Vô Hạn Huyết Hạch
-
Chương 49: Đói khát khó nhịn
Dịch: Gián
Biên: Nhóm Cổ Chân Đau
Đã đến buổi chiều, ánh nắng không còn cực nóng như buổi trưa, nhưng vẫn làm cho người ta không chịu nổi.
Một chàng trai chậm rãi bò lên đỉnh một cồn cát thấp bé.
Cậu bò từ dưới cồn cát lên, rõ ràng là muốn vượt qua cồn cát này.
Trong tay cậu có một thanh kiếm, cán gỗ, lưỡi kiếm cổ quái, trông ẩu vô cùng. Thiếu niên đang dùng thanh trường kiếm này xem như gậy chống để giúp mình leo lên.
Dáng người cậu gầy gầy, không cường tráng.
Áo trong làm bằng vỏ cây gai, quần dài áo dài nhưng lại đi chân trần.
Trên đầu cậu quấn một lớp quần áo, lỗ mũi che kín, nhưng lại lộ ra đôi mắt thật to, còn thấy vài lọn tóc vàng trước trán.
Chính là Châm Kim.
Đỉnh cồn cát chỉ còn cách vài bước, ánh mặt trời chiếu tới khiến Châm Kim không khỏi nheo mắt lại.
Cậu cố ý lộ đôi mắt là vì phải giữ vững tầm nhìn, đồng thời trên đường đi cũng sử dụng thính giác, khứu giác, xúc giác, cảnh giác tùy thời tùy chỗ để phát hiện kẻ săn mồi.
Ánh nắng rất chói mắt, Châm Kim nheo mắt lại vẫn thấy vài giọt nắng lấm tấm trên mi.
Châm Kim không trực tiếp vượt qua mà dừng lại ở một chỗ rất gần đỉnh cồn cát, đợi đến khi hai mắt thích ứng mới tiếp tục vượt qua.
Không phát hiện nguy hiểm gì, Châm Kim đứng trên đỉnh cồn cát trông về phía xa.
Phía trước sa mạc bằng phẳng, không còn nhiều cồn cát nhấp nhô như trước đó.
Chàng trai khẽ thở dài.
Như vậy có nghĩa là cậu vẫn phải lang thang dưới cái nắng khủng khiếp này.
Đôi mắt cậu rất đẹp, xanh biếc tựa sắc trời sau mưa. Mê mang lóe lên trong mắt liền biến mất, thay vào đó là sự kiên trì.
"Tiếp tục đi thôi."
Châm Kim tự nhủ, bỗng nhiên đôi mắt xanh lam của cậu sáng lên.
"Có đồ ăn!"
Tu hành đấu khí khiến tố chất thân thể vượt xa người thường, cậu phát hiện cách đó không xa đang có một con nhện lăn từ cồn cát xuống trong gió.
Châm Kim vội vàng đuổi đến, không tốn nhiều sức đã bắt được nó.
Con nhện này to bằng hai ba ngón tay cái người trưởng thành, thân thể màu vàng nâu, màu gần giống cát, nhưng vẫn bị ánh mắt nhạy cảm của Châm Kim phát hiện.
Nhện có tám cái chân, nhưng lại cuộn mình lại để biến cơ thể thành hình cầu. Sau đó nó có thể ung dung lăn xuống cồn cát nhờ sức gió.
Nếu như nó tự dùng chân bò thì tốn sức hơn nhiều.
Trong sa mạc sản vật cằn cỗi này, sinh vật nào cũng có kỹ xảo riêng để tồn tại. Tiết kiệm thể lực là một việc rất cần thiết.
Châm Kim bóp rụng đầu con nhện, sau đó lắc lắc tay để cát trên người nó rơi xuống hết.
Sau đó, cậu trực tiếp bỏ nhện bỏ vào miệng, dùng răng không ngừng nhấm nuốt. Sau khi thịt nhện trở nên nhỏ vụn, hầu kết cậu nhấp nhô một chút, con nhện vào thẳng trong bụng cậu.
Bóp rơi đầu con nhện là để trừ độc. Đương nhiên, sinh mệnh nhỏ bé này khí tức yếu ớt, so với cấp Đồng thì một trời một vực, cho dù có độc thì cũng không làm kẻ bét nhất là cấp Bạc như Châm Kim chết được. Nhưng cậu không muốn cơ thể có thêm gánh nặng.
Hương vị con nhện chẳng ra sao cả, không nướng, không gia vị, trong khoang miệng, cổ họng và lỗ mũi Châm Kim tràn đầy mùi lạ.
Đốt chân nhện cưng cứng giống như cành cây khô.
Châm Kim nghĩ lại, ăn con này cũng chả khác gì mấy con khác.
Con nhện này không phải thứ đầu tiên cậu ăn.
Trên đường đi cậu cũng gặp thêm mấy con lẻ tẻ nữa.
Có nhện, bọ cạp, còn có mấy con không biết tên, nhện bỏ đầu, bọ cạp bỏ đuôi, tất cả đều vào bụng Châm Kim hết.
Mỗi một lần ăn cậu đều muốn nôn khan.
Nhưng cậu tuyệt đối không xem thường những sinh mệnh nhỏ này.
Trong lòng cậu hiểu rõ, những sinh vật nhỏ này là là nguồn thức ăn và nước uống vô cùng trọng yếu.
Ở trong sa mạc đi lại nửa ngày, Châm Kim đã phát hiện: Cậu không tìm thấy bất cứ cây cỏ gì, nhưng lại ngẫu nhiên gặp vài con vật nhỏ.
Mấy con này thịt rất ít, chỉ có tác dụng chính là bổ sung nước cho Châm Kim.
Châm Kim cực kỳ quý trọng những thức ăn này.
Mặc dù những thứ giống đồ ăn này vô cùng nhỏ bé, nhưng cứ tích lũy từng giờ từng phút thì có thể dựa vào đó mà ra khỏi sa mạc
"Nếu như không quý trọng những thức ăn này, có lẽ tương lai khi sắp ra khỏi sa mạc thì mình lại gục ngã ở nơi này.
Thật hy vọng có thể gặp được một gốc cây xương rồng." Châm Kim thầm than.
Đoạn đường này bôn ba, cậu cũng đụng phải ít thực vật đơn lẻ
Nhưng đáng tiếc, không có cây xương rồng nào cả.
Những thực vật này vừa nhỏ vừa thấp, Châm Kim cũng không biết chúng thuộc chủng loại gì, có thể ăn được hay không.
Cậu phải thử.
Cẩn thận từng li từng tí tránh những cái lá bén nhọn như kim, cậu liền phát hiện rễ nó cắm sâu vào đất sa mạc.
Dạng rễ này có thể khiến chúng hấp thu chút nước từ lòng đất, nhưng cũng khiến Châm Kim khó lòng đào bới.
Châm Kim thử một chút rồi quyết định từ bỏ.
Cứ coi như đào lên được, thì chưa chắc rễ cây này đã ăn được. Châm Kim cũng không biết chủng loại của cái cây này.
Nhiều khi cậu phải tính toán năng lượng tiêu hao và khả năng thu hoạch, kiên nhẫn so sánh hai thứ, sau đó tỉnh táo suy nghĩ xem nên làm hay bỏ.
Rất hiển nhiên, mạo muội đào một gốc cây mà chính mình cũng không biết rõ thì mạo hiểm quá!
Cuối cùng, Châm Kim lựa chọn từ bỏ.
Lựa chọn này kỳ thật rất gian nan.
Mỗi một khi bỏ qua một cái cây, Châm Kim đều tự hỏi lòng rằng liệu mình có làm đúng hay không. Có lẽ, đây là do thần linh cố ý an bài, trao cơ hội để cậu vượt qua. Nhưng cậu lại lựa chọn từ bỏ.
Châm Kim cảm thấy mình tựa như học sinh trong học viện, ngay khi làm một bài thi sống còn, cậu không ngừng nỗ lực, thế nhưng chẳng ai cho cậu câu trả lời chính xác.
Thời gian dần dần trôi qua, mặt trời ngả về tây.
Khi đêm đến, ánh nắng giống như một người đàn ông thông qua hành vi ẩu đả để thoả thích phát tiết cảm xúc phẫn nộ, giờ khắc này, người đàn ông ấy không còn sức để đánh đấm bữa, tạo cho người ta một cảm giác dịu dàng.
Nhiệt độ cũng trở nên thích hợp, chỉ là không khí vẫn khô quắt khô queo, Châm Kim liền bắt đầu có ý thức tăng tốc.
Trong thời gian này, cậu phải đi nhiều nhất có thể, để bù vào tổn thất trước đó.
Chờ đến khi mặt trời dần dần rơi xuống đất chân trời, ánh chiều tà sánh vai ráng chiều phía cuối chân trời, nhìn đẹp không sao tả xiết.
Nhưng loại cảnh đẹp này, Châm Kim không lòng dạ nào mà thưởng thức.
Cậu chỉ cảm thấy như mặt trời đưa ra lời cảnh cáo: Nhóc con, tạm thời tha cho mi đấy. Hẹn mai chúng mình lại tiếp tục tra tấn nha!
Lúc này, nhiệt độ nhanh chóng hạ xuống, tốc độ rất nhanh.
Châm Kim bắt đầu cảm thấy quần áo mình quá mỏng, tia lạnh đánh tới khiến cậu run rẩy.
Thiếu niên không khỏi trầm xuống.
Trong vùng sa mạc này nhiệt độ chênh lệch rất lớn, còn vượt qua dự đoán của cậu.
Chuyện này với cậu cũng là một kiểu khảo nghiệm.
"Mặc dù bây giờ mình vẫn còn có thể chịu đựng, nhưng càng về sau tình hình cơ thể mình càng yếu, sự thay đổi nhiệt độ này sẽ trở thành thòng lọng tròng lên cổ mình mất."
Đây là mối uy hiếp của tương lai, hiện giờ cậu phải giải quyết tình trạng đói khát này đã.
Cảm giác đói khát còn nghiêm trọng hơn mê mang.
Sinh vật nhỏ tìm thấy ven đường sao có thể lấp đầy bụng Châm Kim. Trên thực tế, nó là đồ ăn, nhưng lại càng giống như một sự an ủi.
May mắn là ban ngày Châm Kim không bị những kẻ săn mồi cường đại tập kích. Nhưng bất hạnh cũng ở chỗ ấy, như vậy tức là cậu không có cơ hội kiếm một lượng lớn đồ ăn.
Lúc này trên cổ cậu còn có một cái "khăn quàng cổ" đặc thù, đó chính là thi thể của con rắn sa mạc cậu vừa giết.
Thiếu niên dùng ngón tay "thâm tình" vuốt ve vảy rắn.
Từ đầu ngón tay truyền đến cảm giác mát lạnh, nhưng đến trong lòng, cái lạnh này lại chuyển hóa thành một sự ấm áp.
Đây là đồ ăn Châm Kim còn lại trong tay, cũng là thứ cậu tận lực bảo tồn.
Một mặt, chỉ cần có nó thì Châm Kim liền có hi vọng.
Còn mặt khác, Châm Kim cũng cảnh giác ở trong nguy hiểm. Mạo muội ăn một lượng lớn đồ ăn cũng sẽ tiêu hao dưỡng khí trong cơ thể.
Về phần con rắn vốn là rắn độc thì lại không quan trọng mấy.
Cấu tạo thân thể rắn sa mạc quyết định tuyến độc ngay trong đầu rắn. Trên cơ bản thì chặt đầu rắn là không còn độc nữa.
Dựa theo thể chất của Châm Kim, coi như trúng độc cũng không sợ độc của loại dã thú phổ thông này.
"Nhưng tốt nhất vẫn phải nhóm lửa nướng lên ăn. Dù sao hải đảo này cổ quái hung hiểm, không thể dùng con mắt bình thường để phán đoán được. Có khi loại rắn này toàn thân đều có độc? Nếu như là dạng này thì ngay lúc này đây, mình đang tự đưa cổ vào lưỡi hái Tử thần."
Ánh nắng phía chân trời hoàn toàn biến mất, màn đêm buông xuống.
"Một ngày lại trôi qua." Châm Kim nhìn bầu trời mênh mông tĩnh mịch, một cảm giác mờ mịt, sợ hãi lại dâng lên.
Tình cảnh hiện tại của cậu rất nguy hiểm, cũng vô cùng gian nan.
Thực ra ánh nắng chói chang ban ngày lại đem đến cho cậu tầm nhìn tốt. Mà bây giờ sẽ có càng nhiều kẻ săn mồi ẩn hiện trong đêm.
Châm Kim hít sâu mấy hơi, thử một lần nữa trấn định lại.
Sau đó, cậu mừng rỡ phát hiện mình thật sự thành công rồi!
Có lần đầu tiên ma luyện, cậu lại ổn định tâm cảnh, tựa hồ có bay vọt về chất.
Ngay cả cầu nguyện cậu cũng không cần.
Hiện tại cậu chỉ dựa vào chính mình là có thể trấn định.
Đương nhiên, cậu cũng biết rõ kết quả của cầu nguyện. Cậu đã không còn chờ mong đại đế Thánh Minh đáp lại mình nữa.
Đêm khuya, nhiệt độ rất thấp, miệng mũi Châm Kim bắt đầu thở ra từng luồng khói trắng.
Cái lạnh thấu xương.
Đói khát càng ngày càng nghiêm trọng, làm thiếu niên chịu đủ dày vò.
Bụng cậu đã sớm kháng nghị, phát ra âm thanh ọt ọt.
Nhưng so với đói, cảm giác khát càng nhiều hơn.
Châm Kim cảm giác cuống họng mình đang bốc khói, nếu có một hồ nước, thì cậu hận không thể lao cả người xuống nước để vẫy vùng một phen.
Nước bổ sung quá ít.
Châm Kim vốn hy vọng vào một vài thực vật trên sa mạc, nhưng hi vọng này tan vỡ rồi.
Thậm chí ngay cả bóng của cây xương rồng cũng không nhìn thấy.
Tối nay không có trăng, chỉ có đầy trời sao dày đặc.
Châm Kim ngửa đầu nhìn trời sao, cảm thấy những ngôi sao ấy vô tình và lạnh nhạt, tựa như đang chăm chú nhìn cậu dần đi đến đường cùng.
Cậu cố gắng phân biệt, muốn dựa vào sao để xác định phương hướng, thế nhưng cậu thất bại.
Đối với phương diện này, cậu chưa hề đọc qua, hoàn toàn mù tịt.
Nhờ sách lược chính xác vào ban ngày, nên sức lực cậu còn lại không ít.
Thiếu niên tiếp tục một mình bôn ba dưới bóng tối nơi sa mạc.
Bất tri bất giác, cồn cát lại bắt đầu xuất hiện bên người Châm Kim.
"Đó là cái gì nhỉ?" Trong tầm mắt mơ hồ, Châm Kim phát hiện một bóng dáng con thú bám ở lưng chừng cồn cát.
Biên: Nhóm Cổ Chân Đau
Đã đến buổi chiều, ánh nắng không còn cực nóng như buổi trưa, nhưng vẫn làm cho người ta không chịu nổi.
Một chàng trai chậm rãi bò lên đỉnh một cồn cát thấp bé.
Cậu bò từ dưới cồn cát lên, rõ ràng là muốn vượt qua cồn cát này.
Trong tay cậu có một thanh kiếm, cán gỗ, lưỡi kiếm cổ quái, trông ẩu vô cùng. Thiếu niên đang dùng thanh trường kiếm này xem như gậy chống để giúp mình leo lên.
Dáng người cậu gầy gầy, không cường tráng.
Áo trong làm bằng vỏ cây gai, quần dài áo dài nhưng lại đi chân trần.
Trên đầu cậu quấn một lớp quần áo, lỗ mũi che kín, nhưng lại lộ ra đôi mắt thật to, còn thấy vài lọn tóc vàng trước trán.
Chính là Châm Kim.
Đỉnh cồn cát chỉ còn cách vài bước, ánh mặt trời chiếu tới khiến Châm Kim không khỏi nheo mắt lại.
Cậu cố ý lộ đôi mắt là vì phải giữ vững tầm nhìn, đồng thời trên đường đi cũng sử dụng thính giác, khứu giác, xúc giác, cảnh giác tùy thời tùy chỗ để phát hiện kẻ săn mồi.
Ánh nắng rất chói mắt, Châm Kim nheo mắt lại vẫn thấy vài giọt nắng lấm tấm trên mi.
Châm Kim không trực tiếp vượt qua mà dừng lại ở một chỗ rất gần đỉnh cồn cát, đợi đến khi hai mắt thích ứng mới tiếp tục vượt qua.
Không phát hiện nguy hiểm gì, Châm Kim đứng trên đỉnh cồn cát trông về phía xa.
Phía trước sa mạc bằng phẳng, không còn nhiều cồn cát nhấp nhô như trước đó.
Chàng trai khẽ thở dài.
Như vậy có nghĩa là cậu vẫn phải lang thang dưới cái nắng khủng khiếp này.
Đôi mắt cậu rất đẹp, xanh biếc tựa sắc trời sau mưa. Mê mang lóe lên trong mắt liền biến mất, thay vào đó là sự kiên trì.
"Tiếp tục đi thôi."
Châm Kim tự nhủ, bỗng nhiên đôi mắt xanh lam của cậu sáng lên.
"Có đồ ăn!"
Tu hành đấu khí khiến tố chất thân thể vượt xa người thường, cậu phát hiện cách đó không xa đang có một con nhện lăn từ cồn cát xuống trong gió.
Châm Kim vội vàng đuổi đến, không tốn nhiều sức đã bắt được nó.
Con nhện này to bằng hai ba ngón tay cái người trưởng thành, thân thể màu vàng nâu, màu gần giống cát, nhưng vẫn bị ánh mắt nhạy cảm của Châm Kim phát hiện.
Nhện có tám cái chân, nhưng lại cuộn mình lại để biến cơ thể thành hình cầu. Sau đó nó có thể ung dung lăn xuống cồn cát nhờ sức gió.
Nếu như nó tự dùng chân bò thì tốn sức hơn nhiều.
Trong sa mạc sản vật cằn cỗi này, sinh vật nào cũng có kỹ xảo riêng để tồn tại. Tiết kiệm thể lực là một việc rất cần thiết.
Châm Kim bóp rụng đầu con nhện, sau đó lắc lắc tay để cát trên người nó rơi xuống hết.
Sau đó, cậu trực tiếp bỏ nhện bỏ vào miệng, dùng răng không ngừng nhấm nuốt. Sau khi thịt nhện trở nên nhỏ vụn, hầu kết cậu nhấp nhô một chút, con nhện vào thẳng trong bụng cậu.
Bóp rơi đầu con nhện là để trừ độc. Đương nhiên, sinh mệnh nhỏ bé này khí tức yếu ớt, so với cấp Đồng thì một trời một vực, cho dù có độc thì cũng không làm kẻ bét nhất là cấp Bạc như Châm Kim chết được. Nhưng cậu không muốn cơ thể có thêm gánh nặng.
Hương vị con nhện chẳng ra sao cả, không nướng, không gia vị, trong khoang miệng, cổ họng và lỗ mũi Châm Kim tràn đầy mùi lạ.
Đốt chân nhện cưng cứng giống như cành cây khô.
Châm Kim nghĩ lại, ăn con này cũng chả khác gì mấy con khác.
Con nhện này không phải thứ đầu tiên cậu ăn.
Trên đường đi cậu cũng gặp thêm mấy con lẻ tẻ nữa.
Có nhện, bọ cạp, còn có mấy con không biết tên, nhện bỏ đầu, bọ cạp bỏ đuôi, tất cả đều vào bụng Châm Kim hết.
Mỗi một lần ăn cậu đều muốn nôn khan.
Nhưng cậu tuyệt đối không xem thường những sinh mệnh nhỏ này.
Trong lòng cậu hiểu rõ, những sinh vật nhỏ này là là nguồn thức ăn và nước uống vô cùng trọng yếu.
Ở trong sa mạc đi lại nửa ngày, Châm Kim đã phát hiện: Cậu không tìm thấy bất cứ cây cỏ gì, nhưng lại ngẫu nhiên gặp vài con vật nhỏ.
Mấy con này thịt rất ít, chỉ có tác dụng chính là bổ sung nước cho Châm Kim.
Châm Kim cực kỳ quý trọng những thức ăn này.
Mặc dù những thứ giống đồ ăn này vô cùng nhỏ bé, nhưng cứ tích lũy từng giờ từng phút thì có thể dựa vào đó mà ra khỏi sa mạc
"Nếu như không quý trọng những thức ăn này, có lẽ tương lai khi sắp ra khỏi sa mạc thì mình lại gục ngã ở nơi này.
Thật hy vọng có thể gặp được một gốc cây xương rồng." Châm Kim thầm than.
Đoạn đường này bôn ba, cậu cũng đụng phải ít thực vật đơn lẻ
Nhưng đáng tiếc, không có cây xương rồng nào cả.
Những thực vật này vừa nhỏ vừa thấp, Châm Kim cũng không biết chúng thuộc chủng loại gì, có thể ăn được hay không.
Cậu phải thử.
Cẩn thận từng li từng tí tránh những cái lá bén nhọn như kim, cậu liền phát hiện rễ nó cắm sâu vào đất sa mạc.
Dạng rễ này có thể khiến chúng hấp thu chút nước từ lòng đất, nhưng cũng khiến Châm Kim khó lòng đào bới.
Châm Kim thử một chút rồi quyết định từ bỏ.
Cứ coi như đào lên được, thì chưa chắc rễ cây này đã ăn được. Châm Kim cũng không biết chủng loại của cái cây này.
Nhiều khi cậu phải tính toán năng lượng tiêu hao và khả năng thu hoạch, kiên nhẫn so sánh hai thứ, sau đó tỉnh táo suy nghĩ xem nên làm hay bỏ.
Rất hiển nhiên, mạo muội đào một gốc cây mà chính mình cũng không biết rõ thì mạo hiểm quá!
Cuối cùng, Châm Kim lựa chọn từ bỏ.
Lựa chọn này kỳ thật rất gian nan.
Mỗi một khi bỏ qua một cái cây, Châm Kim đều tự hỏi lòng rằng liệu mình có làm đúng hay không. Có lẽ, đây là do thần linh cố ý an bài, trao cơ hội để cậu vượt qua. Nhưng cậu lại lựa chọn từ bỏ.
Châm Kim cảm thấy mình tựa như học sinh trong học viện, ngay khi làm một bài thi sống còn, cậu không ngừng nỗ lực, thế nhưng chẳng ai cho cậu câu trả lời chính xác.
Thời gian dần dần trôi qua, mặt trời ngả về tây.
Khi đêm đến, ánh nắng giống như một người đàn ông thông qua hành vi ẩu đả để thoả thích phát tiết cảm xúc phẫn nộ, giờ khắc này, người đàn ông ấy không còn sức để đánh đấm bữa, tạo cho người ta một cảm giác dịu dàng.
Nhiệt độ cũng trở nên thích hợp, chỉ là không khí vẫn khô quắt khô queo, Châm Kim liền bắt đầu có ý thức tăng tốc.
Trong thời gian này, cậu phải đi nhiều nhất có thể, để bù vào tổn thất trước đó.
Chờ đến khi mặt trời dần dần rơi xuống đất chân trời, ánh chiều tà sánh vai ráng chiều phía cuối chân trời, nhìn đẹp không sao tả xiết.
Nhưng loại cảnh đẹp này, Châm Kim không lòng dạ nào mà thưởng thức.
Cậu chỉ cảm thấy như mặt trời đưa ra lời cảnh cáo: Nhóc con, tạm thời tha cho mi đấy. Hẹn mai chúng mình lại tiếp tục tra tấn nha!
Lúc này, nhiệt độ nhanh chóng hạ xuống, tốc độ rất nhanh.
Châm Kim bắt đầu cảm thấy quần áo mình quá mỏng, tia lạnh đánh tới khiến cậu run rẩy.
Thiếu niên không khỏi trầm xuống.
Trong vùng sa mạc này nhiệt độ chênh lệch rất lớn, còn vượt qua dự đoán của cậu.
Chuyện này với cậu cũng là một kiểu khảo nghiệm.
"Mặc dù bây giờ mình vẫn còn có thể chịu đựng, nhưng càng về sau tình hình cơ thể mình càng yếu, sự thay đổi nhiệt độ này sẽ trở thành thòng lọng tròng lên cổ mình mất."
Đây là mối uy hiếp của tương lai, hiện giờ cậu phải giải quyết tình trạng đói khát này đã.
Cảm giác đói khát còn nghiêm trọng hơn mê mang.
Sinh vật nhỏ tìm thấy ven đường sao có thể lấp đầy bụng Châm Kim. Trên thực tế, nó là đồ ăn, nhưng lại càng giống như một sự an ủi.
May mắn là ban ngày Châm Kim không bị những kẻ săn mồi cường đại tập kích. Nhưng bất hạnh cũng ở chỗ ấy, như vậy tức là cậu không có cơ hội kiếm một lượng lớn đồ ăn.
Lúc này trên cổ cậu còn có một cái "khăn quàng cổ" đặc thù, đó chính là thi thể của con rắn sa mạc cậu vừa giết.
Thiếu niên dùng ngón tay "thâm tình" vuốt ve vảy rắn.
Từ đầu ngón tay truyền đến cảm giác mát lạnh, nhưng đến trong lòng, cái lạnh này lại chuyển hóa thành một sự ấm áp.
Đây là đồ ăn Châm Kim còn lại trong tay, cũng là thứ cậu tận lực bảo tồn.
Một mặt, chỉ cần có nó thì Châm Kim liền có hi vọng.
Còn mặt khác, Châm Kim cũng cảnh giác ở trong nguy hiểm. Mạo muội ăn một lượng lớn đồ ăn cũng sẽ tiêu hao dưỡng khí trong cơ thể.
Về phần con rắn vốn là rắn độc thì lại không quan trọng mấy.
Cấu tạo thân thể rắn sa mạc quyết định tuyến độc ngay trong đầu rắn. Trên cơ bản thì chặt đầu rắn là không còn độc nữa.
Dựa theo thể chất của Châm Kim, coi như trúng độc cũng không sợ độc của loại dã thú phổ thông này.
"Nhưng tốt nhất vẫn phải nhóm lửa nướng lên ăn. Dù sao hải đảo này cổ quái hung hiểm, không thể dùng con mắt bình thường để phán đoán được. Có khi loại rắn này toàn thân đều có độc? Nếu như là dạng này thì ngay lúc này đây, mình đang tự đưa cổ vào lưỡi hái Tử thần."
Ánh nắng phía chân trời hoàn toàn biến mất, màn đêm buông xuống.
"Một ngày lại trôi qua." Châm Kim nhìn bầu trời mênh mông tĩnh mịch, một cảm giác mờ mịt, sợ hãi lại dâng lên.
Tình cảnh hiện tại của cậu rất nguy hiểm, cũng vô cùng gian nan.
Thực ra ánh nắng chói chang ban ngày lại đem đến cho cậu tầm nhìn tốt. Mà bây giờ sẽ có càng nhiều kẻ săn mồi ẩn hiện trong đêm.
Châm Kim hít sâu mấy hơi, thử một lần nữa trấn định lại.
Sau đó, cậu mừng rỡ phát hiện mình thật sự thành công rồi!
Có lần đầu tiên ma luyện, cậu lại ổn định tâm cảnh, tựa hồ có bay vọt về chất.
Ngay cả cầu nguyện cậu cũng không cần.
Hiện tại cậu chỉ dựa vào chính mình là có thể trấn định.
Đương nhiên, cậu cũng biết rõ kết quả của cầu nguyện. Cậu đã không còn chờ mong đại đế Thánh Minh đáp lại mình nữa.
Đêm khuya, nhiệt độ rất thấp, miệng mũi Châm Kim bắt đầu thở ra từng luồng khói trắng.
Cái lạnh thấu xương.
Đói khát càng ngày càng nghiêm trọng, làm thiếu niên chịu đủ dày vò.
Bụng cậu đã sớm kháng nghị, phát ra âm thanh ọt ọt.
Nhưng so với đói, cảm giác khát càng nhiều hơn.
Châm Kim cảm giác cuống họng mình đang bốc khói, nếu có một hồ nước, thì cậu hận không thể lao cả người xuống nước để vẫy vùng một phen.
Nước bổ sung quá ít.
Châm Kim vốn hy vọng vào một vài thực vật trên sa mạc, nhưng hi vọng này tan vỡ rồi.
Thậm chí ngay cả bóng của cây xương rồng cũng không nhìn thấy.
Tối nay không có trăng, chỉ có đầy trời sao dày đặc.
Châm Kim ngửa đầu nhìn trời sao, cảm thấy những ngôi sao ấy vô tình và lạnh nhạt, tựa như đang chăm chú nhìn cậu dần đi đến đường cùng.
Cậu cố gắng phân biệt, muốn dựa vào sao để xác định phương hướng, thế nhưng cậu thất bại.
Đối với phương diện này, cậu chưa hề đọc qua, hoàn toàn mù tịt.
Nhờ sách lược chính xác vào ban ngày, nên sức lực cậu còn lại không ít.
Thiếu niên tiếp tục một mình bôn ba dưới bóng tối nơi sa mạc.
Bất tri bất giác, cồn cát lại bắt đầu xuất hiện bên người Châm Kim.
"Đó là cái gì nhỉ?" Trong tầm mắt mơ hồ, Châm Kim phát hiện một bóng dáng con thú bám ở lưng chừng cồn cát.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook