Vô Địch Thật Tịch Mịch
-
Chương 15: Phải tem tém lại
Nhóm dịch: Ẩn Môn
Nguồn: truyenyy
- ---------------------------------------------
Lục Đạo Thăng lên đài, dùng ánh mắt thân thiết nhìn Lâm Phàm, những lời của Lâm Phàm đã nói lên điều sâu từ tận đáy lòng hắn.
Tuy rằng tu vi của hắn là Địa Cương cảnh nhưng ở trong tông môn cũng chưa tính là gì.
Thế nhưng số người có nhiệt huyết nguyện ý sứt đầu mẻ trán vì tông môn lại vô cùng ít. Phần lớn mọi người đều đang hưởng thụ đãi ngộ của tông môn, tìm cách tu luyện đến cái cảnh giới cao nhất như có như không kia.
Trước kia hắn chỉ là một tên luyện võ nghèo túng, về sau vừa may được một trưởng lão của Viêm Hoa tông nhìn trúng. Trưởng lão mang hắn về tông môn dốc lòng dạy bảo. Đến khi xảy ra chiến tranh, tất cả mọi người đều thoái thác, hắn lại không do dự đứng ra, tiên phong chỉ huy xuất kích, chỉ vì muốn bảo vệ tông môn. Nếu không có Viêm Hoa tông thì cũng không có đại gia đình phía sau hắn.
Bây giờ một đệ tử lại nói ra những lời như thế, làm sao hắn có thể không phấn chấn được.
- Nói hay lắm! - Lục Đạo Thăng nhìn về phía Lâm Phàm hài lòng gật đầu.
Lâm Phàm rất là bình tĩnh, mấy lời đó chỉ tính là xàm xàm mà thôi. Hắn còn rất nhiều lời chưa nói đâu, nhưng hiện tại nói như vậy đã đủ.
Nói quá nhiều thật ra lại cảm thấy không hay lắm.
Lã Khải Minh giơ nắm tay lên, ở dưới đài hoan hô:
- Lâm sư đệ, hay lắm!
Các đệ tử khác hô to:
- Bảo vệ tông môn và gia đình, không được nhân nhượng!
Lục Đạo Thăng hỏi:
- Lâm sư đệ, đệ còn lời nào muốn nói không?
Lâm Phàm bình tĩnh xua tay:
- Lục sư huynh, những lời muốn nói đã nói hết rồi, không cần nói thêm gì nữa.
Đối với Lâm Phàm mà nói, còn có thể nói cái gì? Mồm miệng của hắn mà còn nói nhiều nữa là chỉ có làm cho mấy thằng cha này tốc hết váy lên mà đi tìm Nhật Chiếu Tông oánh nhau tơi bời luôn mất.
Hắn bây giờ cũng không hiểu ra làm sao lắm. Hắn đi vào thế giới này, chủ nhân cũ của thân thể này vốn là đệ tử của Viêm Hoa tông, cứ cho là chủ nhân cũ của thân thể này có tình cảm với Viêm Hoa tông thế nào đi chăng nữa vốn dĩ cũng chẳng phải chuyện của hắn. Hắn chỉ là một kẻ qua đường, trong lòng luôn nghĩ tới việc chạy trốn khỏi đây.
Trời cao biển rộng, mặt đất bao la, cơ hội tự do bay lượn của mình rồi cũng sẽ tới.
Chứ không phải tiêu tốn sức lực trên cái chiến trường này.
Dưới sự chăm chú theo dõi của hàng vạn người, Lâm Phàm đi xuống đài cao.
Lã Khải Minh vội vàng bước tới:
- Lâm sư đệ, đệ phát biểu hay quá. Những lời này sẽ trở thành lời răn của ta, vĩnh viễn ghi nhớ trong lòng.
Cao Đại Tráng gật đầu:
- Ta cũng vậy, nhiệt huyết sôi trào. Vì tông môn mà sứt đầu mẻ trán cũng không hề hối tiếc. Nếu như chúng ta e ngại, con dân của tông môn chúng ta ở hậu phương chỉ sợ sẽ bị bọn Nhật Chiếu tông giở thủ đoạn tàn nhẫn.
Đối với sự tâng bốc này Lâm Phàm còn có thể nói gì đây? Các người vui là được.
...
Tại Nhật Chiếu tông.
Cừu Lệ mang theo thương tích đầy mình lết về, những người có cấp bậc cao ở Nhật Chiếu tông nghe xong chuyện này sắc mặt cực kì khó coi. Bọn hắn không ngờ cục diện vốn dĩ thắng chắc vậy mà lại trở thành như thế này.
- Sư huynh, Cừu Lệ biết tội rồi, xin hãy cho ta một cơ hội. – Mồ hôi trên trán Cừu Lệ chảy róc rách, sắc mặt tràn ngập vẻ hoảng sợ.
Dựa theo tình hình này, tội của hắn đáng chết vạn lần. Nhưng mấu chốt là hắn không muốn chết.
Nam tử đứng trước mặt Cừu Lệ khí tức âm trầm, ánh mắt nhìn về phía Cừu Lệ như đang nhìn một người đã chết.
- Ngươi đã tàn phế. – Nam tử cất tiếng, ống tay áo Cừu Lệ trống rỗng, nhìn rất thê thảm.
Mà Cừu Lệ nghe xong sắc mặt đại biến, vội vàng quỳ gập xuống sàn, nện trán bình bịch lên nền nhà:
- Sư huynh tha mạng, tha mạng...
Nam tử lạnh lùng nhìn Cừu Lệ, trực tiếp khoát tay:
- Mang xuống, đem đi cho ăn.
Hai chữ “cho ăn” này đối với Cừu Lệ mà nói như sấm sét giữa trời quang. Điều đó đại biểu rằng, hắn sắp bị Cự Thú Chiến Tranh ăn thịt.
Cự Thú Chiến Tranh là loại yêu thú được nuôi dưỡng bằng phương pháp đặc biệt để bồi dưỡng ra tính hung tàn, mà hắn bây giờ chuẩn bị trở thành thức ăn dinh dưỡng cho cự thú.
- Không! Sư huynh tha mạng!!!
Mặc kệ cho Cừu Lệ cầu xin cỡ nào cũng không có tác dụng, trực tiếp bị đệ tử ở hai bên lôi xuống.
Đối với Nhật Chiếu tông mà nói, đã tàn phế thành bộ dạng như vậy còn có tác dụng gì nữa.
Nếu như không phải đang xảy ra chiến tranh, có lẽ chẳng ai quản đến, nhưng đang lúc chiến tranh như bây giờ, phế vật là thứ thừa thãi nhất.
…
Hiện tại tâm tình Lâm phàm vô cùng sảng khoái.
Đó là thứ cảm giác thoải mái không nói nên lời, được chảnh trước mặt nhiều đệ tử như vậy, thử hỏi có phê hay không?
Trong phòng.
Lâm Phàm ngồi xếp bằng bắt đầu tu luyện. Hứng thú lớn nhất của hắn bây giờ là gia tăng thực lực của bản thân, chỉ có thực lực tăng lên mới là điều chân thật nhất.
“Điểm khổ tu +1”
“Luyện Thể Quyết” là công pháp bắt buộc phải học của đệ tử Viêm Hoa tông, nhưng với Lâm Phàm mà nói thì con mẹ nó chẳng bõ dính răng.
Lúc này, Lâm Phàm mở hai mắt ra, không khỏi trầm mặc.
Kỳ thật hắn nên thử một lần.
Hắn nghĩ đến ‘Bí kíp sáng tạo công pháp Nhân Giai’ mình rút thưởng được. Bất kể nói thế nào, nếu như không thử một chút thì cũng không đúng lắm.
Nhớ lại pháp môn tu luyện ‘Luyện Thể Quyết’, hắn sàng lọc một chút trong đầu.
Lâm Phàm đã đưa ra quyết định, trực tiếp tiến vào trạng thái tu luyện.
Bước đầu tiên trước mắt không thay đổi. Bước thứ hai, chúng ta đi theo một con đường khác.
Nhất định sẽ tạo ra công pháp mới.
Bắt đầu tu luyện!
Lâm Phàm đột ngột mở to mắt, không đúng lắm! Thân thể hắn phát sinh biến hóa cực lớn.
Huyết khí sôi trào cứ như muốn nổ tung ra.
Trên người hắn bay ra từng cái bong bóng.
Bùm!
Và thế là hắn nổ banh xác pháo.
“Điểm khổ tu +10.”
Mười giây sau, Lâm Phàm tỉnh lại.
- Ông đệt mợ, có nhất thiết phải thế không, không cho người ta cơ hội phản kháng đã nổ cái bùm. Cái trò luyện sai công pháp này không ngờ lại nghiêm trọng như vậy. - Lâm Phàm lẩm bẩm, cảm thấy sờ sợ.
Khi nhìn thấy vách tường bốn phía, Lâm Phàm câm nín luôn.
Máu bê bết khắp các vách tường, thế này thì có cho người ta sống nữa hay không. Nếu để các sư huynh bước vào nhìn thấy tình trạng này, họ sẽ nghĩ rằng mình đã gặp chuyện gì bất trắc mất.
- Đệch, nơi đây không nên ở lâu. Phải chuyển đi chỗ khác mới được. - Lâm Phàm ngán ngẩm, con mẹ nó xảy ra cái éo gì thế này.
Sau đó hắn đi tìm vài thứ để xử lý sạch vết máu trên bốn vách tường.
Sau khi giải quyết xong hết thảy.
Lâm Phàm đi thẳng ra ngoài, nơi này không ở lại chơi được nữa. Cứ chơi tiếp chắc chắn sẽ xảy ra chuyện. Bản thân hắn thì đang muốn con mẹ nó tự sát để sáng tạo ra công pháp. Nếu cứ nổ bùm bùm như vậy tới vài trăm lần, rất khó nói trước sẽ không bị phát hiện.
Lỡ bị phát hiện thật thì hắn sống làm sao?
Chẳng nhẽ lại phải giả vờ chết thật.
Nhất định phải thận trọng.
Trên đường, Lâm Phàm đi rất lặng lẽ. Nhưng ánh mắt nhìn Lâm Phàm của các đệ tử đi ngang qua đã thay đổi hẳn, họ nhìn hắn như một vị anh hùng.
Việc này khiến Lâm Phàm tức thời ngượng ngùng.
- Nhìn kìa, đó chính là Lâm sư huynh.
- Đó chính là Lâm sư huynh nói ra những lời kinh thiên động địa kia sao? Quả nhiên không phải tầm thường.
- Ôi thần tượng.
Nghe đến mấy lời nói này, Lâm Phàm liền tem tém lại một chút. Gì chứ những thứ chẳng đáng gì ấy nhắc tới làm chi. Sau đó hắn ngẩng đầu, cười một cái rồi bỏ đi.
Nhưng đối với những đệ tử này mà nói, lại khiến họ rất hưng phấn.
- Thấy chưa thấy chưa! Lâm sư huynh vừa cười với ta!
- Cười với mẹ mi í! Rõ ràng là cười với ta được chưa.
Giờ khắc này, một đám các đệ tử tranh luận vô cùng náo nhiệt, ai cũng không phục ai. Theo bọn họ nghĩ, mới vừa rồi Lâm sư huynh rõ ràng là cười với mình.
Nguồn: truyenyy
- ---------------------------------------------
Lục Đạo Thăng lên đài, dùng ánh mắt thân thiết nhìn Lâm Phàm, những lời của Lâm Phàm đã nói lên điều sâu từ tận đáy lòng hắn.
Tuy rằng tu vi của hắn là Địa Cương cảnh nhưng ở trong tông môn cũng chưa tính là gì.
Thế nhưng số người có nhiệt huyết nguyện ý sứt đầu mẻ trán vì tông môn lại vô cùng ít. Phần lớn mọi người đều đang hưởng thụ đãi ngộ của tông môn, tìm cách tu luyện đến cái cảnh giới cao nhất như có như không kia.
Trước kia hắn chỉ là một tên luyện võ nghèo túng, về sau vừa may được một trưởng lão của Viêm Hoa tông nhìn trúng. Trưởng lão mang hắn về tông môn dốc lòng dạy bảo. Đến khi xảy ra chiến tranh, tất cả mọi người đều thoái thác, hắn lại không do dự đứng ra, tiên phong chỉ huy xuất kích, chỉ vì muốn bảo vệ tông môn. Nếu không có Viêm Hoa tông thì cũng không có đại gia đình phía sau hắn.
Bây giờ một đệ tử lại nói ra những lời như thế, làm sao hắn có thể không phấn chấn được.
- Nói hay lắm! - Lục Đạo Thăng nhìn về phía Lâm Phàm hài lòng gật đầu.
Lâm Phàm rất là bình tĩnh, mấy lời đó chỉ tính là xàm xàm mà thôi. Hắn còn rất nhiều lời chưa nói đâu, nhưng hiện tại nói như vậy đã đủ.
Nói quá nhiều thật ra lại cảm thấy không hay lắm.
Lã Khải Minh giơ nắm tay lên, ở dưới đài hoan hô:
- Lâm sư đệ, hay lắm!
Các đệ tử khác hô to:
- Bảo vệ tông môn và gia đình, không được nhân nhượng!
Lục Đạo Thăng hỏi:
- Lâm sư đệ, đệ còn lời nào muốn nói không?
Lâm Phàm bình tĩnh xua tay:
- Lục sư huynh, những lời muốn nói đã nói hết rồi, không cần nói thêm gì nữa.
Đối với Lâm Phàm mà nói, còn có thể nói cái gì? Mồm miệng của hắn mà còn nói nhiều nữa là chỉ có làm cho mấy thằng cha này tốc hết váy lên mà đi tìm Nhật Chiếu Tông oánh nhau tơi bời luôn mất.
Hắn bây giờ cũng không hiểu ra làm sao lắm. Hắn đi vào thế giới này, chủ nhân cũ của thân thể này vốn là đệ tử của Viêm Hoa tông, cứ cho là chủ nhân cũ của thân thể này có tình cảm với Viêm Hoa tông thế nào đi chăng nữa vốn dĩ cũng chẳng phải chuyện của hắn. Hắn chỉ là một kẻ qua đường, trong lòng luôn nghĩ tới việc chạy trốn khỏi đây.
Trời cao biển rộng, mặt đất bao la, cơ hội tự do bay lượn của mình rồi cũng sẽ tới.
Chứ không phải tiêu tốn sức lực trên cái chiến trường này.
Dưới sự chăm chú theo dõi của hàng vạn người, Lâm Phàm đi xuống đài cao.
Lã Khải Minh vội vàng bước tới:
- Lâm sư đệ, đệ phát biểu hay quá. Những lời này sẽ trở thành lời răn của ta, vĩnh viễn ghi nhớ trong lòng.
Cao Đại Tráng gật đầu:
- Ta cũng vậy, nhiệt huyết sôi trào. Vì tông môn mà sứt đầu mẻ trán cũng không hề hối tiếc. Nếu như chúng ta e ngại, con dân của tông môn chúng ta ở hậu phương chỉ sợ sẽ bị bọn Nhật Chiếu tông giở thủ đoạn tàn nhẫn.
Đối với sự tâng bốc này Lâm Phàm còn có thể nói gì đây? Các người vui là được.
...
Tại Nhật Chiếu tông.
Cừu Lệ mang theo thương tích đầy mình lết về, những người có cấp bậc cao ở Nhật Chiếu tông nghe xong chuyện này sắc mặt cực kì khó coi. Bọn hắn không ngờ cục diện vốn dĩ thắng chắc vậy mà lại trở thành như thế này.
- Sư huynh, Cừu Lệ biết tội rồi, xin hãy cho ta một cơ hội. – Mồ hôi trên trán Cừu Lệ chảy róc rách, sắc mặt tràn ngập vẻ hoảng sợ.
Dựa theo tình hình này, tội của hắn đáng chết vạn lần. Nhưng mấu chốt là hắn không muốn chết.
Nam tử đứng trước mặt Cừu Lệ khí tức âm trầm, ánh mắt nhìn về phía Cừu Lệ như đang nhìn một người đã chết.
- Ngươi đã tàn phế. – Nam tử cất tiếng, ống tay áo Cừu Lệ trống rỗng, nhìn rất thê thảm.
Mà Cừu Lệ nghe xong sắc mặt đại biến, vội vàng quỳ gập xuống sàn, nện trán bình bịch lên nền nhà:
- Sư huynh tha mạng, tha mạng...
Nam tử lạnh lùng nhìn Cừu Lệ, trực tiếp khoát tay:
- Mang xuống, đem đi cho ăn.
Hai chữ “cho ăn” này đối với Cừu Lệ mà nói như sấm sét giữa trời quang. Điều đó đại biểu rằng, hắn sắp bị Cự Thú Chiến Tranh ăn thịt.
Cự Thú Chiến Tranh là loại yêu thú được nuôi dưỡng bằng phương pháp đặc biệt để bồi dưỡng ra tính hung tàn, mà hắn bây giờ chuẩn bị trở thành thức ăn dinh dưỡng cho cự thú.
- Không! Sư huynh tha mạng!!!
Mặc kệ cho Cừu Lệ cầu xin cỡ nào cũng không có tác dụng, trực tiếp bị đệ tử ở hai bên lôi xuống.
Đối với Nhật Chiếu tông mà nói, đã tàn phế thành bộ dạng như vậy còn có tác dụng gì nữa.
Nếu như không phải đang xảy ra chiến tranh, có lẽ chẳng ai quản đến, nhưng đang lúc chiến tranh như bây giờ, phế vật là thứ thừa thãi nhất.
…
Hiện tại tâm tình Lâm phàm vô cùng sảng khoái.
Đó là thứ cảm giác thoải mái không nói nên lời, được chảnh trước mặt nhiều đệ tử như vậy, thử hỏi có phê hay không?
Trong phòng.
Lâm Phàm ngồi xếp bằng bắt đầu tu luyện. Hứng thú lớn nhất của hắn bây giờ là gia tăng thực lực của bản thân, chỉ có thực lực tăng lên mới là điều chân thật nhất.
“Điểm khổ tu +1”
“Luyện Thể Quyết” là công pháp bắt buộc phải học của đệ tử Viêm Hoa tông, nhưng với Lâm Phàm mà nói thì con mẹ nó chẳng bõ dính răng.
Lúc này, Lâm Phàm mở hai mắt ra, không khỏi trầm mặc.
Kỳ thật hắn nên thử một lần.
Hắn nghĩ đến ‘Bí kíp sáng tạo công pháp Nhân Giai’ mình rút thưởng được. Bất kể nói thế nào, nếu như không thử một chút thì cũng không đúng lắm.
Nhớ lại pháp môn tu luyện ‘Luyện Thể Quyết’, hắn sàng lọc một chút trong đầu.
Lâm Phàm đã đưa ra quyết định, trực tiếp tiến vào trạng thái tu luyện.
Bước đầu tiên trước mắt không thay đổi. Bước thứ hai, chúng ta đi theo một con đường khác.
Nhất định sẽ tạo ra công pháp mới.
Bắt đầu tu luyện!
Lâm Phàm đột ngột mở to mắt, không đúng lắm! Thân thể hắn phát sinh biến hóa cực lớn.
Huyết khí sôi trào cứ như muốn nổ tung ra.
Trên người hắn bay ra từng cái bong bóng.
Bùm!
Và thế là hắn nổ banh xác pháo.
“Điểm khổ tu +10.”
Mười giây sau, Lâm Phàm tỉnh lại.
- Ông đệt mợ, có nhất thiết phải thế không, không cho người ta cơ hội phản kháng đã nổ cái bùm. Cái trò luyện sai công pháp này không ngờ lại nghiêm trọng như vậy. - Lâm Phàm lẩm bẩm, cảm thấy sờ sợ.
Khi nhìn thấy vách tường bốn phía, Lâm Phàm câm nín luôn.
Máu bê bết khắp các vách tường, thế này thì có cho người ta sống nữa hay không. Nếu để các sư huynh bước vào nhìn thấy tình trạng này, họ sẽ nghĩ rằng mình đã gặp chuyện gì bất trắc mất.
- Đệch, nơi đây không nên ở lâu. Phải chuyển đi chỗ khác mới được. - Lâm Phàm ngán ngẩm, con mẹ nó xảy ra cái éo gì thế này.
Sau đó hắn đi tìm vài thứ để xử lý sạch vết máu trên bốn vách tường.
Sau khi giải quyết xong hết thảy.
Lâm Phàm đi thẳng ra ngoài, nơi này không ở lại chơi được nữa. Cứ chơi tiếp chắc chắn sẽ xảy ra chuyện. Bản thân hắn thì đang muốn con mẹ nó tự sát để sáng tạo ra công pháp. Nếu cứ nổ bùm bùm như vậy tới vài trăm lần, rất khó nói trước sẽ không bị phát hiện.
Lỡ bị phát hiện thật thì hắn sống làm sao?
Chẳng nhẽ lại phải giả vờ chết thật.
Nhất định phải thận trọng.
Trên đường, Lâm Phàm đi rất lặng lẽ. Nhưng ánh mắt nhìn Lâm Phàm của các đệ tử đi ngang qua đã thay đổi hẳn, họ nhìn hắn như một vị anh hùng.
Việc này khiến Lâm Phàm tức thời ngượng ngùng.
- Nhìn kìa, đó chính là Lâm sư huynh.
- Đó chính là Lâm sư huynh nói ra những lời kinh thiên động địa kia sao? Quả nhiên không phải tầm thường.
- Ôi thần tượng.
Nghe đến mấy lời nói này, Lâm Phàm liền tem tém lại một chút. Gì chứ những thứ chẳng đáng gì ấy nhắc tới làm chi. Sau đó hắn ngẩng đầu, cười một cái rồi bỏ đi.
Nhưng đối với những đệ tử này mà nói, lại khiến họ rất hưng phấn.
- Thấy chưa thấy chưa! Lâm sư huynh vừa cười với ta!
- Cười với mẹ mi í! Rõ ràng là cười với ta được chưa.
Giờ khắc này, một đám các đệ tử tranh luận vô cùng náo nhiệt, ai cũng không phục ai. Theo bọn họ nghĩ, mới vừa rồi Lâm sư huynh rõ ràng là cười với mình.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook