Vô Diệm Vương Phi
-
Chương 33: Biến thái!
Mừng Giáng Sinh, Tặng Ngay 15% Giá Trị Nạp. Chương Trình Khuyến Mãi Kéo Dài Từ 24/12 Đến Hết 27/12, Nhanh Tay Lên Các Bạn Ơi!!
Xe ngựa cuối cùng cũng khởi hành, Lăng Tây Nhi rốt cuộc cũng khôi
phục thân phận Vương phi tôn quý, có thể nhàn nhã ngồi ở trong xe ngựa, ôm gối ôm, chân nhỏ vắt vẻo, khe khẽ hát.
“Hoa mùa xuân nở rộ xua tan sự buồn phiền của mùa đông, khi cơn gió nhẹ mang đến một hơi thở lãng mạn, khi mỗi một bài tình ca bỗng nhiên tràn ngập ý nghĩa, thì ngay thời khắc đó anh đã gặp em… thì ngay thời khắc đó em đã gặp anh, hãy nghe anh nói :hãy nắm tay anh, hãy đi cùng anh chúng ta sẽ tạo nên một cuộc sống tràn ngập hạnh phúc…” Tiếng ca du dương, giai điệu duyên dáng, còn có ca từ trắng trợn, không ngừng cuồn cuộn đập vào tai Đoan Tuấn Mạc Nhiên, hắn hơi nhíu mày, trong lòng đang buồn bực lại vì bài hát của Lăng Tây Nhi mà càng thêm khó chịu, hắn không kiên nhẫn giật giật cái miệng nhỏ nhắn, lầm bầm một câu, con ngươi đột nhiên tối sầm lại, hoài nghi trong lòng chậm rãi lan tràn, vì vậy hắn cố ý đi chậm lại, chờ Lưu An đi lên.
“Chủ nhân!” Lưu An nhẹ nhàng gọi một tiếng, chờ hắn phân phó.
“Ngươi đi điều tra một chút, ta nghi ngờ nàng không phải là Lâm Y Y!” Hắn thấp giọng nói, cảnh giác dùng dư ảnh của khoé mắt nhìn thẳng về phía tấm màn che buông trước xe ngựa.
Lưu An ngẩn người ra, nhưng rất nhanh liền khôi phục trấn tĩnh, hắn cụp mắt cúi đầu, thấp giọng trả lời, xua ngựa đi lên phía trước.
Trong xe, Lăng Tây Nhi như cũ vừa nói vừa hát, đôi mắt vừa to vừa tròn cong lại, khóe miệng đọng ý cười, bây giờ là thời khắc nàng nhàn nhã nhất, không cần buổi tối tủi thân nằm ở trên ghế, lại càng không cần nửa đêm phải cùng người nào đó đi nhà cầu, chết cóng ở ngoài WC thối hoắc, lại càng không cần…”Câm miệng!” Đột nhiên nghe thấy một tiếng quát lạnh lùng, Lăng Tây Nhi sợ đến mức từ trong xe ngựa nhảy dựng lên, đầu đụng mạnh vào đỉnh xe ngựa, trước mắt sao Kim bay loạn xạ, nàng nhịn đau, thở hồng hộc mở ra màn che, đôi mắt trừng to như mắt bò sau khi chống lại hai tròng mắt hung ác thô bạo trước mặt, con ngươi chậm rãi thu nhỏ lại, cuối cùng biến thành một sợi chỉ, cái miệng nhỏ nhắn chu lên, không hài lòng lầm bầm: “Được rồi, được rồi, buồn chán như vậy, hát một bài hát cũng không được sao?” Nhưng mà lầm bầm chung quy cũng vẫn là lầm bầm, nàng cũng không dám nói ra cái gì tới chống đối vị đại gia này, tức giận sờ sờ cái mũi, đầu liền lùi về chỗ cũ.
“Buồn chán phải không? Không bằng đi ra cưỡi ngựa!” Mặc dù là đề nghị, nhưng là không hề có chút cơ hội thương lượng nào, giây tiếp theo thân thể Lăng Tây Nhi đã ngồi ở trên lưng ngựa, phía sau, là thân thể cao lớn cùng khuôn mặt lãnh khốc hung ác của Đoan Tuấn Mạc Nhiên.
“Cái gì? Ta còn chưa đồng ý…” Lăng Tây Nhi không nhịn được nhỏ giọng kháng nghị, nàng cũng không dám lớn tiếng, bây giờ đang ở trên lưng ngựa của người ta, nếu hắn khó chịu, oa hu hu, nàng còn muốn giữ lại cái đầu nhỏ để ăn thức ăn ngon, giữ lại khuôn mặt xinh đẹp, không thì chính là kẻ ngốc!
“Ngươi không có quyền phản đối!” Con ngươi tối sầm, bàn tay to kéo lấy dây cương, hai chân kẹp chặt lại, con ngựa phi nước đại cuốn theo bụi đất bay mù mịt.
“Ta đến trấn trước chờ các ngươi!” Những lời này là nói với thị vệ ở phía sau, cho dù là nói cho Lăng Tây Nhi nghe, nàng cũng không có cơ hội nghe được, bởi vì nàng vẫn đang liên tục hét ầm ĩ, tiếng kêu sắc nhọn cao vút vang vọng giữa vùng quê, xa xa, vài con chim nhỏ vỗ cánh bay về phía phía chân trời, giữa hồ nước, không biết là con ếch hay là con cóc ghẻ, ùm một tiếng nhảy xuống hồ, khiến bọt nước văng lên tung toé.
“Câm miệng!” Một cỗ tức khí đầy bụng, tiếng quát hung dữ phát ra từ đôi môi phấn hồng lạnh lùng của hắn, trong con ngươi của Đoan Tuấn Mạc Nhiên chứa đựng sự không kiên nhẫn, đầu của hắn bị đậu mùa sao? Ngay lúc hắn lôi Lăng Tây Nhi lên ngựa, hắn đã hối hận rồi, hắn trời sinh tính tình lãnh đạm, chưa bao giờ nghĩ tới cũng có lúc cùng người khác cưỡi chung một con ngựa, huống chi người kia vẫn còn là một nữ nhân, chính xác mà nói, là hắn không thích nữ nhân! Thế nhưng khi nhìn thấy nàng đang nhàn nhã thích ý nằm trong xe ngựa cất tiếng hát vang, trong nháy mắt đó, tim của hắn đột nhiên trở nên mất trật tự, giống như… Có chút ghen ghét, đúng, là ghen ghét, hắn không rõ, rõ ràng là hai ngày nay hắn đang cố tình hoạnh hoẹ gây khó khăn cho nàng, vì sao nàng vẫn còn lạc quan như vậy, thậm chí còn cười vui vẻ như vậy!
Ngay lập tức ngậm miệng, tiếng thét chói tai phiền lòng kia cũng xa xa biến mất ở phía chân trời vô cùng vô tận, giống như tiếng đàn đang diễn tấu đến lúc cao trào thì đột nhiên bị đứt dây, nàng nghi hoặc cố hết sức liếc mắt nhìn tên ma quỷ phía sau, không biết là rốt cuộc nàng có chỗ nào chọc đến hắn không, vì sao luôn hung dữ với nàng như vậy!
Rất hài lòng khi mình chỉ với hai chữ vô cùng đơn giản kia có thể tạo ra hiệu quả an tĩnh, Đoan Tuấn Mạc Nhiên mặt lạnh xuống, lọt vào trong tai, chỉ có tiếng gió vù vù cùng với tiếng vó ngựa, phút yên lặng khó có được này làm cho sự buồn bực trong lòng hắn dịu đi chút ít.
“Đoan Tuấn Mạc Nhiên?” Lăng Tây Nhi khẩn trương bắt lấy yên ngựa, bàn tay nhỏ bé có chút run run, nàng thử dò xét mở miệng, nghĩ muốn cùng hắn thương lượng một chút về vấn đề thả nàng xuống.
“Hừ!” Thanh âm lạnh lùng bay qua, cho dù bên tai ù ù tiếng gió, vẫn rõ ràng truyền tới, hắn khó chịu rồi, là bởi vì nàng gọi tên của hắn sao? Nhưng mà nàng là người hiện đại nha, không gọi tên chẳng lẽ muốn gọi giống như những người cổ hủ này…
“Đoan Tuấn Vương gia!” Được rồi, vì mạng nhỏ, vì không muốn bị xóc nảy ở trên lưng ngựa nguy hiểm này, cổ hủ thì cổ hủ!
“Chuyện gì?” Thanh âm không vui, càng thêm không kiên nhẫn.
“Cũng không thể… À, thả ta xuống dưới đi!” Lăng Tây Nhi cẩn thận lên tiếng, lời nói bởi vì khẩn trương mà có chút run rẩy.
“Có thể!” Lạnh lùng mở miệng.
Oa, dễ thương lượng như vậy! ? Nụ cười ngọt ngào tràn đầy khắp khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, nhưng mà giây tiếp theo, tươi cười cứng đờ, bàn tay to đã nhấc áo nàng lên.
“Ngươi… Làm cái gì vậy?” Này này, bây giờ chính là đang bay nhanh trên lưng ngựa nha, tính ra cũng khoảng sáu mươi cây số một giờ nha, hơn nữa bởi trời vừa mới mưa, dưới đất vừa ẩm ướt lại vừa trơn, hắn chắc sẽ không phải là muốn đem nàng ném xuống dưới chứ! ? Khuôn mặt nhỏ nhắn Lăng Tây Nhi đều sắp biến thành màu xanh rồi!
“Ném ngươi xuống dưới!” Ý tứ đơn giản, nhưng mà những câu nói ra lại làm lòng người phát lạnh.
Lăng Tây Nhi vội vàng cầu xin tha thứ: “Đại gia đại gia, bây giờ ta không muốn xuống nữa rồi, a a, thật ra… Thật ra ở trên lưng ngựa dù sao cũng còn thoải mái hơn trên mặt đất…” Nhất là từ trên lưng ngựa cao như vậy bị ném xuống dưới mặt đất!
“Ngươi chắc chắn?” Bàn tay to vẫn tiếp tục nắm chặt, không có chút ý định buông.
“Chắc chắn, chắc chắn, cực kỳ chắc chắn!” Lăng Tây Nhi không ngừng gật đầu, cái đầu nhỏ giống như con sâu dập đầu liên tục.
Bàn tay to làm kẻ khác bất an kia rốt cuộc chậm rãi buông ra, Lăng Tây Nhi không nhịn được thở phào nhẹ nhõm, nhưng là lòng tham lại nhanh chóng bị nhấc lên, con ngựa càng chạy càng nhanh, vù một tiếng tất cả những cây bạch dương ven đường đều trở thành những chấm tròn di động ở phía sau, nhanh chóng làm cho Lăng Tây Nhi có chút hoa cả mắt.
Tay nhỏ bé gắt gao nắm lấy dây cương, thân thể ra sức dựa về phía sau, bởi vì sợ hãi muốn tìm một ít ấm áp, động tác giống như con mèo con không ngừng hướng dựa vào trong lòng Đoan Tuấn Mạc Nhiên, đột nhiên làm cho thân thể hắn cứng đờ, trong xoang mũi thấm vào một mùi hương thơm ngát không rõ tên, vừa ấm áp vừa mang theo cảm giác mềm mại, mày kiếm lại lần nữa không kiên nhẫn nhăn lại, phiền não trong lòng hắn càng lúc càng sâu, cũng không lên tiếng nữa, cũng giống như Lăng Tây Nhi, chờ đợi hành trình doạ người này mau mau chấm dứt.
Tường bao quanh trấn rốt cuộc xuất hiện, tường thành cổ xưa, đám người quần áo tươi đẹp, phố xá phồn hoa náo nhiệt cuối cùng cũng hiện ra trước mắt.
Đoan Tuấn Mạc Nhiên dừng ngựa lại, bàn tay to nhấc lên, đem Lăng Tây Nhi vứt xuống ngựa, khuôn mặt cứng ngắc, không chút thương tiếc, sau đó cũng lưu loát xuống ngựa, thân thể cao lớn đứng ở bên cạnh nàng, mắt lạnh nhìn phố xá phồn hoa này.
Dùng hết toàn lực để đứng vững, cuối cùng cũng tránh được cảnh xấu hổ – thân mật tiếp xúc với mặt đất, Lăng Tây Nhi lòng rốt cuộc buông lỏng, nàng trợn tròn đôi mắt đẹp không vui quay đầu lại: “Ngươi có ý kiến với ta sao?” Thanh âm hừng hực khí thế, không giống như khi ở trên lưng ngựa cẩn thận dè dặt, hai chân nàng chạm đất rồi, tâm lý cũng kiên định trở lại, lại là ở trên phố xá, nàng sẽ không sợ ác ma này!
“Cái gì?” Đoan Tuấn Mạc Nhiên kinh ngạc, bởi vì lời của nàng, cũng bởi vì ngữ khí của nàng, con ngươi hung ác nham hiểm nheo lại. Đúng là nữ nhân, quả nhiên! Hắn bình luận Lăng Tây Nhi.
“Trước kia ngươi từng chịu cái gì đả kích à?” Ngay cả khi đã chuẩn bị tốt tâm lý, Lăng Tây Nhi vẫn bị ánh mắt kinh khủng kia hù dọa đến cứng người lại, cố hết sức nuốt một ngụm nước miếng, nàng một lần nữa nhỏ giọng mở miệng.
“Hả?” Ngạc nhiên cùng khó chịu.
“Tại sao tính cách lại quái dị như vậy, tính cách như vậy theo tâm lý học gọi là biến thái nha?”
Phân không rõ là dư âm của câu nói hay là tiếng động của ngón tay, nhưng là ở một giây sau, Lăng Tây Nhi vừa thét lớn vừa chạy vọt vào trong cửa thành, oa hu hu, ở lại chờ chết chính là đứa ngốc!
“Hoa mùa xuân nở rộ xua tan sự buồn phiền của mùa đông, khi cơn gió nhẹ mang đến một hơi thở lãng mạn, khi mỗi một bài tình ca bỗng nhiên tràn ngập ý nghĩa, thì ngay thời khắc đó anh đã gặp em… thì ngay thời khắc đó em đã gặp anh, hãy nghe anh nói :hãy nắm tay anh, hãy đi cùng anh chúng ta sẽ tạo nên một cuộc sống tràn ngập hạnh phúc…” Tiếng ca du dương, giai điệu duyên dáng, còn có ca từ trắng trợn, không ngừng cuồn cuộn đập vào tai Đoan Tuấn Mạc Nhiên, hắn hơi nhíu mày, trong lòng đang buồn bực lại vì bài hát của Lăng Tây Nhi mà càng thêm khó chịu, hắn không kiên nhẫn giật giật cái miệng nhỏ nhắn, lầm bầm một câu, con ngươi đột nhiên tối sầm lại, hoài nghi trong lòng chậm rãi lan tràn, vì vậy hắn cố ý đi chậm lại, chờ Lưu An đi lên.
“Chủ nhân!” Lưu An nhẹ nhàng gọi một tiếng, chờ hắn phân phó.
“Ngươi đi điều tra một chút, ta nghi ngờ nàng không phải là Lâm Y Y!” Hắn thấp giọng nói, cảnh giác dùng dư ảnh của khoé mắt nhìn thẳng về phía tấm màn che buông trước xe ngựa.
Lưu An ngẩn người ra, nhưng rất nhanh liền khôi phục trấn tĩnh, hắn cụp mắt cúi đầu, thấp giọng trả lời, xua ngựa đi lên phía trước.
Trong xe, Lăng Tây Nhi như cũ vừa nói vừa hát, đôi mắt vừa to vừa tròn cong lại, khóe miệng đọng ý cười, bây giờ là thời khắc nàng nhàn nhã nhất, không cần buổi tối tủi thân nằm ở trên ghế, lại càng không cần nửa đêm phải cùng người nào đó đi nhà cầu, chết cóng ở ngoài WC thối hoắc, lại càng không cần…”Câm miệng!” Đột nhiên nghe thấy một tiếng quát lạnh lùng, Lăng Tây Nhi sợ đến mức từ trong xe ngựa nhảy dựng lên, đầu đụng mạnh vào đỉnh xe ngựa, trước mắt sao Kim bay loạn xạ, nàng nhịn đau, thở hồng hộc mở ra màn che, đôi mắt trừng to như mắt bò sau khi chống lại hai tròng mắt hung ác thô bạo trước mặt, con ngươi chậm rãi thu nhỏ lại, cuối cùng biến thành một sợi chỉ, cái miệng nhỏ nhắn chu lên, không hài lòng lầm bầm: “Được rồi, được rồi, buồn chán như vậy, hát một bài hát cũng không được sao?” Nhưng mà lầm bầm chung quy cũng vẫn là lầm bầm, nàng cũng không dám nói ra cái gì tới chống đối vị đại gia này, tức giận sờ sờ cái mũi, đầu liền lùi về chỗ cũ.
“Buồn chán phải không? Không bằng đi ra cưỡi ngựa!” Mặc dù là đề nghị, nhưng là không hề có chút cơ hội thương lượng nào, giây tiếp theo thân thể Lăng Tây Nhi đã ngồi ở trên lưng ngựa, phía sau, là thân thể cao lớn cùng khuôn mặt lãnh khốc hung ác của Đoan Tuấn Mạc Nhiên.
“Cái gì? Ta còn chưa đồng ý…” Lăng Tây Nhi không nhịn được nhỏ giọng kháng nghị, nàng cũng không dám lớn tiếng, bây giờ đang ở trên lưng ngựa của người ta, nếu hắn khó chịu, oa hu hu, nàng còn muốn giữ lại cái đầu nhỏ để ăn thức ăn ngon, giữ lại khuôn mặt xinh đẹp, không thì chính là kẻ ngốc!
“Ngươi không có quyền phản đối!” Con ngươi tối sầm, bàn tay to kéo lấy dây cương, hai chân kẹp chặt lại, con ngựa phi nước đại cuốn theo bụi đất bay mù mịt.
“Ta đến trấn trước chờ các ngươi!” Những lời này là nói với thị vệ ở phía sau, cho dù là nói cho Lăng Tây Nhi nghe, nàng cũng không có cơ hội nghe được, bởi vì nàng vẫn đang liên tục hét ầm ĩ, tiếng kêu sắc nhọn cao vút vang vọng giữa vùng quê, xa xa, vài con chim nhỏ vỗ cánh bay về phía phía chân trời, giữa hồ nước, không biết là con ếch hay là con cóc ghẻ, ùm một tiếng nhảy xuống hồ, khiến bọt nước văng lên tung toé.
“Câm miệng!” Một cỗ tức khí đầy bụng, tiếng quát hung dữ phát ra từ đôi môi phấn hồng lạnh lùng của hắn, trong con ngươi của Đoan Tuấn Mạc Nhiên chứa đựng sự không kiên nhẫn, đầu của hắn bị đậu mùa sao? Ngay lúc hắn lôi Lăng Tây Nhi lên ngựa, hắn đã hối hận rồi, hắn trời sinh tính tình lãnh đạm, chưa bao giờ nghĩ tới cũng có lúc cùng người khác cưỡi chung một con ngựa, huống chi người kia vẫn còn là một nữ nhân, chính xác mà nói, là hắn không thích nữ nhân! Thế nhưng khi nhìn thấy nàng đang nhàn nhã thích ý nằm trong xe ngựa cất tiếng hát vang, trong nháy mắt đó, tim của hắn đột nhiên trở nên mất trật tự, giống như… Có chút ghen ghét, đúng, là ghen ghét, hắn không rõ, rõ ràng là hai ngày nay hắn đang cố tình hoạnh hoẹ gây khó khăn cho nàng, vì sao nàng vẫn còn lạc quan như vậy, thậm chí còn cười vui vẻ như vậy!
Ngay lập tức ngậm miệng, tiếng thét chói tai phiền lòng kia cũng xa xa biến mất ở phía chân trời vô cùng vô tận, giống như tiếng đàn đang diễn tấu đến lúc cao trào thì đột nhiên bị đứt dây, nàng nghi hoặc cố hết sức liếc mắt nhìn tên ma quỷ phía sau, không biết là rốt cuộc nàng có chỗ nào chọc đến hắn không, vì sao luôn hung dữ với nàng như vậy!
Rất hài lòng khi mình chỉ với hai chữ vô cùng đơn giản kia có thể tạo ra hiệu quả an tĩnh, Đoan Tuấn Mạc Nhiên mặt lạnh xuống, lọt vào trong tai, chỉ có tiếng gió vù vù cùng với tiếng vó ngựa, phút yên lặng khó có được này làm cho sự buồn bực trong lòng hắn dịu đi chút ít.
“Đoan Tuấn Mạc Nhiên?” Lăng Tây Nhi khẩn trương bắt lấy yên ngựa, bàn tay nhỏ bé có chút run run, nàng thử dò xét mở miệng, nghĩ muốn cùng hắn thương lượng một chút về vấn đề thả nàng xuống.
“Hừ!” Thanh âm lạnh lùng bay qua, cho dù bên tai ù ù tiếng gió, vẫn rõ ràng truyền tới, hắn khó chịu rồi, là bởi vì nàng gọi tên của hắn sao? Nhưng mà nàng là người hiện đại nha, không gọi tên chẳng lẽ muốn gọi giống như những người cổ hủ này…
“Đoan Tuấn Vương gia!” Được rồi, vì mạng nhỏ, vì không muốn bị xóc nảy ở trên lưng ngựa nguy hiểm này, cổ hủ thì cổ hủ!
“Chuyện gì?” Thanh âm không vui, càng thêm không kiên nhẫn.
“Cũng không thể… À, thả ta xuống dưới đi!” Lăng Tây Nhi cẩn thận lên tiếng, lời nói bởi vì khẩn trương mà có chút run rẩy.
“Có thể!” Lạnh lùng mở miệng.
Oa, dễ thương lượng như vậy! ? Nụ cười ngọt ngào tràn đầy khắp khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, nhưng mà giây tiếp theo, tươi cười cứng đờ, bàn tay to đã nhấc áo nàng lên.
“Ngươi… Làm cái gì vậy?” Này này, bây giờ chính là đang bay nhanh trên lưng ngựa nha, tính ra cũng khoảng sáu mươi cây số một giờ nha, hơn nữa bởi trời vừa mới mưa, dưới đất vừa ẩm ướt lại vừa trơn, hắn chắc sẽ không phải là muốn đem nàng ném xuống dưới chứ! ? Khuôn mặt nhỏ nhắn Lăng Tây Nhi đều sắp biến thành màu xanh rồi!
“Ném ngươi xuống dưới!” Ý tứ đơn giản, nhưng mà những câu nói ra lại làm lòng người phát lạnh.
Lăng Tây Nhi vội vàng cầu xin tha thứ: “Đại gia đại gia, bây giờ ta không muốn xuống nữa rồi, a a, thật ra… Thật ra ở trên lưng ngựa dù sao cũng còn thoải mái hơn trên mặt đất…” Nhất là từ trên lưng ngựa cao như vậy bị ném xuống dưới mặt đất!
“Ngươi chắc chắn?” Bàn tay to vẫn tiếp tục nắm chặt, không có chút ý định buông.
“Chắc chắn, chắc chắn, cực kỳ chắc chắn!” Lăng Tây Nhi không ngừng gật đầu, cái đầu nhỏ giống như con sâu dập đầu liên tục.
Bàn tay to làm kẻ khác bất an kia rốt cuộc chậm rãi buông ra, Lăng Tây Nhi không nhịn được thở phào nhẹ nhõm, nhưng là lòng tham lại nhanh chóng bị nhấc lên, con ngựa càng chạy càng nhanh, vù một tiếng tất cả những cây bạch dương ven đường đều trở thành những chấm tròn di động ở phía sau, nhanh chóng làm cho Lăng Tây Nhi có chút hoa cả mắt.
Tay nhỏ bé gắt gao nắm lấy dây cương, thân thể ra sức dựa về phía sau, bởi vì sợ hãi muốn tìm một ít ấm áp, động tác giống như con mèo con không ngừng hướng dựa vào trong lòng Đoan Tuấn Mạc Nhiên, đột nhiên làm cho thân thể hắn cứng đờ, trong xoang mũi thấm vào một mùi hương thơm ngát không rõ tên, vừa ấm áp vừa mang theo cảm giác mềm mại, mày kiếm lại lần nữa không kiên nhẫn nhăn lại, phiền não trong lòng hắn càng lúc càng sâu, cũng không lên tiếng nữa, cũng giống như Lăng Tây Nhi, chờ đợi hành trình doạ người này mau mau chấm dứt.
Tường bao quanh trấn rốt cuộc xuất hiện, tường thành cổ xưa, đám người quần áo tươi đẹp, phố xá phồn hoa náo nhiệt cuối cùng cũng hiện ra trước mắt.
Đoan Tuấn Mạc Nhiên dừng ngựa lại, bàn tay to nhấc lên, đem Lăng Tây Nhi vứt xuống ngựa, khuôn mặt cứng ngắc, không chút thương tiếc, sau đó cũng lưu loát xuống ngựa, thân thể cao lớn đứng ở bên cạnh nàng, mắt lạnh nhìn phố xá phồn hoa này.
Dùng hết toàn lực để đứng vững, cuối cùng cũng tránh được cảnh xấu hổ – thân mật tiếp xúc với mặt đất, Lăng Tây Nhi lòng rốt cuộc buông lỏng, nàng trợn tròn đôi mắt đẹp không vui quay đầu lại: “Ngươi có ý kiến với ta sao?” Thanh âm hừng hực khí thế, không giống như khi ở trên lưng ngựa cẩn thận dè dặt, hai chân nàng chạm đất rồi, tâm lý cũng kiên định trở lại, lại là ở trên phố xá, nàng sẽ không sợ ác ma này!
“Cái gì?” Đoan Tuấn Mạc Nhiên kinh ngạc, bởi vì lời của nàng, cũng bởi vì ngữ khí của nàng, con ngươi hung ác nham hiểm nheo lại. Đúng là nữ nhân, quả nhiên! Hắn bình luận Lăng Tây Nhi.
“Trước kia ngươi từng chịu cái gì đả kích à?” Ngay cả khi đã chuẩn bị tốt tâm lý, Lăng Tây Nhi vẫn bị ánh mắt kinh khủng kia hù dọa đến cứng người lại, cố hết sức nuốt một ngụm nước miếng, nàng một lần nữa nhỏ giọng mở miệng.
“Hả?” Ngạc nhiên cùng khó chịu.
“Tại sao tính cách lại quái dị như vậy, tính cách như vậy theo tâm lý học gọi là biến thái nha?”
Phân không rõ là dư âm của câu nói hay là tiếng động của ngón tay, nhưng là ở một giây sau, Lăng Tây Nhi vừa thét lớn vừa chạy vọt vào trong cửa thành, oa hu hu, ở lại chờ chết chính là đứa ngốc!
Mừng Giáng Sinh, Tặng Ngay 15% Giá Trị Nạp. Chương Trình Khuyến Mãi Kéo Dài Từ 24/12 Đến Hết 27/12, Nhanh Tay Lên Các Bạn Ơi!!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook