Vợ Điên
Chương 3: Mèo đen

Tại ngôi trường THPT An Bình, một chiếc xe môtô lao vào cổng trường, vút qua như tên lửa, xé toạc bầu không gian náo nhiệt của các cô cậu học trò. Chiếc môtô vút lao đến đâu, những ánh mắt tò mò đều hướng đến đấy. Những lời bàn tán xôn xao vang lên. Khen cũng có, chê bai cũng có, nhưng hầu hết ai cũng nghe một nội dung duy nhất.

- Ôi, anh ấy đẹp trai quá!

Khải Hoàng cởi mũ bảo hiểm, mái tóc cứ thế bù xù theo chiều vô định. Nhưng không vì một chi tiết nhỏ như thế mà làm giảm đi vẻ hoàn hảo của một mỹ nam. Khải Hoàng khẽ vuốt lại mái tóc lộn xộn, nhếch nụ cười bí hiểm khi nhớ về ai đó có mái tóc bù xù. Nụ cười khó hiểu vô tình khiến đám nữ sinh xung quanh bấn loạn hết lên. Chỉ kịp quay người bỏ đi, anh thấy Mẫn Nhi đang đứng trước mặt mình.

Mẫn Nhi là một học sinh ưu tú của trường, cô luôn được mọi ánh mắt thèm thuồng của đám con trai trong trường hướng đến. Không chỉ học giỏi thôi đâu, cô thậm chí sở hữu một thân hình khiến ai ai cũng phải ghen tỵ. Vóc dáng mảnh mai, khuôn mặt hết sức dễ mến, chiếc mũi nhỏ với đôi mắt lúc nào cũng long lanh, nhưng điểm vào đó đôi nét sắc sảo. Cô học sinh ưu tú khẽ nhăn mặt khi thấy nụ cười hiếm có trên khuôn mặt lạnh lùng kia. Mẫn Nhi dấy lên sự tò mò, là ai, là ai đã khiến con người băng giá kia nở nụ cười kia chứ? Cô thoáng thất vọng khi biết, người đó chắc chắn không phải là cô.

Mẫn Nhi cất tiếng, lớp son môi đỏ hồng khẽ lay động.

- Anh Hoàng, có chuyện gì vui sao? Anh kể cho em nghe đi. Cô học sinh ưu tú giấu sự ghanh tỵ, tỏ vẻ thích thú.

Khải Hoàng chỉ cười, nụ cười tỏa nắng hơn bao giờ hết. Anh xoa đầu cô học sinh khóa dưới, đôi mắt lộ niềm thích thú. Rồi anh bỏ đi, anh vốn dĩ chỉ xem Mẫn Nhi là người em gái. Không hơn không kém. Để lại cô học sinh ưu tú chưng hửng, nỗi thất vọng và tức tối bao trùm lấy cơ thể xinh đẹp. Mẫn Nhi chua xót nhìn theo bóng dáng kia, cô thấy rồi. Thấy anh đã thay đổi mất rồi. Anh chưa từng xoa đầu cô.

Khải Hoàng nằm ườn trên ghế đá sau vườn trường. Ánh nắng rọi vào nửa khuôn mặt không tỳ vết. Đôi mắt nhắm hờ để tận hưởng không khí trong lành, một giọt sương từ trên cây rơi khẽ xuống khuôn mặt bình yên kia. Như một chiếc lá rơi nhẹ trên mặt hồ yên lặng. Nhưng mặt hồ lay động mất rồi. Khải Hoàng nhăn mặt, tay vuốt giọt nước vô duyên. Anh lại nhìn về phía cây xanh đằng kia, tâm hồn thả trôi theo những đám mây lờ lững. Anh chợt bật cười khẽ. Nụ cười chỉ thoáng qua thôi, nhưng ai nhìn vào sẽ nhận ra rằng, anh đang nhớ ai đó.

Khải Hoàng nhớ cô bé nhỏ ngồi khóc trước cổng nhà anh, hôm ấy khi đã vào nhà, bước chân không chủ động được mà quay trở lại tìm cô bé. Nhưng cô bé đã đi đâu mất rồi, anh thoáng thất vọng nhưng rồi tặc lưỡi cho qua. Bất ngờ luôn đến mà không báo trước, cô bé anh tìm lại đang ở trong khu nhà anh, nằm trên ghế sô pha anh vẫn hay nằm. Khải Hoàng chợt thoáng nghi ngờ. Tại sao lúc nào anh gặp, cô bé lại đang khóc kia chứ? Anh chưa biết cuộc hôn nhân sắp đến. Anh vẫn chưa biết cô bé đó bị điên. Nếu biết, anh sẽ thế nào đây? Hất hủi cô bé nhỏ tội nghiệp? Hay sẽ yêu thương cô đây?

Khải Hoàng khẽ nhắm mắt, chìm vào giấc ngủ có ai đó với giọt lệ trên mi.

***

Bình Nhi ngồi thẫn thờ trên sàn nhà đã lâu. Cô bé nhỏ chỉ nhìn vào điểm vô định trong không trung.

- Nhớ mẹ quá à.

- Ừ, nhớ quá!

- Nhớ cả giàn hoa giấy nữa.

- Ừ, rất nhớ.

Bình Nhi (lại) đang nói chuyện một mình nữa rồi. Cô bé nhỏ với đôi mắt vô hồn lẩm bẩm vài ba câu nói không người nghe. Đám hầu gái đứng sau lưng khẽ ghé tai vào nhau mà bàn tán.

- Trông nó kìa, đúng là con điên!

- Ôi giời, nói gì nó nữa. Điên mà được cưới chồng giàu là phước cho dòng họ tám đời của nó.

- Cậu chủ thật tội nghiệp, sao phải cưới một con điên này chứ.

Lời trách móc cũng có, lời than thở cũng có. Trách là trách cô gái điên kia sao may mắn đến thế, cưới được cả chồng giàu. Than là than cho cậu chủ danh giá nhà này, số bạc hay gì mà cưới phải cô vợ điên. Những lời bàn tán không ngớt, chỉ trỏ vào người cô bé nhỏ đang ngồi trên sàn nhà. Bình Nhi vẫn không hay biết, nói đúng hơn, cô đang mãi mê với những nỗi nhớ không điểm dừng.

Lời bàn tán chợt cắt ngang. Khải Hoàng đã về, cô nào cô nấy chỉnh sửa lại trang phục, dàn ra hai bên chào đón cậu chủ.

- Chào cậu chủ.

Cả đám hầu gái đồng thanh chào, đầu cúi rạp xuống đất. Khải Hoàng chỉ gật nhẹ đầu, bước chân tiến đến cô bé nhỏ đang ngồi dưới sàn nhà lạnh ngắt. Anh chỉ nhìn rồi bước ngang cô. Ngón tay khẽ ngoắc, một cô hầu gái nhanh chóng chạy đến.

- Em nghe, cậu chủ.

Cô hầu gái lộ vẻ thích thú khi được đứng gần Khải Hoàng. Anh không để ý, chỉ hỏi:

- Quản gia đâu rồi?

- Thưa, quản gia đến chiều mới về ạ!

Cô hầu gái kính cẩn trả lời. Khải Hoàng chỉ khẽ gật đầu, rồi anh tiếp tục bước đi về phía khu nhà của mình. Nơi Bình Nhi đang ở là khu nhà bên cạnh nhà anh, nhà dành riêng cho vợ cậu chủ.

Khải Hoàn bước đi nhưng tai vẫn lắng nghe những diễn biến phía sau lưng mình.

- Tiểu thư à, cô hãy đứng lên và vào phòng nghỉ đi ạ.

- Đúng rồi ạ, ngoài này lạnh lắm.

Vài ba câu khuyên nhủ giả tạo vang lên. Bình Nhi chỉ khẽ nhăn mặt:

- Không muốn.

Rồi cô lại tiếp tục lẩm bẩm một mình. Đợi đến khi bóng dáng của anh biến mất sau cánh cửa kính, đám hầu gái lại tiếp tục bàn tán, để mặc cô bé nhỏ ngồi luyên thuyên một mình.

- Nhi nhớ mẹ, Nhi nhớ hoa giấy.

***

Bà Linh ngồi trên ghế bành trong vườn, môi đỏ nhâm nhi ly rượu vang. Bà trông thật nhàn nhã, đôi mắt ánh lên niềm vui vô định nào đó. Một âm thanh chói tai vang lên, bà Linh khẽ lấy chiếc smartphone và nghe.

- Mọi chuyện ổn cả chứ?

“Vâng, ổn hết thưa bà.” Đầu dây bên kia vang lên lời nói thỏ thẻ. Chỉ đợi có thế, bà Linh nở nụ cười hiểm, tay đẩy ly rượu vang, môi nhấm nháp vị chát của rượu.

- Váy cưới đã may cho con bé chưa? Bà Linh tiếp tục hỏi.

“Nhưng thưa bà, chỉ là đính hôn có cần váy cưới như thế không ạ?”. Giọng nói đầy gấp gáp bên kia vang lên tức thì.

“Choang”. Tiếng ly rượu vỡ dưới cái hất mạnh của bà Linh. Giọng nói đầu dây bên kia có phần ứ nghẹn.

- Quản gia Liên, ta chưa nói sao? Đó không phải là việc của bà.

***

Bình Nhi nằm trên giường, đôi mắt nhìn ra phía vườn cây của khu nhà bên cạnh. Cô bé nhỏ chán nản hướng ánh mắt vào các bông hoa trên những khóm hoa đang khoe sắc trên nền trời xanh đẹp. Cô bé nhỏ chợt nhớ hoa giấy. Bình Nhi thấy lòng xôn xao lạ thường, cô muốn có những bông hoa ngoài kia. Chỉ là để lấp đi nỗi nhớ về hoa giấy.

Cô bé nhỏ lẻn ra khỏi phòng mà không để các hầu gái phát hiện. Cô trèo lên trên khung cửa sổ, và nhảy khỏi phòng. Rất đơn giản, nhưng váy trắng của cô vướng vào khóa cửa mất rồi. Bình Nhi lúng túng, không biết làm sao để gỡ chiếc váy bướng bỉnh này ra. Mặc dù, chỉ cần một cái hất tay, chiếc váy sẽ được giải thoát, nhưng cô bé nhỏ ấy lại không làm được.

Bình Nhi nhăn mặt, người cứ đứng yên một chỗ khi gấu váy bị vướng. Ai đó bên khu nhà kia đã thấy, nụ cười bí hiểm nhếch lên.

Khải Hoàng nhảy phóc từ cửa sổ ra. Anh nhẹ nhàng tiến đến cô gái đang mắc kẹt kia, ánh nhìn lộ vẻ thích thú.

Bình Nhi thấy có người đến, cơ thể khẽ co lại. Nhưng cô nhớ, anh là người đã giúp cô đuổi con mèo đen kia đi. Vậy là đôi mắt long lanh kia nhìn vào Khải Hoàng, anh đang đứng khoanh tay nhìn cô bé nhỏ lúng túng.

- Váy.

Bình Nhi cất tiếng nhờ vả. Đôi mắt ánh lên sự chờ đợi. Khải Hoàng vẫn chưa gỡ váy giúp cô, nghiêng đầu nhìn con mèo nhỏ đang run rẩy trước mặt.

- Váy.

Bình Nhi lại tiếp tục kêu lên. Hai dòng nước mắt từ từ chảy xuống, môi mím lại vẻ chịu đựng.

Khi thấy cô bé nhỏ ấy khóc, Khải Hoàng khẽ lúng túng, anh liền gỡ ngay gấu váy đang mắc kẹt. Cô bé nhỏ được giải thoát, mừng rỡ chạy đến những khóm hoa đang khoe sắc. Cô lại chạy đi mà quên mất ân nhân của mình nữa rồi.

Khải Hoàng theo cô bé nhỏ đến khóm hoa sau vườn nhà anh. Bình Nhi đưa tay định ngắt những bông hoa nhỏ, nhưng tay cô bé chợt khựng lại. Cô bé nhỏ quay đầu lại, nhìn Khải Hoàng như thể sẽ bị anh mắng nếu ngắt hoa bừa bãi.

Khải Hoàng thấy vẻ e dè của con mèo nhỏ trước mắt, anh lắc đầu. Anh muốn trêu cô bé hay khóc lóc này.

Bình Nhi khẽ nhắc lại, để chắc chắn anh hiểu ý mình.

- Hoa.

Cái lắc đầu lại hiện ra. Cô bé nhỏ thoáng thất vọng, ánh mặt lộ vẻ buồn rầu.

- Nhi muốn hoa, muốn hoa giấy.

Anh bất ngờ. Thì ra cô bé nhỏ đang lầm tưởng hoa vườn anh là hoa giấy.

- Không phải hoa giấy. Khải Hoàng cố gắng giải thích cho con mèo nhỏ trước mặt.

Bình Nhi thoáng hững hờ, sự thất vọng lấn chiếm khuôn mặt ngây thơ kia. Rồi cô bé nhỏ bỏ đi, miệng lẩm bẩm vài ba câu không nên lời.

- Không phải hoa giấy, không phải hoa giấy…

Khải Hoàng nhìn theo bóng dáng nhỏ bé kia khuất dần, lòng chợt buồn man mác. Hình như, anh thích con mèo nhỏ ấy mất rồi!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương