Mi mắt nặng trĩu, từ bên ngoài cửa sổ bắt đầu hắt vào những tia sáng chói chang khiến Chư Nhị đang lim dim trong giấc mộng dài cũng phải chau mày mở mắt.
Bụng cô truyền đến một cảm giác nặng nặng khó tả, đâu đó còn có một mùi hương quen thuộc xông vào cánh mũi cô.

Chư Nhị chầm chậm nghiêng đầu, từng ngũ quan gốc gác đẹp tựa nam thần của người đàn ông tên Hạc Lập Duân sờ sờ trước mặt cô.
Cô trong phút chốc đứng hình.

Hắn vẫn còn ngủ, hơi thở đều đều ấm áp phả vào chiếc cổ trắng ngần của cô làm Chư Nhị có đôi phần nhột nhột.
Cô trầm lặng, không dám cử động mạnh, ngắm nhìn gương mặt tuấn tú của ông trùm hắc đạo.

Vẻ mặt vô cùng nam tính, càng ngắm càng say mê.

Thân trên hắn không mặc áo, để lộ cơ thể cường trán, cứng rắn, điểm vài chỗ còn có chi chít mấy vết sẹo nhưng chẳng hề làm vơi đi sức hút bảnh bao, ngược lại còn giống như tô điểm cho hắn thêm phần quyến rũ.
Tư Đồ Chư Nhị nhớ ra, tối qua cô và hắn đã ôm nhau ngồi dưới phòng khách suốt một tiếng đồng hồ.

Kế đến thì dường như cô đã buồn ngủ, là hắn bế cô lên phòng.
Có điều, Chư Nhị tưởng rằng hắn sẽ giống như lúc trước, trời chưa sáng đã lập tức rời đi.

Hiếm ngày nào cô vẫn còn thấy hắn nằm bên cạnh, hình như là lần đầu tiên.
Cánh tay của Hạc Lập Duân đang choàng qua vòng eo nhỏ của cô, sau đó ôm lại.

Mặt hắn tựa sát vào người cô, vô cùng gần gũi.
Chư Nhị nhắm mắt, giá như thời gian có thể ngưng đọng ngay lúc này để hắn ở bên cạnh cô lâu thêm một chút.
Trên thực tế, ông trời vốn dĩ không nghe thấy ước nguyện cô muốn.

Chiếc đồng hồ báo thức bên cạnh, thứ mà cô vẫn hay xem là một vật thể phiền phức vô tri vô giác đùng đùng kêu vang.
Cắn môi, thật muốn chửi thề luôn!

Hạc Lập Duân vì bị tiếng ồn ấy mà chậm rãi hé mi.

Thứ đầu tiên đập vào mắt hắn là gương mặt xinh đẹp, non nớt của Chư Nhị.

Hắn bất thình lình siết chặt cô hơn, còn cố tình nhắm nghiền mắt lại.
Chư Nhị trợn ngược con ngươi.

Người đàn ông như Hạc Lập Duân cũng sẽ có những giây phút lười nhác ư?
Cô mím môi, nói thấp thỏm: “Chú… chú dậy rồi mà?”
Hắn tiếp tục vùi mặt vào cổ cô, hơi thở nam tính cứ thế làm Chư Nhị đỏ mặt: “Lần sau đừng đặt báo thức nữa.”
Chư Nhị không cười nhưng thật sự rất muốn phì cười.

Đúng là chỉ trừ những ngày đi học, thứ bảy chủ nhật cô đều vứt đồng hồ vào sọt rác.
“Chú, cháu sắp trễ học mất.

Cô chủ nhiệm của cháu rất hung, chú nỡ muốn cháu bị phạt ngoài hành lang ạ?” Cô méo miệng, cứ nghĩ đến gương mặt lạnh lùng của chủ nhiệm hai năm chưa đổi là cô ớn lạnh rồi.
Hạc Lập Duân rất thương hoa tiếc ngọc, nói đúng hơn là rất thương yêu cô nên sau đó hắn đã miễn cưỡng ngồi dậy.

Bẻ người, vai tập vài động tác giúp dãn cơ, hắn quay qua nhìn thân thể bé nhỏ của Chư Nhị còn nằm yên tại chỗ, chiếc đầm ngủ với cổ áo trễ xuống suýt thì lộ hết bờ ngực căng tròn.
“Khụ… Khụ! Dậy đi.” Hắn ho khan vài tiếng, giọng khàn lại.
Sau đó để cô được tự mình chuẩn bị, hắn rời phòng trước.
Nhìn bản thân mình trong gương, suýt chút nữa là cô không nhận ra.

Thần thái tốt hơn hẳn thường ngày, Chư Nhị có ngoại hình xinh đẹp nhưng ít khi ngủ ngon nên dưới mắt vẫn thường xuất hiện quầng thâm mờ nhạt.

Hôm nay lại không có, nhớ ra thì tối qua cô rất thoải mái, còn mơ về một cánh đồng bát ngát chỉ có cô và hắn yên bình nằm trên thảm cỏ nữa.

Vỗ trán, Chư Nhị bất lực, cô vậy mà lại biết yêu rồi.

Từng hành động thân mật với Hạc Lập Duân, không có cái nào là cô kháng cự.
Vòi hoa sen được thoát nước, hơi nước nóng tắm rửa cả cơ thể đang đỏ ửng và nhộn nhịp của Chư Nhị.
Cô thay một bộ đồng phục tinh tươm, áo sơ mi trắng và váy xanh.

Chư Nhị thường hay xoã tóc tự do cho đỡ tốn thời gian nhưng đối với việc đến trường cô mỗi ngày đều phải buột tóc đuôi ngựa.

Gọn gàng, thanh lịch hoàn toàn ra dáng nữ sinh học đường, nhưng cốt lõi của kiểu tóc này là để Chư Nhị tránh bị các nam sinh khác dòm ngó.
Mà thật ra con người ta xinh xắn rồi thì có làm trò gì cũng không gột rửa được vẻ đẹp ấy, trừ khi là hủy dung.

Ặc!
Tư Đồ Chư Nhị tặc lưỡi, bởi vì cô có một ông chú hay ghen tuông.

Cô còn nhớ cái hôm hai năm trước khi hắn kéo “binh đoàn” đến trường cô rồi bắt ghế ngồi trước mặt hiệu trưởng nói: “Tách lớp con bé ra! Cần tiền tôi đưa!”
Hiệu trưởng vô cùng bối rối, gãi đầu nhìn cô tay rỉa váy, cắn răng đứng bên cạnh.
Tất nhiên hiệu trưởng không lấy tiền của hắn mà vẫn tách lớp cho cô.

Thay vào đó, trong trường các giáo viên lại bắt đầu xôn xao: “Người thân của con bé lớp cô Mặc chủ nhiệm là xã hội đen tiền vô như nước!”
Cửa trường lần nữa hiện ra, Chư Nhị kéo thắt dây an toàn, lại bị một đôi bàn tay giữ lại.

Cô sững người, ngước mặt nhìn Hạc Lập Duân.
“Chú? Có chuyện gì ạ?”
Hắn nhìn cô với ánh mắt vô cùng lắm tâm sự: “Đừng để ai nhìn cháu, đeo khẩu trang vào.


Còn nữa… cháu không định tiễn biệt ta bằng phương thức nào đó?”
Trong xe hiện tại chỉ có mỗi cô và hắn, A Khương vẫn còn liệt giường tại bệnh viện chờ hồi phục sức khỏe.

Vẻ là Hạc Lập Duân nghĩ cô đã chấp nhận tình cảm của hắn rồi nên cứ tự do như vậy.
Chư Nhị cười cười, “Bố! Thưa bố con đi học!” Cô nảy ra ý tưởng trêu đùa này cũng không tồi.
Sau đó gương mặt hớn hở của Hạc Lập Duân sa sầm đi.

Hắn nhếch mép, nghiêng đầu: “Bố? Ha!”
Tư Đồ Chư Nhị loạng choạng, chiếc ghế của cô đột nhiên bị hạ thấp xuống thành dáng nằm.

Hắn chống một tay lên thành ghế, áp mặt hắn vào mặt cô, đồng tử chăm chăm vào đôi môi mọng đào của Chư Nhị.
“Còn gọi bố nữa… ta sẽ không tha cho cháu đâu.”
Chư Nhị sợ hãi, cố tỏ ra bình tĩnh, cô đẩy ngực hắn nhích xa xa, trực tiếp mở cửa xe bước ra ngoài: “Cháu không muốn bị phạt.”
Hắn nhún vai: “Học tốt đấy!”
Cô gật đầu, quay lưng chạy ào đi.

Chư Nhị học hành ở trường rất chăm chỉ, thành tích vô cùng tốt, đặc biệt là những môn về khoa học tự nhiên.

Bao giờ cô cũng được lên thuyết trình trước lớp nếu có bài chuyên hẳn về lĩnh vực.

Nghĩ đến đống sách trong thư viện nhà Hạc Lập Duân mà mấy năm nay cô mày mò đọc lấy đọc để, ban đầu còn thấy khô khan, khó hiểu không ngờ tác dụng tốt đến thế.
Học hết bốn tiết, đến tiết thứ năm là tiết thể dục.

Trái với các môn dùng não bộ, môn về thể lực của Chư Nhị rất yếu.

Có khi nhảy mãi một thanh xà chưa qua, có khi chạy mãi một đoạn đường không kịp thời gian, cũng có lúc nhảy xa chẳng qua vạch.

Nếu không phải thầy cô bộ môn này chăm chước, cô nghĩ là thành tích và điểm số suy cho cùng cũng bị thể dục kéo xuống.
Hôm nay hay tin thầy thể dục nghỉ phép, bọn cô được học tự do thì chú cừu mộng mơ Ngưng Á nảy ra một ý: “Tiểu Nhị đáng yêu, chúng ta cúp tiết đi!”

Ngụm nước vừa cho vào họng của Chư Nhị muốn phun ra ngoài.

May sao mà nuốt rồi nhưng bị sặc ngay sau đó.
“Cúp tiết?”
Ngưng Á gật đầu, “Gần đây tớ có quen biết một người chị, chị ấy là nhân viên cao cấp ở một quán bar.

Có muốn đi thử không?”
Chư Nhị cau mày, nheo mắt nhìn cô bạn cứ tưởng không nghịch ngợm mà nghịch ngợm không tưởng của mình.

Đến cả hộp đêm cũng nghĩ tới?
“Dạo này trong phim cậu hay xem có quảng cáo quán bar hả?” Chư Nhị hỏi thoáng.
Ngưng Á không chỉ mơ mộng mà còn rất mê phim hiện đại.

Nếu nghiện một bộ nào rồi thì cô ấy chắc chắn sẽ tìm hiểu nửa chi tiết bộ phim.
“Chậc! Chị ấy cứ hay giới thiệu nên tớ tò mò thôi, tuổi trẻ mà.”
Chư Nhị lắc đầu: “Tớ có kể cho cậu là nhà tớ có một con sói hung tợn và nghiêm khắc chưa? Tớ không muốn bị xé xác chút nào.”
Ngưng Á nhướng mày, trên đầu mọc ra vô vàn dấu chấm hỏi: “Sói? Ai?”
Cô mím môi: “Không có gì.”
“Thôi nào Tiểu Nhị, chỉ một lần này thôi! Tớ có chết cũng bán mạng che giấu cho cậu!” Ngưng Á kéo kéo cánh tay cô, nài nỉ.
“Chúng ta chưa đủ tuổi.” Chư Nhị vẫn kiên quyết.
Ngưng Á càng lúc càng hào hứng rồi, “Không sao, ổn thôi, chúng ta có người lớn theo cùng mà?”
Chư Nhị suy nghĩ, thở dài: “Bán mạng che giấu?”
Ánh mắt của Ngưng Á loé sáng, gật đầu lia lịa: “Ừ! Bán mạng!”
Chư Nhị nhếch mép cười.

Chắc con sói đó cần mạng của Ngưng Á?
Nhưng cuối cùng cô vẫn đi theo Ngưng Á.

Lúc đầu thì quyết không đi, mãi khi Ngưng Á hù doạ sẽ tự đi một mình, người trọng tình bạn như Chư Nhị không lo lắng đúng là chuyện hoang đường..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương