Vô Dụng Tình Thánh
-
Chương 4
Người ta thường nói làm người không thể quá mềm lòng nhưng đây lại là tử huyệt của cô.
Sau khi biết được hoàn cảnh bây giờ của Tiêu Khải Phong từ đồng nghiệp, cô đoán rằng bởi vì anh không có nơi để ở nên mới nhất định phải làm bạn trai của cô, làm cho cô nhịn không được nghĩ anh thật ……….đáng thương.
Cô thật ngốc quá đi, rõ ràng biết bị người ta lợi dụng nhưng lại cảm thấy nên đồng tình với người yếu cho nên không đuổi anh đi nữa, để cho anh dùng thân phận bạn trai ở lại nhà cô.
Không ngờ hành động thiện lương của cô lại khiến anh càng ngày càng không kiêng nể gì.
Ví dụ như, thỉnh thoảng anh lại thích ăn đậu hủ của cô, không có việc gì cũng đột nhiên xuất hiện ở công ty cô diễn một đoạn kịch lão công yêu lão bà tha thiết, anh lại càng thích yêu cầu cửa hàng hoa bất ngờ mang hoa đến công ty cho cô.
Bởi vậy cô trở thành mục tiêu công kích của nữ đồng nghiệp nhưng cũng không tệ như vậy, vì những người này muốn để lại ấn tượng tốt với Tiêu Khải Phong nên bề ngoài ai cũng tình nguyện làm “bạn tốt” của cô, ghét cô nhưng lại đối xử với cô rất tốt, thật mâu thuẫn, cô xem như là người toàn thắng trong trận này.
Nhưng trong vui vẻ vẫn có buồn phiền, bây giờ vì có anh mà mỗi ngày cô chỉ có thể ngủ ở phòng khách, tuy rằng anh cũng làm ra vẻ rất đau lòng, muốn cô ngủ “cùng giường” nhưng cô nào dám.
Bởi vì có anh, cô còn phải kiêm luôn người nấu ăn, giặt quần áo, không biết tương lai có phải còn hơn nữa, trở thành bạn cùng giường với anh hay không?
Phiền toái nhất là vì có anh, cô cảm thấy cảm xúc của mình không còn đi theo quỹ đạo ban đầu nữa, khi cô còn chưa rõ lắm về tình cảm của anh, lòng cô giống như đã dao động.
“Ai ~~ không biết bây giờ đuổi anh ra khỏi nhà có được không?” Mỗi lần khi cô trầm tư suy nghĩ thường lầm bầm lầu bầu nói với chính mình nhưng cô lại hoàn toàn không có cảm giác. Nhưng nếu đuổi anh đi lại sợ anh đói chết…nói đến chuyện này, tại sao không thấy anh ra ngoài đi làm kiếm tiền? Cho dù phá sản, mắc nợ ngập đầu nhưng đứng dậy sau khi té ngã là đạo lý thiên cổ không thay đổi mà.
Nhưng Tiêu Khải Phong cũng thật kì lạ, anh hầu như không ra khỏi nhà, cho dù ngẫu nhiên ra ngoài cũng sẽ nhanh chóng trở về, hơn nữa anh không đi làm lại mua máy tính làm gì? Nhìn qua cũng không thấy anh gọi điện thoại, trừ lần đó ra, điện thoại của anh có đôi khi còn kêu lên lúc nửa đêm.
“Thật không biết người đó rốt cuộc đang làm cái quỷ gì?” cô chống cằm, ngơ ngác nhìn phía trước. Còn có năm phút nữa công ty sẽ tan tầm, hôm nay có thể xem như một ngày đặc biệt đi nhưng thật ra cô so với ai khác đều biết rõ, qua nhiều năm như vậy, ngày đặc biệt này đối với cô một chút cũng không đặc biệt.
Bởi vì trên thế giới này sẽ không có người nhớ sinh nhật của cô!
Nghĩ đến đây, theo bản năng, từ trên cổ cô lấy ra một cái vòng cổ bện từ tơ hồng có đeo một cái nhẫn ruby.
Mỗi lần sinh nhật, hình bóng của tiểu ca ca sẽ luôn xuất hiện trong đầu cô, không biết tiểu ca ca bây giờ thế nào ? Đã kết hôn chưa? Có con rồi sao? Hay cũng giống như cô vẫn còn độc thân?
Cuối cùng cũng tan tầm, đồng nghiệp nối đuôi nhau ra khỏi công ty, cô bước nặng nề theo đám người đi ra.
Tuy rằng trong công ty này cũng có “Bạn mới” nói với cô sinh nhật vui vẻ nhưng đó không phải thật lòng, cũng không có ai thật sự cùng cô tổ chức sinh nhật.
Mà bạn tốt hiện nay là Tiểu Nhã, thật bất hạnh hôm nay cô ấy có việc không thể bỏ được, tuy rằng cô ấy nói sẽ cùng cô làm lại sinh nhật, thật đáng tiếc cô đã nghĩ năm nay sẽ không như vậy.
“Em đều dùng gương mặt bí xị này để đón sinh nhật sao?” Một giọng nói trầm thấp bỗng nhiên xuất hiện bên tai cô, ngẩng đầu, đập vào mắt cô đầu tiên là một bó hoa hồng xinh đẹp. Tiếp theo sau đó, một gương mặt tuấn mĩ nhanh chóng xuất hiện sau bó hoa làm cô giật mình. Tiêu Khải Phong?
“Hi! Muốn anh nói với em câu sinh nhật vui vẻ ngay bây giờ không?”
Không đoán trước sẽ có kinh hỉ như vậy, Giang Tình Quân hơi hơi mở ra cái miệng nhỏ nhắn, muốn nói cái gì, yết hầu lại phát không ra nửa điểm thanh âm.
“Bị gương mặt của anh làm cho ngây người rồi sao?” anh nhịn không được trêu chọc, chậm rãi cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên cái miệng nhỏ nhắn, mềm mại của cô.“Em yêu, tuy rằng em như vậy nhìn thật đáng yêu nhưng anh thật sự không thích em ngây người như vậy, quên mất sự tồn tại của anh nha.”
Sau khi phục hồi tinh thần, Giang tình Quân trừng đôi mắt to kinh ngạc nhìn anh,“Làm sao anh biết hôm nay là sinh nhật của tôi?” Cô có thể nghe thấy giọng nói của mình có chút nghẹn ngào.
Tiêu Khải Phong ôn nhu cười,“Nếu ngay cả sinh nhật của bạn gái mình cũng không nhớ, anh còn xứng là bạn trai của em sao?” thật ra là báo cáo của cậu em họ giúp anh biết. Anh đem hoa hồng đưa đến trước mặt cô,“Em yêu, hôm nay em là nhân vật chính, nói cho anh biết em muốn mừng sinh nhật như thế nào?”
Nhìn thấy cô cảm động anh biết kế hoạch trả thù đã thành công một nửa.
Anh thật vui vẻ không chỉ vì kế hoạch mà là điều này cho thấy cô càng ngày càng thích anh. Tự nhiên anh cười một cách vô thức.
“Tôi không biết, cho đến bây giờ tôi đều không tổ chức mừng sinh nhật!” Ôm bó hoa hồng xinh đẹp, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nở ra nụ cười đơn thuần, cô cảm động nói.“Thật đẹp! Thật sự rất đẹp!”
Cho tới bây giờ đều không có tổ chức sinh nhật? Tiêu Khải Phong nhịn không được nhíu mày, tận sâu đáy lòng sinh ra một cảm giác đau đớn ngay cả anh cũng không hiểu được.
Anh muốn biết vì sao không có ai giúp cô tổ chức sinh nhật mặc dù chuyện này chẳng liên quan gì đến kế hoạch trả thù. Gần đây anh bị làm sao vậy? Rõ ràng chỉ là đang diễn vai bạn trai của cô thôi sao lại nhập tâm nhiều như vậy.
Không muốn suy nghĩ lung tung nữa, anh nhẹ nhàng đưa tay lên vẫy taxi, đưa Giang Tình Quân lên xe.
“Làm ơn đến Chinatown.” Anh quen miệng nói ra tên của một nhà hàng cao cấp 5 sao.
Cô gái vẫn còn đang chìn đắm trong hạnh phúc vừa nghe thấy cái tên này, gương mặt nhỏ nhắn lập tức lộ ra vẻ không đồng ý,“Đi Chinatown? Anh muốn đi Chinatown làm gì?”
“Đứa ngốc!” anh sủng nịch mỉm cười,“Đi Chinatown đương nhiên là để ăn cơm.”
“Nhưng nơi đó……” Cô định nói nơi đó phí rất cao, nhưng lại sợ nói như vậy sẽ tổn thương lòng tự trọng của anh, cho nên đổi lại,“Đồ ăn ở đó không hợp khẩu vị của tôi.”
Cô biết mỗi người đều có lòng tự trọng, nhất là nam nhân, huống chi là người nổi tiếng như Tiêu Khải Phong, nay sa cơ mắc nợ ngập đầu, trong lòng anh nhất định rất khó chịu, lại không dám nói thẳng.
Tại thời điểm khó khăn này, cô làm sao có thể để anh đến nơi cao cấp như vậy tốn tiền?
“Hửm? Nếu em không thích Chinatown vậy chúng ta đến khách sạn Rex đi, đầu bếp ở đó đều là đầu bếp giỏi dùng tiền lương cao để mời về từ nước ngoài.”
“Không tốt không tốt, tôi ghét nhất ăn đồ ăn nước ngoài.” Cô vội vàng lắc đầu.
“Được rồi, chúng ta đến ăn thử món ăn nổi tiếng của Tụ Hương Các đi.”
Trời ạ! Lại là tên của một khách sạn 5 sao khác!
“Anh thật sự rất muốn mời tôi ăn cơm sao?”
“Đương nhiên.” Anh không hiểu cô gái này tại sao ăn một bữa cơm lại kén chọn như vậy, chẳng lẽ che anh chọn nhà hàng chưa đủ cao cấp? Nhưng những người bạn gái trước đây của anh rõ ràng rất thích đến những chỗ này.
“Anh đã nói hôm nay tôi là nhân vật chính, như vậy tất cả nghe theo sự sắp xếp của tôi là được rồi, tôi đoán anh nhất định chưa ăn món “Thịt cua hầm” nổi tiếng của Dương Châu phải không?”
Tiêu Khải Phong trăm ngàn lần không nghĩ đến Giang Tình Quân lại đưa anh đến một quán ăn nhỏ cực kì đơn giản.
Thoạt nhìn diện tích nơi này không lớn hơn 15m2, trong tiệm chỉ có hai người phục vụ chạy qua chạy lại, có một vài “obasan và ojisan” ngồi ở chỗ kia, ông chủ đang liên tục hô to.(có ai biết ojisan và obasan là ai không)
“Tình Quân dạo này thế nào! Lâu rồi không thấy cô đến quán nhỏ nhà chúng tôi để ăn, khoảng thời gian này có phải lo nói chuyện yêu đương với bạn trai cho nên quên mất Phúc bá rồi phải không?”
Bọn họ vừa mới ngồi xuống, một nam tử trung niên liền cười hớn hở chạy đến chào Giang Tình Quân, lúc đang nói chuyện với cô lại cố ý liếc nhìn Tiêu Khải Phong một cái.
“Tình Quân gần đây thế nào! Bạn trai của cô rất tuấn tú nha, tôi nói rồi, con mắt nhìn người của Tình Quân nhà chúng ta nhất định không sai.”
“Phúc bá, quan hệ giữa cháu với anh ấy không phải như bá nghĩ đâu!” Bị nói như vậy cô có chút thẹn thùng nhưng vẫn nhớ phải phản bác lại, cô không muốn mọi người nghĩ như vậy bởi vì cô cảm thấy Tiêu Khải Phong sớm muộn gì cũng phải rời đi, cô không muốn sau này có người hỏi cô có phải chia tay với anh rồi hay không bởi vì họ thật sự không có bắt đầu.
“Được rồi được rồi, tôi biết các cô cậu trẻ bây giờ khi yêu nhau thường thích che che dấu dấu.” Phúc bá vụng trộm nói nhỏ vào tai Tiêu Khải Phong,“Tôi nói cho cậu biết, Tình Quân là một cô gái vô cùng đáng yêu, hơn nữa cô ấy thật sự rất lương thiện, rất rất lương thiện! Cậu đó, chắc kiếp trước đã tích đức nên kiếp này mới có phúc phận làm bạn trai của Tình Quân nhà chúng tôi, trước đây tôi là muốn giới thiệu đứa con bất hiếu của tôi cho Tình Quân, muốn cô ấy thành con dâu tương lai của tôi, không ngờ đứa con kém cỏi của tôi 3 năm trước bị tai nạn xe mà qua đời……”
“Phúc bá, bá nhắc lại chuyện không vui trước đây làm gì?”
“Được được được, tôi không nhắc tới nữa tôi không nhắc tới nữa……” Phúc bá lại khôi phục nụ cười hớ hớ, bắt đầu gọi cơm cho hai người.
Tiêu Khải Phong không có xen vào nhưng cảm giác khó chịu lúc đầu đã không còn, anh đã có thể hòa nhập vào không khí ở đây. Anh nhận thấy sự ảnh hưởng của cô gái này với người lớn tuổi thật không nhỏ, từ khi bọn họ vào cửa đến giờ, đã có rất nhiều khách quen thân thiết chào hỏi cô, mà phần lớn những người đó là a bá và asan, nhìn thái độ của họ xem ra Tình Quân hình như rất được lòng mọi người.
Nhưng anh vẫn thấy có chuyện rất kì lạ, anh hầu như rất ít nghe thấy cô nhắc đến người nhà, cho dù ba mẹ qua đời, ngẫu nhiên cô cũng nên nhắc đến chị cô một chút đi, hơn nữa thời gian qua ở nhà cô, anh phát hiện chị cô chưa từng gọi điện về nhà tìm cô.
Các cô rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ cho tới bây giờ chưa từng liên lạc sao?
“Khải Phong ── Khải Phong? Tiêu Khải Phong!”
Cô gọi anh liên tục kéo suy nghĩ của anh trở về, anh nao nao, khó hiểu nhíu mày hỏi,“Cái gì?”
Ách! Giang Tình Quân có chút ngượng ngùng, gương mặt nhỏ nhắn tiến gần đến anh, bởi vì chuyện này không thể nói lớn được,“Tôi thấy vừa rồi sắc mặt của anh thật không tốt, không phải là…… anh không thích ăn cơm ở quán ăn nhỏ kém xa nhà hàng 5 sao chứ?”
Nhìn thấy cô tựa gần như vậy, anh cố ý nở nụ cười điên đảo chúng sinh, nhìn gương mặt đỏ như táo của cô,“Hôm nay là sinh nhật của em, chỉ cần là nơi em thích, anh sẽ đi cùng em.”
Lúc văn phòng luật sư vừa mới thành lập, còn chưa có nhận được việc, anh và Dịch Luân cũng từng có lúc hai người cùng ăn một chén mì thịt bò, cho nên đến bây giờ anh vẫn không thể tin Dịch Luân sẽ hoàn toàn bán đứng anh như vậy.
Giang Tình Quân không biết trong lòng anh đang suy nghĩ cái gì, ngốc ngốc cười nói:“Tôi có thể đảm bảo với anh thịt cua hầm của Phúc bá là món ăn nổi tiếng nhất vùng này, hơn nữa giá cả ở đây cũng hợp lý, so với khách sạn 5 sao đắt đỏ ở đây vẫn lời hơn.”
Nghe thấy cô nói như vậy, Tiêu Khải Phong không khỏi mỉm cười. Cô thật sự một chút tâm sự cũng không thể giấu được, anh đoán rằng bởi vì hôm trước lúc anh xuất hiện ở công ty của cô làm cho cô gái không biết rõ anh là ai rốt cục biết được “hoàn cảnh” của anh cho nên cô là muốn giúp anh tiết kiệm tiền.
Cô cơ bản không biết anh lén mượn tiền của bạn đầu tư cổ phiếu, dựa vào đầu óc nhanh nhạy và tiền vốn lớn, những cổ phiếu trong tay anh mang lại lợi nhuận rất cao, nói thật ra với số tiền lời anh kiếm được cơ bản không cần lo lắng vấn đề tiền bạc.
“Em không cần lo lắng về vấn đề kinh tế của anh……”
“Không phải!” Cô lập tức lắc đầu,“Tôi chỉ cảm thấy…… Tiết kiệm là tính tốt của con người, hơn nữa tôi thật sự không quen ăn những đồ quý như vậy, tuyệt đối không có một chút nào ý nghĩ muốn tiết kiệm cho anh!”
Nhìn cô vừa nói vừa thề, anh nhịn không được cười thành tiếng. Thật đúng là giấu đầu lòi đuôi!
Sâu trong lòng anh đột nhiên sinh ra một loại cảm giác kì lạ từ trước tới giờ không có, sau khi tài sản của anh bị ngân hàng niêm phong, những cô gái ham tiền của anh trước đây vì sợ liên lụy bản thân nên đều giữ khoảng cách với anh.
Mà những thiên kim tiểu thư nhà giàu linh tinh gì đó lại đối xử với anh như trai bao cao cấp, ý đồ muốn dùng tiền mua thân thể của anh.
Nhưng Giang Tình Quân rất kì lạ, lúc trước khi anh đột nhiên xuất hiện trong nhà của cô, cô hoàn toàn không chấp nhận cho anh ở lại, không ngờ sau khi cô vô tình biết được anh phá sản lại ngầm đồng ý sự tồn tại của anh.
“Tình Quân, thật sự trước đây đều không tổ chức sinh nhật sao?” anh rốt cục đem chuyện vẫn thắc mắc trong lòng ra hỏi cô.
“Ách?!” Không nghĩ tới anh sẽ hỏi vấn đề này, cô ấp a ấp úng nói,“Cũng, cũng không phải, bởi vì công việc của ba mẹ tôi đều bề bộn nhiều việc cho nên bọn họ gửi tôi cho bà ngoại nuôi, bà ngoại của tôi đại khái là lớn tuổi rồi cho nên hồ đồ, ngay cả sinh nhật của mình cũng không nhớ được.”
Cô cười cười giống như không có việc gì,“Nhưng không sao, sinh nhật chỉ là hình thức thôi, cho dù không tổ chức sinh nhật cũng không chết mà phải không? Hơn nữa, bây giờ nhớ lại cũng không phải một lần sinh nhật cũng chưa từng tổ chức.” gương mặt nhỏ nhắn thoáng chốc sáng rọi động lòng người,“Trước đây, có một tiểu ca ca rất tốt từng mừng sinh nhật với tôi, hơn nữa anh ấy còn tặng quà cho tôi, tiểu ca ca là người tốt, cho nên lúc tôi còn nhỏ đã nghĩ nếu tương lai có một ngày trưởng thành nhất định phải gã cho tiểu ca ca làm vợ, đáng tiếc…..”
Nghĩ đến không thể gặp lại người đầu tiên đối xử tốt với mình như vậy, cô khó chịu cụp hai mắt xuống,“Sau khi lớn lên tôi cũng không có gặp lại tiểu ca ca, không biết đời này còn có cơ hội gặp lại anh ấy không.”
Nghe thấy cô trái gọi một cái tiểu ca ca, phải gọi một cái tiểu ca ca, trong lòng Tiêu Khải Phong lan tràn vị chua nồng nặc.
Ghen tị! Anh chính là ghen tị! Ông trời! Điều này sao có thể?
Từ ngày đầu tiên anh bắt đầu tung hoành tình trường đến giờ, loại cảm giác chết tiệt này cũng chưa từng xuất hiện trên người anh nhưng bây giờ, khi anh chính tai nghe thấy cô nói cô mong nhớ tiểu ca ca, còn biểu hiện ra vẻ mặt khát khao đó, trong lòng anh thật sự rất không thoải mái.
Đáng chết! Anh rốt cuộc bị làm sao vậy?
Không đợi anh suy nghĩ thấu đáo, trong quán đột nhiên hỗn loạn, chỉ thấy một nam tử trung niên khoảng 50 tuổi té từ trên ghế xuống, cả người run rẩy không ngừng, miệng sùi bọt mép, trông thật đáng sợ.
Thấy tình hình như vậy, khách hàng đang dùng cơm vội tránh xa, có mấy thằng bé còn làm ra bộ dáng nôn mửa.
Chuyện này phát sinh cực kì bất ngờ, Tiêu Khải Phong cũng chưa từng gặp tình huống như vậy nhưng anh có thể xác định người này lên cơn động kinh.
Lương tri tối thiểu của con người nói cho anh biết cứu một mạng người hơn xây bảy tháp phù đồ nhưng anh còn chưa kịp hành động, cô gái vừa mới ngồi bên cạnh anh đã nhanh chóng đi thẳng đến, tốc độ quá nhanh làm cho anh không kịp chuẩn bị.
“Lão bá bá, lão bá bá, bá cố gắng thả lỏng cơ thể, trăm ngàn lần không được cắn vào lưỡi của mình!” Giang Tình Quân một bên nói một bên vươn tay nhẹ nhàng lau đi bọt mép cho đối phương, động tác này làm cho một số khách trong tiệm muốn nôn.“Thả lỏng, không có việc gì, lão bản đã gọi điện thoại kêu xe cứu thương.”
Cô nửa ngồi nửa quỳ bên cạnh nam tử, nhận thấy đối phương không ngừng run rẩy, khuôn mặt trở nên xanh mét.
Bất đắc dĩ cô dùng sức mở miệng đối phương ra,“Cắn ngón tay tôi, đúng! Chính là như vậy!”
Khi Tiêu Khải Phong thấy vậy, đáy lòng sinh ra một cảm giác đau đớn không biết từ đâu. Nha đầu ngốc này…..rốt cuộc cô là ngốc hay là não có vấn đề?
Anh lập tức đi đến, lấy một cái khăn ăn cuộn lại, nhét vào trong miệng lão bá, nhanh chóng rút tay cô ra, cũng may anh hành động nhanh, trên tay cô chỉ lưu lại dấu răng.
Nhìn lại, liền thấy trên trán cô đổ mồ hôi, ngay cả nước mắt cũng chảy ra vì đau quá.
Anh không biết rốt cuộc mình bị sao vậy, hình ảnh lúc nãy hoàn toàn làm rung động lòng anh, anh bất ngờ đem bàn tay nhỏ bé bị cắn thương của cô đặt vào lòng bàn tay mình, cúi đầu, ôn nhu hôn lên đầu ngón tay cô.
“Bẩn lắm……” Giang Tình Quân theo bản năng muốn rút tay về nhưng anh lại không chịu buông tay.
“Đứa ngốc!” anh đột nhiên ôm cô vào ngực,“Em thật sự là một cô ngốc bất trị.”
“Ách?” Nam nhân này rốt cuộc bị sao vậy?
Nhưng là…… cảm giác được ôm trong ngực như vậy thật thoải mái, thật an toàn, cô……cô không phải đã thật sự động tâm với anh?
☆ ☆ ☆ ☆
Thời gian trôi qua thật sự nhanh, không ngờ anh và Giang Tình Quân sống chung…… Ách, cũng gần như là sống chung được một tháng.
Ngay cả anh cũng cảm thấy kì lạ, người đối với nhữ nhân muốn là được như anh khi đối mặt với cô vì sao luôn phát sinh cảm giác thương tiếc, đau lòng, sủng ái cô mà ngay cả bản thân anh cũng không hiểu?
Cùng một cô gái sống chung một nhà một tháng lại không đưa cô ấy lên giường, chuyện như vậy không nói người khác, ngay cả bản thân anh cũng không thể tin được nhưng anh chính là đã làm được.
Điều đó có nghĩa là đã một tháng anh không cùng nữ nhân lên giường “make love”.
Không chỉ như thế, anh gần như đã quên mục đích tiếp cận cô ban đầu, gần như quên mất anh tiếp cận cô là vì muốn cô yêu anh rồi sau đó nhẫn tâm bỏ rơi cô.
Mỗi khi anh nghĩ đến Giang Tình Quân sẽ sinh ra một loại tình cảm ngay cả anh cũng không hiểu được.
Nữ nhân kia vừa ngốc nghếch, đơn thuần, mơ hồ lại lương thiện làm cho anh rối tinh rối mù lên, từ lúc chào đời đến nay, đây là lần đầu tiên anh nghi ngờ khả năng phán đoán của mình, căn bản không dám chắc chắn nếu cứ tiếp tục ở lại đây có phải anh sẽ động chân tình với cô hay không?
Tiêu Khải Phong phiền muộn từ trên giường ngồi dậy, mười ngón tay ôm đầu, nắm chặt tóc, anh nghĩ bây giờ mình cần một ít bình tĩnh để bình phục lại tâm tình vì vậy đứng dậy đi đến phòng tắm, không nghĩ đến khi anh vừa mở cửa phòng tắm thì nghe thấy tiếng nước chảy từ bên trong truyền ra.
Trước mắt anh là một màn sương mù, một thân thể trần trụi như ẩn như hiện trong màn sương.
“A ──”
Tiếng thét chói tai cùng với tiếng nước chảy vang lên bên tai anh, Giang Tình Quân đang bị dọa chấn kinh đúng lúc này trượt chân ngã, ngay khi cô sắp tiếp đất thì anh phản ứng nhanh nhẹn ôm cô vào trong lòng mình.
“Bang bang bàng bàng……”
Bông tắm, khăn mặt, đồ trang sức cùng với bàn chải đánh răng kem đánh răng đồng thời rơi xuống đất.
Giang Tình Quân phát hiện mình cả người trần trụi dính sát vào một chỗ với áo ngủ bằng lụa mềm mại trên người Tiêu Khải Phong, gương mặt cô như bị thiêu đốt, tim đột nhiên kinh hoàng.
“Em là đồ ngốc sao, ngay cả tắm cũng có thể bị ngã!”
“Anh, anh làm sao có thể đột nhiên xuất hiện ở phòng tắm? Lúc này anh không phải đang ngủ sao?” Cô không thể nghĩ tới anh sẽ đột nhiên đi vào nha!
“Cho nên em mới không cảnh giác, tắm mà không khóa cửa? Ngu ngốc, lỡ người xông vào là người xấu hoặc sắc lang thì làm sao bây giờ?” anh kinh hồn gầm nhẹ, khi vừa nói xong anh mới phát hiện trong giọng nói của mình tràn đầy quan tâm.
Cúi nhìn cô gái trần như nhộng trong lòng, bình thường nhìn cô gầy như vậy nhưng thật ra lại rất đầy đặn!
Ngực cô giống như hai ngọn núi nhỏ, hai đỉnh hồng phấn mê người, ông trời! Làn da của cô vừa trắng lại vừa mềm mịn, sáng bóng giống như em bé.
Anh hít sâu mọi hơi, trên cơ thể của cô có một loại hương vị thơm ngọt, không phải mùi tinh dầu nhân tạo mà giống như hương vị tự nhiên của hoa táo.
Mái tóc dài của cô hỗn độn dính trên gương mặt nhỏ nhắn, trong hai mắt có chút hoảng sợ và kinh ngạc.
“Này…… Nơi này là nhà của tôi, làm sao có thể có người xấu hoặc là sắc lang?” Cho dù có, người đó cũng là anh! Bất quá câu nói sau cô không dám nói thành tiếng.
“Chẳng lẽ……” nụ cười của anh có một chút tà mị, xấu,“Em cố ý không có khóa cửa, mục đích là muốn quyến rũ anh?”
Nói xong, anh giả dạng thành đại sắc lang, nhanh chóng đem thân thể nhỏ nhắn, mềm mại của cô ôm lấy, bàn tay to xấu xa ở phía sau lưng của cô vuốt ve dần xuống mông.
Giang Tình Quân nhất thời sợ tới mức mặt trắng bệch,“Không…… Không thể…… Không thể…… Ngô……”
Đáng tiếc cô giãy dụa chưa quá 3 giây, đôi môi đã bị anh bá đạo đoạt lấy, lưỡi anh linh hoạt thâm nhập vào miệng cô, cô bị anh khiêu khích bắt đáp lại.
Ai hôn đều giống như vậy sao? Hay chỉ có nụ hôn của anh mới làm cho người khác sinh ra cảm giác không thể hô hấp, không kìm chế được mà run rẩy?
Cô thở dốc, hai gò má vì hưng phấn mà đỏ bừng, ý nghĩ cự tuyệt anh càng ngày càng mãnh liệt nhưng cô phát hiện giờ phút này chính mình giống như đang rên rỉ, khả năng khống chế hoàn toàn hoàn toàn biến mất.
Sau khi hai người điên cuồng hôn nhau, từ phòng tắm đến phòng khách, từ phòng khách đến phòng ngủ, cuối cùng, Giang Tình Quân thở hổn hển bị anh đặt ở trên giường.
Ánh mắt nóng rực chăm chú nhìn cô, Tiêu Khải Phong chậm rãi bỏ đi áo ngủ trên người.
Nữ nhân bị anh đặt dưới người lúc này đang nhắm chặt hai mắt, đôi tay nhỏ bé, run run ôm vai anh, anh có thể từ trên người cô cảm nhận được cô đang sợ hãi, run rẩy nhưng lại làm ra vẻ dũng cảm, chờ đợi chuyện sắp xảy ra.
Anh muốn cô!
Dục vọng mãnh liệt giống như ma quỷ chi phối thân thể anh, hận không thể trong một giây đem thân thể cô nhập vào trong người mình.
Anh không biết bây giờ mình rốt cuộc là đang trả thù em gái của Giang Tâm Linh hay trong lòng thật sự muốn cô gái trước mắt này.
Ý muốn trả thù trong đầu anh càng ngày càng nhạt, anh bị sự cuồng nhiệt của hai người trong lúc đó làm cho mê muội, cuối cùng chỉ biết đêm càng ngày càng sâu, ngoài cửa sổ những ngôi sao trên trời sáng lấp lánh….
Sau khi biết được hoàn cảnh bây giờ của Tiêu Khải Phong từ đồng nghiệp, cô đoán rằng bởi vì anh không có nơi để ở nên mới nhất định phải làm bạn trai của cô, làm cho cô nhịn không được nghĩ anh thật ……….đáng thương.
Cô thật ngốc quá đi, rõ ràng biết bị người ta lợi dụng nhưng lại cảm thấy nên đồng tình với người yếu cho nên không đuổi anh đi nữa, để cho anh dùng thân phận bạn trai ở lại nhà cô.
Không ngờ hành động thiện lương của cô lại khiến anh càng ngày càng không kiêng nể gì.
Ví dụ như, thỉnh thoảng anh lại thích ăn đậu hủ của cô, không có việc gì cũng đột nhiên xuất hiện ở công ty cô diễn một đoạn kịch lão công yêu lão bà tha thiết, anh lại càng thích yêu cầu cửa hàng hoa bất ngờ mang hoa đến công ty cho cô.
Bởi vậy cô trở thành mục tiêu công kích của nữ đồng nghiệp nhưng cũng không tệ như vậy, vì những người này muốn để lại ấn tượng tốt với Tiêu Khải Phong nên bề ngoài ai cũng tình nguyện làm “bạn tốt” của cô, ghét cô nhưng lại đối xử với cô rất tốt, thật mâu thuẫn, cô xem như là người toàn thắng trong trận này.
Nhưng trong vui vẻ vẫn có buồn phiền, bây giờ vì có anh mà mỗi ngày cô chỉ có thể ngủ ở phòng khách, tuy rằng anh cũng làm ra vẻ rất đau lòng, muốn cô ngủ “cùng giường” nhưng cô nào dám.
Bởi vì có anh, cô còn phải kiêm luôn người nấu ăn, giặt quần áo, không biết tương lai có phải còn hơn nữa, trở thành bạn cùng giường với anh hay không?
Phiền toái nhất là vì có anh, cô cảm thấy cảm xúc của mình không còn đi theo quỹ đạo ban đầu nữa, khi cô còn chưa rõ lắm về tình cảm của anh, lòng cô giống như đã dao động.
“Ai ~~ không biết bây giờ đuổi anh ra khỏi nhà có được không?” Mỗi lần khi cô trầm tư suy nghĩ thường lầm bầm lầu bầu nói với chính mình nhưng cô lại hoàn toàn không có cảm giác. Nhưng nếu đuổi anh đi lại sợ anh đói chết…nói đến chuyện này, tại sao không thấy anh ra ngoài đi làm kiếm tiền? Cho dù phá sản, mắc nợ ngập đầu nhưng đứng dậy sau khi té ngã là đạo lý thiên cổ không thay đổi mà.
Nhưng Tiêu Khải Phong cũng thật kì lạ, anh hầu như không ra khỏi nhà, cho dù ngẫu nhiên ra ngoài cũng sẽ nhanh chóng trở về, hơn nữa anh không đi làm lại mua máy tính làm gì? Nhìn qua cũng không thấy anh gọi điện thoại, trừ lần đó ra, điện thoại của anh có đôi khi còn kêu lên lúc nửa đêm.
“Thật không biết người đó rốt cuộc đang làm cái quỷ gì?” cô chống cằm, ngơ ngác nhìn phía trước. Còn có năm phút nữa công ty sẽ tan tầm, hôm nay có thể xem như một ngày đặc biệt đi nhưng thật ra cô so với ai khác đều biết rõ, qua nhiều năm như vậy, ngày đặc biệt này đối với cô một chút cũng không đặc biệt.
Bởi vì trên thế giới này sẽ không có người nhớ sinh nhật của cô!
Nghĩ đến đây, theo bản năng, từ trên cổ cô lấy ra một cái vòng cổ bện từ tơ hồng có đeo một cái nhẫn ruby.
Mỗi lần sinh nhật, hình bóng của tiểu ca ca sẽ luôn xuất hiện trong đầu cô, không biết tiểu ca ca bây giờ thế nào ? Đã kết hôn chưa? Có con rồi sao? Hay cũng giống như cô vẫn còn độc thân?
Cuối cùng cũng tan tầm, đồng nghiệp nối đuôi nhau ra khỏi công ty, cô bước nặng nề theo đám người đi ra.
Tuy rằng trong công ty này cũng có “Bạn mới” nói với cô sinh nhật vui vẻ nhưng đó không phải thật lòng, cũng không có ai thật sự cùng cô tổ chức sinh nhật.
Mà bạn tốt hiện nay là Tiểu Nhã, thật bất hạnh hôm nay cô ấy có việc không thể bỏ được, tuy rằng cô ấy nói sẽ cùng cô làm lại sinh nhật, thật đáng tiếc cô đã nghĩ năm nay sẽ không như vậy.
“Em đều dùng gương mặt bí xị này để đón sinh nhật sao?” Một giọng nói trầm thấp bỗng nhiên xuất hiện bên tai cô, ngẩng đầu, đập vào mắt cô đầu tiên là một bó hoa hồng xinh đẹp. Tiếp theo sau đó, một gương mặt tuấn mĩ nhanh chóng xuất hiện sau bó hoa làm cô giật mình. Tiêu Khải Phong?
“Hi! Muốn anh nói với em câu sinh nhật vui vẻ ngay bây giờ không?”
Không đoán trước sẽ có kinh hỉ như vậy, Giang Tình Quân hơi hơi mở ra cái miệng nhỏ nhắn, muốn nói cái gì, yết hầu lại phát không ra nửa điểm thanh âm.
“Bị gương mặt của anh làm cho ngây người rồi sao?” anh nhịn không được trêu chọc, chậm rãi cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên cái miệng nhỏ nhắn, mềm mại của cô.“Em yêu, tuy rằng em như vậy nhìn thật đáng yêu nhưng anh thật sự không thích em ngây người như vậy, quên mất sự tồn tại của anh nha.”
Sau khi phục hồi tinh thần, Giang tình Quân trừng đôi mắt to kinh ngạc nhìn anh,“Làm sao anh biết hôm nay là sinh nhật của tôi?” Cô có thể nghe thấy giọng nói của mình có chút nghẹn ngào.
Tiêu Khải Phong ôn nhu cười,“Nếu ngay cả sinh nhật của bạn gái mình cũng không nhớ, anh còn xứng là bạn trai của em sao?” thật ra là báo cáo của cậu em họ giúp anh biết. Anh đem hoa hồng đưa đến trước mặt cô,“Em yêu, hôm nay em là nhân vật chính, nói cho anh biết em muốn mừng sinh nhật như thế nào?”
Nhìn thấy cô cảm động anh biết kế hoạch trả thù đã thành công một nửa.
Anh thật vui vẻ không chỉ vì kế hoạch mà là điều này cho thấy cô càng ngày càng thích anh. Tự nhiên anh cười một cách vô thức.
“Tôi không biết, cho đến bây giờ tôi đều không tổ chức mừng sinh nhật!” Ôm bó hoa hồng xinh đẹp, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nở ra nụ cười đơn thuần, cô cảm động nói.“Thật đẹp! Thật sự rất đẹp!”
Cho tới bây giờ đều không có tổ chức sinh nhật? Tiêu Khải Phong nhịn không được nhíu mày, tận sâu đáy lòng sinh ra một cảm giác đau đớn ngay cả anh cũng không hiểu được.
Anh muốn biết vì sao không có ai giúp cô tổ chức sinh nhật mặc dù chuyện này chẳng liên quan gì đến kế hoạch trả thù. Gần đây anh bị làm sao vậy? Rõ ràng chỉ là đang diễn vai bạn trai của cô thôi sao lại nhập tâm nhiều như vậy.
Không muốn suy nghĩ lung tung nữa, anh nhẹ nhàng đưa tay lên vẫy taxi, đưa Giang Tình Quân lên xe.
“Làm ơn đến Chinatown.” Anh quen miệng nói ra tên của một nhà hàng cao cấp 5 sao.
Cô gái vẫn còn đang chìn đắm trong hạnh phúc vừa nghe thấy cái tên này, gương mặt nhỏ nhắn lập tức lộ ra vẻ không đồng ý,“Đi Chinatown? Anh muốn đi Chinatown làm gì?”
“Đứa ngốc!” anh sủng nịch mỉm cười,“Đi Chinatown đương nhiên là để ăn cơm.”
“Nhưng nơi đó……” Cô định nói nơi đó phí rất cao, nhưng lại sợ nói như vậy sẽ tổn thương lòng tự trọng của anh, cho nên đổi lại,“Đồ ăn ở đó không hợp khẩu vị của tôi.”
Cô biết mỗi người đều có lòng tự trọng, nhất là nam nhân, huống chi là người nổi tiếng như Tiêu Khải Phong, nay sa cơ mắc nợ ngập đầu, trong lòng anh nhất định rất khó chịu, lại không dám nói thẳng.
Tại thời điểm khó khăn này, cô làm sao có thể để anh đến nơi cao cấp như vậy tốn tiền?
“Hửm? Nếu em không thích Chinatown vậy chúng ta đến khách sạn Rex đi, đầu bếp ở đó đều là đầu bếp giỏi dùng tiền lương cao để mời về từ nước ngoài.”
“Không tốt không tốt, tôi ghét nhất ăn đồ ăn nước ngoài.” Cô vội vàng lắc đầu.
“Được rồi, chúng ta đến ăn thử món ăn nổi tiếng của Tụ Hương Các đi.”
Trời ạ! Lại là tên của một khách sạn 5 sao khác!
“Anh thật sự rất muốn mời tôi ăn cơm sao?”
“Đương nhiên.” Anh không hiểu cô gái này tại sao ăn một bữa cơm lại kén chọn như vậy, chẳng lẽ che anh chọn nhà hàng chưa đủ cao cấp? Nhưng những người bạn gái trước đây của anh rõ ràng rất thích đến những chỗ này.
“Anh đã nói hôm nay tôi là nhân vật chính, như vậy tất cả nghe theo sự sắp xếp của tôi là được rồi, tôi đoán anh nhất định chưa ăn món “Thịt cua hầm” nổi tiếng của Dương Châu phải không?”
Tiêu Khải Phong trăm ngàn lần không nghĩ đến Giang Tình Quân lại đưa anh đến một quán ăn nhỏ cực kì đơn giản.
Thoạt nhìn diện tích nơi này không lớn hơn 15m2, trong tiệm chỉ có hai người phục vụ chạy qua chạy lại, có một vài “obasan và ojisan” ngồi ở chỗ kia, ông chủ đang liên tục hô to.(có ai biết ojisan và obasan là ai không)
“Tình Quân dạo này thế nào! Lâu rồi không thấy cô đến quán nhỏ nhà chúng tôi để ăn, khoảng thời gian này có phải lo nói chuyện yêu đương với bạn trai cho nên quên mất Phúc bá rồi phải không?”
Bọn họ vừa mới ngồi xuống, một nam tử trung niên liền cười hớn hở chạy đến chào Giang Tình Quân, lúc đang nói chuyện với cô lại cố ý liếc nhìn Tiêu Khải Phong một cái.
“Tình Quân gần đây thế nào! Bạn trai của cô rất tuấn tú nha, tôi nói rồi, con mắt nhìn người của Tình Quân nhà chúng ta nhất định không sai.”
“Phúc bá, quan hệ giữa cháu với anh ấy không phải như bá nghĩ đâu!” Bị nói như vậy cô có chút thẹn thùng nhưng vẫn nhớ phải phản bác lại, cô không muốn mọi người nghĩ như vậy bởi vì cô cảm thấy Tiêu Khải Phong sớm muộn gì cũng phải rời đi, cô không muốn sau này có người hỏi cô có phải chia tay với anh rồi hay không bởi vì họ thật sự không có bắt đầu.
“Được rồi được rồi, tôi biết các cô cậu trẻ bây giờ khi yêu nhau thường thích che che dấu dấu.” Phúc bá vụng trộm nói nhỏ vào tai Tiêu Khải Phong,“Tôi nói cho cậu biết, Tình Quân là một cô gái vô cùng đáng yêu, hơn nữa cô ấy thật sự rất lương thiện, rất rất lương thiện! Cậu đó, chắc kiếp trước đã tích đức nên kiếp này mới có phúc phận làm bạn trai của Tình Quân nhà chúng tôi, trước đây tôi là muốn giới thiệu đứa con bất hiếu của tôi cho Tình Quân, muốn cô ấy thành con dâu tương lai của tôi, không ngờ đứa con kém cỏi của tôi 3 năm trước bị tai nạn xe mà qua đời……”
“Phúc bá, bá nhắc lại chuyện không vui trước đây làm gì?”
“Được được được, tôi không nhắc tới nữa tôi không nhắc tới nữa……” Phúc bá lại khôi phục nụ cười hớ hớ, bắt đầu gọi cơm cho hai người.
Tiêu Khải Phong không có xen vào nhưng cảm giác khó chịu lúc đầu đã không còn, anh đã có thể hòa nhập vào không khí ở đây. Anh nhận thấy sự ảnh hưởng của cô gái này với người lớn tuổi thật không nhỏ, từ khi bọn họ vào cửa đến giờ, đã có rất nhiều khách quen thân thiết chào hỏi cô, mà phần lớn những người đó là a bá và asan, nhìn thái độ của họ xem ra Tình Quân hình như rất được lòng mọi người.
Nhưng anh vẫn thấy có chuyện rất kì lạ, anh hầu như rất ít nghe thấy cô nhắc đến người nhà, cho dù ba mẹ qua đời, ngẫu nhiên cô cũng nên nhắc đến chị cô một chút đi, hơn nữa thời gian qua ở nhà cô, anh phát hiện chị cô chưa từng gọi điện về nhà tìm cô.
Các cô rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ cho tới bây giờ chưa từng liên lạc sao?
“Khải Phong ── Khải Phong? Tiêu Khải Phong!”
Cô gọi anh liên tục kéo suy nghĩ của anh trở về, anh nao nao, khó hiểu nhíu mày hỏi,“Cái gì?”
Ách! Giang Tình Quân có chút ngượng ngùng, gương mặt nhỏ nhắn tiến gần đến anh, bởi vì chuyện này không thể nói lớn được,“Tôi thấy vừa rồi sắc mặt của anh thật không tốt, không phải là…… anh không thích ăn cơm ở quán ăn nhỏ kém xa nhà hàng 5 sao chứ?”
Nhìn thấy cô tựa gần như vậy, anh cố ý nở nụ cười điên đảo chúng sinh, nhìn gương mặt đỏ như táo của cô,“Hôm nay là sinh nhật của em, chỉ cần là nơi em thích, anh sẽ đi cùng em.”
Lúc văn phòng luật sư vừa mới thành lập, còn chưa có nhận được việc, anh và Dịch Luân cũng từng có lúc hai người cùng ăn một chén mì thịt bò, cho nên đến bây giờ anh vẫn không thể tin Dịch Luân sẽ hoàn toàn bán đứng anh như vậy.
Giang Tình Quân không biết trong lòng anh đang suy nghĩ cái gì, ngốc ngốc cười nói:“Tôi có thể đảm bảo với anh thịt cua hầm của Phúc bá là món ăn nổi tiếng nhất vùng này, hơn nữa giá cả ở đây cũng hợp lý, so với khách sạn 5 sao đắt đỏ ở đây vẫn lời hơn.”
Nghe thấy cô nói như vậy, Tiêu Khải Phong không khỏi mỉm cười. Cô thật sự một chút tâm sự cũng không thể giấu được, anh đoán rằng bởi vì hôm trước lúc anh xuất hiện ở công ty của cô làm cho cô gái không biết rõ anh là ai rốt cục biết được “hoàn cảnh” của anh cho nên cô là muốn giúp anh tiết kiệm tiền.
Cô cơ bản không biết anh lén mượn tiền của bạn đầu tư cổ phiếu, dựa vào đầu óc nhanh nhạy và tiền vốn lớn, những cổ phiếu trong tay anh mang lại lợi nhuận rất cao, nói thật ra với số tiền lời anh kiếm được cơ bản không cần lo lắng vấn đề tiền bạc.
“Em không cần lo lắng về vấn đề kinh tế của anh……”
“Không phải!” Cô lập tức lắc đầu,“Tôi chỉ cảm thấy…… Tiết kiệm là tính tốt của con người, hơn nữa tôi thật sự không quen ăn những đồ quý như vậy, tuyệt đối không có một chút nào ý nghĩ muốn tiết kiệm cho anh!”
Nhìn cô vừa nói vừa thề, anh nhịn không được cười thành tiếng. Thật đúng là giấu đầu lòi đuôi!
Sâu trong lòng anh đột nhiên sinh ra một loại cảm giác kì lạ từ trước tới giờ không có, sau khi tài sản của anh bị ngân hàng niêm phong, những cô gái ham tiền của anh trước đây vì sợ liên lụy bản thân nên đều giữ khoảng cách với anh.
Mà những thiên kim tiểu thư nhà giàu linh tinh gì đó lại đối xử với anh như trai bao cao cấp, ý đồ muốn dùng tiền mua thân thể của anh.
Nhưng Giang Tình Quân rất kì lạ, lúc trước khi anh đột nhiên xuất hiện trong nhà của cô, cô hoàn toàn không chấp nhận cho anh ở lại, không ngờ sau khi cô vô tình biết được anh phá sản lại ngầm đồng ý sự tồn tại của anh.
“Tình Quân, thật sự trước đây đều không tổ chức sinh nhật sao?” anh rốt cục đem chuyện vẫn thắc mắc trong lòng ra hỏi cô.
“Ách?!” Không nghĩ tới anh sẽ hỏi vấn đề này, cô ấp a ấp úng nói,“Cũng, cũng không phải, bởi vì công việc của ba mẹ tôi đều bề bộn nhiều việc cho nên bọn họ gửi tôi cho bà ngoại nuôi, bà ngoại của tôi đại khái là lớn tuổi rồi cho nên hồ đồ, ngay cả sinh nhật của mình cũng không nhớ được.”
Cô cười cười giống như không có việc gì,“Nhưng không sao, sinh nhật chỉ là hình thức thôi, cho dù không tổ chức sinh nhật cũng không chết mà phải không? Hơn nữa, bây giờ nhớ lại cũng không phải một lần sinh nhật cũng chưa từng tổ chức.” gương mặt nhỏ nhắn thoáng chốc sáng rọi động lòng người,“Trước đây, có một tiểu ca ca rất tốt từng mừng sinh nhật với tôi, hơn nữa anh ấy còn tặng quà cho tôi, tiểu ca ca là người tốt, cho nên lúc tôi còn nhỏ đã nghĩ nếu tương lai có một ngày trưởng thành nhất định phải gã cho tiểu ca ca làm vợ, đáng tiếc…..”
Nghĩ đến không thể gặp lại người đầu tiên đối xử tốt với mình như vậy, cô khó chịu cụp hai mắt xuống,“Sau khi lớn lên tôi cũng không có gặp lại tiểu ca ca, không biết đời này còn có cơ hội gặp lại anh ấy không.”
Nghe thấy cô trái gọi một cái tiểu ca ca, phải gọi một cái tiểu ca ca, trong lòng Tiêu Khải Phong lan tràn vị chua nồng nặc.
Ghen tị! Anh chính là ghen tị! Ông trời! Điều này sao có thể?
Từ ngày đầu tiên anh bắt đầu tung hoành tình trường đến giờ, loại cảm giác chết tiệt này cũng chưa từng xuất hiện trên người anh nhưng bây giờ, khi anh chính tai nghe thấy cô nói cô mong nhớ tiểu ca ca, còn biểu hiện ra vẻ mặt khát khao đó, trong lòng anh thật sự rất không thoải mái.
Đáng chết! Anh rốt cuộc bị làm sao vậy?
Không đợi anh suy nghĩ thấu đáo, trong quán đột nhiên hỗn loạn, chỉ thấy một nam tử trung niên khoảng 50 tuổi té từ trên ghế xuống, cả người run rẩy không ngừng, miệng sùi bọt mép, trông thật đáng sợ.
Thấy tình hình như vậy, khách hàng đang dùng cơm vội tránh xa, có mấy thằng bé còn làm ra bộ dáng nôn mửa.
Chuyện này phát sinh cực kì bất ngờ, Tiêu Khải Phong cũng chưa từng gặp tình huống như vậy nhưng anh có thể xác định người này lên cơn động kinh.
Lương tri tối thiểu của con người nói cho anh biết cứu một mạng người hơn xây bảy tháp phù đồ nhưng anh còn chưa kịp hành động, cô gái vừa mới ngồi bên cạnh anh đã nhanh chóng đi thẳng đến, tốc độ quá nhanh làm cho anh không kịp chuẩn bị.
“Lão bá bá, lão bá bá, bá cố gắng thả lỏng cơ thể, trăm ngàn lần không được cắn vào lưỡi của mình!” Giang Tình Quân một bên nói một bên vươn tay nhẹ nhàng lau đi bọt mép cho đối phương, động tác này làm cho một số khách trong tiệm muốn nôn.“Thả lỏng, không có việc gì, lão bản đã gọi điện thoại kêu xe cứu thương.”
Cô nửa ngồi nửa quỳ bên cạnh nam tử, nhận thấy đối phương không ngừng run rẩy, khuôn mặt trở nên xanh mét.
Bất đắc dĩ cô dùng sức mở miệng đối phương ra,“Cắn ngón tay tôi, đúng! Chính là như vậy!”
Khi Tiêu Khải Phong thấy vậy, đáy lòng sinh ra một cảm giác đau đớn không biết từ đâu. Nha đầu ngốc này…..rốt cuộc cô là ngốc hay là não có vấn đề?
Anh lập tức đi đến, lấy một cái khăn ăn cuộn lại, nhét vào trong miệng lão bá, nhanh chóng rút tay cô ra, cũng may anh hành động nhanh, trên tay cô chỉ lưu lại dấu răng.
Nhìn lại, liền thấy trên trán cô đổ mồ hôi, ngay cả nước mắt cũng chảy ra vì đau quá.
Anh không biết rốt cuộc mình bị sao vậy, hình ảnh lúc nãy hoàn toàn làm rung động lòng anh, anh bất ngờ đem bàn tay nhỏ bé bị cắn thương của cô đặt vào lòng bàn tay mình, cúi đầu, ôn nhu hôn lên đầu ngón tay cô.
“Bẩn lắm……” Giang Tình Quân theo bản năng muốn rút tay về nhưng anh lại không chịu buông tay.
“Đứa ngốc!” anh đột nhiên ôm cô vào ngực,“Em thật sự là một cô ngốc bất trị.”
“Ách?” Nam nhân này rốt cuộc bị sao vậy?
Nhưng là…… cảm giác được ôm trong ngực như vậy thật thoải mái, thật an toàn, cô……cô không phải đã thật sự động tâm với anh?
☆ ☆ ☆ ☆
Thời gian trôi qua thật sự nhanh, không ngờ anh và Giang Tình Quân sống chung…… Ách, cũng gần như là sống chung được một tháng.
Ngay cả anh cũng cảm thấy kì lạ, người đối với nhữ nhân muốn là được như anh khi đối mặt với cô vì sao luôn phát sinh cảm giác thương tiếc, đau lòng, sủng ái cô mà ngay cả bản thân anh cũng không hiểu?
Cùng một cô gái sống chung một nhà một tháng lại không đưa cô ấy lên giường, chuyện như vậy không nói người khác, ngay cả bản thân anh cũng không thể tin được nhưng anh chính là đã làm được.
Điều đó có nghĩa là đã một tháng anh không cùng nữ nhân lên giường “make love”.
Không chỉ như thế, anh gần như đã quên mục đích tiếp cận cô ban đầu, gần như quên mất anh tiếp cận cô là vì muốn cô yêu anh rồi sau đó nhẫn tâm bỏ rơi cô.
Mỗi khi anh nghĩ đến Giang Tình Quân sẽ sinh ra một loại tình cảm ngay cả anh cũng không hiểu được.
Nữ nhân kia vừa ngốc nghếch, đơn thuần, mơ hồ lại lương thiện làm cho anh rối tinh rối mù lên, từ lúc chào đời đến nay, đây là lần đầu tiên anh nghi ngờ khả năng phán đoán của mình, căn bản không dám chắc chắn nếu cứ tiếp tục ở lại đây có phải anh sẽ động chân tình với cô hay không?
Tiêu Khải Phong phiền muộn từ trên giường ngồi dậy, mười ngón tay ôm đầu, nắm chặt tóc, anh nghĩ bây giờ mình cần một ít bình tĩnh để bình phục lại tâm tình vì vậy đứng dậy đi đến phòng tắm, không nghĩ đến khi anh vừa mở cửa phòng tắm thì nghe thấy tiếng nước chảy từ bên trong truyền ra.
Trước mắt anh là một màn sương mù, một thân thể trần trụi như ẩn như hiện trong màn sương.
“A ──”
Tiếng thét chói tai cùng với tiếng nước chảy vang lên bên tai anh, Giang Tình Quân đang bị dọa chấn kinh đúng lúc này trượt chân ngã, ngay khi cô sắp tiếp đất thì anh phản ứng nhanh nhẹn ôm cô vào trong lòng mình.
“Bang bang bàng bàng……”
Bông tắm, khăn mặt, đồ trang sức cùng với bàn chải đánh răng kem đánh răng đồng thời rơi xuống đất.
Giang Tình Quân phát hiện mình cả người trần trụi dính sát vào một chỗ với áo ngủ bằng lụa mềm mại trên người Tiêu Khải Phong, gương mặt cô như bị thiêu đốt, tim đột nhiên kinh hoàng.
“Em là đồ ngốc sao, ngay cả tắm cũng có thể bị ngã!”
“Anh, anh làm sao có thể đột nhiên xuất hiện ở phòng tắm? Lúc này anh không phải đang ngủ sao?” Cô không thể nghĩ tới anh sẽ đột nhiên đi vào nha!
“Cho nên em mới không cảnh giác, tắm mà không khóa cửa? Ngu ngốc, lỡ người xông vào là người xấu hoặc sắc lang thì làm sao bây giờ?” anh kinh hồn gầm nhẹ, khi vừa nói xong anh mới phát hiện trong giọng nói của mình tràn đầy quan tâm.
Cúi nhìn cô gái trần như nhộng trong lòng, bình thường nhìn cô gầy như vậy nhưng thật ra lại rất đầy đặn!
Ngực cô giống như hai ngọn núi nhỏ, hai đỉnh hồng phấn mê người, ông trời! Làn da của cô vừa trắng lại vừa mềm mịn, sáng bóng giống như em bé.
Anh hít sâu mọi hơi, trên cơ thể của cô có một loại hương vị thơm ngọt, không phải mùi tinh dầu nhân tạo mà giống như hương vị tự nhiên của hoa táo.
Mái tóc dài của cô hỗn độn dính trên gương mặt nhỏ nhắn, trong hai mắt có chút hoảng sợ và kinh ngạc.
“Này…… Nơi này là nhà của tôi, làm sao có thể có người xấu hoặc là sắc lang?” Cho dù có, người đó cũng là anh! Bất quá câu nói sau cô không dám nói thành tiếng.
“Chẳng lẽ……” nụ cười của anh có một chút tà mị, xấu,“Em cố ý không có khóa cửa, mục đích là muốn quyến rũ anh?”
Nói xong, anh giả dạng thành đại sắc lang, nhanh chóng đem thân thể nhỏ nhắn, mềm mại của cô ôm lấy, bàn tay to xấu xa ở phía sau lưng của cô vuốt ve dần xuống mông.
Giang Tình Quân nhất thời sợ tới mức mặt trắng bệch,“Không…… Không thể…… Không thể…… Ngô……”
Đáng tiếc cô giãy dụa chưa quá 3 giây, đôi môi đã bị anh bá đạo đoạt lấy, lưỡi anh linh hoạt thâm nhập vào miệng cô, cô bị anh khiêu khích bắt đáp lại.
Ai hôn đều giống như vậy sao? Hay chỉ có nụ hôn của anh mới làm cho người khác sinh ra cảm giác không thể hô hấp, không kìm chế được mà run rẩy?
Cô thở dốc, hai gò má vì hưng phấn mà đỏ bừng, ý nghĩ cự tuyệt anh càng ngày càng mãnh liệt nhưng cô phát hiện giờ phút này chính mình giống như đang rên rỉ, khả năng khống chế hoàn toàn hoàn toàn biến mất.
Sau khi hai người điên cuồng hôn nhau, từ phòng tắm đến phòng khách, từ phòng khách đến phòng ngủ, cuối cùng, Giang Tình Quân thở hổn hển bị anh đặt ở trên giường.
Ánh mắt nóng rực chăm chú nhìn cô, Tiêu Khải Phong chậm rãi bỏ đi áo ngủ trên người.
Nữ nhân bị anh đặt dưới người lúc này đang nhắm chặt hai mắt, đôi tay nhỏ bé, run run ôm vai anh, anh có thể từ trên người cô cảm nhận được cô đang sợ hãi, run rẩy nhưng lại làm ra vẻ dũng cảm, chờ đợi chuyện sắp xảy ra.
Anh muốn cô!
Dục vọng mãnh liệt giống như ma quỷ chi phối thân thể anh, hận không thể trong một giây đem thân thể cô nhập vào trong người mình.
Anh không biết bây giờ mình rốt cuộc là đang trả thù em gái của Giang Tâm Linh hay trong lòng thật sự muốn cô gái trước mắt này.
Ý muốn trả thù trong đầu anh càng ngày càng nhạt, anh bị sự cuồng nhiệt của hai người trong lúc đó làm cho mê muội, cuối cùng chỉ biết đêm càng ngày càng sâu, ngoài cửa sổ những ngôi sao trên trời sáng lấp lánh….
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook