Vô Hạn Huyết Hạch
-
Chương 54: Ta quyết không bỏ lại bất cứ ai
Edit: Vivi
Beta: nhóm dịch
Hai bầy thú gào rú, thanh thế càng lúc càng lớn.
Bầy bọ cạp dần chiếm ưu thế, bởi vì chúng có con đầu đàn cấp Bạc, thực lực áp đảo. Còn phía thằn lằn, chúng không có đầu đàn cấp Bạc, chẳng qua dưới áp lực của kẻ địch, bày thằn lằn đã đoàn kết chặt chẽ lại.
Rất nhiều thằn lằn xanh bậc Sắt tụm lại với nhau, đối mặt với bọ cạp cấp Bạc chằng hề chùn bước. Nơi đây là hang ổ của chúng, số hang chứa ổ trứng thằn lằn không chỉ có một. Huống chi, số lượng thằn lằn nhiều hơn hẳn bọ cạp.
Con bọ cạp đầu đàn rốt cuộc không kiên nhẫn nữa, vung hai cái càng lớn cỡ cánh cửa phát động tấn công.
Một mình nó nhào vào đám thằn lằn xếp đầu hàng.
Vài con thằn lằn cấp Sắt mạnh nhất đồng thời ra tay, có con phun dịch axit, có con giương nanh múa vuốt, nghênh đón đòn tấn công của bọ cạp đầu đàn cấp Bạc.
Con bọ cạp đầu đàn cực kì ngang ngược, hung hãn không sao kể xiết, chẳng mấy chốc đã đánh tan mấy con thằn lằn cấp Sắt này.
Bầy thằn lằn hỗn loạn, đội hình vốn chặt chẽ lập tức lộ ra sơ hở. Sĩ khí bên phía bầy bọ cạp lại bừng bừng dâng cao, theo sát con đầu đàn, thuận thế xông vào chém giết.
Lúc này, hai bên đã triển khai cuộc chém giết toàn diện.
Thấy cảnh này, Châm Kim cũng dần an lòng.
Tố chất cơ thể con người so với dã thú thì rất yếu ớt, nhưng con người có trí khôn mà đa số dã thú không có.
Chính vì thế mà bây bọ cạp mới dễ dàng bị Châm Kim dắt mũi.
Đương nhiên, động vật cũng có những loài có trí khôn.
Chẳng cần kể đến dòng giống rồng thuần khiết, chỉ nói đến tiểu đội của Tử Đế đi tìm kiếm Châm Kim lần trước, chính là bị một con sói xanh xảo trá tấn công mà suýt thì bị diệt toàn quân đó thôi.
Nếu đánh giáp lá cà, chỉ sợ sói xanh còn yếu hơn bọ cạp đầu đàn một ít, nhưng nó lại có trí khôn như người, nên có thể phát huy ra năng lực của mình một cách toàn diện, xảo quyệt và nham nhiểm, chiến thuật thay đổi liên hoàn.
Châm Kim cũng không vội dẫn đoàn phá khỏi vòng vây, mà kiên nhẫn chờ đợi thêm một lát.
Sau đó, đàn thằn lằn khổng lồ càng thêm hỗn loại, số thằn lằn dưới cồn cát cũng giảm bớt rất nhiều, bọn chúng đều xông vào trận chiến phía trước rồi.
Mặc dù vẫn còn một nhóm thằn lằn bao vây cồn cát, không chịu từ bỏ con mồi trên cồn cát, nhưng số lượng thì ít hơn trước rất nhiều.
“Theo sát ta!” Châm Kim hít sâu một hơi, nhìn xuống đám thằn lằn dưới cồn cát.
Đoàn người khó nén vẻ hồi hộp, nguy cơ khi phá vòng vây cực lớn, chỉ không cẩn thận là sẽ sa vào miệng thằn lằn, hoặc bị dịch axit ăn mòn mà chết. Nhưng nếu không phá vòng vây, cố thủ trên đỉnh cồn cát thì chết chắc.
Cuộc phá vòng vây bắt đầu!
Châm Kim cầm thanh đao chân nhện trong tay, mặc một tấm giáp da không vừa người đi trước dẫn đầu.
Đám thằn lằn bao vây cồn cát vồn đều cúi đầu, nằm nhoài trên bờ cát nhắm mắt. Nghe thấy động tĩnh, chúng nhao nhao ngẩng đầu, gào thét nhào về phía đội Châm Kim.
Con thằn lằn cách gần nhất, khi nó cách Châm Kim mười bước, đột nhiên há to mồm, phun ra một ngụm dịch axit.
Dịch axit bắn tới, bọn họ cảm thấy một mùi ăn mòn vừa hôi vừa chua nồng ập vào mặt.
Bọn họ vốn đi sát sau lưng Châm Kim, nhưng đối mặt với dịch axit, không ai có thể ngăn cản, đành phải tản ra né tránh.
Đội hình chặt chẽ vừa phá vòng vây đã bị đánh tan.
Châm Kim đổ người xuống bãi cái, thuận thế lăn một vòng đến phía dưới đầu con thằn lằn.
Cậu quát khẽ một tiếng, đột nhiên vọt lên đao chân nhện trong tay vung ngược, vạch ra một ảo ảnh trong mắt con thằn lằn.
Châm Kim và thằn lằn xẹt qua nhau.
Một giây sau, đầu thằn lằn rơi xuống cát, dòng máu màu xanh lục từ vết cắt trên cổ phun ra như suối.
Châm Kim không dừng bước, cậu tiếp tục xông vào giữa bầy thằn lằn.
Đao chân nhện không hổ là vật liệu có nguồn gốc từ ma thú cấp Bạc, sắc bén vô cùng, căn bản không con thằn lằn nào đỡ nổi.
Đám thằn lằn này chỉ là dã thú bình thường, số thằn lằn ma thú cấp Đồng, cấp Sắt đều nhào về phía bầy bọ cạp rồi.
Bởi vậy, Châm Kim đánh đâu thắng đó, không hề bị ngăn cản.
Châm Kim dũng mãnh gần như đã thu hút hết toàn bộ lực chú ý, cả đội đi theo Châm Kim phá vây, áp lực ít hơn hẳn so với dự kiến.
“Đại nhân Châm Kim đúng là anh hùng!”
“Thế mới là kỵ sĩ Thánh Điện chứ!”
“Đoàn kỵ sĩ Thánh Điện quả không hổ danh đoàn kỵ sĩ số một của loài người chúng ta!”
Bọn họ nhìn bóng lưng Châm Kim, trong lòng tràn đầy sự tán thưởng và khâm phục.
Nhưng khi bọn họ chuẩn bị giết hết đám thằn lằn này để phá vòng vây thì một đám ma thú thằn lằn xuất hiện.
Nhìn qua, phải có mười mấy con cấp Đồng, cấp Sắt cũng phải ba, bốn con.
Đám thằn lằn rõ ràng không muốn bỏ qua những con mồi ngon miệng này.
Áp lực đè lên vai Châm Kim tăng vọt.
Đao chân nhện trong tay câu vẫn sắc bén như vậy, đối phó với thằn lằn xanh cấp ma thú, vẫn có thể chỉ bằng một đao mà đánh chúng trọng thương.
Nhưng dịch axit mà chúng phóng ra, Châm Kim cũng không thể ngăn cản.
Tình cảnh hai bên thực ra rất giống nhau, đều là công mạnh, thủ yếu.
Để tránh né chỗ dịch axit này, Châm Kim chỉ còn cách nhảy lên, gắng hết sức để tránh né.
Nhưng vấn đề là cậu không chạy một mình, mà còn phải để ý cả những người đứng phía sau.
“A!” Có người hét thảm.
Châm Kim khẩn cấp quay đầu nhìn qua, thấy một thành viên đã bị dịch axit bắn trúng, ngã trên mặt đất, lăn lộn vì đau đớn.
Gần như ngay lúc đó, đám thằn lằn xung quanh chớp lấy thời cơ, có con cắn lấy đầu, có con cắn tay, rồi cắn chân người này.
Người này giãy dụa kịch liệt, liều mạng gào thét, những vẫn bị đám thằn lằn dễ dàng kéo ra khỏi đội ngũ của Châm Kim, lùi sang một bên, mấy con thằn lằn vây quanh người này, cúi đầu miệng nhồm nhoàm, thỏa thích cắn xé và nhai nuốt.
Hiển nhiên, không cách nào cứu hắn cả.
Châm Kim chỉ có thể cắn rắng, dùng hai trăm phần trăm sức lực để đi trước mở đường.
Rốt cục, tầm mắt của chàng kỵ sĩ trẻ đã rộng mở, áp lực trên người đột nhiên nhẹ bẫng – cậu đã giết ra khỏi vòng vây.
“Ối, đại nhân học giả!” Sau lưng chợt truyền đến tiếng kinh hô của Bạch Nha!
Châm Kim vội vàng quay đầu, vừa nhìn đã trợn trừng mắt.
Thương Tu ngã xuống mặt cát, mà thằn lằn sau lưng đã cách lão chỉ có năm, sáu bước.
Vị học giả già nua này vốn đã yếu, trong quá trình phá vòng vây mặc dù được bảo vệ nhưng lão vẫn tụt xuống cuối đoàn.
“Đi mau!” Vượt khỏi dự kiến của Châm Kim là Bạch Nha đột nhiên xoay người chạy ngược lại, đưa tay cho Thương Tu.
Tiếng gầm rú của thằn lằn phía sau lưng, gần như đã sát bên tai.
Thương Tu biết tình cảnh của mình, gầm lên với Bạch Nha: “Cháu đi đi, kệ ta!”
Bạch Nha không nghe lời, cắn rắng đi đến gần Thương Tu, túm lấy áo quần Thương Tu, kéo lão đi mấy bước.
Gần như đồng tời, con thằn lằn sau lưng vọt đến, miệng há to sượt qua người Thương Tu, chỉ đợp được một miệng cát không.
Thằn lằn giận dữ, bỗng nhiên xoay người, vung đuôi một cái.
Bạch Nha không kịp tránh, trong lúc vội vàng chỉ kịp giơ cánh tay trái của mình lên.
“Bịch” một tiếng, cậu ta bị thằn lằn quẫy đuôi hất tung lên trời.
Thằn lằn há miệng, lại nhào về phía Thương Tu lần nữa.
Nhưng lúc này, Châm Kim đã chạy lại rồi, một đao chém xuống, không chỉ giết chết con thằn lằn, mà còn đẩy lùi mấy con thằn lằn phía sau.
“Đi!” Châm Kim xách Thương Tu lên, phá vòng vây lần nữa.
Thương Tu gầy yếu, tố chất thân thể của Châm Kim lại vượt xa người thường, xách lão lên cũng dễ như trở bàn tay, bước đi như bay.
Phía trước không có Châm Kim xung phong, đội ngũ lập tức thất thế, giống như sa vào vũng bùn, bị càng nhiều thằn lằn vây khốn.
Thậm chí trong quá trình này, có một thành viên không còn sức né tránh nữa, bị dịch axit phun trúng đầu, chết thảm tại chỗ.
Châm Kim đưa Thương Tu về nhập bọn, cánh tay vung lên công kích, lại dễ dàng phá tan vòng vây phía trước, cả đội lại tiếp tục tiến lên.
Giết một lát, phía trước Châm Kim không còn lại mấy con, lũ thằn lằn bỏ chạy tán loạn.
“Giết ra ngoài rồi!” Đám người vui sướng.
Châm Kim xoay người nhìn lại, gần như tất cả mọi người đều xúm lại bên cạnh cậu, chỉ còn Bạch Nha sa vào vòng vây của thằn lằn.
Thì ra sau khi Bạch Nha bị đuôi thằn lằn quét một cái, cánh tay và xương sườn đều gãy, đau đớn làm tốc độ giảm hẳn.
Đám thằn lằn không dám đối đầu với Châm Kim, bèn tìm kẻ yếu nhất để ra tay.
Châm Kim đang định quay lại cứu hắn, thì Thương Tu lại khẽ nói: “Đại nhân, kệ nó đi. Nếu ngài không đi, lũ thằn lằn này sẽ lại vây đến!”
Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Thương Tu.
Vừa rồi Thương Tu rơi vào tuyệt cảnh, không phải Bạch Nha tranh thủ thời gian thì Châm Kim chắc chắn không kịp chạy đến để cứu lão. Có thể nói Bạch Nha cũng là ân nhân cứu mạng của Thương Tu.
Nhưng bây giờ Thương Tu lại ngăn cản Châm Kim, bỏ lại Bạch Nha.
Lạnh lùng và tuyệt tình như vậy, để ánh mắt bọn họ nhìn về phía Thương Tu cũng thay đổi.
Mặc dù khinh thường, nhưng bọn họ không phản bác gì cả.
Đến chỗ này, đội thăm dò lại hi sinh thêm hai người. Tình cảnh mỗi người đều rất tồi tệ. Ngẫm lại, đã trải qua bão cát, lại rơi vào hang của thằn lằn dưới lòng đất, vất vả lắm mới chạy ra được, lại bị vây ở đỉnh cồn cát. Hiện giờ phá vây ra ngoài, bọn họ đã đói khát và mệt mỏi tột độ, yếu ớt vô cùng. Đại đa số người đã sắp cạn kiệt sức lực, toàn dựa vào nỗi sợ chết và khát vọng sống mà chèo chống chính mình.
Lời Thương Tu nói không sai, Châm Kim mà quay lại, bọn họ sẽ lại rơi vào vòng vây của thằn lằn.
Bản thân mình có thể kiên trì bao lâu? Có thể kiên trì đến lúc Châm Kim đưa Bạch Nha trở lại không?
Chẳng ai tin.
Trong chốc lát, Châm Kim cũng hơi do dự.
Khác với Thương Tu, Bạch Nha chỉ là người thường, một người xuất thân là thợ săn, có tài bắn cung khá tốt mà thôi.
Giá trị của cậu ta thấp hơn Thương Tu nhiều, cũng không phải là không thể thiếu.
“Nếu như mình cứu hắn, những người này lại bị thằn lằn tấn công thì sao?”
“Những người khác không nói, quan trọng là Tử Đế, còn có Thương Tu…”
Trong nháy mắt, chàng kỵ sĩ trẻ nhìn quanh.
Những người khác cũng đang nhìn cậu.
Nhìn ánh mắt phức tạp của những người này, nỗi do dự của Châm Kim đột nhiên bay biến, cậu lập tức quyết định.
“Ta nói rồi, ta sẽ không bỏ lại bất cứ ai!” Châm Kim nói chắc như đinh đóng cột: “Bạch Nha cũng không ngoại lệ!”
Mọi người âm thầm chấn động.
Châm Kim đang định khởi hành, Tử Đế lại níu lấy tay cậu, một tay cô chỉ về hướng Tây Bắc: “Đại nhân, ngài nhìn nơi đó đi, xin hãy cẩn thận.”
Châm Kim liền nhìn thấy con bọ cạp đầu đàn, phạm vi chiến đấu của con bọ cạp vàng cấp Bạc kia đã chuyển đến gần đây.
Bầy thằn lằn không có đầu đàn cấp Bạc, dù có nhiều con cấp Đồng cấp Sắt nữa thì cũng không cản nổi nó.
Con bọ cạp cấp Bạc mạnh mẽ lao tới, hai càng như cánh cửa che kín không kẽ hở, ngăn cản vô số dòng axit nhầy nhụa bắn tới. Đồng thời, đuôi nó không ngừng công kích, mỗi lần tấn công đều lấy mạng mọt con thằn lằn.
“Nó đang nhằm vào mình!” Trong lòng Châm Kim như có một tia chớp lóe lên.
Để khiêu khích bầy bọ cạp này, cậu đã chém con bọ cạp cấp Bạc này một đao, không thu hoạch được gì. Ngược lại tay mình lại bị đuôi bọ cạp đâm xuyên, đành phải chật vật bỏ chạy.
Con bọ cạp cấp Bạc này cực kì thù dai, nó cứ thế dẫn theo bầy đuổi giết Châm Kim suốt cả chặng đường dài. Đến giờ, sắp giết xong đàn thằn lằn lại định quay ra gây sự với Châm Kim.
“Em nhớ cẩn thận đấy. Anh đi một lát rồi về!” Châm Kim khẽ gật đầu với Tử Đế, trong lòng hơi ấm.
Đao chân nhện trong tay Châm Kim sắc bén vô địch.
Một đao vung xuống, liền có một con thằn lằn ngã ra, không đứng lên được nữa.
Châm Kim nhanh chóng lại gần Bạch Nha.
“Đại nhân!” Bạch Nha ở giữa cảnh tuyệt vọng, thấy Châm Kim tới cứu mình thì kích động hết sức, trong ánh mắt cậu ta tràn ngập vẻ cảm kích, sùng bái, kính yêu…
Dẫn theo Bạch Nha, Châm Kim lại giết ngược trở về, thành công tụ họp cùng đội.
Chuyện mà Châm Kim lo lắng trước đó không xảy ra, đám người Tử Đế và Thương Tu cũng không có hao tổn gì.
“Cùng ta rời đi nơi này!” Giọng Châm Kim rất bình thản, lại tiếp tục chém giết ở phía trước.
“Vâng, đại nhân!” Đám người đồng thanh.
Châm Kim đưa được Bạch Nha trở lại, sĩ khí toàn đội lập tức tăng vọt.
Giờ phút này, hình ảnh chàng trai trong mắt bọn họ như được phủ thêm một vầng sáng.
Châm Kim đã từng nói, sẽ không bỏ lại bất cứ ai.
Châm Kim cứu Thương Tu, lại tiếp tục cứu Bạch Nha về trước sự uy hiếp của con đầu đàn của bầy bọ cạp.
Cậu giữ đúng lời hứa của mình.
Cũng làm cho bọn họ hiểu rõ ý chí của cậu.
Không điều gì có sức thuyết phục hơn hành động.
Giờ khắc này, đám người đã triệt để phục tùng Châm Kim, toàn tâm toàn ý.
Rốt cục đã triệt để thoát khỏi vòng vây, Châm Kim nhìn lại, đám thằn lằn đã lâm vào hỗn loạn, cũng không có con nào đuổi theo.
Trước đó, lúc cậu cứu Bạch Nha, còn đang lo lắng con bọ cạp đầu đàn.
Không ngờ, tình hình cuối cùng lại là bọ cạp cấp Bạc đại chiến thằn lằn, cả hai phe đều không rảnh bận tâm đám người Châm Kim, rốt cục để cho Châm Kim dẫn đội trốn thoát dễ dàng.
Thở phào một hơi mỏi mệt, Châm Kim vẫn còn một nỗi lo trong lòng.
Không biết tại sao, cậu luôn cảm thấy không thể thoát khỏi bầy bọ cạp vàng một cách dễ dàng đến thế.
Beta: nhóm dịch
Hai bầy thú gào rú, thanh thế càng lúc càng lớn.
Bầy bọ cạp dần chiếm ưu thế, bởi vì chúng có con đầu đàn cấp Bạc, thực lực áp đảo. Còn phía thằn lằn, chúng không có đầu đàn cấp Bạc, chẳng qua dưới áp lực của kẻ địch, bày thằn lằn đã đoàn kết chặt chẽ lại.
Rất nhiều thằn lằn xanh bậc Sắt tụm lại với nhau, đối mặt với bọ cạp cấp Bạc chằng hề chùn bước. Nơi đây là hang ổ của chúng, số hang chứa ổ trứng thằn lằn không chỉ có một. Huống chi, số lượng thằn lằn nhiều hơn hẳn bọ cạp.
Con bọ cạp đầu đàn rốt cuộc không kiên nhẫn nữa, vung hai cái càng lớn cỡ cánh cửa phát động tấn công.
Một mình nó nhào vào đám thằn lằn xếp đầu hàng.
Vài con thằn lằn cấp Sắt mạnh nhất đồng thời ra tay, có con phun dịch axit, có con giương nanh múa vuốt, nghênh đón đòn tấn công của bọ cạp đầu đàn cấp Bạc.
Con bọ cạp đầu đàn cực kì ngang ngược, hung hãn không sao kể xiết, chẳng mấy chốc đã đánh tan mấy con thằn lằn cấp Sắt này.
Bầy thằn lằn hỗn loạn, đội hình vốn chặt chẽ lập tức lộ ra sơ hở. Sĩ khí bên phía bầy bọ cạp lại bừng bừng dâng cao, theo sát con đầu đàn, thuận thế xông vào chém giết.
Lúc này, hai bên đã triển khai cuộc chém giết toàn diện.
Thấy cảnh này, Châm Kim cũng dần an lòng.
Tố chất cơ thể con người so với dã thú thì rất yếu ớt, nhưng con người có trí khôn mà đa số dã thú không có.
Chính vì thế mà bây bọ cạp mới dễ dàng bị Châm Kim dắt mũi.
Đương nhiên, động vật cũng có những loài có trí khôn.
Chẳng cần kể đến dòng giống rồng thuần khiết, chỉ nói đến tiểu đội của Tử Đế đi tìm kiếm Châm Kim lần trước, chính là bị một con sói xanh xảo trá tấn công mà suýt thì bị diệt toàn quân đó thôi.
Nếu đánh giáp lá cà, chỉ sợ sói xanh còn yếu hơn bọ cạp đầu đàn một ít, nhưng nó lại có trí khôn như người, nên có thể phát huy ra năng lực của mình một cách toàn diện, xảo quyệt và nham nhiểm, chiến thuật thay đổi liên hoàn.
Châm Kim cũng không vội dẫn đoàn phá khỏi vòng vây, mà kiên nhẫn chờ đợi thêm một lát.
Sau đó, đàn thằn lằn khổng lồ càng thêm hỗn loại, số thằn lằn dưới cồn cát cũng giảm bớt rất nhiều, bọn chúng đều xông vào trận chiến phía trước rồi.
Mặc dù vẫn còn một nhóm thằn lằn bao vây cồn cát, không chịu từ bỏ con mồi trên cồn cát, nhưng số lượng thì ít hơn trước rất nhiều.
“Theo sát ta!” Châm Kim hít sâu một hơi, nhìn xuống đám thằn lằn dưới cồn cát.
Đoàn người khó nén vẻ hồi hộp, nguy cơ khi phá vòng vây cực lớn, chỉ không cẩn thận là sẽ sa vào miệng thằn lằn, hoặc bị dịch axit ăn mòn mà chết. Nhưng nếu không phá vòng vây, cố thủ trên đỉnh cồn cát thì chết chắc.
Cuộc phá vòng vây bắt đầu!
Châm Kim cầm thanh đao chân nhện trong tay, mặc một tấm giáp da không vừa người đi trước dẫn đầu.
Đám thằn lằn bao vây cồn cát vồn đều cúi đầu, nằm nhoài trên bờ cát nhắm mắt. Nghe thấy động tĩnh, chúng nhao nhao ngẩng đầu, gào thét nhào về phía đội Châm Kim.
Con thằn lằn cách gần nhất, khi nó cách Châm Kim mười bước, đột nhiên há to mồm, phun ra một ngụm dịch axit.
Dịch axit bắn tới, bọn họ cảm thấy một mùi ăn mòn vừa hôi vừa chua nồng ập vào mặt.
Bọn họ vốn đi sát sau lưng Châm Kim, nhưng đối mặt với dịch axit, không ai có thể ngăn cản, đành phải tản ra né tránh.
Đội hình chặt chẽ vừa phá vòng vây đã bị đánh tan.
Châm Kim đổ người xuống bãi cái, thuận thế lăn một vòng đến phía dưới đầu con thằn lằn.
Cậu quát khẽ một tiếng, đột nhiên vọt lên đao chân nhện trong tay vung ngược, vạch ra một ảo ảnh trong mắt con thằn lằn.
Châm Kim và thằn lằn xẹt qua nhau.
Một giây sau, đầu thằn lằn rơi xuống cát, dòng máu màu xanh lục từ vết cắt trên cổ phun ra như suối.
Châm Kim không dừng bước, cậu tiếp tục xông vào giữa bầy thằn lằn.
Đao chân nhện không hổ là vật liệu có nguồn gốc từ ma thú cấp Bạc, sắc bén vô cùng, căn bản không con thằn lằn nào đỡ nổi.
Đám thằn lằn này chỉ là dã thú bình thường, số thằn lằn ma thú cấp Đồng, cấp Sắt đều nhào về phía bầy bọ cạp rồi.
Bởi vậy, Châm Kim đánh đâu thắng đó, không hề bị ngăn cản.
Châm Kim dũng mãnh gần như đã thu hút hết toàn bộ lực chú ý, cả đội đi theo Châm Kim phá vây, áp lực ít hơn hẳn so với dự kiến.
“Đại nhân Châm Kim đúng là anh hùng!”
“Thế mới là kỵ sĩ Thánh Điện chứ!”
“Đoàn kỵ sĩ Thánh Điện quả không hổ danh đoàn kỵ sĩ số một của loài người chúng ta!”
Bọn họ nhìn bóng lưng Châm Kim, trong lòng tràn đầy sự tán thưởng và khâm phục.
Nhưng khi bọn họ chuẩn bị giết hết đám thằn lằn này để phá vòng vây thì một đám ma thú thằn lằn xuất hiện.
Nhìn qua, phải có mười mấy con cấp Đồng, cấp Sắt cũng phải ba, bốn con.
Đám thằn lằn rõ ràng không muốn bỏ qua những con mồi ngon miệng này.
Áp lực đè lên vai Châm Kim tăng vọt.
Đao chân nhện trong tay câu vẫn sắc bén như vậy, đối phó với thằn lằn xanh cấp ma thú, vẫn có thể chỉ bằng một đao mà đánh chúng trọng thương.
Nhưng dịch axit mà chúng phóng ra, Châm Kim cũng không thể ngăn cản.
Tình cảnh hai bên thực ra rất giống nhau, đều là công mạnh, thủ yếu.
Để tránh né chỗ dịch axit này, Châm Kim chỉ còn cách nhảy lên, gắng hết sức để tránh né.
Nhưng vấn đề là cậu không chạy một mình, mà còn phải để ý cả những người đứng phía sau.
“A!” Có người hét thảm.
Châm Kim khẩn cấp quay đầu nhìn qua, thấy một thành viên đã bị dịch axit bắn trúng, ngã trên mặt đất, lăn lộn vì đau đớn.
Gần như ngay lúc đó, đám thằn lằn xung quanh chớp lấy thời cơ, có con cắn lấy đầu, có con cắn tay, rồi cắn chân người này.
Người này giãy dụa kịch liệt, liều mạng gào thét, những vẫn bị đám thằn lằn dễ dàng kéo ra khỏi đội ngũ của Châm Kim, lùi sang một bên, mấy con thằn lằn vây quanh người này, cúi đầu miệng nhồm nhoàm, thỏa thích cắn xé và nhai nuốt.
Hiển nhiên, không cách nào cứu hắn cả.
Châm Kim chỉ có thể cắn rắng, dùng hai trăm phần trăm sức lực để đi trước mở đường.
Rốt cục, tầm mắt của chàng kỵ sĩ trẻ đã rộng mở, áp lực trên người đột nhiên nhẹ bẫng – cậu đã giết ra khỏi vòng vây.
“Ối, đại nhân học giả!” Sau lưng chợt truyền đến tiếng kinh hô của Bạch Nha!
Châm Kim vội vàng quay đầu, vừa nhìn đã trợn trừng mắt.
Thương Tu ngã xuống mặt cát, mà thằn lằn sau lưng đã cách lão chỉ có năm, sáu bước.
Vị học giả già nua này vốn đã yếu, trong quá trình phá vòng vây mặc dù được bảo vệ nhưng lão vẫn tụt xuống cuối đoàn.
“Đi mau!” Vượt khỏi dự kiến của Châm Kim là Bạch Nha đột nhiên xoay người chạy ngược lại, đưa tay cho Thương Tu.
Tiếng gầm rú của thằn lằn phía sau lưng, gần như đã sát bên tai.
Thương Tu biết tình cảnh của mình, gầm lên với Bạch Nha: “Cháu đi đi, kệ ta!”
Bạch Nha không nghe lời, cắn rắng đi đến gần Thương Tu, túm lấy áo quần Thương Tu, kéo lão đi mấy bước.
Gần như đồng tời, con thằn lằn sau lưng vọt đến, miệng há to sượt qua người Thương Tu, chỉ đợp được một miệng cát không.
Thằn lằn giận dữ, bỗng nhiên xoay người, vung đuôi một cái.
Bạch Nha không kịp tránh, trong lúc vội vàng chỉ kịp giơ cánh tay trái của mình lên.
“Bịch” một tiếng, cậu ta bị thằn lằn quẫy đuôi hất tung lên trời.
Thằn lằn há miệng, lại nhào về phía Thương Tu lần nữa.
Nhưng lúc này, Châm Kim đã chạy lại rồi, một đao chém xuống, không chỉ giết chết con thằn lằn, mà còn đẩy lùi mấy con thằn lằn phía sau.
“Đi!” Châm Kim xách Thương Tu lên, phá vòng vây lần nữa.
Thương Tu gầy yếu, tố chất thân thể của Châm Kim lại vượt xa người thường, xách lão lên cũng dễ như trở bàn tay, bước đi như bay.
Phía trước không có Châm Kim xung phong, đội ngũ lập tức thất thế, giống như sa vào vũng bùn, bị càng nhiều thằn lằn vây khốn.
Thậm chí trong quá trình này, có một thành viên không còn sức né tránh nữa, bị dịch axit phun trúng đầu, chết thảm tại chỗ.
Châm Kim đưa Thương Tu về nhập bọn, cánh tay vung lên công kích, lại dễ dàng phá tan vòng vây phía trước, cả đội lại tiếp tục tiến lên.
Giết một lát, phía trước Châm Kim không còn lại mấy con, lũ thằn lằn bỏ chạy tán loạn.
“Giết ra ngoài rồi!” Đám người vui sướng.
Châm Kim xoay người nhìn lại, gần như tất cả mọi người đều xúm lại bên cạnh cậu, chỉ còn Bạch Nha sa vào vòng vây của thằn lằn.
Thì ra sau khi Bạch Nha bị đuôi thằn lằn quét một cái, cánh tay và xương sườn đều gãy, đau đớn làm tốc độ giảm hẳn.
Đám thằn lằn không dám đối đầu với Châm Kim, bèn tìm kẻ yếu nhất để ra tay.
Châm Kim đang định quay lại cứu hắn, thì Thương Tu lại khẽ nói: “Đại nhân, kệ nó đi. Nếu ngài không đi, lũ thằn lằn này sẽ lại vây đến!”
Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Thương Tu.
Vừa rồi Thương Tu rơi vào tuyệt cảnh, không phải Bạch Nha tranh thủ thời gian thì Châm Kim chắc chắn không kịp chạy đến để cứu lão. Có thể nói Bạch Nha cũng là ân nhân cứu mạng của Thương Tu.
Nhưng bây giờ Thương Tu lại ngăn cản Châm Kim, bỏ lại Bạch Nha.
Lạnh lùng và tuyệt tình như vậy, để ánh mắt bọn họ nhìn về phía Thương Tu cũng thay đổi.
Mặc dù khinh thường, nhưng bọn họ không phản bác gì cả.
Đến chỗ này, đội thăm dò lại hi sinh thêm hai người. Tình cảnh mỗi người đều rất tồi tệ. Ngẫm lại, đã trải qua bão cát, lại rơi vào hang của thằn lằn dưới lòng đất, vất vả lắm mới chạy ra được, lại bị vây ở đỉnh cồn cát. Hiện giờ phá vây ra ngoài, bọn họ đã đói khát và mệt mỏi tột độ, yếu ớt vô cùng. Đại đa số người đã sắp cạn kiệt sức lực, toàn dựa vào nỗi sợ chết và khát vọng sống mà chèo chống chính mình.
Lời Thương Tu nói không sai, Châm Kim mà quay lại, bọn họ sẽ lại rơi vào vòng vây của thằn lằn.
Bản thân mình có thể kiên trì bao lâu? Có thể kiên trì đến lúc Châm Kim đưa Bạch Nha trở lại không?
Chẳng ai tin.
Trong chốc lát, Châm Kim cũng hơi do dự.
Khác với Thương Tu, Bạch Nha chỉ là người thường, một người xuất thân là thợ săn, có tài bắn cung khá tốt mà thôi.
Giá trị của cậu ta thấp hơn Thương Tu nhiều, cũng không phải là không thể thiếu.
“Nếu như mình cứu hắn, những người này lại bị thằn lằn tấn công thì sao?”
“Những người khác không nói, quan trọng là Tử Đế, còn có Thương Tu…”
Trong nháy mắt, chàng kỵ sĩ trẻ nhìn quanh.
Những người khác cũng đang nhìn cậu.
Nhìn ánh mắt phức tạp của những người này, nỗi do dự của Châm Kim đột nhiên bay biến, cậu lập tức quyết định.
“Ta nói rồi, ta sẽ không bỏ lại bất cứ ai!” Châm Kim nói chắc như đinh đóng cột: “Bạch Nha cũng không ngoại lệ!”
Mọi người âm thầm chấn động.
Châm Kim đang định khởi hành, Tử Đế lại níu lấy tay cậu, một tay cô chỉ về hướng Tây Bắc: “Đại nhân, ngài nhìn nơi đó đi, xin hãy cẩn thận.”
Châm Kim liền nhìn thấy con bọ cạp đầu đàn, phạm vi chiến đấu của con bọ cạp vàng cấp Bạc kia đã chuyển đến gần đây.
Bầy thằn lằn không có đầu đàn cấp Bạc, dù có nhiều con cấp Đồng cấp Sắt nữa thì cũng không cản nổi nó.
Con bọ cạp cấp Bạc mạnh mẽ lao tới, hai càng như cánh cửa che kín không kẽ hở, ngăn cản vô số dòng axit nhầy nhụa bắn tới. Đồng thời, đuôi nó không ngừng công kích, mỗi lần tấn công đều lấy mạng mọt con thằn lằn.
“Nó đang nhằm vào mình!” Trong lòng Châm Kim như có một tia chớp lóe lên.
Để khiêu khích bầy bọ cạp này, cậu đã chém con bọ cạp cấp Bạc này một đao, không thu hoạch được gì. Ngược lại tay mình lại bị đuôi bọ cạp đâm xuyên, đành phải chật vật bỏ chạy.
Con bọ cạp cấp Bạc này cực kì thù dai, nó cứ thế dẫn theo bầy đuổi giết Châm Kim suốt cả chặng đường dài. Đến giờ, sắp giết xong đàn thằn lằn lại định quay ra gây sự với Châm Kim.
“Em nhớ cẩn thận đấy. Anh đi một lát rồi về!” Châm Kim khẽ gật đầu với Tử Đế, trong lòng hơi ấm.
Đao chân nhện trong tay Châm Kim sắc bén vô địch.
Một đao vung xuống, liền có một con thằn lằn ngã ra, không đứng lên được nữa.
Châm Kim nhanh chóng lại gần Bạch Nha.
“Đại nhân!” Bạch Nha ở giữa cảnh tuyệt vọng, thấy Châm Kim tới cứu mình thì kích động hết sức, trong ánh mắt cậu ta tràn ngập vẻ cảm kích, sùng bái, kính yêu…
Dẫn theo Bạch Nha, Châm Kim lại giết ngược trở về, thành công tụ họp cùng đội.
Chuyện mà Châm Kim lo lắng trước đó không xảy ra, đám người Tử Đế và Thương Tu cũng không có hao tổn gì.
“Cùng ta rời đi nơi này!” Giọng Châm Kim rất bình thản, lại tiếp tục chém giết ở phía trước.
“Vâng, đại nhân!” Đám người đồng thanh.
Châm Kim đưa được Bạch Nha trở lại, sĩ khí toàn đội lập tức tăng vọt.
Giờ phút này, hình ảnh chàng trai trong mắt bọn họ như được phủ thêm một vầng sáng.
Châm Kim đã từng nói, sẽ không bỏ lại bất cứ ai.
Châm Kim cứu Thương Tu, lại tiếp tục cứu Bạch Nha về trước sự uy hiếp của con đầu đàn của bầy bọ cạp.
Cậu giữ đúng lời hứa của mình.
Cũng làm cho bọn họ hiểu rõ ý chí của cậu.
Không điều gì có sức thuyết phục hơn hành động.
Giờ khắc này, đám người đã triệt để phục tùng Châm Kim, toàn tâm toàn ý.
Rốt cục đã triệt để thoát khỏi vòng vây, Châm Kim nhìn lại, đám thằn lằn đã lâm vào hỗn loạn, cũng không có con nào đuổi theo.
Trước đó, lúc cậu cứu Bạch Nha, còn đang lo lắng con bọ cạp đầu đàn.
Không ngờ, tình hình cuối cùng lại là bọ cạp cấp Bạc đại chiến thằn lằn, cả hai phe đều không rảnh bận tâm đám người Châm Kim, rốt cục để cho Châm Kim dẫn đội trốn thoát dễ dàng.
Thở phào một hơi mỏi mệt, Châm Kim vẫn còn một nỗi lo trong lòng.
Không biết tại sao, cậu luôn cảm thấy không thể thoát khỏi bầy bọ cạp vàng một cách dễ dàng đến thế.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook