Vợ Điên
-
Chương 31: Xin hãy gọi anh là mèo đen
Trước chiếc gương lớn, bóng dáng của một
người con trai lịch lãm trong bộ vest đen xám phản chiếu. Nụ cười khẽ
nhếch lên, Khải Hoàng vuốt lại mái tóc under-cut đã thoa keo kĩ càng,
chỉnh lại caravat và lặng lẽ đứng nhìn mình trong gương.
- Bình Nhi ơi, em nhìn anh có đẹp trai không nào?
Khải Hoàng nhìn vào đôi mắt của mình trên gương, môi lẩm bẩm nói chuyện một mình. Suốt một năm qua, không khi nào Khải Hoàng quên được Bình Nhi, hình ảnh về cô cứ ẩn hiện trong tâm trí anh như một nỗi ám ảnh. Nhưng càng ngày, khuôn mặt của Bình Nhi cũng nhạt nhòa dần, anh đang sợ một ngày nào đó, anh sẽ quên cô mất.
Khải Hoàng cay đắng nhắm mắt quay lưng đi, anh biết, có hỏi cô bao nhiêu thì đáp trả vẫn chỉ là sự lặng căm.
Giữa chốn đông đúc, chiếc xe con hạng sang dừng lại một khách sạn đang nhộn nhịp người ra vào. Từ trong cửa chính là một thảm đỏ trãi dài, hai dàn nhân viên lễ tân mặc đồng phục của khách sạn Thiên Linh đồng loạt cúi chào khi nhìn thấy tổng giám đốc – bà Linh và Khải Hoàng bước xuống xe.
Hôm nay, khách sạn Thiên Linh tổ chức một buổi tiệc lớn dành cho tất cả những nhà đầu tư vào dự án lần này. Lẽ là dự án đã hoàn thành xuất sắc, đem lại lợi nhuận hàng chục tỷ đồng cho Thiên Linh nên đây cũng được coi là buổi tiệc cám ơn sự tài trợ và nỗ lực hết mình của các nhà đầu tư.
Bà Linh hôm nay là chủ của buổi tiệc nên tất nhiên, bà dường như nổi bật giữa hàng chục phu nhân quý phái. Bà Linh diện một chiếc váy ôm sát, xẻ tà ngay từ dưới eo xuống đến chân váy, để lộ một thân hình tuyệt mỹ ai ai cũng ngước nhìn. Trên tay, bà cầm một chiếc túi cầm tay đính đá lấp lánh, và chiếc vòng cổ kim cương lóe sáng dưới vầng cổ trắng trẻo.
Bà Linh sang chảnh bước vào cùng Khải Hoàng bảnh trai đi đằng sau. Chỉ vừa bước vào, ai nấy đều đồng loạt vỗ tay chào mừng quý phu nhân của tập đoàn Thiên Linh với một chuỗi khách sạn hùng hậu.
Không gian trong buổi tiệc thật khiến người ta thư thái. Ai nấy đều váy áo xúng xính, trò chuyện rôm rả trước khi buổi tiệc chính thức bắt đầu. Từ phu nhân cho đến các quý ông lịch lãm đều cầm một ly rượu vang cùng chúc mừng cho chiến thắng lần này.
Rồi buổi tiệc cũng bắt đầu khi MC thông báo qua micro. Bà Linh bước lên sân khấu và tằng lắng lấy giọng.
- Chào mừng tất cả các quý ông, quý bà cùng đến dự buổi tiệc ngày hôm nay.
Bà vừa dứt lời, tiếng vỗ tay đồng loạt vang lên. Trong lúc bà Linh phát biểu, không mảy may một tiếng xì xầm nào vang lên khiến buổi tiệc càng trở nên trang trọng hơn.
- Để có được ngày hôm nay, tập đoàn Thiên Linh chúng tôi thật sự cảm ơn rất nhiều đến các nhà đầu tư. Với lợi nhuận lên đến hàng chục tỷ đồng, các quý ông, quý bà ở đây đã phải nỗ lực và phấn đấu rất nhiều. Đặc biệt, một trong các nhà đầu tư giúp tập đoàn có thành công lớn như ngày hôm nay thật sự không thể không nhắc đến chủ tịch Tịnh Hải. Bà có thể phát biểu đôi chút về thắng lợi trong dự án này không ạ?
Bà Linh vừa hỏi, ánh mắt đảo quanh tất cả các khách mời. Tiếng rì rầm bắt đầu xôn xao khi đã mấy giây trôi qua vẫn không thấy ai bước lên.
- Ồ, vốn đã biết chủ tịch Tịnh Hải chưa bao giờ xuất hiện trước công chúng, nhưng tôi vẫn hy vọng ngày nào đó chủ tịch có thể xuất hiện một lần để mọi người có thể biết nhiều hơn về bà. Tôi không nói nhiều nữa, kính mời quý ông quý bà nhập tiệc.
Một tràng pháo tay vang lên như vỡ òa, bà Linh cúi người chào rồi bước xuống chào mời từng vị khách. Trong lòng bà dấy lên một nỗi nghi ngờ. Phải chăng chủ tịch Tịnh Hải đang có điều bí ẩn gì đó đến nỗi chỉ một lần xuất hiện tại buổi tiệc lớn cũng không được?
Khải Hoàng chán nản lắc lắc ly nước ép trên tay. Mặc dù anh đã mười chín tuổi rồi nhưng vẫn chẳng bao giờ đụng đến rượu. Anh sợ trong cơn say, hình bóng về Bình Nhi sẽ nhạt dần. Anh rất sợ cái cảm giác chỉ nhìn thấy một mảng mờ ảo trong trí óc mình về một người con gái.
Khải Hoàng lơ đãng nhấp ly nước ép rồi lại huýt sáo vẻ thờ ơ. Đến khi cơn gió lạnh lùa qua anh mới nhận ra, mình đang ở ngoài hồ bơi. Nhìn vào không khí nhộn nhịp ấm cúm bên trong buổi tiệc, anh thấy ngoài này thật dễ thở.
Khải Hoàng nhấp ly nước ép. Anh ngồi xuống cạnh chiếc ghế dài đặt cạnh đó. Không khí buổi đêm thật khiến người ta sảng khoái. Khải Hoàng ngửa cổ nhìn trời. Hôm nay trời đêm thật đẹp, lòng anh lại dấy lên một nỗi nhớ nhung nào đó. Miệng lẩm bẩm đếm từng vì sao trên trời.
- Một sao, hai sao, ba sao…
Ánh mắt u buồn cứ nhìn lên bầu trời đêm, miệng cay đắng cười khẽ. Anh biết, có đếm bao nhiêu ngôi sao thì Bình Nhi sẽ mãi mãi không trở về.
“Một trăm hai mươi ba sao, một trăm hai mươi bốn sao, một trăm hai mươi lăm sao…”.
Khải Hoàng ngừng đếm, anh chợt khựng người khi nghe giọng nói của ai đó, rất quen. Anh hoang mang nhìn xung quanh, ánh mắt trở nên gấp gáp hơn. Giọng nói đó, chẳng lẽ…
Khải Hoàng đứng dậy, bước chân khẽ tiến đến đám cỏ, bàn tay run run lùa những cành lá sang một bên.
- Bình… Nhi.
Môi anh không chủ động được khẽ kêu lên, như nhận ra là quá lộ liễu, nhỡ như đó không phải là Bình Nhi thì sao? Khải Hoàng lấy tay bụm chặt miệng.
Anh lặng lẽ đứng đằng sau cô gái đang ngửa cổ đếm sao. Cô gái đó, mái tóc ngắn, chiếc váy xòe hồng phấn xõa dài cả ghế đá và đôi gót đính đá rất cao để bên cạnh.
Rất khác, hoàn toàn khác so với hình ảnh về Bình Nhi trong kí ức của anh. Khải Hoàng thất vọng quay lưng bước đi. Trong lòng thầm nghĩ người đó chắc chắn không phải là Bình Nhi. Bình Nhi... luôn để tóc dài, Bình Nhi sẽ chẳng bao giờ chịu mặc váy khác màu trắng. Cô ấy... chắc chắn sẽ chạy đi tìm anh.
Khải Hoàng cay đắng nuốt nước bọt, bước chân toan trở về mép hồ bơi.
- Mèo đen ơi… anh đi đâu mà lâu quá vậy à… em đợi lâu quá… lâu quá…
Bước chân dừng lại, Khải Hoàng có đang nghe lầm không? Anh vội vàng quay đầu. Tại sao cô gái đó lại gọi là “mèo đen”? Trái tim anh bỗng đập nhanh hơn, gấp gáp hơn. Khải Hoàng lặng lẽ bước gần đến cô gái, ánh mắt hoang mang nhìn vào khuôn mặt dưới mái tóc ngắn bồng bềnh.
“Choang”. Ly nước ép trên tay Khải Hoàng vỡ tan dưới sàn gạch hoa văn. Làm sao đây, là… là Bình Nhi.
- Bình Nhi… em… em…
Khải Hoàng bất ngờ nhìn người con gái trước mặt. Đôi môi ấy, chiếc mũi nhỏ ấy. Khải Hoàng run run nhấc từng bước chân nặng nề lại gần cô.
Hạ Dương giật mình vì tiếng vỡ của ly nước, cô vội đứng bật dậy. Ánh mắt ngờ vực nhìn người con trai trước mặt, tại sao anh ta lại khóc?
Khải Hoàng đau đớn nhìn cô, dường như bao nhiêu nhớ mong suốt một năm qua dồn nén nay vỡ òa. Anh ôm chầm lấy cô, ôm chặt hơn bao giờ hết.
- Bình Nhi à… em đã đi đâu chứ, em đã đi đâu suốt một năm quá chứ…
Khải Hoàng cay đắng cất tiếng gọi cô trong nước mắt. Bàn tay siết chặt lưng cô, anh cố vùi đầu mình vào mái tóc ấy, nhưng làm sao đây, tóc cô đã ngắn mất rồi. Bình Nhi bất ngờ đẩy Khải Hoàng ra, ánh mắt sợ sệt nhìn anh.
Khải Hoàng điếng người, tại sao Bình Nhi lại đẩy anh ra? Anh cứ ngỡ, nếu gặp lại cô ấy sẽ ôm anh chứ. Khải Hoàng hướng ánh nhìn hoang mang vào Hạ Dương.
- Em…
Mặc cho cô có cố gắng đẩy anh ra, Khải Hoàng lại ôm cô vào lòng, bàn tay siết chặt hơn, anh sợ cô sẽ lại rời xa anh.
Bình Nhi không biết tại sao người con trai lạ lùng này lại ôm cô, anh ta còn khóc và gọi cô là “Bình Nhi”. Đầu óc thoáng nhức nhối vì một cái tên rất quen gọi cô. “Bình Nhi”? Nhưng cô bé nhỏ ấy lại cố đẩy anh ra bằng tất cả sức mạnh của mình. Nhưng rồi Khải Hoàng vẫn ngoan cố, anh cứ ôm cô vào lòng.
Như chẳng thể chịu nổi nữa, Bình Nhi bỗng hét toáng lên.
- Buông ra… buông ra… huhuhu…
Bình Nhi khóc mất rồi, Khải Hoàng giương đôi mắt ướt đẫm nhìn người con gái ấy. Cô ấy đã thay đổi rồi. Bàn tay nới lỏng, Hạ Dương vội vã thở hổn hển, người cúi xuống cầm đôi gót trên ghế đá.
- Bình Nhi. Em không được đi đâu hết. Em chẳng nhớ anh sao, anh là mèo đen, là mèo đen đây mà?
Khải Hoàng cố níu lấy cô trong vô vọng, ánh mắt khẩn thiết cầu mong cô sẽ nhận ra anh.
Bình Nhi bỗng yên lặng nhìn anh, Khải Hoàng thấy vậy nắm tay cô chặt hơn.
- Anh là mèo đen, mèo đen đây mà.
- Không… mèo đen, huhu, mèo đen… - Hạ Dương đột nhiên khóc to lên, ánh mắt run sợ nhìn anh.
- Đúng rồi… anh là mèo đen, là mèo đen mà em đang gọi đấy.
Hai hàng nước mắt Khải Hoàng lăn dài trên má, làm sao đây? Cô ấy đã nhận ra anh rồi. Bình Nhi đã gọi anh là mèo đen.
-Không. Mèo đen, mèo đen…
Bàn tay đang nắm bỗng buông lơi giữa không trung. Hạ Dương đã bỏ chạy, cô ấy chạy lại một người con trai nào đó.
- Vĩnh Phúc… em sợ… em sợ…
Người con trai ấy ôm cô vào lòng, ánh mắt lạnh lùng nhìn Khải Hoàng.
Khải Hoàng sững người, bàn tay vẫn còn buồng thả trong không trung. Tại sao Bình Nhi lại gọi người con trai lạ lẫm kia là “mèo đen”?
- Không… Bình Nhi à, anh mới là mèo đen, em đã gọi anh là mèo đen mà.
Chẳng đợi Khải Hoàng cố níu lấy, Vĩnh Phúc lạnh lùng bế cô vào lòng và cất bước rời đi. Bình Nhi ngoan ngoãn vùi đầu vào mảng áo vest của Vĩnh Phúc mà nức nở.
Khải Hoàng đứng bần thần từ đằng sau nhìn bóng dáng Vĩnh Phúc mờ dần. Mờ dần trong nước mắt.
Vĩnh Phúc lạnh lùng nhìn lại “mèo đen” đang cố vẫy vùng trong cơn đau, anh cũng đang đau lắm. Anh sợ một ngày nào đó, Hạ Dương sẽ nhận ra, anh không phải là mèo đen.
***
- Tại sao hả mẹ? Mẹ đã nói là Bình Nhi sẽ không bao giờ đi được mà. Mẹ đã nói cô ấy sẽ bại liệt suốt đời mà. Vậy tại sao vừa nãy con lại gặp cô ấy, cô ấy còn có thể đi được nữa mẹ à. Tại sao chứ?
Khải Hoàng hét lên trong tức giận nhìn bà Linh. Dường như bao nhiêu uất hận anh đều đổ hết lên đầu bà.
- Tại sao chúng ta không thể khiến Bình Nhi đi được nhưng thằng khốn kia lại có thể làm cho cô ấy đi được chứ?
Khải Hoàng đau đớn nói trong nước mắt. Anh thật tồi tệ. Nếu biết trước cô ấy có thể sẽ không bại liệt suốt đời, anh sẽ làm tất cả những gì để trả lại tự do cho Bình Nhi.
- Con muốn cô ấy có thể tự do bay nhảy, muốn cô ấy có thể đi lại như bao người. Vậy tại sao mẹ lại nói dối con chứ? – Khải Hoàng gào thét như con thú điên, anh đang hận chính bản thân mình, chẳng bao giờ giúp được gì được cho người con gái ấy.
- Tất cả là vì con đấy.
Bà Linh bất ngờ quát lên, giọng nói quyền lực vang ầm cả tòa nhà lớn.
- Nó nói chỉ có như vậy con mới chịu buông tha cho nó. Vậy mà sao? Con đã quá ích kỷ khi cứ giữ con bé cho riêng mình. Con bé ấy, nó đã nói với ta rằng, nó rất sợ… cảm giác giết chết người mà nó yêu thương. Con có hiểu không hả. Con bé ấy, nó không phải người bình thường.
Bà Linh nghẹn ngào nói, trái tim bà cũng đau đớn khi nhìn thấy mọi chuyện thật quá tồi tệ.
- Một năm trước, chính ta đã để con bé xuất ngoại đấy, ta đã muốn con bé quên hết mọi chuyện và có một cuộc sống mới ở bên người con trai khác không phải con. Con biết không? Nếu con bé còn ở đây… nó có thể đã chết dưới lưỡi dao của bà ta đấy… bà ta, vẫn luôn muốn giết con bé. Vì vậy làm ơn… con đừng bao giờ tìm nó nữa, được không?
- Bình Nhi ơi, em nhìn anh có đẹp trai không nào?
Khải Hoàng nhìn vào đôi mắt của mình trên gương, môi lẩm bẩm nói chuyện một mình. Suốt một năm qua, không khi nào Khải Hoàng quên được Bình Nhi, hình ảnh về cô cứ ẩn hiện trong tâm trí anh như một nỗi ám ảnh. Nhưng càng ngày, khuôn mặt của Bình Nhi cũng nhạt nhòa dần, anh đang sợ một ngày nào đó, anh sẽ quên cô mất.
Khải Hoàng cay đắng nhắm mắt quay lưng đi, anh biết, có hỏi cô bao nhiêu thì đáp trả vẫn chỉ là sự lặng căm.
Giữa chốn đông đúc, chiếc xe con hạng sang dừng lại một khách sạn đang nhộn nhịp người ra vào. Từ trong cửa chính là một thảm đỏ trãi dài, hai dàn nhân viên lễ tân mặc đồng phục của khách sạn Thiên Linh đồng loạt cúi chào khi nhìn thấy tổng giám đốc – bà Linh và Khải Hoàng bước xuống xe.
Hôm nay, khách sạn Thiên Linh tổ chức một buổi tiệc lớn dành cho tất cả những nhà đầu tư vào dự án lần này. Lẽ là dự án đã hoàn thành xuất sắc, đem lại lợi nhuận hàng chục tỷ đồng cho Thiên Linh nên đây cũng được coi là buổi tiệc cám ơn sự tài trợ và nỗ lực hết mình của các nhà đầu tư.
Bà Linh hôm nay là chủ của buổi tiệc nên tất nhiên, bà dường như nổi bật giữa hàng chục phu nhân quý phái. Bà Linh diện một chiếc váy ôm sát, xẻ tà ngay từ dưới eo xuống đến chân váy, để lộ một thân hình tuyệt mỹ ai ai cũng ngước nhìn. Trên tay, bà cầm một chiếc túi cầm tay đính đá lấp lánh, và chiếc vòng cổ kim cương lóe sáng dưới vầng cổ trắng trẻo.
Bà Linh sang chảnh bước vào cùng Khải Hoàng bảnh trai đi đằng sau. Chỉ vừa bước vào, ai nấy đều đồng loạt vỗ tay chào mừng quý phu nhân của tập đoàn Thiên Linh với một chuỗi khách sạn hùng hậu.
Không gian trong buổi tiệc thật khiến người ta thư thái. Ai nấy đều váy áo xúng xính, trò chuyện rôm rả trước khi buổi tiệc chính thức bắt đầu. Từ phu nhân cho đến các quý ông lịch lãm đều cầm một ly rượu vang cùng chúc mừng cho chiến thắng lần này.
Rồi buổi tiệc cũng bắt đầu khi MC thông báo qua micro. Bà Linh bước lên sân khấu và tằng lắng lấy giọng.
- Chào mừng tất cả các quý ông, quý bà cùng đến dự buổi tiệc ngày hôm nay.
Bà vừa dứt lời, tiếng vỗ tay đồng loạt vang lên. Trong lúc bà Linh phát biểu, không mảy may một tiếng xì xầm nào vang lên khiến buổi tiệc càng trở nên trang trọng hơn.
- Để có được ngày hôm nay, tập đoàn Thiên Linh chúng tôi thật sự cảm ơn rất nhiều đến các nhà đầu tư. Với lợi nhuận lên đến hàng chục tỷ đồng, các quý ông, quý bà ở đây đã phải nỗ lực và phấn đấu rất nhiều. Đặc biệt, một trong các nhà đầu tư giúp tập đoàn có thành công lớn như ngày hôm nay thật sự không thể không nhắc đến chủ tịch Tịnh Hải. Bà có thể phát biểu đôi chút về thắng lợi trong dự án này không ạ?
Bà Linh vừa hỏi, ánh mắt đảo quanh tất cả các khách mời. Tiếng rì rầm bắt đầu xôn xao khi đã mấy giây trôi qua vẫn không thấy ai bước lên.
- Ồ, vốn đã biết chủ tịch Tịnh Hải chưa bao giờ xuất hiện trước công chúng, nhưng tôi vẫn hy vọng ngày nào đó chủ tịch có thể xuất hiện một lần để mọi người có thể biết nhiều hơn về bà. Tôi không nói nhiều nữa, kính mời quý ông quý bà nhập tiệc.
Một tràng pháo tay vang lên như vỡ òa, bà Linh cúi người chào rồi bước xuống chào mời từng vị khách. Trong lòng bà dấy lên một nỗi nghi ngờ. Phải chăng chủ tịch Tịnh Hải đang có điều bí ẩn gì đó đến nỗi chỉ một lần xuất hiện tại buổi tiệc lớn cũng không được?
Khải Hoàng chán nản lắc lắc ly nước ép trên tay. Mặc dù anh đã mười chín tuổi rồi nhưng vẫn chẳng bao giờ đụng đến rượu. Anh sợ trong cơn say, hình bóng về Bình Nhi sẽ nhạt dần. Anh rất sợ cái cảm giác chỉ nhìn thấy một mảng mờ ảo trong trí óc mình về một người con gái.
Khải Hoàng lơ đãng nhấp ly nước ép rồi lại huýt sáo vẻ thờ ơ. Đến khi cơn gió lạnh lùa qua anh mới nhận ra, mình đang ở ngoài hồ bơi. Nhìn vào không khí nhộn nhịp ấm cúm bên trong buổi tiệc, anh thấy ngoài này thật dễ thở.
Khải Hoàng nhấp ly nước ép. Anh ngồi xuống cạnh chiếc ghế dài đặt cạnh đó. Không khí buổi đêm thật khiến người ta sảng khoái. Khải Hoàng ngửa cổ nhìn trời. Hôm nay trời đêm thật đẹp, lòng anh lại dấy lên một nỗi nhớ nhung nào đó. Miệng lẩm bẩm đếm từng vì sao trên trời.
- Một sao, hai sao, ba sao…
Ánh mắt u buồn cứ nhìn lên bầu trời đêm, miệng cay đắng cười khẽ. Anh biết, có đếm bao nhiêu ngôi sao thì Bình Nhi sẽ mãi mãi không trở về.
“Một trăm hai mươi ba sao, một trăm hai mươi bốn sao, một trăm hai mươi lăm sao…”.
Khải Hoàng ngừng đếm, anh chợt khựng người khi nghe giọng nói của ai đó, rất quen. Anh hoang mang nhìn xung quanh, ánh mắt trở nên gấp gáp hơn. Giọng nói đó, chẳng lẽ…
Khải Hoàng đứng dậy, bước chân khẽ tiến đến đám cỏ, bàn tay run run lùa những cành lá sang một bên.
- Bình… Nhi.
Môi anh không chủ động được khẽ kêu lên, như nhận ra là quá lộ liễu, nhỡ như đó không phải là Bình Nhi thì sao? Khải Hoàng lấy tay bụm chặt miệng.
Anh lặng lẽ đứng đằng sau cô gái đang ngửa cổ đếm sao. Cô gái đó, mái tóc ngắn, chiếc váy xòe hồng phấn xõa dài cả ghế đá và đôi gót đính đá rất cao để bên cạnh.
Rất khác, hoàn toàn khác so với hình ảnh về Bình Nhi trong kí ức của anh. Khải Hoàng thất vọng quay lưng bước đi. Trong lòng thầm nghĩ người đó chắc chắn không phải là Bình Nhi. Bình Nhi... luôn để tóc dài, Bình Nhi sẽ chẳng bao giờ chịu mặc váy khác màu trắng. Cô ấy... chắc chắn sẽ chạy đi tìm anh.
Khải Hoàng cay đắng nuốt nước bọt, bước chân toan trở về mép hồ bơi.
- Mèo đen ơi… anh đi đâu mà lâu quá vậy à… em đợi lâu quá… lâu quá…
Bước chân dừng lại, Khải Hoàng có đang nghe lầm không? Anh vội vàng quay đầu. Tại sao cô gái đó lại gọi là “mèo đen”? Trái tim anh bỗng đập nhanh hơn, gấp gáp hơn. Khải Hoàng lặng lẽ bước gần đến cô gái, ánh mắt hoang mang nhìn vào khuôn mặt dưới mái tóc ngắn bồng bềnh.
“Choang”. Ly nước ép trên tay Khải Hoàng vỡ tan dưới sàn gạch hoa văn. Làm sao đây, là… là Bình Nhi.
- Bình Nhi… em… em…
Khải Hoàng bất ngờ nhìn người con gái trước mặt. Đôi môi ấy, chiếc mũi nhỏ ấy. Khải Hoàng run run nhấc từng bước chân nặng nề lại gần cô.
Hạ Dương giật mình vì tiếng vỡ của ly nước, cô vội đứng bật dậy. Ánh mắt ngờ vực nhìn người con trai trước mặt, tại sao anh ta lại khóc?
Khải Hoàng đau đớn nhìn cô, dường như bao nhiêu nhớ mong suốt một năm qua dồn nén nay vỡ òa. Anh ôm chầm lấy cô, ôm chặt hơn bao giờ hết.
- Bình Nhi à… em đã đi đâu chứ, em đã đi đâu suốt một năm quá chứ…
Khải Hoàng cay đắng cất tiếng gọi cô trong nước mắt. Bàn tay siết chặt lưng cô, anh cố vùi đầu mình vào mái tóc ấy, nhưng làm sao đây, tóc cô đã ngắn mất rồi. Bình Nhi bất ngờ đẩy Khải Hoàng ra, ánh mắt sợ sệt nhìn anh.
Khải Hoàng điếng người, tại sao Bình Nhi lại đẩy anh ra? Anh cứ ngỡ, nếu gặp lại cô ấy sẽ ôm anh chứ. Khải Hoàng hướng ánh nhìn hoang mang vào Hạ Dương.
- Em…
Mặc cho cô có cố gắng đẩy anh ra, Khải Hoàng lại ôm cô vào lòng, bàn tay siết chặt hơn, anh sợ cô sẽ lại rời xa anh.
Bình Nhi không biết tại sao người con trai lạ lùng này lại ôm cô, anh ta còn khóc và gọi cô là “Bình Nhi”. Đầu óc thoáng nhức nhối vì một cái tên rất quen gọi cô. “Bình Nhi”? Nhưng cô bé nhỏ ấy lại cố đẩy anh ra bằng tất cả sức mạnh của mình. Nhưng rồi Khải Hoàng vẫn ngoan cố, anh cứ ôm cô vào lòng.
Như chẳng thể chịu nổi nữa, Bình Nhi bỗng hét toáng lên.
- Buông ra… buông ra… huhuhu…
Bình Nhi khóc mất rồi, Khải Hoàng giương đôi mắt ướt đẫm nhìn người con gái ấy. Cô ấy đã thay đổi rồi. Bàn tay nới lỏng, Hạ Dương vội vã thở hổn hển, người cúi xuống cầm đôi gót trên ghế đá.
- Bình Nhi. Em không được đi đâu hết. Em chẳng nhớ anh sao, anh là mèo đen, là mèo đen đây mà?
Khải Hoàng cố níu lấy cô trong vô vọng, ánh mắt khẩn thiết cầu mong cô sẽ nhận ra anh.
Bình Nhi bỗng yên lặng nhìn anh, Khải Hoàng thấy vậy nắm tay cô chặt hơn.
- Anh là mèo đen, mèo đen đây mà.
- Không… mèo đen, huhu, mèo đen… - Hạ Dương đột nhiên khóc to lên, ánh mắt run sợ nhìn anh.
- Đúng rồi… anh là mèo đen, là mèo đen mà em đang gọi đấy.
Hai hàng nước mắt Khải Hoàng lăn dài trên má, làm sao đây? Cô ấy đã nhận ra anh rồi. Bình Nhi đã gọi anh là mèo đen.
-Không. Mèo đen, mèo đen…
Bàn tay đang nắm bỗng buông lơi giữa không trung. Hạ Dương đã bỏ chạy, cô ấy chạy lại một người con trai nào đó.
- Vĩnh Phúc… em sợ… em sợ…
Người con trai ấy ôm cô vào lòng, ánh mắt lạnh lùng nhìn Khải Hoàng.
Khải Hoàng sững người, bàn tay vẫn còn buồng thả trong không trung. Tại sao Bình Nhi lại gọi người con trai lạ lẫm kia là “mèo đen”?
- Không… Bình Nhi à, anh mới là mèo đen, em đã gọi anh là mèo đen mà.
Chẳng đợi Khải Hoàng cố níu lấy, Vĩnh Phúc lạnh lùng bế cô vào lòng và cất bước rời đi. Bình Nhi ngoan ngoãn vùi đầu vào mảng áo vest của Vĩnh Phúc mà nức nở.
Khải Hoàng đứng bần thần từ đằng sau nhìn bóng dáng Vĩnh Phúc mờ dần. Mờ dần trong nước mắt.
Vĩnh Phúc lạnh lùng nhìn lại “mèo đen” đang cố vẫy vùng trong cơn đau, anh cũng đang đau lắm. Anh sợ một ngày nào đó, Hạ Dương sẽ nhận ra, anh không phải là mèo đen.
***
- Tại sao hả mẹ? Mẹ đã nói là Bình Nhi sẽ không bao giờ đi được mà. Mẹ đã nói cô ấy sẽ bại liệt suốt đời mà. Vậy tại sao vừa nãy con lại gặp cô ấy, cô ấy còn có thể đi được nữa mẹ à. Tại sao chứ?
Khải Hoàng hét lên trong tức giận nhìn bà Linh. Dường như bao nhiêu uất hận anh đều đổ hết lên đầu bà.
- Tại sao chúng ta không thể khiến Bình Nhi đi được nhưng thằng khốn kia lại có thể làm cho cô ấy đi được chứ?
Khải Hoàng đau đớn nói trong nước mắt. Anh thật tồi tệ. Nếu biết trước cô ấy có thể sẽ không bại liệt suốt đời, anh sẽ làm tất cả những gì để trả lại tự do cho Bình Nhi.
- Con muốn cô ấy có thể tự do bay nhảy, muốn cô ấy có thể đi lại như bao người. Vậy tại sao mẹ lại nói dối con chứ? – Khải Hoàng gào thét như con thú điên, anh đang hận chính bản thân mình, chẳng bao giờ giúp được gì được cho người con gái ấy.
- Tất cả là vì con đấy.
Bà Linh bất ngờ quát lên, giọng nói quyền lực vang ầm cả tòa nhà lớn.
- Nó nói chỉ có như vậy con mới chịu buông tha cho nó. Vậy mà sao? Con đã quá ích kỷ khi cứ giữ con bé cho riêng mình. Con bé ấy, nó đã nói với ta rằng, nó rất sợ… cảm giác giết chết người mà nó yêu thương. Con có hiểu không hả. Con bé ấy, nó không phải người bình thường.
Bà Linh nghẹn ngào nói, trái tim bà cũng đau đớn khi nhìn thấy mọi chuyện thật quá tồi tệ.
- Một năm trước, chính ta đã để con bé xuất ngoại đấy, ta đã muốn con bé quên hết mọi chuyện và có một cuộc sống mới ở bên người con trai khác không phải con. Con biết không? Nếu con bé còn ở đây… nó có thể đã chết dưới lưỡi dao của bà ta đấy… bà ta, vẫn luôn muốn giết con bé. Vì vậy làm ơn… con đừng bao giờ tìm nó nữa, được không?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook