Vô Diệm Vương Phi
Chương 114: Rong huyết

Ngồi trên ghế tựa, nét mặt Y Nhân lộ raý cười, ngón tay uyển chuyển tinh tế được sơn màu đỏ xinh xắn nhẹ nhàng đưa tổ yến cho vào miệng. Mày liễu giương lên, tưởng tượng tổ yến trong miệng lúc này là sự kẻ đáng ghét nào đó mà nhấm nuốt, nhịn không được trộm cười ra tiếng, khi cười đã lộ nếp nhăn nơi khóe mắt.

“Phu nhân, trong lòng có việc gì vui sao? Từ khi bắt đầu dùng tổ yến thì đã cười”

Bình Quả nhìn nàng cười trộm, bộ dáng không khỏi hiếu kỳ, mở miệng nói.

“Chuyện này à, chỉ có thể là tự mình cười trộm, nói ra thì mất vui!”

Y Nhân nhẹ nhàng chuyển ánh mắt, đặt bát nhỏ vào tay Bình Quả, chậm rãi mở miệng:

“Thạch Lựu vẫn chưa quay lại sao? Có phải đến nơi khác lười biếng rồi không? Bảo nó đi làm chút chuyện cũng cần thời gian dài như vậy sao?” bây giờ nàng đã không thể chờ đợi Thạch Lựu mang tin tức tốt về nữa rồi.

“Lựu tỷ tỷ đã sớm trở lại, vừa rồi trong viện vẫn còn nhìn thấy nàng ta, nàng ta giao tổ yến cho nô tỳ lúc nô tỳ từ phòng bếp đi ra. Lựu tỷ tỷ vẫn chưa trở về sao?”

Bình Quả kinh ngạc nói, sau khi vào cửa, nàng vẫn hầu phu nhân, còn tưởng Thạch Lựu đang ở thư phòng.

“Tổ yến? Tổ yến nào?”

Y Nhân kinh hãi đứng dậy.

“Chính là tổ yến phu nhân vừa ăn, Thạch Lựu nói Vương phi nương nương buồn nôn, cái gì cũng không muốn ăn nên mang trở về vừa lúc phu nhân muốn ăn…”

Bình Quả còn nói chưa xong, thì thấy sắc mặt Y Nhân đột nhiên trắng bệch tới cực điểm, nàng ta tiến lên, hung hăng bắt cánh tay Bình Quả, móng tay dài cắm sâu vào da thịt:

“Ngươi…mới nói cái gì? Tổ yến này là do Thạch Lựu mang đến?”

Giọng nói của nàng ta run rẩy, trên mặt không khỏi đổ mồ hôi lạnh.

“Đúng vậy, phu nhân, Lựu tỷ tỷ nói…”

Bình Quả đang muốn giải thích cặn kẽ thì Y Nhân đã rống lên:

“Đi, nhanh đi tìm đại phu, nhanh lên một chút!” Nàng ta lớn tiếng hô to, mắt đỏ lên làm Bình Quả sợ hãi trốn về phía sau.

“Phu nhân, phu nhân, ngài có gì không thoải mái sao?” Nàng trốn ở sau sợ hãi hỏi.

“Nhanh lên một chút đi, trời ạ, con của ta!”

Nàng ta rống to đứng lên, nàng ta hy vọng nửa đời còn lại có thể dựa vào đứa bé này mà sống tốt, nhất định không thể xảy ra việc gì, nàng ta nằm ở giường, kêu trời kêu đất.

“Làm sao vậy? Sao lại vừa la vừa khóc, đến tột cùng là làm sao?”

Lục Phóng vừa hô lên vừa xông tới, chỉ thấy Y Nhân nằm trên giường la hét.

“Lão gia, nô tỳ cũng không biết là làm sao vậy, phu nhân lúc nãy còn rất vui, đột nhiên tựa như nổi điên, nói là muốn tìm đại phu, còn nói cái thai…”

Bình Quả thấy chủ nhân đến, vội quỳ gối khóc sướt mướt nói.

“Lão gia, người tới thật đúng lúc, mau gọi đại phu đi, nếu không con của chúng ta sẽ không giữ được!”

Y Nhân nằm trên giường khóc lóc.

“Ngươi…con?”

Lục Phóng kinh ngạc, sai Bình Quả đi tìm đại phu, còn mình nhanh chóng đến bên Y Nhân.

“Thế nào? Ngươi bây giờ cảm thấy thế nào?” Hắn vội vàng hỏi.

Hít một hơi thật sâu, cố trấn tĩnh, Y Nhân mở to đôi mắt đỏ hoe, ôm chặt Lục Phóng:

“Lão gia, là đại phu nhân muốn hại ta, nàng ta mang tổ yến có bỏ thuốc đến cho ta, lão gia, ngươi nhất định phải thay ta làm chủ nha!”

Nàng dịu dàng mở miệng, rất nhanh bụng lại quặn đau. Nàng sẽ không nhận thua, coi như mất đi hài tử, nàng nhất định phải lôi theo một người.

“Người nói đại phu nhân muốn hại người?”

Lục Phóng biến sắc, kinh hãinói.

“Lão gia, người nhất định phải làm chủ cho ta, phu nhân thấy mình không thể sinh nên mới nghĩ cách mưu hại ta, ta…. Bụng ta đau quá a!”

Y Nhân càng lúc càng la lớn, hạ nhân trong phủ cùng Thạch Lựu lập tức chạy tới.

“Phu nhân, ngài làm sao vậy?” Thạch Lựu vội vàng vọt vào phòng

Nhìn thấy Thạch Lựu Y Nhân càng thấy hận, vung tay tát vào khuôn mặt nhỏ nhắn:

“Ngươi, tiện nhân, ngươi đã đi đâu? Ngươi có biết hay không…”

Nói một nửa, nàng ta dừng lại, tự nhận mình không may ôm bụng rên hừ hừ.

“Là Thảo Môi nói Đại phu nhân cần vài thứ nên ta đi chuẩn bị, phu nhân rốt cuộc là làm sao vậy?”

Thạch Lựu lập tức quỳ xuống đất, uất ức mở miệng.

Có Lục Phóng ở đây, Y Nhân không thể nói rõ, đành phải ngóng ra cửa mong đại phu mau tới, giữ lại hài tử trong bụng.

“Thạch Lựu, gọi đại phu nhân tới đây!”

Lục Phóng căm giận nói. Thạch Lựu vâng lời lập tức chạy đi tìm đại phu nhân.

Y Nhân lại la lớn làm hạ nhân Lục phủ tất cả đều như loạn cả lên. Ai cũng vội vã.

“Bình Quả, xảy ra chuyện gì?”

Lục Nhi hiếu kỳ kéo Bình Quả đang vội vã lại.

“Nhị phu nhân sắp sảy thai rồi, nói là đại phu nhân… Aizz, ta nói với ngươi chuyện này để làm gì, ta còn phải đi xem đại phu có tới chưa!”

Bình Quả vội vã chạy đi. Lục Nhi phải mất một lúc lâu mới tiêu hóa được chuyện gì, lập tức vội vàng đi hỏi thăm tí tin tức, trở về bẩm báo cho Tây Nhi biết.

“Sảy thai? Sao như vậy được? Mới vừa rồi còn kêu Thạch Lựu đưa tổ yến tới…”

Lăng Tây Nhi khó hiểu ngoái đầu nhìn lại, đặt đồ thêu trong tay lên giường.

“Ai nha, phu nhân đừng nói nữa, nghe nói chính là do chén tổ yến đó, bây giờ đại phu đang đến Lạc Hà cư, có thể giữ lại đứa bé hay không còn chưa biết. Lục đại nhân đã gọi đại phu nhân đến, nói là muốn nghiêm hình khảo vấn, nhưng đại phu nhân hình như rất oan ức…”

Lục Nhi nói ra hết tin tức thu thập được, từ thượng vàng đến hạ cám.

“Chúng ta có cần qua đó không?”

Những lời này không phải đang nói với Lục Nhi mà là với Đoan Tuấn Mạc Nhiên đang nằm ở trên giường híp mắt dưỡng thần.

“Không đi!” Hắn nhàn nhạt mở miệng, mở ra hai tròng mắt, ánh mắt để lộ ra một tia âm ngoan.

“Cũng đúng, rốt cuộc cũng chỉ là việc nhà Lục đại nhân.”

Tây Nhi khẽ thở dài, cầm đồ thêu, tiếp tục nói, gần đây ở cổ đại nàng thích thêu thùa.

“Muốn đi cũng không phải đi bây giờ! Lục Nhi, ngươi lại đi hỏi thăm đi!”

Đoan Tuấn Mạc Nhiên quay người lại vững vàng ôm lấy Tây Nhi, đầu đặt lên bụng nàng nhẹ nhàng cọ xát. Trong lòng đột nhiên cảm thấy khó chịu, Tây Nhi ngừng thêu lần nữa.

“Chàng đến cùng là làm sao vậy? Đang… đau lòng cho Y Nhân sao?”

Tây Nhi chậm rãi mở miệng, giọng điệu có chút buồn bã.

Ánh mắt nhìn sang khuôn mặt Tây Nhi ăn dấm chua, Đoan Tuấn Mạc Nhiên cười cười, vẻ hung ác biến mất trong nháy mắt.

“Chàng cười cái gì?”

Tây Nhi nhìn dáng vẻ của hắn, nhất thời trong lòng cảm thấy có gì đó không đúng nên đứng lên, không vui mở miệng nói.

“Cười nàng suy nghĩ nhiều! Cười nàng đang ghen nha!”

Hắn vươn bàn tay to lớn nhẹ nhàng vuốt cái mũi nhỏ của Tây Nhi, sau đó trầm tư một lúc, chậm rãi nói:

“Xem ra chúng ta phải rời khỏi Lục phủ rồi!”

“Cũng đúng, xảy ra chuyện như vậy, chúng ta còn ở lại thì cũng không hay, không như…”

Tây Nhi còn chưa nói hết, chỉ thấy Lục Nhi vội vàng chạy đến, bắt lấy tay nàng không ngừng lay động:

“Nương nương, ngài có biết sự tình ra sao không? Chén tổ yến đó là do nhị phu nhân đưa tới, nói là do đại phu nhân đưa đến hai chén, nhị phu nhân uống một chén, còn một chén mang đến cho nương nương, nhưng nương nương không dùng, sau đó nhị phu nhân uống, sau đó… Nghe nói nhị phu nhân bây giờ xuất huyết không ngừng, ngay cả đại phu cũng vô phương cứu chữa nha!”

Hai tròng mắt đột nhiên nheo lại, vẻ mặt Đoan Tuấn Mạc Nhiên lạnh đến cực điểm, hắn chậm rãi chuyển ánh mắt lạnh lùng mở miệng:

“Lục Nhi, ngươi nói thật sao?”

Bị ánh mắt sắc bén của Đoan Tuấn Mạc Nhiên hù dọa, Lục Nhi lập tức quỳ trên mặt đất trịnh trọng gật đầu:

“Là nhị phu nhân vừa khóc vừa kể với Lục đại nhân, Lục Nhi chính tai nghe được, đại phu nhân còn đang uất ức khóc rất nhiều!”

Tây Nhi hoảng sợ nhìn Đoan Tuấn Mạc Nhiên, trong lòng không khỏi run sợ, bất kể như thế nào, chén tổ yến đó chút nữa… Sau lưng cảm thấy ớn lạnh, Tây Nhi nhanh nhanh kéo vạt áo lên.

Đoan Tuấn Mạc Nhiên trầm mặc cười lạnh một tiếng, chậm rãi nằm trên giường, hai tay đặt dưới đầu, ánh mắt dường như có suy nghĩ riêng.

“Lục Nhi, ngươi đi xuống trước đi!”

Tây Nhi thở phào nhẹ nhõm, nhìn Đoan Tuấn Mạc Nhiên nói:

“Chàng đang nghĩ gì vậy?”

“Nghĩ mà sợ!”

Hắn nhàn nhạt mở miệng, chỉ là ba chữ vô cùng đơn giản nhưng lại biểu đạt tâm tình rất rõ rang.

Tây Nhi không nói gì, chỉ là cúi người xuống, nhẹ nhàng tựa vào ngực Đoan Tuấn Mạc Nhiên, bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng vỗ về bụng, thở dài một hơi.



“Lão gia, ta thật oan uổng mà, ta sao có thể hại đứa bé của Y Nhân, đó là cốt nhục của Lục gia, lão gia, ta thật sự rất oan uổng!”

Lục phu nhân quỳ trên mặt đất, tay nhỏ bé gắt gao túm chặt trường bào Lục Phóng.

“Oan uổng? Bây giờ sự thật ngay trước mắt, ngươi còn gì để nói? Chẳng lẽ Y Nhân lấy tính mạng hài tử trong bụng hãm hại ngươi?”

Lục Phóng trầm giọng nói. Hắn đau lòng nhìn Đường Kỳ, hai mươi mấy năm tình cảm, hắn cũng không tin thê tử mình là người như vậy, nhưng mà… Bên tai là Y Nhân đang lớn tiếng la hét, hắn chậm rãi nhắm mắt, thật không ngờ, hắn đợi ba năm để có hài tử nhưng lại bị bóp chết trong bụng.

“Ta…Ta cũng không biết, nhưng là thật không phải là ta làm, lão gia, người phải tin tưởng ta, ta quyết định sẽ không làm chuyện như vậy!”

Đường Kỳ giải thích lần nữa nhưng Lục Phóng chậm rãi lắc đầu, trầm giọng nói:

“Tổ yến này là ngươi đưa tới sao?”

“Là ta cùng Thảo Môi cùng mang tới, nhưng mà tổ yến là Thảo Môi làm, căn bản ta không có chạm qua tổ yến này. Lão gia, Thảo Môi có thể làm chứng.”

Đường Kỳ đột nhiên phấn chấn, đúng, tổ yến là nàng mang tới nhưng không phải nàng làm, căn bản nàng không có chạm tới, hơn nữa cả quá trình đều có Thảo Môi ở bên. Thảo Môi thấy phu nhân đem trách nhiệm đổ lên người nàng, lập tức run run quỳ trên mặt đất, khóc không thành tiếng:

“Lão gia, phu nhân đích thực nói không sai, nhưng nô tỳ không có hạ độc nhị phu nhân. Trong quá trình làm tổ yến, phòng bếp có rất nhiều người, nô tỳ tuyệt đối không có hạ độc hại nhị Phu nhân.”

Lúc Phóng không kiên nhẫn vung ống tay áo, vừa muốn răn dạy Thảo Môi, lại thấy đại phu vội vã từ trong tẩm phòng chạy ra:

“Lão gia, phu nhân xuất huyết không dừng, lão gia xin mời cao nhân khác!”

Nói xong, tiếc nuối lắc đầu.

“Chảy không ngừng? Có phải đứa nhỏ sẽ không giữ được không?”

Lục Phóng kinh hãi nói.

“Vâng, đứa nhỏ đã mất, nhưng mà đã bốn tháng rồi, lúc này đẻ non rất nguy hiểm, lão gia, ngài mau mau mời cao nhân khác, lão phu thật sự bất lực rồi.”

Đại phu vội vàng nói, xấu hổ rời đi.

“Đi, nhanh đi mời đại phu, mang đại phu tốt nhất trong thành tới!”

Lục Phóng khẩn trương phân phó quản gia, sau đó thở dài, mệt mỏi ngã xuống ghế.

“Lão gia…”

Đường Kỳ sợ hãi la lên. Mặc dù nàng hận Y Nhân diễu võ giương oai trước mặt mình, cũng muốn hạ độc hại đứa trẻ trong bụng, nhưng là chỉ nghĩ thôi, loại chuyện độc ác như vậy nàng không làm được.

“Ngươi đem Đại phu nhân và Thảo môi vào sương phòng, không có lệnh của ta người nào cũng không thể thả nàng ra ngoài.”

Hắn uể oải mở miệng.

“Dạ, lão gia”

“Lão gia, người vẫn không tin ta sao? Ta thật không có hại muội muội!”

Đường Kỳ nức nở nói, nhưng đang nói thì trong phòng lại vang lên tiếng hét của Y Nhân.

Lục Phóng vội vàng vọt vào tẩm phòng, nhìn thấy một màn kinh tâm, áo ngủ cùng giường từ màu xanh da trời đều nhuộm đầy máu. Y Nhân đau đớn lăn lộn trên giường, mồ hôi lạnh túa ra, tiếng thét chói tai không ngừng vang lên, nói năng hỗn độn. Bên cạnh, Thạch Lựu và Thảo môi hoang mang cực độ nhìn Y Nhân quằn quại trên giường.

“Lão gia, phu nhân xuất huyết không dừng được, bây giờ nên làm thế nào?”

Thạch Lựu vội vàng hỏi.

“Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Các người ai cũng hỏi như vậy. Các ngươi chăm sóc phu nhân thế nào, cho nàng ăn lung tung cái gì?”

Lục Phóng hổn hển mở miệng, lo lắng không ngừng, đi tới đi lui trong phòng.

………..

“Nương nương, không xong rồi, nghe nói là Y Nhân phu nhân sắp chết, đại phu giỏi nhất trong thành cũng đã đến nhưng không nắm chắc nên không dám chữa, Y Nhân phu nhân chảy máu rất nhiều.”

Vốn định an tĩnh nghỉ ngơi một chút, thế nhưng Lục Nhi lại nhao nhao nói. Nếu không muốn nghe, không muốn biết thật là phi thường khó khăn, Tây Nhi nhìn sang Đoan Tuấn Mạc Nhiên đang dưỡng thần, vịn tay đứng dậy. Mặc dù không phải đại phu, không học y thuật, nhưng hiện tại, trị liệu đẻ non rong huyết cũng không phải việc khó.

“Đi đâu?”

Đoan Tuấn Mạc Nhiên chậm rãi hỏi, âm thanh bình tĩnh nhưng thật dọa người nha.

“Ta đi xem, có lẽ có thể giúp một chút.”

Tây Nhi mặc thêm áo choàng, mặc dù đang là đầu mùa xuân nhưng là bởi vì trong bụng có thai nhi nên Tây Nhi luôn cẩn thận một chút, giữ ấm thêm một chút.

Đoan Tuấn Mạc Nhiên trầm mặc, mở mắt ra, nhếch môi nhưng không nói lời nào.

“Chàng đang bị thương nên nghỉ ngơi nhiều chút, ta đi xem.”

Tây Nhi vỗ vỗ bàn tay hắn.

“Long Thanh”

Đoan Tuấn Mạc Nhiên lạnh lùng gọi Long Thanh bên ngoài:

“Bảo vệ tốt cho Tây Nhi.”

Nói xong, hắn uể oải nhắm mắt. Từ sau khi trở về, Đoan Tuấn Mạc Nhiên không cho Tây Nhi rời hắn nửa bước.

“Vâng”

Trong sảnh, Long Thanh không chút tình nguyện lên tiếng, nhưng hắn vì nghĩ tới y thư nên phải đồng ý.

“Ta đi đây.” Tây Nhi xoay người đi ra ngoài.

Trong phòng, Y Nhân gần như hấp hối. Nàng hạ dược quá nặng cho nên kết quả chỉ là xuất huyết không dừng, ngược lại nguy hiểm cho bản thân.

“Lão gia, bệnh của phu nhân, tiểu nhân không thể chữa trị, xin hãy mời cao nhân khác.” một người lại đi.

“Lão gia, tiểu nhân tài sơ học thiển…Aizz!”, thở dài một tiếng, người thứ hai đi.

“Lão gia…” trực tiếp lắc đầu, người thứ ba cũng đi.

“Đều là lũ vô dụng!”

Lục Phóng hung hăng ném hòm thuốc ra ngoài, sắc mặt ngày càng khó coi. Y Nhân cũng ngày càng bi quan, nàng miễn cưỡng mở mắt, nhìn nam nhân trước mắt, trong lòng đột nhiên tràn ngập hối hận.

Nàng ta đã thành thân, nên cùng phu quân của mình sống thật tốt, cần gì phải sinh ra ý xấu, báo ứng rồi, không có thương tổn đến người khác nhưng lại thương tổn chính mình rồi… Nàng ta nhẹ thở dài một hơi, động đội đôi môi đã tái nhợt.

“Lão gia, con đã mất ….”

“Nàng không cần nói, giữ gìn sức lực, ta đã phái người trong thành tìm đại phu tốt nhất. Y Nhân, nàng nhất định phải chịu đựng.”

Lục Phóng nắm chặt tay nàng nói.

“Lão gia…Người thật sự thích ta sao?”

Y Nhân hạ mi mắt nói, hồi lâu sau chậm rãi mở ra, run run mở miệng:

“Không chỉ vì ta có thai với người, người mới cưới ta vào cửa chứ?”

“Y Nhân, ta đã nói với ngươi bao nhiêu lần, ta…”

Lục Phóng nhìn xuống, cổ họng cứng lại, một câu nói cũng không nói nên lời.

Lăng Tây Nhi vừa vào phòng đã bị mùi máu tanh làm cho kinh ngạc, nhíu mày, nhìn thấy sắc mặt cùng môi Y Nhân trắng bệch, rõ ràng là đã mất quá nhiều máu.

“Lão gia, ta…”

Sau một lúc bắt mạch, đại phu khó nhọc đứng lên, lời còn chưa dứt đã bị Lục Phóng đuổi chạy ra ngoài.

“Lão gia, đại phu tốt nhất trong thành cũng đã đến rồi, bây giờ không còn đại phu nào dám đến nữa…”

Quản gia ở bên ngoài thấp giọng bẩm báo.

Tâm chấn động, Tây Nhi tiến lên thấp giọng nói:

“Lục đại nhân, Y Nhân đang bị rong huyết, khí theo huyết thoát ra ngoài, mất quá nhiều máu, nếu không nhanh chóng cầm máu, bổ khí, chỉ sợ là…”

“Nương nương, ngài có thể cứu nàng sao?”

Lục Phóng cả kinh thấy Tây Nhi nói rõ đạo lý, ánh mắt lập tức chuyển về phía nàng.

“Ta chỉ có thể thử một lần, không thể chắc chắn.”

Tây Nhi thấp giọng nói.

“Lão gia, ta không cần nàng ta cứu, nàng ta là người xấu, nàng ta là người xấu, nhất định là nàng ta muốn mạng của ta, nhất định là biết ta nghĩ mưu hại đứa con của nàng ta, nàng ta muốn ta chết, muốn ta chết…”

“Y Nhân, ngươi nói bậy bạ gì vậy, Vương phi chỉ tốt bụng… Nhân Nhân, ngươi nói cái gì?”

Lục Phóng kinh hãi mở miệng, một câu nói của Y Nhân làm tim hắn nảy lên.

“Ta không cần nàng ta cứu, nàng ta muốn hại ta, muốn hại ta…”

Y Nhân mơ mơ màng màng nói, trong miệng không ngừng lầm bầm. Lục Phóng nghe xong, sắc mặt đột nhiên tái nhợt.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương