Vô Địch Tiên Triều
-
Chương 5: Thái huyền công
phải có luật pháp răn đe, ở thời hiện đại có bộ phận cảnh sát đảm nhiệm nhiệm vụ, chấp hành thanh trừng tội phạm, giữ gìn trật tự, thời đại này lại có Vân Loan Ti một Ti Điện chấp chưởng. “Không phải Trung Ương Hoàng Triều xa nơi Tương Đông lắm hay sao, nó bộ phận nằm trong Trung Châu, cách chúng ta Bắc Phương xa xôi không chỉ mấy ngày đêm” Trịnh Đông Lân thắc mắc.
An Nam Quốc có bốn phương, một châu gồm :‘Nam Phương’, ‘Bắc Phương’, ‘Tây Phương’, ‘Đông Phương’, “Trung Châu”, Trung Châu vị trí đặc thù nhất, nằm ở chính giữa An Nam Quốc, thiên địa linh khí dồi dào, nghe bảo là nằm ở mắt long mạch, nơi Thiên Tử ngự trị, hằng năm tử khí bốc lên tỏa hào quang kỳ dị, người thường hô hấp vào đủ để sống thêm vài năm tuổi thọ, còn Tây Sơn Vương Triều vị trí ở Bắc Phương đất, nằm ở cuối Bắc Phương nên không phải gần với An Nam Hoàng Triều.
Bình thường các thời đại, mỗi một vị vua của một triều đại đều được xưng Thiên Tử nhưng đương thời An Nam Quốc chỉ có một người được xưng Thiên Tử là Thiên Tử của An Nam Hoàng Triều, còn lại Vương Triều chỉ được xưng Vương Tử, ban đầu tới đây, Trịnh Đông Lân cảm thấy khá lạ vì hệ thống cấp bậc hoàng gia của thế giới này.
Vương Tử có sức mạnh thống trị một vùng đất, không thể lan xa hơn giới hạn đấy, nhưng Thiên Tử quyền lực bao trùm tất cả An Nam Quốc, hai bên thực quyền một trời một vực, phân biệt như giữa Thân Vương và Hoàng Đế ở thế giới cổ đại xưa, như Tây Sơn Vương Triều quyền lực chỉ được phép bao trùm lãnh thổ của nó, bất quá An Nam Hoàng Triều lại điều khiển tất cả lãnh thổ Vương Triều có mặt trên An Nam Quốc.
“Vân Loan Ti bộ máy cơ cấu khổng lồ, nó như một con bạch tuộc khổng lồ với vô số cái xúc tu trải rộng khắp An Nam, vì vậy ở Thành Tương Đông đều có chi nhánh bộ phận của Vân Loan Ti, không có gì khó hiểu” Đinh Bộ Lĩnh nói.
“Vậy Vân Loan Ti lệnh trong tay ta rất quý báu” Trịnh Đông Lân gật đầu nói, nhìn kỹ Vân Loan Ti lệnh màu vàng.
“Điều đó là đương nhiên, Vân Loan Ti thực quyền cực đại là không sai, nhưng không phải ai cũng có cơ hội được tiến thân vào, trong tay Đông Lân ngươi, Vân Loan Ti lệnh là một cơ hội dùng để tiến cử đi lên” Đinh Bộ Lĩnh gật đầu nói.
“Bộ Lĩnh, ta không có ý định gì với Vân Loan Ti, lệnh bài này ngươi giữ đi” Trịnh Đông Lân đưa lệnh bài cho Đinh Bộ Lĩnh, nó suy nghĩ một hồi, cảm thấy tiến thân vào đó mặc dù chỗ tốt rất nhiều, nhưng đồng thời nguyên tắc trói buộc cũng nhiều không kém, nó suy nghĩ, tự do vẫn là thứ tốt đẹp hơn, xây dựng thế lực thì để tự thân nó nghĩ cách.
“Không, Đông Lân, điều này rất quý giá với ta, ngươi hãy giữ kỹ nó, rồi biết đâu sẽ có lúc cần dùng, ta nghĩ chắc ngươi sẽ hiểu đạo lý này” Đinh Bộ Lĩnh thấy nó không ngần ngại đưa Vân Loan Ti lệnh cho mình, lắc đầu từ chối, trả lại lệnh bài, thật lòng khuyên.
“Được thôi” Trịnh Đông Lân biết khuyên nhủ cũng không được, Đinh Bộ Lĩnh là một người tính tình cứng rắn, một khi đã quyết chắc chắn không đổi ý nghĩ dễ dàng, thôi thì cứ cất giữ trong người, biết đâu như nó nói, có ngày dùng tới.
“Hệ thống, làm sao để tăng lên cảnh giới” Nó trong đầu niệm, hôm nay gặp Tô Đông Lưu, nó tự thân giác ngộ được thực lực mới là vương đạo, không có gì thiết thực hơn nắm đấm mạnh, giả định như Tô Đông Lưu là người xấu, Trịnh Đông Lân mạng quèn nó đã chấm dứt.
-Bản hệ thống có hai phương pháp cho ký chủ, một là ký chủ luyện quyền, luyện thân thể lung tung, may mắn đả thông huyệt vị, thành công tiến cảnh.
“Đổi phương pháp hai” Trịnh Đông Lân nói, cực độ cảm thấy hệ thống này không đáng tin.
-Phương pháp thứ hai, ký chủ có công pháp võ kỷ, tu luyện theo lộ tuyến bên trong, tiến cảnh an toàn.
“Ta chọn phương pháp hai, nhưng làm sao để có được công pháp, hệ thống ngươi có bán hay không ?” Trịnh Đông Lân nói, lúc này nó cấp thiết muốn có trong tay một bộ công pháp.
-Có đương nhiên có, nhưng ta không bán – Hệ thống âm thanh trêu tức nói.
“Hệ thống, ngươi muốn điều kiện gì, chỉ cần không quá đáng ta đều có thể đồng ý” Trịnh Đông Lân thấy đau đầu nói, hiện tại nó không thể không nhượng bộ cầu xin.
-Vậy sao ký chủ ngươi không đi chết đi – Hệ thống lười nhác nói.
“80 điểm danh vọng, ta đồng ý trao đổi” Trịnh Đông Lân làm như không nghe, nó nắm được một điểm quan trọng của hệ thống, muốn có vật phẩm phải có điểm danh vọng trao đổi, hiện tại nhìn xem dữ liệu, nó còn 80 điểm.
Danh Vọng :80/100.
-Ký chủ thông minh, nhưng hệ thống ta không có chức năng bán hàng, tất cả vật phẩm sẽ được lấy từ quay thưởng, muốn có công pháp, quay thưởng.
Trịnh Đông Lân nhíu mày, một lần quay thưởng tốn 50 điểm danh vọng, rất đắt, chưa kể quay trúng công pháp trong một lần hay không chưa biết, nó tức giận, hệ thống này được tạo ra một cách vô cùng thất đức, là ai lại áp dụng một phương pháp cờ bạc đáng chết như vậy vào tiền đồ giải cứu An Nam của nó.
“Liều, cho ta một lần quay thưởng” Trịnh Đông Lân thở dài, muốn bắt cọp phải vào hang cọp, nếu không được ta đành nghĩ biện pháp tìm công pháp ở thế giới thật.
-Ký chủ xin xác nhận bằng cách kêu ò ó o.
“Ò ó o” Trịnh Đông Lân nổi gân xanh niệm thầm, cái hệ thống chết bầm này lại bày trò làm khó nó.
-Không phải kêu như thế thưa ký chủ, ngươi phải kêu thành tiếng, lưu ý kêu thật to – Hệ thống ngáp một cái nói.
“Ò ó o” Trịnh Đông Lân ngửa mặt lên trời, thét lớn, như muốn phóng tiết cơn phẫn nộ tột độ, Đinh Bộ Lĩnh giật thót người, há hốc mồm trông Trịnh Đông Lân như điên khùng thét to, nó không biết bây giờ nên làm gì, đem Đông Lân huynh vào hàn xá trị bệnh hoặc là bỏ mặc.
-Vòng quay chuẩn bị bắt đầu, ký chủ xin chú ý quá trình quay, để liệu có thất bại còn có lý do tự tử.
Vòng quay màu đỏ lại một lần nữa hiện ra, nó xoay tròn khiến mọi thứ từ ban đầu rõ ràng dần hóa mơ hồ, một vật phẩm màu vàng từ trong đó rơi ra ngoài.
-Chúc mừng ký chủ, rút trúng được công pháp phẩm chất vàng – Hệ thống âm thanh ghen ghét kêu lên.
“Xin giám định” Trịnh Đông Lân kìm nén sự kích động, mở miệng hỏi, không nghĩ tới quay một lần đã được công pháp, không ngờ còn là phẩm chất cao nhất.
[ Thái Huyền Công ]
Miêu tả : Từ thuở thiên địa chưa phân cách, có một luồng khí xuyên suốt, khí tên Huyền Hoàng, trầm trọng dị thường, màu vàng như đại dịa.
“Ha Ha” Trịnh Đông Lân ngửa mặt lên trời cười to, khiến chim trên cây bay “phành phạch” tán loạn, Đinh Bộ Lĩnh ánh mắt kinh dị nhìn Trịnh Đông Lân, không lẽ người huynh đệ này của hắn bị điên rồi.
“Học học học” Trịnh Đông Lân niệm liên tục ba lần, một luồng khí vàng đất từ không biết một khoảng thiên địa xa xôi nào đó, rơi vào trên người nó, khí thế chợt biến nặng, liên tục tăng lên, tóc với mắt đều nhuộm bởi một màu vàng, trông như một vị Thiên Thần hạ thế.
-Ting, ký chủ phá cảnh thành công, Tam Đẳng Chi cảnh.
-Ting, ký chủ phá cảnh thành công, Tứ Đẳng Chi cảnh.
-Ting, ký chủ phá cảnh thành công, Ngũ Đẳng Chi cảnh.
Liên tục ba âm thanh vang lên, nó liên tục đột phá dễ dàng ba cảnh giới, chân khí màu vàng đất bắt đầu tiến vào cơ thể, bên dưới đan điền xuất hiện một khỏa nhỏ như hạt gạo màu vàng, nó trôi nổi vô định cung cấp chân khí theo lộ tuyến không ngừng.
Cùng với đó, trong cơ thể, tỏa sáng 60 khỏa tinh hạt phân bố trên các huyệt vị, đó là 60 huyệt vị khi đạt được Ngũ Đẳng Chi cảnh, trên cơ thể người có tổng cộng 108 huyệt vị, đả thông mỗi 12 huyệt chính là tăng một Đẳng Chi.
Hiện tại, 60 huyệt vị nhiều hơn 36 huyệt, lại thêm chân khí cô đọng, Trịnh Đông Lân trong người như có thêm sức mạnh của một con voi lớn, muốn phát tiết mà ra.
“Kiến Long Tại Điền” Trịnh Đông Lân máy động thân mình, cự chưởng phóng xuất, chân khí màu vàng chạy theo huyệt vị tiến hành phụ công, “bành bạch” âm thanh phá không phát ra, chói tai dị thường.
Cự chưởng đi qua, mặt đất bị lõm mất một chỗ to lớn, in dấu hình cự chưởng, hệt như bị một người khổng lồ phá nát, Trịnh Đông Lân gật đầu hài lòng, nếu Hàng Long Thập Bát Chưởng tiến thêm một giai Đại Thành, chắc chắn sẽ còn mạnh hơn nữa, lúc đấy, rồng ngâm xuất hiện, đối thủ té cứt té đái.
Chưa kể, một chưởng vừa qua, nó còn chưa sử dụng hết mười thành sức mạnh, Thái Huyền khí còn đầy đủ, chỉ mất khoảng một hai thành nhỏ, Đinh Bộ Lĩnh hết ngạc nhiên này tới ngạc nhiên khác.
“Quái vật, ngươi, ngươi…” Đinh Bộ Lĩnh trố mắt xem hố to, nuốt một ngụm nước bọt, nếu bãi đất đó là nó, xương cốt đứt đoạn là nhẹ, chỉ sợ hình người cũng không còn.
“Ngươi làm thế nào được” Nó khô khan hỏi.
“Chỉ là đang ngồi bỗng thấy gió mát, tự dưng đắc đạo” Trịnh Đông Lân cười cợt.
“Dạy ta được không ?” Đinh Bộ Lĩnh ánh mắt sáng rực, trong lòng bồn chồn, dù sao hình tượng trâu bò là chuyện nhỏ, sức công phá khủng bố đó mới là chuyện lớn.
Trịnh Đông Lân không nắm chắc có thể dạy Thái Huyền Công cho Đinh Bộ Lĩnh được không, trầm mặc hỏi hệ thống, tường thật đầy đủ chi tiết.
-Có thể, nhưng chỉ là bản rút gọn, nếu ký chủ mong muốn, 1 điểm danh vọng cho một lần yêu cầu.
“Được” Trịnh Đông Lân sảng khoái đáp ứng, trong tay xuất hiện hai bản bí tịch màu đỏ, là Thái Huyền Công sau khi rút gọn, phẩm chất rơi từ vàng xuống, bất quá như vậy đã là đầy đủ, một bản bí tịch nó đưa cho Đinh Bộ Lĩnh, một bản còn lại để cho Trình Tú, người này cũng là một nhân tài.
“Thái Huyền Công, nghe danh tự thật cao thâm” Đinh Bộ Lĩnh sợ hãi nhìn bí tịch màu đỏ, nội dung bên trong thâm ảo huyền diệu, không phải nhất thời có thể lĩnh hội, nó suy nghĩ, ‘Hổ Hình Thập Nhị Thức’ lão bá dạy cho nó, phải kém xa rất nhiều, phải chăng chuyển tu, một bản bí tịch còn lại nó chuyển giao cho Trình Tú.
“Đông Lân, đại ân này, ta không bao giờ quên” Đinh Bộ Lĩnh chấp bái, chân thành nói.
“Huynh đệ dễ nói, có phúc cùng hưởng, các ngươi càng mạnh ta càng dễ dàng thực hiện bá nghiệp” Trịnh Đông Lân nói.
“Cứu người, mau cứu người, làng dưới gặp sơn tặc công kích, cháy nhà, cháy lớn rồi” Lúc này, một người chạy ngang qua đồng cỏ hoảng hốt hô to.
“Có chuyện gì ?” Đinh Bộ Lĩnh sau mừng rỡ, nhíu mày quát to, người mau chóng nắm chặt người kia.
“Có sơn tặc công kích, bọn chúng cưỡi ngựa, thân mang đại đao, tiến tới làng dưới đòi phí qua đường, làng dưới mặc dù trao đủ, nhưng bọn chúng lật lọng, nhẫn tâm giết người, đốt cháy làng mạc” Người kia nước mắt chảy ròng ròng khuôn mặt, khóc thương nói.
Đinh Bộ Lĩnh, Trịnh Đông Lân hai người hai mắt nhìn nhau, đều nhận ra tính nghiêm trọng trong sự việc, đáy mắt ẩn hiện từng tia tức giận, là kẻ nào dám ban ngày ban mặt làm việc tày đình.
“Đi” Hai người bọn nó, một Ngũ Đẳng Chi, một Tam Đẳng Chi, phóng như mũi tên xé gió, di chuyển tốc độ cực nhanh tiến về làng dưới.
Cách làng dưới không quá xa, có một cột khói màu đen xông thẳng lên trời, không chỉ một cột khói mà đầy đủ năm cột, biết chuyện lần này thiệt hại không nhỏ, một đám cháy lớn mới có thể đầy đủ nhiều cột khói như vậy.
“Chuyện xảy ra sao rồi ?” Đinh Bộ Lĩnh nắm lấy một người đàn ông trung niên, đang bụm mặt khóc lớn, nó to tiếng.
“Đại bá, bình tĩnh một ít” Trịnh Đông Lân an ủi người kia, cố gắng giữ bình tĩnh cho ông ta.
“Nhị Nha, Đại Nha chết rồi, chúng nó thật tội nghiệp” Người đàn ông trung niên mắt đỏ hòe kêu to, như điên dại bứt lấy từng sợi tóc trên đầu, lẩm bẩm, “Là ta hèn nhát bỏ lại bọn nó, bọn ác tặc chúng nó để ta sống, là để ta làm nhiệm vụ như một con chó tang báo lại cho người khác biết, bọn nó đã trở lại”.
“Là ai trở lại ?” Trịnh Đông Lân truy hỏi.
“Ta không biết, bọn chúng có một đoàn người khá đông, cầm đầu là một tên chột một mắt, hắn gọi cái gì, Tân Minh Trại” Người đàn ông lẩm bẩm.
“Ta không biết” Đinh Bộ Lĩnh lắc đầu biểu thị không biết, Tân Minh Trại là gì, trước đây nó chưa nghe tới.
“Hiện tại cứu người trước hết” Trịnh Đông Lân xem xét cột khói, thấy còn một quãng đường không xa, lên tiếng, nhanh chóng đuổi tới.
Tới nơi, đập vào mắt bọn nó là một đám người mặc đồ đen, hung thần ác sát, tay cầm loan đao còn vươn vết máu, bên dưới nằm trải dài một số xác chết, có già trẻ lớn nhỏ, bắt mắt nhất vẫn là hai đứa bé gái thắt bím tóc hai bên, bọn nó trước khi chết còn ôm chặt nhau.
Lửa vẫn còn bừng cháy, cột khói liên tục liên tục xông lên trời, đám người mặc đồ đen cầm loan đao chỉ trỏ, Đinh Bộ Lĩnh nắm tay nắm chặt, kém chút máu đều chảy ra, nó ẩn ẩn cảm giác, hai đứa bé gái đó là Đại Nha, Nhị Nha, nhi nữ của người đàn ông trung niên kia.
Bên kia, một góc, những người còn sống, có vài bóng hình Trịnh Đông Lân khá quen thuộc, hai đứa trẻ to lớn Đại Tiện, Tiểu Tiện, còn có một thân ảnh đen nhẻm, ánh mắt nhỏ, nhưng đầy hận thù, là Lương, bọn nó may mắn còn sống.
“Các ngươi muốn chết” Đinh Bộ Lĩnh căm phẫn hét lớn, một đám người đã chết, tại sao bọn chúng có thể nhẫn tâm xuống tay, nên biết đó là một mạng người, không phải cỏ rơm, tùy ý vặt.
“Hai thằng nhóc con, từ đâu đến, vừa tới mở miệng hỗn xược, ta là nhất không thích bọn trẻ con không biết nghe lời, thấy hai đứa bé gái ôm nhau chết chứ, bọn nó lớn tiếng khóc, ta đã bảo ta không thích nghe tiếng khóc” Một tên trong đám người mặc áo đen, loan đao còn dính máu chú ý tới hai người bọn nó, giọng the thé chói tai, khi nói, nó đưa loan đao chỉ qua Đại Nha, Tiểu Nha, lè lưỡi liếm nhẹ môi.
“Đinh Bộ Lĩnh, mày chạy ngay đi” Lương bỗng dưng thấy bọn nó, hai mắt như muốn trừng ra hét to, nó chạy tới muốn phân tán lực chú ý của đám người áo đen, một thanh loan đao sắc bén từ trên chém xuống, muốn kết liễu mạng sống nó, nó thầm nghĩ, Đinh Bộ Lĩnh, ân của mày, xem như tao đã trả.
“Keng” Tiếng kim loại va chạm, loan đao trong tay người áo đen run rẩy, cổ tay đau xót, kém chút thả rơi vũ khí, nó trừng mắt xem ai cản lại, thì thấy một tên thiếu niên chừng mười lăm tuổi, mày rậm mắt sáng, da màu đồng, dùng nắm đấm đánh vào thân đao của nó.
“Ngươi giết hắn, đã hỏi ý ta chưa ?” Đinh Bộ Lĩnh híp mắt, chậm rãi nói.
Lương lúc này, mở hai tay che mắt, nó thấy một bóng lưng tuy nhỏ, nhưng đột nhiên hiện tại to lớn đến tột cùng, vĩ đại mà bao dung, nó nhấp nhô miệng không nói ra lời, trong đầu hơi ẩn hiện bốn chữ, “Đinh Bộ Lĩnh, mày…”.
“Xem ra mày cũng có một tí năng lực” Tên cầm loan đao dính máu ban đầu trò chuyện, thấy Đinh Bộ Lĩnh chặn lại một đao của đồng bọn nó, chợt cười gằn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook