Vô Diệm Vương Phi
-
Chương 37: Một hòn đá trúng hai con chim!
Biết được từ chỗ Lâm Kiếm Hồng, Lâm Y Y sớm đã không còn ở Giang Nam, tim của Lăng Tây Nhi một lần nữa lại rớt xuống đáy vực, nói như vậy
thì, nàng muốn hoán đổi thân phận quả thật là mơ mộng hão huyền, nàng
than nhẹ một tiếng, trong đáy mắt hơi có chút khổ não.
“Tiểu thư, hóa ra người ở đây à, lão gia, phu nhân, cả cô gia đều đang đợi người để bắt đầu tiệc đó!”
Lâm Kiếm Hồng lại không hề để ý, hắn dịu dàng cười cười, gật gật đầu, ra hiệu cho Lăng Tây Nhi có thể đi được rồi.
Lăng Tây Nhi bây giờ mới chú ý đến, từ lúc nàng bước vào Tây viện, ngoài Lâm Kiếm Hồng ra, căn phòng to lớn này không hề có một bóng người nào nữa, ngay cả một a hoàn hầu hạ cũng không có!
Lăng Tây Nhi trùng mắt xuống, trong lòng lại càng thấy chua xót, nàng nhăn nhăn mũi, buồn bã nhìn Lâm Kiếm Hồng một cái, dằn lòng, quay đầu lại, đi về phòng khách.
Bữa cơm tổ chức ở phòng khách, bởi vì thân phận bây giờ của Lưu An là đóng giả vương gia, đương nhiên sẽ ngồi ở vị trí thượng khách, Đoan Tuấn Mạc Nhiên lại ngoan ngoãn cúi mặt xuống, bĩu đôi môi đầy đặn, ngoan ngoãn đứng ở phía sau Lưu An hầu hạ, người tiếp khách là nhị thiếu gia Lâm Kiếm Phong, đại tiểu thư, nhị tiểu thư đều không thấy xuất hiện, chỉ có Lâm Thế Vinh và Lâm phu nhân mà thôi, họ mỉm cười dè dặt đối đãi với Lưu An, sắc mặt cung kính mà cẩn thận, nhìn thấy Lăng Tây Nhi đến, Lâm phu nhân lập tức nhiệt tình kéo Tây Nhi lại, ngồi gần với Lưu An.
Lăng Tây Nhi cười lạnh một tiếng, bỗng nhiên vô cùng căm hận cái Lâm phủ này, Lâm Kiếm Hồng là người tốt, bọn họ lại đối xử với hắn như thế! Lần này trở về, nàng đã không còn là kẻ ăn nhờ ở đậu, là tiểu nha hoàn bé nhỏ chịu sự ức hiếp của người khác nữa, nhất định sẽ làm cho Lâm phủ này không thể yên ổn được! Bỗng nhiên nàng liếc mắt, nghiêng đầu quan sát kỹ lưỡng Đoan Tuấn Mạc Nhiên một lát, sau đó nheo đôi mắt tròn long lanh lại, khóe môi mềm mại cong lên thành một đường cung đẹp đẽ, lộ ra một nụ cười làm mê hoặc chúng sinh, sau đó nhún vai, khuôn mặt dãn ra, thẹn thùng quay đầu lại.
Sững sờ, Đoan Tuấn Mạc Nhiên chớp chớp mắt nghi hoặc, trời ạ, vừa rồi trước mắt đã xảy ra chuyện gì, một nữ tử có một bên má sưng đỏ như cái màn thầu cười với hắn! Trong lòng co giật một trận, hắn bất giác lườm một cái, khóe môi kéo đến tận mang tai, cứng đờ ba giây, sau đó chầm chậm run lên, dùng sức lực của chin trâu hai hổ quay về vị trí cũ.
Lâm Thế Vinh ngồi đối diện nên cảnh tượng đó lọt vào mắt hắn không thiếu một chút, hắn không kìm được bắt đầu sợ hãi, khuôn mặt trở nên tái xanh, hắn nhìn nhìn Lưu An, may mà Lưu An đang nói gì đó với Lâm phu nhân, không chú ý đến cảnh vừa rồi, hắn nhìn nhìn tên người hầu đằng sau lưng Lưu An, bỗng nhiên có hứng thú với tên người hầu có đôi mắt tròn tròn, chiếc mũi thanh tú, đôi môi nhỏ đầy đặn, chẳng lẽ vết thương trên mặt Yên Chi là bời vì cùng tên người hầu đó……hắn không dám nghĩ, nếu thật sự là như vậy, tên vương gia ác ma này điên lên………tai họa sẽ ấp tới mất! Hắn vội vã tiếp rượu Lưu An, gắp thức ăn, bàn tay cầm đũa run lên không ngừng.
“Nhạc phụ đại nhân, tay của người……” Lưu An nhẹ nhàng hỏi, nhưng nghe vào tai Lâm Thế Vinh lại giống như ác ma đang kêu gào, tay của hắn càng run lên khủng khiếp hơn, thức ăn từ khóe miệng rơi ra khắp bàn, sợ sệt ngước mắt lên, nhìn nhìn Lăng Tây Nhi lại nhìn nhìn Lưu An đang cải trang vương gia, quả thật là có khổ mà không nói lên lời nha!
“Lão gia, người sao thế?” Lâm phu nhân đến gần trước mặt hắn, hỏi nhỏ.
“Không….không sao!” Hắn làm cho bản thân mình trấn tĩnh lại, dặn dò Lâm Kiếm Phong kính rượu.
Lâm Kiếm Phong mỉm cười lên phía trước, vui vẻ uống với Lưu An, nhất thời, không khí ở trên bàn ăn dần dần dụi xuống, trên khuôn mặt của Lâm Thế Vinh cuối cùng cũng mỉm cười.
Lăng Tây Nhi lại giống như là không có việc gì, thấy người ta uống vui vẻ, nàng cầm đôi đũa trúc lên, nhưng khi nâng đến giữa chừng, bỗng nhiên làm rơi đũa xuống đất.
“Lạch cạch!” tiếng đũa rơi xuống đất vang lên nhè nhẹ, trong tiệc rượu náo nhiệt thế này tiếng rơi vốn không lớn, nhưng bởi vì tinh thần của Lâm Thế Vinh luôn tập trung cao độ vào Lăng Tây Nhi, hắn đang cầm ly rượu lên không kìm được cứng đờ, mọi người cũng dừng lại theo, tất cả ánh mắt đều tập trung vào Lăng Tây Nhi.
“Tiểu hồng, giúp tiểu thư lấy một đôi đũa khác!” Lâm phu nhân giống như là âm thầm trách mắng Lăng Tây Nhi, quở trách sự không cẩn thận của nàng, sau đó nhẹ nhàng mở miệng.
“Không cần, mẹ, con thích đôi đũa đó, tiểu Tuấn Tử, giúp ta nhặt lên!”
Đoan Tuấn Mặc Nhiên đang cúi mặt xuống ngoan ngoãn liền sững lại, tiểu Tuấn Tử? Là gọi hắn sao? Hắn ngẩng mặt lên theo trực giác, nhưng ánh mắt trong giây phút đó bỗng nhiên tràn gập nụ cười, hắn mở đôi mắt tròn tròn, ngây thơ đến cực điểm nhìn Lăng Tây Nhi, không biết rốt cục nàng muốn làm chuyện quái quỷ gì.
“Y Y, đũa nhặt lên rồi cũng không thề dùng được nữa, trong nhà bếp nhiều như thế, con sao phải tiết kiệm thế chứ?” Lâm phu nhân vừa nói khách sáo, vừa đưa bàn tay ra, ngầm véo Lăng Tây Nhi một cái, coi như là cảnh cáo nàng.
Nhịn đau, nhìn vào ánh mắt lo lắng đến cực điểm của Lâm Thế Vinh, Lăng Tây Nhi cười lạnh, có hiểu quả rồi phải không? Nàng không thèm để ý đến sự cảnh cáo của Lâm phu nhân, vẫn cứ tiếp tục.
“Tiểu Tuấn Tử, bảo ngươi nhặt một đôi đữa, cũng cần phải người chủ nhà như ta nói đến hai lần sao?” Lăng Tây Nhi bình thản nói, ánh mắt nhìn thẳng vào Đoan Tuấn Mạc Nhiên, nhưng ánh mắt hắn trong thời khắc ấy hiện ra sự lạnh lùng, Lăng Tây Nhi vội vã quay mắt đi, không dám nhìn, hu hu, nàng sợ nàng không thể diễn tiếp được nữa, ánh mắt sắc bén đó a, từ trước đến nay Lăng Tây Nhi không hề có khả năng miễn dịch với nó.
Lần này Đoan Tuấn Mặc Nhiên cuối cùng khẳng định từ “Tiểu Tuấn Tử” là đang gọi hắn! Ánh mắt trong chốc lát trở nên sắc bén âm u, hắn nhìn nhìn ánh mắt lo lắng của Lâm Thế Vinh, do dự hai giây, sau đó miễn cưỡng lên trước, lạnh lùng nhìn khuôn mặt cười ngọt ngào của Lăng Tây Nhi, trong đôi mắt sâu thẳm mập mờ ánh sáng lấp lánh nhưng lại sắc nhọn đến mức làm cho người ta không kìm được cảm thấy ớn lạnh, sau đó chầm chậm cúi người xuống.
Lưu An ở bên cạnh sớm đã đứng ngồi không yên, nữ nhân này rốt cuộc đang làm cái gì, chê mệnh của những người này quá dài sao? Chẳng lẽ nàng không biết trêu chọc vương gia sẽ có hậu quả thê thảm đến thế nào sao? Một đợt khí lạnh thổi trên cổ hắn, hắn đột nhiên đứng dậy, ánh mắt bình thản trở nên nghiêm túc. Không được, hắn phải ngăn cản!
Lâm Thế Vinh kinh ngạc, vội vã đứng dậy, hai tay một lần nữa lại bắt đầu run lên cầm cập, rốt cục Yên Chi muốn làm cái gì chứ.
Đôi đũa trúc rơi xuống bên cạnh chân Lăng Tây Nhi, Đoan Tuấn Mặc Nhiên quỳ xuống đất, ngước mắt lên, ánh mắt tràn ngập sự lạnh giá. Lăng Tây Nhi lại mỉm cười, dùng ánh mắt đen nhìn thẳng vào hắn. Hắn cười lạnh, cầm một đầu của chiếc đũa, một đầu kia bị chân của Lăng Tây Nhi dẫm chặt.
Chống cằm, Lăng Tây Nhi cười lạnh, thù này không báo không phải là quân tử, huống hồ là kế một hòn đá trúng hai con chim!
Hắn ngước mắt, bởi vì bàn thấp, trong ánh mắt không còn chú ý đến nữa, sự lạnh giá trong ánh mắt hắn càng trở nên đáng sợ hơn, tàn nhẫn hung bạo cháy lên hừng hực! Hai ngón tay vừa bấm, Lăng Tây Nhi nhấc chân lên theo trực giác, sự đau đớn truyền từ chân lên, nàng không kìm được “Ôi” lên một tiếng, ánh mắt đẹp đẽ tức giận hướng xuống, bực mình nhìn Đoan Tuấn Mạc Nhiên, nhưng sau khi lúc ánh mắt gặp phải sự lạnh giá đó, nàng yếu thế rồi, đầu gục xuống, cúi xuống bàn, nghiến răng, nhẫn nhịn sự đau đớn như khoan vào tim từ dưới chân truyền lên.
“Vương phi, đũa của người đã được nhặt lên rồi!” Trong đôi mắt sâu thẳm của Đoan Tuấn Mặc Nhiên có sự đắc ý khó che giấu, hai tay nâng đũa lên cho Lăng Tây Nhi.
Khua khua bàn tay nhỏ, kiềm chế sự đau đớn, Lăng Tây Nhi cắn răng, quyết không thể để thời khắc chiếm hết thuận lợi như thế này mà vẫn bị tên ác ma đó ăn đến hết được! Nàng khua khua tay, mở to đôi mắt, nghiến răng nói: “Ta muốn ngươi giúp ta rửa sạch!” Từng câu từng chữ, lanh lảnh rõ ràng như vậy, giống như có giai điệu của chiếc bùa thúc riết vang lên trong đầu Lưu An và Lâm Thế Vinh.
“Y Y, con đừng có tùy hứng thế, đũa trong nhà nhiều như vậy, con đổi một đôi là được, sao lại nhất định phải làm khó vị tiểu ca này chứ!” Cuối cùng Lâm Thế Vinh không kìm được cười hô hố nói.
“Đúng thế, đổi một đôi khác đi!” Lưu An cũng thấp giọng nói.
“Vương gia!” Giọng nói vô cùng nhu mì, cơ thể của Lăng Tây Nhi mềm đi, nhẹ nhàng dựa vào vai Lưu An, bàn tay nhỏ bé vỗ vỗ tay Lưu An: “Vương gia, thần thiếp thích đôi đó mà! Người cho tiểu Tuấn Tử rửa cho thiếp đi mà…..ư ư…….” Cơ thể của Lưu An cứng đờ, lùi về phía sau theo trực giác, nhưng đằng sau có một bàn tay lớn ấn vào lưng hắn, ngăn cản động tác hắn lùi về phía sau. Một sự lạnh giá truyền từ bàn tay đó đến, Lưu An cúi gằm mặt, mặc dù một người nào đó không nói gì, nhưng hắn vẫn cảm thấy sự phẫn nộ mãnh liệt sắc bén đến thế nào được phát ra từ cơ thể một người nào đó, không ngừng truyền lại. Hắn nuốt nước bọt, nhìn Lăng Tây Nhi đang dựa vào người mình, ánh mắt tràn đầy sự đau khổ.
“Tiểu thư, hóa ra người ở đây à, lão gia, phu nhân, cả cô gia đều đang đợi người để bắt đầu tiệc đó!”
Lâm Kiếm Hồng lại không hề để ý, hắn dịu dàng cười cười, gật gật đầu, ra hiệu cho Lăng Tây Nhi có thể đi được rồi.
Lăng Tây Nhi bây giờ mới chú ý đến, từ lúc nàng bước vào Tây viện, ngoài Lâm Kiếm Hồng ra, căn phòng to lớn này không hề có một bóng người nào nữa, ngay cả một a hoàn hầu hạ cũng không có!
Lăng Tây Nhi trùng mắt xuống, trong lòng lại càng thấy chua xót, nàng nhăn nhăn mũi, buồn bã nhìn Lâm Kiếm Hồng một cái, dằn lòng, quay đầu lại, đi về phòng khách.
Bữa cơm tổ chức ở phòng khách, bởi vì thân phận bây giờ của Lưu An là đóng giả vương gia, đương nhiên sẽ ngồi ở vị trí thượng khách, Đoan Tuấn Mạc Nhiên lại ngoan ngoãn cúi mặt xuống, bĩu đôi môi đầy đặn, ngoan ngoãn đứng ở phía sau Lưu An hầu hạ, người tiếp khách là nhị thiếu gia Lâm Kiếm Phong, đại tiểu thư, nhị tiểu thư đều không thấy xuất hiện, chỉ có Lâm Thế Vinh và Lâm phu nhân mà thôi, họ mỉm cười dè dặt đối đãi với Lưu An, sắc mặt cung kính mà cẩn thận, nhìn thấy Lăng Tây Nhi đến, Lâm phu nhân lập tức nhiệt tình kéo Tây Nhi lại, ngồi gần với Lưu An.
Lăng Tây Nhi cười lạnh một tiếng, bỗng nhiên vô cùng căm hận cái Lâm phủ này, Lâm Kiếm Hồng là người tốt, bọn họ lại đối xử với hắn như thế! Lần này trở về, nàng đã không còn là kẻ ăn nhờ ở đậu, là tiểu nha hoàn bé nhỏ chịu sự ức hiếp của người khác nữa, nhất định sẽ làm cho Lâm phủ này không thể yên ổn được! Bỗng nhiên nàng liếc mắt, nghiêng đầu quan sát kỹ lưỡng Đoan Tuấn Mạc Nhiên một lát, sau đó nheo đôi mắt tròn long lanh lại, khóe môi mềm mại cong lên thành một đường cung đẹp đẽ, lộ ra một nụ cười làm mê hoặc chúng sinh, sau đó nhún vai, khuôn mặt dãn ra, thẹn thùng quay đầu lại.
Sững sờ, Đoan Tuấn Mạc Nhiên chớp chớp mắt nghi hoặc, trời ạ, vừa rồi trước mắt đã xảy ra chuyện gì, một nữ tử có một bên má sưng đỏ như cái màn thầu cười với hắn! Trong lòng co giật một trận, hắn bất giác lườm một cái, khóe môi kéo đến tận mang tai, cứng đờ ba giây, sau đó chầm chậm run lên, dùng sức lực của chin trâu hai hổ quay về vị trí cũ.
Lâm Thế Vinh ngồi đối diện nên cảnh tượng đó lọt vào mắt hắn không thiếu một chút, hắn không kìm được bắt đầu sợ hãi, khuôn mặt trở nên tái xanh, hắn nhìn nhìn Lưu An, may mà Lưu An đang nói gì đó với Lâm phu nhân, không chú ý đến cảnh vừa rồi, hắn nhìn nhìn tên người hầu đằng sau lưng Lưu An, bỗng nhiên có hứng thú với tên người hầu có đôi mắt tròn tròn, chiếc mũi thanh tú, đôi môi nhỏ đầy đặn, chẳng lẽ vết thương trên mặt Yên Chi là bời vì cùng tên người hầu đó……hắn không dám nghĩ, nếu thật sự là như vậy, tên vương gia ác ma này điên lên………tai họa sẽ ấp tới mất! Hắn vội vã tiếp rượu Lưu An, gắp thức ăn, bàn tay cầm đũa run lên không ngừng.
“Nhạc phụ đại nhân, tay của người……” Lưu An nhẹ nhàng hỏi, nhưng nghe vào tai Lâm Thế Vinh lại giống như ác ma đang kêu gào, tay của hắn càng run lên khủng khiếp hơn, thức ăn từ khóe miệng rơi ra khắp bàn, sợ sệt ngước mắt lên, nhìn nhìn Lăng Tây Nhi lại nhìn nhìn Lưu An đang cải trang vương gia, quả thật là có khổ mà không nói lên lời nha!
“Lão gia, người sao thế?” Lâm phu nhân đến gần trước mặt hắn, hỏi nhỏ.
“Không….không sao!” Hắn làm cho bản thân mình trấn tĩnh lại, dặn dò Lâm Kiếm Phong kính rượu.
Lâm Kiếm Phong mỉm cười lên phía trước, vui vẻ uống với Lưu An, nhất thời, không khí ở trên bàn ăn dần dần dụi xuống, trên khuôn mặt của Lâm Thế Vinh cuối cùng cũng mỉm cười.
Lăng Tây Nhi lại giống như là không có việc gì, thấy người ta uống vui vẻ, nàng cầm đôi đũa trúc lên, nhưng khi nâng đến giữa chừng, bỗng nhiên làm rơi đũa xuống đất.
“Lạch cạch!” tiếng đũa rơi xuống đất vang lên nhè nhẹ, trong tiệc rượu náo nhiệt thế này tiếng rơi vốn không lớn, nhưng bởi vì tinh thần của Lâm Thế Vinh luôn tập trung cao độ vào Lăng Tây Nhi, hắn đang cầm ly rượu lên không kìm được cứng đờ, mọi người cũng dừng lại theo, tất cả ánh mắt đều tập trung vào Lăng Tây Nhi.
“Tiểu hồng, giúp tiểu thư lấy một đôi đũa khác!” Lâm phu nhân giống như là âm thầm trách mắng Lăng Tây Nhi, quở trách sự không cẩn thận của nàng, sau đó nhẹ nhàng mở miệng.
“Không cần, mẹ, con thích đôi đũa đó, tiểu Tuấn Tử, giúp ta nhặt lên!”
Đoan Tuấn Mặc Nhiên đang cúi mặt xuống ngoan ngoãn liền sững lại, tiểu Tuấn Tử? Là gọi hắn sao? Hắn ngẩng mặt lên theo trực giác, nhưng ánh mắt trong giây phút đó bỗng nhiên tràn gập nụ cười, hắn mở đôi mắt tròn tròn, ngây thơ đến cực điểm nhìn Lăng Tây Nhi, không biết rốt cục nàng muốn làm chuyện quái quỷ gì.
“Y Y, đũa nhặt lên rồi cũng không thề dùng được nữa, trong nhà bếp nhiều như thế, con sao phải tiết kiệm thế chứ?” Lâm phu nhân vừa nói khách sáo, vừa đưa bàn tay ra, ngầm véo Lăng Tây Nhi một cái, coi như là cảnh cáo nàng.
Nhịn đau, nhìn vào ánh mắt lo lắng đến cực điểm của Lâm Thế Vinh, Lăng Tây Nhi cười lạnh, có hiểu quả rồi phải không? Nàng không thèm để ý đến sự cảnh cáo của Lâm phu nhân, vẫn cứ tiếp tục.
“Tiểu Tuấn Tử, bảo ngươi nhặt một đôi đữa, cũng cần phải người chủ nhà như ta nói đến hai lần sao?” Lăng Tây Nhi bình thản nói, ánh mắt nhìn thẳng vào Đoan Tuấn Mạc Nhiên, nhưng ánh mắt hắn trong thời khắc ấy hiện ra sự lạnh lùng, Lăng Tây Nhi vội vã quay mắt đi, không dám nhìn, hu hu, nàng sợ nàng không thể diễn tiếp được nữa, ánh mắt sắc bén đó a, từ trước đến nay Lăng Tây Nhi không hề có khả năng miễn dịch với nó.
Lần này Đoan Tuấn Mặc Nhiên cuối cùng khẳng định từ “Tiểu Tuấn Tử” là đang gọi hắn! Ánh mắt trong chốc lát trở nên sắc bén âm u, hắn nhìn nhìn ánh mắt lo lắng của Lâm Thế Vinh, do dự hai giây, sau đó miễn cưỡng lên trước, lạnh lùng nhìn khuôn mặt cười ngọt ngào của Lăng Tây Nhi, trong đôi mắt sâu thẳm mập mờ ánh sáng lấp lánh nhưng lại sắc nhọn đến mức làm cho người ta không kìm được cảm thấy ớn lạnh, sau đó chầm chậm cúi người xuống.
Lưu An ở bên cạnh sớm đã đứng ngồi không yên, nữ nhân này rốt cuộc đang làm cái gì, chê mệnh của những người này quá dài sao? Chẳng lẽ nàng không biết trêu chọc vương gia sẽ có hậu quả thê thảm đến thế nào sao? Một đợt khí lạnh thổi trên cổ hắn, hắn đột nhiên đứng dậy, ánh mắt bình thản trở nên nghiêm túc. Không được, hắn phải ngăn cản!
Lâm Thế Vinh kinh ngạc, vội vã đứng dậy, hai tay một lần nữa lại bắt đầu run lên cầm cập, rốt cục Yên Chi muốn làm cái gì chứ.
Đôi đũa trúc rơi xuống bên cạnh chân Lăng Tây Nhi, Đoan Tuấn Mặc Nhiên quỳ xuống đất, ngước mắt lên, ánh mắt tràn ngập sự lạnh giá. Lăng Tây Nhi lại mỉm cười, dùng ánh mắt đen nhìn thẳng vào hắn. Hắn cười lạnh, cầm một đầu của chiếc đũa, một đầu kia bị chân của Lăng Tây Nhi dẫm chặt.
Chống cằm, Lăng Tây Nhi cười lạnh, thù này không báo không phải là quân tử, huống hồ là kế một hòn đá trúng hai con chim!
Hắn ngước mắt, bởi vì bàn thấp, trong ánh mắt không còn chú ý đến nữa, sự lạnh giá trong ánh mắt hắn càng trở nên đáng sợ hơn, tàn nhẫn hung bạo cháy lên hừng hực! Hai ngón tay vừa bấm, Lăng Tây Nhi nhấc chân lên theo trực giác, sự đau đớn truyền từ chân lên, nàng không kìm được “Ôi” lên một tiếng, ánh mắt đẹp đẽ tức giận hướng xuống, bực mình nhìn Đoan Tuấn Mạc Nhiên, nhưng sau khi lúc ánh mắt gặp phải sự lạnh giá đó, nàng yếu thế rồi, đầu gục xuống, cúi xuống bàn, nghiến răng, nhẫn nhịn sự đau đớn như khoan vào tim từ dưới chân truyền lên.
“Vương phi, đũa của người đã được nhặt lên rồi!” Trong đôi mắt sâu thẳm của Đoan Tuấn Mặc Nhiên có sự đắc ý khó che giấu, hai tay nâng đũa lên cho Lăng Tây Nhi.
Khua khua bàn tay nhỏ, kiềm chế sự đau đớn, Lăng Tây Nhi cắn răng, quyết không thể để thời khắc chiếm hết thuận lợi như thế này mà vẫn bị tên ác ma đó ăn đến hết được! Nàng khua khua tay, mở to đôi mắt, nghiến răng nói: “Ta muốn ngươi giúp ta rửa sạch!” Từng câu từng chữ, lanh lảnh rõ ràng như vậy, giống như có giai điệu của chiếc bùa thúc riết vang lên trong đầu Lưu An và Lâm Thế Vinh.
“Y Y, con đừng có tùy hứng thế, đũa trong nhà nhiều như vậy, con đổi một đôi là được, sao lại nhất định phải làm khó vị tiểu ca này chứ!” Cuối cùng Lâm Thế Vinh không kìm được cười hô hố nói.
“Đúng thế, đổi một đôi khác đi!” Lưu An cũng thấp giọng nói.
“Vương gia!” Giọng nói vô cùng nhu mì, cơ thể của Lăng Tây Nhi mềm đi, nhẹ nhàng dựa vào vai Lưu An, bàn tay nhỏ bé vỗ vỗ tay Lưu An: “Vương gia, thần thiếp thích đôi đó mà! Người cho tiểu Tuấn Tử rửa cho thiếp đi mà…..ư ư…….” Cơ thể của Lưu An cứng đờ, lùi về phía sau theo trực giác, nhưng đằng sau có một bàn tay lớn ấn vào lưng hắn, ngăn cản động tác hắn lùi về phía sau. Một sự lạnh giá truyền từ bàn tay đó đến, Lưu An cúi gằm mặt, mặc dù một người nào đó không nói gì, nhưng hắn vẫn cảm thấy sự phẫn nộ mãnh liệt sắc bén đến thế nào được phát ra từ cơ thể một người nào đó, không ngừng truyền lại. Hắn nuốt nước bọt, nhìn Lăng Tây Nhi đang dựa vào người mình, ánh mắt tràn đầy sự đau khổ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook