Vợ Đồng Chí Xấu Xa
Chương 25: Đây mới được gọi là xa hoa

"Được." Tiêu Dật Phàm giống như cố gắng nói tốt hơn một chút.

Nhưng, kết quả vẫn như vậy, mỗi lần hai người lấy ra hai quân bài thì đều lớn như nhau.

Trang Nhã Khinh muốn phát điên, tại sao lấy ngẫu nhiên cũng có thể lấy quân bài lớn như nhau? Cho dù đã rút rất nhiều lần rồi!!

"Thôi, hôm này dừng ở đây đi. Cô muốn tôi làm gì?"

"Tôi không thắng anh, không cần giữ lời."

"Haha, như vậy cũng coi như là thắng. Nói đi, cô hy vọng tôi làm gì? Vậy thì nói mục đích cô tới đây để làm gì đi? Về sau có khi chúng ta lại có cơ hội đánh bài với nhau."

"Được rồi, tôi muốn gặp Tiêu Mục, đánh bài cùng ông ta."

"Ông nội tôi?" Tiêu Dật Phàm hơi giật mình khi Trang Nhã Khinh nói đến vấn đề này, nhưng ông nội rửa tay chậu vàng đã nhiều năm rồi, từ sau khi đánh bại đối thủ duy nhất, ông nội lập tức không chơi bài nữa. Việc này chỉ sợ hơi khó.

(1) Rửa tay chậu vàng là một loại nghi thức cử hành khi người trong giang hồ thoái lui, trở lại đường ngay, người đó sau khi hai tay rửa trong chậu, tuyên thệ từ nay về sau không bao giờ động kiếm quyền nữa, quyết không hỏi đến ân oán trong chốn võ lâm.

Thông thường cử hành xong nghi thức rửa tay chậu vàng , đại biểu cho rửa sạch ân oán giang hồ, cho dù có người thù oán, cũng không thể tiếp tục trả thù đối với người đã trở lại đường ngay, nếu không thì sẽ bị người trong giang hồ hợp nhau tấn công.

"Làm khó anh sao?"

"Ừ, chỉ sợ không được."

"Tại sao?" Chẳng lẽ Tiêu Mục đã mất rồi sao?

(Tiêu Mục: Xú nha đầu chết tiệt, lão già ta còn chưa chết đâu, lại có thể rủa ta chết.

Trang Nhã Khinh: Xin lỗi nha, có điều là con đã cực kỳ khéo léo rồi, thấy người tuổi tác đã cao nha. Bình thường con đều nói thẳng là 'chết rồi', đến người con đã dùng từ 'đã mất' nha.

Tiêu Mục tức đến mức thiếu chút nữa không còn thở được nữa.)

"Hôm nay 'Thiên đường của nhân gian' nghỉ một ngày, mời các vị quay về thôi."

Đương nhiên là mọi người sùng bái Tiêu Mục hơn Tiêu Dật Phàm rồi. Những người ở đây vốn đang rất tò mò, họ cũng muốn biết tin tức của Tiêu Mục, không dễ dàng gì mới có cơ hội biết được, nhưng lại không được biết, thật đúng là vô cùng buồn bực. Nhưng ông chủ người ta đã đuổi khách, nghĩa là không muốn cho người khác biết, bọn họ cũng không có cách nào khác, lại không có khả năng mặt dày mày dạn ở lỳ trong này.

Ông chủ Tiêu sẽ nói cho cô bé tên Trang Nhã Khinh này biết, còn có khả năng moi tin tức về Thần Bài từ miệng cô ta. Mọi người ôm ý nghĩ này trong lòng, lần lượt rời khỏi 'Thiên đường của nhân gian."

"Đánh bài chắc là không được, nhưng tôi đáp ứng cho cô gặp ông nội tôi một lần." Như thế này cũng không tính là không giữ lời hứa chứ.

"Được."

Tiêu Dật Phàm ở phía trước dẫn đường, Trang Nhã Khinh theo sát sau lưng anh ta. Vào thang máy, Tiêu Dật Phàm ấn tầng hai mươi tám. "Thấy tuổi cô còn trẻ sao kĩ thuật đánh bài lại lợi hại như vậy?" Lúc hai người ở một chỗ, Tiêu Dật Phàm không nhịn được hỏi vấn đề mà anh ta cực kỳ muốn biết này.

"Sư phụ của tôi dạy. Chỗ này cũng là do sư phụ nói tôi đến, bị đánh bại bởi ông nội anh, ông ấy rất không cam lòng." Cũng không phải là bí mật gì không thể nói, Trang Nhã Khinh lập tức nói cho Tiêu Dật Phàm biết.

"Sư phụ của cô? Sư phụ của cô là ai?"

"Thanh Phong."

Vậy thì càng muốn gặp ông nội một lần rồi. Điều tiếc nuối nhất của ông nội chính là không thể gặp lại Thanh Phong. Cao thủ và cao thủ, luôn hiểu nhau không cần nói.

Không còn gì để nói, trong thang máy nho nhỏ này, không gian kín, mùi thơm đặc biệt trên cơ thể Trang Nhã Khinh bay vào mũi Tiêu Dật Phàm. Đây là mùi hương gì? Lại có thể thoải mái như vậy? Tiêu Dật Phàm nghi ngờ. Anh ta đã từng ngửi rất nhiều loại nước hoa, nhưng chưa từng ngửi được mùi hương trên người Trang Nhã Khinh, nên không thể nói ra được đó là mùi hương gì. Mùi thơm rất thoải mái. Thậm chí còn vượt qua bất kỳ một loại nước hoa nổi tiếng nào.

Tất cả mọi thứ trên người cô bé này đều rất mê hoặc.

Tiêu Dật Phàm đột nhiên cảm thấy có một luồng khí hướng về bụng dưới của mình. Anh ta không phải là cậu bé, cũng đã từng trải qua những chuyện này, đương nhiên hiểu rõ biểu hiện này là có ý nghĩa gì.

Tiêu Dật Phàm khí hiểu, mặc dù bản thân mình đã từng lưu luyến bụi hoa, nhưng cũng không phải là cậu nhóc bộp chộp khi xúc động thì không có năng lực tự khống chế , hơn nữa Trang Nhã Khinh cũng không phải là kiểu mình thích, tại sao có thể như vậy chứ.

Không thể giải thích được, hơn nữa rất còn lúng túng.

May mà tầng hai mươi và tầng hai mươi tám cũng không cách nhau quá xa, thang máy nhanh chóng đến nơi. Trong tích tắc thang máy mở ra, Tiêu Dật Phàm cảm thấy được giải thoát rồi, cùng lúc thở phào nhẹ nhõm, không biết vì sao trong lòng lại có một chút mất mát như thế.

“Đi theo tôi.” Tiêu Dật Phàm đi phía trước, đưa tay ấn một cái lên cửa, cái này coi như mọt thiết bị bảo vệ rất an toàn, cửa lập tức mở ra. Trang Nhã Khinh vừa mới bước vào, cửa lại đóng lại.

“Haha, ngành này của chúng tôi, cũng khó tránh khỏi việc gặp một chút nguy hiểm.” Tiêu Dật Phàm giải thích.

Trang Nhã Khinh gật đầu, nguyên nhân đơn giản như vậy cô không có khả năng không biết. Vừa tiến vào một lối đi nhỏ, trên đường được treo một vài bức tranh, bút tích gốc của người nổi tiếng. Phải nói là, nếu như trộm có thể vào được đây, sợ là sẽ vui mừng đến chết. Tùy tiện cầm một bức tranh chữ ở đây ra ngoài cũng là một thứ có giá trị lớn.

Tiêu Dật Phàm từ trong tủ để giày tìm cho Trang Nhã Khinh một đôi dép lê. “Không có đôi dành cho nữ, chịu khó một chút nhé.” Trang Nhã Khinh sửng sốt một chút, sau đó thay giày cao gót đeo déo lê vào. Tiêu Dật Phàm cũng tự thay một đôi dép lên.

Sau khi đi vào trong, Trang Nhã Khinh phát hiện, tất cả thiết kế đều toát ra một loại phong cách cổ điển nồng đậm, ngoại trừ chiếc cửa sắt ở bên ngoài kia. Vô số tranh chữ, sàn gỗ, bàn ghế làm từ gỗ, trên cơ bản đều sử dụng nguyên liệu từ thiên nhiên, mặc dù còn kém hơn Lăng Thiên môn của bọn họ một chút nhưng ở nơi đô thị phồn hoa này có thể làm được như vậy cũng là rất khó rồi.

“Hơi đơn sơ, để cô che cười rồi.” Ông nội thích phong cách như thế này, có điều là anh ta cũng thích.

“Nơi này cũng coi là đơn sơ thì không biết kiến trúc những nơi khác sẽ như thế nào. Những bức tranh chữ với giá trị lớn được treo ở hàng lang, bên trong dùng dụng cụ bằng gỗ, toàn bộ đều dùng gỗ thô tốt để làm, sẽ không mục nát, hơn nữa còn có thể duy trì không khí tươi mát trong phòng. Rèm che làm bằng tơ lụa, bình hoa làm từ sứ thanh hoa, à…còn có chén rượu thanh đồng tốt nhất. Dật Phàm, anh cảm thất như vậy là đơn sơ thì như thế nào mới được gọi là xa hoa?” Tranh Nhã Khinh trêu chọc.

Tiêu Dật phàm hơi kinh ngạc khi Trang Nhã Khinh biết phân biết hàng tốt xấu, phải biết rằng, anh ta cũng từng đưa bạn tốt vào đây, nhưng người bạn tốt đấy cũng không biết những bức tranh chữ kia là thật, không biết những thứ đồ cổ này đều là hàng thật giá thật. Cũng thế, bây giờ có nhà nào không biết cách sưu tầm đồ cổ, bọn họ cố tình lấy ra dùng thì cũng sẽ cho rằng đó là đồ giả. “Cô rất biết xem hàng đó.”

“Hơi biết một chút thôi. Không biết trong phòng này lại có nhiều đồ đáng giá như vậy.” Trang Nhã Khinh nói xong, trong ngữ khí vẫn có một chút hâm mộ. Thật sự đúng là dấu hiệu của sự xa xỉ, không biết thạt sự nhà họ tiêu, dựa vào việc đánh bài đã kiếm được bao nhiêu tiền. Có lẽ, kỹ thuật cô không tồi, có thể dựa vào đánh bài để làm giàu xem sao. Không ai ngại tiền mình nhiều đúng không?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương