Vợ Giả Tình Thật: Đã Nhầm Thì Nhầm Luôn Đi
-
Chương 32: Em cứ ra giá đi
Nhìn dáng vẻ như không có chuyện gì xảy ra của anh, Lý Huyền San lập tức nổi giận, thấy anh đi tới, tức giận nói: "Phí Thành Vương, làm phiền anh bảo nhân viên phục vụ trả lại túi cho em, em phải trở về."
Phí Thành Vương nhìn gương mặt tức giận của cô, cười đến khóe mắt cong lên: "Thế nào, đồ ăn không ngon sao?" Lý Huyền San học dáng vẻ hờ hững của Phí Thành Vương, hết sức lạnh lùng đáp: "Tôi ăn no rồi, phải đi rồi."
Phí Thành Vương sải bước chặn phía trước cô, thân cao hơn mét tám nhìn xuống cô: "Không thể nào. anh chưa thấy em ăn cái gì."
Lý Huyền San có chút giận, ngăn đón cô như vậy là định làm gì, ác bá đùa giỡn dân nữ sao?
"Em ăn cái gì có liên quan đến anh sao? Anh vẫn nên tiếp tục uống rượu giao bôi của anh đi, đừng quản túi của em." Lý Huyền San nói rất hùng hồn. Hiện tâm tình cô thật không tốt, căn bản không sợ đắc tội Phí Thành Vương.
Phí Thành Vương không hề tức giận, cũng không nói gì, chỉ chăm chú nhìn Lý Huyền San, ý cười trong mắt càng đậm.
"Anh vẫn nên tiếp tục uống rượu giao bôi đi của anh đi." Nghe thấy lời này, sao anh lại cảm thấy thư thái như vậy chứ.
Ban đầu Lý Huyền San rất hùng hồn, nhưng sau khi bị anh nhìn chằm chằm như vậy thì không khỏi hoảng hốt, chột dạ. Gương mặt hơi nóng lên, cô ngẩng đầu trừng mắt với Phí Thành Vương: "Nhìn cái gì vậy! Chưa từng nhìn thấy người đẹp trái đất à, còn nhìn nữa em sẽ thu phí đấy."
Phí Thành Vương bật cười lớn, đột nhiên xoay người, kề vào bên tai cô nói khẽ: "Em cứ ra giá đi."
Lý Huyền San chỉ cảm thấy mang tai nóng lên, nghẹn họng nhìn trân trối, dường như chạy trối chết khỏi Phí Thành Vương.
Cô trở lại phòng ăn, ngồi xuống ghế, trái tim vẫn đập thình thịch, nhảy nhót không ngừng. Hành động vừa rồi của Phí Thành Vương thực vượt quá tưởng tượng của cô.
Phí Thành Vương luôn lạnh lùng, kiêu ngạo, phong độ kín kẽ, che giấu đi thành kiến và cảm giác ưu việt sâu sắc.
Nhưng núi băng nghìn năm như thế vừa rồi lại cười ha ha, lại có thể dùng giọng điệu của tên vô lại đầu đường để ra giá với cô.
Sự tương phản này không khỏi quá lớn. Lý Huyền San khổ não nhíu mày, cô và Phí Thành Vương giao dịch, có phải quá bất cẩn rồi hay không? Làm sao người đàn ông này lại bắt đầu chiếm cứ cuộc sống của cô rồi?
Phí Thành Vương không có mặt, bầu không khí sảnh bữa tiệc rõ ràng thoải mái hơn.
Đại khái là nghe được gì đó, Susan bắt đầu có hứng thú với Lý Huyền San.
"Nghe nói cô là sinh viên đại học Nam X?" Susan quan sát Lý Huyền San một lượt từ trên xuống dưới, giọng điệu đầy vẻ khinh thường.
"Ừm." Lý Huyền San hờ hững đáp lại, thái độ cũng rất lãnh đạm. Tất nhiên, cô cảm nhận được sự ngạo mạn của Susan. Thật sự là buồn cười, không phải chỉ là một ngôi sao nhỏ sao, có tư cách gì mà dùng giọng điệu ngạo mạn đó nói chuyện với cô chứ?
Cô cũng không phải fan cuồng của cô ta.
Susan đang nổi, nên quen được người ta nịnh bợ, sự lạnh nhạt của Lý Huyền San khiến cô ta hết sức khó chịu.
Cô ta nhìn chằm chằm áo len mỏng hơi cũ trên người Lý Huyền San, cười nói: "Sinh viên gia cảnh không tốt là đối tượng giúp đỡ chính của Hoa Thuấn nha. Lát nữa cô uống thêm với tổng giám đốc Phí hai ly, chắc chắn sẽ giành được học bổng."
Lời nói rất dễ nghe, nhưng địch ý nơi đáy mắt cũng rất rõ ràng.
Lý Huyền San hiểu được hàm ý trong lời của cô ta, không phải là châm chọc cô muốn bám vào người giàu có sao? Thế giới này thật sự là điên đảo.
Đúng lúc điện thoại có tin nhắn, Lý Huyền San mỉm cười với Susan, rồi cúi đầu tự mình xem tin nhắn. Susan không nghĩ tới một nữ sinh nghèo kiết xác lại dám không đếm xỉa đến sự tồn tại của cô ta, lập tức tức giận đến nổi trận lôi đình, quay đầu cười lạnh nói với giám đốc Thứ: "Dạo này, nữ sinh càng ngày càng không có lễ phép, cũng không biết là ai mời tới, đúng là quá thấp kém."
Quản lý Trương cũng không ngờ Lý Huyền San lại không nể mặt Susan như thế, đối mặt ánh mắt trách cứ của giám đốc Thứ, đầu ông ta bắt đầu đổ mồ hôi, đang nghĩ xem giải thích thế nào thì trông thấy Phí Thành Vương từ bên ngoài đi tới, liền nói sang chuyện khác, cười làm lành với Susan: "Đại tiểu thư của tôi, Tổng giám đốc Phí tới rồi, cô còn không nhanh củng cố thành quả thắng lợi đi."
Phí Thành Vương nhìn gương mặt tức giận của cô, cười đến khóe mắt cong lên: "Thế nào, đồ ăn không ngon sao?" Lý Huyền San học dáng vẻ hờ hững của Phí Thành Vương, hết sức lạnh lùng đáp: "Tôi ăn no rồi, phải đi rồi."
Phí Thành Vương sải bước chặn phía trước cô, thân cao hơn mét tám nhìn xuống cô: "Không thể nào. anh chưa thấy em ăn cái gì."
Lý Huyền San có chút giận, ngăn đón cô như vậy là định làm gì, ác bá đùa giỡn dân nữ sao?
"Em ăn cái gì có liên quan đến anh sao? Anh vẫn nên tiếp tục uống rượu giao bôi của anh đi, đừng quản túi của em." Lý Huyền San nói rất hùng hồn. Hiện tâm tình cô thật không tốt, căn bản không sợ đắc tội Phí Thành Vương.
Phí Thành Vương không hề tức giận, cũng không nói gì, chỉ chăm chú nhìn Lý Huyền San, ý cười trong mắt càng đậm.
"Anh vẫn nên tiếp tục uống rượu giao bôi đi của anh đi." Nghe thấy lời này, sao anh lại cảm thấy thư thái như vậy chứ.
Ban đầu Lý Huyền San rất hùng hồn, nhưng sau khi bị anh nhìn chằm chằm như vậy thì không khỏi hoảng hốt, chột dạ. Gương mặt hơi nóng lên, cô ngẩng đầu trừng mắt với Phí Thành Vương: "Nhìn cái gì vậy! Chưa từng nhìn thấy người đẹp trái đất à, còn nhìn nữa em sẽ thu phí đấy."
Phí Thành Vương bật cười lớn, đột nhiên xoay người, kề vào bên tai cô nói khẽ: "Em cứ ra giá đi."
Lý Huyền San chỉ cảm thấy mang tai nóng lên, nghẹn họng nhìn trân trối, dường như chạy trối chết khỏi Phí Thành Vương.
Cô trở lại phòng ăn, ngồi xuống ghế, trái tim vẫn đập thình thịch, nhảy nhót không ngừng. Hành động vừa rồi của Phí Thành Vương thực vượt quá tưởng tượng của cô.
Phí Thành Vương luôn lạnh lùng, kiêu ngạo, phong độ kín kẽ, che giấu đi thành kiến và cảm giác ưu việt sâu sắc.
Nhưng núi băng nghìn năm như thế vừa rồi lại cười ha ha, lại có thể dùng giọng điệu của tên vô lại đầu đường để ra giá với cô.
Sự tương phản này không khỏi quá lớn. Lý Huyền San khổ não nhíu mày, cô và Phí Thành Vương giao dịch, có phải quá bất cẩn rồi hay không? Làm sao người đàn ông này lại bắt đầu chiếm cứ cuộc sống của cô rồi?
Phí Thành Vương không có mặt, bầu không khí sảnh bữa tiệc rõ ràng thoải mái hơn.
Đại khái là nghe được gì đó, Susan bắt đầu có hứng thú với Lý Huyền San.
"Nghe nói cô là sinh viên đại học Nam X?" Susan quan sát Lý Huyền San một lượt từ trên xuống dưới, giọng điệu đầy vẻ khinh thường.
"Ừm." Lý Huyền San hờ hững đáp lại, thái độ cũng rất lãnh đạm. Tất nhiên, cô cảm nhận được sự ngạo mạn của Susan. Thật sự là buồn cười, không phải chỉ là một ngôi sao nhỏ sao, có tư cách gì mà dùng giọng điệu ngạo mạn đó nói chuyện với cô chứ?
Cô cũng không phải fan cuồng của cô ta.
Susan đang nổi, nên quen được người ta nịnh bợ, sự lạnh nhạt của Lý Huyền San khiến cô ta hết sức khó chịu.
Cô ta nhìn chằm chằm áo len mỏng hơi cũ trên người Lý Huyền San, cười nói: "Sinh viên gia cảnh không tốt là đối tượng giúp đỡ chính của Hoa Thuấn nha. Lát nữa cô uống thêm với tổng giám đốc Phí hai ly, chắc chắn sẽ giành được học bổng."
Lời nói rất dễ nghe, nhưng địch ý nơi đáy mắt cũng rất rõ ràng.
Lý Huyền San hiểu được hàm ý trong lời của cô ta, không phải là châm chọc cô muốn bám vào người giàu có sao? Thế giới này thật sự là điên đảo.
Đúng lúc điện thoại có tin nhắn, Lý Huyền San mỉm cười với Susan, rồi cúi đầu tự mình xem tin nhắn. Susan không nghĩ tới một nữ sinh nghèo kiết xác lại dám không đếm xỉa đến sự tồn tại của cô ta, lập tức tức giận đến nổi trận lôi đình, quay đầu cười lạnh nói với giám đốc Thứ: "Dạo này, nữ sinh càng ngày càng không có lễ phép, cũng không biết là ai mời tới, đúng là quá thấp kém."
Quản lý Trương cũng không ngờ Lý Huyền San lại không nể mặt Susan như thế, đối mặt ánh mắt trách cứ của giám đốc Thứ, đầu ông ta bắt đầu đổ mồ hôi, đang nghĩ xem giải thích thế nào thì trông thấy Phí Thành Vương từ bên ngoài đi tới, liền nói sang chuyện khác, cười làm lành với Susan: "Đại tiểu thư của tôi, Tổng giám đốc Phí tới rồi, cô còn không nhanh củng cố thành quả thắng lợi đi."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook