Vô Diệm Vương Phi
-
Chương 19: Chuyện xấu !
Thiên hạ không có tường nào cản hết được gió, huống chi nhân vật
chính trong chuyện xấu lần này chính là Đoan Tuấn Vương gia không hề dễ
dãi kia, Lăng Tây Nhi đã cố gắng hết sức làm một tiểu thư khuê các không bước chân ra khỏi cửa, nhưng những lời đồn đại vẫn liên tục truyền tới
cái lỗ tai của nàng.
“Là Mộng Nhan công chúa sao? Nghe nói là một tiểu mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành nha!” Trong đám người đang tụ tập, một tiểu nha hoàn mặc áo màu xanh bắt đầu nói.
“Đúng vậy, ít nhất so với Vô Diệm Vương phi của chúng ta xinh đẹp hơn rất nhiều, nhưng mà Vương gia đã đồng ý rồi sao?”
“Không biết!” Tiểu nha hoàn mặc áo lục lắc đầu.
“Ta biết!” Lục Nhi cũng tiến lên một bước.
“Ngươi biết?” Mọi người kinh ngạc ngoái đầu nhìn lại.
“Đúng vậy, chỉ cần dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết, có ai nguyện ý cả ngày đối mặt với một người cực kì xấu xí chứ, Vương gia khẳng định là đã đồng ý rồi!” Lục Nhi đắc ý dào dạt, như vậy, ít nhất nàng có thể hả cơn tức, cái nữ nhân xấu xí kia sau này đừng mơ tưởng sai bảo nàng!
“Đúng a, đúng a !” Mọi người cùng đồng thanh, nấp sau cây cột nhà, Lăng Tây Nhi nhếch môi cười một chút, trong hai tròng mắt khó nén được vui sướng, tung tăng xoay người lại, nhưng đập thẳng vào mặt nàng là hai tròng mắt thật to tròn tròn, con mắt tròn trơn nhẵn, cái mũi nho nhỏ, đôi môi phấn hồng chu lên cao cao, cực kỳ giống một viên anh đào nho nhỏ, ước gì được tiến lên hôn một cái.
“Ngươi trốn ở đây làm gì?” Đoan Tuấn Mạc Nhiên lạnh lùng mở miệng, ánh mắt lạnh như băng, khóe môi lạnh lùng nhếch lên.
“Xem trò vui a!” Lăng Tây Nhi đong đưa đôi tay nhỏ bé, ý bảo Đoan Tuấn Mạc Nhiên nói nhỏ một chút, nhón nhón gót chân lên, giống như đang kéo tiểu hài tử, đem Đoan Tuấn Mạc Nhiên kéo vào trong gian phòng của nàng.
Đoan Tuấn Mạc Nhiên sửng sốt, giương mắt nhìn căn phòng xa lạ này, vẻ băng lãnh trong hai tròng mắt càng sâu, nàng dẫn hắn vào trong phòng làm cái gì?
“Vừa rồi bọn họ nói Vương gia muốn cưới tiểu thiếp! Ngươi biết có chuyện này không?” Lăng Tây Nhi cười hì hì hỏi, rất tự nhiên mà coi Đoan Tuấn Mạc Nhiên là bằng hữu duy nhất ở trong Đoan Tuấn vương phủ này.
Đoan Tuấn Mạc Nhiên hoài nghi lắc đầu, con ngươi thâm trầm đem Lăng Tây Nhi tinh tế đánh giá, nàng đang cố ý sao? Còn là…
“Không biết? Làm sao có thể?” Thanh âm của Lăng Tây Nhi chợt cất cao, tiến lên, kéo kéo áo của Đoan Tuấn Mạc Nhiên : “Ngươi nhất định biết, chỉ là không chịu nói có phải hay không? Không có vấn đề gì, ta cũng sẽ không đi nói cho Vương gia là ngươi nói cho ta biết !” Lăng Tây Nhi thề thốt nói.
“Buông tay ngươi ra!” Đoan Tuấn Mạc Nhiên lạnh lùng mở miệng, trong con ngươi có chút không vui, cũng có chút kinh ngạc, Lăng Tây Nhi hình như không sợ hắn!
“Vậy ngươi nói cho ta biết, ta liền buông ra!” Lăng Tây Nhi tiếp tục cười hì hì, thuận tiện sờ sờ áo của Đoan Tuấn Mạc Nhiên, oa, vải vóc thật là tốt a, sờ vào thấy vừa mềm vừa mịn, ngẫm lại nàng thật sự là đáng thương a, dường như cái thân phận Vương phi này của nàng địa vị cũng không cao bằng một cái thư đồng nha, trên người của nàng, vẫn là quần áo màu xanh biếc như lúc vẫn còn làm nha hoàn, quần áo hồi môn một bộ nàng cũng không đụng tới.
Sắc mặt cứng đờ, trong mắt Đoan Tuấn Mạc Nhiên lóe lên một tia sáng chết người, cái nữ nhân ngu ngốc này đang làm cái gì, thân thể hắn là để cho bất luận nữ nhân nào tùy tiện động vào sao? Bàn tay to lớn giận dữ vung lên, đột nhiên, Lăng Tây Nhi kinh hãi kêu một tiếng rồi vội vàng tiến lên khép cửa phòng lại.
“Ngươi đóng cửa làm cái gì?” Đoan Tuấn Mạc Nhiên lạnh giọng mở miệng, sau đó lại đột nhiên phát hiện ra : không ngờ hắn lại có thể nói chuyện vượt quá ba câu với cái nữ nhân xấu xí này, hắn chán ghét ngoái đầu nhìn lại, con ngươi càng thêm không kiên nhẫn.
“Vừa rồi, cái tên ích kỷ bất thường, cuồng ngạo dữ dằn, tính cách lãnh khốc vô tình, ngang ngược vô lý lại vừa tự cao tự đại lộng quyền, gian ngoan xảo quyệt Đoan Tuấn Vương gia vừa đi qua!” Trong cơn tức giận Lăng Tây Nhi liên tục cấp thêm cho Đoan Tuấn Mạc Nhiên một đống tính từ hình dung, vẻ mặt nàng lại còn làm ra vẻ cực kì chán ghét.
Đoan Tuấn Mạc Nhiên giật mình, thân thể cứng lại, khóe miệng lạnh lùng giật giật lên xuống nhiều lần, đây chính là lần đầu tiên, hắn nghe được có người trực diện đánh giá hắn như vậy! Hơn nữa đánh giá triệt để sạch sẽ như vậy!
“Có đúng không? Ngươi khẳng định?” Con ngươi đột ngột trở nên âm lãnh hắn mở miệng, khóe miệng cười nhạt khiến người khác thấy sợ hãi.
“Đương nhiên, hắn là lão công của ta a, ta ít nhất gặp qua mặt hắn hai lần!” Lăng Tây Nhi dõng dạc tuyên bố, hướng Đoan Tuấn Mạc Nhiên ngoắc ngoắc tay, ân cần đem bánh quy xốp từ Lâm gia mang đến lấy ra cho Đoan Tuấn Mạc Nhiên ăn.
Đoan Tuấn Mạc Nhiên ngay cả nhìn cũng không thèm, trực tiếp quay phắt khuôn mặt nhỏ nhắn đi, thuận tiện nhếch khóe miệng lên, cười lạnh lùng tỏ vẻ chán ghét.
“Ngươi không ăn sao?” Lăng Tây Nhi mở miệng, nhấp một ngụm trà xanh, đem cái bánh quy xốp ngọt ngào kia đặt ở trong miệng chậm rãi thưởng thức, sau đó hàm răng nhẹ nhàng cắn xuống, hương vị thơm ngát liền dâng lên.
Đây là món điểm tâm ngọt nàng thích ăn nhất, trước lúc rời khỏi Lâm phủ đã đặc biệt cầu riêng Trương mụ tự mình làm cho.
Đoan Tuấn Mạc Nhiên cười lạnh một tiếng, thân thể cao lớn nhoáng lên, quay người về phía sau, hắn sẽ không lãng phí thời gian cùng một cái nữ nhân xấu xí.
“Aii…, ngươi không ăn cũng được, nhưng ít nhất cũng phải nể tình bằng hữu của chúng ta, ngươi nói cho ta biết đi!” Lăng Tây Nhi thấy hối lộ không được, chỉ có thể thay đổi dùng chiêu khác, cánh tay nhỏ bé kéo lấy tay của Đoan Tuấn Mạc Nhiên, không ngừng đung đưa, nàng nhớ kỹ lúc ở hiện đại, phụ thân bị nàng lay lay như vậy, cuối cùng sẽ đáp ứng yêu cầu của nàng.
“Buông tay!” Thanh âm lạnh như băng, giống như đóng băng tâm của người khác trong nháy mắt, nhưng mà Lăng Tây Nhi lại ngoảnh mặt làm ngơ, khóe miệng đáng thương của nàng buông xuống, cái mũi nhỏ chun chun lại: “Ngươi hãy nói cho ta biết đi, ta cũng muốn chuẩn bị tâm lý thật tốt a!” Thuận tiện làm tốt công việc chuẩn bị cho việc chạy trốn, mặc dù của hồi môn của nàng cũng không nhiều, nhưng mà trong Đoan Tuấn vương phủ lại có rất nhiều đồ trang sức, nàng có thể không cẩn thận đi “Nhặt” một món, hẳn là đủ để mở một cửa hàng nhỏ rồi!
Lông mi thanh tú của Đoan Tuấn Mạc Nhiên kinh ngạc ngước lên , trên thế giới này, không ngờ còn có người không sợ hắn, ngay cả là Hoàng thượng, cũng không dám như vậy với hắn.
“Ngươi không sợ ta?” Hắn hừ lạnh một tiếng, giương mắt, nhìn lại thì đã không thấy cái bớt chướng mắt, da thịt mềm mại như nước, sống mũi khéo léo thẳng thắn, nhất là hai tròng mắt linh động, to mà thông minh, dường như cũng không làm cho kẻ khác rất chán ghét.
“Sợ ngươi? Tại sao? Ngươi là cương thi thúc thúc hay là yêu quái chết yểu?” Đôi mắt Lăng Tây Nhi lưu chuyển cười hì hì hỏi, đôi mắt to tròn chớp chớp, lông mi dài bay bay.
“…” Đoan Tuấn Mạc Nhiên cảm giác đối thoại với Lăng Tây Nhi có chút phí sức, không kiên nhẫn hất bàn tay nhỏ bé của Lăng Tây Nhi ra, đi về phía trước một bước.
“Ngươi còn chưa nói cho ta biết!” Chưa tới phút cuối quyết không từ bỏ, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, đây giáo huấn của Lăng gia, tuyệt đối không thể vi phạm!
“Cái gì?” Đoan Tuấn Mạc Nhiên lạnh lùng nheo lại đôi mắt, hắn vốn nổi danh là thiếu kiên nhẫn.
“Vương gia có định lấy tiểu lão bà hay không?” Ánh mắt Lăng Tây Nhi lòe lòe sáng, dường như tràn ngập chờ mong.
Đoan Tuấn Mạc Nhiên nheo mắt lại, tại sao cái nữ nhân xấu xí kia cho mình cảm giác nàng rất chờ mong hắn sẽ lấy tiểu lão bà!
“Ngươi hy vọng hắn lấy?” Đoan Tuấn Mạc Nhiên lạnh lùng mở miệng, lông mi thanh tú lại một lần nữa ngước lên.
“Đương nhiên!” Lăng Tây Nhi sung sướng gật đầu, một câu nói, đã gợi lên lòng hiếu kỳ của Đoan Tuấn Mạc Nhiên .
“Tại sao?” Hắn tiếp tục mở miệng, trong con ngươi tràn ngập tò mò.
“Tại sao? Chẳng lẽ ngươi không nhìn thấy? Ta lớn lên xấu xí như vậy, Vương gia không thích ta, tốt nhất là cho chút phí chia tay, để ta cuốn gói rời đi là tốt nhất rồi, trời đất bao la, chắc chắn sẽ có chỗ dung thân cho Lăng Tây Nhi ta!” Lăng Tây Nhi hưng phấn nói, hoàn toàn không chú ý Đoan Tuấn Mạc Nhiên đã lạnh lùng nheo lại ánh mắt.
Lăng Tây Nhi sao, nếu như hắn nhớ không lầm, Vương phi của hắn phải gọi là Lâm Y Y mới đúng!
“Là Mộng Nhan công chúa sao? Nghe nói là một tiểu mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành nha!” Trong đám người đang tụ tập, một tiểu nha hoàn mặc áo màu xanh bắt đầu nói.
“Đúng vậy, ít nhất so với Vô Diệm Vương phi của chúng ta xinh đẹp hơn rất nhiều, nhưng mà Vương gia đã đồng ý rồi sao?”
“Không biết!” Tiểu nha hoàn mặc áo lục lắc đầu.
“Ta biết!” Lục Nhi cũng tiến lên một bước.
“Ngươi biết?” Mọi người kinh ngạc ngoái đầu nhìn lại.
“Đúng vậy, chỉ cần dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết, có ai nguyện ý cả ngày đối mặt với một người cực kì xấu xí chứ, Vương gia khẳng định là đã đồng ý rồi!” Lục Nhi đắc ý dào dạt, như vậy, ít nhất nàng có thể hả cơn tức, cái nữ nhân xấu xí kia sau này đừng mơ tưởng sai bảo nàng!
“Đúng a, đúng a !” Mọi người cùng đồng thanh, nấp sau cây cột nhà, Lăng Tây Nhi nhếch môi cười một chút, trong hai tròng mắt khó nén được vui sướng, tung tăng xoay người lại, nhưng đập thẳng vào mặt nàng là hai tròng mắt thật to tròn tròn, con mắt tròn trơn nhẵn, cái mũi nho nhỏ, đôi môi phấn hồng chu lên cao cao, cực kỳ giống một viên anh đào nho nhỏ, ước gì được tiến lên hôn một cái.
“Ngươi trốn ở đây làm gì?” Đoan Tuấn Mạc Nhiên lạnh lùng mở miệng, ánh mắt lạnh như băng, khóe môi lạnh lùng nhếch lên.
“Xem trò vui a!” Lăng Tây Nhi đong đưa đôi tay nhỏ bé, ý bảo Đoan Tuấn Mạc Nhiên nói nhỏ một chút, nhón nhón gót chân lên, giống như đang kéo tiểu hài tử, đem Đoan Tuấn Mạc Nhiên kéo vào trong gian phòng của nàng.
Đoan Tuấn Mạc Nhiên sửng sốt, giương mắt nhìn căn phòng xa lạ này, vẻ băng lãnh trong hai tròng mắt càng sâu, nàng dẫn hắn vào trong phòng làm cái gì?
“Vừa rồi bọn họ nói Vương gia muốn cưới tiểu thiếp! Ngươi biết có chuyện này không?” Lăng Tây Nhi cười hì hì hỏi, rất tự nhiên mà coi Đoan Tuấn Mạc Nhiên là bằng hữu duy nhất ở trong Đoan Tuấn vương phủ này.
Đoan Tuấn Mạc Nhiên hoài nghi lắc đầu, con ngươi thâm trầm đem Lăng Tây Nhi tinh tế đánh giá, nàng đang cố ý sao? Còn là…
“Không biết? Làm sao có thể?” Thanh âm của Lăng Tây Nhi chợt cất cao, tiến lên, kéo kéo áo của Đoan Tuấn Mạc Nhiên : “Ngươi nhất định biết, chỉ là không chịu nói có phải hay không? Không có vấn đề gì, ta cũng sẽ không đi nói cho Vương gia là ngươi nói cho ta biết !” Lăng Tây Nhi thề thốt nói.
“Buông tay ngươi ra!” Đoan Tuấn Mạc Nhiên lạnh lùng mở miệng, trong con ngươi có chút không vui, cũng có chút kinh ngạc, Lăng Tây Nhi hình như không sợ hắn!
“Vậy ngươi nói cho ta biết, ta liền buông ra!” Lăng Tây Nhi tiếp tục cười hì hì, thuận tiện sờ sờ áo của Đoan Tuấn Mạc Nhiên, oa, vải vóc thật là tốt a, sờ vào thấy vừa mềm vừa mịn, ngẫm lại nàng thật sự là đáng thương a, dường như cái thân phận Vương phi này của nàng địa vị cũng không cao bằng một cái thư đồng nha, trên người của nàng, vẫn là quần áo màu xanh biếc như lúc vẫn còn làm nha hoàn, quần áo hồi môn một bộ nàng cũng không đụng tới.
Sắc mặt cứng đờ, trong mắt Đoan Tuấn Mạc Nhiên lóe lên một tia sáng chết người, cái nữ nhân ngu ngốc này đang làm cái gì, thân thể hắn là để cho bất luận nữ nhân nào tùy tiện động vào sao? Bàn tay to lớn giận dữ vung lên, đột nhiên, Lăng Tây Nhi kinh hãi kêu một tiếng rồi vội vàng tiến lên khép cửa phòng lại.
“Ngươi đóng cửa làm cái gì?” Đoan Tuấn Mạc Nhiên lạnh giọng mở miệng, sau đó lại đột nhiên phát hiện ra : không ngờ hắn lại có thể nói chuyện vượt quá ba câu với cái nữ nhân xấu xí này, hắn chán ghét ngoái đầu nhìn lại, con ngươi càng thêm không kiên nhẫn.
“Vừa rồi, cái tên ích kỷ bất thường, cuồng ngạo dữ dằn, tính cách lãnh khốc vô tình, ngang ngược vô lý lại vừa tự cao tự đại lộng quyền, gian ngoan xảo quyệt Đoan Tuấn Vương gia vừa đi qua!” Trong cơn tức giận Lăng Tây Nhi liên tục cấp thêm cho Đoan Tuấn Mạc Nhiên một đống tính từ hình dung, vẻ mặt nàng lại còn làm ra vẻ cực kì chán ghét.
Đoan Tuấn Mạc Nhiên giật mình, thân thể cứng lại, khóe miệng lạnh lùng giật giật lên xuống nhiều lần, đây chính là lần đầu tiên, hắn nghe được có người trực diện đánh giá hắn như vậy! Hơn nữa đánh giá triệt để sạch sẽ như vậy!
“Có đúng không? Ngươi khẳng định?” Con ngươi đột ngột trở nên âm lãnh hắn mở miệng, khóe miệng cười nhạt khiến người khác thấy sợ hãi.
“Đương nhiên, hắn là lão công của ta a, ta ít nhất gặp qua mặt hắn hai lần!” Lăng Tây Nhi dõng dạc tuyên bố, hướng Đoan Tuấn Mạc Nhiên ngoắc ngoắc tay, ân cần đem bánh quy xốp từ Lâm gia mang đến lấy ra cho Đoan Tuấn Mạc Nhiên ăn.
Đoan Tuấn Mạc Nhiên ngay cả nhìn cũng không thèm, trực tiếp quay phắt khuôn mặt nhỏ nhắn đi, thuận tiện nhếch khóe miệng lên, cười lạnh lùng tỏ vẻ chán ghét.
“Ngươi không ăn sao?” Lăng Tây Nhi mở miệng, nhấp một ngụm trà xanh, đem cái bánh quy xốp ngọt ngào kia đặt ở trong miệng chậm rãi thưởng thức, sau đó hàm răng nhẹ nhàng cắn xuống, hương vị thơm ngát liền dâng lên.
Đây là món điểm tâm ngọt nàng thích ăn nhất, trước lúc rời khỏi Lâm phủ đã đặc biệt cầu riêng Trương mụ tự mình làm cho.
Đoan Tuấn Mạc Nhiên cười lạnh một tiếng, thân thể cao lớn nhoáng lên, quay người về phía sau, hắn sẽ không lãng phí thời gian cùng một cái nữ nhân xấu xí.
“Aii…, ngươi không ăn cũng được, nhưng ít nhất cũng phải nể tình bằng hữu của chúng ta, ngươi nói cho ta biết đi!” Lăng Tây Nhi thấy hối lộ không được, chỉ có thể thay đổi dùng chiêu khác, cánh tay nhỏ bé kéo lấy tay của Đoan Tuấn Mạc Nhiên, không ngừng đung đưa, nàng nhớ kỹ lúc ở hiện đại, phụ thân bị nàng lay lay như vậy, cuối cùng sẽ đáp ứng yêu cầu của nàng.
“Buông tay!” Thanh âm lạnh như băng, giống như đóng băng tâm của người khác trong nháy mắt, nhưng mà Lăng Tây Nhi lại ngoảnh mặt làm ngơ, khóe miệng đáng thương của nàng buông xuống, cái mũi nhỏ chun chun lại: “Ngươi hãy nói cho ta biết đi, ta cũng muốn chuẩn bị tâm lý thật tốt a!” Thuận tiện làm tốt công việc chuẩn bị cho việc chạy trốn, mặc dù của hồi môn của nàng cũng không nhiều, nhưng mà trong Đoan Tuấn vương phủ lại có rất nhiều đồ trang sức, nàng có thể không cẩn thận đi “Nhặt” một món, hẳn là đủ để mở một cửa hàng nhỏ rồi!
Lông mi thanh tú của Đoan Tuấn Mạc Nhiên kinh ngạc ngước lên , trên thế giới này, không ngờ còn có người không sợ hắn, ngay cả là Hoàng thượng, cũng không dám như vậy với hắn.
“Ngươi không sợ ta?” Hắn hừ lạnh một tiếng, giương mắt, nhìn lại thì đã không thấy cái bớt chướng mắt, da thịt mềm mại như nước, sống mũi khéo léo thẳng thắn, nhất là hai tròng mắt linh động, to mà thông minh, dường như cũng không làm cho kẻ khác rất chán ghét.
“Sợ ngươi? Tại sao? Ngươi là cương thi thúc thúc hay là yêu quái chết yểu?” Đôi mắt Lăng Tây Nhi lưu chuyển cười hì hì hỏi, đôi mắt to tròn chớp chớp, lông mi dài bay bay.
“…” Đoan Tuấn Mạc Nhiên cảm giác đối thoại với Lăng Tây Nhi có chút phí sức, không kiên nhẫn hất bàn tay nhỏ bé của Lăng Tây Nhi ra, đi về phía trước một bước.
“Ngươi còn chưa nói cho ta biết!” Chưa tới phút cuối quyết không từ bỏ, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, đây giáo huấn của Lăng gia, tuyệt đối không thể vi phạm!
“Cái gì?” Đoan Tuấn Mạc Nhiên lạnh lùng nheo lại đôi mắt, hắn vốn nổi danh là thiếu kiên nhẫn.
“Vương gia có định lấy tiểu lão bà hay không?” Ánh mắt Lăng Tây Nhi lòe lòe sáng, dường như tràn ngập chờ mong.
Đoan Tuấn Mạc Nhiên nheo mắt lại, tại sao cái nữ nhân xấu xí kia cho mình cảm giác nàng rất chờ mong hắn sẽ lấy tiểu lão bà!
“Ngươi hy vọng hắn lấy?” Đoan Tuấn Mạc Nhiên lạnh lùng mở miệng, lông mi thanh tú lại một lần nữa ngước lên.
“Đương nhiên!” Lăng Tây Nhi sung sướng gật đầu, một câu nói, đã gợi lên lòng hiếu kỳ của Đoan Tuấn Mạc Nhiên .
“Tại sao?” Hắn tiếp tục mở miệng, trong con ngươi tràn ngập tò mò.
“Tại sao? Chẳng lẽ ngươi không nhìn thấy? Ta lớn lên xấu xí như vậy, Vương gia không thích ta, tốt nhất là cho chút phí chia tay, để ta cuốn gói rời đi là tốt nhất rồi, trời đất bao la, chắc chắn sẽ có chỗ dung thân cho Lăng Tây Nhi ta!” Lăng Tây Nhi hưng phấn nói, hoàn toàn không chú ý Đoan Tuấn Mạc Nhiên đã lạnh lùng nheo lại ánh mắt.
Lăng Tây Nhi sao, nếu như hắn nhớ không lầm, Vương phi của hắn phải gọi là Lâm Y Y mới đúng!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook