Vô Địch Hắc Thương
-
Chương 261: Tử tàu
Người đứng súng máy bên phải bị bắn trúng đùi, mất 428HP. Hiển nhiên là thương tổn này đối với người có chút thực lực mà nói thì không đến mức trí mạng. Tên kia rất thông minh, biết bên U Linh có sniper đang ngắm bắn mình, sau khi bị bắn lập tức nằm bò xuống, nhưng tay vẫn nâng dây đạn lên.
Diệp Sảng tức giận tới mức cắn răng. Đối với hắn mà nói, một thương này gần như đã là cực hạn, nhưng đối phương lại có một kỹ thuật sư liều chết trèo lên boong tàu thay thế cô gái tóc vàng kia.
Tiếng bắn của hai cỗ súng lại bắt đầu vang lên. Đuôi tàu U Linh bị “bùm bùm” phá nát. Mọi người lại phải gục xuống.
“Tinh Tinh!” – Diệp Sảng ở phía trên kêu la.
Tinh Tinh hiểu ý, nhưng người cô nàng hiện tại đang nằm trên mặt sàn theo hình chữ đại, không có cách nào đứng lên: “Ta không biết vị trí a!”
Hải Dương Cầm Sư cúi đầu nói: “Cờ Lê, thông báo thông số!”
Tiếng Cờ Lê rất nhanh truyền đến tai Tinh Tinh: “Theo cột buồm, ngược chiều kim đồng hồ 82 độ, khoảng cách 273.4 mét, thuận sức gió cấp 7.6.”
Đối với Tinh Tinh mà nói, không cần phải biết nhiều thông số giống như sniper như vậy, chỉ cần biết đại khái phương hướng cùng khoảng cách là đủ rồi.
“Được rồi!” – Tinh Tinh kêu lên.
“Vậy thì đánh!” – Đội trưởng đội cung thủ Đàn Nữ Vương bắn Dẫn Đường Tiễn yểm hộ Tinh Tinh.
Giáng Lôi Cung của Tinh Tinh được giương lên, sau đó ngón tay cô nàng buông lỏng. Một tia hồng quang phi về phía chân trời sâu thẳm. Không bao lâu sau, Lạc Tinh Tiễn Trận xuất hiện, vô sổ hỏa tiễn chuẩn xác bao trùm boong tàu đối phương. Hai cỗ súng máy hoàn toàn chìm trong biển lửa. Bốn người điều khiển súng máy toàn thân bốc cháy, gào khóc thảm thiết, lông mày, râu tóc đều bị đốt trụi. Gã kỹ thuật sư vừa nãy chạy lên đã nhanh chóng bị mưa tên đốt chết, thi thể khét lẹt.
Chỉ huy của phe đối phương cũng bắt đầu thấy nghiêm trọng, thế nhưng lại có thương thủ liều chết trèo lên, đoán chừng là lại tiếp tục thay thế mấy người này. Nhưng lần này không dễ dàng như vậy. Toàn bộ cung thủ bên U Linh đồng loạt đứng lên. Mưa tên phô thiên cái địa phóng tới boong tàu Thần Tiễn. Đàn Nữ Vương yêu cầu từng cung thủ phải sử dụng hỏa tiễn. Boong tàu Thần Tiễn hoàn toàn bốc cháy.
Game thủ Anh quốc rõ ràng có chút bối rối. Kỹ thuật sư mang theo bình cứu hỏa dập lửa, thương thủ trèo lên phía súng mày, hàng sau có thương thủ đối kháng với U Linh. Cung thủ song phương cùng đại phát thần uy, các loại kỹ năng vô cùng tận, chỉ thấy mặt biển phản chiếu vô số tia sáng do mũi tên vẽ ra. Chỉ cần không bị miểu sát, có người bị trúng tên liền lui về phía sau uống thuốc hồi phục.
So về khoa học kỹ thuật, U Linh tất sẽ không bằng Thần Tiễn, nhưng so về phương diện kỹ năng cơ bản thì người của U Linh lại mạnh gấp năm lần Thần Tiễn. Đàn Nữ Vương mỗi lượt đều bắn một đoàn Dẫn Đường Tiễn, có lẽ đã luyện kỹ năng tới đặc cấp. Thực ra uy lực của Dẫn Đường Tiễn không lớn, nhưng thế đi lại quá dày đặc, hào quang rất chói mắt, tầm nhìn bị ảnh hưởng rất lớn.
“Oanh~ ba~”
Diệp Sảng lại phát uy trong loạn quân. Hắn không hề bắn người đứng súng máy mà chỉ bắn người bò lên tiếp dây đạn. Một phát đạn lao ra như bão tố, trúng sau lưng thương thủ. Thương thủ đó theo bản năng ôm đầu, nhưng rất nhanh đã bị mưa tên biến thành con nhím.
“Vậy là được rồi!” – Súng Cơ rốt cục cũng yên tâm chuyển đà.
Song phương vòng quanh từng vòng giữa biển, chậm rãi đến gần, tạo thành trận thế chạy song song.
“Khoảng cách chưa tới 100m!” – Tiếng Cờ Lê.
Súng Cơ: “Nguyên tố sư lên boong tàu, tiểu đội kỹ thuật sư mở pháo.”
Lúc này tấm thép hai bên sườn Thần Tiễn cũng bị dựng lên, bên trong lộ ra họng pháo u ám. Loại pháo này thực ra cũng không phải là loại pháo đại bác chân chính gì đó, chỉ là loại ống tuýp đơn giản. Bên trong lắp cầu thép thô to, dùng hỏa lực mạnh đẩy ra, bắn về phía tàu đối phương, tạo tác dụng đề cao tổn hại cho đối phương, có thể đánh chìm. Nếu là cano, chỉ cần một quả là xong, nhưng tàu chiến thì khác.
Phương pháp này cũng do đã trải qua vô số cuộc hải chiến mới được rút ra. Chưa nói tới không thể cầm đại bác trong tay, cho dù có cầm được cũng chưa chắc đã có hiệu quả tốt. Nếu bắn từng viên đạn nhỏ, trên tàu vẫn có đủ không gian che chắn và ẩn nấp, vì thế thà bắn phát đắm tàu luôn còn thực tế hơn.
PK cũng tốt, đánh trận cũng thế, dù có hoa lệ đẹp mắt thế nào cũng chỉ để làm màu mà thôi, chủ nghĩa thực dụng mới là vương đạo.
“Bùm! Bùm! Bùm!”
Song phương mỗi bên có 3 cỗ đại pháp bắt đầu đối kháng, thi nhau bắn nát thân tàu đối phương. Chiến tàu rung lắc kịch liệt. Nhân lực hai bên lảo đảo, đứng không vững. Diệp Sảng treo người trên không cũng choáng váng cả đầu.
Kim thuẫn cùng long cốt cũng không phải là thứ chỉ tốt trong lời đồn thổi, dù chịu hỏa lực mạnh như thế nhưng một vết xước cũng không có.
Cờ Lê nói: “Độ tổn hại của chúng ta lên tới 11.3%.”
Súng Cơ cắn răng nói: “Tàu của bọn gà mái Anh quốc này cũng thật kiên cố. Chuẩn bị va chạm toàn thân đi!”
Tinh Tinh cảm thấy Súng Cơ đã điên rồi. Lấy tàu chiến gỗ chạy bằng buồm của mình đòi chọi cứng với tàu kim loại chạy bằng hơi nước của người ta, đùa nhau à, như thế chẳng khác gì tự sát. Nhưng hoài nghi thì cứ hoài nghi, dù sao dưới bất kỳ hoàn cảnh nào, thuyền viên cũng không nên nghi ngờ phán đoán, quyết định của tàu trưởng.
Kỳ thật, có ý kiến ý cò gì cũng phải xét tới bản thân Tinh Tinh không hiểu gì về hàng hải, tàu bè trước. Hai bên càng đánh càng hung, cứ dông dài mà nói thì thật sự không hề có lợi cho bên nào, cuối cùng sẽ hao tổn sức lực mà đồng quy vu tận, hai tàu sẽ cùng chìm, khi đó tất cả sẽ cùng táng thân dưới đáy biển sâu. Nếu cứ tiếp tục đấu pháp như thế này, tàu sẽ bị dòng nước cùng sức gió đẩy đi, sau đó sẽ không thể va chạm vào nhau.
Lúc này cửa đại pháo của U Linh đã đóng lại, ngược lại một tấm ván gỗ lại được mở ra, một vật thể vừa dài vừa cứng vươn ra, dài khoảng 10 mét, coi qua giống như thanh lợi kiếm khổng lồ của chiến sĩ U Linh. Thứ này chính là toàn bộ vốn liếng bằng kim thuẫn loại 3 của Súng Cơ, có thể trực tiếp đâm thủng tấm thép của đối phương. Cho dù nếu không đâm thủng được thì cũng có thể ngăn cản hai bên va chạm. Nhưng sau khi thứ đó vươn ra, không bao lâu sau lại đổi hướng, nhắm ngay vào lan can tàu đối phương.
Không một ai ngờ tới biến hóa này. Khắp boong tàu Thân Tiễn tràn ngập bối rối, toàn bộ vừa kêu la vừa chạy sang một bên thân tàu. Nhưng lúc này muốn tránh đi cũng tuyệt đối không có khả năng. Khoảng cách hai tàu không đến 20 mét, quá gấp.
“Mọi người đứng vững!” – Súng Cơ quát, sau đó “két” một tiếng, thanh âm tựa như cưa điện cắt vào kim loại, vừa sắc vừa khó nghe. Tiếp đó thân tàu lay động mãnh liệt, biên độ lay động lớn hơn bất cứ một lần nào trước đó. Hai con tàu bị cột thép to lớn trụ lại cùng một chỗ, mép tàu Thần Tiễn hoàn toàn bị xuyên thấu.
Súng Cơ buông bỏ khoang lái, mạnh mẽ rút vũ khí, hai mắt bốc lên sát khí: “Các anh em, hãy cho bọn ngoại quốc rác rưởi này biết chúng ta mới là tổ tông vua hải tặc. Lên cho ta!”
Tiếng nói vừa dứt, Hải Dương Cầm Sư đã lẻn đến bên mép tàu, chạy dọc theo xà ngang đen nhánh sang tàu bên kia. Cô là khinh giáp chiến sĩ nên tốc độ rất nhanh, một người một kiếm, áo giáp đen bóng, thật sự trông giống như u linh, chớp mắt đã biến mất, chớp mắt lại xuất hiện, chỉ thấy hai tia kiếm quang nhấp nhoáng.
“Phập phập.”
Có người bị chém chết.
Sau đó một đám khinh giáp chiến sĩ như cá sang sông, đều chạy dọc theo xà thép sang bên kia. Trọng giáp chiến sĩ thì theo sát ở phía sau. Giờ khắc này, song phương đều đao thương đối kháng trực tiếp. Hai bên tàu cũng bài binh bố trận giống nhau: chiến sĩ so đấu ở chính giữa thân tàu, phía sau là bác sĩ theo đuôi, nguyên tố sư tập trung ở trước sau boong tàu phóng kỹ năng, triệu hoán sư bảo hộ bên người nguyên tố sư, cung thủ và thương thủ ở khắp mọi nơi phóng ám thương ám tiễn. Hai chiến tàu tựa như hai vạc dầu tràn đầy dầu sôi, nháy mắt trào ra bên ngoài, nơi nơi là đao quang kiếm ảnh, tiếng la khóc, tiếng kêu thảm thiết, tiếng súng tiếng mưa rơi hỗn tạp ở một chỗ. Những game thủ Anh quốc cũng khá, nhưng mà đám người Súng Cơ trên cơ bản vẫn mạnh hơn.
Rốt cục Diệp Sảng cũng hiểu rõ vì sao công ty Cách Lực muốn chiêu mộ những người hồng danh này. Bọn này là dã nhân giết người như giết gà, hoàn toàn không quan tâm đến chuyện gì khác ngay cả chính bản thân mình, mà ngay cả bản thân mình họ cũng không quan tâm thì tất nhiên đối với người khác lại càng không. Ví dụ như Súng Cơ, nhìn qua hắn tựa hồ không có gì hơn người, nhưng hắn thực ra chính là mãnh nam cường lực máu trâu đó nha. Những 2210HP, hắn chính là một chiến sĩ thuần túy, một chiến sĩ chân chính. Mà hắn lại dùng một thanh khảm đao cùng loại với búa tay, ngắn mà chắc. Trước một chiến sĩ hùng hổ tung kiếm vào chính mặt, Súng Cơ cũng không tránh mà ngược lại còn nắm lấy kiếm của đối phương. Máu tươi lập tức tràn đầy bàn tay, trên đầu nhanh chóng bay lên một con số: “-156”. Nhưng dưới một trảo này của hắn, đối phương dù dùng sức mạnh tới bao nhiêu cũng không thể rút kiếm trở về, sắc mặt lập tức thay đổi.
Lực lượng của Súng Cơ thuộc dạng siêu mãnh, sau khi buông tay ra liền nhanh như chớp nắm lấy thắt lưng đối phương, xách ngược lên. Sau đó, hàn quang chợt lóe, yết hầu chiến sĩ đó bị rạch một đường, máu tươi điên cuồng phun lên.
Hoàng thương bạo kích: “-1348”.
Chiến sĩ kia nằm co rút trên mặt đất. Xem ra HP của hắn cũng khá cao nên chưa có chết. Nhưng phía sau lại có một quả cầu tia chớp bay tới rất nhanh.
Phương thức tấn công trong PK này thực ra rất bình thường nhưng lại có hiệu quả rất lớn, khiến cho người công kích cảm thấy rất có thành tựu, nhưng với người bị tấn công lại càng dần càng đáng ghét. Tuy nhiên đám “đồ tể” của Súng Cơ càng giết càng hưng phấn, càng giết càng hung mãnh, rất nhiều người khuôn mặt đã tràn ngập lệ khí. Ngược lại, đối phương thì dần dần cảm thấy hoảng sợ, khí thế chậm rãi bị mai một.
Hải Dương Cầm Sư hoàn toàn tập trung tăng cường tính “khinh” của chức nghiệp, các chiêu kiếm tung ra không hề có điểm nào dư thừa. Game thủ Anh quốc hễ bị cô lấy máu thì sẽ không phải là bị bác sĩ hạ độc mà chết, mà là bị nhóm nguyên tố sư đuổi theo tận diệt. Đặc biệt cô nàng và Súng Cơ phối hợp rất ăn ý, một văn một võ, một mau một chậm, một khinh một trọng, khó trách đại danh của đám người bọn họ có thể truyền đi khắp tứ hải.
Diệp Sảng cũng cầm súng đã được trang bị thêm “ống hãm thanh” bắn loạn ở trên cao. Dù sao cũng chẳng có ai phát hiện ra hắn, vì thế hắn cứ tận lực mà xả súng, chỉ cần có thể bắn ám thương, không cần phải có trình độ của siêu siêu siêu cao thủ. Mà Diệp Sảng chỉ chuyên giết bác sĩ của đối phương. Một khi bác sĩ chết, chiến sĩ sẽ không thể trụ được lâu. Đã có 5 bác sĩ chết dưới họng súng của Diệp Sảng. Tuy nhiên, sửu nhi hơn cả vẫn là Súng Cơ, hắn đã hạ ít nhất 8 tên bác sĩ rồi.
Quân của Thần Tiễn tựa như một đám quân bài domino, phía trước vừa đổ, phía sau cũng không thể tiếp tục đứng, nguyên tố sư phía sau chiến sĩ cũng chỉ có thể để đám chiến sĩ của U Linh loạn đao chém chết. Trận hình phòng thủ nào có thể chống lại thế tấn công liều mạng này đây?
“Lên hết cho ta!” – Súng Cơ gầm thét.
Nguyên tố sư cùng cung thủ, triệu hoán sư U Linh toàn bộ tăng thế công, vọt lên như triều cường, khí thế như sóng thần đổ bộ, không thể đỡ nổi.
Diệp Sảng tức giận tới mức cắn răng. Đối với hắn mà nói, một thương này gần như đã là cực hạn, nhưng đối phương lại có một kỹ thuật sư liều chết trèo lên boong tàu thay thế cô gái tóc vàng kia.
Tiếng bắn của hai cỗ súng lại bắt đầu vang lên. Đuôi tàu U Linh bị “bùm bùm” phá nát. Mọi người lại phải gục xuống.
“Tinh Tinh!” – Diệp Sảng ở phía trên kêu la.
Tinh Tinh hiểu ý, nhưng người cô nàng hiện tại đang nằm trên mặt sàn theo hình chữ đại, không có cách nào đứng lên: “Ta không biết vị trí a!”
Hải Dương Cầm Sư cúi đầu nói: “Cờ Lê, thông báo thông số!”
Tiếng Cờ Lê rất nhanh truyền đến tai Tinh Tinh: “Theo cột buồm, ngược chiều kim đồng hồ 82 độ, khoảng cách 273.4 mét, thuận sức gió cấp 7.6.”
Đối với Tinh Tinh mà nói, không cần phải biết nhiều thông số giống như sniper như vậy, chỉ cần biết đại khái phương hướng cùng khoảng cách là đủ rồi.
“Được rồi!” – Tinh Tinh kêu lên.
“Vậy thì đánh!” – Đội trưởng đội cung thủ Đàn Nữ Vương bắn Dẫn Đường Tiễn yểm hộ Tinh Tinh.
Giáng Lôi Cung của Tinh Tinh được giương lên, sau đó ngón tay cô nàng buông lỏng. Một tia hồng quang phi về phía chân trời sâu thẳm. Không bao lâu sau, Lạc Tinh Tiễn Trận xuất hiện, vô sổ hỏa tiễn chuẩn xác bao trùm boong tàu đối phương. Hai cỗ súng máy hoàn toàn chìm trong biển lửa. Bốn người điều khiển súng máy toàn thân bốc cháy, gào khóc thảm thiết, lông mày, râu tóc đều bị đốt trụi. Gã kỹ thuật sư vừa nãy chạy lên đã nhanh chóng bị mưa tên đốt chết, thi thể khét lẹt.
Chỉ huy của phe đối phương cũng bắt đầu thấy nghiêm trọng, thế nhưng lại có thương thủ liều chết trèo lên, đoán chừng là lại tiếp tục thay thế mấy người này. Nhưng lần này không dễ dàng như vậy. Toàn bộ cung thủ bên U Linh đồng loạt đứng lên. Mưa tên phô thiên cái địa phóng tới boong tàu Thần Tiễn. Đàn Nữ Vương yêu cầu từng cung thủ phải sử dụng hỏa tiễn. Boong tàu Thần Tiễn hoàn toàn bốc cháy.
Game thủ Anh quốc rõ ràng có chút bối rối. Kỹ thuật sư mang theo bình cứu hỏa dập lửa, thương thủ trèo lên phía súng mày, hàng sau có thương thủ đối kháng với U Linh. Cung thủ song phương cùng đại phát thần uy, các loại kỹ năng vô cùng tận, chỉ thấy mặt biển phản chiếu vô số tia sáng do mũi tên vẽ ra. Chỉ cần không bị miểu sát, có người bị trúng tên liền lui về phía sau uống thuốc hồi phục.
So về khoa học kỹ thuật, U Linh tất sẽ không bằng Thần Tiễn, nhưng so về phương diện kỹ năng cơ bản thì người của U Linh lại mạnh gấp năm lần Thần Tiễn. Đàn Nữ Vương mỗi lượt đều bắn một đoàn Dẫn Đường Tiễn, có lẽ đã luyện kỹ năng tới đặc cấp. Thực ra uy lực của Dẫn Đường Tiễn không lớn, nhưng thế đi lại quá dày đặc, hào quang rất chói mắt, tầm nhìn bị ảnh hưởng rất lớn.
“Oanh~ ba~”
Diệp Sảng lại phát uy trong loạn quân. Hắn không hề bắn người đứng súng máy mà chỉ bắn người bò lên tiếp dây đạn. Một phát đạn lao ra như bão tố, trúng sau lưng thương thủ. Thương thủ đó theo bản năng ôm đầu, nhưng rất nhanh đã bị mưa tên biến thành con nhím.
“Vậy là được rồi!” – Súng Cơ rốt cục cũng yên tâm chuyển đà.
Song phương vòng quanh từng vòng giữa biển, chậm rãi đến gần, tạo thành trận thế chạy song song.
“Khoảng cách chưa tới 100m!” – Tiếng Cờ Lê.
Súng Cơ: “Nguyên tố sư lên boong tàu, tiểu đội kỹ thuật sư mở pháo.”
Lúc này tấm thép hai bên sườn Thần Tiễn cũng bị dựng lên, bên trong lộ ra họng pháo u ám. Loại pháo này thực ra cũng không phải là loại pháo đại bác chân chính gì đó, chỉ là loại ống tuýp đơn giản. Bên trong lắp cầu thép thô to, dùng hỏa lực mạnh đẩy ra, bắn về phía tàu đối phương, tạo tác dụng đề cao tổn hại cho đối phương, có thể đánh chìm. Nếu là cano, chỉ cần một quả là xong, nhưng tàu chiến thì khác.
Phương pháp này cũng do đã trải qua vô số cuộc hải chiến mới được rút ra. Chưa nói tới không thể cầm đại bác trong tay, cho dù có cầm được cũng chưa chắc đã có hiệu quả tốt. Nếu bắn từng viên đạn nhỏ, trên tàu vẫn có đủ không gian che chắn và ẩn nấp, vì thế thà bắn phát đắm tàu luôn còn thực tế hơn.
PK cũng tốt, đánh trận cũng thế, dù có hoa lệ đẹp mắt thế nào cũng chỉ để làm màu mà thôi, chủ nghĩa thực dụng mới là vương đạo.
“Bùm! Bùm! Bùm!”
Song phương mỗi bên có 3 cỗ đại pháp bắt đầu đối kháng, thi nhau bắn nát thân tàu đối phương. Chiến tàu rung lắc kịch liệt. Nhân lực hai bên lảo đảo, đứng không vững. Diệp Sảng treo người trên không cũng choáng váng cả đầu.
Kim thuẫn cùng long cốt cũng không phải là thứ chỉ tốt trong lời đồn thổi, dù chịu hỏa lực mạnh như thế nhưng một vết xước cũng không có.
Cờ Lê nói: “Độ tổn hại của chúng ta lên tới 11.3%.”
Súng Cơ cắn răng nói: “Tàu của bọn gà mái Anh quốc này cũng thật kiên cố. Chuẩn bị va chạm toàn thân đi!”
Tinh Tinh cảm thấy Súng Cơ đã điên rồi. Lấy tàu chiến gỗ chạy bằng buồm của mình đòi chọi cứng với tàu kim loại chạy bằng hơi nước của người ta, đùa nhau à, như thế chẳng khác gì tự sát. Nhưng hoài nghi thì cứ hoài nghi, dù sao dưới bất kỳ hoàn cảnh nào, thuyền viên cũng không nên nghi ngờ phán đoán, quyết định của tàu trưởng.
Kỳ thật, có ý kiến ý cò gì cũng phải xét tới bản thân Tinh Tinh không hiểu gì về hàng hải, tàu bè trước. Hai bên càng đánh càng hung, cứ dông dài mà nói thì thật sự không hề có lợi cho bên nào, cuối cùng sẽ hao tổn sức lực mà đồng quy vu tận, hai tàu sẽ cùng chìm, khi đó tất cả sẽ cùng táng thân dưới đáy biển sâu. Nếu cứ tiếp tục đấu pháp như thế này, tàu sẽ bị dòng nước cùng sức gió đẩy đi, sau đó sẽ không thể va chạm vào nhau.
Lúc này cửa đại pháo của U Linh đã đóng lại, ngược lại một tấm ván gỗ lại được mở ra, một vật thể vừa dài vừa cứng vươn ra, dài khoảng 10 mét, coi qua giống như thanh lợi kiếm khổng lồ của chiến sĩ U Linh. Thứ này chính là toàn bộ vốn liếng bằng kim thuẫn loại 3 của Súng Cơ, có thể trực tiếp đâm thủng tấm thép của đối phương. Cho dù nếu không đâm thủng được thì cũng có thể ngăn cản hai bên va chạm. Nhưng sau khi thứ đó vươn ra, không bao lâu sau lại đổi hướng, nhắm ngay vào lan can tàu đối phương.
Không một ai ngờ tới biến hóa này. Khắp boong tàu Thân Tiễn tràn ngập bối rối, toàn bộ vừa kêu la vừa chạy sang một bên thân tàu. Nhưng lúc này muốn tránh đi cũng tuyệt đối không có khả năng. Khoảng cách hai tàu không đến 20 mét, quá gấp.
“Mọi người đứng vững!” – Súng Cơ quát, sau đó “két” một tiếng, thanh âm tựa như cưa điện cắt vào kim loại, vừa sắc vừa khó nghe. Tiếp đó thân tàu lay động mãnh liệt, biên độ lay động lớn hơn bất cứ một lần nào trước đó. Hai con tàu bị cột thép to lớn trụ lại cùng một chỗ, mép tàu Thần Tiễn hoàn toàn bị xuyên thấu.
Súng Cơ buông bỏ khoang lái, mạnh mẽ rút vũ khí, hai mắt bốc lên sát khí: “Các anh em, hãy cho bọn ngoại quốc rác rưởi này biết chúng ta mới là tổ tông vua hải tặc. Lên cho ta!”
Tiếng nói vừa dứt, Hải Dương Cầm Sư đã lẻn đến bên mép tàu, chạy dọc theo xà ngang đen nhánh sang tàu bên kia. Cô là khinh giáp chiến sĩ nên tốc độ rất nhanh, một người một kiếm, áo giáp đen bóng, thật sự trông giống như u linh, chớp mắt đã biến mất, chớp mắt lại xuất hiện, chỉ thấy hai tia kiếm quang nhấp nhoáng.
“Phập phập.”
Có người bị chém chết.
Sau đó một đám khinh giáp chiến sĩ như cá sang sông, đều chạy dọc theo xà thép sang bên kia. Trọng giáp chiến sĩ thì theo sát ở phía sau. Giờ khắc này, song phương đều đao thương đối kháng trực tiếp. Hai bên tàu cũng bài binh bố trận giống nhau: chiến sĩ so đấu ở chính giữa thân tàu, phía sau là bác sĩ theo đuôi, nguyên tố sư tập trung ở trước sau boong tàu phóng kỹ năng, triệu hoán sư bảo hộ bên người nguyên tố sư, cung thủ và thương thủ ở khắp mọi nơi phóng ám thương ám tiễn. Hai chiến tàu tựa như hai vạc dầu tràn đầy dầu sôi, nháy mắt trào ra bên ngoài, nơi nơi là đao quang kiếm ảnh, tiếng la khóc, tiếng kêu thảm thiết, tiếng súng tiếng mưa rơi hỗn tạp ở một chỗ. Những game thủ Anh quốc cũng khá, nhưng mà đám người Súng Cơ trên cơ bản vẫn mạnh hơn.
Rốt cục Diệp Sảng cũng hiểu rõ vì sao công ty Cách Lực muốn chiêu mộ những người hồng danh này. Bọn này là dã nhân giết người như giết gà, hoàn toàn không quan tâm đến chuyện gì khác ngay cả chính bản thân mình, mà ngay cả bản thân mình họ cũng không quan tâm thì tất nhiên đối với người khác lại càng không. Ví dụ như Súng Cơ, nhìn qua hắn tựa hồ không có gì hơn người, nhưng hắn thực ra chính là mãnh nam cường lực máu trâu đó nha. Những 2210HP, hắn chính là một chiến sĩ thuần túy, một chiến sĩ chân chính. Mà hắn lại dùng một thanh khảm đao cùng loại với búa tay, ngắn mà chắc. Trước một chiến sĩ hùng hổ tung kiếm vào chính mặt, Súng Cơ cũng không tránh mà ngược lại còn nắm lấy kiếm của đối phương. Máu tươi lập tức tràn đầy bàn tay, trên đầu nhanh chóng bay lên một con số: “-156”. Nhưng dưới một trảo này của hắn, đối phương dù dùng sức mạnh tới bao nhiêu cũng không thể rút kiếm trở về, sắc mặt lập tức thay đổi.
Lực lượng của Súng Cơ thuộc dạng siêu mãnh, sau khi buông tay ra liền nhanh như chớp nắm lấy thắt lưng đối phương, xách ngược lên. Sau đó, hàn quang chợt lóe, yết hầu chiến sĩ đó bị rạch một đường, máu tươi điên cuồng phun lên.
Hoàng thương bạo kích: “-1348”.
Chiến sĩ kia nằm co rút trên mặt đất. Xem ra HP của hắn cũng khá cao nên chưa có chết. Nhưng phía sau lại có một quả cầu tia chớp bay tới rất nhanh.
Phương thức tấn công trong PK này thực ra rất bình thường nhưng lại có hiệu quả rất lớn, khiến cho người công kích cảm thấy rất có thành tựu, nhưng với người bị tấn công lại càng dần càng đáng ghét. Tuy nhiên đám “đồ tể” của Súng Cơ càng giết càng hưng phấn, càng giết càng hung mãnh, rất nhiều người khuôn mặt đã tràn ngập lệ khí. Ngược lại, đối phương thì dần dần cảm thấy hoảng sợ, khí thế chậm rãi bị mai một.
Hải Dương Cầm Sư hoàn toàn tập trung tăng cường tính “khinh” của chức nghiệp, các chiêu kiếm tung ra không hề có điểm nào dư thừa. Game thủ Anh quốc hễ bị cô lấy máu thì sẽ không phải là bị bác sĩ hạ độc mà chết, mà là bị nhóm nguyên tố sư đuổi theo tận diệt. Đặc biệt cô nàng và Súng Cơ phối hợp rất ăn ý, một văn một võ, một mau một chậm, một khinh một trọng, khó trách đại danh của đám người bọn họ có thể truyền đi khắp tứ hải.
Diệp Sảng cũng cầm súng đã được trang bị thêm “ống hãm thanh” bắn loạn ở trên cao. Dù sao cũng chẳng có ai phát hiện ra hắn, vì thế hắn cứ tận lực mà xả súng, chỉ cần có thể bắn ám thương, không cần phải có trình độ của siêu siêu siêu cao thủ. Mà Diệp Sảng chỉ chuyên giết bác sĩ của đối phương. Một khi bác sĩ chết, chiến sĩ sẽ không thể trụ được lâu. Đã có 5 bác sĩ chết dưới họng súng của Diệp Sảng. Tuy nhiên, sửu nhi hơn cả vẫn là Súng Cơ, hắn đã hạ ít nhất 8 tên bác sĩ rồi.
Quân của Thần Tiễn tựa như một đám quân bài domino, phía trước vừa đổ, phía sau cũng không thể tiếp tục đứng, nguyên tố sư phía sau chiến sĩ cũng chỉ có thể để đám chiến sĩ của U Linh loạn đao chém chết. Trận hình phòng thủ nào có thể chống lại thế tấn công liều mạng này đây?
“Lên hết cho ta!” – Súng Cơ gầm thét.
Nguyên tố sư cùng cung thủ, triệu hoán sư U Linh toàn bộ tăng thế công, vọt lên như triều cường, khí thế như sóng thần đổ bộ, không thể đỡ nổi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook