Vô Địch Thật Tịch Mịch
-
Chương 180
Hắn cũng biết rõ, ở bên trong mười vị phong chủ, tu vi của hắn là thấp nhất. Đối mặt với Thánh Tử, cho dù hắn sử dụng toàn bộ thực lực, cũng chưa nhất định có thể thắng, lại càng không cần phải nói đối mặt với người đã dễ dàng trấn áp Thánh Tử là Lâm Phàm.
- Lâm Phàm, ta với ngươi mặc dù có mâu thuẫn, nhưng đó cũng chỉ là mâu thuẫn nhỏ, tuyệt đối không có khả năng phái người đi giết ngươi. Chuyện Liễu Nhược Trần phản bội tông môn gia nhập Thánh Đường tông, ta cũng vô cùng thống hận.
Vạn Trung Thiên cuối cùng cũng không nhịn được nữa, tiến lên một bước nói, khí thế đã yếu đi một phần.
Hiện giờ, hắn đã không có dũng khí chiến một trận với Lâm Phàm. Lúc trước, mặc dù không có mặt tại hiện trường nhưng mà hắn cũng quan sát được hết mọi chuyện.
Uy thế cuồng bạo, không người nào có thể so sánh. Nhất là cảnh tượng Lâm Phàm quăng quật tên Thánh Tử kia, máu thịt be bét, càng đè nặng ở trong lòng của hắn. Hắn cũng không muốn mình biến thành như thế.
Nếu như thật sự xảy ra xung đột, hắn không nghĩ ba người bọn họ có thể trấn áp Lâm Phàm ngược lại là có cảm giác bọn họ sẽ bị Lâm Phàm triệt để nghiền ép.
Mặc dù sẽ không bị đánh chết, nhưng mà tuyệt đối sẽ bị đánh một trận mất hết mặt mũi.
Có Thiên Tu trưởng lão duy trì, người này trở thành phong chủ thứ mười một cũng đã không phải là việc khó. Đến lúc đó hắn còn có thể lấy cái gì mà đấu với đối phương.
Chiến Hồng Đế nhìn về phía Vạn Trung Thiên, trong mắt lóe ra một tia khinh thường, nói:
- Vạn Trung Thiên, ngươi sợ hãi.
Vạn Trung Thiên cảm thấy không vui, thậm chí có chút xấu hổ. Đúng là hắn đã sợ hãi, nhưng hắn thân là phong chủ, sao có thể thừa nhận ở trước mặt đông đảo sư đệ được, cho nên hắn bình tĩnh nói.
- Đây không phải sợ hãi, mà là nói lên sự thật. Vạn Trung Thiên ta là người đỉnh thiên lập địa, dù chiến bại, cũng tuyệt đối sẽ không phái người ám sát đồng môn. Hành vi này rất đáng xấu hổ, cực kỳ đáng hận.
Lâm Phàm cười, nhìn về phía Vạn Trung Thiên, giơ ngón tay lên, nói:
- Ngươi đứng qua một bên, nơi này đã không có chuyện của ngươi.
Vạn Trung Thiên nghe nói lập tức nhẹ nhàng thở ra, sau đó ôm quyền nói:
- Đa tạ Lâm huynh đã tín nhiệm, Vạn Trung Thiên ta sao có thể là loại người này?
Lâm Phàm lắc đầu, nói:
- Ngươi suy nghĩ nhiều quá. Ta cũng không phải là tin tưởng ngươi, mà là ở trong mắt của ta, ngươi quá nhu nhược. Lấy tính cách này của ngươi, dù có cho ngươi thêm mười lá gan, ngươi cũng không dám làm việc kia.
- Ngươi...
Vạn Trung Thiên nghiến răng nghiến lợi, cực kỳ tức giận, muốn phản bác lại không dám nói.
- Làm sao?
Lâm Phàm lạnh nhạt nói:
- Chẳng lẽ là ngươi cảm thấy ta đang nói xấu ngươi ư? Nếu như không phục, ngươi cũng có thể tiếp tục đứng ở chỗ này, đánh chết hai người cũng là đánh, đánh chết ba người cũng là đánh, thêm một người hay thiếu một người cũng không có gì khác biệt.
- Chỉ là ngươi quá nhu nhược. Giết ngươi sợ bẩn tay của ta. Nếu như không muốn chết thì cút sang một bên cho ta, còn nói nhảm nữa, ta sẽ đánh chết ngươi trước tiên.
Lâm Phàm nói chuyện cuồng vọng, trong ánh mắt lóe ra vẻ miệt thị, căn bản là không có đặt Vạn Trung Thiên vào trong mắt.
Trước kia còn cảm giác Vạn Trung Thiên rất mạnh, nhưng mà hiện tại, cảm thấy người này cũng chỉ như vậy mà thôi. Hắn có thể miểu sát Thánh Tử, vậy thì cũng có thể đánh Vạn Trung Thiên thành bánh thịt.
Thiên Tu đứng ở trên ngọn núi, một bên bùn đất hơi nhô lên, sau đó một bóng người xuất hiện.
- Thiên Tu, đồ đệ này của ngươi rất phách lối. Nhưng mà chúng ta biết, ngươi muốn để đồ đệ của ngươi mượn nhờ chuyện này lập uy ở tông môn, muốn thành lập ngọn núi thứ mười một. Chúng ta cũng không phản đối chuyện này, nhưng mà sau khi kết thúc ngươi cũng phải lấy ra cái gì đó để đền bù tổn thất cho ba người Quân Vô Thiên.
Lão giả vừa mới xuất hiện có làn da màu vàng đất, tựa như là tu luyện công pháp nào đó, có thể dung nhập vào trong đất, mượn nhờ sức mạnh của đất tiến hành tu luyện.
- Đền bù tổn thất ư?
Thiên Tu lắc đầu, nói:
- Thổ Hoàng, ngươi nghĩ nhiều quá. Tất cả tài sản của lão phu đều là chuẩn bị cho đồ đệ của ta, người khác không có tư cách, cũng không có năng lực lấy đi từ trong tay của lão phu.
- Về phần mượn nhờ ba người để lập uy? Ngươi nghĩ quá đơn giản. Hôm nay, trong ba người kia, tất có một người sẽ phải chết.
Sắc mặt của Thổ Hoàng biến đổi, nói:
- Thiên Tu, ngươi đây là muốn làm gì? Những người này đều là trụ cột vững vàng trong tông môn, là một trong số những người có thể kế thừa vị trí tông chủ đó.
- Cho dù đã kế thừa cũng vô dụng, dám điều động đồng môn đi tìm giết đồ đệ của ta, ngày chết của hắn cũng đã sớm được quyết định.
Thiên Tu khẽ vuốt bộ râu dài, ánh mắt thâm thúy giống như là nhìn thấy mọi việc phương xa.
Thổ Hoàng trầm mặc một hồi rồi nói:
- Tông chủ sẽ không cho phép chuyện này xảy ra.
Thiên Tu vẫn không thèm để ý, thản nhiên nói:
- Chuyện này bất luận kẻ nào cũng không thể ngăn cản. Thổ Hoàng, ngươi trở về nói cho tông chủ sư huynh biết. Hôm nay không thấy máu, lão phu sẽ cùng đồ đệ của ta rời khỏi tông môn. Trời đất bao la, chẳng lẽ còn không có chỗ để hai người chúng ta đi hay sao? Bị người tìm giết còn không thể báo thù, tông môn như vậy lão phu đã sớm chịu đủ rồi.
- Với thân phận bây giờ của ngươi, cũng không nên nói lời này.
Sắc mặt của Thổ Hoàng hơi biến đổi, hiển nhiên hắn cũng không ngờ Thiên Tu sẽ nói câu này. Nếu như Thiên Tu rời khỏi tông môn, đó sẽ là tổn thất thật lớn đối với Viêm Hoa tông, thậm chí có thể nói là lớn đến mức không thể thừa nhận được.
- Thân phận của lão phu sao? Lão phu cũng không còn cảm thấy hứng thú đối với vị trí trưởng lão này nữa. Sáu mươi năm trước, nếu như không phải sư huynh cầu ta lưu lại phụ trợ hắn, ta cũng đã sớm rời đi.
Sau đó Thiên Tu khoát tay, nói:
- Đi thôi, nói hết tất cả cho sư huynh. Đây chính là ranh giới cuối cùng mà ta cho hắn. Về phần sẽ lựa chọn như thế nào, cứ để hắn tự quyết định đi.
- Hôm nay, trong ba người kia, có một người hẳn phải chết.
Thổ Hoàng nhanh chóng biến mất, chắc hẳn là trở về báo cáo.
Phía trên đỉnh núi, Thiên Tu vẫn đứng yên không nhúc nhích tí nào. Trong tông môn, người cùng một thời đại với Thiên Tu đều biết, nếu như Thiên Tu hung ác lên thì cũng không khác gì Lâm Phàm ở phía dưới kia.
Sáu mươi năm trước, trong kỳ tuyển chọn tông chủ, bởi vì ủng hộ tông chủ bây giờ cho nên hắn bị người tìm giết. Cuối cùng, khi hắn trở lại tông môn, lập tức đánh chết kẻ phái người đi tìm giết hắn ở ngay trước cửa sơn môn của tông môn.
- Lâm Phàm, ta với ngươi mặc dù có mâu thuẫn, nhưng đó cũng chỉ là mâu thuẫn nhỏ, tuyệt đối không có khả năng phái người đi giết ngươi. Chuyện Liễu Nhược Trần phản bội tông môn gia nhập Thánh Đường tông, ta cũng vô cùng thống hận.
Vạn Trung Thiên cuối cùng cũng không nhịn được nữa, tiến lên một bước nói, khí thế đã yếu đi một phần.
Hiện giờ, hắn đã không có dũng khí chiến một trận với Lâm Phàm. Lúc trước, mặc dù không có mặt tại hiện trường nhưng mà hắn cũng quan sát được hết mọi chuyện.
Uy thế cuồng bạo, không người nào có thể so sánh. Nhất là cảnh tượng Lâm Phàm quăng quật tên Thánh Tử kia, máu thịt be bét, càng đè nặng ở trong lòng của hắn. Hắn cũng không muốn mình biến thành như thế.
Nếu như thật sự xảy ra xung đột, hắn không nghĩ ba người bọn họ có thể trấn áp Lâm Phàm ngược lại là có cảm giác bọn họ sẽ bị Lâm Phàm triệt để nghiền ép.
Mặc dù sẽ không bị đánh chết, nhưng mà tuyệt đối sẽ bị đánh một trận mất hết mặt mũi.
Có Thiên Tu trưởng lão duy trì, người này trở thành phong chủ thứ mười một cũng đã không phải là việc khó. Đến lúc đó hắn còn có thể lấy cái gì mà đấu với đối phương.
Chiến Hồng Đế nhìn về phía Vạn Trung Thiên, trong mắt lóe ra một tia khinh thường, nói:
- Vạn Trung Thiên, ngươi sợ hãi.
Vạn Trung Thiên cảm thấy không vui, thậm chí có chút xấu hổ. Đúng là hắn đã sợ hãi, nhưng hắn thân là phong chủ, sao có thể thừa nhận ở trước mặt đông đảo sư đệ được, cho nên hắn bình tĩnh nói.
- Đây không phải sợ hãi, mà là nói lên sự thật. Vạn Trung Thiên ta là người đỉnh thiên lập địa, dù chiến bại, cũng tuyệt đối sẽ không phái người ám sát đồng môn. Hành vi này rất đáng xấu hổ, cực kỳ đáng hận.
Lâm Phàm cười, nhìn về phía Vạn Trung Thiên, giơ ngón tay lên, nói:
- Ngươi đứng qua một bên, nơi này đã không có chuyện của ngươi.
Vạn Trung Thiên nghe nói lập tức nhẹ nhàng thở ra, sau đó ôm quyền nói:
- Đa tạ Lâm huynh đã tín nhiệm, Vạn Trung Thiên ta sao có thể là loại người này?
Lâm Phàm lắc đầu, nói:
- Ngươi suy nghĩ nhiều quá. Ta cũng không phải là tin tưởng ngươi, mà là ở trong mắt của ta, ngươi quá nhu nhược. Lấy tính cách này của ngươi, dù có cho ngươi thêm mười lá gan, ngươi cũng không dám làm việc kia.
- Ngươi...
Vạn Trung Thiên nghiến răng nghiến lợi, cực kỳ tức giận, muốn phản bác lại không dám nói.
- Làm sao?
Lâm Phàm lạnh nhạt nói:
- Chẳng lẽ là ngươi cảm thấy ta đang nói xấu ngươi ư? Nếu như không phục, ngươi cũng có thể tiếp tục đứng ở chỗ này, đánh chết hai người cũng là đánh, đánh chết ba người cũng là đánh, thêm một người hay thiếu một người cũng không có gì khác biệt.
- Chỉ là ngươi quá nhu nhược. Giết ngươi sợ bẩn tay của ta. Nếu như không muốn chết thì cút sang một bên cho ta, còn nói nhảm nữa, ta sẽ đánh chết ngươi trước tiên.
Lâm Phàm nói chuyện cuồng vọng, trong ánh mắt lóe ra vẻ miệt thị, căn bản là không có đặt Vạn Trung Thiên vào trong mắt.
Trước kia còn cảm giác Vạn Trung Thiên rất mạnh, nhưng mà hiện tại, cảm thấy người này cũng chỉ như vậy mà thôi. Hắn có thể miểu sát Thánh Tử, vậy thì cũng có thể đánh Vạn Trung Thiên thành bánh thịt.
Thiên Tu đứng ở trên ngọn núi, một bên bùn đất hơi nhô lên, sau đó một bóng người xuất hiện.
- Thiên Tu, đồ đệ này của ngươi rất phách lối. Nhưng mà chúng ta biết, ngươi muốn để đồ đệ của ngươi mượn nhờ chuyện này lập uy ở tông môn, muốn thành lập ngọn núi thứ mười một. Chúng ta cũng không phản đối chuyện này, nhưng mà sau khi kết thúc ngươi cũng phải lấy ra cái gì đó để đền bù tổn thất cho ba người Quân Vô Thiên.
Lão giả vừa mới xuất hiện có làn da màu vàng đất, tựa như là tu luyện công pháp nào đó, có thể dung nhập vào trong đất, mượn nhờ sức mạnh của đất tiến hành tu luyện.
- Đền bù tổn thất ư?
Thiên Tu lắc đầu, nói:
- Thổ Hoàng, ngươi nghĩ nhiều quá. Tất cả tài sản của lão phu đều là chuẩn bị cho đồ đệ của ta, người khác không có tư cách, cũng không có năng lực lấy đi từ trong tay của lão phu.
- Về phần mượn nhờ ba người để lập uy? Ngươi nghĩ quá đơn giản. Hôm nay, trong ba người kia, tất có một người sẽ phải chết.
Sắc mặt của Thổ Hoàng biến đổi, nói:
- Thiên Tu, ngươi đây là muốn làm gì? Những người này đều là trụ cột vững vàng trong tông môn, là một trong số những người có thể kế thừa vị trí tông chủ đó.
- Cho dù đã kế thừa cũng vô dụng, dám điều động đồng môn đi tìm giết đồ đệ của ta, ngày chết của hắn cũng đã sớm được quyết định.
Thiên Tu khẽ vuốt bộ râu dài, ánh mắt thâm thúy giống như là nhìn thấy mọi việc phương xa.
Thổ Hoàng trầm mặc một hồi rồi nói:
- Tông chủ sẽ không cho phép chuyện này xảy ra.
Thiên Tu vẫn không thèm để ý, thản nhiên nói:
- Chuyện này bất luận kẻ nào cũng không thể ngăn cản. Thổ Hoàng, ngươi trở về nói cho tông chủ sư huynh biết. Hôm nay không thấy máu, lão phu sẽ cùng đồ đệ của ta rời khỏi tông môn. Trời đất bao la, chẳng lẽ còn không có chỗ để hai người chúng ta đi hay sao? Bị người tìm giết còn không thể báo thù, tông môn như vậy lão phu đã sớm chịu đủ rồi.
- Với thân phận bây giờ của ngươi, cũng không nên nói lời này.
Sắc mặt của Thổ Hoàng hơi biến đổi, hiển nhiên hắn cũng không ngờ Thiên Tu sẽ nói câu này. Nếu như Thiên Tu rời khỏi tông môn, đó sẽ là tổn thất thật lớn đối với Viêm Hoa tông, thậm chí có thể nói là lớn đến mức không thể thừa nhận được.
- Thân phận của lão phu sao? Lão phu cũng không còn cảm thấy hứng thú đối với vị trí trưởng lão này nữa. Sáu mươi năm trước, nếu như không phải sư huynh cầu ta lưu lại phụ trợ hắn, ta cũng đã sớm rời đi.
Sau đó Thiên Tu khoát tay, nói:
- Đi thôi, nói hết tất cả cho sư huynh. Đây chính là ranh giới cuối cùng mà ta cho hắn. Về phần sẽ lựa chọn như thế nào, cứ để hắn tự quyết định đi.
- Hôm nay, trong ba người kia, có một người hẳn phải chết.
Thổ Hoàng nhanh chóng biến mất, chắc hẳn là trở về báo cáo.
Phía trên đỉnh núi, Thiên Tu vẫn đứng yên không nhúc nhích tí nào. Trong tông môn, người cùng một thời đại với Thiên Tu đều biết, nếu như Thiên Tu hung ác lên thì cũng không khác gì Lâm Phàm ở phía dưới kia.
Sáu mươi năm trước, trong kỳ tuyển chọn tông chủ, bởi vì ủng hộ tông chủ bây giờ cho nên hắn bị người tìm giết. Cuối cùng, khi hắn trở lại tông môn, lập tức đánh chết kẻ phái người đi tìm giết hắn ở ngay trước cửa sơn môn của tông môn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook