Vô Địch Thôn Phệ
-
Chương 12: Tiểu Hắc Hắc
Tuy sức chiến đấu của Tần Thọ không mạnh, nhưng nói về tốc độ chạy thì không phải dạng vừa.
Đến cả Ngô Cương còn không đuổi kịp nữa là gã phế nhân này?
Hơn nữa, Tần Thọ luôn đề cao cảnh giác cho nên chỉ cần gã hơi động hắn đã né ngay và nhảy ra xa khỏi tầm với của gã.
Gã đàn ông kia không bắt được, ánh mắt thất vọng hẳn…
Tần Thọ hỏi:
-Ngươi muốn làm gì?
Gã kia nhìn bộ mặt vừa ngu ngơ vừa đáng yêu của con thỏ, nghĩ bụng: “Lẽ nào nó không nhận ra? Ánh mắt đã kém mà còn nghễnh ngãng như thế thì tốt lắm, nếu có cơ hội nhất định sẽ bắt nó, làm thịt nó. Ăn cái con thỏ này cũng có thể bổ sung chút nguyên khí đến để hồi phục nhanh hơn một chút. Đáng tiếc rằng vừa rồi thất thủ…”
Tuy Tần Thọ không biết gã này muốn bắt mình làm gì nhưng tên cháu trai này chắc chắn không có ý đồ gì tốt!
Loại người này tuyệt đối không thể cứu!
Nhưng tiến đến đập chết hắn thì…
Tần Thọ không biết sức chiến đấu của tên này như thế nào, chẳng may không đánh lại thì khác nào mình ship hàng tới tận cửa cho hắn, mà mấu chốt nhất là không có phí thủ tục nữa!
Đã ông đây đánh không lại ngươi thì ông đây chọc ngươi tức chết nha!
Lúc này, gã kia lại trở về cái bộ dạng không còn chút sức lực nào mà nói rằng:
-Ta chỉ muốn thân mật với ngươi thôi, chạy làm gì cơ chứ?
Tần Thọ giả ngu nói:
-Ta cũng chẳng hiểu tại sao mình lại chạy, chắc là do phản xạ có điều kiện thôi. Ngươi biết phản xạ có điều kiện là gì không?
Gã kia lắc lắc đầu.
Tần Thọ ngồi xuống đất nói:
-Trông ngươi ngu thế tất nhiên là không biết rồi. Hôm nay thỏ gia ngươi rảnh nên dạy cho ngươi nghe này. Cái mà gọi là phản xạ có điều kiện chính là khi một người… đúng, cái này phải nói từ một người như thế này. Người là động vật có hai cái đùi…
Tần Thọ thao thao bất tuyệt, nước bọt bắn tung tóe tầm mười mấy phút mới nói xong.
Tần Thọ ngừng lại một nhịp:
-À, vừa rồi ta đang nói phản xạ có điều kiện phải không? Lại lạc đề rồi, bắt đầu lại nhé. Phản xạ có điều kiện bắt đầu nói từ một con chó, chó là động vật có bốn chân…
Nghe tới đây gã kia phù một tiếng, phun ra một ngụm máu, cả giận nói:
-Ta giết…
Tần Thọ vừa nghe, tay sờ sờ sang hòn đá bên cạnh hỏi:
-Ngươi nói gì cơ?
Khuôn mặt dữ tợn của gã kia bỗng dưng ôn hòa trở lại, thậm chí khẩu khí cũng cố gắng sao cho thật nhẹ nhàng, cố nặn ra một nụ cười:
-Ta bảo sau này sẽ giết gà cho ngươi ăn đó mà.
Con thỏ vỗ bốp tay cái:
-Trượng nghĩa! À, ngươi vừa bảo muốn gì cơ?
-Là nước đều được! Đừng phí lời nữa, ta cần nước!
Gã này bị con thỏ dông dài mãi chọc giận đến nỗi phổi cũng sắp nổ tung.
Con thỏ vểnh tai lên:
-Biết rồi, cần nước chứ gì, cứ là nước là được đúng không?
Gã đàn ông thấy đau khổ vô cùng, thế nào mà giao lưu một chút lại lao lực thế này! Hắn thề đợi khi thương thế khỏi rồi nhất định sẽ đập chết con thỏ này đem đi nướng lên đồng thời nói:
-Phải!
Tần Thọ giơ ngón tay lên:
-Một chén nước đổi một món pháp bảo, thanh toán đi.
-Hả? Phù! Lần này gã đàn ông máu phun ra như suối.
Tần Thọ vội lùi ra sau nói:
-Một loại pháp bảo, một chén nước, giá cả rõ ràng , không lừa không gạt, ngươi có thể chọn uống hoặc là không uống, nhưng tuyệt đối không được làm bẩn lông ta, nếu không phải bồi thường đấy.
Gã kia phẫn nộ nhìn Tần Thọ, nếu không phải độ kiếp thất bại, nguyên khí bị hao sạch, không cử động được thì hắn đã ăn sống con thỏ này rồi!
Có điều, dưới mái hiên nhà người không thể không cúi đầu, hắn hiểu tình trạng của hắn hơn ai hết, phi thăng chi kiều một khi gãy xuống thì trời mới biết mình sẽ rơi xuống chỗ nào.
Hắn không bị rơi vào trong nồi của yêu quái đã là phúc đức lắm rồi.
Bây giờ bị sét đánh làm nguyên khí toàn thân cạn kiệt, nếu không phải dựa vào một chút nguyên khí sót lại ở trong tim giữ lại mạng nhỏ thì hắn đã mất mạng rồi. Nhưng chút nguyên khí này chỉ đủ để giữ lại mạng sống, muốn làm người khác bị thương thì trừ phi liều mạng! Nhưng liều mạng vì con thỏ thì thật là không đáng, giữ lại đến thời khắc mấu chốt để đối phó với yêu quái lớn. Giữ mình mới là vương đạo.
Còn muốn tự trị thương ư? Đó là một quá trình dài… hắn cũng không biết đến khi nào mới khỏi được.
Hắn càng không thể biết được ở đây ngoài con tiện thỏ này ra còn có yêu quái nào hung mãnh hơn nữa không.
Chẳng may mà có, hắn bị lưu lại đây, thì e rằng là thập tử vô sinh!
Bởi vậy, trước mắt hắn không thể đắc tội với con thỏ tham tài không tham mạng này.
Nếu con thỏ có thể cho hắn uống nước hay tìm giúp hắn một nơi an toàn để ẩn nấp, sau đó tìm cơ hội làm thịt con thỏ này tầm bổ, vậy thì kiếm lời lớn.
Bởi vậy hắn cố kìm nén nộ hỏa, cố nặn ra một nụ cười thật ngọt:
-Ngươi nhìn bộ dạng ta như thế này có giống người có pháp bảo không?
Oej…
Vừa thấy nụ cười của hắn, con thỏ quả quyết xoay người, nôn…
Mặt gã kia bỗng tối sầm lại…
Con thỏ không thèm quay đầu, hất tay nói:
-Mau thu cái biểu cảm này lại, buồn nôn quá…
Mặt gã kia càng tối hơn nữa… nhưng rồi vẫn thu biểu cảm lại.
Lúc này con thỏ mới xoay người ngồi đối diện hắn, hai tay để trước ngực như kiểu người nói chuyện:
-Cái gì ngươi cũng không có, sao ta phải đưa nước cho ngươi? Ngươi từ trên trời rơi xuống, chứng tỏ ngươi có thể lên được trên trời rồi, vậy mà lại bảo không có thứ gì ư?
Người kia vội đáp:
-Thỏ tiểu huynh đệ này…
-Bảo ai là tiểu chứ? Cái thứ đó của ngươi tốt đẹp hơn ta sao? Con thỏ bỗng nổi giận chỉ vào đũng quần gã kia.
Sắc mặt gã bỗng chuyển từ đen sang xanh… nhưng vẫn cắn răng kìm nén để không bị tức chết, cười nói:
-Đúng đúng đúng, thỏ đại ca.
Tần Thọ vỗ tay một cái, sau đó sờ lên đầu gã kia:
-Thế mới là đứa trẻ ngoan chứ, nói đi, ngươi muốn làm cái gì? À đúng rồi, ngươi vẫn chưa có tên nhỉ? Được rồi, ngươi nói chuyện tốn sức như vậy thì đừng nói nữa. Ngươi đen như vậy, mà cái lạp xưởng hun khói lại nhỏ xíu như vậy, gọi ngươi là Tiểu Hắc Hắc đi.
Gã đàn ông bị xoa đầu và nghe những lời này xong bỗng rơi nước mắt… đường đường là Vô Lượng Sơn, đệ nhất cao thủ phàm nhân tu tiên ở Địa Tiên Giới, tông chủ của Vô Lượng Tiên Tông, chưa bao giờ bị người khác xoa đầu, gọi là tiểu đệ bao giờ? Lại còn đặt tên cho hắn, Tiểu Hắc Hắc? Hắc cái con khỉ, tiểu cái đầu nhà ngươi.
Hắn thề rằng, dù có đánh chết hắn cũng không bao giờ nói ra đoạn ký ức này! Còn nữa, con thỏ này, chắc chắn phải chết! Chắc chắn phải lột da nướng lên ăn! Xương đập vụn ra nghiền thành bột nấu thành cao!
Dù lòng có căm phẫn đến đâu, gã vẫn cố duy trì nụ cười, nói:
-Thỏ đại ca, ta phi thăng thất bại, nên pháp bảo đều bị sét đánh thành tro rồi. Ta vẫn sống đã là một kỳ tích, còn pháp bảo thì thực sự không còn nữa. Không tin thì ngươi có thể lục thử.
Gã dứt lời, nằm im như con lợn chết.
Tần Thọ nhìn ánh mắt hắn cũng có thể thấy tám phần là hắn đang nói thật.
Nhưng Tần Thọ không cam tâm!
Hắn đang cảm nhận rõ rệt cái cảm giác no đang giảm dần, một khi biến mất thì hắn sẽ đói. Khi đói đến một trình độ nhất định sẽ lâm vào trạng thái sắp chết.
Hắn không muốn chết, cũng không muốn Hằng Nga vì hắn mà mọc tóc bạc!
Đến cả Ngô Cương còn không đuổi kịp nữa là gã phế nhân này?
Hơn nữa, Tần Thọ luôn đề cao cảnh giác cho nên chỉ cần gã hơi động hắn đã né ngay và nhảy ra xa khỏi tầm với của gã.
Gã đàn ông kia không bắt được, ánh mắt thất vọng hẳn…
Tần Thọ hỏi:
-Ngươi muốn làm gì?
Gã kia nhìn bộ mặt vừa ngu ngơ vừa đáng yêu của con thỏ, nghĩ bụng: “Lẽ nào nó không nhận ra? Ánh mắt đã kém mà còn nghễnh ngãng như thế thì tốt lắm, nếu có cơ hội nhất định sẽ bắt nó, làm thịt nó. Ăn cái con thỏ này cũng có thể bổ sung chút nguyên khí đến để hồi phục nhanh hơn một chút. Đáng tiếc rằng vừa rồi thất thủ…”
Tuy Tần Thọ không biết gã này muốn bắt mình làm gì nhưng tên cháu trai này chắc chắn không có ý đồ gì tốt!
Loại người này tuyệt đối không thể cứu!
Nhưng tiến đến đập chết hắn thì…
Tần Thọ không biết sức chiến đấu của tên này như thế nào, chẳng may không đánh lại thì khác nào mình ship hàng tới tận cửa cho hắn, mà mấu chốt nhất là không có phí thủ tục nữa!
Đã ông đây đánh không lại ngươi thì ông đây chọc ngươi tức chết nha!
Lúc này, gã kia lại trở về cái bộ dạng không còn chút sức lực nào mà nói rằng:
-Ta chỉ muốn thân mật với ngươi thôi, chạy làm gì cơ chứ?
Tần Thọ giả ngu nói:
-Ta cũng chẳng hiểu tại sao mình lại chạy, chắc là do phản xạ có điều kiện thôi. Ngươi biết phản xạ có điều kiện là gì không?
Gã kia lắc lắc đầu.
Tần Thọ ngồi xuống đất nói:
-Trông ngươi ngu thế tất nhiên là không biết rồi. Hôm nay thỏ gia ngươi rảnh nên dạy cho ngươi nghe này. Cái mà gọi là phản xạ có điều kiện chính là khi một người… đúng, cái này phải nói từ một người như thế này. Người là động vật có hai cái đùi…
Tần Thọ thao thao bất tuyệt, nước bọt bắn tung tóe tầm mười mấy phút mới nói xong.
Tần Thọ ngừng lại một nhịp:
-À, vừa rồi ta đang nói phản xạ có điều kiện phải không? Lại lạc đề rồi, bắt đầu lại nhé. Phản xạ có điều kiện bắt đầu nói từ một con chó, chó là động vật có bốn chân…
Nghe tới đây gã kia phù một tiếng, phun ra một ngụm máu, cả giận nói:
-Ta giết…
Tần Thọ vừa nghe, tay sờ sờ sang hòn đá bên cạnh hỏi:
-Ngươi nói gì cơ?
Khuôn mặt dữ tợn của gã kia bỗng dưng ôn hòa trở lại, thậm chí khẩu khí cũng cố gắng sao cho thật nhẹ nhàng, cố nặn ra một nụ cười:
-Ta bảo sau này sẽ giết gà cho ngươi ăn đó mà.
Con thỏ vỗ bốp tay cái:
-Trượng nghĩa! À, ngươi vừa bảo muốn gì cơ?
-Là nước đều được! Đừng phí lời nữa, ta cần nước!
Gã này bị con thỏ dông dài mãi chọc giận đến nỗi phổi cũng sắp nổ tung.
Con thỏ vểnh tai lên:
-Biết rồi, cần nước chứ gì, cứ là nước là được đúng không?
Gã đàn ông thấy đau khổ vô cùng, thế nào mà giao lưu một chút lại lao lực thế này! Hắn thề đợi khi thương thế khỏi rồi nhất định sẽ đập chết con thỏ này đem đi nướng lên đồng thời nói:
-Phải!
Tần Thọ giơ ngón tay lên:
-Một chén nước đổi một món pháp bảo, thanh toán đi.
-Hả? Phù! Lần này gã đàn ông máu phun ra như suối.
Tần Thọ vội lùi ra sau nói:
-Một loại pháp bảo, một chén nước, giá cả rõ ràng , không lừa không gạt, ngươi có thể chọn uống hoặc là không uống, nhưng tuyệt đối không được làm bẩn lông ta, nếu không phải bồi thường đấy.
Gã kia phẫn nộ nhìn Tần Thọ, nếu không phải độ kiếp thất bại, nguyên khí bị hao sạch, không cử động được thì hắn đã ăn sống con thỏ này rồi!
Có điều, dưới mái hiên nhà người không thể không cúi đầu, hắn hiểu tình trạng của hắn hơn ai hết, phi thăng chi kiều một khi gãy xuống thì trời mới biết mình sẽ rơi xuống chỗ nào.
Hắn không bị rơi vào trong nồi của yêu quái đã là phúc đức lắm rồi.
Bây giờ bị sét đánh làm nguyên khí toàn thân cạn kiệt, nếu không phải dựa vào một chút nguyên khí sót lại ở trong tim giữ lại mạng nhỏ thì hắn đã mất mạng rồi. Nhưng chút nguyên khí này chỉ đủ để giữ lại mạng sống, muốn làm người khác bị thương thì trừ phi liều mạng! Nhưng liều mạng vì con thỏ thì thật là không đáng, giữ lại đến thời khắc mấu chốt để đối phó với yêu quái lớn. Giữ mình mới là vương đạo.
Còn muốn tự trị thương ư? Đó là một quá trình dài… hắn cũng không biết đến khi nào mới khỏi được.
Hắn càng không thể biết được ở đây ngoài con tiện thỏ này ra còn có yêu quái nào hung mãnh hơn nữa không.
Chẳng may mà có, hắn bị lưu lại đây, thì e rằng là thập tử vô sinh!
Bởi vậy, trước mắt hắn không thể đắc tội với con thỏ tham tài không tham mạng này.
Nếu con thỏ có thể cho hắn uống nước hay tìm giúp hắn một nơi an toàn để ẩn nấp, sau đó tìm cơ hội làm thịt con thỏ này tầm bổ, vậy thì kiếm lời lớn.
Bởi vậy hắn cố kìm nén nộ hỏa, cố nặn ra một nụ cười thật ngọt:
-Ngươi nhìn bộ dạng ta như thế này có giống người có pháp bảo không?
Oej…
Vừa thấy nụ cười của hắn, con thỏ quả quyết xoay người, nôn…
Mặt gã kia bỗng tối sầm lại…
Con thỏ không thèm quay đầu, hất tay nói:
-Mau thu cái biểu cảm này lại, buồn nôn quá…
Mặt gã kia càng tối hơn nữa… nhưng rồi vẫn thu biểu cảm lại.
Lúc này con thỏ mới xoay người ngồi đối diện hắn, hai tay để trước ngực như kiểu người nói chuyện:
-Cái gì ngươi cũng không có, sao ta phải đưa nước cho ngươi? Ngươi từ trên trời rơi xuống, chứng tỏ ngươi có thể lên được trên trời rồi, vậy mà lại bảo không có thứ gì ư?
Người kia vội đáp:
-Thỏ tiểu huynh đệ này…
-Bảo ai là tiểu chứ? Cái thứ đó của ngươi tốt đẹp hơn ta sao? Con thỏ bỗng nổi giận chỉ vào đũng quần gã kia.
Sắc mặt gã bỗng chuyển từ đen sang xanh… nhưng vẫn cắn răng kìm nén để không bị tức chết, cười nói:
-Đúng đúng đúng, thỏ đại ca.
Tần Thọ vỗ tay một cái, sau đó sờ lên đầu gã kia:
-Thế mới là đứa trẻ ngoan chứ, nói đi, ngươi muốn làm cái gì? À đúng rồi, ngươi vẫn chưa có tên nhỉ? Được rồi, ngươi nói chuyện tốn sức như vậy thì đừng nói nữa. Ngươi đen như vậy, mà cái lạp xưởng hun khói lại nhỏ xíu như vậy, gọi ngươi là Tiểu Hắc Hắc đi.
Gã đàn ông bị xoa đầu và nghe những lời này xong bỗng rơi nước mắt… đường đường là Vô Lượng Sơn, đệ nhất cao thủ phàm nhân tu tiên ở Địa Tiên Giới, tông chủ của Vô Lượng Tiên Tông, chưa bao giờ bị người khác xoa đầu, gọi là tiểu đệ bao giờ? Lại còn đặt tên cho hắn, Tiểu Hắc Hắc? Hắc cái con khỉ, tiểu cái đầu nhà ngươi.
Hắn thề rằng, dù có đánh chết hắn cũng không bao giờ nói ra đoạn ký ức này! Còn nữa, con thỏ này, chắc chắn phải chết! Chắc chắn phải lột da nướng lên ăn! Xương đập vụn ra nghiền thành bột nấu thành cao!
Dù lòng có căm phẫn đến đâu, gã vẫn cố duy trì nụ cười, nói:
-Thỏ đại ca, ta phi thăng thất bại, nên pháp bảo đều bị sét đánh thành tro rồi. Ta vẫn sống đã là một kỳ tích, còn pháp bảo thì thực sự không còn nữa. Không tin thì ngươi có thể lục thử.
Gã dứt lời, nằm im như con lợn chết.
Tần Thọ nhìn ánh mắt hắn cũng có thể thấy tám phần là hắn đang nói thật.
Nhưng Tần Thọ không cam tâm!
Hắn đang cảm nhận rõ rệt cái cảm giác no đang giảm dần, một khi biến mất thì hắn sẽ đói. Khi đói đến một trình độ nhất định sẽ lâm vào trạng thái sắp chết.
Hắn không muốn chết, cũng không muốn Hằng Nga vì hắn mà mọc tóc bạc!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook