Vô Diệm Vương Phi
Chương 139: Say rượu làm bậy



“Có thấy Thượng Quan Tố Tố không?”

Một giọng nói thật lớn vang lên bên tai, Lăng Tây Nhi mơ màng tỉnh ngủ, dụi dụi đôi thấy trước mắt mình là Lãnh Tuyệt Tâm, nàng ngoái trước ngó sau mới dám khẳng định là đang hỏi mình rồi chậm rãi nói:

“Ý của huynh là hỏi Thượng Quan Tố Tố sao? Nàng ấy đã biến mất ư?”

“Ngày hôm qua chúng ta xuất ngoại đi chơi xuân, sau đó…”

Hắn do dự, khuôn mặt không tự giác đỏ lên, ánh mắt tối sầm lại, hạ thấp mi nói:

“Sau lại chỉ có một mình nàng ấy rời đi”

“Một mình rời đi. Tại sao huynh không đuổi theo?”

Tây Nhi hô to.

“Ta …. Đã ngủ thiếp đi.”

Giọng nói của hắn nhỏ dần như tiếng muỗi kêu.

“Huynh nói cái gì thế?”

Lăng Tây Nhi dường như không nghe rõ, đành ghé sát tai mình tới gần miệng hắn.

“Ta nói ta đã ngủ thiếp đi.”

Hắn không kiên nhẫn la lớn, sau đó Tây Nhi bừng tỉnh ngộ.

“Huynh qua đêm ở bên ngoài?”

“Ừm”

“Lấy trời làm màn, lấy đất làm giường?”

“Đúng”

“Sau đó mệt mỏi rồi ngủ thiếp đi!”

“Chính xác!”

“Rồi sau đó chỉ một mình nàng rời đi!”

“À…” Tây Nhi kéo dài âm cuối, như bừng tỉnh ngộ.

“Muội… Đừng nghĩ lung tung, ta….”

Lãnh Tuyệt Tâm xấu hổ nói. Nếu không phải hắn đã tìm kiếm Thượng Quan Tố Tố suốt một đêm mà không thấy thì dù đánh chết hắn cũng không dám nói.

“Ta cái gì cũng không nghĩ lung tung đâu, ta chỉ đơn thuần là một đứa trẻ trong sáng nha!”

Nàng vỗ bụng, không biết là đang nói mình hay nói đứa nhỏ trong bụng mình nữa.

“Nói cho ta biết nàng đã quay lại chưa?”

Lãnh Tuyệt Tâm cũng không còn tâm trạng nào mà so đo với nàng nữa, vội vàng nói.

“Không có! Ta nghĩ nếu đã có ý muốn trốn thì đương nhiên sẽ không cho ngươi cơ hội tìm được nàng… Bất quá ngươi có thể đến tìm nhà của nàng ở Giang Nam… Di. Ta còn chưa nói hết nha làm gì mà chạy nhanh như vậy.”

Tây Nhi xoay người đi vào trong phòng, còn chưa rửa mặt nhất định mắt rất nhập nhèm nha, nhìn sang bên giường không thấy Đoan Tuấn Mạc Nhiên đâu, người luyện võ rất thích dậy sớm thì phải nhưng nàng thì không, cảm giác được ngủ là tốt nhất.

Nàng vừa lòng quay về với ổ chăn ấm áp của mình thì cửa phòng lại bị gõ vang một lần nữa, Tây Nhi mơ màng mở mắt ra, cửa phòng đã bị mở ra rồi, là Lục Nhi nhưng thần sắc lại cuống cuồng: ”Nương nương, không tốt rồi, quận chúa lại đến.”

“Mộng Nhan đã trở lại?”

“Không phải! Là Hỉ Ninh…”

“Hỉ Ninh” Cái tên này nghe rất quen nha.

“Chính là quận chúa Hỉ Ninh, là nữ tử của Cố Vương gia”

“Lâm Kiếm Hồng?”

Tây Nhi rời giường, ánh mắt nhìn qua rất hưng phấn, hình như đã lâu không làm bà chủ kinh doanh thì phải, nàng xoa tay chuẩn bị phải khai trương lại mới được. Chuyện tốt sao lại tới liên tiếp vậy, vừa mới giải quyết xong chuyện của Lãnh Tuyệt Tâm, nay lại tới chuyên của Lâm Kiếm Hồng.

“Nương nương, là việc lớn không tốt nha!”

Lục Nhi nhìn bộ dạng nhếch miệng cười của Tây Nhi không nén được thở dài một hơi, quận chúa Hỉ Ninh có vẻ như đang nổi giận đùng đùng như muốn lật tung cả vương phủ lên nha, ngoài trừ công chúa Mộng Nhan ra vẫn chưa có ai kiêu ngạo như vậy.

“Là chuyện tốt!”

Tây Nhi vui vẻ bảo Lục Nhi chuẩn bị trang phục cùng trang điểm cho mình, chuyện xấu từ kinh thành đã lan ra khắp đất nước rồi, khóe miệng thanh tú khẽ nhếch lên, ánh mắt khó nén được đắc ý.

“Nương nương… Chuyện này sợ rằng không như ngài tưởng tượng đâu…”

Lục Nhi thật sự không đành lòng dội bát nước lạnh vào lòng nàng, nhưng bộ dáng nổi giận của Hỉ Ninh quận chúa thật đáng sợ.

“Được rồi, ta đã biết, ngươi còn không mau chuẩn bị giúp ta còn đứng ngẩn người ra đó làm gì”

Tây Nhi thúc giục nàng, đây là nữ nhân đầu tiên đến tìm Lâm Kiếm Hồng.

“Được rồi, Lâm Kiếm Hồng đang ở đâu vậy.”

Tây Nhi nhìn sang bên, dáng vẻ như không thể chờ đợi được.

“Nương nương, Lục Nhi nói cho người biết chuyện này, đêm qua Lâm thiếu gia không về, nô tỳ đến phòng của Lâm thiếu gia thì phát hiện thấy một phong thư trên bàn.”

Lục Nhi tốt bụng mang phong thư đưa cho Tây Nhi rồi ngay tức khắc rời đi, trong lúc này không nên ở lại nếu không muốn thế mạng cho Lâm thiếu gia làm oan hồn mà không biết.

“Cái gì?”

Thanh âm của Lăng Tây Nhi đột nhiên nâng lên quãng tám; Đoan Tuấn Mạc Nhiên luyện công xong vừa mới vào cửa thì bị tiếng thét chói tai của nàng hù dọa, thiếu chút nữa ngã ngửa ra trên mặt đất.

Đoan Tuấn Mạc Nhiên cầm lá thư từ tay nàng đọc lướt qua rất nhanh, hai tròng mắt vốn đang bình tĩnh đột nhiên nổi sóng, cái này không thật không có khí cốt nam nhân, vừa thấy họa thì chỉ biết chạy trốn thôi sao?

“Tiểu Tuấn Tử, làm sao bây giờ… Hỉ Ninh quận chúa đã…”

Thảm rồi, thật sự thảm rồi, quán của ta chẳng những không được khai trương mà còn nhanh chóng bị đóng cửa.

“Loại chuyện này đều do nữ nhân kia mà ra, nàng đi giải quyết cho khéo một chút là được rồi!”

Đoan Tuấn Mạc Nhiên làm ngơ, giao thư lại cho nàng.

“Hả?”

Lúc này sao lại bảo nàng xử lí, tại sao những chuyện như thế này toàn là nàng xử lí. Tây Nhi không kiên nhẫn liếc mắt nhìn Đoan Tuấn Mạc Nhiên.

“Nương tử, nàng cũng không thể bắt ta làm….”

Dáng vẻ Hỉ Ninh thế nào hắn cũng không còn nhớ, mà coi như nhớ cũng không thể bắt hắn chạy đến trước mặt nàng ta nói:

“Này, ngươi bị cưỡng gian có đúng không? Còn tên đầu sỏ gây lên tội đã chạy thoát rồi.”

Coi như hắn là Vương gia ác ma đi nữa thì hắn cũng sẽ không nói chuyên với một người phụ nữ đang điên đâu. Ngẫm đi ngẫm lại, vẫn là để nương tử của hắn đi nói chuyện thì hơn, dù sao thì cùng là nữ nhân với nhau sẽ dễ ăn nói hơn.

“Cũng được”

Lăng Tây Nhi gật đầu, nhưng nàng luôn cảm thấy không ôn, uống rượu xong là có thể làm chuyện xấu sao? Mà đó lại là Cố phủ, Cố Vương gia đi đâu, người hầu đâu hết rồi. Nếu thật sự là Lâm Kiếm Hồng….. Ai da, thật khó giải thích!

“Mau đi đi, đến chậm sẽ xảy ra chuyện không hay mất!”

Đoan Tuấn Mạc Nhiên thúc giục nàng, Tây Nhi liền đi ra cửa, không đành lòng ngoái lại nhìn Đoan Tuấn Mạc Nhiên rồi mới chịu rời đi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương