Vô Địch Hắc Thương
Chương 277: Duy mau không phá

Hướng rút lui của ba người Diệp Sảng không phải là lên đỉnh dãy núi mà là vòng quanh đảo theo triền núi, như vậy có thể tạo hướng ngược lại với đám Súng Cơ. Lúc này có một cái thác nước đổ xuống từ trên đỉnh núi. Đây là một khe núi, phía dưới là biển sâu, hai đầu là vách núi, rừng cây, trung tâm có một cây cầu treo ráp từ N ván gỗ. Cây cầu kia thật sự là quá nguy hiểm, độ rộng không đến 2 mét, hai bên cũng chỉ có hai sợi dây thừng để vịn, chỉ đủ cho mỗi lần một người đi qua vì cầu đã quá cũ, nhìn qua vô cùng lỏng lẻo, trên ván gỗ phủ kín rêu xanh do quanh năm tiếp xúc với nước, thêm nữa còn lung lay liên tục do sức nước.

Cầm Nức Vương phát hiện máy liên lạc đã không còn tín hiệu: “Gay rồi, Súng Cơ không rút lui theo con đường đã định. Khoảng cách hai bên vượt quá 3km, mất kênh tần số rồi.”

Tinh Tinh xông lên đầu tiên. Hơi nước nồng đậm lập tức tràn ra, thậm chí ngay cả rừng cây hai đầu vách núi đen cũng như xuất hiện một tầng hơi nước ẩn ẩn hiện hiện, một khi bị ánh nắng chiếu tới lập tức tỏa ra quang mang bảy màu rực rỡ. Nếu nơi này không phải là chiến trường, lúc này Diệp Sảng chắc chắn sẽ thăm thú kĩ càng một phen, sau đó ngâm thơ xuất đối. Nhưng bây giờ đang là lúc chạy trốn, không thể dừng lại quá lâu. Tinh Tinh cùng Cầm Nữ Vương rất nhanh đã qua cầu. Đến lúc Diệp Sảng đang định lên, tiếng súng đột nhiên vang lên. Cuối cùng tiểu đội của Bánh Bao cũng truy sát tới nơi. Hắn rất thông minh, phát súng này không bắn người mà nhắm vào cọc gỗ cố định cầu trên vách núi mà bắn.

“Rắc…”

Cọc gỗ bị bắn, xuất hiện vết nứt. Vết nứt nhanh chóng lan rộng. Nhưng trong lúc cả kinh, Diệp Sảng nào có thì giờ đi đoán ý đồ đối phương. Xuất phát từ tham vọng sinh tồn, Diệp Sảng lộn một vòng sang bên cạnh. Trước hết phải làm mất trọng tâm công kích của đối phương.

“Phanh phanh phanh~”

Tốc độ bắn của PSG-1 rõ ràng là vượt qua SVD. Đạn liên tiếp bay tới. Cọc gỗ không chịu được sức tàn phá này, vết nứt lan nhanh đến chóng mặt. “Rắc” một cái, cọc gỗ tứ phân ngũ liệt, vụn gỗ rơi như mưa bay đầy trời. Một đầu cầu treo đột nhiên mất khống chế, rớt về phía bên kia.

Lúc này Diệp Sảng mới tỉnh cơn mơ. Đối phương muốn ép chết mình ở đây, cho nên mới triệt con đường sống duy nhất hiện giờ của mình. Diệp Sảng cấp tốc vọt về phía vách núi, thả người nhảy, muốn bám một đầu cầu treo, sau đó cùng đu về bên kia, nếu không cũng chỉ có thể nhảy xuống biển. Tâm Tinh Tinh lại bắt đầu nhảy loạn. Diệp Sảng đến chết vẫn mê độ khó cao, không quan tâm đến an nguy của mình. Nhưng rất đáng tiếc, ngay một giây trước lúc tay Diệp Sảng sắp chạm vào ván gỗ, cầu treo như cố tình tăng tốc. Diệp Sảng bổ nhào vào không trung, trực tiếp rơi xuống biển sâu.

Shirley cùng Lạc Lâm vừa đuổi tới nơi, nhìn thấy liền thất vọng. Đối phương đã rơi xuống biển rộng, chắc hẳn sẽ chết.

Cầm Nữ Vương kinh nghiệm phong phú, càng là lúc nguy cấp lại càng trấn định, bình tĩnh, quyết đoán khai cung kéo dây. Mũi tên thô to mang theo một tia quang hoa xuyên qua thác nước, bay thẳng hướng mặt Lạc Lâm. Lạc Lâm cũng không phải là quả trứng dễ vỡ, thấy tên của đối phương vừa ngoan vừa mạnh liền lựa chọn ngửa đầu ra sau né tránh. Tên xẹt qua chóp mũi cô nàng, bắn đổ một gốc đại thụ phía sau. Cô nàng bị dọa không nhẹ. Không ngờ cung thủ này lại có sức lực mạnh đến vậy. Nhóm lưu manh Súng Cơ này thật sự là danh bất hư truyền, ngay cả một tên thủ hạ cũng đã có thực lực như thế, không dám tưởng tượng bản thân hắn oai phong một cõi cỡ nào.

Thân thủ Lạc Lâm rất linh hoạt, cũng là loại game thủ theo con đường tốc độ, chú trọng thân pháp. Tinh Tinh cùng Cầm Nữ Vương nấp phía sau tảng đá. Mũi tên “sưu sưu sưu” bắn ra từ khe hở như một cơn mưa lớn. Lạc Lâm linh hoạt né tránh, động tác giống như hít đất, thiên cân trụy, toàn phong thối… Một game thủ Anh quốc mà có thể thực hiện các động tác như vậy coi như là đáng quý.

Đương nhiên, Bánh Bao đang nấp trong bụi cỏ lớn làm hậu phương cũng không phải chỉ là khán giả bất tài vô dụng. PSG-1 nhanh chóng bắt đầu đánh trả, tỉa tảng đá che chắn hai người Tinh Tinh binh binh bang bang vỡ ra thành từng hòn đá nhỏ. Hai MM lập tức phát hỏa. Đối phương bắn một mạch hết một băng đạn 20 viên, hỏa lực áp chế lớn đến mức căn không thể ngẩng đầu.

Đầu óc Bánh Bao xoay chuyển rất nhanh, lập tức phát hiện ra vấn đề. Cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ bắn nát tảng đá lớn. Nhưng mà hai cô gái Trung Quốc kia cư nhiên lại không chạy. Lấy kinh nghiệm của Bánh Bao, chắc chắn trong đó có uẩn khúc nào đó.

“Không hay rồi! Hà Kim Ngân còn chưa rơi xuống!” – Cuối cùng Bánh Bao cũng rống ra một câu này. Tiếc là đã quá muộn.

Thật sự Diệp Sảng chưa rơi xuống. Nhìn qua thì giống như hắn đã rớt xuống biển sâu, nhưng trên thực tế hai người Tinh Tinh thấy rõ ràng Diệp Sảng bám trên vách đá đen ngòm, trên tay hắn là phi trảo. Hắn vốn định dùng phi trảo quấn lấy cầu treo, nhưng không đợi hắn kịp bám lấy, cầu treo đã rớt xuống rất nhanh. Dưới tình huống vạn phần khẩn cấp, Diệp Sảng quyết định lựa chọn bám lấy vách đá. Đợi đến lúc Bánh Bao bắn xong một trận hỏa lực áp chế, Diệp Sảng đã bò tới mép vách núi. Đương nhiên hắn không dám cứ tay không đi lên như vậy, chắc chắn sẽ bị người ta đánh nát tươm ngay.

Diệp Sảng lại giở ám chiêu. Đầu tiên hắn thả A Ngốc ra. A Ngốc ngồi xổm trên vai Diệp Sảng. Sau đó Diệp Sảng lấy ra một viên bom chói, dùng miệng mở chốt, tiếp theo đút vào miệng A Ngốc. A Ngốc nhảy xuống. Diệp Sảng đột nhiên tung một cước đá Diệp Sảng lên. Hiện tại lực lượng của Diệp Sảng đã vượt qua 200 điểm, đá bay A Ngốc không thành vấn đề. Sau khi đi lên lập tức chạy về phía Shirley. Là một chiến địa bác sĩ, còn cái gì tinh phong huyết vũ mà chưa thấy qua. Cô cũng không sợ, vốn trang bị của bác sĩ có cao phòng, chẳng lẽ còn sợ một con chó hoang sao?

Trên thực tế, khi A Ngốc chạy được nửa đượng, miệng liền nhả ra. Bom chói “uỳnh” một cái nổ tung trong bụi cỏ. Chiêu này thực sự quá kín, cho dù Shirley cùng Lạc Lâm là dạng cao thủ như thế nào cũng đều bị dính ám chiêu. Tầm mắt hai người nhất thời trắng phau, ôm mắt thuận thế ngã lên cỏ quay cuồng.

Lúc này, Bánh Bao vừa mới đổi băng đạn, trơ mắt nhìn Diệp Sảng đi lên. Hắn cũng không có cách nào ngăn chặn. Tuy nói rằng có rất nhiều chuyện thật vi diệu, nhưng tất cả sự trùng hợp vi diệu này cũng đều được cố ý tạo ra. Diệp Sảng đã nghe rất kỹ, bắn một loạt 20 tiếng vang, băng đạn dù có biến thái cỡ nào cũng phải thay.

Ba người này sau khi chích thuốc, bởi vì tốc độ quá nhanh thành ra không thích ứng được. Lạc Lâm thậm chí còn chưa kịp lôi súng trường đột kích của mình ra, Diệp Sảng đã đi lên bưng M4 khai quét, hơn nữa còn vừa bắn vừa chạy vòng quanh. Nòng súng cứ giật giật giật. Làm như vậy, tỉ lệ chính xác gần như bằng không. Cây cỏ xoẹt xoẹt bị bắn đứt. Lạc Lâm liều mạng giãy giụa. Cô cũng nghe ra đây là tiếng M4, trong lòng cũng thầm tính. Hà Kim Ngân lập tức sẽ kéo cò.

“Cạch!”

Tiếng rất nhỏ, rất giòn. Quả nhiên Diệp Sảng kéo cò. Lạc Lâm tinh thần chấn động, lộn một vòng trên mặt cỏ rồi lập tức bật dậy ngồi chồm hỗm, tay phải mò mò, trên lưng lập tức treo một khẩu AUG.

Nhưng thực ra lúc cô nàng vừa ngổi xuống, Diệp Sảng rõ ràng lại ném M4 đi chứ không phải ngắm bắn. Khẩu M4 đen đen xoay quanh trên không trung như một cánh quạt, đã thế còn phát ra tiếng gió vù vù. Lạc Lâm thấy thế tới của khẩu súng quái dị, chắc chắn không phải là kỹ năng tầm thường. Cô nàng không kịp nhấc AUG lên, tiếp tục nhảy sang bên cạnh tránh né. Đây chính là kỹ năng Bình Nguyên Du Kích Thủ, nếu bị nện trúng chắc chắn cô sẽ rơi vào trạng thái mê muội vài giây. Trực giác nói cho cô biết đứng trước kỹ năng đặc biệt tuyệt đối không thể chọi cứng, cho dù có chịu được cũng không qua nổi kích thứ hai.

Tốc độ phản kích của Diệp Sảng thật sự là quá nhanh. Đá A Ngốc, thoát vách núi, túm súng, kéo cò, chạy, ném súng… một loạt hành động liên tiếp chưa tới 10 giây đã thực hiện xong, quả thực là như mây bay nước chảy, lưu loát thiên thành, không có nửa điểm bị trói buộc hay dư thừa. Đối với Bánh Bao và Shirley, bọn họ không phản ứng kịp chuyện gì vừa xảy ra. Còn đối với hai người Tinh Tinh, các nàng hoàn toàn bị rung động. Nhất là Cầm Nữ Vương. Vốn lúc Diệp Sảng nhập bọn, cô cũng có chút thành kiến, chỉ là ngoài miệng chưa nói ra mà thôi. Nhưng bây giờ nhìn Diệp Sảng hành sự, cô lại tâm phục khẩu phục. Nếu là người không có tài cán, há có thể lọt vào mắt xanh của Súng Cơ?

Đương nhiên, hiện tại Diệp Sảng chính là đại gia, không, là đại gia gia. Trên chiến trường, đại gia gia không có nghĩa là “ngưu nhân”, mà là người để “ngưu nhân” cúi đầu nghe lệnh.

Lạc Lâm hoàn toàn bị Diệp Sảng chọc giận. Tốt xấu gì cô cũng là cao thủ bách phát bách trúng trong hạm đội hải quân hoàng gia, nhưng bây giờ PK với thương thủ lại để người ta đánh đến nỗi ngay cả súng cũng không xuất ra được. Điều này thật sự con mẹ nó rất đáng giận, con mẹ nó cái gì mà Hà Kim Ngân. Khinh người quá đáng! Vì thế, sau khi thoát khỏi M4, một bụng phẫn nộ trào nghẹn trong miệng đã không thể nghẹn thêm nữa, cho dù thế nào cũng phải lôi được AUG xuống, mở chốt an toàn. Chỉ cần AUG cầm chắc trong tay, 10 Diệp Sảng cũng không đủ. Lạc Lâm lại lăn lộn lần nữa, đứng dậy, hạ thấp… động tác của cô cũng vô cùng tiêu sái, vô cùng dứt khoát. Nhưng lúc ngón tay vừa đặt lên cò súng, cô đột nhiên nhìn thấy một con hỏa long xuất hiện trong rừng cây, còn ngờ rằng mình bị hoa mắt.

Nhưng, không cần cô phải hoài nghi thêm nữa, nói đúng ra là cũng không có thời giờ cho cô nghi ngờ. Thunder phun ra hỏa long chói sáng khắp rừng cây. Đạn xuyên giáp 12.7x99mm phi vào lồng ngực Lạc Lâm. Tiếng vang của Thunder còn lớn hơn cả súng ngắm, quả thực là sấm sét trên trời giáng xuống.

“Ba.”

Vô số huyết hoa bay bay trong không khí, thậm chí như tạo thành một đám huyết vụ (sương máu).

Hồng thương trị số: “-918”.

HP của thương thủ có thể lên tới con số hàng nghìn thật sự là quá ít. Vì thế, Lạc Lâm vốn đang nửa quỳ nửa ngồi xổm trên mặt đất bỗng như một cái bánh quẩy lăn đi xa 10 mét, sau đó nằm ngửa trên mặt đất không nhúc nhích.

Bầu trên trên kia rất trong xanh.

Trong trạng thái u linh, cô nàng chậm rãi nhìn đến hai mắt đỏ lên, sau đó như nhìn thấy có điểm tím tái đi. Cô biết đây là máu của mình tràn vào mắt. Trước mặt tên game thủ Trung Quốc này, cô hoàn toàn không thể rút súng của mình ra. Đến lúc có thể rút ra rồi, cô lại chết vô cùng dứt khoát. Nhưng mà, lần này Lạc Lâm chết tâm phục khẩu phục. Cô bội phục tên Trung Quốc này. Thứ thương thủ so với nhau là tốc độ. Diệp Sảng nhanh hơn cô nhiều, chỉ cần hắn nhanh hơn cô mấy tích tắc, kết quả là sẽ một phát lấy đi mạng của cô. Quá nhanh, quá nguy hiểm!

Đạo lý này quá đơn giản, đến đứa nhỏ tiểu học cũng có thể hiểu được. Nhưng để hiểu tường tận nó, nữ game thủ Anh quốc này phải bỏ lượng exp 10 level để mua về một lần giáo huấn này. Huyết tinh giáo huấn!

Sau khi Diệp Sảng tung kích kết liễu đối phương liền lập tức lủi đi. Ở vị trí này, hắn có thể lợi dụng rừng cây để né tránh Bánh Bao. Nhưng ngoài dự đoán của mọi người, Shirley lại mang theo một thùng dụng cụ bất thình lình vọt lên. Diệp Sảng nào dám đỡ bác sĩ, cấp tốc thối lui về phía sau một gốc đại thụ. Đây chính là vật che chắn vô cùng tự nhiên.

Đột nhiên… “Oanh~~”

Tất cả mọi người đều ngây ra, ngay cả Diệp Sảng cũng đần cả người. Đây không phải là tiếng súng của hắn vọng lại, mà là nổ ở trong không trung, dường như sấm sét giữa trời quang. Ngay cả mặt biển xa xa tựa như cũng vang vảng tiếng sấm này. So với tiếng của Thunder thì tiếng này còn lớn hơn, chấn áp hơn.

Lại có người ngã xuống vũng máu. Mặt cỏ lại nhuốm một màu đỏ.

Diệp Sảng sốc. Hắn thấy con số thương tổn. Thấy rất rõ.

Hồng thương trị số: “-998”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương