Vô Diệm Vương Phi
-
Chương 105: Kết minh
Lâm phủ, cả nhà từ trên xuống dưới xôn xao không ngớt vì hôn sự của Lâm Y Y.
“Ta sẽ không đồng ý hôn sự này!”
Thái độ của Lâm Kiếm Hồng khá kiên quyết.
“Vì sao?”
Lâm Kiếm Vân cùng Lâm Y Y trăm miệng một lời, Lâm phu nhân cùng Lâm Thế Vinh thì do dự không có ý kiến.
“Lãnh Tuyệt Tâm có gì không xứng với Y Y chứ!”
Lâm Kiếm Vân tỏ thái độ đầu tiên, minh chủ Thiên Địa Thịnh luôn là thần tượng hắn sùng bái, muội muội nhà mình gả cho hắn, hắn vui mừng còn không kịp nữa là!
“Kiếm Vân, ngươi gia nhập Thiên Địa Thịnh bất kể là vì nghĩa khí huynh đệ hay là vì cảm thấy thú vị nhưng với tình huống trước mắt ngươi hẳn là phải rời khỏi trước tiên!”
Lâm Kiếm Hồng không kiên nhẫn mở miệng, lần trước nếu không phải là Đoan Tuấn Mạc Nhiên thì chỉ sợ là Lâm Kiếm Vân sẽ bệnh chết trong đại lao của phủ đề đốc.
“Ca, mỗi người đều có lý tưởng của mình, không phải ta đã nói rồi sao, ta không phải chỉ vì cảm thấy thú vị!”
Lâm Kiếm Vân không vui mở miệng nói, khuôn mặt tuấn tú lộ ra vẻ kiên quyết.
“Vậy ngươi nói xem, lý tưởng của ngươi là cái gì?”
Lâm Kiếm Hồng cười lạnh một tiếng, khóe môi tràn ngập vẻ châm chọc, một tên tiểu tử nhà giàu cả ngày chỉ biết lông bông, ngoại trừ đánh nhau sinh sự thì chẳng biết gì, lại còn nói chuyện lý tưởng ra với hắn!
“Đương nhiên ta cũng có lý tưởng của mình! Đại ca, đừng tưởng rằng cái nhà này chỉ có một lão đại là huynh, chỉ có huynh mới có lý tưởng!”
Lâm Kiến Vân bị nụ cười lạnh của hắn chọc giận, cũng bởi vì căn nhà này chỉ có đại ca nhị ca làm chủ, vĩnh viễn không nhớ đến tiểu tam là hắn nên hắn mới muốn gia nhập Thiên Địa Thịnh, mong muốn là ra nên chuyện gì đó!
“Được, vậy ngươi nói xem, rốt cuộc lý tưởng của ngươi là gì?”
Lâm Kiếm Hồng thở dài, chậm rãi hỏi.
“Xông pha cùng Thiên Địa Thịnh, ít nhất ta cũng phải làm đường chủ của Thiên Địa Thịnh!” hắn dương dương đắc ý nói.
“Thiên Địa Thịnh? Ngươi có biết không, Thiên Địa Thịnh là một tổ chức phản nghịch, hiện giờ quan phủ cả nước đều đang truy nã thành viên trong Thiên Địa Thịnh, Lâm Kiếm Vân, nếu ngươi không phải người của Lâm gia thì chỉ sợ đã sớm chết nơi hoang đã rồi!”
Lâm Kiếm Hồng không kiên nhẫn nói, đôi mày rậm như đao gọt nhíu lại, hắn sẽ vĩnh viễn không quên nhà giam của phủ đề đốc.
“Lâm gia, sao huynh không nói thẳng chỉ vì Lâm Kiếm Hồng huynh, bởi vì trong đại hội võ lâm đã phản bội lại võ lâm, phản bội Thiên Địa Thịnh, làm tay sai cho triều đình!”
Lâm Kiếm Vân cười lạnh, nói một câu kích thích Lâm Kiếm Hồng nhảy dựng lên:
“Ngươi nói cái gì? Ngươi lặp lại một lần nữa xem! Lâm gia chúng ta là võ lâm thế gia, cái gì mà quan triều đình, cái gì mà dẹp loạn Thiên Địa Thịnh, ta có ra tay hay không cũng không ảnh hưởng gì đến ta, vì sao phải phản bội chứ?”
“Nếu như không phải Lãnh Tuyệt Tâm bị thương trong đại hội võ lâm lần trước, nếu người triều đình không đánh trọng thương người của Thiên Địa Thịnh, đại ca, vị trí võ lâm minh chủ này sẽ là của ngươi sao?”
Lâm Kiếm Vân cười lạnh một tiếng, học dáng vẻ của hắn, vẻ mặt đầy châm chọc.
“Ngươi…”
Lâm Kiếm Hồng tức giận hung hăng giơ tay lên, gần như muốn đánh vào Lâm Kiến Vân.
“Được rồi, các huynh không cần phải cãi nhau nữa, bây giờ không phải đang bàn chuyện hôn sự của ta sao?”
Lâm Y Y không kiên nhẫn hô to, dáng vẻ hổn hển làm cho mặt Lâm Kiếm Hồng tối sầm lại lần nữa.
“Ta nói rồi ta không đồng ý, Lãnh Tuyệt Tâm là người tốt, ta không phủ nhận, nhưng…”
Hắn trầm ngâm vào giây, hắn biết trong lòng Lãnh Tuyệt Tâm không hề yêu mến Lâm Y Y.
“Đại ca, nguyên nhân huynh không đồng ý là vì Lãnh Tuyệt Tâm là người của Thiên Địa Thịnh sao? Nhưng cũng chính ngươi, đại ca, chính ngươi đã cứu Lãnh Tuyệt Tâm từ trong tay Đoan Tuấn Mạc Nhiên ra mà!”
Lâm Y Y nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên cười lạnh.
“Ta làm vậy là vì nghĩa khí giang hồ…”
Hắn chậm rãi nói, khuôn mặt có chút thẹn thùng, hắn không biết tại sao lúc ấy lại cứu Lãnh Tuyệt Tâm, cho đến hiện tại hắn vẫn không nghĩ ra!
“Nghĩa khí? Ta nói này đại ca, ngươi là không cam lòng mới đúng! Ngươi không muốn Lãnh Tuyệt Tâm chết trong tay tình địch của ngươi, ngươi muốn liên hợp với Lãnh Tuyệt Tâm!”
Lâm Kiếm Vân mạnh mẽ xuyên phá tầng cửa sổ kia.
“Lâm Kiếm Vân, rốt cuộc ngươi đang nói gì thế!”
Lâm Kiếm Hồng lạnh lùng chuyền dời tầm mắt, nhưng trong lòng lại kinh ngạc, hắn thật sự nghĩ như vậy sao? Nếu như không có thì vì sao lúc nhìn thấy Lãnh Tuyệt Tâm so chiêu với Đoan Tuấn Mạc Nhiên hắn lại theo bản năng xuất hiện cứu Lãnh Tuyệt Tâm?
“Ngươi không thừa nhận phải không? Ngươi chính là như vậy, ngụy quân tử, rõ ràng muốn làm nhưng lại không dám, làm một tên hai mặt kẹp giữa triều đình và Thiên Địa Thịnh!”
Lâm Kiếm Vân phẫn nộ mở miệng.
“Ta không có, ngươi nói bậy!”
Lâm Kiếm Hồng không kiên nhẫn rống lên, hắn không phục, vì sao Đoan Tuấn Mạc Nhiên có thể liều mình cứu Yên Chi, vì sao Yên Chi lại thích Đoan Tuấn Mạc Nhiên mà không thích hắn! Hắn nắm thật chặt hai tay lại!
“Ta nói bậy? Trong lòng của ngươi chẳng phải vẫn còn nhung nhớ Yên Chi sao!”
Lâm Kiếm Vân không hề có ý chừa cho hắn lối thoát.
“Ngươi đừng có nói bậy nói bạ!”
Sắc mặt của hắn đỏ lên, muốn tiên lên nhưng lại bị Lâm Thế Vinh ngăn lại:
“Hồng nhi, ngươi nói xem, lời Vân nhi nói là thật sao?”
“Không phải!” Hắn phủ nhận.
“Mỗi ngày hắn đều ngồi trên cái ghế đó tưởng nhớ về nữ nhân kia, ca, ngươi đừng nói với ta là ngươi yêu mến cái ghế kia đấy!”
Lâm Kiếm Vân nói như chém đinh chặt sắt.
“Đại ca, ngươi hãy thừa nhận đi!”
Lâm Y Y tiến lên, sợ hãi kéo kéo góc áo của hắn.
“Y Y, rốt cuộc tại sao muội phải gả cho Lãnh Tuyệt Tâm!”
Sắc mặt Lâm Kiếm Hồng đỏ ửng lên, trong lúc nhất thời không có lời nào để nói, một lúc sau hắn mới chậm rãi mở miệng.
“Ta…”
Nàng ngước mắt lên chậm rãi quét qua Lâm Kiếm Hồng, bình thản nói:
“Đã không thể làm Vương phi thì ít nhất ta cũng phải làm một nữ nhân khiến cho Đoan Tuấn Mạc Nhiên phải khắc cốt ghi tâm, gả cho Lãnh Tuyệt Tâm chính là lựa chọn tốt nhất!”
“Muội…muội cần gì phải giày xéo chính mình như thế, chẳng lẽ trên thế gian này cũng chỉ có một mình Đoan Tuấn Mạc Nhiên là nam nhân thôi sao?”
Lâm Kiếm Hồng chán nản, nói cho cùng vẫn là vì Đoan Tuấn Mạc Nhiên, nàng muốn Đoan Tuấn Mạc Nhiên phải nhớ kĩ, Lâm Y Y nàng gả cho kẻ đối đầu với Đoan Tuấn Mạc Nhiên, vĩnh viễn sẽ không biến mất khỏi tầm mắt của hắn!
“Không phải chỉ có một mình hắn nhưng làm ta cuồng dại chỉ có một mình hắn! Đương nhiên còn một nguyên nhân khác nữa…”
Nàng cười thê lương:
“Bởi vì người Lãnh Tuyệt Tâm yêu chính là Yên Chi, ta muốn thay thế Yên Chi!”
Việc này có lẽ là việc duy nhất mà cả đời này nàng có thể làm, ít nhất nàng sẽ không thua quá thê thảm!
“Muội biết, biết hết tất cả mà vẫn còn hồ đồ như vậy sao!”
Lâm Kiếm Hồng thở hổn hển nói.
“Hồ đồ? Không gả cho Lãnh Tuyệt Tâm, chẳng lẽ huynh muốn ta sống cô độc cả đời này sao?”
Lâm Y Y cũng hổn hển nói, nàng ta giống như nổi điên đi tìm ông thầy tướng số kia nhưng không tìm thấy, nàng muốn tìm cách cứu vãn nhưng trước mắt Lãnh Tuyệt Tâm là cọng cỏ cứu mạng duy nhất mà nàng có thể bắt lấy.
“Muội nói như vậy là không công bằng với Quan Hi!”
Lâm Kiếm Hồng khẽ thở dài một hơi.
“Đừng nhắc đến Thượng Quan Hi với ta, ta chán ghét hắn, chán ghét sự bất lực của hắn, chán ghét sự nhu nhược của hắn, ta càng chán ghét hắn quét tới quét lui trên then thể của ta!”
Lâm Y Y không kiên nhẫn nói.
“Thượng Quan gia ở Lạc Dương cũng là nhà thư hương, người ta lại là quan lại, Thượng Quan Hi văn ôn võ luyện, có điểm nào không xứng với muội chứ? Bởi vì hắn thích ngươi mới có thể đứng phía sau muội! Nhưng muội cũng không đáng để hắn đối xử như vậy!”
Hắn cắn chặt răng, ẩn nhẫn tức giận.
“Đúng, ta không đáng, ít nhất ta không dối trá như huynh, ta yêu mến Đoan Tuấn Mạc Nhiên thì sẽ nói ta yêu hắn, trăm phương ngàn kế có được hắn, nhưng còn huynh thì sao, huynh yêu mến Yên Chi, vừa muốn giành lấy lại vừa muốn Yên Chi hạnh phúc, huynh lấy cái cớ không muốn phá hỏng hạnh phúc của nàng để ngăn cản chính mình, huynh chính là người nhát như quỷ, huynh không dám theo đuổi người mình thích!”
Nụ cười của nàng càng tăng thêm phần trào phúng.
“Muội… Cứ coi là vậy thì thế nào, ít nhất…”
Hắn dừng lại, không nói được nữa.
“Ít nhất thì Yên Chi sẽ cảm kích huynh sao? Nàng ta chỉ là một nha hoàn, vậy tại sao mấy người các huynh cứ như ăn phải mê dược vậy? Tại sao phải khăng khăng thích một nha hoàn như vậy chứ?”
Nàng ta tức điên lên hất đổ tất cả chén nhỏ xuống mặt đất.
“Y Y, muội đã thay đổi không ít, trước kia dịu dàng nhã nhặn, không có chủ kiến, vì sao…”
Lâm Kiếm Hồng nhắm mắt lại, cố gắng nén cơn giận xuống, hạ thấp giọng nói.
“Đúng, đương nhiên ta phải thay đổi rồi, cũng bởi vì không có chủ kiến nên ta mới để cho Yên Chi thay thế gả đi, đã vụt mất một mối nhân duyên tốt, lần này nhất định ta phải kiên trì!”
Nàng cười lạnh trả lời, rốt cuộc vẻ ôn nhu không còn trên gương mặt nữa mà thay vào là vẻ bất mãn cùng oán giận thế gian.
“Được rồi, mấy người các ngươi đừng cãi nhau nữa, hiện giờ trong nhà đã loạn hết cả lên cũng chỉ bởi vì một Yên Chi! Sớm biết như vậy thì đã loại trừ tai họa này từ trước!”
Lâm phu nhân không kiên nhẫn mở miệng nói.
“Nương!” Lâm Y Y không thể làm căng thêm nữa nên chỉ có thể làm nũng.
“Y Y, nương cũng biết con có phần vội vã trước viện hôn nhân khiến cho Yên Chi chiếm được tiện nghi nhưng đó cũng chỉ là vì muốn tốt cho con, sợ Đoan Tuấn Mạc Nhiên sẽ một kiếm giết chết con, nương cùng cha cũng rất hối hận, đáng lẽ có phải mạo hiểm mất đầu cũng phải tranh thủ cho con, nhưng mà con xem xem, cục diện đã thành ra vậy rồi, con hãy ngoan ngoãn gả cho Thượng Quan Hi thì hơn, Thượng Quan Hi môn đăng hộ đối với nhà chúng ta, con người cũng không tệ, lại đối tốt với con, con còn bắt bẻ cái gì nữa chứ!”
Lâm phu nhân khẽ thở dài một hơi rồi tận tình khuyên nhủ.
“Con nói rồi con không thích Thượng Quan Hi, hôn sự lần này con nhất định phải tự mình làm chủ, con không muốn hối hận thêm một lần nữa!”
Vẻ mặt nàng vô cùng kiên quyết.
“Nhưng mà… Lãnh Tuyệt Tâm kia có vĩ đại thế nào thì dù sao hắn cũng là một phản tặc, nếu như sau này triều đình truy cứu tới…”
Lâm phu nhân vỗ vỗ bàn tay nhỏ bé của nàng, gương mặt khó nén vẻ lo lắng:
“Quan trọng nhất là, hắn là một cô nhi, không cha không mẹ, vô sản không nghề nghiệp, con đã quen được nuông chiều từ bé, cuộc sống màn trời chiếu đất này làm sao mà quen được, huống chi còn phải né tránh quan binh nữa!”
“Nương, con cũng biết rõ, trong lòng cũng sợ hãi, nhưng việc đã đến nước này, con còn có thể lựa chọn nữa sao, con đã trước không đường sau không cửa rồi, chỉ có thể chấp nhận thôi!”
Nàng chậm rãi ngước mắt lên, ánh mắt tràn đầy bất lực.
“Chấp nhận? Con chấp nhận cái gì?” Lâm phu nhân kinh ngạc.
“Ít nhất không phải Lãnh Tuyệt Tâm còn có Thiên Địa Thịnh sao? Thế lực của Thiên Địa Thịnh ở Giang Nam rất lớn, tựa như vua một cõi, sau này nói không chừng…”
Nàng còn chưa nói hết lời thì đã bị Lâm Thế Vinh hung dữ ngắt lời:
“Vớ vẫn, ngươi cho rằng Thiên Địa Thịnh hôm nay vẫn còn là Thiên Địa Thịnh trước kia sao? Bây giờ chỉ còn là một con chuột chạy ra đường bị người đuổi đánh! Đương kiêm Hoàng thượng đã ban bố chính sách, mọi người đều hy vọng được an cư lạc nghiệp, làm gì còn có nhiều người tạo phản như vậy? Y Y à, ngươi cũng đừng si tâm vọng tưởng nữa, cùng lắm thì chúng ta tìm một Vương gia rồi gả vào là được rồi, ngày mai cha sẽ lên thành Đoan Tuấn chuẩn bị, nếu thật sự không được thì chúng ta sẽ tham gia kì tuyển phi, nói không chừng…”
“Cha, người đang nói gì vậy!”
Lâm Kiếm Hồng tức giận ngắt lời Lâm Thế Vinh, càng nói càng thái quá, Vương gia dễ tìm vậy sao? Hơn nữa, Vương gia ai chẳng tam thê tứ thiếp, có thế nào hắn cũng không cam lòng gả muội muội vào làm thiếp cho người ta!
“Thế nào, tiểu nha hoàn trong Lâm phủ chúng ta cũng có thể làm Vương phi, hướng chi là nữ nhi của Lâm Thế Vinh ta! Y Y của chúng ta muốn tư sắc có tư sắc, muốn tài hoa có tài hoa, nói không chừng còn có thể làm hoàng hậu!”
Hắn xoa tay kích động, dường như bị ý nghĩ của mình làm cho vui vẻ.
“Các người… Quả thật là không biết nói lý!”
Lâm Kiếm Hồng phất tay áo đứng lên, thở hổn hển đi ra ngoài.
“Tóm lại hiện giờ cha hãy đến tìm Lãnh Tuyệt Tâm bàn chuyện, còn nữa, cha, cha cũng đến thành Đoan Tuấn dò hỏi một chút đi!”
Lâm Y Y thấp giọng nói, nàng nhất định không thể thua một nha hoàn!
Lâm Kiếm Hồng bất đắc dĩ khẽ thở dài một hơi, trở về tây viện, bàn tay to lớn chậm rãi chạm vào mặt ghế, ánh mắt lạnh lùng đột nhiên trở nên ấm áp.
Đúng, hắn thừa nhận, đôi khi hắn thật sự không phục, thật sự nghĩ không cần phải để ý cái gì cả, chỉ cần cướp Tây Nhi về từ trong tay Đoan Tuấn Mạc Nhiên, nhưng mà… Trong đầu của hắn lại hiện lên ánh mắt tín nhiệm của Tây Nhi dành cho hắn, hắn vĩnh viễn không quên khi hắn lớn tiếng tuyên bố nàng lài muội muội của hắn trong đại hội võ lâm, Tây Nhi đã cảm kích hắn, trong khoảnh khắc đó, hắn đột nhiên cảm thấy thật ra yêu một người không nhất thiết phải có được người ấy, chỉ cần đứng từ xa nhìn nàng, biết rõ nàng sống rất tốt là được rồi! Nhưng…
“Huynh yêu Yên Chi, vừa muốn giành lấy lại vừa muốn Yên Chi hạnh phúc, huynh lấy cái cớ không muốn phá hỏng hạnh phúc của nàng để ngăn cản mình, huynh chính là người nhát như quỷ, huynh không dám theo đuổi người mình thích!”
Lời nói của Lâm Y Y vang vọng bên tai, hắn bất đắc dĩ lắc đầu, hắn thật sự rất nhát gan sao? Không, hắn không phải! Hắn đột nhiên dùng sức nắm chặt tay xe lăn, Y Y nói rất đúng, hắn rất ích kỉ, lúc cứu Lãnh Tuyệt Tâm hắn đã nghĩ sẽ hợp tác cùng Lãnh Tuyệt Tâm, hắn muốn đánh bại Đoan Tuấn Mạc Nhiên, muốn đoạt Tây Nhi từ trong tay hắn ta, nhưng về sau vì sao hắn lại từ bỏ chứ? Vì sao?
Hắn hít một hơi thật sâu, chậm rãi đẩy cửa phòng ra, vận chân khí, hai chân điểm nhẹ, thân ảnh thon dài tựa như một con diều hâu, trở mình bay lên đầu tường, hắn phải nên dũng cảm lên sao? Trong lòng còn đang do dự nhưng dưới chân cũng không ngừng lại, hắn bay qua khoảng sân nhỏ phía sau, đặt chân vào khoảng sân, nơi này chính là chỗ dừng chân của Lãnh Tuyệt Tâm.
“Ai?”
Căn phòng chập chờn ánh nến truyền đến giọng nói cảnh giác của Lãnh Tuyệt Tâm.
“Là ta!”
Lâm Kiếm Hồng lạnh lùng nói, dường như sợ sẽ hối hận nên gấp gáp mở miệng.
Cửa phòng khắc hoa mở ra, trông thấy Lâm Kiếm Hồng thì Lãnh Tuyệt Tâm có hơi kinh ngạc, mở cửa cho hắn vào.
“Muộn như vậy Lâm huynh còn đến thăm nhất định là có chuyện gì quan trọng rồi?”
Tự tay rót cho Lâm Kiếm Hồng một chén trà đặc, Lãnh Tuyệt Tâm chậm rãi ngước mắt lên đánh giá hắn.
“Đúng, ta có chuyện vô cùng quan trọng!”
Lâm Kiếm Hống nắm chặt tay, nói.
“Lâm huynh cứ thoải mái nói ra, dù sao cái mạng này của ta cũng là do Lâm huynh cứu, nếu có gì cần hỗ trợ nhất định sẽ giúp!”
Lãnh Tuyệt Tâm cười cười, hàng chân mày nhíu chặt dần dần giãn ra.
“Lãnh huynh thật sự nghĩ vậy sao?”
Lâm Kiếm Hồng chậm rãi hỏi.
“Đúng, chỉ cần Lãnh mỗ có thể làm được!”
Lãnh Tuyệt Tâm cười cười.
“Ta muốn hợp tác cùng Lãnh huynh!”
Lâm Kiếm Hồng do dự một lúc rồi trịnh trọng mở miệng nói.
“Hợp tác? Ý của Lâm huynh là…”
Bàn tay châm trà run lên, Lãnh Tuyệt Tâm kinh ngạc ngước mắt lên.
“Võ lâm hợp tác cùng Thiên Địa Thịnh!”
Hắn hạ mắt xuống, ánh mắt tràn ngập lạnh lẽo.
“Lâm huynh đã nghĩ kĩ chưa?”
Lãnh Tuyệt Tâm chậm rãi ngước mắt lên, sau khi biết Như Ý sát hại Tây Nhi hắn đã hủy bỏ ý niệm hợp tác cùng Lâm Kiếm Hồng nhưng lại không ngờ Lâm Kiếm Hồng lại tự tìm tới cửa.
“Đúng, ta đã nghĩ kĩ rồi!”
Hắn nhắm mắt lại, hãy cứ mặc cho mình đi theo dục niệm vậy.
“Quyết định của Lâm huynh vì sao lại đột ngột như vậy, lần trước gặp mặt không phải Lâm huynh vẫn còn chưa quyết định sao?”
Lãnh Tuyệt Tâm nhướng mày, ánh mắt tràn ngập vẻ khó tin.
“Lãnh huynh không cần phải quan tâm nhiều như vậy, chỉ cần trả lời có đồng ý hay không thôi!”
Lâm Kiếm Hồng bỗng nhiên mở to hai mắt ra, ánh mắt sáng quắc.
“Ta…”
Lãnh Tuyệt Tâm do dự, Lãnh Phiêu Hương nói không sai, đây quả thật là một ý kiến hay để chấn hưng Thiên Địa Thịnh, nhưng… Hắn nghĩ tới dân chúng cùng những huynh đệ đã bỏ mạng kia.
“Thế nào? Lời mời hợp tác là do Lãnh huynh nói ra, giờ đổi ý sao?”
Lâm Kiếm Hồng cười lạnh một tiếng, khẽ nhướng mày dò xét khuôn mặt tuấn tú của hắn.
“Không phải, Lâm huynh chớ hiểu lầm, ta chỉ hiếu kì vì sao đột nhiên Lâm huynh lại đổi ý như vậy thôi?”
Lãnh Tuyệt Tam xấu hổ cười cười.
“Bởi vì Y Y!”
Hắn ngước mắt lên, đây cũng là lý do tốt nhất hắn tìm cho mình, mặc cho dục niệm đã chi phối chính mình, bởi vì hắn đã tìm được một cái cớ tốt nhất.
“Lệnh muội sao?”
Trong đầu thoáng hiện lên khuôn mặt nhỏ nhắn, đôi môi anh đào, hai má hồng hào, dáng người như liễu rũ, thướt tha yêu kiều, cũng coi như là một mỹ nhân, nhưng đáng tiếc vẻ oán giận đã che mất vẻ xinh đẹp trên khuôn mặt nàng.
“Đúng, Y Y nhất định muốn gả cho ngươi!”
Lâm Kiếm Hồng cười đến độ mất tự nhiên.
“Lâm Kiếm Hồng, ngươi hãy nghĩ thông suốt đi, bây giờ ta là phản tặc!”
Lãnh Tuyệt Tâm đứng dậy, đi đến trước cửa sổ thấp giọng nói.
“Ta…đã nghĩ rất kĩ!”
Lâm Kiếm Hồng do dự một lúc rồi thấp giọng nói.
“Cho ta ba ngày để suy nghĩ!”
Lãnh Tuyệt Tâm ngoái đầu lại, ánh mắt tràn đầy vẻ quyết tuyệt, hắn biết nếu bây giờ có giải tán Thiên Địa Thịnh thì những người không cam lòng sẽ vẫn gây dựng lại một lần nữa, hắn phải đợi, phải đợi cơ hội xuất hiện.
“Được, ta cho ngươi thời gian ba ngày!”
Lâm Kiếm Hồng đứng dậy, nhíu mày nói.
“Cũng là cho chính ngươi thời gian ba ngày!”
Lãnh Tuyệt Tâm nâng chung trà lên đưa cho hắn:
“Chúng ta hãy lấy trà thay rượu, uống hết chén này, trong ba ngày, cả hai cùng suy nghĩ thật kĩ con đường phía trước!”
Hắn cười tà mị, đôi mắt u ám thâm thúy dường như đã thấy rõ hết thảy.
“Được!”
Chén trà bằng sứ Thanh Hoa nặng nề cụng vào nhau, nước trà tràn ra, hai người lòng đầy suy nghĩ!
“Ta sẽ không đồng ý hôn sự này!”
Thái độ của Lâm Kiếm Hồng khá kiên quyết.
“Vì sao?”
Lâm Kiếm Vân cùng Lâm Y Y trăm miệng một lời, Lâm phu nhân cùng Lâm Thế Vinh thì do dự không có ý kiến.
“Lãnh Tuyệt Tâm có gì không xứng với Y Y chứ!”
Lâm Kiếm Vân tỏ thái độ đầu tiên, minh chủ Thiên Địa Thịnh luôn là thần tượng hắn sùng bái, muội muội nhà mình gả cho hắn, hắn vui mừng còn không kịp nữa là!
“Kiếm Vân, ngươi gia nhập Thiên Địa Thịnh bất kể là vì nghĩa khí huynh đệ hay là vì cảm thấy thú vị nhưng với tình huống trước mắt ngươi hẳn là phải rời khỏi trước tiên!”
Lâm Kiếm Hồng không kiên nhẫn mở miệng, lần trước nếu không phải là Đoan Tuấn Mạc Nhiên thì chỉ sợ là Lâm Kiếm Vân sẽ bệnh chết trong đại lao của phủ đề đốc.
“Ca, mỗi người đều có lý tưởng của mình, không phải ta đã nói rồi sao, ta không phải chỉ vì cảm thấy thú vị!”
Lâm Kiếm Vân không vui mở miệng nói, khuôn mặt tuấn tú lộ ra vẻ kiên quyết.
“Vậy ngươi nói xem, lý tưởng của ngươi là cái gì?”
Lâm Kiếm Hồng cười lạnh một tiếng, khóe môi tràn ngập vẻ châm chọc, một tên tiểu tử nhà giàu cả ngày chỉ biết lông bông, ngoại trừ đánh nhau sinh sự thì chẳng biết gì, lại còn nói chuyện lý tưởng ra với hắn!
“Đương nhiên ta cũng có lý tưởng của mình! Đại ca, đừng tưởng rằng cái nhà này chỉ có một lão đại là huynh, chỉ có huynh mới có lý tưởng!”
Lâm Kiến Vân bị nụ cười lạnh của hắn chọc giận, cũng bởi vì căn nhà này chỉ có đại ca nhị ca làm chủ, vĩnh viễn không nhớ đến tiểu tam là hắn nên hắn mới muốn gia nhập Thiên Địa Thịnh, mong muốn là ra nên chuyện gì đó!
“Được, vậy ngươi nói xem, rốt cuộc lý tưởng của ngươi là gì?”
Lâm Kiếm Hồng thở dài, chậm rãi hỏi.
“Xông pha cùng Thiên Địa Thịnh, ít nhất ta cũng phải làm đường chủ của Thiên Địa Thịnh!” hắn dương dương đắc ý nói.
“Thiên Địa Thịnh? Ngươi có biết không, Thiên Địa Thịnh là một tổ chức phản nghịch, hiện giờ quan phủ cả nước đều đang truy nã thành viên trong Thiên Địa Thịnh, Lâm Kiếm Vân, nếu ngươi không phải người của Lâm gia thì chỉ sợ đã sớm chết nơi hoang đã rồi!”
Lâm Kiếm Hồng không kiên nhẫn nói, đôi mày rậm như đao gọt nhíu lại, hắn sẽ vĩnh viễn không quên nhà giam của phủ đề đốc.
“Lâm gia, sao huynh không nói thẳng chỉ vì Lâm Kiếm Hồng huynh, bởi vì trong đại hội võ lâm đã phản bội lại võ lâm, phản bội Thiên Địa Thịnh, làm tay sai cho triều đình!”
Lâm Kiếm Vân cười lạnh, nói một câu kích thích Lâm Kiếm Hồng nhảy dựng lên:
“Ngươi nói cái gì? Ngươi lặp lại một lần nữa xem! Lâm gia chúng ta là võ lâm thế gia, cái gì mà quan triều đình, cái gì mà dẹp loạn Thiên Địa Thịnh, ta có ra tay hay không cũng không ảnh hưởng gì đến ta, vì sao phải phản bội chứ?”
“Nếu như không phải Lãnh Tuyệt Tâm bị thương trong đại hội võ lâm lần trước, nếu người triều đình không đánh trọng thương người của Thiên Địa Thịnh, đại ca, vị trí võ lâm minh chủ này sẽ là của ngươi sao?”
Lâm Kiếm Vân cười lạnh một tiếng, học dáng vẻ của hắn, vẻ mặt đầy châm chọc.
“Ngươi…”
Lâm Kiếm Hồng tức giận hung hăng giơ tay lên, gần như muốn đánh vào Lâm Kiến Vân.
“Được rồi, các huynh không cần phải cãi nhau nữa, bây giờ không phải đang bàn chuyện hôn sự của ta sao?”
Lâm Y Y không kiên nhẫn hô to, dáng vẻ hổn hển làm cho mặt Lâm Kiếm Hồng tối sầm lại lần nữa.
“Ta nói rồi ta không đồng ý, Lãnh Tuyệt Tâm là người tốt, ta không phủ nhận, nhưng…”
Hắn trầm ngâm vào giây, hắn biết trong lòng Lãnh Tuyệt Tâm không hề yêu mến Lâm Y Y.
“Đại ca, nguyên nhân huynh không đồng ý là vì Lãnh Tuyệt Tâm là người của Thiên Địa Thịnh sao? Nhưng cũng chính ngươi, đại ca, chính ngươi đã cứu Lãnh Tuyệt Tâm từ trong tay Đoan Tuấn Mạc Nhiên ra mà!”
Lâm Y Y nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên cười lạnh.
“Ta làm vậy là vì nghĩa khí giang hồ…”
Hắn chậm rãi nói, khuôn mặt có chút thẹn thùng, hắn không biết tại sao lúc ấy lại cứu Lãnh Tuyệt Tâm, cho đến hiện tại hắn vẫn không nghĩ ra!
“Nghĩa khí? Ta nói này đại ca, ngươi là không cam lòng mới đúng! Ngươi không muốn Lãnh Tuyệt Tâm chết trong tay tình địch của ngươi, ngươi muốn liên hợp với Lãnh Tuyệt Tâm!”
Lâm Kiếm Vân mạnh mẽ xuyên phá tầng cửa sổ kia.
“Lâm Kiếm Vân, rốt cuộc ngươi đang nói gì thế!”
Lâm Kiếm Hồng lạnh lùng chuyền dời tầm mắt, nhưng trong lòng lại kinh ngạc, hắn thật sự nghĩ như vậy sao? Nếu như không có thì vì sao lúc nhìn thấy Lãnh Tuyệt Tâm so chiêu với Đoan Tuấn Mạc Nhiên hắn lại theo bản năng xuất hiện cứu Lãnh Tuyệt Tâm?
“Ngươi không thừa nhận phải không? Ngươi chính là như vậy, ngụy quân tử, rõ ràng muốn làm nhưng lại không dám, làm một tên hai mặt kẹp giữa triều đình và Thiên Địa Thịnh!”
Lâm Kiếm Vân phẫn nộ mở miệng.
“Ta không có, ngươi nói bậy!”
Lâm Kiếm Hồng không kiên nhẫn rống lên, hắn không phục, vì sao Đoan Tuấn Mạc Nhiên có thể liều mình cứu Yên Chi, vì sao Yên Chi lại thích Đoan Tuấn Mạc Nhiên mà không thích hắn! Hắn nắm thật chặt hai tay lại!
“Ta nói bậy? Trong lòng của ngươi chẳng phải vẫn còn nhung nhớ Yên Chi sao!”
Lâm Kiếm Vân không hề có ý chừa cho hắn lối thoát.
“Ngươi đừng có nói bậy nói bạ!”
Sắc mặt của hắn đỏ lên, muốn tiên lên nhưng lại bị Lâm Thế Vinh ngăn lại:
“Hồng nhi, ngươi nói xem, lời Vân nhi nói là thật sao?”
“Không phải!” Hắn phủ nhận.
“Mỗi ngày hắn đều ngồi trên cái ghế đó tưởng nhớ về nữ nhân kia, ca, ngươi đừng nói với ta là ngươi yêu mến cái ghế kia đấy!”
Lâm Kiếm Vân nói như chém đinh chặt sắt.
“Đại ca, ngươi hãy thừa nhận đi!”
Lâm Y Y tiến lên, sợ hãi kéo kéo góc áo của hắn.
“Y Y, rốt cuộc tại sao muội phải gả cho Lãnh Tuyệt Tâm!”
Sắc mặt Lâm Kiếm Hồng đỏ ửng lên, trong lúc nhất thời không có lời nào để nói, một lúc sau hắn mới chậm rãi mở miệng.
“Ta…”
Nàng ngước mắt lên chậm rãi quét qua Lâm Kiếm Hồng, bình thản nói:
“Đã không thể làm Vương phi thì ít nhất ta cũng phải làm một nữ nhân khiến cho Đoan Tuấn Mạc Nhiên phải khắc cốt ghi tâm, gả cho Lãnh Tuyệt Tâm chính là lựa chọn tốt nhất!”
“Muội…muội cần gì phải giày xéo chính mình như thế, chẳng lẽ trên thế gian này cũng chỉ có một mình Đoan Tuấn Mạc Nhiên là nam nhân thôi sao?”
Lâm Kiếm Hồng chán nản, nói cho cùng vẫn là vì Đoan Tuấn Mạc Nhiên, nàng muốn Đoan Tuấn Mạc Nhiên phải nhớ kĩ, Lâm Y Y nàng gả cho kẻ đối đầu với Đoan Tuấn Mạc Nhiên, vĩnh viễn sẽ không biến mất khỏi tầm mắt của hắn!
“Không phải chỉ có một mình hắn nhưng làm ta cuồng dại chỉ có một mình hắn! Đương nhiên còn một nguyên nhân khác nữa…”
Nàng cười thê lương:
“Bởi vì người Lãnh Tuyệt Tâm yêu chính là Yên Chi, ta muốn thay thế Yên Chi!”
Việc này có lẽ là việc duy nhất mà cả đời này nàng có thể làm, ít nhất nàng sẽ không thua quá thê thảm!
“Muội biết, biết hết tất cả mà vẫn còn hồ đồ như vậy sao!”
Lâm Kiếm Hồng thở hổn hển nói.
“Hồ đồ? Không gả cho Lãnh Tuyệt Tâm, chẳng lẽ huynh muốn ta sống cô độc cả đời này sao?”
Lâm Y Y cũng hổn hển nói, nàng ta giống như nổi điên đi tìm ông thầy tướng số kia nhưng không tìm thấy, nàng muốn tìm cách cứu vãn nhưng trước mắt Lãnh Tuyệt Tâm là cọng cỏ cứu mạng duy nhất mà nàng có thể bắt lấy.
“Muội nói như vậy là không công bằng với Quan Hi!”
Lâm Kiếm Hồng khẽ thở dài một hơi.
“Đừng nhắc đến Thượng Quan Hi với ta, ta chán ghét hắn, chán ghét sự bất lực của hắn, chán ghét sự nhu nhược của hắn, ta càng chán ghét hắn quét tới quét lui trên then thể của ta!”
Lâm Y Y không kiên nhẫn nói.
“Thượng Quan gia ở Lạc Dương cũng là nhà thư hương, người ta lại là quan lại, Thượng Quan Hi văn ôn võ luyện, có điểm nào không xứng với muội chứ? Bởi vì hắn thích ngươi mới có thể đứng phía sau muội! Nhưng muội cũng không đáng để hắn đối xử như vậy!”
Hắn cắn chặt răng, ẩn nhẫn tức giận.
“Đúng, ta không đáng, ít nhất ta không dối trá như huynh, ta yêu mến Đoan Tuấn Mạc Nhiên thì sẽ nói ta yêu hắn, trăm phương ngàn kế có được hắn, nhưng còn huynh thì sao, huynh yêu mến Yên Chi, vừa muốn giành lấy lại vừa muốn Yên Chi hạnh phúc, huynh lấy cái cớ không muốn phá hỏng hạnh phúc của nàng để ngăn cản chính mình, huynh chính là người nhát như quỷ, huynh không dám theo đuổi người mình thích!”
Nụ cười của nàng càng tăng thêm phần trào phúng.
“Muội… Cứ coi là vậy thì thế nào, ít nhất…”
Hắn dừng lại, không nói được nữa.
“Ít nhất thì Yên Chi sẽ cảm kích huynh sao? Nàng ta chỉ là một nha hoàn, vậy tại sao mấy người các huynh cứ như ăn phải mê dược vậy? Tại sao phải khăng khăng thích một nha hoàn như vậy chứ?”
Nàng ta tức điên lên hất đổ tất cả chén nhỏ xuống mặt đất.
“Y Y, muội đã thay đổi không ít, trước kia dịu dàng nhã nhặn, không có chủ kiến, vì sao…”
Lâm Kiếm Hồng nhắm mắt lại, cố gắng nén cơn giận xuống, hạ thấp giọng nói.
“Đúng, đương nhiên ta phải thay đổi rồi, cũng bởi vì không có chủ kiến nên ta mới để cho Yên Chi thay thế gả đi, đã vụt mất một mối nhân duyên tốt, lần này nhất định ta phải kiên trì!”
Nàng cười lạnh trả lời, rốt cuộc vẻ ôn nhu không còn trên gương mặt nữa mà thay vào là vẻ bất mãn cùng oán giận thế gian.
“Được rồi, mấy người các ngươi đừng cãi nhau nữa, hiện giờ trong nhà đã loạn hết cả lên cũng chỉ bởi vì một Yên Chi! Sớm biết như vậy thì đã loại trừ tai họa này từ trước!”
Lâm phu nhân không kiên nhẫn mở miệng nói.
“Nương!” Lâm Y Y không thể làm căng thêm nữa nên chỉ có thể làm nũng.
“Y Y, nương cũng biết con có phần vội vã trước viện hôn nhân khiến cho Yên Chi chiếm được tiện nghi nhưng đó cũng chỉ là vì muốn tốt cho con, sợ Đoan Tuấn Mạc Nhiên sẽ một kiếm giết chết con, nương cùng cha cũng rất hối hận, đáng lẽ có phải mạo hiểm mất đầu cũng phải tranh thủ cho con, nhưng mà con xem xem, cục diện đã thành ra vậy rồi, con hãy ngoan ngoãn gả cho Thượng Quan Hi thì hơn, Thượng Quan Hi môn đăng hộ đối với nhà chúng ta, con người cũng không tệ, lại đối tốt với con, con còn bắt bẻ cái gì nữa chứ!”
Lâm phu nhân khẽ thở dài một hơi rồi tận tình khuyên nhủ.
“Con nói rồi con không thích Thượng Quan Hi, hôn sự lần này con nhất định phải tự mình làm chủ, con không muốn hối hận thêm một lần nữa!”
Vẻ mặt nàng vô cùng kiên quyết.
“Nhưng mà… Lãnh Tuyệt Tâm kia có vĩ đại thế nào thì dù sao hắn cũng là một phản tặc, nếu như sau này triều đình truy cứu tới…”
Lâm phu nhân vỗ vỗ bàn tay nhỏ bé của nàng, gương mặt khó nén vẻ lo lắng:
“Quan trọng nhất là, hắn là một cô nhi, không cha không mẹ, vô sản không nghề nghiệp, con đã quen được nuông chiều từ bé, cuộc sống màn trời chiếu đất này làm sao mà quen được, huống chi còn phải né tránh quan binh nữa!”
“Nương, con cũng biết rõ, trong lòng cũng sợ hãi, nhưng việc đã đến nước này, con còn có thể lựa chọn nữa sao, con đã trước không đường sau không cửa rồi, chỉ có thể chấp nhận thôi!”
Nàng chậm rãi ngước mắt lên, ánh mắt tràn đầy bất lực.
“Chấp nhận? Con chấp nhận cái gì?” Lâm phu nhân kinh ngạc.
“Ít nhất không phải Lãnh Tuyệt Tâm còn có Thiên Địa Thịnh sao? Thế lực của Thiên Địa Thịnh ở Giang Nam rất lớn, tựa như vua một cõi, sau này nói không chừng…”
Nàng còn chưa nói hết lời thì đã bị Lâm Thế Vinh hung dữ ngắt lời:
“Vớ vẫn, ngươi cho rằng Thiên Địa Thịnh hôm nay vẫn còn là Thiên Địa Thịnh trước kia sao? Bây giờ chỉ còn là một con chuột chạy ra đường bị người đuổi đánh! Đương kiêm Hoàng thượng đã ban bố chính sách, mọi người đều hy vọng được an cư lạc nghiệp, làm gì còn có nhiều người tạo phản như vậy? Y Y à, ngươi cũng đừng si tâm vọng tưởng nữa, cùng lắm thì chúng ta tìm một Vương gia rồi gả vào là được rồi, ngày mai cha sẽ lên thành Đoan Tuấn chuẩn bị, nếu thật sự không được thì chúng ta sẽ tham gia kì tuyển phi, nói không chừng…”
“Cha, người đang nói gì vậy!”
Lâm Kiếm Hồng tức giận ngắt lời Lâm Thế Vinh, càng nói càng thái quá, Vương gia dễ tìm vậy sao? Hơn nữa, Vương gia ai chẳng tam thê tứ thiếp, có thế nào hắn cũng không cam lòng gả muội muội vào làm thiếp cho người ta!
“Thế nào, tiểu nha hoàn trong Lâm phủ chúng ta cũng có thể làm Vương phi, hướng chi là nữ nhi của Lâm Thế Vinh ta! Y Y của chúng ta muốn tư sắc có tư sắc, muốn tài hoa có tài hoa, nói không chừng còn có thể làm hoàng hậu!”
Hắn xoa tay kích động, dường như bị ý nghĩ của mình làm cho vui vẻ.
“Các người… Quả thật là không biết nói lý!”
Lâm Kiếm Hồng phất tay áo đứng lên, thở hổn hển đi ra ngoài.
“Tóm lại hiện giờ cha hãy đến tìm Lãnh Tuyệt Tâm bàn chuyện, còn nữa, cha, cha cũng đến thành Đoan Tuấn dò hỏi một chút đi!”
Lâm Y Y thấp giọng nói, nàng nhất định không thể thua một nha hoàn!
Lâm Kiếm Hồng bất đắc dĩ khẽ thở dài một hơi, trở về tây viện, bàn tay to lớn chậm rãi chạm vào mặt ghế, ánh mắt lạnh lùng đột nhiên trở nên ấm áp.
Đúng, hắn thừa nhận, đôi khi hắn thật sự không phục, thật sự nghĩ không cần phải để ý cái gì cả, chỉ cần cướp Tây Nhi về từ trong tay Đoan Tuấn Mạc Nhiên, nhưng mà… Trong đầu của hắn lại hiện lên ánh mắt tín nhiệm của Tây Nhi dành cho hắn, hắn vĩnh viễn không quên khi hắn lớn tiếng tuyên bố nàng lài muội muội của hắn trong đại hội võ lâm, Tây Nhi đã cảm kích hắn, trong khoảnh khắc đó, hắn đột nhiên cảm thấy thật ra yêu một người không nhất thiết phải có được người ấy, chỉ cần đứng từ xa nhìn nàng, biết rõ nàng sống rất tốt là được rồi! Nhưng…
“Huynh yêu Yên Chi, vừa muốn giành lấy lại vừa muốn Yên Chi hạnh phúc, huynh lấy cái cớ không muốn phá hỏng hạnh phúc của nàng để ngăn cản mình, huynh chính là người nhát như quỷ, huynh không dám theo đuổi người mình thích!”
Lời nói của Lâm Y Y vang vọng bên tai, hắn bất đắc dĩ lắc đầu, hắn thật sự rất nhát gan sao? Không, hắn không phải! Hắn đột nhiên dùng sức nắm chặt tay xe lăn, Y Y nói rất đúng, hắn rất ích kỉ, lúc cứu Lãnh Tuyệt Tâm hắn đã nghĩ sẽ hợp tác cùng Lãnh Tuyệt Tâm, hắn muốn đánh bại Đoan Tuấn Mạc Nhiên, muốn đoạt Tây Nhi từ trong tay hắn ta, nhưng về sau vì sao hắn lại từ bỏ chứ? Vì sao?
Hắn hít một hơi thật sâu, chậm rãi đẩy cửa phòng ra, vận chân khí, hai chân điểm nhẹ, thân ảnh thon dài tựa như một con diều hâu, trở mình bay lên đầu tường, hắn phải nên dũng cảm lên sao? Trong lòng còn đang do dự nhưng dưới chân cũng không ngừng lại, hắn bay qua khoảng sân nhỏ phía sau, đặt chân vào khoảng sân, nơi này chính là chỗ dừng chân của Lãnh Tuyệt Tâm.
“Ai?”
Căn phòng chập chờn ánh nến truyền đến giọng nói cảnh giác của Lãnh Tuyệt Tâm.
“Là ta!”
Lâm Kiếm Hồng lạnh lùng nói, dường như sợ sẽ hối hận nên gấp gáp mở miệng.
Cửa phòng khắc hoa mở ra, trông thấy Lâm Kiếm Hồng thì Lãnh Tuyệt Tâm có hơi kinh ngạc, mở cửa cho hắn vào.
“Muộn như vậy Lâm huynh còn đến thăm nhất định là có chuyện gì quan trọng rồi?”
Tự tay rót cho Lâm Kiếm Hồng một chén trà đặc, Lãnh Tuyệt Tâm chậm rãi ngước mắt lên đánh giá hắn.
“Đúng, ta có chuyện vô cùng quan trọng!”
Lâm Kiếm Hống nắm chặt tay, nói.
“Lâm huynh cứ thoải mái nói ra, dù sao cái mạng này của ta cũng là do Lâm huynh cứu, nếu có gì cần hỗ trợ nhất định sẽ giúp!”
Lãnh Tuyệt Tâm cười cười, hàng chân mày nhíu chặt dần dần giãn ra.
“Lãnh huynh thật sự nghĩ vậy sao?”
Lâm Kiếm Hồng chậm rãi hỏi.
“Đúng, chỉ cần Lãnh mỗ có thể làm được!”
Lãnh Tuyệt Tâm cười cười.
“Ta muốn hợp tác cùng Lãnh huynh!”
Lâm Kiếm Hồng do dự một lúc rồi trịnh trọng mở miệng nói.
“Hợp tác? Ý của Lâm huynh là…”
Bàn tay châm trà run lên, Lãnh Tuyệt Tâm kinh ngạc ngước mắt lên.
“Võ lâm hợp tác cùng Thiên Địa Thịnh!”
Hắn hạ mắt xuống, ánh mắt tràn ngập lạnh lẽo.
“Lâm huynh đã nghĩ kĩ chưa?”
Lãnh Tuyệt Tâm chậm rãi ngước mắt lên, sau khi biết Như Ý sát hại Tây Nhi hắn đã hủy bỏ ý niệm hợp tác cùng Lâm Kiếm Hồng nhưng lại không ngờ Lâm Kiếm Hồng lại tự tìm tới cửa.
“Đúng, ta đã nghĩ kĩ rồi!”
Hắn nhắm mắt lại, hãy cứ mặc cho mình đi theo dục niệm vậy.
“Quyết định của Lâm huynh vì sao lại đột ngột như vậy, lần trước gặp mặt không phải Lâm huynh vẫn còn chưa quyết định sao?”
Lãnh Tuyệt Tâm nhướng mày, ánh mắt tràn ngập vẻ khó tin.
“Lãnh huynh không cần phải quan tâm nhiều như vậy, chỉ cần trả lời có đồng ý hay không thôi!”
Lâm Kiếm Hồng bỗng nhiên mở to hai mắt ra, ánh mắt sáng quắc.
“Ta…”
Lãnh Tuyệt Tâm do dự, Lãnh Phiêu Hương nói không sai, đây quả thật là một ý kiến hay để chấn hưng Thiên Địa Thịnh, nhưng… Hắn nghĩ tới dân chúng cùng những huynh đệ đã bỏ mạng kia.
“Thế nào? Lời mời hợp tác là do Lãnh huynh nói ra, giờ đổi ý sao?”
Lâm Kiếm Hồng cười lạnh một tiếng, khẽ nhướng mày dò xét khuôn mặt tuấn tú của hắn.
“Không phải, Lâm huynh chớ hiểu lầm, ta chỉ hiếu kì vì sao đột nhiên Lâm huynh lại đổi ý như vậy thôi?”
Lãnh Tuyệt Tam xấu hổ cười cười.
“Bởi vì Y Y!”
Hắn ngước mắt lên, đây cũng là lý do tốt nhất hắn tìm cho mình, mặc cho dục niệm đã chi phối chính mình, bởi vì hắn đã tìm được một cái cớ tốt nhất.
“Lệnh muội sao?”
Trong đầu thoáng hiện lên khuôn mặt nhỏ nhắn, đôi môi anh đào, hai má hồng hào, dáng người như liễu rũ, thướt tha yêu kiều, cũng coi như là một mỹ nhân, nhưng đáng tiếc vẻ oán giận đã che mất vẻ xinh đẹp trên khuôn mặt nàng.
“Đúng, Y Y nhất định muốn gả cho ngươi!”
Lâm Kiếm Hồng cười đến độ mất tự nhiên.
“Lâm Kiếm Hồng, ngươi hãy nghĩ thông suốt đi, bây giờ ta là phản tặc!”
Lãnh Tuyệt Tâm đứng dậy, đi đến trước cửa sổ thấp giọng nói.
“Ta…đã nghĩ rất kĩ!”
Lâm Kiếm Hồng do dự một lúc rồi thấp giọng nói.
“Cho ta ba ngày để suy nghĩ!”
Lãnh Tuyệt Tâm ngoái đầu lại, ánh mắt tràn đầy vẻ quyết tuyệt, hắn biết nếu bây giờ có giải tán Thiên Địa Thịnh thì những người không cam lòng sẽ vẫn gây dựng lại một lần nữa, hắn phải đợi, phải đợi cơ hội xuất hiện.
“Được, ta cho ngươi thời gian ba ngày!”
Lâm Kiếm Hồng đứng dậy, nhíu mày nói.
“Cũng là cho chính ngươi thời gian ba ngày!”
Lãnh Tuyệt Tâm nâng chung trà lên đưa cho hắn:
“Chúng ta hãy lấy trà thay rượu, uống hết chén này, trong ba ngày, cả hai cùng suy nghĩ thật kĩ con đường phía trước!”
Hắn cười tà mị, đôi mắt u ám thâm thúy dường như đã thấy rõ hết thảy.
“Được!”
Chén trà bằng sứ Thanh Hoa nặng nề cụng vào nhau, nước trà tràn ra, hai người lòng đầy suy nghĩ!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook