Vô Địch Xà Hoàng
6: Gia Tộc Chuột Trả Thù


Không đến hai giờ sau, trời muốn sáng, Đồ Tiểu An nghĩ ngợi nhân sinh sau này, không đúng, là rắn sinh.Chuột trong nhà coi như tìm không thấy, Đồ Tiểu An vốn định tại sân sau nhìn một chút xem có động vật gì có khả năng ăn được, tỉ như ếch xanh các loại chẳng hạn.Nhưng đêm khuya dài đằng đẵng, căn bản cái gì đều không thấy, chỉ có mỗi con chó đần hướng về phía chính mình trừng mắt lớn nhỏ.Chính mình nếu có thể đem con chó đần này nuốt, đoán chừng có thể tăng lên hai cấp, dĩ nhiên, Đồ Tiểu An không có tàn nhẫn như vậy, nuốt chó chính mình nuôi, lúc đói nhất cũng nuốt không được.Đã từng có cái chuyện xưa kể lại, nói một vị nữ tử nuôi một con trăn lớn, có một ngày, nàng đột nhiên phát hiện trăn của mình vài ngày không ăn đồ ăn, ban đêm lúc ngủ còn bò lên trên giường, quấn lấy thân thể của nàng.Nữ tử cảm thấy trăn của mình có chút khác thường, liền đến hỏi bác sỹ thú y, trăn của mình vì cái gì không ăn, còn ưa thích quấn lấy bản thân.Bác sỹ thú y nghe xong, nhìn xem nàng nhạt giọng nói: " Vậy ngươi phải cẩn thận, trăn không ăn là vì giữ lại bụng trống để nuốt ngươi, quấn lấy ngươi là vì ước lượng hình thể ngươi, thử nhìn một chút xem có thể hay không nuốt chửng ngươi.Đồ Tiểu An con rắn nhỏ này cũng không cần ước lượng cái gì, hắn đều không có sức nuốt trứng gà.Suy nghĩ miên man, bỗng nhiên, trong sân sau nghe thấy đến một tràng âm thanh.Chi chi.

.

.

Chi chi.

.

.

Chi chi.


.

.

!Trong góc sân tối tăm, toát ra vô số mắt nhỏ, âm thanh chi chi bên tai không dứt.Chỉ một thoáng, giữa trời đất tràn đầy một cỗ ý thức lạnh lẽo, khiến người biến thân thành động vật máu lạnh như Đồ Tiểu An cũng nhịn không được run rẩy một chút.Hắn đưa mắt nhìn qua, phảng phất như thấy một quả lựu đạn, toàn thân chết lặng.Chuột, bốn phương tám hướng im lặng toát ra 10 mấy con chuột, cái đám chuột này mặc dù không tính là quá to lớn, nhưng mắt to mắt nhỏ đều hiện ra ánh mắt tham lam.Lúc này, Đồ Tiểu An thấy chuột bự dẫn đầu thì cảm thấy hơi run run, không nhịn nói tục một tràng.ĐM, một con chuột to vcl.Không sai, con chuột này thật là lớn, hay chân sau đứng thẳng, chân trước duỗi thẳng tắp đi lại như người.Chân trước còn lại thế mà trong móng vuốt còn ôm một khối đá vừa đi vừa gặm, không sai, nó đang gặm một khối đá đi về hướng con rắn Đồ Tiểu An vây quanh.Thật giời ạ đúng là gặp quỷ.Ý tứ gì thế này, người gia tộc chuột đến báo thù chính mình rồi?Trả thù chính mình vừa rồi nuốt bảy con chuột nhỏ? Hay là nói, chính mình xuất hiện con rắn này, để chúng nó có cảm giác nguy hiểm."Cho ta quét "Đồ Tiểu An hiện ra ánh sáng, con mắt lập tức hướng về phía con chuột lớn khóa chặt,quét đi qua một lượt."Keng.

.

.

Chuột vương cấp 3, tính tình hung sát, răng sắc bén như đao, kí chủ thôn phệ, có thể đạt được năng lượng "Ta kháo, thật vẫn là một con Chuột vương, trách không được lớn lên to như vậy.Năng lượng, Đồ Tiểu An con mắt đều phát sáng lên, chính mình khổ cực mấy giờ, trong cơ thể cũng mới ẩn chứa 130 điểm.Nhiều như vậy chuột chủ động lòi ra, chẳng lẽ là trên người mình dính vào khí tức của chuột, mới dẫn đến Chuột vương này đi ra tìm, trả thù chính mình.Thật là chuyện lạ năm nào cũng có, đặc biệt năm nay thì rất nhiều.Không quan trọng, chuột mà kiêu ngạo như vậy, thật sự là trong núi không hổ, mấy con khỉ nhỏ tự xưng đại vương.Chính cái nhà mình, ngày thường thật không có phát hiện ẩn giấu một con chuột lớn như vậy.Con Chuột vương này lớn bằng một con thỏ nhỏ vừa ra đời không sai biệt lắm, nếu là không nhìn kỹ, còn tưởng rằng là một con thỏ nhỏ đang ôm củ cải vui đùa tại đây.Ngắn ngủi nửa ngày, Đồ Tiểu An liền bị bầy chuột cho vây kín lại, hắn không khỏi cười khổ, tại nhà của chính mình ăn nuốt mấy con chuột nhắt, liền đem thế lực gia tộc chuột đắc tội?Hiện tại chuột đều kiêu ngạo như vậy à.Dưới thế lực đơn bạc, Đồ Tiểu An lóe lên một cái ý niệm trong đầu, nở nụ cười.Lão tử có thể thu phục con muỗi, cũng có thể thu phục chuột.Hắn hướng phía trong đám chuột một con chuột nhỏ khóa chặt lại, ý chí tùy thời bao phủ nó."Thần phục với ta, thu cho ta "Chỉ một thoáng, con chuột kia toàn thân run lên, con ngươi toát ra sự hoảng hốt, không nhẫn nhịn được run lẩy bẩy, từ từ ghé đầu trên mặt đất."Tê.

.


."Chỉ nghe bên cạnh Chuột vương phát giác được tiểu đệ không thích hợp, hướng về phía nó gào thét một tiếng.Phanh.

.

.

!Con chuột nhỏ ngưng tụ thần chí, Đồ Tiểu An bao phủ ý thức thu phục lập tức thất bại tán loạn."Keng.

.

.

Thu phục chủng loại sinh vật khác biệt với rắn, kí chủ cần có đẳng cấp vượt trội, mới có thể có khả năng cưỡng chế thu phục "Đẳng cấp vượt trội? Bên trong cái đám chuột này, ngoại trừ Chuột vương, con chuột nhỏ khác đều là cấp một, cùng chính mình đẳng cấp giống nhau.Nói cách khác, chính mình trừ phi là cấp 2, mới có thể có thể thu phục chúng nó.Vì cái gì có thể thu phục con muỗi, bởi vì con muỗi không có đẳng cấp.Đã không thể thu phục được chuột con để cho mình sử dụng, như vậy sự tình liền rất phiền toái.Đồ Tiểu An dù sao cũng mới chỉ là con rắn nhỏ 50 centimet, còn không có trưởng thành, rắn mặc dù là thiên địch của chuột, nhưng trên cái thế giới này, cho tới bây giờ không có chuyện gì là tuyệt đối.Hảo hán cũng không đấu nổi đàn sói a."Tiểu Bát, hộ giá "Đồ Tiểu An cuối cùng nhớ ra con chó cưng của mình, đưa ánh mắt phía xa nhìn mới, hắn liền tức giận phun máu, chỉ thấy con chó đần độn kia đang nằm sấp xem kịch, lộ ra sự thích thú khi một vở kịch hay diễn ra."Này chó đần, ta nuôi ngươi để làm gì vậy "Đồ Tiểu An hết sức tuyệt vọng, nếu là con chó đần này dám phi vào bầy chuột một lần bá vương tả xung hữu đột, tin tưởng nắm chắc có thể dọa cái đám chuột này chạy.Nhưng hiển nhiên, chó đần này hiện tại chỉ muốn xem kịch, việc coi như không liên quan đến mình.Dựa vào nó trông nhà trông cửa, thấy trong nhà lộ ra nhiều như vậy chuột, đơn giản liền là nó thất trách.(Tiểu Bát: Ta là chó, bắt chuột là sứ mệnh của mèo.


)Chi chi.

.

.

Chi chi.

.

.

Chi chi.

.


.

!10 mấy con chuột bốc lên ánh mắt tham lam, hướng phía con rắn nhỏ màu trắng bạc tới gần, xem ra muốn phát động công kích.Hiện tại thế giới chuột không sợ rắn à, nằm dựa vào.Có vẻ như hiện tại chuột thấy mèo còn không sợ, một con mèo thấy chuột, bị dọa quay đầu chạy luôn, haizz, cái thế giới này thay đổi rồi.Mờ mịt ở giữa trung tâm, Đồ Tiểu An cảm giác được Chuột vương kia ánh mắt âm lãnh, nhìn qua là ăn chắc mình rồi.Hỏng bét, lần này làm sao bây giờ, Tiểu Bát không giúp mình, mà mình một con rắn nhỏ đơn đấu 10 mấy con chuột, chủ yếu còn đâu ra một cái Chuột vương cấp 3, hoàn toàn không có phần thắng a.Đồ Tiểu An nhớ tới mình đã thu phục được 500 con muỗi, liền cảm thấy vui vẻ.Chị riêng xét đàn em ngươi có tuổi gì so số lượng với ta, mặc dù con muỗi sức chiến đấu nhỏ bé một chút, nhưng được cái số lượng rất nhiều.Nghĩ đến cái này, con mắt hồn nhiên của Đồ Tiểu An nhíu lại, đỉnh đầu của hắn bỗng nhiên xông ra một đàn muỗi to lớn, lơ lửng giữa không trung, âm thanh ông ông ông không dứt bên tai.500 con muỗ này khi vừa xuất hiện, thật đúng là không thể khinh thường, trên không trung tạo thành một quả bóng đen kịt, lít nha lít nhít, để cho người ta nhìn tê dại cả da đầu.Ngươi nếu mà dùng hai tay đập quả cầu màu đen này, mở hai tay ra, tuyệt đối mỗi tay có cả nghìn thi thể muỗi."Lên cho ta!"Đồ Tiểu An ra mệnh lệnh, quả bóng đen này hóa thành một bóng đen bao phủ, trùng trùng điệp điệp bao quanh đám chuột."Chi chi.

.

.

Chi chi.

.

.

!"Cái đám chuột này ác mộng rồi, này giời ạ là cái quỷ gì.Năm mươi, sáu mươi con muỗi, vây quanh một con chuột, khiến chuột tầm nhìn cũng khó khắn, giác hút dài nhọn tìm đúng chỗ hợp lý liền đâm đi vào.Trong lúc nhất thời, mười mấy con chuột nhỏ bị đàn muỗi làm luống cuống tay chân, chạy tán loạn bốn phía.Đáng tiếc, chút con muỗi này như hình với bóng, mặc kệ ngươi chạy chỗ nào, chính là muốn hút chết ngươi.Đến con Chuột vương kia trước mặt nhìn như bình tĩnh, bởi vì căn bản không có con muỗi nào dám tiếp cận nó, có lẽ là cấp bậc của nó quá cao, mơ hồ phát tán khí tức khiến con muỗi không có đẳng cấp không dám càn rỡ, không dám bóp quả hồng mềm.Kỳ thật Chuột vương cũng hết sức ác mộng, làm sao ở đâu ra tư nhiên có muỗi, hơn nữa còn là muỗi nhiều như vậy..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương