Vô Địch Chiến Thần
-
93: Đụng Độ Trong Phòng Bếp
Nhìn thấy bộ dáng lúng ta lúng túng của Châu Ngọc Ánh, vẻ mặt của Trần Lâm không khỏi hiện lên mấy phần quái dị.
Nhưng mà, lúc này còn không đợi anh lên tiếng trả lời, bước chân của cô đã lảo đảo chạm mạnh vào chân bàn, ngã nhào xuống sàn nhà.
Lần này, bởi vì khoảng cách của hai người thật sự quá xa, Trần Lâm cũng không có cách nào phản ứng kịp.
Đợi anh xoay người lại, thì Châu Ngọc Ánh đã ôm lấy ngón chân của mình, xuýt xoa liên tục.
“Ai ui…”
Thấy thế, trong lòng Trần Lâm có chút buồn cười.
Nhưng mà, anh cũng không dám lớn tiếng cười to, chỉ có thể làm bộ nghiêm mặt, đi tới trước mặt của cô, thấp giọng nói ra.
“Cô không có sao chứ?!”
Nghe hỏi đến, Châu Ngọc Ánh không khỏi ngước đầu nhìn lên.
Bốn mắt chạm nhau, trên khuôn mặt của Châu Ngọc Ánh đỏ bừng, trong lòng vừa xấu hổ, lại vừa có chút tức giận, nhưng cũng không biết phải đáp lại anh thế nào.
Nhìn ra được vẻ mặt lúng túng của cô, ánh mắt của Trần Lâm hơi khẽ xoay chuyển một cái.
Ngay sau đó, còn không đợi Châu Ngọc Ánh kịp phản ứng lại, anh đột nhiên cúi thấp người xuống, đem cô bế lên trên tay.
Bị động tác bất ngờ của Trần Lâm làm cho giật mình, hoảng sợ.
Vốn còn muốn làm ra giãy giụa, nhưng vào lúc này âm thanh của Trần Lâm đột nhiên truyền đến bên tai.
“Đừng có nhúc nhích, để tôi bế cô lên giường!”
Nghe anh nói như vậy, lại cảm nhận được vòng tay rắn chắc của anh ôm chặt lấy cơ thể của mình, không biết vì sao lúc này Châu Ngọc Ánh lại không dám nhúc nhích một tí nào.
Ngược lại, trong miệng của cô còn phát ra một tiếng khe khẽ.
“Ừm!”
Nghe được âm thanh này của cô, trong lòng của Trần Lâm vô cùng đắc ý.
Đồng thời, khóe môi của anh hơi khẽ nhếch lên, lộ ra một cái đường cong hết sức mê người.
Chỉ có điều, lúc này vì quá mức xấu hổ, Châu Ngọc Ánh chỉ biết gục đầu vào trong lồng ngực của anh, mà không hề phát hiện ra việc này.
Cẩn thận đem Châu Ngọc Ánh đặt lên trên giường, thân thể của Trần Lâm hơi trườn lên một chút, đem chăn kéo lên, đắp ở trước người cô.
Cũng không biết là vô tình hay cố ý, cơ thể của anh vậy mà đang dán chặt lấy cơ thể của cô, cánh môi của hai ngươi còn chạm nhẹ vào nhau.
Giống như có dòng điện chạy nhanh qua người, để cho trái tim của Châu Ngọc Ánh lúc này không khỏi đập lên thình thịch, hai hàng lông mi của cô còn khẽ run rẩy một chút, ánh mắt chậm rãi khép lại, cũng không dám nhìn thẳng về phía anh.
Thấy bộ dáng của cô như vậy, Trần Lâm thật sự rất muốn lần nữa tiến sát đến, đem cơ thể của cô chiếm hữu một cách trọn vẹn.
Nhưng vào lúc này, đang nằm ngủ mê mang, đột nhiên cô bé Khánh Ngọc lại khẽ hô lên.
“Bố ơi, mẹ ơi!”
Nghe được âm thanh này của con bé, cả hai người đều không khỏi giật mình.
Nhất là Châu Ngọc Ánh, cô thật sự rất hoảng sợ, vội vàng đem cơ thể của Trần Lâm đẩy mạnh ra ngoài.
Lập tức, Trần Lâm liền tỉnh táo lại.
Anh vội vàng xoay người, nhìn về phía con gái của mình.
“Khánh Ngọc đừng sợ, có bố mẹ ở đây rồi!”
Nhẹ nhàng ôm lấy con gái vào lòng, bàn tay của anh hơi vỗ nhẹ lên sau lưng của con bé.
Trong lúc mơ màng, cô bé hơi khẽ đáp lại một tiếng.
Ngay sau đó, thân hình của nó cũng bắt đầu cuộn trọn, chui vào trong lồng ngực của anh ngủ một cách ngon lành.
Nhìn thấy bộ dáng này của con bé, dục niệm ở trong lòng của Trần Lâm cũng biến mất không thấy gì nữa.
Anh vô cùng chăm chú, nhìn lấy con gái của mình an tường rơi vào giấc ngủ, trên khóe môi khẽ nhêch lên, lộ ra một nụ cười hài lòng.
Mà lúc này, Châu Ngọc Ánh nằm ở một bên, nhìn thấy hai cha con bọn họ ôm nhau ngủ, trong lòng không khỏi mang theo vô số cảm xúc phức tạp.
Đến cuối cùng, trong lúc mơ màng cơn buồn ngủ đột nhiên ập đến, để cô nặng nề chìm vào bên trong giấc ngủ.
Sáng sớm ngày hôm sau, khi lần nữa tỉnh dậy, Châu Ngọc Ánh đã không nhìn thấy hai cha con Trần Lâm ở trên giường.
Cô hơi dụi dụi hai con mắt, bắt đầu mang dép đi xuống dưới giường.
“Bố ơi bố, bố thấy con làm như vậy có được không?”
Vừa mới đi xuống dưới lầu, trong tai của Châu Ngọc Ánh đã vang lên âm thanh văng vẳng của con gái.
Lúc này, cô mới đi thẳng vào trong nhà bếp, liền thấy được Trần Lâm đang mặc lấy tạp dề, một bên nấu thức ăn, một bên hướng dẫn cho con gái của cô làm bánh.
Nhìn thấy được cảnh tượng này, trong lòng của Châu Ngọc Ánh cảm giác vô cùng lạ lẫm mà quen thuộc.
Trong lúc nhất thời, cô vậy mà nhịn không được, khóe môi hơi có chút cong lên, lộ ra một tia ý cười.
Chỉ là, còn không đợi cho cô cười được bao lâu, lúc này một âm thanh khác bất chợt vang lên.
“Khánh Ngọc, con làm như vậy là sai rồi.
Con xem, cô làm như vậy mới đúng nè!”
Âm thanh này là của một người phụ nữ trẻ tuổi.
Hơn nữa, từ góc độ này nhìn đến, đối phương quả thật còn có mấy phần xinh đẹp.
Nếu như cô không có nhớ nhầm, thì đây chính là người hay đi cùng với Trần Lâm.
Cũng không biết vì sao, khi phát hiện ra trong nhà của anh vậy mà còn có một người phụ nữ khác, tức thì nụ cười của cô không khỏi cứng đờ lại.
Đồng thời, trong lòng của cô còn mang theo mấy phần đắng chát.
“A, mẹ, mẹ mau qua đây nhìn xem, còn làm bánh có đẹp không?!”
Cô bé Khánh Ngọc nhìn thấy Châu Ngọc Ánh đang đứng ở bên cạnh vách tường của phòng bếp, nhất thời có chút vui mừng, vội vàng lớn tiếng hô lên.
Mặc dù trên khuôn mặt của cô bé lúc này còn lấm lem lấy bột trắng, nhưng nhìn thấy con bé hưng phấn như vậy, Châu Ngọc Ánh cho dù cảm giác vô cùng khó chịu, nhưng cô cũng chỉ có thể cố gắng nở ra nụ cười, rồi vội vàng bước nhanh tới.
“Khánh Ngọc, con đã hết sốt hay chưa?”
Vừa mới đi tới, Châu Ngọc Ánh đã đưa tay đặt lên trên trán của con bé, kiểm tra nhiệt độ cơ thể của nó.
Thấy con gái đã hết sốt, hơn nữa bộ dáng vui vẻ như vậy, cô mới yên tâm nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Nhưng mà, khi liếc mắt nhìn qua người phụ nữ đang đeo tạp dề ngồi ngay bên cạnh con gái mình, không hiểu vì sao trong lòng của cô lại hơi có một chút đố kỵ.
“Chào chị!”
Mặc dù không phải đây là lần đầu hai người bọn họ gặp nhau, nhưng lúc này Võ Hoàng Yến có thể cảm nhận được, trong ánh mắt của Châu Ngọc Ánh mang theo mấy phần địch ý khi nhìn về phía mình.
Trong lúc nhất thời, cô có chút bất đắc dĩ, vội vàng đứng dậy, đem tạp dề tháo ra.
“Đội trưởng, tôi còn có việc, tôi xin phép được đi về trước!”
Nói xong lời này, Võ Hoàng Yến còn hướng về phía Châu Ngọc Ánh khẽ cúi đầu, mỉm cười.
Chỉ là, Trần Lâm cũng không phát hiện ra tình huống bất thường giữa hai người phụ nữ trong nhà.
Thế nên, lúc này anh mới xoay người lại, nói ra.
“Cô muốn đi đâu? Ở lại ăn sáng xong rồi hẵn đi.
Đồ ăn tôi cũng đã chuẩn bị xong hết cả rồi!”
Nghe thế, Võ Hoàng Yến hơi có một chút do dự, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của Châu Ngọc Ánh nhìn về phía mình, cuối cùng cô vẫn lắc đầu nói ra.
“Thôi ạ, để lần khác tôi sẽ ghé qua!”
Nói xong lời này, Võ Hoàng Yến tự mình rời khỏi biệt thự.
Mà lúc này, Trần Lâm mới để ý đến Châu Ngọc Ánh đang đứng ở trong phòng bếp.
“Ồ, cô đã dậy rồi đấy ạ? Có muốn ăn sáng luôn không, vừa hay tôi cũng chuẩn bị cho cô một phần rồi đây này!”.
Truyện Trọng Sinh
Vừa nói, Trần Lâm vừa dọn thức ăn đặt lên trên bàn.
Ba phần cơm chiên vô cùng nóng hổi, được anh tỉ mỉ xào nấu, mùi hương xông thẳng lên mũi, để Châu Ngọc Ánh có chút nhịn không được, nuốt xuống một ngụm nước bọt.
Mà lúc này, cô bé Khánh Ngọc đã ngồi ngay ngắn ở trong bàn ăn, ánh mắt lom lom nhìn về phía đĩa thức ăn được đặt ở trước mặt.
“Bố mẹ, con mời bố mẹ ăn cơm!”
Đưa tay xoa lên trên đầu của con gái, lúc này Trần Lâm mới để ý đến vẻ mặt có chút bối rối của Châu Ngọc Ánh.
Nhưng đúng vào lúc này, tiếng chuông điện thoại đột nhiên reo lên, Châu Ngọc Ánh không khỏi vội vàng đứng dậy, đi nhanh ra ngoài.
“Xin lỗi, tôi có việc phải đến công ty sớm.
Nếu như hôm nay anh không có việc gì, có thể đưa con bé đến trường giúp tôi được hay không?”
Nghe xong điện thoại, Châu Ngọc Ánh trở lại phòng bếp với vẻ mặt vô cùng áy náy.
Thấy thế, Trần Lâm cũng không có nói thêm cái gì, anh hơi nhẹ nhàng gật đầu đáp ứng.
Mà lúc này, cô bé Khánh Ngọc cũng đã ăn xong bữa sáng, hai cha con bọn họ đưa mắt nhìn nhau.
Cuối cùng, đều khẽ cười lên một tiếng..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook