Vợ Đồng Chí Xấu Xa
-
Chương 9: Thánh nữ?
"Ở Lăng Thiên môn lời nói của chúng ta chính là vương pháp." Tam trưởng lão ngạo mạn nói. Vương pháp? Ông ta sống một trăm hai mươi năm, đây là lần đầu tiên có người ở trước mặt ông ta nhắc đến vương pháp, thật sự là buồn cười.
"À...Phải không?" Trang Nhã Khinh nhìn mọi người ở phía trước, chậm rãi nói."Vậy bốn vị mới đúng là người quyết định chuyện của môn phái, cần có môn chủ làm gì?"
"Xử lý những chuyện lớn chuyện nhỏ của môn phái, quản lý môn phái, còn có kiếm tiền sinh hoạt của môn phái." Đừng nhìn bình thường Thanh Phong quen hihi haha nhưng trong lòng đã sớm không hài lòng rồi. Dựa vào cái gì mà trưởng lão bọn họ mỗi ngày đều được hầu hạ ăn uống thật tốt, nhưng lại không làm cái gì, chỉ cần một người không vừa lòng thì bọn họ lập tức sẽ ra ngoài chỉ trích một trận, để đảm nhiệm chức môn chủ này phải thực sự kìm nén.
"A...Hóa ra chỉ là một đám người ăn cơm trắng (1). Không làm gì mà còn diễu võ dương oai(2), dựa vào cái gì?"
(1) Ăn cơm trắng: cái này chắc mọi người cũng không lạ gì ^^ Là ăn bám.
(2)Diễu võ dương oai: phô trương uy thế và sức mạnh để khoe khoang hoặc đe dọa.
Đã bao giờ mấy vị trưởng lão bị người khác chỉ vào mũi mắng như vậy? Nhất thời đã dựng râu trợn mắt (ý là vô cùng tức giận).Thế nhưng lại không biết phải phản bác lại như thế nào cho tốt. Giống như bọn họ thật sự là như vậy. Nhưng làm sao bọn họ có thể tha thứ cho cách nói không chú ý đến thể diện của Trang Nhã Khinh.
Không muốn nói thì đừng nói, trực tiếp sử dụng vũ lực là được, dù sao nơi này cũng không có ai có thể đánh thắng được bốn người bọn họ.
Đang muốn động thủ thì đám người Thanh Phong ào tới vây Trang Nhã Khinh vào giữa bảo vệ, trong lòng Trang Nhã Khinh lại cảm động một lần nữa. Không được, có vẻ như sau khi mình đến nơi này càng ngày càng dễ bị cảm động, điều này không thể được.
"Nhã Nhã, tại sao trên đầu em lại có thêm một cái dây buộc tóc màu hồng thế?" Cậu nhớ rõ Trang Nhã Khinh không có dây buộc tóc nào như vậy nha, hơn nữa màu Trang Nhã Khinh thích là màu đỏ thẫm chứ không phải là màu hồng nhạt.
Nhưng lúc này làm gì còn ai rảnh rỗi để quan tâm xem trên đầu Trang Nhã Khinh có thêm một cái dây buộc tóc màu hồng nhạt hay không. Giải quyết chuyện quan trọng trước rồi lại nói.
Tình hình chiến đấu có thể nói là vô cùng quyết liệt, rất nhanh hai vị sư huynh đều thua trận, Thấm Tuyết hoàn toàn là không cần đánh, bây giờ chỉ còn hai người Thanh Phong và Lưu Vân vẫn đang khổ sở duy trì.
Có điều là, xem ra chuyện Thanh Phong và Lưu Vân thua trận cũng là sớm hay muộn thôi. Trang Nhã Khinh nhìn cảnh tượng trước mắt, không thể để cho sư phụ và sư thúc hy sinh vì cô được, nhưng bây giờ xem ra nếu không chết thì không thể ngừng được.
Lúc này Tam Trưởng lão và Tứ Trưởng lão đã rảnh tay để đối phó với Trang Nhã Khinh, Thanh Phong Lưu Vân bị Đại Trưởng lão cùng Nhị Trưởng lão quấn lấy, vốn không thể thoát thân được. Mắt thấy Trang Nhã Khinh sắp chết trong tay hai vị Trưởng lão, đúng lúc đó lại xảy ra một chuyện biến hóa nghiêng trời lệch đất (1), lập tức khiến cho đám người Trang Nhã Khinh chiếm thế thượng phong (2).
(1) Biến hóa nghiêng trời lệch đất: Thay đổi hoàn toàn
(2) Chiếm thế thượng phong: Chiếm được ưu thế.
Chỉ thấy hai vị Tam Trưởng lão cùng Tứ Trưởng lão không bận tâm đến thể diện của mình, già mà không biết tự trọng, cậy già lên mặt khi dễ cô bé trẻ tuổi, số tuổi của hai người vốn đã cao hơn Trang Nhã Khinh rất nhiều, lại có thể đồng thời ra tay, tốc độ nhanh kinh người.
Nhưng mà hai người còn chưa chạm được vào người Trang Nhã Khinh đã ngã trên mặt đất, miệng sùi bọt mép cả người giật giật. Đại Trưởng lão và Nhị Trưởng lão thấy vậy cũng không quan tâm còn đang trong lúc đánh nhau hay không, lập tức thu tay lại chạy tới bên người hai vị Trưởng lão kia, cầm tay hai người lên bắt mạch.
Đại Trưởng Lão và Nhị Trưởng lão đồng thời lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, nhìn về phía người đang có vẻ mặt vô tội Trang Nhã Khinh.
Lần này Trang Nhã Khinh thật sự vô tội, thật sự cô không làm gì mà hai vị trưởng lão này đã ngã xuống rồi, sẽ không phải bỗng nhiên bị động kinh chứ? Miệng sùi bọt mép, chân tay co quắp, không phải bị động kinh thì là gì?
Thanh Phong, Lưu Vân cũng không rõ nguyên do chứ đừng nói đến hai vị sư huynh cùng Thấm Tuyết.
Đại Trưởng lão túm lấy Trang Nhã Khinh, dây buộc tóc màu hồng nhạt trên đầu Trang Nhã Khinh hoàn toàn lộ ra trước mắt Đại trưởng lão. Đại Trưởng lão có chút lắp bắp nói. "Đây là, đây là thánh vật Huyết Nhan??"
Thanh Phong nghe thấy Thánh vật Huyết Nhan, cũng lộ vẻ mặt không thể tin được, rồi sau đó vội vàng chạy vào gian phòng huyền bí kia, quả nhiên Thánh vật trên bệ đã biến mất.
Thanh Phong lại ra ngoài, gắt gao nhìn dây buộc tóc trên đầu Trang Nhã Khinh, dây buộc tóc lại có thể lắc mình bắt đầu chuyển động, đứng thẳng lên trên đỉnh đầu Trang Nhã Khinh. Giãy giụa mở mắt quét một lượt nhìn mấy vị trưởng lão, thè lưỡi, rồi lại quấn vài vòng trên tóc của Trang Nhã Khinh, còn tự động quấn thành một cái nơ hình con bướm. Bắt đầu ngủ.
Cái này, nó không phải là con rắn màu hồng nhạt bò trên mặt Trang Nhã Khinh sao?
Khoảnh khắc nó vừa mới đứng thẳng trên đỉnh đầu Trang Nhã Khinh thè cái lưỡi rắn của nó ra kia, thật đúng là làm cho người ta sởn gai ốc.
"Sư huynh, cái kia là cái gì?" Đây cũng là lần đầu tiên Lưu Vân nhìn thấy thứ này.
Nhưng Thanh Phong lại không trả lời câu hỏi của Lưu Vân. Trước kia mỗi lần ông bước vào gian phòng kia, Huyết Nhan vẫn quấn quanh bệ không nhúc nhích, ông cho rằng nó chẳng qua là vật chết, không nghĩ tới lại có thể là vật sống. Thể giời này lại có con rắn nhỏ màu hồng nhạt trong suốt sao?
Đại Trưởng lão Nhị Trưởng lão cũng mặc kệ Tam Trưởng lão Tứ Trưởng lão, đồng thời hướng về Trang Nhã Khinh quỳ xuống. "Thuộc hạ không biết người là Thánh nữ, đã đắc tội, còn mong Thánh nữ tha tội."
Thành nữ?? Nói mình sao?
Dáng vẻ nghi ngờ của Trang Nhã Khinh rất là đáng yêu.
"Đúng là nói con đấy." Thanh Phong đẩy Trang Nhã Khinh lên phía trước một chút, mặt trời đã lên cao, chiếu vào người con rắn nhỏ màu hồng nhạt, lại có thể còn tỏa ra một loại ánh sáng nhàn nhạt.
"Đứng lên đi." Bị người khác quỳ, đặc biệt bị người mình không thích quỳ, thật sự không phải thoải mái bình thường nha.
"Cảm ơn Thánh nữ." Đại Trưởng lão Nhị Trưởng Lão hơi xấu hổ, nhăn nhăn nhó nhó.
"Có lời muốn nói thì nói thẳng đi." Đều là những lão già hơn trăm tuổi, dáng vẻ nhăn nhó giống phụ nữ đến mức này thật sự là không thích hợp với bọn họ.
"Chúng ta có thể lấy hai giọt máu của người không? Bọn họ, bọn họ trúng độc Huyết Nhan, chỉ khi Huyết Nhan nhận thức máu của chủ nhân mới có thể cứu được." Nói xong, Đại Trưởng lão đã xấu hổ đến đỏ bừng cả mặt. Dù sao cũng là do lão Tam lão Tứ muốn giết Thánh nữ nên mới bị thương, bây giờ lại tới hỏi Thánh nữ muốn máu giải độc, thật sự là không biết đặt cái mặt già nua này của ông ta vào đâu...
"Được rồi, chẳng qua tôi có điều kiện."
"Điều kiện gì." Cũng may là có điều kiện chứ không phải là không cứu.
"Giao nhóm người các vị cho chúng tôi, biết tôi muốn nói gì không?" Nếu tất cả mọi người học được bản lãnh của mấy vị trưởng lão này, có phải là có thể làm bất cứ điều gì mà không phải kiêng nể ai không? Cái mà bọn họ học chủ yếu của xã hội ngày nay, ví dụ như kỹ thuật bắn súng...võ thuật của các trưởng lão xem ra mới đúng là Trung Hoa Bác Đại Tinh Thâm(1). Trước mặt nó thì súng cũng không có tác dụng quá lớn.
(1)Bác đại tinh thâm: Là câu thành ngữ sâu sắc của Trung Quốc, dùng để mô tả một phạm vi rộng lớn của tư tưởng học thuật và sâu sắc.
"Cái này...."
"Đương nhiên, nếu không muốn chúng tôi cũng không miễn cưỡng."
"Bằng lòng, bằng lòng." Ông ta có thể nói không muốn sao?
Mấy vị trưởng lão đi rồi, Trang Nhã Khinh mới bắt đầu hỏi những điều mà cô muốn biết đáp án.
"À...Phải không?" Trang Nhã Khinh nhìn mọi người ở phía trước, chậm rãi nói."Vậy bốn vị mới đúng là người quyết định chuyện của môn phái, cần có môn chủ làm gì?"
"Xử lý những chuyện lớn chuyện nhỏ của môn phái, quản lý môn phái, còn có kiếm tiền sinh hoạt của môn phái." Đừng nhìn bình thường Thanh Phong quen hihi haha nhưng trong lòng đã sớm không hài lòng rồi. Dựa vào cái gì mà trưởng lão bọn họ mỗi ngày đều được hầu hạ ăn uống thật tốt, nhưng lại không làm cái gì, chỉ cần một người không vừa lòng thì bọn họ lập tức sẽ ra ngoài chỉ trích một trận, để đảm nhiệm chức môn chủ này phải thực sự kìm nén.
"A...Hóa ra chỉ là một đám người ăn cơm trắng (1). Không làm gì mà còn diễu võ dương oai(2), dựa vào cái gì?"
(1) Ăn cơm trắng: cái này chắc mọi người cũng không lạ gì ^^ Là ăn bám.
(2)Diễu võ dương oai: phô trương uy thế và sức mạnh để khoe khoang hoặc đe dọa.
Đã bao giờ mấy vị trưởng lão bị người khác chỉ vào mũi mắng như vậy? Nhất thời đã dựng râu trợn mắt (ý là vô cùng tức giận).Thế nhưng lại không biết phải phản bác lại như thế nào cho tốt. Giống như bọn họ thật sự là như vậy. Nhưng làm sao bọn họ có thể tha thứ cho cách nói không chú ý đến thể diện của Trang Nhã Khinh.
Không muốn nói thì đừng nói, trực tiếp sử dụng vũ lực là được, dù sao nơi này cũng không có ai có thể đánh thắng được bốn người bọn họ.
Đang muốn động thủ thì đám người Thanh Phong ào tới vây Trang Nhã Khinh vào giữa bảo vệ, trong lòng Trang Nhã Khinh lại cảm động một lần nữa. Không được, có vẻ như sau khi mình đến nơi này càng ngày càng dễ bị cảm động, điều này không thể được.
"Nhã Nhã, tại sao trên đầu em lại có thêm một cái dây buộc tóc màu hồng thế?" Cậu nhớ rõ Trang Nhã Khinh không có dây buộc tóc nào như vậy nha, hơn nữa màu Trang Nhã Khinh thích là màu đỏ thẫm chứ không phải là màu hồng nhạt.
Nhưng lúc này làm gì còn ai rảnh rỗi để quan tâm xem trên đầu Trang Nhã Khinh có thêm một cái dây buộc tóc màu hồng nhạt hay không. Giải quyết chuyện quan trọng trước rồi lại nói.
Tình hình chiến đấu có thể nói là vô cùng quyết liệt, rất nhanh hai vị sư huynh đều thua trận, Thấm Tuyết hoàn toàn là không cần đánh, bây giờ chỉ còn hai người Thanh Phong và Lưu Vân vẫn đang khổ sở duy trì.
Có điều là, xem ra chuyện Thanh Phong và Lưu Vân thua trận cũng là sớm hay muộn thôi. Trang Nhã Khinh nhìn cảnh tượng trước mắt, không thể để cho sư phụ và sư thúc hy sinh vì cô được, nhưng bây giờ xem ra nếu không chết thì không thể ngừng được.
Lúc này Tam Trưởng lão và Tứ Trưởng lão đã rảnh tay để đối phó với Trang Nhã Khinh, Thanh Phong Lưu Vân bị Đại Trưởng lão cùng Nhị Trưởng lão quấn lấy, vốn không thể thoát thân được. Mắt thấy Trang Nhã Khinh sắp chết trong tay hai vị Trưởng lão, đúng lúc đó lại xảy ra một chuyện biến hóa nghiêng trời lệch đất (1), lập tức khiến cho đám người Trang Nhã Khinh chiếm thế thượng phong (2).
(1) Biến hóa nghiêng trời lệch đất: Thay đổi hoàn toàn
(2) Chiếm thế thượng phong: Chiếm được ưu thế.
Chỉ thấy hai vị Tam Trưởng lão cùng Tứ Trưởng lão không bận tâm đến thể diện của mình, già mà không biết tự trọng, cậy già lên mặt khi dễ cô bé trẻ tuổi, số tuổi của hai người vốn đã cao hơn Trang Nhã Khinh rất nhiều, lại có thể đồng thời ra tay, tốc độ nhanh kinh người.
Nhưng mà hai người còn chưa chạm được vào người Trang Nhã Khinh đã ngã trên mặt đất, miệng sùi bọt mép cả người giật giật. Đại Trưởng lão và Nhị Trưởng lão thấy vậy cũng không quan tâm còn đang trong lúc đánh nhau hay không, lập tức thu tay lại chạy tới bên người hai vị Trưởng lão kia, cầm tay hai người lên bắt mạch.
Đại Trưởng Lão và Nhị Trưởng lão đồng thời lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, nhìn về phía người đang có vẻ mặt vô tội Trang Nhã Khinh.
Lần này Trang Nhã Khinh thật sự vô tội, thật sự cô không làm gì mà hai vị trưởng lão này đã ngã xuống rồi, sẽ không phải bỗng nhiên bị động kinh chứ? Miệng sùi bọt mép, chân tay co quắp, không phải bị động kinh thì là gì?
Thanh Phong, Lưu Vân cũng không rõ nguyên do chứ đừng nói đến hai vị sư huynh cùng Thấm Tuyết.
Đại Trưởng lão túm lấy Trang Nhã Khinh, dây buộc tóc màu hồng nhạt trên đầu Trang Nhã Khinh hoàn toàn lộ ra trước mắt Đại trưởng lão. Đại Trưởng lão có chút lắp bắp nói. "Đây là, đây là thánh vật Huyết Nhan??"
Thanh Phong nghe thấy Thánh vật Huyết Nhan, cũng lộ vẻ mặt không thể tin được, rồi sau đó vội vàng chạy vào gian phòng huyền bí kia, quả nhiên Thánh vật trên bệ đã biến mất.
Thanh Phong lại ra ngoài, gắt gao nhìn dây buộc tóc trên đầu Trang Nhã Khinh, dây buộc tóc lại có thể lắc mình bắt đầu chuyển động, đứng thẳng lên trên đỉnh đầu Trang Nhã Khinh. Giãy giụa mở mắt quét một lượt nhìn mấy vị trưởng lão, thè lưỡi, rồi lại quấn vài vòng trên tóc của Trang Nhã Khinh, còn tự động quấn thành một cái nơ hình con bướm. Bắt đầu ngủ.
Cái này, nó không phải là con rắn màu hồng nhạt bò trên mặt Trang Nhã Khinh sao?
Khoảnh khắc nó vừa mới đứng thẳng trên đỉnh đầu Trang Nhã Khinh thè cái lưỡi rắn của nó ra kia, thật đúng là làm cho người ta sởn gai ốc.
"Sư huynh, cái kia là cái gì?" Đây cũng là lần đầu tiên Lưu Vân nhìn thấy thứ này.
Nhưng Thanh Phong lại không trả lời câu hỏi của Lưu Vân. Trước kia mỗi lần ông bước vào gian phòng kia, Huyết Nhan vẫn quấn quanh bệ không nhúc nhích, ông cho rằng nó chẳng qua là vật chết, không nghĩ tới lại có thể là vật sống. Thể giời này lại có con rắn nhỏ màu hồng nhạt trong suốt sao?
Đại Trưởng lão Nhị Trưởng lão cũng mặc kệ Tam Trưởng lão Tứ Trưởng lão, đồng thời hướng về Trang Nhã Khinh quỳ xuống. "Thuộc hạ không biết người là Thánh nữ, đã đắc tội, còn mong Thánh nữ tha tội."
Thành nữ?? Nói mình sao?
Dáng vẻ nghi ngờ của Trang Nhã Khinh rất là đáng yêu.
"Đúng là nói con đấy." Thanh Phong đẩy Trang Nhã Khinh lên phía trước một chút, mặt trời đã lên cao, chiếu vào người con rắn nhỏ màu hồng nhạt, lại có thể còn tỏa ra một loại ánh sáng nhàn nhạt.
"Đứng lên đi." Bị người khác quỳ, đặc biệt bị người mình không thích quỳ, thật sự không phải thoải mái bình thường nha.
"Cảm ơn Thánh nữ." Đại Trưởng lão Nhị Trưởng Lão hơi xấu hổ, nhăn nhăn nhó nhó.
"Có lời muốn nói thì nói thẳng đi." Đều là những lão già hơn trăm tuổi, dáng vẻ nhăn nhó giống phụ nữ đến mức này thật sự là không thích hợp với bọn họ.
"Chúng ta có thể lấy hai giọt máu của người không? Bọn họ, bọn họ trúng độc Huyết Nhan, chỉ khi Huyết Nhan nhận thức máu của chủ nhân mới có thể cứu được." Nói xong, Đại Trưởng lão đã xấu hổ đến đỏ bừng cả mặt. Dù sao cũng là do lão Tam lão Tứ muốn giết Thánh nữ nên mới bị thương, bây giờ lại tới hỏi Thánh nữ muốn máu giải độc, thật sự là không biết đặt cái mặt già nua này của ông ta vào đâu...
"Được rồi, chẳng qua tôi có điều kiện."
"Điều kiện gì." Cũng may là có điều kiện chứ không phải là không cứu.
"Giao nhóm người các vị cho chúng tôi, biết tôi muốn nói gì không?" Nếu tất cả mọi người học được bản lãnh của mấy vị trưởng lão này, có phải là có thể làm bất cứ điều gì mà không phải kiêng nể ai không? Cái mà bọn họ học chủ yếu của xã hội ngày nay, ví dụ như kỹ thuật bắn súng...võ thuật của các trưởng lão xem ra mới đúng là Trung Hoa Bác Đại Tinh Thâm(1). Trước mặt nó thì súng cũng không có tác dụng quá lớn.
(1)Bác đại tinh thâm: Là câu thành ngữ sâu sắc của Trung Quốc, dùng để mô tả một phạm vi rộng lớn của tư tưởng học thuật và sâu sắc.
"Cái này...."
"Đương nhiên, nếu không muốn chúng tôi cũng không miễn cưỡng."
"Bằng lòng, bằng lòng." Ông ta có thể nói không muốn sao?
Mấy vị trưởng lão đi rồi, Trang Nhã Khinh mới bắt đầu hỏi những điều mà cô muốn biết đáp án.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook