu điện từ để gia tốc, động năng của viên đạn bắn ra trong khoảnh khắc cực kỳ kinh người, tầm bắn đạt tới trên mười nghìn mét. Tất nhiên, do là kỹ thuật Gauss nên độ chính xác cũng chịu ảnh hưởng của từ trường trái đất, xạ kích tầm xa sai lệch sẽ càng lúc càng lớn.

Hiện tại cách nhau hơn trăm mét, uy lực của khẩu súng này đủ để bắn xuyên xe tăng chiến đấu, bốn người kia nếu không có biện pháp phòng ngự thì một loạt bắn này đã đủ để lấy mạng họ rồi. Đương nhiên, sáu người Trung Châu đội cũng không có tâm lý may mắn gì. Đối phương dù sao cũng là người của Ác ma đội, tiểu đội được tôn là mạnh nhất trong cả thế giới luân hồi, cho dù là một số đội viên hơi kém trong đội thì thực lực cũng chắc chắn không thể yếu tới mức ấy. Chỉ vỏn vẹn công kích đơn giản bằng súng đạn như thế này, đối với Ác Ma đội mà nói thật sự chỉ là trò trẻ con.

Không ngoài dự đoán, khi tiếp cận khoảng cây bụi, số đạn dày đặc đột nhiên cùng dừng lại giữa hư không, phảng phất như có một bức tường bằng đạn đột ngột xuất hiện. Mặc cho Bá Vương kêu gào bóp cò súng, năm người còn lại đã bắt đầu di chuyển ra xung quanh. Tiêu Hoành Luật cao giọng niệm chú ngữ, Lưu Úc nắm chặt lá bài thần bắt đầu ngưng tụ tâm trí, những người còn lại đều âm thầm phòng bị, chưa sử ra thủ động công kích nào.

Trong tiểu phân đội Ác Ma, Thomas lúc này đã sử dụng lĩnh vực. Lấy hắn làm trung tâm, tất cả kim loại trong vòng một nghìn mét một lần nữa lại chịu khống chế, chỉ là kim loại càng ở gần Adam thì càng khó khống chế, vì thế trong thời gian ngắn hắn cũng không có biện pháp nào tụ tập quá nhiều kim loại. Vừa khéo Trung Châu đội lại rất phối hợp, không ngờ lại đem tặng rất nhiều kim loại, đúng là niềm vui ngoài ý muốn. Hắn lập tức trực tiếp khống chế số kim loại này, cũng không lập tức tấn công Trung Châu đội, chỉ mấy chục giây ngắn ngủi hắn vẫn còn đợi được.

- Còn bốn phút nữa, lĩnh vực của ta còn có thể duy trì bốn phút nữa... Nguồn: http://qtruyen.net

- Còn hai phút nữa... Chúng ta còn cần chống đỡ hai phút nữa...

Thành viên hai bên đều lòng nóng như lửa đốt, chỉ là một bên chỉ muốn bắt chặt lấy đối phương, bên kia thì chỉ muốn mau chóng chạy trốn, nói riêng về tâm thái đã khác nhau rất xa. Khi mấy người Trung Châu nhanh chóng xông tới, Thomas đã khống chế số đạn kim loại biến thành một khối thép lớn, tiếp đó trên khối thép xuất hiện mấy trăm mũi nhọn. Trước khi mọi người kịp định thần lại, cả khối thép đã hóa thành mấy trăm mũi kim nhọn bắn tới.

Rào rào một tràng, Bá Vương đáng đứng yên lập tức bị số kim châm đó xuyên thủng, nhưng tên Bá Vương đó nhanh chóng biến mất, kẻ bị đâm xuyên vừa rồi chẳng qua chỉ là ảo ảnh. Trước khi số kim châm bắn tới, Bá Vương đã rời khỏi vị trí, khiến cho mấy trăm mũi kim đâm vào khoảng không.

- Rất giỏi, không ngờ tinh thần lực khống chế giả của Trung Châu đội lại mạnh như vậy, đến cả ảo ảnh tinh thần cũng tu luyện ra được. Đây là kỹ năng tự lĩnh ngộ, ngay cả ta cũng chưa học được...

Thomas khẽ giật mình, lập tức cười lạnh nói. Đừng nhìn biểu hiện của hắn rất là thản nhiên, kỳ thật trong lòng đã hoàn toàn lạnh lẽo. Loại kỹ năng ảo ảnh tinh thần này cả hắn lẫn tinh thần lực khống chế giả còn lại trong đội đều không sử dụng nổi, nguyên nhân quan trọng nhất là vẫn còn tồn tại tâm kết, cũng có thể nói là tâm ma, cùng thuộc một trình độ với tâm ma gặp phải khi đột phá tầng thứ tư trung cấp. Ảo ảnh tinh thần, ý nghĩa như tên gọi, là dùng ảo ảnh để mê hoặc người khác, nhưng đó không chỉ là ảo ảnh bình thường mà đến cả tinh thần bản thân cũng sẽ bị cảm nhiễm, nếu như tồn tại tâm ma, rất có thể chính cả bản thân cũng sẽ bị mê hoặc. Do vậy kỹ năng ảo ảnh tinh thần hắn cũng biết, nhưng lại không cách nào sử dụng và lĩnh ngộ, chỉ có thể dựa vào máy tính siêu cấp dưới tầng hầm của Sở Hiên để tính toán uy lực của loại kỹ năng này... Cực kỳ đáng sợ!

"Hỏng rồi, không ngờ tinh thần lực khống chế giả của Trung Châu đội lại lợi hại như vậy, không hổ là Trung Châu đội... Chung quy vẫn là người Hán chúng ta lợi hại. Ách, bây giờ không phải lúc nghĩ tới những chuyện đó. Có thể thấy ảo ảnh tinh thần của cô ta vẫn còn chưa thành thạo, hoặc là căn bản không hề nghĩ tới chuyện sử dụng với kẻ địch, cho nên chỉ có thể dùng để phòng ngự hoặc mê hoặc mà thôi. Nếu như vậy ta vẫn còn cơ hội chạy trốn!"

Đây chính là cái gọi là kỹ năng mạnh hay yếu, kỳ thực đều được quyết định căn cứ vào phương pháp sử dụng và người sử dụng. Kỹ năng ảo ảnh tinh thần cực kỳ mạnh mẽ, có thể nói là một trong những kỹ năng tàn sát nhanh chóng trên quy mô lớn. Phàm những người có tồn tại tâm ma, cộng thêm chưa vượt qua được tâm ma sẽ đều chịu ảnh hưởng, mức độ ảnh hưởng cũng tương đương với trình độ tâm ma của bản thân. Tại trường ngoài Adam ra, không ai có thể miễn dịch với kỹ năng đó, nói cách khác... Trung Châu đội giờ phút này chính là vô địch!

Thomas hiện tại cũng không có cách nào, hắn vụt cắn mạnh đầu lưỡi, dựa vào cảm giác đau đớn tạm thời có thể không bị ảo ảnh tác động, lại khống chế mấy trăm mũi kim dung hợp lại với nhau. Chỉ sau hai ba giây, số kim nhọn đó đã hóa thành lưỡi cưa xoay tròn, tiếp đó phân tán, bắn ra khắp bốn phía. Sự khống chế kim loại của hắn cũng giống như Vương Hiệp khống chế chất nổ, đối với lĩnh vực của bản thân có sức khống chế tối cao, cho dù là năng lực như niệm động lực có thể điều khiển vật thể cũng tuyệt đối không cách nào điều khiển kim loại của hắn, ở đây, hắn chính là vua của kim loại!

"Mẹ nó, chém hết khắp bốn phía, xem xem ảo ảnh của ngươi cứu người kiểu gì!"

Không ngờ là, mấy trăm lưỡi cưa bắn ra xung quanh, chưa bay được bao xa đã bị một luồng gió lớn thổi bạt đi. Không biết từ lúc nào, trên bãi cỏ đã xuất hiện một con rồng đen khổng lồ, phần lớn lưỡi cưa đều bị sức gió từ cánh rồng phát ra thổi bạt đi, số ít còn lại dù chém lên người nó cũng không cách nào phá vỡ được lớp da cứng rắn. Ngược lại vì đau đớn, con rồng bị kích động ngẩng đầu lên trời rống lớn, phun thẳng một luồng lửa nóng về phía Ác Ma đội.

- Tránh ra!

Thomas vội vàng hét lớn, đồng thời những lưỡi cưa kim loại một lần nữa dung hợp trong nháy mắt, hình thành một bức tường kim loại chắn giữa hắn và ngọn lửa. Bức tường kim loại nhìn như mỏng manh không ngờ lại cường hành ngăn chặn được đợt lửa rồng tấn công. Thomas cũng không phải thằng ngốc, bị động chịu trận thế này sớm muộn gì cũng thất bại, hơn nữa thời gian của hắn cũng có hạn, căn bản không cần thiết phải dây dưa với những kẻ này ở đây, vì thế...

Thomas vung tay lên, một người đang nấp ở sau lưng hắn không xa đột nhiên nhiên toàn thân chấn động, một mũi châm kim loại đã xuyên thủng ngực hắn. Mũi châm nhanh chóng hóa thành hình móc câu, kéo bổng cơ thể người này lên, bắn thẳng về chỗ mấy người Trung Châu đội. Cùng lúc đó, bức tường kim loại đang ngăn cản lửa rồng chợt tách ra một khối nhỏ. Khối kim loại đó biến thành lưỡi cưa xoáy tròn, ẩn nấp trong đám cây cỏ, bay về phía hắc long. Chỉ trong nháy mắt, lưỡi cưa đã bay đến bên cạnh con rồng, xoáy mạnh, đâm thẳng vào trong cơ thể nó.

Lúc này, cái xác kia đã bay đến chỗ mấy người Trung Châu đội, vừa lộ ra khỏi đám cỏ lập tức bị tên của Minh Yên Vi bắn ra mấy lỗ thủng trên người. Người đó vốn vẫn còn thoi thóp thở, bây giờ thì chết đến không thể chết hơn được nữa. Đó còn chưa hết, Tiêu Hoành Luật không biết từ lúc nào đã lấy ra một cây gậy gỗ, chỉ nghe hắn lẩm nhẩm mấy câu chú ngữ, một quả cầu lửa to lớn đã đánh trúng thi thể, ầm một tiếng, cái xác hoàn toàn biến thành tro bụi.

Lúc này cả hai bên đều đang liều mạng, một thoáng phân tâm là có thể lập tức mất mạng. Thời gian chẳng qua cũng chỉ mới được có mấy giây, làm sao có thể ngươi nói một câu, ta đáp một tiếng, hai bên cơ bản đều chỉ muốn lấy mạng của nhau mà thôi. Khi hắc long phát ra một tiếng kêu thảm, một bóng đen khổng lồ đột nhiên lăng không xuất hiện. Bóng đen đó rõ ràng là một người kim loại to lớn, cao đến hơn hai mươi mét, vừa xuất hiện đã lập tức tung quyền đánh về phía Thomas, ầm một tiếng, lại đánh trúng vào bức tường kim loại. Nhưng người kim loại khổng lồ đó có sức mạnh không thể tưởng tượng nổi, đánh cho cả bức tường đều lõm xuống, tuy lực đạo dã bớt đi bảy tám phần nhưng vẫn ầm ầm đánh trúng Thomas đang đứng phía sau tường, làm tên này bắn văng ra xa.

- Thần chiến binh Obelisk!

Đây là tuyệt chiêu giữ nhà của Lưu Úc, vật triệu hồi cần dùng toàn bộ tinh thần lực mới có thể khống chế được, hơn nữa tinh thần lực tiêu hao cũng lớn đến kinh khủng. Lúc này Lưu Úc phải dựa vào Chiêm Lam dùng xiềng xích tâm linh truyền tinh thần lực sang mới có thể triệu hồi Thần chiến binh Obelisk mạnh mẽ như vậy, so với lúc hắn triệu hồi trong Chủ Thần không gian còn to lớn hơn, uy lực cũng mạnh hơn. Có thể nói không chút khoa trương là, một quyền vừa rồi nếu thật sự đánh trúng, một trăm têm Thomas cũng biến thành thịt vụn, làm gì có chuyện chỉ trọng thương bắn ra xa?

- Sao có thể như vậy? Đó không phải kim loại sao? Tại sao ta lại không khống chế được!

Thomas ộc một tiếng, phun ra một ngụm máu đen. Xương sườn của hắn đã gãy gần hết, mấy đoạn đâm ngược vào phổi, các nội tạng khác cũng đều bị thương mức độ khác nhau. Có thể nói thương thế của hắn đã nặng đến mức tối đa, nếu không phải lúc này còn đang sử dụng kỹ năng Lĩnh vực, không biết chừng hắn đã trực tiếp hôn mê đi rồi.

Đây cũng là một trong những điểm Tiêu Hoành Luật đã tính đến khi bố cục lúc trước. Để cầm chân được Ác Ma đội, cũng để trước khi thời gian kết thúc bọn chúng vẫn chưa chết hết, hắn buộc phải làm cho Trung Châu đội có được sức mạnh mang tính áp đảo. Lá bài triệu hồi của Lưu Úc chính là một nhánh kỳ bình! Phối hợp với xiềng xích tâm linh của Chiêm Lam, trong thời gian ngắn không để cho Thần chiến binh tiêu hao sạch tinh thần lực của Lưu Úc nhưng toàn bộ tâm thần của Lưu Úc đều phải dùng để khống chế Thần chiến binh, nếu không một khi nó phát điên... Phía bên Trung Châu đội có lẽ cũng chẳng có ai chịu nổi một đòn của nó.

- Ngao!

Sau khi Thần chiến binh đánh bay Thomas đi, Bá Vương dẫn đầu rống lên một tiếng, cả người hóa thành một gã người sói to lớn, lao về phía Ác Ma đội. Hai người còn lại của Ác Ma đội bây giờ mới như định thần lại, một mặt kinh ngạc vì Thomas giết người lấy xác, mặt khiếp sợ vì thực lực thành viên Trung Châu đội, họ lập tức hét lên, sử sử dụng kỹ năng của mình như phát điên.

Người bị Thomas đánh lén giết chết lúc nãy là người da vàng thấp lùn, còn lại một nam một nữ. Người phụ nữ lập tức toàn thân lấp lóe ánh điện, ở gần quanh cô ta còn có từng khối cầu điện xuất hiện, đây rõ ràng là phản ứng plasma, uy lực một khối cầu điện đủ sánh với lựu đạn. Thanh niên da đen thì vung tay đánh xuống, một cây cột đồ đằng không biết từ lúc nào đã xuất hiện trong tay hắn, đâm ngập hẳn xuống đất. Phía trước đồ đằng lập tức xuất hiện một golem bằng đất cao bốn, năm mét, nhìn qua cũng có vẻ lợi hại, đáng tiếc so với Thần chiến binh Obelisk cao hơn hai mươi mét thì nó thật sự chẳng khác gì con chuột trước mặt con người. Còn chưa kịp chạy được bao xa, golem đã bị Thần chiến binh xông tới một cước đá bay, biến thành một đống đất vụn giữa không trung.

Bá Vương cùng các thành viên Trung Châu đội cũng theo sát sau lưng Thần chiến binh không ngừng tiến tới. Mắt thấy ba người Ác Ma đội đã nằm trong tầm công kích của nó, người phụ nữ rít lên một tiếng, một luồng sét lớn to hai, ba mét đánh thẳng vào ngực Thần chiến binh. Ầm một tiếng vang dội, phảng phất như sấm nổ ngay bên tai khiến cho tất cả mọi người đều đều đầu óc choáng váng. Cột sét lớn phát nổ, không ngờ lại đánh cho cả Thần chiến binh đang mạnh mẽ xông tới cũng phải ngã ngồi xuống đất, khiến cho ba người Ác Ma đội tạm thời hoàn hoàn được một chút. Có điều nhìn bộ dạng Thần chiến binh chẳng chút thương tổn, một khi nó đứng lên, chỉ cần một quyền một cước, mấy người Ác Ma đội thật sự chết chắc.

- Chết đi! Tất cả cùng chết đi!

Thomas đã gấp đến phát điên, toàn thân từ từ bay lên không, vô số tia máu nhỏ không ngừng bắn ra từ lỗ chân lông khắp người hắn. Màu sắc những tia máu bắn ra càng lúc càng nhạt, cho đến khi từng khối kim loại nhỏ bé xuất hiện bên trong dòng máu. Thomas không ngờ lại có thể trực tiếp khống chế các loại nguyên tố kim loại trong máu, sức điểu khiển thật không thể tưởng tượng nổi. Thanh niên da đen đứng gần hắn nhất chợt gào lên thảm thiết, máu tươi khắp người bắn ra càng thêm kịch liệt, chỉ trong một sát na phảng phất như đã biến thành xác khô. Người phụ nữ ở cách xa hơn một chút cũng bắt đầu phun máu. Dần dần trên người các thành viên Trung Châu đội cũng bắt đầu có máu trào ra ngoài cơ thể.

"Adam, bây giờ xem ngươi làm thế nào! Một khi bọn ta chết, ánh sáng tâm linh của mấy người mạnh nhất ở đây sẽ hoàn toàn biến mất, đến lúc ấy xem ngươi chạy đi đầu tìm được thêm ánh sáng tâm linh, xem ngươi làm thế nào đối đầu với Trịnh Xá và Sở Hiên... Vì thế mau tới đây! Tới gần ta một chút, tới vị trí ta đã lựa chọn! Mau lên nào!"

Tiêu Hoành Luật đã bất chấp máu tươi trên người phun ra, cũng bất chấp phản kích điên cuồng trước khi chết của Thomas, hắn chỉ đưa mắt nhìn về phía Adam ở đằng xa, cùng với những đốm đen ở phía chân trời cách đó cực xa đang càng lúc càng rõ rệt... Bố cục của hắn chỉ còn thiếu một bước cuối cùng nữa, sứ mạng của hắn cũng chỉ còn thiếu một bước cuối cùng nữa. Đánh liều tính mạng của bao nhiêu đồng đội như vậy, đánh liều niềm tin của tất cả bọn họ... Bước cuối cùng này tuyệt đối không được thất bại!

Quả nhiên đúng như hắn kỳ vọng, Adam ở đang xa thật sự đang nhanh chóng tiến về phía bọn hắn. Việc hoàn thiện của Adam chưa được trọn vẹn, hắn không cách nào như thể hoàn thiện trọn vẹn, chỉ cần một ý nghĩ đã có thể bao trùm cả trái đất. Sức mạnh kỳ lạ của hắn cũng giống như một lĩnh vực, càng ở gần người hắn thì lực lượng càng mạnh, vì thế nếu hắn muốn trong thời gian ngắn hấp thu những người có tinh thần lực và ý niệm đều rất mạnh như phân đội Trung Châu và Ác Ma, hắn nhất định phải tới gần bọn họ... Hơn nữa còn phải tới gần trong thời gian ngắn nhất, ít nhất là trước khi Thomas giết chết tất cả mọi người. Cùng lúc ấy, bước quan trọng nhất trong bố cục của hắn cũng đã tới ngay trước mắt...

"Sắp phải chết sao? Ta sắp phải chết rồi sao? Khi bước cuối cùng của bố cục hoàn thành, ta sẽ chết đúng như dự tính... Ta thật sự sắp phải chết sao?"

Không biết có phải là ảo giác hay không, Tiêu Hoành Luật độ nhiên cảm thấy những chuyện trong quá khứ không ngừng hiện lên trước mắt hắn. Tuy thời gian mới chỉ được một hai giây nhưng hắn phảng phất như đã trải qua suốt mười mấy năm sống của mình, từ lúc sinh ra cho đến khi bị đưa tới bệnh viện. Từ lúc bị người ta nghiên cứu mà bắt đầu cô độc, phẫn nộ, cho đến khi gặp được chị ấy... Còn cả trận hỏa hoạn đó cùng với tuyệt vọng, còn cả đồng đội và chiến đấu sau khi tiến vào thế giới luân hồi... Tất cả mọi chuyện đều lướt qua trước mắt, xem ra hắn thật sự sắp phải chết rồi. Chỉ là hắn không hề cảm thấy sợ hãi, bởi vì hắn đã từng hồi sinh chăng? Hay là vì những đồng đội bên cạnh, cùng với cảm giác ấm áp trong lòng?

-...Đúng thế, ta thừa nhận từ rất lâu trước đây ta đã rất sợ cái chết. Khi bị người ta nghiên cứu trong bệnh viện, khi bày ra bố cục, kỳ thực ta rất sợ phải chết, bởi vì ngoài chết ra, ta không có thứ gì đáng để trân trọng. Rất kỳ quái phải không? Chính vì như thế nên ta thật sự sợ chết, bởi vì ta nghĩ sau khi có được thứ đáng để trân trân, sau khi chết mới không còn cô tịch, ta mới có thể bình thản đối mặt với cái chết... Bây giờ ta đã có tất cả những gì đáng để trân trọng rồi, vì thế ta thắng rồi! Adam! Lấy tính mạng ta làm mồi nhử, ngươi thua rồi!

Tiêu Hoành Luật hét lên, ánh mắt hắn đã bị máu tươi trào ra che mờ, cả thế giới trông giống như một mảng đỏ sậm. Nhưng cho dù như vậy, hắn vẫn có thể nhìn thấu những điểm đen phía chân trời đã bay tới không còn xa nữa, cũng sắp sửa rơi xuống đây rồi... Hắn thắng rồi, nhưng mà... Phụp!

- Bá Vương?

Bá Vương đã biến thành người sói, không biết từ lúc nào đã xuất hiện trước mắt hắn. Cũng không biết Bá Vương rút cuộc là đang gặp chuyện gì, không ngờ lại vung trảo đâm ngập vào ngực hắn. Trong lúc Tiêu Hoành Luật còn đang ngơ ngác, móng vuốt đã thâm thủng trái tim hắn, tiếp đó trước mặt thằng nhóc chợt tối đen, không còn cảm thấy gì nữa...

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương