Vô Diệm Vương Phi
Chương 116: Trừng phạt đúng tội

Chậm rãi mở mắt ra, khó hiểu nhìn qua ánh mắt dường như đang rất tức giận của Lục Phóng, Y Nhân yếu ớt cười cười, chuyện xảy ra ngày hôm qua nàng ta cũng không nhớ rõ lắm, chỉ nhớ đứa con đã không còn, con tiện nhân Lăng Tây Nhi kia vọt vào phòng, nàng ta gấp gáp nói gì đó rồi ngất đi.

“Ngươi còn có thể cười được ư?”

Lục Phóng lạnh lùng mở miệng, nhìn qua khuôn mặt nhỏ nhắn kiều mỵ của nàng ta nhưng trong lòng nàng ta lại quá độc ác.

“Lão gia, người đừng đau lòng, con đã không còn nhưng chúng ta còn có thể sinh nữa, chỉ ngàn vạn lần không thể để cho đại phu nhân được tự tại!”

Lúc này, trong lòng nàng ta đang nhắm đến vị trí đại phu nhân, nàng ta cũng không tính là đã bị lỗ vốn, chỉ cần ngồi lên vị trí Lục phu nhân là được!

“Nhốt Đường Kỳ lại vì cái gì?”

Lục Phóng cười lạnh, nữ nhân này thật độc ác hơn cả rắn rết, hình như không biết âm mưu của mình đã sớm bị lộ.

“Lão gia ngài quên rồi sao? Hôm qua nếu không vì tổ yến của đại phu nhân… Người cười như vậy là sao?”

Nàng ta cố sức nâng trán lên, nhìn nụ cười lạnh bên môi Lục Phóng, tim không kìm được đập mạnh.

“Hình như ngươi đã quên, không phải thuốc là do chính ngươi bỏ vào sao?”

Lục Phóng lạnh lùng nói, tay vuốt vuốt bình ngọc màu trắng, liếc xéo vẻ mặt kinh ngạc của nàng ta.

“Lão gia, người đang nói gì vậy? Làm sao ta có thể hạ độc con của chúng ta, còn nữa…”

Nàng ta gấp gáp bình ổn nhịp tim mà nói.

“Đúng, ngươi sẽ không làm thế, nhưng ngươi lại muốn hại đứa con trong bụng Vương phi nương nương, chỉ là ngươi đã tự hại mình mà thôi!”

Hắn lạnh lùng nói, đầu lông mày nhướng lên ra vẻ mỉa mai, chưa từng nghĩ tới tiểu thiếp của hắn lại muốn một hòn đá ném trúng hai con chim, hại Vương phi để thỏa mối hận trong lòng rồi lại ngồi lên vị trí đại phu nhân!

“Người…nói bậy!”

Sắc mặt đột nhiên xanh méc, âm mưu đã vị người khác vạch trần.

“Ngươi vẫn không chịu thừa nhận sao?”

Lục Phóng khẻ thở dài, rốt cuộc một chút tình cảm băn khoăn trong lòng đối với Y Nhân cũng biến mất không còn chút nào.

Lăng Tây Nhi không so đo không có nghĩa là Đoan Tuấn Mạc Nhiên không so đo; Đoan Tuấn Mạc Nhiên không so đo không có nghĩa là Lục Phóng không so đo, Y Nhân vừa mới tỉnh lại nhìn ánh mắt khiến cho người ta sợ hãi của Lục Phóng thì đã nhận ra một sự thật thảm thiết rằng nàng ta xong rồi!

“Lão gia, không phải ta cố ý, thật sự không cố ý!”

Chỉ là một giấc ngủ thôi, chỉ một ngày trôi qua mà tình cảnh đã trở nên vạn dặm bi thảm như vậy.

“Không phải cố ý?”

Lục Phóng chuyển tầm mắt, khóe môi cười lạnh, một vòng trở lại từ quỷ môn quan mà vẫn muốn tiếp tục hại người sao? Không phải cố ý, vậy rốt cuộc phải thế nào mới là cố ý?

“Ta chỉ ghen với nàng ta!”

Nàng ta rủ mắt xuống thấp giọng nói, bàn tay nhỏ bé nắm chặt lại, ánh mắt không che giấu vẻ không cam lòng:

“Vị trí kia vốn là của ta, ta không muốn nàng ta ngồi lên nó!”

Giọng nói của nàng ta càng lúc càng nhỏ nhưng từng chữ lại rất rõ ràng.

“Y Nhân, đó là Vương gia Đoan Tuấn đấy!”

Lục Phóng trầm giọng nói, lời nói dối trá của nàng ta khiến cho lòng hắn lạnh lẽo một lần nữa.

“Vương gia thì thế nào, không phải chỉ là một nam nhân đã từng bị ta cự tuyệt sao, hắn ghi hận trong lòng nên muốn dùng nữ nhân khác để trả thù ta mà thôi!”

Nàng ta cười trầm thấp, tiếng cười khiến cho Lục Phóng phải sởn gai óc.

“Y Nhân, tự mình gieo quả đắng thì phải tự mình nhận lấy!”

Lục Phóng đứng dậy, lạnh lùng sai bảo quản gia:

“Chuyển nàng ta sang phòng củi, mỗi ngày ba bữa cơm, không cần ai hầu hạ, đến khi nàng ta đã tĩnh dưỡng tốt thì đuổi ra khỏi Lục phủ!”

“Lão gia, người…nói gì vậy?”

Y Nhân khẽ giật mình, thật không ngờ Lục Phóng lại làm chuyện như vậy.

“Đây cũng là ta đã niệm tình nghĩa vợ chồng giữa chúng ta rồi! Y Nhân, Vương phi nương nương dùng máu của chính mình để cứu mạng ngươi, nhưng hiện giờ xem ra nàng đã cứu một con sói nhẫn tâm rồi!”

Khó nén vẻ thất vọng trên mặt, Lục Phóng tập tễnh bước ra khỏi phòng.

……

“Nương nương, nghe nói Lục đại nhân đã đuổi nhị phu nhân ra khỏi phủ, nhưng vì thân thể của nàng ta còn yếu cho nên đã tạm thời sắp xếp cho ở trong phòng củi!”

Lục Nhi lắm mồm nhanh chóng báo tin cho Tây Nhi.

“Vậy sao?”

Nhàn nhạt ngoái đầu nhìn lại, nháy mắt với Lục Nhi, Lục Nhi nhìn sang Đoan Tuấn Mạc Nhiên đang nằm trên giường lập tức lè lưỡi, cúi đầu lui ra ngoài.

“Nàng ta đã bị trừng phạt đúng tội!”

Chậm rãi nói, đột nhiên Đoan Tuấn Mạc Nhiên mở to đôi mắt trong trẻo lạnh lùng ra.

“…sự ghen ghét đã che kín hai mắt của nàng ta, thật ra có trượng phu, có con chính là hạnh phúc lớn nhất trong cuộc sống, làm gì phải hy vọng xa vời nữa!”

Bàn tay nhỏ bé phủ lên bụng, Tây Nhi chậm rãi nói.

“Nhưng thế gian lại không có mấy người an phận được như vậy, bọn họ luôn muốn nhiều hơn!”

Bao lấy bàn tay nhỏ của Tây Nhi, Đoan Tuấn Mạc Nhiên cười nhàn nhạt nói.

“…cũng là bởi vì hy vọng đang ở trước mắt, đã từng có được thứ gì đó rồi mất đi so với việc không có còn đau lòng gấp mấy lần!”

Bàn tay nhỏ bé vân vê khuôn mặt nam nhân kia, một vị Vương gia lãnh khốc điều mây khiển gió luôn làm cho bao nhiêu thiếu nữ phải xin hàng.

“Kêu Long Thanh vào đây!”

Đoan Tuấn Mạc Nhiên cười cười, đột nhiên chuyển chủ đề.

“Ừm, được!”

Tây Nhi đáp lời, biết rõ Đoan Tuấn Mạc Nhiên và Long Thanh lương thượng chuyện quốc sự nên xuống giường, mở cửa phòng, bởi vì chuyện hôm qua nên thái độ của Long Thanh với nàng tốt hơn rất nhiều, không hề dùng ánh mắt cay nghiệt nhìn nàng nữa.

“Đây là sách dược ngươi muốn!”

Tây Nhi đặt sách vào lòng bàn tay Long Thanh.

“Hả? Sao ngươi lại từ bỏ thế?”

Dù có ngày ngày đuổi theo nàng cũng không cho, hôm nay lại chủ động giao ra, rất kì quái.

“Thật ra vẫn muốn đưa cho ngươi nhưng chỉ vì thái độ kiêu ngạo của ngươi làm ta thấy khó chịu thôi!”

Nhét sách dược vào trong tay hắn, Tây Nhi tự đắc nheo đôi mắt to lại, cũng đúng thôi, tâm huyết hai mươi mấy năm của sư phụ không ngờ lại đưa cho người khác, khó tránh khỏi có chút oán hận.

“Hiện giờ thì thấy vừa lòng rồi sao?”

Long Thanh cười hì hì, gãi gãi đầu, giấu cuốn sách trong ngực như một bảo bối.

“Bởi vì một tiếng đại sư tẩu của ngươi nên tất nhiên ta phải ra dáng một đại sư tẩu rồi!”

Thuận tiện còn phải tìm cho hắn một đám thật tốt để cưới nữa!

“Sớm biết vậy thì ta đã gọi ngươi như thế rồi!”

Long Thanh vui ra mặt, hắn không phục vì Lăng Tây Nhi luôn làm ra vẻ nhát gan lại phiền phức, luôn rúc sau lưng Đoan Tuấn Mạc Nhiên, càng khiến cho hắn tức giận là nàng lại giúp Lãnh Tuyệt Tâm chạy trốn, nhưng trải qua chuyện của Y Nhân, hắn biết rõ Tây Nhi không phải sợ thật mà chỉ là không muốn gây thêm chuyện, thêm một người bạn vẫn tốt hơn nhiều so với có thêm một kẻ địch!

“Bớt lắm mồm đi, Tiểu Tuấn Tử gọi ngươi đấy!”

Tây Nhi cười cười, quay đầu lại nhìn vào phòng một cái sau đó dẫn Lục Nhi vào nhà bếp, mấy ngày nay sức ăn của nàng ngày càng lớn, dường như luôn ăn không đủ no, cũng chỉ mới ăn cơm trưa có hai canh giờ mà lại đói bụng rồi!

“Nương nương, theo ta thì người không nên cứu nhị phu nhân, một người độc ác như vậy chết đi còn hơn!”

Lục Nhi nổi giận nói, hiện giờ nàng đã hoàn toàn dính lấy Tây Nhi, bởi vì từng xảy ra nhiều chuyện nên còn tận tụy hơn so với một nha hoàn tận tụy mấy phần.

“Đúng, Lục Nhi nói không sai!”

Một giọng nói thanh nhã truyền đến, ngước mắt lên nhìn, là Lục phu nhân Đường Kỳ, đôi mắt tuy có hơi đỏ ửng, đó là kết quả hôm qua đã khóc cả ngày nhưng đã khôi phục lại vẻ thanh nhã như xưa, hai tròng mắt khó nén vẻ tức giận.

“Lục phu nhân, hôm qua đã chịu khổ rồi!”

Tây Nhi cười nhàn nhạt, cũng không cho là đúng, nàng chỉ làm vậy vì chính mình mà thôi, người khác có không hiểu cũng không quan trọng.

“Khổ, cũng không phải chỉ có một ngày, chỉ cảm tạ Vương phi rất nhiều, nếu như không phải Vương phi nương nương xuất hiện thì con tiện nhân Y Nhân kia sẽ không có tật giật mình mà tuôn hết sự thật ra!”

Lục phu nhân nói xong thì Tây Nhi tỉnh ngộ, thì ra nàng ta không phải đến đây để trút giận mà đến để cảm tạ.

“Phu nhân nói đi đâu vậy, phu nhân thiện tâm nên ông trời sẽ phù hộ mà!”

Người cổ đại mà, dù sao cũng rất mê tín, luôn tin vào trời xanh.

“Phù hộ? Nếu quả thật phù hộ thì cũng không bắt ta không thể sinh được con, khiến cho lão gia sinh lòng chán ghét nên mới trêu chọc đến lòng tham của con tiện nhân Y Nhân kia!”

Nàng ta thấp giọng nói, trong lòng phẫn hận bất bình, bởi vì việc hôm qua mà trong lòng nàng cũng oán hận Lục Phóng bạc tình bạc nghĩa.

“Phu nhân không thể sinh con sao?”

Tây Nhi chuyển tầm mắt, có lẽ nhân cơ hội này có thể thử y thuật của mình, vì vậy lệnh cho Lục Nhi đi lấy sách, nghĩ một lát rồi ném lại cho Lục Nhi, bảo Lục Nhi viết rồi giao cho Lục phu nhân:

“Đây là bí phương tổ truyền của chúng ta, chuyện trị chứng hiếm muộn, Lục phu nhân có thể thử xem, nhưng về phần có được hay không thì ta cũng không nắm chắc được mấy phần!”

“Vương phi nương nương nói đi đâu vậy, từ hôm qua sau khi ngài ra tay cứu Y Nhân thì cả thành Hàng Châu đã sớm tôn ngài thành Bồ Tát chuyển thế rồi, phương thuốc nương nương cho nhất định sẽ hữu hiệu, tạ ơn nương nương!”

Lục phu nhân cảm kích liên tục nói lời cảm tạ, cẩn thận cất phương thuốc vào trong tay áo, phấn chấn bừng bừng sai Thảo Môi đi bốc thuốc.

Đi vào nhà bếp, cùng với Lục Nhi làm vài món điểm tâm ngon miệng, từ sau chuyện hôm qua thì Tây Nhi đã cảnh giác hơn, làm việc cũng khá chú ý. Ra khỏi bếp lại đột nhiên nhìn thấy vẻ mặt tiều tụy của Y Nhân đang được Thạch Lựu đỡ, đứng trước mặt Tây Nhi, ánh mắt rối rắm phức tạp đến cực điểm.

Lục Nhi theo phản xạ che chắn cho Tây Nhi, tận tâm tận lực làm một nha hoàn tận tụy yêu chủ khiến cho Y Nhân không nhịn được mà cười ra tiếng:

“Thế nào? Đường đường là một Vương phi nương nương mà lại sợ một bệnh nhân yếu ớt sao?”

Tây Nhi giao điểm tâm trên tay cho Lục Nhi, tiến lên nhìn dáng vẻ yếu ớt của nàng ta chậm rãi nói:

“Hay là ngươi hãy về nghỉ ngơi đi, sảy thai lại cộng thêm mất nhiều máu rất dễ bị nhiễm trùng, ngươi đi khắp nơi như vậy không tốt cho sức khỏe của ngươi đâu!”

“Không tốt thì thế nào? Đã không còn Lục Phóng, không còn vị trí nhị phu nhân Lục gia nữa, ta còn sống thì thế nào? Lăng Tây Nhi, thu hồi lại lòng tốt của ngươi đi, chẳng qua ta chỉ là một công cụ để ngươi đi lấy lòng Đoan Tuấn Mạc Nhiên mà thôi, ngươi lợi dụng lòng tốt của mình để tô thêm sự ngoan độc của ta phải không?”

Nàng ta không biết hối cải, bất mãn kêu gào.

“Tất cả đều do chính ngươi tạo thành!”

Tây Nhi khẽ giật mình, thật không ngờ cứu mạng Y Nhân lại khiến cho nàng ta tức giận như thế.

“Đúng, là ta tự tìm, nhưng mà ngươi cũng đừng đắc ý, Đoan Tuấn Mạc Nhiên đã quên ta thì cũng sẽ quên ngươi, cuối cùng ngươi chẳng qua cũng chỉ là một tiểu nha hoàn mà thôi! Ngươi có thể xứng đôi với một Vương gia cao cao tại thượng sao!”

Y Nhân cười lạnh, chỉ lo hạ thấp Tây Nhi mà lại quên mất xuất thân của mình.

“Vậy cũng còn tốt hơn một ả kỹ nữ nha?”

Lục Nhi mở miệng nói, chỉ một câu đã vừa khéo đâm trúng tim Y Nhân, hai mắt tái đi, gió lạnh thổi qua, dường như muốn ngất đi.

“Lục Nhi, đừng nói nữa, chúng ta đi thôi!”

Tây Nhi lắc đầu, đây chính là do nàng ta không muốn sống, không thể trách nàng!

“Nhị phu nhân, ngài nói tâm nguyện của ngài chính là đến trách cứ Vương phi nương nương sao?”

Rất xa truyền đến giọng nói của Thạch Lựu.

“Không phải trách cứ, là muốn nguyền rủa nàng ta, cho dù ta có chết đi thì ta cũng muốn nguyền rủa nàng ta, nàng ta đã hại ta ra nông nỗi này!”

Y Nhân hung hăng liếc mắt, giọng khàn khàn nói.

“Nhị phu nhân, ngài đã từng là chủ tử của ta cho nên ta đồng ý đưa ngươi ra ngoài này, nhưng hiện giờ xem ra ta đã hối hận, căn bản ngươi không xứng để ta làm vậy, mạng của ngươi là do Vương phi nương nương cứu, không những nàng cứu mạng ngươi mà còn ngăn cản Vương gia giết ngươi, mà ngươi…”

Thạch Lựu buông Y Nhân ra, xoay người đi. Hiện giờ trong Lục phủ đã không còn ai nghe lời nhị phu nhân nữa, nếu không phải nàng ta đau khổ cầu khẩn, nói muốn gặp Vương phi thì Thạch Lựu sẽ không đưa nàng ta ra đây.

“Ngươi đi đâu hả? Ngươi biết hiện giờ sức ta còn yếu, không đi nổi mà!”

Y Nhân gấp gáp la lên, thân thể yếu ớt dựa vào cột gỗ trên hành lang, vẻ mặt lo lắng.

“Ngươi tự về đi!” Thạch Lựu lớn tiếng nói, chạy đi.

Co quắp té trên mặt đất, hy vọng bọn người hầu qua lại sẽ đỡ nàng ta lên nhưng đều gặp phải những ánh mắt lạnh lùng. Lục phu nhân đến hiệu thuốc quay về nhìn thấy Y Nhân thì càng tức giận không có chỗ trút nên tiến đến chế nhạo một trận, lời nói vừa nhanh vừa ngoan độc, cuối cùng Y Nhân thật sự chịu không được mà hôn mê bất tỉnh.

Trong đêm gió bắc thổi về, cơn gió lạnh thấu xương thổi qua những chồi non, thổi tan sắc xuân vừa chớm của Giang Nam, rốt cuộc Y Nhân không chịu nổi thái độ lạnh lùng của mọi người nên đã tự sát trong phòng củi!

Tây Nhi nghe thấy tin Y Nhân tự sát cũng chỉ cảm thán một lúc, Đoan Tuấn Mạc Nhiên thì tiếp tục lạnh lùng nheo mắt, nằm bẹp trên giường bắt Lăng Tây Nhi hầu hạ, thần sắc càng ngày càng lười biếng, vẻ mặt tiều tụy càng ngày càng phai đi.

Hôm nay, sau hai ngày âm u rốt cuộc bầu trời cũng đã trong xanh, sau giờ ngọ bởi vì một cơn mưa xuân mà bầu trời đặc biệt trong trẻo, dường như vừa có một dòng suối trong rửa trôi màu vàng úa, sạch sẽ không một chút tạp chất, có thể loáng thoáng thấy được cầu vòng treo nghiêng giữa không trung.

Tây Nhi ngồi dưới cửa sổ khắc hoa phơi nắng, hơi híp mắt, nhìn sang Đoan Tuấn Mạc Nhiên đang chợp mắt trên giường, mắt cười cong cong, an nhàn không một chút khuyết điểm.

Long Thanh theo lệnh Đoan Tuấn Mạc Nhiên ra khỏi phủ làm việc, hôm nay mới trở về.

“Lão đại, còn nằm nữa à, lần này thời gian dưỡng thương thật là dài nha!”

Người khác không hiểu lão đại nhưng hắn còn không biết quá hay sao? Chỉ sợ là đang tham luyến nhuyễn ngọc mùa xuân ấm áp nên không muốn xuống giường thôi!

“Làm xong chuyện chính sự rồi hả?”

Đoan Tuấn Mạc Nhiên miễn cưỡng ngước mắt lên, trừng mắt với hắn nói.

“Lãnh Tuyệt Tâm và Lâm Kiếm Hồng đang ở trong đại sảnh, không phải lão đại muốn đích thân nói chuyện sao, đây chính là việc trọng đại của vương triều Đoan Tuấn chúng ta nha!”

Long Thanh tự đắc nói, không phải vật lộn hơn một năm với sự kiện phản nghịch rốt cuộc cũng đã hạ màn sao?

“Cũng tốt!”

Hắn ngồi dậy, vẻ tiều tụy trên mặt đã sớm không còn nữa, xem ra vết thương đã khỏi hoàn toàn!

Tây Nhi bất mãn nheo mắt, tuy lần này Tiểu Tuấn Tử không làm nũng như lần trước, phỏng chừng cũng là nể nàng đang mang thai, bằng không thì không thể thiếu việc bị hắn sai bảo.

“Vết thương của ngươi đã khỏi vậy mà còn nằm trên giường, có biết mấy ngày nay ta buồn bực lắm không hả!”

Long Thanh không có bên cạnh, Đoan Tuấn Mạc Nhiên lấy an toàn làm trọng, không cho Tây Nhi chạy lung tung, có vào đình viện hít thở cũng phải báo cáo, người nam nhân này càng ngày càng được một tấc lại muốn tiến một thước!

“Hôm nay giải quyết xong việc này ta sẽ cùng nàng đi dạo phố!”

Trường bào bằng gấm, đai lưng vàng kim, Đoan Tuấn Mạc Nhiên để mặc cho Long Thanh nói hắn không thèm buộc mái tóc dài lại, tâm tình khá tốt nói.

“Ừ, ta chờ ngươi!”

Tây Nhi gật gật đầu, thật ra trong lòng nàng vô cùng muốn gặp Lâm Kiếm Hồng, chỉ mong trong lòng hắn sẽ không trách nàng.

“Nàng không cùng ra sao?”

Hắn lười biếng nheo nheo mắt, dường như đã nhìn thấu lòng Tây Nhi.

“Hả?”

Mặt trời hôm qua lặn hướng đông sao? Cái đồ nam nhân keo kiệt này trở nên dễ tính từ khi nào thế? Xoa tay, kích động nghĩ.

“Hay là thôi đi, đều là chuyện quốc gia đại sự, một vị phu nhân thì hóng hớt làm gì!”

Dường như đang lầm bầm lầu bầu, một câu nói của Đoan Tuấn Mạc Nhiên khiến cho Lăng Tây Nhi vừa đứng lên lại ngoan ngoãn ngã bịch xuống giường lại.

“Long Thanh, chúng ta đi!”

Hắn cười trộm, tưởng tượng dáng vẻ tức giận dựng râu trừng mắt của Tây Nhi ở phía sau, tâm tình không khỏi tốt lên, chắp hai tay phía sau, nhàn nhã bước ra khỏi phòng.

“Thối tha, không muốn cho ta đi lại còn dụ dỗ ta!”

Tây Nhi thở phì phì nói nhưng lại nhanh chóng vui vẻ ra mặt, nàng có thể đợi đến khi bọn họ nói chuyện quốc gia đại sự xong nha!

Trong đại sảnh, đàn hương lượn lờ tỏa khói khiến không khí trong đại sảnh càng trở nên quỷ dị. Lãnh Tuyệt Tâm đồng ý giải tán Thiên Địa Thịnh, đương nhiên là còn có điều kiện!

Lâm Kiếm Hồng cũng không ngoại lệ, chỉ là thứ hắn muốn là một người mà Đoan Tuấn Mạc Nhiên sẽ không cho, hắn chỉ có thể yêu cầu thứ khác!

“Thế nào? Vương gia không đồng ý sao?”

Lãnh Tuyệt Tâm thấp giọng nói, điều kiện của hắn cũng không quá hà khắc, chỉ đòi phí an cư cho các huynh đệ trong Thiên Địa Thịnh.

“Có thể!”

Chậm rãi đóng thư đầu hàng lại, Đoan Tuấn Mạc Nhiên lạnh lùng cười, ánh mắt lãnh khốc nhìn qua Lãnh Tuyệt Tâm với vẻ tán thưởng.

“Chỉ cần ngươi đồng ý những điều kiện này thì Thiên Địa Thịnh sẽ vĩnh viễn biến mất khỏi thế giới này!”

Lãnh Tuyệt Tâm cười nhạt, tâm huyết gần mười năm đã sắp không còn nữa!

“Được!” Đoan Tuấn Mạc Nhiên ký tên đồng ý, chuyện của Thiên Địa Thịnh đã giải quyết thành công!

“Lâm minh chủ có điều kiện gì không?”

Đoan Tuấn Mạc Nhiên nghiêng mắt nhìn Lâm Kiếm Hồng rồi chậm rãi nói, dáng vẻ như đã dự tính trước.

“Ta không có tư cách đưa ra điều kiện gì, vị trí minh chủ này vốn là Vương gia đã chắp tay nhường cho! Hôm nay tới đây chỉ là có một việc cầu xin Vương gia!”

Hắn nhấn mạnh chữ “cầu xin”.

“Cầu xin?” Đoan Tuấn Mạc Nhiên cười nhạt, ý bảo hắn nói tiếp.

“Lệnh muội Lâm Y Y sắp gả cho Thượng Quan gia ở Lạc Dương, hy vọng Vương gia không so đo với lệnh muội!”

Lâm Kiếm Hồng thấp giọng nói.

“Lâm Y Y?”

Nghĩ là vì chuyện bắt Tây Nhi thay gả nên Đoan Tuấn Mạc Nhiên gật đầu:

“Ta đã sớm không còn so đo việc thay mặt gả, ngược lại ta còn phải cảm tạ Lâm Y Y!”

“Vương gia thật sự không so đo?” Lâm Kiếm Hồng thở phào nhẹ nhõm.

“Đúng, chẳng lẽ còn có chuyện nào khác mà ta không biết sao?”

Trong lòng Đoan Tuấn Mạc Nhiên vang lên một tiếng cảnh báo lớn.

“Về việc tiểu muội đã bắt cóc Yên Chi…”

Lâm Kiếm Hồng cười cười, quả nhiên hắn không biết chuyện này.

Khẽ giật mình, nhưng là đã đồng ý rồi thì sẽ không đổi ý, Đoan Tuấn Mạc Nhiên đứng vọt dậy, nổi giận đùng đùng:

“Lăng Tây Nhi!”

“Bộp!”

Bàn thêu đột nhiên rơi xuống đất, bả vai đột nhiên run lên cầm cập, Tây Nhi nâng khuôn mặt nhỏ đáng thương lên nhìn sang Lục Nhi:

“Không phải đang là mùa xuân sao? Vì sao còn lạnh như vậy nhỉ?”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương